Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 76

Khi ngọn lửa tình yêu được châm lên trong trái tim, trọng sinh và hủy diệt sẽ cùng tồn tại.

"Đáng chết, tên kia lại đến nữa." Emmett mở ra song cửa sổ thủy tinh, vọt vào cửa sổ lầu hai trong nháy mắt, ngoài trời mưa rất to khiến toàn thân anh ấy ướt đẫm nước mưa, cả mảnh áo trắng trước ngực và mũ lưỡi trai cũng vậy, điều này khiến anh rất căm tức. Bởi vì tất cả trang phục của anh đều do Rosalie đặt làm theo yêu cầu, hiển nhiên anh ấy rất thích loại vải thích hợp cho việc vận động này.

Anh tháo mũ xuống, lắc mạnh đầu, động tác ấy khiến cánh tay và lưng nổi lên cơ bắp, bởi vì chỉ mặc một lớp ao thun cho nên khi bị ướt khiến cho lồng ngực lộ ra.

Chúng tôi đều ở lầu một, Carlisle đang xử lý văn kiện trên bàn ăn trong nhà bếp, Esme ngồi bên cạnh cha, hai người họ ngẫu nhiên hiểu ý rồi nở nụ cười với nhau. Tôi không cố ý lắng nghe lời ngon tiếng ngọt trong lòng họ, bởi vì tôi đang nằm trên chiếc sô pha đỏ trong phòng khách, trong tay còn đang cầm một quyển tiểu thuyết lấy từ tủ sách trân quý của Carlisle, là một tác phẩm sáng tác của một ma cà rồng ẩn danh, tuổi còn lớn hơn cả tôi.

Tôi đeo tai nghe, âm lượng được chỉnh đến mức lớn nhất. Đây là một bài nhạc Rock mà Claire đề cử, chứ nếu không thì tôi sẽ không đột nhiên lục lọi mấy khúc kinh điển ít ỏi trong một đống cái gọi là âm nhạc những năm 90, làm thế thật chẳng khác gì tàn phá lỗ tai mình cả.

Âm nhạc sẽ giúp tôi rời đi lực chú ý của mình, khiến cho nội tâm tôi đạt được bình yên rất nhiều, bởi vì có một khoảng khắc trong nháy mắt ngắn ngủi, tôi không nghe thấy lời lải nhải trong lòng mọi người nữa.

Alice và Rosalie đang ngồi trên một chiếc bàn nhỏ cạnh đàn dường cầm, rất gần cửa sổ thủy tinh sát đất, hai người họ đang xem tuần lễ thời trang mới nhất. Không biết sau khi trận thịnh yến trang phục thời thượng này kết thúc thì sẽ có bao nhiêu xe tải mang đến những khoản phục sức trân quý mới nhất để nhét đầy vào tủ quần áo của họ nữa.

Dục vọng mua sắm của phụ nữ luôn khiến phái nam không thể hiểu được, cho dù hai người họ đã trở thành ma cà rồng thì cũng như thế.

Alice có thể là người đầu tiên biết Emmett đang oán hận điều gì, đúng vậy, là cái tên kia . . . Tôi không thoải mái mà xoay người lại, gối đầu lên tay, không hề nháy mắt mà tiếp tục đọc sách.

Tôi nghĩ tất cả mọi người đều sợ hãi hắn đến đây, Volturi, chỉ cần bạn là ma cà rồng thì bạn sẽ hiểu cái tên này mang ý nghĩa gì.

Cổ xưa, tôn quý, quyền thế và đáng sợ.

Tôi nhớ lại lúc ở Volturi, tôi và Alice nấp mình trong ngọn núi ngoài thành phố, không có sự cho phép của Carlisle thì chúng tôi ngay cả tiến vào Volterra du lịch cũng không dám. Vì làm thế là cực kỳ mạo hiểm, vì Claire, mạo hiểm như thế không đáng.

Tôi không muốn chọc giận họ, tuy rằng trong lòng cực kỳ muốn thử.

Đương nhiên tôi không phải Emmett, không cần dùng bạo lực hay sự ngu xuẩn khiến mình bị bại lộ để thỏa mãn dục vọng tàn phá của mình. Đừng tự tiện chọc giận Volturi, trừ phi bạn muốn tự sát.

Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ chán ghét cuộc đời dài dòng này, tôi sẽ thử đốt gác chuông của Volterra.

Không có ai biết, đoạt lại Claire từ trong tay Volturi là chuyện đáng sợ đến cỡ nào. Nhưng Esme . . . Mẹ không nói gì cả, chính bởi vì mẹ khống nói gì mới khiến tất cả chúng tôi khó chịu đau đớn không chịu nổi.

Đó là đứa con của mẹ. Tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc rống tuyệt vọng trong tim.

Tiếng khóc này ngày đêm tra tấn thần kinh tôi, đủ khiến người khác nổi điên. Có một khắc tôi quả thật oán hận Volturi, họ bắt Claire đi mất, dùng tư thái của bọn buôn người chiến thắng ác liệt bắt Claire đi.

Ta biết Caius không thể giết chết Claire, cô ấy là sự cứu rỗi của người đàn ông đó, tôi nghe được hắn đang khát khao, lại điên cuồng muốn phá hủy tất cả chướng ngại của mình. Hắn yêu sắc màu, hắn yêu Claire.

Nhưng muốn cướp cô ấy về từ Volturi thì chẳng khác nào phải quay cuồng kêu rên trong ngọn lửa đỏ cả. Alice nhìn thấy Claire vẫn là con người, tất cả ma cà rồng vây quanh cô ấy nhưng không ai có thể thương tổn cô ấy cả. Hình ành này khi thì u ám, khi thì sáng rỡ, như nước biển cuộn sóng vừa mãnh liệt lại vừa yên lặng, không hề rõ ràng. Cô ấy vẫn là một con người trong tòa thành Volturi, điên rồi, cô ấy lấy thân phận là một con người nguyên vẹn không tổn hao gì sống ở một nơi toàn kẻ săn người.

Con người tuyệt đối không thể hiểu được sự bảo hộ ấy có ý nghĩa như thế nào.

Con người đối với ma cà rồng mà nói thì chính là thứ độc nghiện, Claire ở gần đàn săn thực người như thế này nhưng không hề hấn gì. Bọn họ cũng không phải theo chủ nghĩa ăn chay, không cần phải . . . tuân thủ quy tắc trò chơi đạo đức này.

Mà hiển nhiên có người —— Caius, khiến cho tất cả bọn họ phải tuân thủ, người lãnh đạo Volturi kia đã bảo vệ cô ấy trong vòng tay mình.

Thật sự rất giỏi, Carlisle vui vẻ ca ngợi Caius sau khi biết chuyện ấy. Không biết cần phải có lực uy hiếp lớn thế nào mới có thể khiến một đám ma cà rồng ưu tú đến khiến người ta phát run cúi đầu xưng thần.

Mà chúng tôi vậy mà có thể mang Claire rời khỏi Volterra, cướp đi cô ấy từ trong tay Caius, thật dũng cảm, tôi có lý do để ca ngợi gia tộc mình như thế.

Ai mà ngờ được khi chúng tôi chạy ra khỏi Volterra cũng là một khoảng khắc mạo hiểm sống còn, bất cứ lúc nào cũng bởi vì Caius thay đổi quyết định của mình mà chết ở Tuscany. Tuy rằng phong cảnh vùng đó không tồi, nhưng tôi tình nguyện chết lẳng lặng ở Forks hơn vì ánh dương vùng Tuscany rất xán lạn không thích hợp trở thành mộ phần của ma cà rồng.

"Emmett, đừng làm nước mưa bắn hết xuống sàn nhà như thế!"

Rosalie lại giáo huấn 'người vượn' của chị ấy nữa rồi, tôi thờ ơ, để suy nghĩ mình sa vào trong cuốn tiểu thuyết. Tác giả viết văn theo lối vừa hoa lệ lại vừa hắc ám, tôi có thể tưởng tượng ra một ma cà rồng già nua nấp mình dưới tầng hầm không ánh sáng, dùng thời gian không có nghĩa lý gì với mình để tinh tế mài giũa ra tác phẩm văn học này.

Nhân vật chính là ma cà rồng, hắn ta yêu một con người, từ khi trải qua chuyện xảy ra với Claire, tôi mới bắt đầu hứng thú với đề tài này.

"Anh chạy đến Seattle sao?" Rosalie kéo cổ Emmett, hận không thể kéo anh ấy ra ngoài, chị ấy rất chán ghét khi có người làm sàn nhà khô ráo ướt sũng.

"Anh lại nhìn thấy mấy bay tư nhân của Volturi, nhất định là Caius rồi." Emmett rất hay ngoan cố đến mức điên cuồng, nhưng nó khác với sự lãnh khốc của Jasper, anh ấy chỉ nóng lòng muốn phân cao thấp với người khác. Anh ấy cảm thấy Caius mạnh đến không thể tin được, tên kia đã ba ngàn tuổi rồi, đã là một lão gài nhưng sức mạnh không hề giảm xuống chút nào, Emmett cảm thấy điều đó rất mới mẻ.

Anh ấy không có lòng kính sợ quá lớn đối với Volturi, anh ấy còn sợ thiên sứ tóc vàng Rosalie trong lòng anh hơn.

Tôi không định nói cho Emmett biết, Caius đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, so với thói quen thích so đấu của Emmett thì hắn ta mới là chiến binh chân chính, thứ Caius thích nhất chính là tạo ra xung đột chiến tranh, đúng là một kẻ âm mưu tà ác tàn nhẫn. Hắn ta yêu chiến đấu, điên cuồng yêu cảm giác thắng lợi ấy, thậm chí không tiếc đứng trên chiến trường, chiếm lĩnh vương quốc của người khác rồi lại tàn phá nó. Chiến đấu và thắng lợi chính là dòng máu của hắn, tôi chưa bao giờ gặp một ai như thế, hắn ta dối trá mà uy nghiêm, như vị thần chưa bao giờ bước xuống thần đàn.

Nếu tôi mô tả Caius quá cường hãn thì nhất định Emmett sẽ xem hắn ta như đối thủ, tôi không muốn có nguy cơ mạo hiểm nào khiến cho gia đình tôi bởi vì sự tình này mà gặp nạn.

Tôi không hề cử động, khiến cho bản thân mình trở lên chuyên chú mà thong thả thả hồn chìm vào trang sách, không vì tin tức mới đến đó mà kích động. Khi lần đầu tiên Caius đến trấn Forks vào đêm tuyết lớn ấy, toàn bộ cây Linh Sam dường như đều bị đóng băng, Alice thấy được hình ảnh hắn ta đến đây, mái tóc vàng nổi bật trong đêm tối như ánh sáng bình minh. Tất cả chúng tôi đều lập tức xuất phát, không ai có thể chịu được khi người lãnh đạo tàn bạo kia lại bắt Claire đi mất.

Hắn ta đang vi phạm pháp luật do chính mình chế định ra, luật pháp từ thời xa xưa không được phép khiêu khích ấy. Tôi vốn nghĩ rằng Volturi không thể phạm phải sai lầm này, bọn họ chính là kẻ chế tài cơ mà, Caius điên rồi sao?

Đối với Claire mà nói thì tình yêu của ma cà rồng đáng sợ như cái chết vậy, cô ấy không có lực lượng nào để phản kháng nó.

Càng đừng nói cô ấy đã quên đi hình dáng Caius rồi, cô ấy khẩn cấp lãng quên tên ma cà rồng kia như thế. Thật là tự làm tự chịu mà, tôi cười nhạo hắn ta.

Khi Carlisle bước ra ngoài để ngăn cản Caius thì tất cả chúng tôi đều trở thành hậu thuẫn cho cha, ấn nấp trong khu rừng, bóng đêm và mưa tuyết trắng trở thành thứ tốt nhất che giấu chúng tôi, nhiễm lên cơ thể cứng nhắc của chúng tôi. Đây là một trận chiến, nếu chúng tôi thật sự xảy ra xung đột với Caius thì gia đình chúng tôi sẽ ngênh đón tai ương ngập đầu. Chỉ cần chúng tôi thương tổn Caius thì Volturi nhất định sẽ không bỏ qua chúng tôi. Hơn nữa sẽ không có bất cứ ai trợ giúp gia đình tôi cả, không thể đếm được nổi số ma cà rồng sợ hãi và sùng bái Volturi.

Tôi đã nghe thấy suy nghĩ của Jasper, anh ấy đang tính đến khả năng xấu nhất, anh ấy không hề cho rằng Claire quan trọng hơn Alice. Vào thời điểm tất yếu, anh ấy sẽ mang Alice đi, cho dù không từ thủ đoạn nào cũng không thể để cho Alice bởi vì đắc tội Volturi mà chết.

Anh ấy không ngừng hình dung ra các phương thức chiến đấu thảm thiết nhất, làm như thế nào để điều động tất cả sức mạnh, dùng thân thể tràn đầy vết thương che chở Alice.

Nếu Alice gặp chuyện không may, nhất định anh ấy sẽ nổi điên.

Không có ai rõ ràng hơn Jasper rằng sẽ nghênh đón cái gì khi đắc tội Volturi cả.

Tôi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên thật sự thấy hắn ta, tôi nhìn thấy Caius xất hiện trước cửa nhà Claire, áo choàng đen của hắn còn hắc ám hơn bầu trời đêm sâu thẳm. Đôi mắt đỏ thẫm sáng rõ đến đáng sợ, tên đó thật sự đã ba nghìn tuổi sao? Hắn ta trông không hề gài nua mỏi mệt chút nào, làn da tái nhợt không bởi vì năm tháng dài dòng mà không chịu nổi, mà ngược lại tràn ngập lực lượng như ma cà rồng 'mới sinh'. Tôi đã thấy bức tranh về hắn trong phòng Carlisle, hiển nhiên hình ảnh trong tranh không thể hoàn toàn miêu tả được hắn.

Hắn ta đang do dự, tôi dễ dàng nghe thấy suy nghĩ trong đầu hắn. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới, lần trước quá nguy hiểm khiến tôi rất khẩn trương cho nên tôi không thật sự nghe thấy nhiều thứ được. Đây là nhiệm vụ của tôi, tôi có quyền lợi vì bảo vệ gia đình mà rình coi tất cả suy nghĩ của Caius.

Hắn ta đang chịu tra tấn do ảnh hưởng từ Singer, mùi máu ngọt ngào của Singer này chính là sự trừng phạt ma quỷ đối với ma cà rồng.

Tôi nhịn không được che mũi lại, run rầy tận da đầu, chỉ là nghe trộm suy nghĩ giãy dụa của hắn cũng khiến tôi chịu không nổi rồi, thì không biết đương sự đang phải chịu đau đớn đến mức nào.

Claire rất may mắn, lực tự chủ của Caius mạnh hơn rất nhiều so với tất cả ma cà rồng tôi đã từng gặp, ngoại trừ Carlisle, thậm chí ngay cả ma cà rồng ăn chay cũng không thể bằng hắn ta.

Một ma cà rồng yêu thương một cô gái loài người.

Đúng là một tình yêu đầy áp lực mà kỳ quái.

Hắn đang giãy dụa, không lập tức định tội chúng tôi, ở trong lòng hắn thì đám người vướng bận chúng tôi này đều là kẻ phạm tội mạo phạm hắn, tên này thật đúng là vừa cổ hủ lại vừa cao ngạo tự đại mà. Tôi không muốn khiến mình trông như kẻ vui sướng khi người gặp họa, nhưng đối với tôi mà nói thì tên nào của Volturi mà khó chịu thì tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.

Hắn ta không còn là người ban hành pháp luật cao quý không thể với tới nữa, hắn chỉ còn là người theo đuổi Claire mà thôi. Claire không đáp lại tình cảm khiến hắn gần như bị hủy diệt. (Đúng vậy! Ta sẽ giết cô ấy! Thật tuyệt vọng!) Tôi nghe thấy suy nghĩ trong đầu hắn, đúng là khiến người ta tuyệt vọng, tự tôn của hắn khiến hắn không để bản thân trông chật vật trước mặt kẻ khác, nhưng đau đớn này thậm chí cắn nát bản năng khát vọng máu tươi. Cổ họng nóng rực, ngọn lửa thiêu đốt tận linh hồn cũng không đau nhức bằng việc bị người mình yêu từ chối.

Tôi chán ghét loại đau đớn này, suy nghĩ của Caius ảnh hưởng đến tôi.

Hắn ta muốn giết chóc, muốn cùng Claire đồng quy vu tận, hắn đang dùng tất cả sức mạnh áp lực bản thân, để lộ sơ hở dễ bề tấn công sau lưng hắn. Sự sợ hãi ấy vừa bi thương vừa hỗn loạn, Caius phát điên ức chế suy nghĩ hắc ám của mình, (Dừng lại! Chấm dứt suy nghĩ này lại ngay! Không ai có thể làm cô ấy tổn thương! Không ai có thể! . . . Giết cô ấy! Biến đổi Claire để giữ cô ấy ở lại! . . . Dừng ngay!) Hắn đang rít gào trong đầu mình, hỗn loạn đến mức khiến tôi khiếp sợ, hắn đang sợ hãi bản thân sẽ thật sự giết chết Claire.

Tôi nhịn không được mở miệng nói với hắn, hy vọng hắn có thể buông tha cho tình cảm vô vọng này, nó khiến hắn đau khổ tột cùng, không thể tin nổi. Tôi chưa từng thấy một tình cảm nào vô vọng như thế, trong gia đình ai cũng có đôi có cặp quấn quít ngọt ngào với nhau khiến da đầu tôi run lên, nhưng tôi thà rằng vĩnh viễn ngâm mình trong không khí tình tứ buồn nôn ấy, cũng muốn nghe thấy nỗi bi thảm sau khi mất đi tình yêu này của Caius.

"Ông đã trở thành người xa lạ đối với cô ấy rồi . . . " Tôi muốn khuyên nhủ hắn ta, làm ơn hãy buông tha đi, tôi cực kỳ xác định Claire vô tâm vô phế, khi cô ấy chống cự năng lực Nói Dối, cô ấy không hề tính cả Caius vào, cho nên cô ấy đương nhiên tiếp nhận tác dụng thôi miên từ năng lực Nói Dối của hắn, lãng quên ngoại hình Caius. Không thể nói rõ là đồng tình hay muốn nhanh chóng thoát khỏi phiền toái từ Volturi, tôi nói ra lý do Claire không thể chấp nhận một ma cà rồng nhất.

Cô ấy không thể nào chấp nhận một hung thủ giết người.

Tôi lập tức nhớ lại khoảng tháng năm tôi từng là hung thủ giết người kia, kí ức đó không hề tốt đẹp chút nào, những ngày hắc am đó khiến tôi cảm thấy áy náy mỗi khi đối mặt với Claire, tôi đúng là một con quái vật, tôi bắt đầu chán ghét chính bản thân mình.

Cuối cùng Caius không bắt Claire đi, tất cả chúng tôi đều thở phào một hơi, ngay trước khi ánh sáng nhạt nở rộ nơi chân trời, chiếu sáng tất cả tuyết trắng trên dãy núi và trong rừng rậm, hắn ta rời đi.

Claire nhất định không biết chúng tôi đã thay cô ấy đuổi đi một kẻ theo đuổi không được hoan nghênh, tôi tình nguyện cô ấy không biết, không hề tốt chút nào khi con người biết quá nhiều chuyện về ma cà rồng.

Hắn ta sẽ còn quay lại —— Đôi mắt Alice trở lên xa xôi, em ấy nhìn thấy viễn cảnh trong tương lai, sau khi lần đầu tiên đuổi Caius đi.

Tin tức này không hề khiến cho bất cứ ai vui vẻ, chúng tô hai mặt nhìn nhau hồi lâu, phát hiện mình chẳng thể làm được gì. Chúng tôi lại không thể thật sự phát sinh xung đột với Caius, chỉ cần hắn không làm ra chuyện gì trái pháp luật thì ngay cả lý do để hắn rời khỏi trấn Forks đều không có.

Đúng là một tên siêu phiền phức! Rosalie châm chọc như thế. Thỉnh thoảng Emmett sẽ có suy nghĩ khiêu khích quyền uy của Volturi trong đầu, ngu ngốc, tôi cũng không muốn Caius có lý do xé nát anh ấy thành mảnh nhỏ đâu.

Carlisle và Esme giữ vững thái độ khoan dung đối với chuyện Caius nhiều lần đến Forks vào đêm khuya trong một năm. Hai người họ đang đồng tình Caius . . . Tên kia đúng thật là một tên siêu phiền phức, tôi cảm thấy lời đánh giá của Rolsalie rất chính xác.

Mà Claire, cô ấy ngoại trừ thỉnh thoảng có ác mộng thì không hề để trong lòng điều gì cả.

Thái độ của chúng tôi đối với việc Caius 'ghé chơi' từ như đánh trận dần chuyển thành không quan tâm nữa, hiện tại tôi đã có thể vô cảm, tiếp tục nằm đọc sách và lắng nghe âm nhạc, tôi hy vọng hôm nay hoặc ngày mai Caius sẽ quay về, mặc dù hắn ta thường xuyên ở đây đến hai hoặc ba ngày. Có rất nhiều lúc Claire phát hiện có người đang rình coi cô ấy, nhưng cô ấy chỉ nghĩ đó là di chứng do thần kinh suy nhược thôi.

Tất cả chúng tôi hy vọng có thể duy trì sự bình lặng như miếng băng mỏng này, để cho Claire quay về quỹ tích cuộc sống bình thường.

"Alice!" Rosalie đột nhiên lớn tiếng kêu to một tiếng rồi đẩy Emmett ra.

Tôi vẫn nằm bất động, hai mắt gần như nhắm lại, không phải tôi muốn đi ngủ, cũng không phải vì đầu óc trống rỗng mệt mỏi rã rời mà bởi vì giai điệu bài hát đã chiếm cứ phân nửa đầu óc tôi. Điều này khiến tôi không là người đầu tiên phát hiện Alice xuất hiện ngoài ý muốn, khi tôi kinh ngạc ngồi bật dậy, kéo tai nghe ra thì Jasper đã lao xuống từ lầu hai, anh ấy còn nhanh hơn cả một trận cuồng phong.

"Xảy ra chuyện gì?" Jasper nhảy đến bên người Alice, anh ấy lo lắng chạm tay lên cánh tay Alice, hy vọng có thể cho em ấy một vòng ôm an ủi.

Alice đã không thấy được hiện thực xung quanh mình, ánh mắt và tầm mắt của em ấy, và hình ảnh em ấy đang chuyên chú nhìn là tương lai.

Em ấy trợn tròn mắt, trung tâm trong đôi mắt vàng đó là hắc ám nồng đậm, biểu cảm trên mặt gần như đọng lại, không ai có thể kéo em ấy ra khỏi thế giới hư ảo đó.

Alice đang nhìn thấy gì? Tôi đã không thể ngăn cản năng lực mình bắt đầu phát huy tác dụng của nó, đôi mắt tôi bắt đầu mơ hồ vặn vẹo. Sau đó dần dần rõ ràng lên, mưa rơi không tiếng động chiếm cứ hình ảnh run rẩy không thôi này. Trong đêm đen, một bóng dáng ngồi thẳng tắp bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt tôi. Mái tóc ngắn màu vàng, tôi có thể xác định kiểu tóc này khá đẹp, nhưng điều này không phải trọng điểm, mà là tôi thấy Caius, gương mặt vô tình lạnh như băng của hắn ta vậy mà xuất hiện trong lời tiên đoán của Alice.

Dĩ vãng Alice chỉ nhìn thấy áo choàng màu đen của hắn, mà bây giờ không như thế nữa, bởi vì trang phục trên người Caius là quần áo lưu hành bình thường của người trẻ tuổi.

Tên đồ cổ kia, hắn ta muốn làm gì chứ?

"Lừa gạt!" Tôi dường như thốt ra cùng lúc với Alice.

"Hai con nhìn thấy gì?" Carlisle lại gần chúng tôi, cha bình tĩnh hỏi.

Tôi và Alice không có thời gian trả lời, bởi vì cả hai chúng tôi bị cái gọi là lốc xoáy tương lai cuốn vào, điên cuồng mà hỏng bét đến độ bạn muốn thoát khỏi nó cũng không thể nào thoát nổi.

—— Caius giả trang thành con người, xuất hiện bên cạnh Claire.

Không hề mơ hồ không rõ, hình ảnh này rõ ràng đến mức như chúng tôi mua vé vào rạp chiếu phim vậy. Chỉ khi tương lai không thể nào thay đổi thì Alice mới có thể tinh tường nhìn thấy như thế, giống như khi em ấy dự báo thời tiết mười năm tiếp theo vậy.

—— Hắn muốn Claire yêu hắn, khiến cho một cô gái yếu ớt loài người yêu thương hắn.

Khiến cho một con người yêu ma cà rồng, cách làm chính là lừa gạt.

Đây không phải một bộ phim lãng mạn hư cấu, mà căn bản chính là một tên lưu manh đê tiện vô sỉ!

"Claire, hắn ta không phải con người!" Tôi kích động hét to với Claire, tố giác kẻ lừa đảo này, linh hồn hắn sao có thể ti tiện như thế? Hắn làm sao có thể sử dụng phương thức lừa gạt dể lừa dối cô gái ấy chứ?

"Không!!!" Alice thê lương hét lên một tiếng, em ấy muốn ngăn cản tôi, ngăn cản tôi nói ra sự thật.

Nhưng toàn bộ đã xong rồi, tôi đã nói ra, tôi trong tương lai vọt đến trường học, kéo Claire đi ngay trước mặt Caius, khi tôi hiện tại vừa có quyết định này thì tương lai mà Alice nhìn thấy biến thành một đôi mắt đỏ tươi.

Một đôi mắt nổi giận điên cuồng còn lãnh liệt hơn bảo thạch.

Kính sát tròng che khuất đôi mắt hắn nhanh chóng bị hòa tan, sự thật xấu xí cũng theo đó mà bị tiết lộ dưới ánh sáng.

—— Caius tức giận rồi, tình yêu tuyệt vọng cầu mà không được khiến hắn trở lên tàn nhẫn độc ác vô cùng, hắn đã không thể giữ vững lý trí nữa. Không có người nào có thể mang người hắn yêu đi, hắn có thể chống lại toàn bộ thế giới vì lý do đó.

Đây là tình yêu kỳ quái như thế nào chứ, dẫm lên con đường tràn đầy máu tươi, cho dù bị người oán hận thì cũng không hề áy náy hay có lòng thương hại nào, hắn ta vốn là đao phủ bước ra từ núi đao biển lửa, mạng người không hề có giá trị gì với hắn.

—— Mọi người đều bị giết, kẻ cả Charles.

Đúng vậy, Charles Swan, vị cảnh sát ấy không biết có sự tồn tại ma cà rồng, nhưng vì ông ấy nhìn thấy có người muốn bắt Claire đi, cho nên rút súng . . .

Máu tươi, máu tươi dường như phủ kín tầm mắt, chất lỏng màu đỏ ấm áp đó văng tung tóe khắp nơi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Alice, đồng tử co rút lại, tất cả điều này đều là sự thật, là một lò sát sinh khủng khiếp.

—— Chạy trốn, không ngừng chạy trốn. Tôi dẫn theo Claire không ngừng chạy trốn, dẫm lên vô số cây dương xỉ xanh rì, nhảy lên nhảy xuống không ngừng chạy trong cánh rừng u ám, kẻ săn người đang ở sau lưng chúng tôi.

Hình ảnh này dần trở lên hỗn loạn, bị một cây gậy gộc đánh nát sụp đổ dần. Tôi không thể chịu được, bắt đầu thở dốc, Alice chưa từng tiên đoán rõ ràng như thế, một viễn cảng tương lai dài dòng như vậy như đang xem một bộ phim kinh dị, lại còn không thể bỏ dở giữa chừng.

Chuyện này còn chưa xảy ra, tôi đau đớn rên rỉ ra tiếng cảnh cáo bản thân, nhưng kia quả thật là sự thật. Hình như bên người có ai đó đang gọi tên chúng tôi rất to, gọi tên Alice và tôi. Chúng tôi giữ trạng thái nay lâu lắm rồi, không phải chỉ một hai giây nữa, chúng tôi mất đi khái niệm cụ thể về thời gian, bởi vì lời tiên đoán của Alice vẫn chưa kết thúc.

Demetri dễ dàng tìm thấy chúng tôi, chuyện này rất đơn giản với hắn, không ai có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hắn, chỉ cần Caius, hắn có thể ra lệnh cho Demetri tìm bất cứ ai trên thế giới này.

Hình ảnh trong đầu Alice thoát ra khỏi tình trạng nát thành mảnh nhỏ, nó một lần nữa trở nên vô cùng tiên diễm —— Caius ôm Claire, cánh tay hắn ôm chặt cơ thể nhỏ bé gầy yếu của Claire, cô ấy vẫn luôn không khỏe mạnh như thế. Cô ấy đang giãy dụa nhưng sức lực của con người quá mức nhỏ bé, đã không còn ai có thể cứu vớt cô ấy.

—— Hãy yêu ta!

Tất cả những thứ tôi thấy đều lặng im, Caius phẫn nộ và tuyệt vọng hạ mệnh lệnh, tôi chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của hắn.

Đối với ma cà rồng mà nói không có được người mình yêu chính là ngập đầu tai ương.

"Đồng ý với hắn đi Claire!" Tôi nhìn Claire chằm chằm như muốn giãy chết, Caius đã điên rồi, đừng chọc giận một kẻ điên, tôi sốt ruột lặp lại, "Đồng ý hắn! Cứ đồng ý với hắn trước đã!" Cho dù lừa gạt cũng được thôi, đừng phản kháng một kẻ săn người kề cận phát điên như thế.

Hắn sẽ giết em đấy! Hắn tuyệt đối sẽ giết em!

—— Không!!!

Claire nổi điên từ chối, cô ấy dùng ánh mắt oán hận lăng trì tên hung thủ không có tính người này.

Cảm giác choáng váng quá kịch liệt khiến tôi muốn nôn mửa, hình ảnh trong đầu Alice lại vỡ tan, bùng nổ kịch liệt như bom, tất cả hình ảnh nhanh chóng bốc cháy.

—— Cưỡng chế biến đổi!

Caius rót nọc độc vào mạch máu Claire, hắn gắt gao ôm chặt Claire, răng nanh sắc bén đơn giản xé nát động mạch chủ ở cổ cô ấy, dòng máu nóng chảy tràn ra, trên mái tóc vàng kim nhạt ấy đều là máu tươi. Claire bắt đầu run rẩy, cô ấy suy yếu khóc. Tôi rõ ràng quá trình kia đau đớn thế nào, dù là người gan dạ không sợ chết đến mức nào thì không thể thừa nhận sự đau nhức khi chuyển hoán này.

Nhưng tôi không nhìn thấy quá trình Claire chuyển hoán, khối lượng lớn hình ảnh hỗn loạn như vận tốc ánh sáng nhanh chóng xẹt qua.

"Alice! Dừng lại!" Tôi ôm mặt, dường như muốn xé một khối thịt cứng ngắc trên mặt xuống, hình ảnh kia khiến tôi không thể tiếp tục nhìn nổi. Bi thảm đến mức khiến tôi không thể thoát ra, rất rõ ràng nó sẽ phát sinh trong một tương lai không xa. Charles sẽ bị Caius tùy tiện giết chết, người trừng phạt đến từ Volturi kia lãnh khốc đến mức xem mạng người như không, nhất định Caius không biết mình phạm phải sai lầm lớn đến mức nào khi giết chết người thân của Claire đâu.

Hắn biến trấn Forks thành chiến trường, tàn sát tất cả những ai dám phản kháng hắn.

Hắn sẽ khiến Claire bị bức điên.

Tôi không thể tin đươc đây sẽ là tương lai của Claire, cho dù không nhìn được nữa thì tôi cũng biết sau khi con người mang theo thù hận biến thành ma cà rồng thì Claire sẽ bị sự oán hận này tra tấn, cô ấy sẽ dùng tất cả phương pháp để giết Caius.

Nhưng cô ấy không thể nào có khả năng giết được Caius, cho dù cô ấy có là ma cà rồng 'mới sinh' đi chăng nữa, cho dù là kẻ 'mới sinh' mạnh nhất cũng không thể nào giết nổi Caius. Caius đã từng huấn luyện một số lượng lớn đội quân 'mới sinh', tôi đã từng nghe Carlisle kể về lịch sử vào thời kỳ thân kinh bách chiến với Rumani của Caius. Ngăn cản một ma cà rồng mới sinh, không có kinh nghiệm nào thì căn bản không phải việc khó với hắn. Hắn ta thậm chí có thể vĩnh viễn nhốt Claire ở Volterra, hắn có được sức mạnh và quyền lực để làm điều ấy.

Điều này không thể dùng từ 'hỏng bét' để hình dung nữa rồi, cừu hận sẽ biến thành đau đớn vĩnh viễn của Claire, khi nghĩ đến cảnh Claire sẽ gặp phải cảnh ngộ như thế này khiến lòng tôi như bị một thứ bén nhọn đau đớn đánh mạnh nào. "Không có khả năng, điều đó không có khả năng, Alice." Tôi nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, lộ ra răng nanh, lớn tiếng kháng nghị với Alice.

Alice vẫn còn đứng tại chỗ, em ấy giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, cả người đều suy yếu, đầu óc mờ mịt. Đôi mắt em vẫn chứa đựng sự kinh hoàng, bất lực như một đứa bé.

Em ấy cũng rõ ràng, cực kỳ rõ ràng Claire nhất định sẽ chết.

Chúng tôi đều biết tính cách của Claire, nếu cô ấy không thể báo thù, mà Caius lại không chịu buông tha thì như vậy cô ấy sẽ dùng tất cả phương pháp để tự sát. Tôi bắt đầu hối hận vì mình đã từng kể cho Claire biết nhiều thường thức về ma cà rồng như thế, chỉ cần có lửa thì ma cà rồng có thể tự hủy diệt bản thân mình.

Điều này hoàn toàn khác với lần Claire lựa chọn cái chết trong lần phán xét trước đây. Cô ấy vì tôn nghiêm của bản thân mà lựa chọn tử vong, và bị người bắt buộc chuyển hoán rồi cuối cùng tự sát quả thật là hai con đường khác nhau hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều đang nhìn chúng tôi, Alice đau đớn kịch liệt thở phì phò, em ấy không muốn nhìn thấy những thứ này, cái tương lai tàn khốc nhưng thậm chí còn chính xác hơn dự báo thời tiết này.

"Cậu ấy sẽ chết! Edward!"

Tôi và Alice đều không còn sức lực để giải thích với những thành viên còn lại trong gia đình, Alice lặp lại: "Cậu ấy nhất định sẽ chết!"

"Chuyện này còn chưa xảy ra đâu!" Tôi không thừa nhận, câu khẳng định của Alice đã kích thích đến tôi, tôi hy vọng em ấy có thể tỉnh táo lại, tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra.

"Tại sao?" Alice mỏi mệt không chịu nổi, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt của em ấy đã biến đen toàn bộ, em ấy đã dùng quá nhiều sức lực của mình . . . , cơ thể kiệt sức, số máu trong người đã bị tiêu hóa gần hết.

Tôi nghe thấy lời khiển trách trong đầu Alice, tôi bi thương nhìn em ấy, không thể phản bác.

"Nói cho em biết vì sao!?" Alice dữ dội hét to, em ấy vọt đến trước mắt tôi trong nháy mắt, hung hăng đấm một cú vào mặt tôi.

Tôi không phản kháng, đầu bị em ấy đấm đến choáng váng, cả người loạng choạng, ngả nghiêng về sau. Tôi đều có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt do làn da vỡ vụn trên mặt, nếu tôi vẫn còn là con người thì nhất định sẽ chảy máu mũi.

"Alice! Con tỉnh táo lại đã!" Carlisle đứng chắn giữa tôi và Alice, cha cầm chặt cổ tay Alice, mà Jasper đã ôm lấy cả người em ấy từ phía sau. Nhưng Alice vẫn còn chỉ trích tôi, tôi nghĩ em ấy sắp khóc nấc lên rồi. "Tại sao anh phải tố giác hắn chứ? Là do anh tố giác âm mưu của Caius! Là do anh giết Claire!"

Một câu cuối cùng khiến tất cả mọi người không rõ chuyện gì đang xảy ra phải kinh ngạc và sợ hãi, Esme kinh ngạc nhìn chúng tôi, mẹ không thể tin mà nhẹ giọng nỉ non, "Claire?"

Nếu không ai tố giác thân phận thật sự của Caius, để hắn trở thành con người, đi đến bên người Claire, thì sau đó hắn có thể đạt được tình yêu mình hằng mong muốn.

Lừa gạt! Đây vốn là lừa gạt!

"Âm mưa này quá hiểm ác! Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Claire bị lừa hay sao?" Lửa giận cắn nuốt lý trí cuối cùng của tôi, câu nói phẫn nộ biến thành thanh kiếm sắc, đánh nát lá chắn cuối cùng. Tôi nhìn Alice chằm chằm, không cần nháy mắt. Jasper cảnh giác phát hiện ra tôi không bình thường, anh ấy híp mắt, có một sự yên lặng nào đó đột nhiên buông xuống, anh ấy khống chế tất cả cảm xúc bất an của mọi người, khiến cho chúng tôi bình tĩnh lại.

"Chẳng lẽ anh muốn để cho hình ảnh anh vừa thấy trở thành sự thật sao? Tất cả đều có thể xảy ra, nếu anh thật sự tố giác Caius thì nó nhất định sẽ xảy ra!" Alice mất đi khí lựa dựa vào Jasper, mặt em ấy dán lên lồng ngực Jasper, tùy ý người bạn đời của em ôm em ấy.

"Cho dù chúng ta lừa gạt Claire, thì Caius sẽ không bị vạch trần sao? Ma cà rồng hoàn toàn khác với con người, Claire sẽ phát hiện ra thôi!" Claire cũng không ngốc, có đôi khi cô ấy nhạy cảm đến kinh người. Tôi không nghĩ Caius có thể dễ dàng lừa gạt cô ấy, tôi vạch trần thì có gì khác với việc Claire tự vạch trần chứ?

"Điều ấy có thể xảy ra, bởi vì Caius không cần lâu ngày sinh tình, chỉ cần Claire tin hắn ta là con người, thì cho dù chỉ có một cuối tuần . . ." Alice kiệt lực thuyết phục tôi, em ấy rõ ràng mình đang nói cái gì, em ấy đang phản bội Claire.

Chỉ vì muốn cứu cô ấy, cho dù có phải phản bội tình bạn và tình hữu nghị giữa hai người thì em ấy cũng không tiếc.

"Đúng vậy, dựa vào tính cách âm hiểm xảo quyệt của Caius thì có thể không cần đến một tuần là có thể khiến Claire yêu hắn . . . Em xác định đó là tình yêu sao? Claire nghĩ rằng Caius là con người, chỉ cần cô ấy dỡ xuống lòng phòng bị thì cho dù chỉ sinh ra một chút cảm tình với Caius thì Caius đã thành công rồi, đó là một lời nói dối, anh nhìn thấu âm mưu của hắn. Đó không phải tình yêu, đó là lừa gạt!"

Dựa vào tính cách Claire thì chỉ trong thời gian một tuần là không thể khiến cô ấy hoàn toàn yêu một người, càng đừng nói kiểu người như Caius. Nhưng chỉ cần tên kia thành công thì cái gọi là tình yêu sẽ buông xuống người Claire.

Cô ấy sẽ yêu Caius, đơn giản mà nhanh chóng, chỉ cần một chút hảo cảm là đủ rồi.

Một âm mưu đáng xấu hổ!

Tôi không thể nào dễ dàng tha thứ cho quỷ kế giả dối không chịu nổi đó xảy ra, nhưng cái giá phải trả có thể là tính mạng của Claire.

Alice dần trầm mặc, năng lực của Jasper cũng không thể giúp em ấy thôi suy sút đau thương, hai vai em ấy suy sụp, đôi mắt trong suốt dần mơ hồ.

"Nhưng chúng ta không có lựa chọn, Edward, em đã thấy rồi, nếu như không có ai trong chúng ta vạch trần thì kết quả nhất định sẽ hoàn hảo." Alice nhẹ giọng, nhưng không có gì trong đầu em ấy cả, em ấy cũng không hề nhìn thấy cái gọi là tương lai hoàn hảo đấy.

Năng lực của Alice không phải dạng ổn định, nếu tôi không hay đổi suy nghĩ của mình thì em ấy cũng không thể nào nhìn thấy một tương lai mà tôi không vạch trần âm mưu ấy được

Hiện giờ tôi rất hỗn loạn, tôi biết rằng một khi bản thân mình trở thành đồng lõa của Caius thì điều đó có nghĩa gì. Điều này khiến tôi mãi chậm chạm do dự không thể quyết định được, tôi và Alice nhìn chằm chằm lẫn nhau, chúng tôi hiểu biết đối phương như thế.

"Đây là phản bội, Alice! Em biết rõ vì sao Caius đến đây, khi chúng ta lừa gạt Claire thì đồng nghĩa dã tâm của hắn sẽ thành hiện thực. Claire sẽ tin tưởng chúng ta, cho dù cô ấy có phát hiện ra nơi khác thường của Caius thì cũng sẽ bởi vì chúng ta mà lựa chọn tin tưởng hắn." Tôi bởi vì sinh ra suy nghĩ phản bội bạn bè mà chán ghét chính bản thân, điều này khiến cho giọng nói tôi gãy nát, mỗi khi nói xong một câu thì đều phải tiêu phí một lượng lớn sức lực.

"Cậu ấy sẽ yêu Caius." Alice kiên trì lời tiên đoán của mình, không ai có thể thuyết phục em ấy, em ấy thuận theo lời tiên đoán của bản thân, nước chảy bèo trôi tin tưởng kết quả mà vận mệnh đã cho phép em được nhìn thấy.

"Đó chính là một lời nói dối." Tôi gian nan phản bác câu nói của Alice, tôi sắp bị thuyết phục rồi, bởi vì cảnh tượng tương lai bi thảm của Claire đang đập vụn sự kiên trì của tôi.

"Không! Edward! Đó là tình yêu!" Alice trầm trọng nói, sự u buồn hiển hiện trên đôi lông mày em còn âm u hơn cả trời mây của Forks.

"Một tình yêu hư cấu dựa vào lừa gạt mà có!" Tôi cười lạnh, khinh thường dùng âm mưu lừa gạt này để đạt được tình yêu.

"Được rồi, Edward." Carlisle cảm thấy đã đến lúc xen vào giữa cuộc tranh luận của chúng tôi, có thể cha đã biết rằng chúng tôi đang nói cái gì, ông nhanh chóng vươn tay giữ chặt tôi, "Vào thư phòng với cha, sau đó con có thể nói cho cha biết đã xảy ra chuyện gì, hay nói chính xác hơn là tai nạn nào sắp xảy ra."

Esme đi theo chúng tôi bước vào thư phòng, mẹ muốn biết về tương lai của Claire hơn bất cứ ai.

Tôi nghe thấy tiếng thở dài sau lưng của Alice, em ấy bất lực, cho nên em ấy đau lòng không kém gì tôi.

Tên siêu phiền phức! Miệng quạ đen của Rosalie chính xác đến mức có thể thay thế vị trí của Alice.

Tôi vừa sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình vừa cẩn thận miêu tả lại cảnh tượng thấy trong đầu Alice. Carlisle và Esme liếc mắt nhìn nhau, bàn tay nắm chặt lẫn nhau.

Điều này thật đáng sợ! Esme nói trong lòng như thế, chỉ qua vài giây tự hỏi, mẹ liền quyết định đứng về phía Alice, lựa chọn lừa gạt Claire, tránh cho tương lai bi kịch kia phát sinh. Carlisle thì bình tĩnh hơn, cha vẫn lựa chọn trong đầu, hy vọng có thể nghĩ ra một quyết định chính xác.

Sự trầm tư của Carlisle nhanh chóng bị đánh gãy, do giọng nói của Alice rõ ràng truyền đến, "Hắn đến!"

Dường như chỉ trong nháy mắt chúng tôi đều biết người em ấy đang nói chính là ai, tất cả chúng tôi xuất hiện trong phòng khách lầu một chỉ trong vòng nửa giây, ngay khi chân chúng tôi vừa chạm đất thì đột nhiên có ba thân ảnh xuất hiện, trên người họ vẫn còn mang theo sự âm lãnh của cơn mưa, lướt đến đây từ sâu trong rừng.

Tôi nhìn thấy Caius, còn có hai vệ sĩ khoác áo choàng đen sau lưng hắn, là Demetri và Alec, hai người này khó ứng phó nhất.

Jane không đến, đây có thể là may mắn lớn nhất của chúng tôi.

Demetri nhanh chóng mở cửa ra, bọn họ bước vào đây.

"Hoan nghênh ông đến thăm, Caius." Carlisle mỉm cười nói, trông cha rất giống như thật lòng chào đón bọn họ.

Thật ra nơi dây chẳng có ai hoan ngênh hắn cả, chúng tôi lạnh lùng nhìn hắn.

Tôi chú ý thấy tất cả phong cách của hắn đã thay đổi, tất cả phục sức nghiêm cẩn xưa cổ đều biến mất khỏi trang phục của người trẻ tuổi trước mắt này. Không còn áo choàng, cũng không còn hoa văn quý tộc tinh xảo. Mái tóc vàng của hắn cũng không được chải chuốt cẩn thận, tỉ mỉ nữa, mái tóc ngắn tự nhiên xõa tung, vài sợi tóc vàng biến thành tóc mái dán trên gương mặt hắn.

Biến thân siêu cấp! Ai sẽ tin tưởng tên này là một đồ cổ không hơn không kém chứ.

Tôi hoài nghi nhà tạo mẫu tóc cho hắn đã chết rồi, ai cũng biết rõ ràng mái tóc của ma cà rồng vĩnh viễn không thể mọc tiếp được.

Caius lạnh lùng cười rộ lên, hắn đang nói móc chúng tôi là đồ khoe khoang giả nhân giả nghĩa.

"Ta sẽ ở đây một thời gian, Carlisle." Giọng nói hắn thân thiện nhưng lại rất chói tai, vẻ mặt còn đùa cợt, cao cao tại thượng.

(Đến rồi!), tôi khẩn trương nhìn hắn.

Tôi biết hắn muốn nói gì, cái gì cũng biết, tôi quả thật chỉ muốn xông đến giết chết hắn!

"Đương nhiên rồi, nếu ông muốn." Carlisle không có sự lựa chọn, cha phải nói như thế, cho dù trong lòng ông hoàn toàn không muốn.

"Dùng thân phận con người." Caius chậm rãi mím thẳng môi, dưới ngọn đèn sáng trắng, một nụ cười xinh đẹp đầy tà ác hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment