Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 32

Giấy viết thư với hàng chữ đậm và xúc cảm như tơ lụa bị tôi xiết chặt trong tay, tôi há mồm muốn hít sâu, đây thật sự như ác mộng, tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông mà ngất đi.

Tôi có chút hoang mang nhìn xung quanh, muốn ném đi lá thư đó nhưng ngón tay cứng ngắc. Tôi cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt tay tôi, ngón tay run rẩy như người bị bệnh Parkinson.

Ý nghĩ rằng người gửi bức thư này là C đang điên cuồng cắn nuốt lý trí và sự bình tĩnh của tôi, thậm chí tôi cũng không có tâm tình tìm hiểu xem hắn viết cái gì.

Ngay lúc tôi muốn đứng lên, giáo sư Ryan đã chú ý đến tôi lần thứ ba, hơn nữa sau khi hung ác trừng mắt nhìn tôi thì đột nhiên cửa phòng học mở ra. Eward còn cầm một cuốn sách từ lớp Tây Ban Nha, tay áo sơ mi của anh ta hơi gấp lên, đứng thẳng tắp gần khung cửa chính.

Thời điểm anh ta mở cửa, toàn bộ bạn học trong lớp đều bị quấy nhiễu tập trung ánh mắt lên người anh. Giống như anh ta là đại minh tinh có ngoại hình hoàn mỹ, tràn ngập mị lực không thể tin được vậy.

"Em rất xin lỗi thưa thầy." Trên mặt Edward treo nụ cười quẫn bách, anh ta bất đắc dĩ nhún vai, "Bởi vì xảy ra một chút chuyện nên em cần sự giúp đỡ của Claire, ừm, là việc riêng ạ."

"Hy vọng chuyện riêng của em không phải hẹn hò vui chơi ở quán Bar tại bến cảng Angle, dù sao hẹn hò luôn quan trọng hơn lão già nhạt nhẽo đáng chết như tôi nhỉ." Thầy Ryan cầm cuốn sách lịch sử, ánh mắt ông ấy nghiêm nghị, nét mặt lạnh lùng.

"Đương nhiên không phải rồi, tuy nhiên nếu nghĩ như thế có thể khiến thầy thoải mái thì xem như hẹn hò cũng được ạ." Nụ cười của Edward không thay đổi, anh ta thể hiện rõ ràng nét khờ dại thuần khiết của thiếu niên mười bảy tuổi, phản kháng thầy giáo và những trò khác, không phải là hành động bình thường của đứa trẻ đang tuổi trưởng thành sao? Anh ta giơ tay bắt, cấu, cào tung lên mái tóc tông vàng không nghe lời trên đầu mình, sau đó bước đến trước mặt tôi, kéo tay tôi ra khỏi lớp.

Lực lượng bàn tay kia giống như có thể bóp nát xương cốt.

Chúng tôi chắc chắn nổi tiếng cho mà xem, tôi đau đầu khẳng định.

Edward xem ra rất sốt ruột, tội đau đến nhe răng trợn mắt, giống như có yêu quái đang đuổi theo sau lưng chúng tôi vậy. Chúng tôi chạy trên hành lang, nét mặt anh ta khẩn trương đến lãnh khốc.

"Chúng ta thật sự hẹn hò tại cảng Angle hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, loại thân cao khác biệt này đúng là tiêu chuẩn mà. Hô hấp bởi vì chạy quá nhanh mà có vẻ dồn dập, tôi rất muốn bảo anh ta buông tay tôi ra.

"Đúng vậy, là hẹn hò." Edward lại bước nhanh hơn, kéo tôi theo, vì cánh tay đáng thương của tôi, tôi chỉ còn cách chạy theo anh ta. Anh ta không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: "Hẹn hò với tử thần, họ đến quá nhanh rồi."

Ai? Tử thần? Đến quá nhanh.

"Chúng ta phải nhanh lên, nhanh hơn nữa." Edward kéo tôi đến bãi đỗ xe, chiếc xe thể thao mới xuất xưởng của anh ta đang đỗ ở đây, sau khi nhét tôi vào ghế sau, anh ta nhanh chóng nhảy lên ghế lái xe, đóng cửa, nhấn ga phóng đi.

"Chuyện gì thế này?" Tôi ghé vào ghế sau, đai an toàn còn không kịp đeo, ngẩng đầu đã thấy Alice đang ở bên cạnh rồi.

Gương mặt trắng nõn của Alice trong bóng ma âm u ngoài cửa sổ, giống như yêu nữ tà mị, đôi mắt cô ấy trống rỗng như thảo nguyên bị che phủ bởi hắc ám, đóng băng tất cả cảm xúc sinh động.

Alice như thế khiến tôi sợ hãi, sợ hãi sinh vật không quen thuộc với mình.

Cô ấy như chìm đắm trong thế giới của bản thân, mà thế giới kia nhồi nhét đủ loại quái thú đang nô đùa nào đó mà con người không thể lý giải được.

"Cảnh sát, cảnh sát ma cà rồng đến đây để xử phạt người trái với luật pháp." Người trả lời là Edward, anh ta cắn môi, nghiến răng như muốn rít gào lại nhịn xuống.

Tuy tôi quên mất tuổi thật của Edward, nhưng giờ đây anh ta thật sự như một thiếu niên mười bảy tuổi xúc động, không có một chút bộ dáng trầm ổn nào của người cha nuôi của anh ta cả.

"Quá nhanh, Edward,điều này quả thực không có khả năng." Alice đột nhiên mở miệng nói chuyện, ngữ khí của cô ấy bén nhọn như khuôn cằm gầy của cô, lộ ra khí chất lạnh băng. "Bọn họ có ba người, mặc áo choàng đen, chết tiệt thật, còn có Jane nữa chứ, và một người phụ trách lần theo dấu vết, một người nữa......không thấy rõ mặt."

"Jane?" Edward hít sâu để kiềm chế thân thể run rẩy của mình, anh ta nhấn mạnh chân ga. Ngoài cửa xe là quốc lộ 101, chúng tôi giờ đây đang đi vào đường chính phía Bắc trấn Forks, cây tuyết tùng rậm rạp như tường vây xanh biếc vô tận hai bên quốc lộ. Màu cây cối xanh biếc này quá mức cao lớn và mạnh mẽ không ngừng lui về sau theo bánh xe gia tốc, nhưng cũng giống như đang đuổi theo chúng tôi.

Màu xanh biếc thăm thẳm ấy ở dưới bầu trời lam sắc lạnh như bao phủ khắp trời đất, như sắp đập vụn tròng mắt đáng thương của bạn.

Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, mà hai người họ cũng không tính toán giải thích cặn kẽ với tôi, giống như họ biết tôi hoàn toàn vô dụng không giúp được gì cả.

Được rồi, nếu như đúng là ma cà rồng, tôi thật sự là phế vật hàng thật giá thật, không thể nghi ngờ chút nào.

"Tại sao họ lại biết sự tồn tại của Claire cơ chứ, chúng ta không có khả năng để lộ bí mật." Edward phẫn nộ nói, anh ấy cố gắng thả lỏng ngón tay, lại thả lỏng, miễn cho lặp lại bi kịch Jasper bóp nát tay lái như lần trước. Điều này khiến anh ta thoạt nhìn mất tự nhiên, giống như hòn đá được điêu khắc thành cơ thể người lại có ngón tay mềm mại linh hoạt như có linh hồn.

"Họ sắp bắt kịp rồi, chúng ta không thể sánh kịp tốc độ của người theo đuôi đó." Alice nắm chặt tay, trên mặt không có biểu tình gì, cô ấy híp mắt khiến cho hắc ám trong đôi mắt đó càng thêm rõ ràng. "Cho dù bọn họ biết sự tồn tại của Claire, cũng không phái Jane đến xử lý như thế chứ, trừ phi đối tượng của họ.........."

".....Là chúng ta." Edward đã bổ sung lời nói chưa nói ra của Alice.

"Không đúng, họ không có lý do nhằm vào chúng ta, em không "thấy" lý do nào cả." Alice cau mày, trên làn da nhẵn nhụi như băng tuyết xuất hiện nếp nhăn.

Tiết tấu đối thoại của họ quá nhanh, cực kỳ ăn ý, tôi quả thực không có khả năng xen mồm vào.

Ngay cả chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng không rõ ràng lắm.

"Claire à, chuyện em biết về ma cà rồng đã bị bại lộ. Tuy rằng anh không biết nguyên nhân do đâu, nhưng trước khi em bị họ giết chết, bọn anh sẽ bảo vệ em. Đây cũng là mong muốn của Esme và Carlisle, Esme rất thích em, họ đã xem em như con gái mình." Edward nghe thấy nội tâm quay cuồng bất an của tôi, anh ấy thở phì phò cắn răng kiềm chế sự nóng nảy của mình để giải thích với tôi.

"Em cũng không muốn làm người con nuôi thứ sáu của gia đình anh đâu, em có Charles rồi." Tay tôi run rẩy nắm chặt dây đeo an toàn, xe đang phóng đi với vận tốc trên trăm dặm Anh một giờ, hoàn toàn trái với bất kỳ quy tắc an toàn khi lái xe nào, tại trấn Forks này, lái xe vượt qua ba mươi dặm một giờ đã có cảnh sát đuổi theo bạn rồi. Tôi cảm thấy bản thân phải tự an ủi mình sẽ an toàn, bằng không trước khi bị giết chết thì tôi đã bị hù chết bởi tốc độ này rồi.

"Họ còn không có bằng chứng đâu, chỉ cần họ không tìm thấy Claire là được rồi." Edward xoay vòng tay lái, chạy đến ngoại ô thị trấn.

"Được rồi, cuối cùng mọi người quyết định giết chết em, sau đó nhét em vào dưới rễ cây linh sam làm phân bón mới là lựa chọn đúng đắn phải không?" Tôi đè xuống cảm giác không khỏe bởi vì tốc độ tác động đến thân thể này, đây đúng là kích thích phóng xe chạy như bay mà.

"Em hài hước thật đấy." Edward tựa hồ rất muốn trợn trắng mắt nhưng anh ấy vẫn nhịn xuống không làm thế.

"Nếu như em là phạm nhân, thì chẳng phải mọi người đang bao che cho tội phạm sao? Thêm nữa, người đang đuổi bắt chúng ta này là cảnh sát ma cà rồng, như vậy thì mọi người dù nhiều dù ít cũng có tội phải không?" Tôi nghĩ như thế, trước khi tôi kịp biết điều gì thì Edward và Alice đã lao vào lớp học mang tôi đi mất. Nếu như xét theo thời gian, hẳn là Alice đã nhìn thấy cái gì, hơn nữa là loại nguy hiểm lửa sém lông mày, cho nên mới chưa kịp chuẩn bị bất cứ cái gì đã chạy trốn rồi.

"Cảm ơn em vẫn còn lý trí phân tích, tuy nhiên đây là chuyện của bọn anh, còn em chỉ cần phụ trách còn sống là đủ rồi." Edward bức bách chiếc xe của mình chạy vơi tốc độ tối đa, anh ấy còn ghét bỏ chiếc xe mười vạn đô này không dùng được. "Còn chạy chậm hơn cả anh, nên ném chiếc xe này cho Rosalie chơi mới phải."

Tôi nhìn cảnh sắc chớp nhoáng ngoài cửa kính, đầu có chút choáng váng nghĩ anh ấy mà chạy có khi còn nhanh hơn Boeing 707 ấy. Có lẽ chỉ dùng một ngày anh ấy có thể chạy từ Mỹ đến Australia kìa, điều kiện tiên quyết là còn phải bơi qua Thái Bình Dương.

"Nếu như anh có tốc độ như thế, thì bây giờ chúng ta không cần phải mệt mỏi như vậy. Alice, cứ tiếp tục như thế chúng ta sẽ bị tóm gọn đấy. Hơn nữa Carlisle cũng không thể đuổi kịp tốc độ của họ do chúng ta đã báo cho cha quá muộn rồi, phải thay đổi cách thôi bằng không không thể nào thoát được mất." Edward cuối cùng chạy xe ra vùng ngoại ô, chúng tôi đang chạy trên đường quốc lộ dọc theo núi Olympic mọc đầy cây lá kim. Bầu trời do khuyết thiếu tia nắng mà nơi nơi hiện lên một tầng xanh bụi.

Theo thói quen, tôi nhìn chăm chú vào bầu trời xám tro chuyển dần sang hoàng hôn, đây quả thực là một cảnh tượng kỳ lạ làm sao. Trong quốc gia tối tăm nhất này lại thường xuyên thấy được ánh mặt trời bàng bạc phá vỡ tầng mây mưa dày đặc vào thời khắc phùng ma này. Màu vàng thuần khiết đến cực hạn, giống như bình nguyên rộng lớn, chỉ trong một đêm mà hoa lá nở rộ, nở ra hoàng hôn xán lạn hơn bất kỳ thời điểm nào.

Sau khi hoàng hôn là mưa đêm. Đây là trấn Forks mà tôi quen thuộc.

"Trong số họ có Demetri, chúng ta không thể nào thoát khỏi họ." Alice chống tay lên ghế ngồi làm bằng da, tròng mắt đen của cô ấy nhanh chóng chuyển động trong hốc mắt, cô ấy có trang điểm phấn màu tím hồng trên khóe mắt tôn lên ánh mắt đen nhánh mang theo cảm giác xinh đẹp, tươi mới không theo mốt thời thượng bây giờ. "Còn có một người nữa, áo choàng của hắn quá tối, em không thể xác định hắn là ai, ánh sáng đang mơ hồ tầm mắt em, chúng ta phải mau nghĩ biện pháp thôi, bọn họ đang dùng tốc độ nhanh nhất hướng về đây."

Gương mặt Edward lạnh lùng cứng ngắc, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: "Rât đẹp, phải không Claire?"

Tôi gật đầu không suy nghĩ gì: "Đẹp đến lạ thường." Đây là lời đánh giá cao nhất của tôi.

"Được rồi, em sắp bị giết chết, vậy mà em còn có tâm tình thưởng thức mặt trời lặn sau ánh mây sao, còn cảm thấy đó là cảnh đẹp xuân về hoa nở nữa chứ." Lời nói của Edward như lời thì thầm trong miệng, mỗi lần anh ấy oán hận điều gì đó, luôn thích thì thầm trong họng, nói hàm hàm hồ hồ nhưng khiến người khác nghe được rõ ràng.

"Dù sao giây tiếp theo em có thể bị cảnh sát ma cà rồng của các anh nhét vào dưới rễ cây để làm phân bón, trước lúc chết em có thể ngắm nhìn cảnh đẹp nơi này xem như không tệ rồi." Tôi cũng mặc kệ tính lải nhải không giống thiếu niên chút nào của Edward, "Lát nữa nếu không còn cách nào thoát khỏi họ, hai người ném em ven đường đi, hai người mau đi trước. Sau này nếu tên cảnh sát chết tiệt làm khó mọi người, mọi người có thể sống chết không thừa nhận, nói rằng cho đến bây giờ không hề biết ai tên là Claire cả, cũng không phải do mọi người tiết lộ thân phận bản thân cho em biết. Điều này rất đơn giản thôi, chỉ cần giả bộ không biết em là ai là được rồi."

Edward như bị ai đó dẫm phải đuôi, rống giận lên: "Câm miệng! Claire! Em thật đúng là vô tâm vô phế! Alice, chúng ta phải đánh lạc hướng họ, tách ra thôi."

Alice tươi cười nhí nhảnh mà phản nghịch, đây không phải biểu tình cô gái ngoan nên có nhỉ, cô ấy thở dài như làn điệu nói: "Phải làm như thế từ sớm chứ, không làm gì cả ngoài chạy thoát thân thì không phù hợp với phương thức xử lý vấn đề của người trẻ tuổi chúng ta chút nào cả."

Alice nói xong tháo dây an toàn của tôi ra, tốc độ đó quá nhanh, trước khi tôi kịp thấy rõ thì cậu ấy đã lột áo khoác của tôi ra rồi. Cậu ấy nhẹ giọng nói: "Tuy rằng có thể không có tác dụng gì, nhưng có còn hơn không."

Edward ném áo khoác của mình qua đầu cho tôi, là một chiếc áo khoác dài tay màu xanh lam lạnh, đổ ập xuống bao phủ lấy tôi. Tôi quơ vào trong tay, chất lượng vải dệt mềm mại làm cho tôi tò mò không biết đây là hàng hiệu của hãng nào.

"Dù thế nào cũng phải quấy nhiểu năng lực của hắn." Edward quàng áo khoác của tôi trên vai, loại áo khoác nữ tính hàng vỉa hè này mà anh ta cũng không cảm thấy hạ giá chút nào. Anh ta mở cửa xe trong lúc xe còn đang chạy tốc độ cao, loại thái độ tìm đường chết thế này khiến người khác muốn khóc.

Tôi đã kịp phản ứng anh ấy muốn làm gì, vội vàng hô to với bóng dáng ấy: "Không cần phải làm nhiều thứ vì em như thế! Mọi người muốn cho em nợ mọi người cả đời sao? Gia đình Cullen!"

Loại tiết mục nhiệt huyết quên mình vì người như thế này, tôi phải khóc lóc sướt mướt tìm cách báo đáp sao?

"Suỵt, không sao đâu." Lúc nói câu này Alice đã nhảy lên ghế lái, rẽ chiếc xe một cách điệu nghệ, tôi quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy một đạo tàn ảnh lẩn mất trong núi rừng.

"Alice, nói cho mình biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì đi." Trên người tôi khoác áo của Edward, một cảm xúc cấp bách hoảng sợ tràn ngập thần kinh, tôi ra lệnh cho bản thân phải tỉnh táo lại, đừng bị khống chế bởi cảm xúc khiếp đảm này.

Chuyện này chẳng là gì cả Claire à, mày còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, căn bản không có thời gian hối tiếc bi ai như người nhu nhược đâu.

"Mình phải đưa cậu đến Seattle, sau đó tùy tình huống mà xuất ngoại, hiện giờ chuyện quan rọng nhất là phải cắt đuôi đám kia. Đã lâu lắm rồi mình không có hưng phấn như thế, ây da, kích thích đến độ dựng cả tóc gáy rồi." Alice cằn nhằn lẩm bẩm, cậu ấy đang lo lắng cho dù nụ cười đang nở trên môi nhưng thật sự đang khẩn trương.

"Nếu Charles biết mình đang ở trên một chiếc xe tưởng chừng như muốn bay lên trời, thì ông ấy nhất định sẽ mắng mình, chắc chắn luôn." Tôi ấp úng nói, "Cho dù như thế nào thì cậu mình vẫn không biết chuyện gì xảy ra với mình, nếu như mình không về nhà đúng giờ hoặc gọi điện thông báo cho cậu, cậu chắc chắn chạy xe cảnh sát vòng vòng quanh thị trấn để mà tìm mình, điều này thật sự rất khoa trương."

"Carlisle sẽ nói ông ấy rằng cậu theo chúng mình đi du lịch Hawaii, hòn đảo đó là nơi có ánh mặt trời xán lạn đến mức cậu có thể lòe lòe phát sáng đấy." Alice đột nhiên im bặt, hai mắt vô thần, cả người cứng đờ như không có cảm giác gì, biểu tình trên mặt như được tạc từ đá, không hề có sự thay đổi hay mềm mại nào.

"Alice?" Tôi thử gọi cô ấy, tốc độ xe nhanh đến mức không cho phép thất thần phút giây nào cho dù người lái nó không phải là con người đi nữa.

"Câm miệng." Alice hung ác mở miệng, lộ ra răng nanh trắng noãn chỉnh tề, cô ấy như đang rít gào.

Tôi hoảng sợ, rất nhanh sau đó phát hiện ra cô ấy không nói chuyện với tôi. Alice phẫn nộ nói: "Jane đang tra tấn Edward!"

Xe két một tiếng dừng trên quốc lộ, bởi vì tốc độ quá nhanh mà bánh xe phát sinh ma sát kinh khủng với mặt đường, để lại dấu vết rõ ràng trên đường quốc lộ.

Alice nhanh chóng lách qua khe hở giữa ghế lái xe và ghế phụ chui xuống hàng ghế sau, lưu loát như một ngọn gió. Cậu ấy khom người ôm tôi vào trong ngực, khuỷa tay nhanh chóng phá cửa xe làm cho nó bay ra ngoài, đụng vào thân cây Linh Sam, phát ra tiếng vang lớn.

Chúng tôi lao ra ngoài, Alice nhảy vào rừng rậm. Cô ấy linh hoạt nhảy lên các nhánh cây như một con chim tước đáng yêu. Chúng tôi tiến sâu vào trong rừng, băng qua dòng suối phân nhánh nhỏ của thác nước, đá cuội lóe lên ánh sáng ôn nhuận sáng bóng dưới ánh hoàng hôn u ám. Khắp nơi đều là cây cối mọc hoang, cả hai chúng tôi cứ giữ im lặng như thế.

Tôi sống chết vươn tay ôm chặt cổ Alice, ánh sáng vàng giao triền quấn quít với màu xanh biếc của cỏ cây, sắc điệu ấm lạnh thay nhau giao hòa trong tốc độ chạy trốn điên cuồng này làm tôi hoa cả mắt.

Lúc Alice dừng lại giống như đột nhiên giẫm mạnh chân phanh, cô ấy có vẻ có chút bối rối. Cô ấy buông tôi xuống mặt cỏ bị cây lá kim bao phủ, trên mặt cỏ này điểm xuyến những bông hoa dại, hồng, tím, lam, vàng, năm màu trộn lẫn vào nhau.

"Claire à, nghe này, cứ tiếp tục như thế tất cả chúng ta đều không trốn thoát nổi." Alice dùng hai tay nâng mặt tôi để ánh mắt tôi đối diện cô ấy, cô ấy còn nói: "Chúng ta phải tách ra, mình phải ngăn cản bước đi của họ, mình không thể uống phí sự cố gắng của anh Edward được. Mình xin lỗi phải để mình cậu ở đây, mình thậm chí không biết chúng ta có thể chống đỡ được đến khi Carlisle đến hay không. Cậu lắng nghe này, cậu phải cố gắng sống sót, rõ không? Cho dù có bị bắt cũng sẽ không lập tức xử phạt đâu, nếu cậu không muốn chết thì vẫn còn một phương pháp cuối cùng. Nhưng cha Carlisle nói rằng cậu nhất định không thích cuộc sống như vậy, mình hy vọng cậu không cần phải đối mặt với lựa chọn tàn khốc như thế."

Ngón tay Alice như mùa đông ở Forks, sạch sẽ và lạnh lẽo, tôi bị nhiệt độ này đông lạnh chợt thanh tỉnh hẳn. Cậu ấy dịu dàng buông tay, sau đó không hề do dự chút nào màxoay người nhảy lên một thân cây cao lớn cần năm sáu người ôm, tôi nhìn bóng dáng sắp rời đi của cô ấy, giống như bị hoảng sợ mà hô lên: "Alice!"

Alice quay đầu, cô ấy đứng trên nhánh cây nhìn xuống tôi.

"Bọn mình là bạn phải không?" Tôi thở hổn hển nhìn cậu ấy, hai mắt đỏ bừng, tay nắm chặt.

Sự lạnh lùng trên khuôn mặt Alice không thay đổi vài giây, rồi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó như ánh sáng, nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp như tinh linh ấy làm hào quang tỏa khắp bốn phương.

Tôi nhìn cô ấy, ngữ khí chân thành mà cường điệu lần nữa: "Cậu đã tiên đoán như thế mà, my girl, cậu đã nói bọn mình sẽ trở thành bạn của nhau, hiện tại chính là tương lai mà cậu đã nhìn thấy phải không?"

"Chúng ta là bạn, Claire à, vẫn luôn là như thế mà." Alice nghiêng đầu chỉ đôi mắt tiên tri của mình, nghịch ngợm lè lưỡi, "Cho đến bây giờ mình vẫn luôn đúng."

"Cậu nói đúng." Tôi chạy đến, hướng cô ấy hô lên: "Bọn mình là bạn, cho nên các cậu phải còn sống trở về, các cậu bất tử mà, không ai có thể chiến thắng mọi người cả cho nên phải còn sống......."

Thanh âm như bệnh tâm thần của tôi chậm dần, nhẹ giọng như nỉ non theo nơi mà Alice biến mất. "Phải còn sống trở về a, đám ngốc này."

Những lời này giống như cánh rừng yên tĩnh bị hắc ám cắn nuốt vậy, nhỏ đến mức như lời thì thào lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment