Đây là một sai lầm do ảo tưởng suy diễn quá độ, với gương mặt bôi đầy thuốc mỡ trị bỏng, tôi nghĩ như vậy.
Mà người ngồi cùng tôi trong văn phòng của Carlise - Rich cũng có gương mặt bôi đầy thuốc mỡ như thế, anh ta thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn cả tôi, ánh sáng chỉ mới dừng trên gương mặt anh ta chưa đến ba giây mà đã khiến làn da trên mặt đỏ bừng lên. Tôi tận mắt nhìn thấy làn da ấy từ trắng nhợt biến hồng nhạt, giồng như biểu bì yếu ớt đang hòa tan, biến hóa không thể ngờ như thế làm tôi nghẹn họng nhìn trân trối.
Carlisle mặc áo blue trắng bước vào, ông ây còn chưa tan ca, đã trực tiếp đưa chúng tôi vào phòng khám và chữa bệnh trong bệnh viện, để tôi không cần hẹn trước cũng có thể hưởng thụ được đãi ngộ được bác sĩ chữa trị.
"Claire, chẳng phải bác đã nói với cháu phải cố gắng tránh cho ánh sáng chiếu thẳng lên da rồi sao?", bác ấy nâng lên cằm tôi, cẩn thận quan sát rồi lắc đầu quay đi. "Cũng may là không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên sau này phải thật chú ý, da cháu rất yếu ớt. Không chỉ ánh sáng mặt trời, ngay cả nước rửa mặt quá lạnh cũng phải tránh."
Tôi cúi đầu nghịch ngón tay mình, Rich đang dùng cặp mắt âm trầm đáng sợ kia của anh ta dữ tợn trừng tôi. Đây là một hành động ngu xuẩn, tôi không có cách nào giải thích.
"Được rồi, hẳn là cháu biết rồi, chứng bệnh của Rick giống như cháu, cậu ta cũng không thể trực tiếp tiếp xúc ánh mặt trời, hơn nữa . . . còn nghiêm trọng hơn cả cháu." Carlisle quay lưng về phía tôi, giọng nói ôn hòa điềm đạm, bác ấy đang dùng băng gạc băng bó cho bệnh nhân bị bỏng, hiển nhiên tôi đã kéo một người vô tội đáng thương cùng 'băng sông vượt lửa' rồi.
"Tôi rất xin lỗi, Rick." Tôi đã không thể có lời biện giải nào cho sự ngu xuẩn của mình, nếu đâm đầu vào tường có thể cứu vớt chỉ số thông minh đã trốn đi mất của tôi kia, thì tôi không ngại thử một lần.
"Cô cảm thấy lời xin lỗi này có ích lợi gì?" Anh ta nhếch khóe miệng, cảm xúc phẫn nộ thường xuyên chiếm cứ vẻ mặt anh ta, làm cho nụ cười lạnh cực kỳ có lực sát thương, tràn ngập ác ý bạo lực.
"Tôi sẽ trả tiền thuốc men, trực tiếp chuyển khoản qua ngân hàng cho anh." Tôi cố gắng hết sức để đền bù, tôi hy vọng anh ta có thể cảm thấy dễ chịu chút, bị phỏng không phải chuyện nhỏ.
"Cô tính dùng đồng tiền rẻ mạt rách nát đó cho xong chuyện à? Bằng tờ đô la vô dụng kia?" Rốt cuộc Rick thoát khỏi tư thế ngồi cứng ngắc kia cảu anh ta, bật dậy, vươn tay đẩy ra Carlisle đang giúp anh ta xử lý vết bỏng trên mặt, đây cũng không phải hành động nên làm của một bệnh nhân yếu ớt, anh ta càng giống như phần tử bạo lực có thể gây sự bất cứ lúc nào hơn. "Không biết sống chết, còn dám chạy loạn khắp nơi trong loại thời tiết này."
Tôi bị anh ta răn dạy đến sửng sốt, còn cảm thấy áp bách hơn Charles, tôi miễn cưỡng bảo trì giọng nói trấn định. "Đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi thật sự áy náy khi làm anh bị thương như vậy." Giọng nói hung ác của anh ta quả nhiên có thể làm gia tăng giá trị cừu hận mà, nhưng khi vừa liếc nhìn băng gạc trên mặt anh ta, tôi lập tức bị hổ thẹn và tự trách đè nặng hai vai xuống, chỉ có thể cúi đầu, hận không thể liên tục cúi đầu nói xin lỗi như thế.
"Cái gì mà ngoài ý muốn, đừng cho là có người điều khiển cô kéo tôi đi phơi nắng đấy nhé, cô đang sống trong phim phép thuật hay tiểu thuyết tình yêu thế? Biết rõ bị phỏng còn dám chạy đến, đầu óc cô đâu? Lần này chỉ là nắng chiều, vậy lần sau có phải nhìn thấy xe là xông đến không, hoặc là nhảy lầu hả, chỉ là ngoài ý muốn thôi à?" Anh ta lạnh lùng mím thẳng môi, cứng ngắc mà nặng nề, tiếng Anh kiểu Mỹ tiêu chuẩn trong miệng anh ta như lưỡi dao cắm phập vào ngực bạn vậy.
Tôi bị anh ta mắng mà xấu hổ vô cùng, rất muốn giơ cờ trắng đầu hàng bảo anh ta đừng nói nữa. Nhưng hiển nhiên 'quý ngài' này không tính toán buông tha tôi, anh ta khinh thường, cao ngạo dùng ánh mắt lăng trì tôi.
"Hơn nữa khi sai lầm đã xảy ra rồi, cô còn cảm thấy bản thân có thể dễ dàng tránh khỏi hình phạt, không hề có hối cải nào khi bị khiển trách."
Tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi sai ở chỗ đã dây vào người như tên này.
Anh ta khiến tôi cảm thấy, hành vi phạm tội tôi vừa phạm phải lớn đến mức tôi không bắn súng tự sát thì thật có lỗi với Địa Cầu.
"Được rồi, Rick, cô bé không cố ý mà." Carlisle dùng lực bắt lấy bả vai anh ta, khiến cho người ta cảm thấy người bác sĩ bắt lấy không phải người bệnh mà là dã thú tấn công người.
"Câm miệng! Carlisle, ông luôn để cho cô ấy tự tổn thương mình như vậy sao?" Anh ta phản ứng rất lớn với sự động chạm của người khác, như là chán ghét đến khinh thường, hung hăng hất ra bàn tay Carlisle.
"Nếu cậu có thể tỉnh táo lại thì sẽ nhận ra không có ai phạm phải tội lỗi lớn nào cả, cậu đã quá căng thẳng rồi đấy." Carlisle luôn luôn kiên nhẫn khi đối xử với bệnh nhân , ông ấy không để ý mà cười cười, thoải mái nói với Rick.
"Ông đương nhiên không cần căng thẳng rồi." Anh ta châm chọc, hòai nghi nhìn Carlisle, dường như lẩm bẩm vài câu thâm độc trong miệng, đáng tiếc mơ hồ không nghe rõ.
Đây đâu có giống như bác sĩ và bệnh nhân đâu, chẳng khác gì kẻ thù trên chiến trường cả. Y thuật là tấm lòng lương thiện của Carlisle luôn có thể được đến thiện cảm của người bệnh, mà thoạt nhìn vị này cũng không bị thuyết phục, tuy nhiên tôi nhớ đến thái độ của Rick khi ở trường học, anh ta hầu như xem tất cả mọi người là kẻ thù.
Carlisle dùng một biểu cảm kỳ quái đánh giá anh ta, sau đó tùy tay cầm bệnh án bên cạnh, "Có vẻ như mọi thứ đều ổn cả, Rick, tôi nghĩ cậu không muốn qua đêm ở bệnh viện. Miệng vết thương tốt nhất không được dính đến nước nhiệt độ cao. Đúng rồi, tôi nhớ cậu còn có bệnh hạ thân nhiệt rất nghiêm trọng, nhiệt lượng trong cơ thể không kịp thoát ra bên ngoài, khiến cậu rất sợ lạnh . . ?" Không biết vì sao bác sĩ có vẻ buồn cười,người không rõ ràng còn tưởng bác ấy đang nói chuyện đùa, mà không phải đang nói chuyện với bệnh nhân.
Bệnh hạ thân nhiệt?
Tôi hoài nghi nhìn anh ta, khỏe mạnh hữu lực như thế, có thể bay có thể nhảy như vậy?
Cho dù là người bị bệnh hạ thân nhiệt nhẹ, thì khi đi đường đều lảo đảo tay chân run rẩy, anh ta hoàn toàn không phù hợp bất kỳ đặc thù nào của người bị chứng bệnh này.
"Ông hận không thể viết tôi thành một người bị bệnh nan y sắp chết trong hồ sơ bệnh án của ông đúng không?" Rick làm như không thấy thiện ý của bác sĩ, anh ta tức giận, âm lãnh liếc nhìn kết luận chẩn đoán trong hồ sơ bệnh án của Carlisle.
"Không, tôi cảm thấy cậu rất khỏe mạnh. Ngoại trừ không thể tiếp xúc đến ánh mặt trời, nhiệt độ cơ thể quá thấp, tinh thần luôn căng thẳng, thì cậu cường tráng đến mức có thể đánh nhau với một con gấu hoang đấy." Carlisle khôi hài nói, "Thậm chí cậu còn có thể đánh thắng nó cơ."
Hiển nhiên người nghe không biết đây là thiện ý trêu ghẹo, gương mặt tái nhợt của anh ta dưới ngọn đèn, bởi vì quá mức âm trầm mà có vẻ điên cuồng.
"Như vậy . . . " Carlisle nhìn nhìn tôi, lại nhìn về phía Rick, bác ấy cân nhắc vài giây mới tiếp tục nói: "Bác cảm thấy hai ngườ không cần nằm viện quan sát đâu, Claire, bác sẽ bảo Alice đưa cháu về nhà. Sau này cháu đừng bất cẩn như thế nữa, sinh mạng cháu rất trân quý đối với những người yêu cháu đấy, phải biết quý trọng chính mình chứ!"
Tôi bị vài câu ít ỏi của bác làm cho mặt đỏ tai hồng, xấu hổ dần xuất hiện trong lòng. "Tôi thật sự xin lỗi."
Đáng tiếc người nghe không hề nhận lời xin lỗi của tôi, Rick dùng ánh mắt của người thẩm phán lãnh khốc, phán xét nhìn xuống tôi, dường như đang nghiên cứu phải cắt ngang hay bổ dọc tôi. Băng gạc trên mặt anh ta cũng không thể ngăn cản được khí thế của người kia, cuối cùng sau khi anh ta lăng trì tôi trong đầu xong, mới rộng lượng nói với tôi. "Sau này chú ý chút, Claire."
Tôi cực kỳ cảm kích khi cuối cùng anh ta cũng tha thứ tôi, loại chuyện ngu xuẩn này sau này ngàn vạn lần không thể làm, tôi rốt cuộc thả lỏng lại, nở một nụ cười thân thiết với anh ta. "Cảm ơn anh, Rick."
Khuôn mặt Rick không hề thay đổi, anh ta sửng sốt trong hai ba giây, điều này khiến cho gương mặt quá mức trắng nõn của anh ta đọng lại giống như đá cẩm thạch.
Tôi không biết tại sao anh ta lại ngây người, tôi lại bắt đầu khẩn trương dưới ánh nhìn quá mức chăm chú của anh taa.
"Cháu đi trước đây, Carlisle." Ở trong bệnh viện quá lâu sẽ làm tôi bắt đầu không thoải mái, đời trước trải qua làm tôi nhất định bài xích với nơi này. "Đúng rồi, bác đừng gủi giấy tờ cho Charles, cháu không muốn bị cậu cấm túc đâu." Khi tôi bước ra khỏi phòng khám, quay đầu nói với Carlisle như thế. Carlisle đang đứng trong phòng khám cùng với Rick, dáng người họ thẳng tắp, ánh mắt họ di động theo bước chân rời đi của tôi, có trong nháy mắt tôi dường như không phân biệt nổi ai với ai, hai người họ đều cứng nhắc, tái nhợt như nhau.
Tôi lập tức thu hồi tất cả hoài nghi dại dột khiến người ta muốn đâm đầu vào tường ấy, nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng có người theo kịp tôi sau lưng.
Chưa kịp quay đầu lại, một bàn tay đeo găng đã vươn đến đây, Rick dễ dàng bắt lấy cổ tay tôi, hai người chúng tôi như bạn bè quen biết nhau đã lâu, anh ta nắm tay tôi trầm mặc đi về phía trước.
Hiện tại biến thành anh ta đi trước, còn tôi bị kéo đi.
Tôi muốn giãy tay ra, nhưng khi nhìn thấy trên sườn mặt anh ta chỉ toàn băng gạc, thì sự xấu hổ nặng nề làm cho tôi cúi đầu, không thể nào nói ra câu từ chối.
"Tôi không biết anh cũng là bệnh nhân." Cho nên tôi đã phạm vào một sai lầm lớn, cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ rằng sẽ gặp một người mắc bệnh như tôi, cũng không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và có làn da tái nhợt.
"Bệnh nhân?" Từ này không biết vì sao trong miệng anh ta lại có ý đùa cợt, anh ta quay lưng về phía tôi, mái tóc vàng lóe ra ánh sáng nhạt, đây là một người đàn ông ngay cả sợi tóc đều tinh xảo.
"Kỹ thuật chữa bệnh sau này sẽ tiến bộ, chúng ta có thể có cơ hội được chữa khỏi." Tôi hơi ngây ngốc an ủi anh ta, điều này cũng có thể giải thích vì sao thoạt nhìn như anh ta mắc chứng bệnh nôn nóng, một thân đầy quái bệnh như thế thì tính cách dù kỳ quái như thế nào cũng có thể giải thích. Bạn không thể hy vọng một người quanh năm không thể đứng dưới ánh nắng, có thể như người bình thường thậm chí hoạt bát chứ.
Căn bệnh này sẽ làm người bệnh mắc chứng hậm hực, ngay cả tôi ban đầu cũng không thể thích ứng nổi.
"Chúng ta?" Anh ta nhẹ giọng nói thầm, lặp lại như được lấy lòng vậy, trong thanh âm anh ta có ý cười không kìm chế được.
. . . Hoàn toàn không thể hiểu nổi anh ta đang vui vẻ điều gì.
Anh ta kéo tôi đến bãi đỗ xe, chiếc Ferrari cực kỳ nổi bật kia đang đậu ở đây. Tôi nhìn thấy Alice đang đứng bên cạnh chiếc xe Porsche của mình, cậu ấy không bước đến đây, bóng đêm buông xuống làm cho cậu ấy không còn nét ấm áp ban ngày mà mơ hồ lạnh băng như hồn ma.
"Tôi chở cô về nhà." Rick không thèm liếc mắt nhìn Alice một cái, hình như anh ta không biết rằng trong giọng nói của mình luôn mang theo mệnh lệnh áp bức.
Tơi nhìn thấy Alice mở nụ cười với tôi từ bên kia bãi đỗ xe, hỗn loạn ưu thương và vui mừng. Sau đó, cậu ấy mở cửa xe ra, chui vào, xe lập tức chạy đi mất, cậu ấy đồng ý Rick chở tôi về nhà sao?
Thật ra tôi không muốn ngồi xe của Rick cho lắm, ngoại hình xe anh ta rất bắt mắt trên quốc lộ trống trải của Forks, nam sinh trong trường sùng bái anh ta, phỏng chừng có công lao của chiếc Ferrari này.
"Lên xe đi, Claire."
Anh ta mở cửa xe, tư thế kia giống như tôi mà không lên xe, anh ta sẽ mạnh mẽ nhét tôi vào vậy.
Tôi rụt người, giống như động vật nhỏ xù lông thỏa hiệp bước lên xe, anh ta mạnh mẽ đóng cửa lại, giống như đang đi áp giải phạm nhân vậy.
Tôi lập tức tìm đai an toàn, đây chẳng qua là động tác thói quen khi tôi ngồi xe thể thao của gia đình Cullen mà thôi, luôn lo lắng vừa lên xe thì họ đã lao đi rồi. Tôi còn chưa cài dây an toàn xong, thì cánh cửa chỗ lái xe đã đóng lại, tốc độ này hình như hơi nhanh với người bình thường thì phải, tuy nhiên vừa rồi tôi không chú ý anh ta làm như thế nào mà ngồi xuống bên cạnh tôi nhanh như thế, chạy à?
Động tác đầu tiên sau khi anh ta lên xe là mở ra hệ thống sưởi ấm và radio, nhưng lại không cài dây an toàn, tôi không nhịn được muốn nhắc nhở một tiếng, thì anh ta đã khởi động xe rồi.
"Anh chú ý nguyên tắc an toàn giao thông đấy." Tôi thấp giọng nhắc nhở, do dự không biết có nên biến thành bà lão lẩm bà lẩm bẩm quy tắc an toàn hay không.
"Không tất yếu." Anh ta lái xe còn thô bạo hơn Edward, nếu không phải chiếc xe thể thao này chống được sức ép thì tôi hoài nghi loại tốc độ này sẽ giết chết chiếc xe mất.
"Anh cũng thích John Lennon à?" Âm nhạc trong xe làm lỗ tai tôi tỉnh lại, tôi từng bật đĩa CD của ông ấy nguyên một đêm, giọng hát của ông ấy rất phù hợp để đi vào giấc ngủ, ngẫu nhiên có mấy bài không giống nhạc Rock mà như lời thở than thì thầm hơn.
"Nhạc Rock, nhạc đồng quê, và cả mấy ca sĩ nổi tiếng hiện nay không biết đi về nơi nào thần tiên nào nữa . . . " Khuôn mặt anh ta rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng khổng hiểu vì sao cho người ta một loại cảm giác rất khó chịu, nói một đằng, nghĩ một nẻo, vì anh ta nói: "Tôi rất thích."
Nghe đâu giống thích, hay là phương thức bộc lộ tình cảm của anh ta không giống người thường?
Giọng hát trầm từ tính của John Lennon chậm rãi đi vào trong lòng bạn. Tình yêu là một đóa hoa, bạn phải để nó sinh trưởng . . .
Ca khúc này quả thật không phù hợp tính cách của chủ nhân chiếc xe Ferrari này. Tôi thử cùng anh ta nói chuyện phiếm, xoay quanh về đề tài âm nhạc, tôi luôn cảm thấy những ai thích Lennon đều rất dịu dàng, vì dụ như Jason - bố của Claire, ông ấy có rất nhiều album CD như thế.
"Anh có biết tên của ca khúc này không?" Tôi giả bộ không hiểu lắm, bởi vì tôi không giỏi trò chuyện, chỉ có thể hỏi mấy chủ đề khiến người ta cảm thấy hứng thú.
"Nó có tên à?" Câu trả lời của anh ta có vẻ như thốt lên mà chưa trải qua đầu óc xét duyệt. Chờ tôi nghe hiều nah ta đang nói gì kia thì anh ta đã lập tức sửa miệng, "Tôi biết, Trò Chơi Tâm Lý . . . hay là Tưởng Tượng?"
Chẳng lẽ ca khuc này còn có hai tên khác nhau sao?
Phản ứng của anh ta làm tôi nghĩ đến học sinh nước đến chân mới nhảy trong mùa thi, kết quả đáp án thì râu ông nọ cắm cằm bà kia.
"Vậy anh thích nhạc Rock của ca sĩ nào?" Tôi lại thử mở miệng, thật sự nơm nớp lo sợ thay anh ta.
"Sao cũng được."Anh ta trực tiếp trả lời, biểu tình sắc bén đến độ muốn từ trong miệng anh ta lôi ra tên một ca sĩ thì chẳng khác gì bảo anh ta lên máy chém cả.
Chẳng lẽ tôi chọn sai đề tài rồi sao? Tên này không giống như người yêu thích âm nhạc mà giống như có cừu oán với nó ấy.
"Có lẽ John Lennon cũng không tệ." Tên người này dường như nhảy ra khỏi kẽ răng đang nghiến chặt của anh ta, người không biết còn tưởng John Lennon còn nợ anh ta hàng trăm vạn.
Phải thừa nhận thích một ca sĩ chẳng lẽ rất đau đớn sao? Đây cũng không phải chuyện gì không thể nói cho người khác cả, tôi lập tức tiếp lời, "Tôi cũng rất thích ông ấy, bố tôi cũng thế." Người tôi gọi là bố, đương nhiên là bố ruột của Claire rồi.
"Vậy sao? Nghe cũng hay đấy." Khẩu khí của anh ta nghe không có vẻ gì khen ngợi cả, "Ông ta đã xuống địa ngục nhiều năm rồi, vậy mà vẫn còn người nhớ thương như thế."
Giọng ca của John Lennon quẩn quanh bên tai tôi, tôi rùng mình một cái, ca khúc lập tức trở lên âm trầm.
Tán gẫu về đề tài âm nhạc với anh ta, khẳng định là lựa chọn sai lầm rồi.
"Nếu như cô thích thì tôi có rất nhiều thứ này, cô cần bao nhiêu? Một đống album của nhóm nhạc The Beatles hay là cái gì khác." Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, đôi mắt đen rất thâm trầm, tôi rất lo lắng, nếu như anh ta cứ phân tâm khi lái xe như vậy thì có khi nào chúng tôi bay luôn lên cây hay không? "Chỉ cần cô thích, tôi cũng thích." Anh ta thấp giọng nói, giọng nói dịu dàng còn xinh đẹp hơn cả lời ca.
Không chỉ có thanh âm, ngũ quan của anh ta bởi vì biểu tình trên mặt mà trở lên nhu hòa dần, hiển hiện ra sự hoàn mỹ, khiến cho người ta quên cả hít thở.
Tôi mới phát hiện bề ngoài anh ta rất có lực hấp dẫn, chỉ cần anh ta không trưng bộ mặt dữ tợn muốn cắn người kia ra, chỉ cần bình thường thôi thì thật sự làm cho người khác nhịn không được muốn che mũi. Mỗi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, tôi không nên vì có cảm giác tâm động này mà thấy hổ thẹn.
Tôi cúi đầu, cố gắng lờ đi khuôn mặt của anh ta.
Bề ngoài này xứng đáng được ngắm nhìn, diện mạo của anh ta còn gây chú ý hơn chiếc xe Ferrari đó nhiều.
Tôi không biết anh ta đã lái xe đến nhà tôi từ lúc nào, khác với lần đầu tiên gặp gỡ nhà Cullen, khi đó là bởi vì sợ hãi cho nên tay chân mới nhũn ra. Tôi khó khăn mở ra cửa xe, mới phat hiện bước chân mình phù phiếm, tay run rẩy.
Tiếp xúc với anh ta lâu một chút thì chẳng khác gì hi chạy mười mét cả.
Cho dù anh ta chỉ lạnh mặt, không làm gì cả.
Tôi đi đến cửa, lấy ra chìa khóa nhà, mới nhớ đến phải nói lời tạm biệt. Xoay người thì thấy một bóng đen làm tôi giật mình, cổ tay run rẩy làm chìa khóa rơi xuống, một bàn tay đã chính xác đỡ được nó.
Rick đi theo sau lưng tôi, không có tiếng bước chân nào. Anh ta bất mãn nhìn tôi chân tay luống cuống, đẩy tôi sang một bên, tôi không thể hiểu nổi nhìn người kia như trộm cướp, giúp tôi mở ra cửa nhà tôi.
"Anh có muốn vào nhà chơi không?" Câu hỏi khách khí này không có ý gì khác, đã trễ thế này thì người bình thường đều hẳn là lễ phép tạm biệt.
Anh ta cười nhạo một tiếng, cảm thấy thú vị khi thấy tôi trong ngoài không đồng nhất như thế.
Tôi phình má chận cửa, anh cần phải đi, sir. Nhưng người trước mặt tôi đây dường như da mặt còn dày hơn cả tôi, anh ta chỉ đứng trước cửa, lạnh mặt nhìn tôi chăm chú.
"Có lẽ anh cần dùng một ít đồ uống, tôi chỉ có Cocacola và cà phê hòa tan thôi." Tôi phẫn nộ xoay người, anh ta đúng thật theo sau lưng tôi, tôi nghe được tiếng anh ta thuận tay đóng cửa lại. Động tác đóng cửa vào nhà người khác như vậy sao mà như 'ngựa quen đường cũ' thế?
Tôi quay đầu lại đi vào nhà bếp, quay đầu lại liếc mắt một cái phát hiện anh ta đã ngồi ở sofa trong phòng khách, còn tùy tay cầm lấy một quả bóng chày mà tôi để trên sofa, Thái độ quen thuộc như ở nhà mình vậy, thật khiến tôi phải bó tay.
Tôi sợ nhất người như thế, ám chỉ hoặc nói rõ ràng cũng không làm anh ta hiểu được, nói lời khó nghe thì tôi lại không mở miệng nổi. Tuy nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm nay, anh ta chính là người vô tội gặp tai ương, tôi còn làm cho anh ta bị phỏng bởi tia nắng, sai lầm này sẽ làm tôi áy náy một thời gian.
Tôi làm sao có thể cho rằng anh ta là ma cà rồng cơ chứ? Mụ mị quá rồi.
Tôi luống cuống tay chân mở ra bao cà phê đã lâu không động đến trong phòng bếp, lại vội vàng đun nước nóng, sau khi nước sôi, tôi mới nhớ đến phải tìm một tách cà phê. Lại mở ra tủ bát, lục lọi một hồi mới lấy ra một chiếc tách sứ. Đổ bột cà phê vào, mới bất giác phát hiện ngón tay mình đang run rẩy nãy giờ, bột cà phê vung vãi ra ngoài.
Sau đó tôi đột nhiên nhớ ra, tách cà phê này đã lâu lắm không dùng rồi, phải rửa sạch mới đúng.
Cho đến khi tôi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy anh ta vẫn ngồi tại chỗ, trầm mặc không nói lời nào nhìn vách tường.
"Anh có muốn xem TV không? Kênh thể dục nhé?" Tôi đưa tách cà phê cho anh ta, Rick rốt cuộc thoát ra khỏi trạng thái âm trầm này, ánh mắt anh ta hơi nguy hiểm, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Anh ta tỏ ra bình thản nhìn tách cà phê tôi đưa cho, ổn định nâng tách lên. Nhưng khi anh ta thấy rõ ràng chất lỏng màu đen trong tách thì cái mũi rõ ràng nhăn lại, sau đó đưa tay che miệng mũi, nhíu mày nhìn cà phê.
Vẻ mặt này như thứ trong tay anh ta không phải cà phê mà là chất độc hóa học vậy.
"Anh không thích sao?" Tôi mẫn cảm hỏi, bởi vì nghi hoặc trong đầu vẫn không hoàn toàn xóa bỏ, cho nên dáng vẻ anh ta bài xích thức ăn làm tôi hoài nghi. Đương nhiên tôi nhanh chóng đè xuống loại hoài nghi này, tôi không muốn lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn nào nữa.
"Không có." Anh ta thả tay xuống, cụp mắt phản bác câu hỏi của tôi.
Tôi không quá tin tưởng ừm một tiếng rồi mở TV ra, tôi cũng không biết phái nam thích tiết mục TV nào, dù sao Charles vĩnh viễn thích chương trình thể thao.
"Đúng rồi, anh có cần ăn chút gì không?" Trong dạ dày tôi trống trơn, vẫn chưa có gì bỏ vào bụng buổi tối này, trong tủ lạnh hẳn còn chút thức ăn nhỉ?
Có thanh âm thứ gì đó đập vào bàn, tôi giật mình quay đầu lại, nhìn thấy Rick buông cái tách không xuống, sắc mặt khó coi đến đáng sợ. Anh ta không biết nước rất nóng sao? Một hơi uống hết, đầu lưỡi anh ta và dạ dày có chịu nổi không đấy?
"Anh không sao chứ?" Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
"Mùi vị . . . " Anh ta ghê tởm, càng thêm nhíu chặt mày, uống cà phê làm anh ta muốn nôn sao?
"Anh có cần gì khác . . . Tôi lấy nước lạnh cho anh nhé?" Dáng vẻ này thật làm cho người lo lắng, giống như bị chứng dị ứng với cà phê vậy.
"Không cần." Anh ta hít sâu một hơi, không biết đang kiềm chế điều gì, nhanh chóng đi về hướng cửa. Tôi khách khí hỏi sau lưng anh ta: "Anh có cần ăn một chút gì không?" Phỏng chừng dạ dày anh ta trống không, không nên pha cà phê cho anh ta uống, uống thứ này khi bụn trống rỗng không tốt cho sức khỏe.
Lưng anh ta rõ ràng cứng nhắc một chút, bước chân nhanh hơn, "Không cần, cô chú ý đến bản thân mình chút đi, đừng gây họa nữa, chết tiệt, cô yếu ớt như chiếc hòm không khóa ấy."
Sau khi nói xong, anh ta đã bước nhanh ra ngoài, tôi chạy chậm mà còn không theo kịp tốc độ đó. Khi bước đến cửa đã thấy anh ta đóng cửa xe lại, tôi thật sự nhịn không được mới lớn tiếng nói: "Chú ý nguyên tắc giao thông, hãy cài dây an toàn vào." Cũng không phải ai cũng là gia đình Cullen, lái xe giống anh ta như thế sẽ xảy ra mạng người đấy.
Không biết anh ta có nghe thấy hay không, bóng dáng chiếc xe thể thao nhanh chóng biến mất ở lối rẽ. Tôi đứng ở cửa, có một khắc mờ mịt, không biết kế tiếp nên làm gì. Trở lại phòng khách, cầm lấy cái tách đã chiêu đãi khách kia, mang đến phòng bếp để rửa, lại cất túi cà phê, vô tình liếc nhìn một cái, mới phát hiện hết hạn sử dụng lâu lắm rồi. Tôi trầm mặc vài giây mới có tật giật mình vò túi cà phê đó thành một đống rồi ném vào thùng rác, sau đó đặt lại cái tách đã rửa sạch kia về chỗ cũ, giả bộ tối nay không có ai xuất hiện ở nhà tôi cả, tôi cũng không pha cà phê quá hạn sử dụng để mời khách.
Mở tủ lạnh ra, vẫn còn vài loại thức ăn nhanh, tôi đem chúng nó ra nấu, sau khi ăn xong cơm tối mới đi lên phòng tắm rửa. Sau khi khó khăn lau khô tóc xong, mới mệt mỏi nằm trên giường. Thanh âm ngoài cửa sổ ngày càng vang dội, một ngày sáng sủa hôm nay rốt cuộc lại bị mây đen bao trùm, trấn Forks đang đổ mưa.
Tôi đứng lên từ trên giường, mở ra cửa sổ, gió lạnh thổi vào mang theo hạt mưa hỗn loạn. Tôi tham lam hít thở không khí tươi mát lạnh lẽo này, tôi lập tức đóng cửa sổ trước khi mưa to kịp tiến vào, sắp xối ướt người tôi, hạt mưa đập lộp bộp trên cánh cửa sổ thủy tinh để lại hàng nước trong suốt.
Tôi chạy đến giá sách, sau đó lấy ra một chiếc đĩa CD Lennon ra để nghe. Sau đó mới kiệt sức mà nghiêng ngả lảo đảo chui vào chăn ngủ.
Tôi cảm thấy đầu óc như bị thiếu dưỡng vậy, tôi biết bản thân đang làm chuyện ngu xuẩn. Tôi vậy mà nghĩ rằng Rick Doyle là Caius,ý tưởng này làm tôi chịu đủ tra tấn. Nhưng tôi không có cách nào bỏ qua cảm giác quen thuộc này, điểm tương tự giữa họ nhiều như thế. Điểm khác biệt là tôi không nhớ rõ hình dáng thật sự của Caius, mà Rick thì lại rõ ràng đến đáng sợ.
Chuyện này không có khả năng, tôi cố gắng thuyết phục bản thân. Caius không có khả năng xuất hiện ở trấn Forks, hắn ta khinh bỉ nơi này.
Hơn nữa Rick là con người, anh ta là con người.
Tôi ôm đầu, cuộn mình lại, thôi miên bản thân lờ đi điểm tương đồng giữa họ. Ngày hôm sau tỉnh lại, mưa to tầm tã, tôi mang theo đôi mắt gấu mèo rời giường. Uể oải đánh răng rửa mặt, đeo cặp sách, cầm ô che đi ra ngoài, vừa mới đóng cửa, xoay người thì thấy một chiếc xe Ferrari đỏ lao tới từ trong màn mưa, đột nhiên giống như từ trên trời giáng xuống.
Rick đi ra từ trong xe, mưa xối lên mái tóc vàng của anh ta, anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái mới hầm hừ chào hỏi. "Chẳng lẽ cô định tự mình đến trường học ấy à, cô cần một người lái xe, Claire."
Tôi nhìn thấy anh ta trực tiếp mở ra cửa bên ghế lái phụ ra, vẻ mặt 'cô mà không lên xe, tôi sẽ nhét cô vào luôn' ấy. Anh ta không thể hữu hảo một chút, cho người ta có đường thương lượng sao?
Thật sự điên rồi, tôi mắng to trong lòng như thế. Kéo mũ áo lên đầu rồi mới ôm cặp sách, cúi đầu tiến lên, ngồi vào xe anh ta.
Tốc độ xe vẫn điên cuồng như cũ, tôi sớm hay muộn sẽ chết trong tai nạn xe cộ cho xem. Hơn nữa, khi tôi từ xe Rick bước xuống thì tất cả phủ nhận ngày hôm qua của tôi đều thất bại trong gang tấc.
"Rick, có lẽ anh nên giải thích với bọn Jessica một chút, chúng ta không phải quan hệ người yêu." Tôi thật sự yêu cầu anh ta làm điều đó, hy vọng lời đồn buồn cười này nhanh chóng biến mất.
"Có thể." Anh ta hoàn toàn không làm tôi khó xử, sau đó âm trầm nói: "Hộ chiếu của cô đâu?"
"Anh muốn hộ chiếu của tôi làm gì? Chẳng lẽ ngồi nhờ xe anh cũng cần có giấy chứng nhận hay sao?" Tôi bình tĩnh lại, có sức nói đùa với anh ta.
"Tìm mấy người làm chứng kết hôn, thay đổi quan hệ người yêu." Tôi hết chỗ nói, run rẩy mở cửa xe, đột nhiên rất muốn có một siêu anh hùng đến cứu tôi.