Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 52

Caius đi rất chậm, so với tốc độ khi hắn ôm tôi chạy thì bước chân nhàn nhã thong thả của hắn trong đường hầm yên tĩnh tối tăm này thật sự không bình thường. Trừ phi có người bên ngoài thì bằng không ít khi thấy hắn nhân nhượng kiên nhẫn tốc độ của tôi như vậy.

Đường hầm này dần dần mở rộng ra, dưới ánh lửa của ngọn đuốc, sàn nhà bằng đá cẩm thạch dường như vỡ thành mảnh nhỏ, giãy dụa trong lớp đất đá.

Nếu Volterra không phong tỏa để du khách có thể du ngoạn tòa thành Volturi này trong ba ngày, thì sách du lịch vùng Tuscany có thể trực tiếp hô hào đây là kỳ quan thứ chín thế giới, du khách đi ngang qua xin đừng bỏ qua.

Phong cách kiến trúc nơi đây rất kỳ dị, bạn không thể nói rõ ràng cụ thể là niên đại mới có kiểu cách xây dựng phiền phức như thế. Hình cung gấp khúc nối liền mọi con đường nơi đây, ở nơi nào cũng thấy trần nhà hình vòm cùng cây cột đá. Tùy tiện nhìn chỗ nào cũng đều có các bức bích họa liên miên không ngừng, vật trang trí bằng đồng đen và vàng khối tinh xảo được đặt tùy ý trong góc xó không người hỏi thăm.

Tôi ở trong này lâu như thế cũng không thật sự đi qua mấy nơi, ngoài đại sảnh chiêu đãi nồng đậm vẻ phong tình của Tuscany ra thì nơi quen thuộc nhất là phòng ở tứ phía đều là tảng đá kia của Caius, còn cả bức tượng nữ thần Athena đáng kinh ngạc ngoài cửa kia nữa.

Các loại bức tượng trông rất sống động chui ra khỏi tường đá, tôi đi theo Caius như đang đi vào đường hầm thời không thời viễn cổ. Hắn ta thờ ơ còn tôi thì tò mò nhìn không chớp mắt mọi thứ xung quanh.

Sau đó tôi nhanh chóng phát hiện ngày càng có nhiều người xuất hiện, có vài người cầm mặt nạ trong tay còn số khác thì đeo trên mặt, mặt nạ rất có phong cách của lễ hội Carnival ở Venice. Mặt nạ bằng nhung hình trứng thiên nga hoa lệ gắn thêm lông chim mềm mại, còn có người đeo mặt nạ trắng thuần không có trang trí gì, mặc áo choàng đen lướt qua người chúng tôi như bóng ma.

Cảnh tượng này làm tôi cảm thấy quỷ dị và bất an, Caius lại không để ý đến họ, những người mang mặt nạ trên mặt hay cầm trong tay khi nhìn thấy Caius đều dừng bước chân lại, gật đầu chào hắn.

Có một số người tháo chiếc mặt nạ hoa lệ đó xuống, gương mặt tái nhợt dưới ánh lửa có một loại yêu mĩ tinh tế đến mức tận cùng.

"Caius, đã lâu không gặp."

Bọn họ nhẹ nhàng lễ phép chào hỏi, có một vài người chú ý đến tôi sau lưng Caius, trong đôi mắt bình thản chợt quay cuồng màu đỏ thẫm tham lam, đôi môi đáng sợ đỏ tươi cong lên lộ ra răng nanh trắng bóc, tôi lập tức biết họ là ai.

Ma cà rồng, nguyên một con đường này đều là ma cà rồng.

Ở nơi ngọn lửa tối mờ này, bỏ đi lớp áo choàng đen, ma cà rồng mặc trang phục mang phong cách Baroque. Phụ nữ mặc đầm tơ lụa cao cấp, vạt váy tao nhã bay theo từng nhịp chân. Tôi nhìn thấy lớp vải sa tanh hoa màu hồng tầng tầng lớp lớp cùng thắt lưng ren vàng, như đóa hoa nở rộ, xa hoa mà sang quý héo tàn trên người họ.

Đàn ông mặc đồ tối màu hơn phụ nữ, phục sức bằng nhung tơ viền ren hoa lệ mang phong cách quý tộc Châu Âu, có người mặc bình thường hơn, chỉ mặc complex không đeo caravat. Có người đeo mặt nạ đội mũ cao bồi màu cây đay trên đầu, hoặc quần áo viền ren, các loại phong cách riêng biệt đủ cả.

Tôi xen lẫn giữa họ, như quả hạt dẻ xấu xí không cẩn thận lạc vào đàn thiên nga, lăn qua lăn lại đúng là kéo thấp giá trị thẩm mỹ mà.

Caius không thay quần áo, hắn vẫn mặc bộ complex đen như ngày thường. Nhà thiết kề trang phục của hắn quả thật rất thích phong cách tối giản, cho nên cái gọi là complex hay caravat, hay ngay cả cách gấp cổ áo cũng rất giống trang phục học sinh Nhật Bản.

Lấy bề ngoài tinh xảo xưng hùng xưng bá của hắn, cho dù chỉ mặc bao tải tham gia yến hội của Quốc Vương, thì cũng có người tưởng nhầm hắn là Vương Tử Điện Hạ.

Lúc ban đầu tôi còn cảm thấy Gianna cho tôi mặc trang phục Hy Lạp một vai như thế này đã là rất kỳ quặc rồi, tới nơi này mới phát hiện ra kỳ thật tôi rất hàm súc, bình thường đến đáng thương.

Hơn nữa, những sinh vật không phải người này rất ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của tôi, bọn họ không tiến tới vây xem nhưng có quay đầu nghi hoặc nhìn vài lần. Nhưng bởi vì có sự hiện diện của Caius ở đây cho nên không có ai dám trực tiếp biến sự tò mò thành ngôn ngữ biểu đạt ra.

Tôi phát hiện mình không thấy an toàn chút nào khi bị vây quanh bởi họ, bởi vì xuất hiện quá nhiều ma cà rồng cùng lúc như thế cho nên thân thể trở lên trì độn ngược lại không hề cảnh báo rõ ràng như khi chỉ đối diện với một ma cà rồng thôi.

Tôi mờ mịt, giống như đi lạc vào cảnh trong mơ, chân dẫm lên đám mây, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã xuống đất.

Thứ duy nhất cho tôi cảm giác thực chất là bàn tay lạnh băng của Caius, tôi giống như người chết đuối vớ lấy tấm gỗ cứu mạng, cầm ngược lại tay hắn.

Caius không hề có vẻ mặt tốt đẹp gì đối với nhiều ma cà rồng xuất hiện cùng lúc như thế, khuôn mặt lạnh lùng của hắn còn có lực uy hiếp hơn những tấm mặt nạ hoa lệ quái dị kia.

Hắn coi cái chào gặp mặt lễ phép của người khác như không khí, có đôi khi tôi cảm thấy hắn đang ở trạng thái cực kỳ cảnh giác đáng sợ nào đó, ai cách hắn gần chút, hắn liền hận không thể bẻ gãy cổ người vừa gặp hắn thoáng qua đó.

Dã thú hộ thực —— tôi không nên nghĩ như thế, loại hình tượng này thật sự hạ thấp cấp bậc của Caius.

"Mỗi lần đến lúc này, Aro phải làm khoa trương như thế sao? Để cho nhiều tên bụng dạ khó lường trà trộn vào trong thành như vậy, chỉ vì một yến hội không thể hiểu nổi." Caius kéo tôi băng qua một đài phun nước, tôi phát hiện nước ngầm nơi đây thật sự rất dư thừa.

"Yến hội?" Tôi kỳ quái lặp lại từ trong miệng hắn.

"Yến hội sinh nhật, hắn cảm thấy làm như thế có thể khiến Volturi có thêm sức sống. Để cho ma cà rồng đến từ khắp nơi trên thế giới đi vào thành, mang đến bầu không khí nhiệt tình, thân thiện cho nơi này." Caius không có một chút nào cảm thụ được niềm vui sướng từ yến hội sinh nhật của người khác, hắn cáu kỉnh cực kỳ, hiển nhiên không có thiện cảm nào đối với những người đến tham gia yến hội. "Cho nên có tên nào đó, liền ngay cả ta cũng vô pháp ngăn cản hắn đi vào nơi này. Cho dù ta đã ra mệnh lệnh rõ ràng cấm hắn bước chân vào Volturi, hắn cũng có khả năng lấy được thiệp mời của Aro, giả mù sa mưa ôm mục đích đến đây."

Hy vọng tên giả mù sa mưa ôm mục đích mà đến trong miệng Caius kia không phải Carlisle, tôi cũng không hy vọng bạn mình phải nhận đánh giá tiêu cực như thế.

Chúng tôi rốt cuộc đi đến cổng lớn, giai điệu tuyệt đẹp của đàn violin và đàn bass phiêu đãng trên trần nhà hình vòm. Tiến vào cánh cổng lớn khắc hoa bằng đồng nguyên chất, đi vào phòng khách tráng lệ.

Đại sảnh này không giống với đại sảnh khi tôi mới đến nơi đây, nơi này là dưới nền đất hắc ám của tòa thành, không có ánh mặt trời nào có thể chiếu xuống đây.

Khắp nơi đều là những ngọn nến to lớn và đèn trên cao, còn có ngọn đuốc đang hừng hực cháy trên vách tường.

Đại sảnh vũ hội này dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa hiện ra ánh sáng xanh lẫn vàng rực rỡ, mang đến rung động thị giác trực quan nhất cho người đến nơi đây.

Đúng là phiên bản kết hợp giữa phong cách Baroque và Rococo, tôi sắp bị phong cách kiến trúc khoa trương này làm hoa hết cả mắt.

Có nhiều ma cà rồng lắm, dường như trên mặt mỗi người đều có mặt nạ, khiến tôi tưởng nhầm mình đang tham gia lễ hội Carnival sớm vậy.

Một người phụ nữ mặc váy đen hoa với cổ chữ V bước đến, bước đi của cô ta mang theo một lực hấp dẫn bí ẩn, son môi màu tím khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên trắng bệch bệnh trạng.

Tôi vảm thấy cô ta rất quen mắt, thật vất vả mới nhớ lại là người lái máy bay trước đây - Heidi.

"Caius." Heidi cười xán lạn bước đến, chào hắn, xem ra cô ta rất quen thuộc loại yến tiệc này.

"Aro đâu, hắn định bao giờ kết thúc loại hoạt động nhàm chán này." Caius không hề tôn trọng yến hội sinh nhật của người khác chút nào, hắn nhìn nhìn ma cà rồng đang tụ tập trong đại sảnh, số lượng nhiều lắm hiển nhiên làm hắn có chút buồn nôn.

"Ngài ấy đang ôn chuyện cùng bạn cũ, mỗi lần đến sinh nhật, sẽ có đủ loại người mà đối với ngài ấy không thể quên đi được, tụ tập đến bên người ngài ấy, đây là lúc ngài ấy vui vẻ nhất." Heidi rất tự nhiên cắn cắn móng tay màu tím của mình, cô ta nhướng mi quyến rũ nói.

"Hắn không biết làm như thế rất nguy hiểm sao? Tùy tiện người nào cũng cho đi vào, ta cũng không cam đoan hệ thống an toàn nơi này có thể tùy ý hắn phá hư như thế." Caius phẫn nộ thấp giọng triển trách, "Cho dù Renata thời thời khắc khắc ở bên cạnh hắn, cũng vô pháp cam đoan có chút tên âm hiểm sẽ trà trộn vào."

"Ngài ấy cần sự náo nhiệt này, Caius. Hơn nữa ngài ấy tin tưởng đội ngũ vệ sĩ của chúng ta sẽ bảo vệ tốt nơi này, càng tin tưởng sẽ không có ai đến Volturi gây sự vào loại thời điểm này."

"Kẻ gây rối phải chết." Caius tàn khốc đến không thể cứu vãn, không bị yến tiệc xa hoa này che mờ hai mắt. Hắn nói với Heidi: "Lúc này không thích hợp nói chuyện, nếu như tên kia muốn gặp Claire thì bảo hắn hẹn lúc khác đi."

Nói xong Caius vui sướng khi người gặp họa cười rộ lên, cười đến nghiến răng nghiến lợi.

Biểu tình mâu thuẫn như vậy, cũng không biết nội tâm hắn ta vòng vèo ra sao. Tôi cuối cùng cảm thấy nếu để cho 'tên kia' phải hẹn thời gian khác thì đời này Carlisle có thể sẽ không gặp lại tôi nữa.

Heidi cũng mặc kệ Caius động kinh, chương trình học quan hệ xã hội của cô ta luôn giỏi nhất Volturi, cô ta nhanh chóng rút ra một chiếc mạt nạ, chào hỏi tôi.

"Hi, Claire, Aro cũng mời cô đấy, đi vào chơi chơi một chút." Nói xong, cô ta đưa tôi một chiếc mặt nạ bán mặt hoa lệ, lộ ra cằm và miệng.

Tôi hơi cuống quít nhận lấy, ngẩng đầu thấy Caius âm trầm trừng mắt nhìn tôi, tựa hồ tôi đã nhận lấy khoai lang nóng phỏng tay nào đó.

Hắn cầm tay tôi mạnh hơn, rõ ràng đang cảnh báo tôi vứt ngay chiếc mặt nạ chết tiệt kia đi.

Tôi nhịn xuống, sống chết cầm chặt tấm mặt nạ không buông. Tôi xác định, nếu như bỏ lỡ lần gặp Carlisle này thì lần sau căn bản không có cơ hội.

Tuy rằng ở đây có rất nhiều ma cà rồng khiến cả người tôi cứng còng, không biết phải đi sợ ai, nhưng để có thể gặp Carlisle thì tôi phải nén loại sợ hãi này xuống.

Caius không thể nhịn được nữa, hắn đoạt lấy tấm mặt nạ trong tay tôi, hung tợn nói: "Ngu ngốc, không biết sống chết." Nói xong định quăng mặt nạ đi.

Động tác cơ thể tôi còn nhanh hơn não, không suy nghĩ cẩn thận đã nhào lên bám lấy cánh tay hắn, cả người gần như treo lung la lung lay trên người hắn, muốn vươn tay lấy lại tấm mặt nạ kia.

Chờ tôi phản ứng trở lại thì mới phát hiện ra mình dường như ôm lấy hắn, tôi trợn tròn mắt. Ít nhất có một câu hắn nói đúng, tôi thật sự không biết sống chết, cướp đồ vật cướp đến trên đầu hắn, tôi có thể biết trước kết cục bi thảm của mình rồi.

Caius tùy ý tôi như gấu bông bám lấy tay hắn không buông, hắn trợn mắt nhìn tôi, đang do dự muốn bóp chết tôi trước hay bóp nát mặt nạ trước.

Heidi tò mò nhìn chúng tôi, tựa hồ cảm thấy không khí quỷ dị giữa chúng tôi rất có tính giải trí, cô ta cắn chặt đôi môi màu tím của mình, suýt nữa bật cười.

Tôi ngượng ngùng buông tay, không thể nào tự đáng giá hành vi không biết tự lượng sức này của mình. Sau khi làm ra hành động này, bạn mới phát hiện ra trí thông minh của bản thân đã giảm xuống rất nhiều, tôi sắp bị nơi này nhốt đến choáng váng rồi.

May mắn Caius không có bộc phát tính khí của hắn, hắn cau mày trầm tư một chút, đột nhiên kéo tôi qua, đeo tấm mặt nạ ấy lên mặt tôi.

"Tất cả đều phải nghe lời ta." Hắn nói với tôi giống như ra lệnh, sau đó nhận lấy mặt nạ nửa mặt trong tay Heidi, đeo lên mặt mình, lộ ra đôi môi đỏ tươi và khuôn cằm tinh xảo.

"Lần sao không được tự chủ trương, Heidi." Khi Caius nắm tay tôi đi qua Heidi, hắn lạnh lùng cảnh cáo như thế.

Heidi thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình, lưng thẳng tắp, dáng vẻ phục tùng, nghiêm túc đáp lời: "Vâng, thưa Caius."

Tôi không biết chúng tôi đã đến chậm bao lâu, âm nhạc trong đại sảnh đang đến đoạn cao trào, rất nhiều người đều đang đi theo hòa âm giai điệu mà khiêu vũ.

Đây là buổi tụ hội của sinh vật không phải người sao? Mỗi người đều đeo mặt nạ, vui vẻ nói cười.

Có lẽ đây chỉ là yến hội nhỏ của bọn họ, giống như tất cả các buổi yến hội khác vậy, không chỉ có khiêu vũ không.

Caius trực tiếp kéo tôi đến giữa họ, đi theo tiết tấu khiêu vũ của những người này, hắn tự nhiên dễ dàng tìm thấy nhịp nhạc và vũ bước.

Trên đại sảnh có hai tầng ban công, trên lancan bằng đá cẩm thạch có một nhóm hòa âm nhỏ. Đàn dương cầm, đàn violin còn có đủ loại dụng cụ giao hưởng khác, không thiếu thứ gì.

"Bọn họ là con người?" Tôi cảm thấy kỳ quái, nhẹ giọng hỏi ra.

Caius thờ ơ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một cái, ý cười lạnh lùng hiển hiện bên khóe miệng hắn. "Nơi này chỉ có một con người thôi."

Tôi hơi ngẩn người, hắn đã chuyển bước, thuận tay kéo tôi khiêu vũ cùng.

Tôi chỉ thấy kiểu khiêu vũ này trong phim, những vị phu nhân mặc những bộ váy dài hoa lệ, bước theo nhịp điệu khiêu vũ tao nhã quen thuộc, động tác trôi chảy và hoa mỹ không thua bất kỳ ai.

Tôi vốn nghĩ đến người này luôn cao cao tại thượng, phương thức giải trí duy nhất là nghiêm khắc trừng phạt phạm nhân chứ.

Hắn biết khiêu vũ, chuyện này nghe sao mà lạ lùng thế.

"Claire, tiết tấu của cô đâu?" Caius rốt cuộc không chịu nổi tôi tay chân lóng ngóng vụng về, hắn kéo tôi vào lòng, như vậy có thể tránh khỏi việc hắn bị dẫm trúng chân vô số lần.

"Tôi chưa từng có thứ ấy, tôi không biết khiêu vũ." Tôi xấu hổ lẩm bẩm nói, nếu chỉ bảo tôi thưởng thức âm nhạc thì không thành vấn đề, nhưng bảo tôi khiêu vũ quá thật là làm tôi khó xử.

"Ta nhìn ra được, bước khiêu vũ đơn giản như thế vậy mà cô không biết." Thứ Caius rối rắm không phải tôi không biết khiêu vũ mà là tại sao tôi nhìn thấy người khác khiêu vũ rồi vậy mà còn không học được.

Loại vấn đề này tôi cảm thấy là do chỉ số thông minh khác nhau giữa chúng tôi tạo thành.

Hơn nữa tuyệt đối không phải do ảo giác của tôi, tuy rằng mọi người bốn phía đang khiêu vũ nhưng ánh mắt họ đang tập trung trên người Caius và tôi.

May mắn nhờ vào tấm mặt nạ mang cho tôi chút da mặt dày dũng khí, tôi đội cực nhiều áp lực để Caius khinh bỉ tôi.

Caius buông tay tôi ra, hắn định tự mình dạy tôi điệu nhảy cung đình phương Tây này. Hắn thoạt nhìn tính giữ chân tôi ở đây khiêu vũ, không thèm đi tìm Aro và Carlisle.

Hắn nhanh chóng vọt đến sau lưng tôi theo tiết tấu âm nhạc, tay đặt lên eo tôi, cúi đầu nói bên tai tôi: "Đây là một loại Ballroom Dancing, người khiêu vũ không có tiếp xúc thân thể nào với nhau ngoại trừ bàn tay. Phụ nữ sẽ dùng kiểu khiêu vũ này để khoe ra trang sức hoa lệ của mình, còn đàn ông thì để thể hiện phong độ của một quý ông."

Hiện tại anh không hề có phong độ của một quý ông chút nào, tôi rất muốn hất ngón tay hắn đang trượt trên eo tôi ra.

"Cô có thể mời ta, ta sẽ đáp lại lời mời của cô, công chúa điện hạ." Caius nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai tôi, thanh âm như tơ lụa tràn đầy dụ dỗ hắc ám quỷ dị.

Tôi nổi da gà, hắn đang nổi điên sao?

Nói xong, Caius buông tay ra, tốc độ nhanh như ảo ảnh xuất hiện trước mặt tôi, chờ tôi mời hắn.

Tôi khô cằn, do dự vươn tay ra, lỗ tai vẫn còn cực kỳ ngứa ngáy, sợ rằng mình vừa vươn tay ra đã bị người bẹp bẹp 'nhai' mất.

"Tốt lắm, sau đó cô nên xoay một vòng khoe ra trang phục của cô." Caius lạnh lùng nói, đâu còn sự mềm mại hoặc nhân vừa rồi.

Hắn như vậy mới là bình thường, tôi thở phào một hơi, xoay một vòng, làn váy mềm mại phiêu bổng không có cảm giác khoe ra mà như nó sắp bay đi vậy. Caius lại kéo tôi vào trong ngực, cơ thể hắn vừa lạnh lại vừa cứng rắn.

Không phải nói chỉ có tiếp xúc tay thôi sao? Khi người khác khiêu vũ rõ ràng chỉ có giang tay, cầm tay, tại sao hai người chúng tôi cứ ôm ôm ấp ấp không ngừng thế.

"Lần sau mặc quần, không được phép xoay vòng nữa." Caius không cho tôi di chuyển, biểu cảm trên mặt hắn bị mặt hắn bị mặt nạ che đi phân nửa, chỉ thấy khuôn cằm đang xiết chặt quá độ thể hiện hắn đang tức giận.

Tôi mặc quần là phải nhảy đường phố hay nhảy hiphop vậy?

Thật ra anh không cần kéo tôi khiêu vũ ở đây, để cho tôi gặp mặt Carlisle một lần đi. Đáng tiếc câu nói này tôi không dám nói ra khỏi miệng, đành phải tiếp tục giơ tay ra, nhấc lên làn váy tiếp tục học khiêu vũ. Người ta xoay tròn giống như đóa hoa, còn tôi thì dừng lại nhìn người ta xoay, Caius giống như vị cai ngục đáng sợ, hắn nhìn tôi chằm chằm, một giây cũng không cho phép tôi thoát khỏi tầm mắt hắn.

Nhịp bước chân của hắn rất chậm phối hợp động tác trúc trắc của tôi, tiết tấu cảu những người khác rõ ràng nhanh hơn chúng tôi vài nhịp, động tác đều nhịp hoa mỹ.

Chúng tôi biến thành đôi cá nhỏ lạc đàn trong hồ nước trong suốt. Hắn chờ tôi vươn tay, nắm tay tôi lại dạy tôi động tác tiếp theo. Sau đó có ai đó vô ý cười ra tiếng, tôi xấu hổ đến cúi đầu, mặt nạ đúng là thứ đồ tốt, bạn sẽ không biết ai đang cười nhạo bạn.

Dù sao Caius sẽ không cười nhạo tôi, hắn chỉ biết gắt gỏng cảm thấy tôi là đồ ngu không thể dạy nổi.

"Nào, Claire." Caius đứng cách tôi hai bước, thanh âm mang theo điểm thúc giục, động tác cơ thể lại kiên nhẫn thần kỳ. Dưới mặt nạ màu trắng, đôi mắt đỏ của hắn trở nên tinh khiết trong thuần dưới bóng mờ, bóng tối và ánh sáng đồng thời xuất hiện trong mắt hắn.

Đây là một đôi mắt mang theo ma tính, làm cho tôi nhớ đến phim ảnh về ma cà rồng, con dơi xuất hiện trong ám dạ biến thành nam tử anh tuấn. Gương mặt của họ đều mỹ lệ, mang theo mùi máu tươi băng giá và sự thâm tình lắng đọng lại quá lâu trên thân một người, giống như kỳ tích vậy.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy mình đã bị mê hoặc, không phân biệt rõ hiện thực và cảnh trong mơ nữa. Không biết sợ bị tổn thương hay sợ bị lừa gạt, tôi từng bước lùi về sau, tay chảy xuống từ lòng bàn tay Caius. Nhịp bước khiêu vũ của chúng tôi lập tức xảy ra sai sót, có vài đôi khiêu vũ đúng lúc xen vào giữa chúng tôi, tôi bị loại lực đạo như thủy triều này đẩy ra ngoài vòng nhảy, đứng cạnh đại sảnh.

Khắp nơi được trang trí đầy hoa tươi rực rỡ, còn có một dãy bàn tràn đầy bộ đồ ăn, tôi thấy rất nhiều ly thủy tinh chân dài được xếp thành hình kim tự tháp trên khăn trải bàn trắng.

Không có thức ăn, chỉ có bộ dụng cụ.

Một đóa hoa hồng rơi xuống ly thủy tinh như rơi xuống vực sâu, tiên diễm ướt át.

Tôi phát hiện Caius thế nhưng chưa đến đây tìm tôi, không biết ai đã cầm chân hắn lại. Đứng cạnh cái bàn đến khi tôi cuối cùng thấy hắn trong đám đông đang khiêu vũ kia, phát hiện cái tên nóng nảy kia đã vội vã đi ra ngoài giống như muốn đi quyết đấu. Hắn túm cổ áo của một người đàn ông tóc vàng, lộ ra nụ cười âm ngoan.

Tôi không cận thị, chỉ là đột nhiên phát hiện người bị hắn túm lấy cổ áo, nếu bỏ qua đống phục sức quý tộc lòe loẹt và tấm mặt nạ kia thì ông ấy rất giống Carlisle.

Đây là ảo giác, Caius không định dưới mắt mọi người liền đi mưu sát Carlisle chứ, chỉ số thông minh của hắn không có khả năng thấp như thế.

Những người tham gia vũ hội đều có gien ưu tú, chiều cao tiêu chuẩn, tầm mắt tôi rất nhanh bị che khuất bởi đám người này. Hai tay vén lên làn váy dài vướng chân, kiễng mũi chân tính toán nhìn xem điều gì đang xảy ra.

"Cần hỗ trợ không?" Một giọng nói trẻ con ngọt ngào vang lên, cả người tôi lạnh toát, lưng truyền đến lực đạo đẩy rất mạnh, cả người mất trọng lực mà ngã nhào xuống. Tôi phản xạ vươn tay níu lấy bàn ăn, nhưng không đủ lực chống cho cơ thể, cả người té lên bàn, tất cả dụng cụ ăn, hoa tươi hay ly thủy tinh đều đổ ập xuống.

Là Jane, tôi nhớ rõ giọng nói của cô ta nhưng không hiểu nổi tại sao cô ta lại đẩy tôi.

Ngã ngồi giữa đống thủy tinh vỡ, đau đớn dần thổi quét cảm quan tôi, tôi thở dốc ra tiếng, cánh tay rất đau, mảnh vỡ thủy tinh cứa đầy cánh tay và đầu gối, máu tươi còn đỏ nồng hơn cả cánh hoa hồng, ồ ạt chảy ra.

Tôi ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với ban công lầu hai, Aro không mang mặt nạ, trên người hắn khoác áo choàng đen đứng ở nơi đó nhìn tôi. Gương mặt lạnh băng tái nhợt của hắn có vẻ hưng phấn như đạt được ý nguyện, loại điên cuồng này làm vặn vẹo biểu tình trên mặt hắn.

Trong vài giây, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại, giống như giật mình tỉnh mộng, hư ảo ban ngày bị sự thật hắc ám đánh bại, mở mắt ra mọi âm thanh đều im bặt, thâm trầm mà nguy hiểm.

Nơi này chỉ có một con người.

Mà còn lại, đều là ma cà rồng.

Tôi còn có chút ngây thơ nhìn về phía đám đeo mặt nạ này, ngã vào vũng máu, những mảnh thủy tinh vỡ vụn này đang dính máu tôi.

Tham lam như một căn bệnh chó dại, trong thời gian ngắn nhất như cơn lốc dữ dội thổi quét tất cả mọi người. Mặt nạ cũng vô pháp che lấp loại rít gào dữ tợn này, có vài bóng đen như chó điên chạy về phía tôi.

"Claire."

Caius dường như thét chói tai, âm điệu của hắn vốn hơi cao nhưng tôi chưa từng nghe thấy thanh âm hoảng sợ như thế của hắn.

Phải chạy trốn, tôi liều lĩnh chống lấy mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh muốn đứng lên, có ai đó gần như bổ nhào lên người tôi, tay dường như chạm đến vết máu trên người tôi. Có một bóng đen xé rách không khí hiện lên, đá văng tên đó ra. Lại hung ác vặn gãy một ma cà rồng đang lao đến, tất cả mọi người đều điên rồi, các dụng cụ đồ ăn dưới đất vừa vặn hứng lấy máu tươi của tôi.

Tôi biến thành tế phẩm duy nhất, không ai biết âm mưu được sinh ra từ bao giờ.

"Kẻ gây bạo loạn sẽ bị tử hình."

Hắn khắc nghiệt hạ mệnh lệnh: "Ai dám động vào cô ấy đều chết hết đi cho ta."

Bình Luận (0)
Comment