Caius thoải mái ôm tôi nhảy lên cây Thông Đỏ, chạc cây hơi run rẩy, tư thế của hắn tuyệt đẹp như chim Hải Âu bay lướt qua tất cả chướng ngại vật. Sau đó tôi nhìn thấy sông Quileute, con sông xuất hiện giữa rừng Thông Đỏ rộng lớn này bởi vì mưa to trút xuống mà chảy xiết, bọt nước trắng xóa quay cuồngtung tóe trong đêm.
Bọn họ chạy dọc theo bờ sông, như là đang lái xe ô tô với tốc độ vượt qua bốn mươi dặm Anh trên giờ, bên tai tôi chỉ có tiếng vang của con sông già cỗi này. Nó đang rời xa tôi, giống như cái ngày tôi đến Forks này, nó dùng tư thế của một vụ dũng sĩ dũng cảm chào đón tôi, tôi nghe được nó đang vui mừng.
Giờ đây, nó đang rời xa tôi.
Khu rừng, sông Quileute, trấn Forks, Charles, gia đình Cullen đều đang rời xa tôi.
Tôi im lặng níu chặt com-lê đen của Caius, há mồn muốn nói gì đó nhưng bị mưa gió cản lại. Tôi bắt đầu khủng hoảng cho dù mỏi mệt đã sắp tra tấn tôi đến cực hạn.
Đây là một loại cảm giác không hề an toàn, như đang nhìn đến tất cả những thứ mình yêu thương đều đang dần rời xa.
Phải........phải dừng lại, dừng lại, tôi sống chết túm chặt áo hắn, cắn môi đến sắp chảy máu, tôi gian nan thở dốc, mau dừng lại. Tôi không muốn rời đi nơi này, tôi không muốn rời đi Forks.
Không muốn xa rời Charles, không muốn rời đi căn nhà của Jason và Emma và đĩa CD của tôi.
Sông Quileute đang dần xa, thế giới xa xôi ngoài kia làm tôi thấy xa lạ, đó không phải nơi tôi nên đi.
Cánh tay Caius ôm tôi đột nhiên căng thẳng, tôi thiếu chút nữa bị hắn túm đến hộc máu, không khí trong phổi đều bị ép ra hết. Ba thân ảnh màu đen ma cà rồng ấy đồng loạt dừng lại, mưa bao vây lấy chúng tôi.
Tôi mở ra mí mắt nặng nề của mình, nhìn thấy một vài thân ảnh bước ra từ sau rừng cây. Quen thuộc đến mức tôi muốn khóc, như gặp được chúa cứu thế vậy.
"Caius, Jane, Demetri." Mái tóc của Carlisle có chút hỗn loạn, trên người còn khoác áo blouse trắng, giống như mới chạy vội ra từ phòng giãi phẫu để cứu người sắp chết.
Những người còn lại trong gia đình Cullen chậm rãi bước đến, trên mặt Edward vẫn còn vết rách như mới đánh nhau, Alice và Jaser đúng cạnh nhau, Emmett và Rosalie đứng ở hai bên Carlisle, còn có Esme nữa.
Tôi không biết phải hình dung biểu tình của bà ấy như thế nào, sắc hổ phách trong mắt bà dường như sắp tràn cả ra, nhìn tôi với biểu tình như đang khóc ấy.
Giống như người mẹ nhân từ đang đau lòng nhìn đứa con ruột thịt của mình. Tôi cũng không biết bản thân đã làm điều gì để cho Esme đau khổ như thế.
"Carlisle." Caius lạnh lùng nhìn ông ấy, giống như không hề có chút kinh ngạc nào khi thấy gia đình Cullen chặn đường hắn.
"Đã lâu không gặp rồi, tôi vốn nghĩ ông sẽ đến thăm tôi chứ." Carlisle đại diện mọi người, cho dù lo lắng thế nào nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, âm điệu Anh - Mỹ tiêu chuẩn cho người ta cảm giác như đang lắng nghe MC trên đài tin tức.
Địa phương này là lãnh thổ nhà Cullen, kẻ tùy tiện đột nhập phải bị trừng phạt —— vặn gãy cổ hắn, xé nát tứ chi hắn, băm hắn thành mảnh nhỏ đem đi đốt cháy.
Tôi trong mong nhìn chúa cứu thế Carlisle, hắn ta xâm nhập, hắn xâm nhập, hắn còn bắt cóc người dân nữa.
"Ta sẽ đến thăm ông, nếu ông vi phạm luật, ta sẽ dẫn vệ sĩ đến "thăm" ông. Còn bây giờ ông đang ngăn cản đường đi của ta sao? Cullen?" Ngay cả tên cũng không gọi, thái độ của Cauis ác liệt đến mức làm cho người ta muốn tát hắn mấy cái. Ngữ khí hắn không có tính người nào, vân đạm phong khinh, lạnh như băng giá.
Khuôn mặt của Alice không thay đổi, chỉ có một tia xao động vội vàng xuất hiện giữa hai đầu lông mày, cậu ấy muốn tiến lên. Jasper nhanh chóng túm chặt tay cậu ấy, không cho cậu bước về phía trước nữa.
So với Claire ngu xuẩn này, thì Alice của anh ta đương nhiên quan trọng hơn.
Ánh mắt Rosalie rất cảnh giác, chị ấy mặc một bộ đồ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, đứng ở bên cạnh Emmett như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới.
Đây là phản ứng khi đối mặt kẻ thù, một chút cũng không có tấm lòng hiếu khách đối với người đến thăm chút nào.
"Con bé vô tội, Caius. Ông mang cố bé đi như thế không phù hợp pháp luật chút nào." Carlisle nói với vẻ mặt u buồn, ông ấy nắm chặt tay Esme, ý đồ giúp bà ấy bình tĩnh lại.
"Ông còn nhắc đến pháp luật với ta sao? Ta còn chưa xử phạt ông thì ông đã đi lên con đường hủy diệt rồi. Là ai đã bại lộ thân phận trước hả?" Caius nhe răng cười, kiểu tươi cười ấy hiện hữu trên khuôn mặt tinh xảo kia cũng không tốt đẹp chút nào, giống như ác ma vậy.
"Claire sẽ không tiết lộ với ai, đây cũng không phải lỗi của cô bé." Thanh âm của Carlisle hơi tăng cao, ông ấy vẫn áp chế chính mình, tận lực không để xung đột xảy ra.
Bác ấy đang cố kỵ điều gì đó, ngay cả những người khác của nhà Cullen đều đứng tại chỗ không hề bước đến.
"Chuyện này không phải ông nói là được, chủ nhân nói rằng rất nhớ ông, nhưng thái độ ông như thế này sẽ làm ngài ấy thất vọng." Cô gái - Jane bình thản cất tiếng nói. Cô ta hơi hơi gợi lên khóe miệng, như đóa hoa nở rộ, ngữ khí lại mang theo điểm lạnh lùng cao ngạo, "Ông không xứng đáng để ngài ấy nhớ omg như thế, ta sẽ chi tiết báo lại hành động của ông với chủ nhân."
Loại thái độ cao ngạo này, y chang như Caius.
"Jane." Ngữ khí Carlisle bắt đầu dồn dập, "Ít nhất, ít nhât các người phải để tôi chữa trị vết thương của cô bé đã, để tôi chữa trị đã."
Jane quay đầu nhìn về phía Caius, giống như vấn đề này hẳn do hắn quyết định.
Lực đạo Caius ôm tôi mạnh thêm, như đang lo lắng đồ của mình bị cướp đi. Hắn không nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng lạnh lùng, cả người lại nóng nảy. Trong mắt hắn tựa hồ đang bốc cháy lên ánh sáng như ngọn lửa cháy, ngữ khí không có tình cảm nào, lạnh lùng nói: "Câm miệng, ông nên nhường đường ngay bây giờ, Cullen." Thoạt nhìn hắn ta không có sự tin tưởng nào cho gia đình Cullen, nhất là Carlisle.
Esme lắc đầu, bác ấy còn muốn chạy đến đã bị Edward nhanh chóng ngăn lại, anh ấy lạnh lùng nhìn Caius sau đó thì thầm bên tai mẹ anh điều gì đó. Esme bi thương nhìn tôi, đã bình tĩnh hơn nhiều. Xem ra Edward đã nghe thấy điều gì đó có thể an ủi Esme.
Tầm mắt tôi biến thành màu đen, ngơ ngác nhìn tình cảnh hỏng bét trước mắt này.
Có thể làm gia đình Cullen khẩn trương đề phòng như vậy, tôi hít sâu một hơi, khí quản đau đớn vì thiếu không khí.
Thật sự là cảnh sát ma cà rồng sao?
Không ai nói tôi biết kẻ chấp pháp thế giới ma cà rồng lại độc tài, chuyên quyền không nói lý như thế.
"Ông nhất định phải chuyển biến Claire sao, Caius?" Carlisle hỏi hắn ta như thế, vấn đề này khiến gia đình Cullen trở lên khẩn trương.
Caius tựa hồ cảm thấy gia đình Cullen đang làm quá mọi chuyện lên, hắn ta thả nhẹ thanh âm tinh tế của mình, thân thiết ôn hòa như đang hỏi người nhà vậy, "Chẳng lẽ ông cảm thấy có lựa chọn tốt hơn sao?"
"Đây không phải thứ mà tôi có quyền lựa chọn, nếu ông muốn biến đổi Claire thì tại sao hút ngược lại chất độc trong cơ thể cô bé ở thư viện trường Washington chứ, C?" Rốt cuộc Carlisle cất cao giọng nói của mình, thiên tính thiên lương trong tim ông để cho khuôn mặt lo lắng của ông thoạt nhìn dũng cảm gan dạ.
Carlisle đang cố cứu tôi, tôi phát hiện hai mắt mình ướt át, nước mắt chảy xuôi mà ra. Tôi thậm chí không biết mình có tài đức gì có thể để họ thay tôi nói chuyện, tôi chưa làm điều gì cả, chưa giúp đỡ họ được điều gì cả.
"Vĩnh viễn bất tử và tử vong, Claire có quyền lợi lựa chọn, pháp luật Volturi không thể xúc phạm điều đó." Carlisle tiếp tục nói không khoan nhượng chút nào.
"Ông đang nghi ngờ Volturi sao?" Jane cảm thấy như bị xúc phạm, cô ta tiến lên trước một bước, ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Carlisle, có vẻ chậm rãi và âm u.
Caius không nói chuyện, hắn ta trầm tư giống như đang suy nghĩ điều gì. Biểu tình hắn như bị kiềm hãm trong bề ngoài bình tĩnh, thoạt nhìn như sự kết hợp giữa nóng nảy và kiên nhẫn, hoàn toàn mâu thuẫn.
Edward có chút căng thẳng, anh ấy nghe được nhiều điều hơn bất kỳ ai trong thế giới này. Anh ấy cảm nhận được ác ý, nhanh chóng ngăn cản trước người Carlisle, chống lại ánh mắt như hổ rình mồi của Jane.
"Biến đổi hoặc tử vong." Thanh âm của Caius mang theo nét lạnh lẽo đến thấu xương, hắn ta lập lại lần nữa, "Biến đổi hoặc tử vong." Hắn như đang chất vấn, cố chấp đến mức bệnh hoạn nhưng mạnh mẽ.
Mưa to như trút nước, sông Quileute đang quan sát chúng tôi.
"Tôi sẽ không xúc phạm Volturi, ghia đình Cullen chúng tôi tuyệt đối không có loại ý niệm này trong đầu." Carlisle đẩy Edward ra, ông ấy hiển nhiên không muốn xem người con ông thương yêu nhất như lá chắn.
"Ông quá vô lễ rồi đấy, Carlisle." Đôi mắt Jane đỏ sẫm, lãnh liệt mà yên tĩnh. Cô ta một mình đứng đối diện gia đình Cullen, ngang nhiên không cho phép xâm phạm. Hai tay Demetri khoanh sau lưng, hắn ta bước trên mặt đất sũng nước mưa, chậm rãi bước đến phía sau Jane.
Thời gian trôi qua mang đến không khí giết chóc, như lưỡi dao sắc bén sắp rút ra khỏi vỏ.
Caius hoàn toàn thờ ơ tình trạng đang diễn ra trươc mặt này, hắn ta như vẫn đang ở vị trí người thắng, không phân nhiều lực chú ý vào không khí đang căng thẳng này.
Áo choàng bọc lấy người tôi hoàn toàn ướt đẫm, tôi không biết chân mình còn chảy máu hay không, bởi vì tôi đang cứng người cảnh giác kẻ đang ôm tôi, mưa sớm đã làm sức phán đoán cỉa tôi bị xáo trộn.
Cái ôm này quá mức chật chội không có độ ấm nào, tôi cảm thấy bản thân như đang nằm trong quan tài làm từ đá cẩm thạch, dự cảm tử vong đã làm hao mòn tất cả cảm xúc tốt đẹp của tôi.
Không thể nhúc nhích, không thể chạy trốn, im lặng chống đỡ.
"Jane." Caius rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận điều gì đó xong, tựa hồ hắn cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi.
Cô gái quay đầu nhìn hắn mới cùng Demetri từng bước một lui trở về.
Loại trường hợp này giày vò thần kinh tôi, tôi cảm thấy bản thân giờ đây nhất định rất chật vật, tôi còn chưa gọi điện cho Charles, nói với cậu rằng tôi vẫn ổn không có vấn đề gì xảy ra cả.
Thị trấn Forks này có tỉ lệ tội phạm ít, không có vụ giết người nào xảy ra ở đây cả, tôi phải nói với cậu như vậy, không có chuyện gì xảy ra, tôi đang chuẩn bị lên giường ngủ, hôm nau cũng là một ngày an bình.
Ai đó giúp tôi gọi điện thoại cho cậu tôi với, cậu sẽ dùng xe cảnh sát của cậu chạy vòng vòng trên trấn Forks lúc nửa đêm để tìm tôi mất, sẽ chạy trên quốc lộ 101, sẽ xông vào rừng rậm đêm khuya để tìm cô con gái duy nhất mà em gái cậu lưu lại trên đời này.
"Vậy lựa chọn của cô là gì, Claire?"
Thanh âm của người đàn ông này như một bữa thịnh yến chất đầy hài cốt hoa lệ.
Tôi ngây ngốc ngẩng đầu, cổ và hai bên bả vai đau nhức chống đỡ cái đầu lung lay sắp đổ của tôi, rốt cuộc nhìn thấy đôi mắt của C mà không còn là khuôn cằm cao ngạo của hắn nữa.
Đôi mắt đó màu đỏ, như chất lỏng đặc quánh lạnh thấu xương. ngữ khí của hắn không khác gì thư của hắn, thân quen mà mang hơi thở bay bướm không phù hôp thời đại này. "Claire thân ái, cô chọn biến đổi hay tử vong."
Tôi nghĩ rằng đầu óc hỗn độn của tôi bây giờ là không thể nào nghe hiểu ý tứ của câu hỏi này, nhưng tôi lại hiểu, đơn giản trực tiếp như thế, không hề gợi lên cơn sóng lo lắng căng thẳng nào.
Tôi nghĩ rằng cơ thể đã quá mỏi mệt rồi, đau đớn lạnh như băng đến chết lặng đã cướp đi tất cả cảm xúc kịch liệt của tôi.
Biến đổi, vĩnh viễn bất tử, cơ thể lạnh giá cứng ngắc, không thay đổi.
Tôi vẫn không thể hiểu được, nhiệt độ cơ thể thấp như thế làm thế nào hoạt động được, trong mạch máu đang chảy thứ gì vậy.
Không thể ăn lương thực thực phẩm, tốc độ chạy còn nhanh hơn ô tô, hình dáng như người bị bệnh bạch tạng.
Hồi ức là sự dịu dàng đáng sợ, ánh mặt trời kiếp trước đã chiếu xuyên qua tất cả năm tháng của tôi từ khi tôi trọng sinh kiếp này.
Một người chờ chết trên giường bệnh, quá cô đơn.
Một người lạnh như băng suốt đời, cũng quá cô đơn.
Có lẽ Alice đã thấy được điều này, cậu ấy đã nhắc nhở tôi có sự lựa chọn lúc ở trong rừng. Tôi nhìn cậu ấy, gương mặt trong màn mưa có vẻ sáng trong, ánh mắt kỳ quái mà đau buồn. Tôi không hiểu cậu ấy muốn nói với tôi điều gì, tôi không phải người anh trai thân thiết Edward kia của cậu ấy.
"Caius, đừng ép con bé quá." Esme đột nhiên mở miệng nói chuyện, sự sốt ruột của bà mới thật lòng làm sao.
Tôi một lần nữa chuyển ánh mắt nhìn về Caius, tầm mắt hắn chưa từng dời khỏi tôi. Rốt cuộc thì hắn cũng nhìn tôi bình thường một lần. Tôi không biết trước đây hắn đang nhìn điều gì, có đôi khi tôi cảm thấy hắn nhìn chăm chú quần áo tôi nhiều hơn cả nhìn tôi.
Trong mắt hắn mang theo ánh sáng cường thế, cho rằng đáp án đã được định sẵn chỉ chờ tôi nói ra mà thôi.
Tôi không biết đáp án là gì, giống như tôi không theo kịp tiết tấu của họ, ngay cả chỉ số thông minh của tôi cũng theo không kịp. Sự im lặng của tôi dường như đã trôi qua lâu lắm rồi, tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của tôi.
Chiếc áo choàng bao phủ người tôi dày và nặng nề, tôi loáng thoảng ngửi được mùi hương thơm mát của người đang ôm tôi, tôi nhớ đến rêu xanh bám đầy cây cối trong rừng và hoa tường vi trong màn mưa đêm, lãnh ngạo mà ngát hương.
"Tôi không muốn........." Trí nhớ của tôi lại trở về thời khắc ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt sắp tử vong của tôi, đó cũng là cái chết kéo dài mà tôi cảm thấy khắc sâu nhất trong đời.
Bất tử thật sự quá xa vời, tôi rốt cuộc không thể chịu đựng được sự yếu ớt vô bờ bến này nữa. Tôi lắc đầu, "Tôi không muốn biến đổi."
Đáp án là tử vong.
Sự bình tĩnh của Cauis như bị tôi đánh gục một góc, hắn quả nhiên không thể tin nổi tôi sẽ trái ý hắn. Khí lực hắn ôm tôi chặt thêm, hận không thể bóp chết tôi trong lồng ngực không có nhiệt độ kia của hắn.
Hắn hơi hé miệng, lộ ra răng nanh, tư thế như dã thú săn mồi. "Cô muốn chết?" Câu hỏi như lời khẳng định dữ tợn lên án tôi phạm vào tội lớn.
"Không! Claire! Đừng quyết định nhanh như thế! Xin con đừng!" Esme sụp đổ nhanh hơn bất cứ ai, bà ấy giãy dụa muốn rời khỏi cái ôm của Carlisle, khẩn cầu nhìn tôi.
Tôi không biết tại sao bà ấy thích tôi như thế, bà ấy tại sao lại đau khổ vì tôi như vậy chứ? Điều này không thể tin được, tôi bất quá chỉ nếm qua hai bữa cơm bà nấu, bữa cơm đầu tiên còn đóng vai người qua đường Giáp khổ sở mà thôi, cháu căn bản nào phải người quan trọng với bác mà, bác Esme à.
"Còn có phương pháp khác, Esme à, em hãy bình tĩnh một chút!" Carlisle vuốt ve khuôn mặt Esme, trán chạm trán, hô hấp giao triền, cố gắng hết sức an ủi người vợ của mình.
"Cậu sẽ không chết đâu, Claire." Alice dùng sức hất tay Jasper ra, bước đến trước lớn tiếng nói với tôi, "Mình đã nhìn thấy, cậu sẽ không chết." Vừa mới kết thúc câu nói, Jasper đã kéo cậu ấy lại, bởi vì anh ta cảm thấy Jane đã đem tầm mắt uy hiếp hướng về Alice.
"Caius, nếu ông mang Claire đi, như vậy ông sẽ không giết cô ấy phải không." Edward rốt cuộc như chờ đến một cơ hội có thể nói ra những lời này.
Những lời này của Edward mang theo sự châm biếm độc hữu khó nhận ra, cũng giống như mọi khi, anh ấy luôn tự tin với mọi câu nói của mình.
Đáng tiếc người đàn ông này không chú ý, ánh mắt hắn nhìn tôi như đang thiêu đốt, chuyên chú như dã thú săn mồi huyết tinh trong bóng đêm. Hắn tựa hồ một mực chờ tôi mở miệng, khóc rống chảy nước mắt sám hối sai lầm của mình, nói mình yếu đuối sợ chết, cầu xin hắn biến đổi.
Tôi không biết vì sao muốn cười, có thể là tức nước vỡ bờ, điều này không bình thường chút nào. Tôi bỗng nhớ đến C, cái tên kỳ quái cao ngạo đáng đánh đòn ấy, cái tên chưa bao giờ bỏ qua phong thư nào của tôi.
"Hi, C."
Tôi nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, cười thân thiện với hắn.
Tôi đã muốn gặp anh rất lâu rồi, rất muốn gọi anh một tiếng.
Đáng tiếc thay, anh cũng là người không thể tiếp xúc với ánh mặt trời,
Thật sự, thật sự khiến kẻ khác khổ sở a.
Hắn ta sửng sốt, có lẽ loại phản ứng ngu ngốc này của tôi làm cho người ta ngoài ý muốn. Sau đó, hắn nhếch môi, phẫn nộ nơi đáy mắt tan dần ra, mưa trượt xuống từ khóe mắt giống như nước mắt trong suốt vậy.
"Trước khi ta có thể tìm thấy bằng chứng phạm tội của cô ấy, thì Volturi sẽ không dễ dàng tuyên án hình phạt cho bất cứ sinh mệnh nào." Caius càng ôm chặt tôi vào trong lồng ngực, tôi không thể tránh né được, buộc phải va đầu vào ngực hắn, bộ com-lê màu đen hoàn toàn không thể làm mềm hóa thân thể cứng rắn của hắn, làm trán tôi bầm tím.
Gia đình Cullen quay sang nhìn nhau một lúc, phương thức trao đổi của họ ăn ý mười phần. Đầu tiên là cái gật đầu của Edward, sau đó Alice không có nghi vấn gì, tiếp theo họ lui dần ra sau rừng cây, nhường đường cho chúng tôi.
"Một thời gian nữa tôi sẽ tới thăm Volturi, hy vọng ông nói được làm được, Claire không có uy hiếp gì với chúng ta, cô bé hoàn toàn vô tội." Carlisle một lần nữa cường điệu, họ không thể đối đầu với cơ quan quyền lực tối cao của thế giới ma cà rồng, chỉ có thể giúp tôi tranh thủ cơ hội sinh tồn lớn nhất.
"Aro sẽ rất hoan nghênh ông." Caius đã bước qua làn ranh cảnh giới của họ, bắt đầu tốc độ lướt đi như ma quỷ này, gương mặt tuấn tú của hắn bị bao phủ trong bóng đêm, có nét âm lãnh không nói nên lời.
Tôi nghe thấy tiếng con sông chảy xa dần, chân tôi chơi vơi giữa không trung, không thể tiếp xúc với mặt đất.
Ngón tay dần vô lực, tôi cảm thấy mình khó chịu như sắp chết đi, nhưng vẫn không chịu buông áo hắn ra. Chỉ biết vội vã nói nhỏ: "Tôi không muốn rời đi nơi này, không muốn, tôi không muốn. Tôi sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Sẽ chết........" Thanh âm lẩm bẩm yếu ớt đến sụp đổ, hơi thở mỏng manh, tôi nghĩ không có ai nghe thấy giọng nói của tôi cả.
"Câm miệng." Cuối cùng, Caius không thể nhịn được nữa nói.