Anh Mây

Chương 20


Đêm đó Tịnh Ân khóc thật lớn, may mắn có Tiểu Vũ bên cạnh vỗ về, có người dỗ dành Tịnh Ân càng khóc nức nở hơn, vì những gì mà bấy lâu nay cô phải chịu đựng một mình.

Đêm đó, có Tiểu Vũ bên cạnh, trái tim Tịnh Ân cũng được an ủi một ít.
Hôm đó cô khóc đến ngủ thiếp đi, khi đã chìm vào giấc ngủ vẫn không thể ngừng lại đau đớn ấm ức, cái mũi vẫn không ngừng thút thít, hai cánh môi run rẩy bậm vào nhau, nước mắt vẫn hoen ướt hai hàng mi run run.
Ngày hôm sau, Giang Tịnh Ân phát bệnh, Tịnh Ân sốt li bì, toàn thân nóng hổi, mồ hôi không ngừng chảy.
Cũng thật may mắn là Tiểu Vũ ở đây, Tiểu Vũ đã chăm sóc cho Tịnh Ân và Bông Cải suốt một tuần, một tuần ấy chỉ một mình Tiểu Vũ chăm sóc Tịnh Ân.
Chỉ một mình Tiểu Vũ.
Chăm sóc Tịnh Ân trong năm ngày Tịnh Ân sốt li bì, thân nhiệt lúc nào cũng ở mức 38 đến 39 độ, Tịnh Ân sốt đến mơ hồ, thần trí không còn minh mẫn.
Ngày đầu tiên, Tịnh Ân hoàn toàn không thể mở mắt, có lẽ vì đêm trước đó khóc đến mức hai mắt đã bỏng rồi, giờ đây cơn sốt làm cho hốc mắt cô như lửa đốt mà sưng phù, Tịnh Ân hôm đó nằm li bì trong cơn sốt rét.

Liên tục nói mớ gọi tên anh, thậm chí Tịnh Ân còn vừa ngủ vừa khóc cầu xin anh đừng ly hôn.
Dường như Tịnh Ân đang mắc kẹt trong một giấc mơ, cô ấy mơ thấy anh, cô ấy gọi tên anh, cũng như bao người vợ khác, đứng trước nguy cơ hôn nhân tan vỡ mà cầu xin anh đừng rời đi.

Cả đêm hôm ấy, Tịnh Ân mê man như thế cả đêm.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tịnh Ân rất mơ hồ, không đủ tỉnh táo, phải nói rằng hoàn toàn không minh mẫn, Tịnh Ân chỉ tỉnh theo tiếng gọi của Tiểu Vũ, tỉnh dậy để ăn cháo và uống thuốc, sau đó cô lại chìm vào giấc ngủ không an yên kia.
Ngày thứ tư, Tịnh Ân khoẻ hơn một chút, nhưng Tịnh Ân cũng chẳng buồn nói chuyện, chỉ khi Bông Cải đến nói chuyện tíu tít với Tịnh Ân, nhìn thấy tiểu công chúa đáng yêu làm trò bên giường, Tịnh Ân mới nâng ra nụ cười thật dịu dàng.
Ngày thứ năm, Tịnh Ân đã khoẻ rồi, có thể cười vui vẻ với Bông Cải và Tiểu Vũ.
Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, Tịnh Ân và Tiểu Vũ đã có thể cùng nhau nấu ăn vui vẻ.
Bảy ngày trôi qua, Vu Hạo chưa từng trở về, chưa từng hay biết việc Giang Tịnh Ân đã bệnh nặng như thế nào.

Tịnh Ân cũng chẳng còn để tâm, cô chẳng còn nghĩ đến việc hôm nay phải làm cách nào để vui vẻ với anh nữa, chẳng nghĩ đến hôm nay anh có quay trở về hay không.
Cô lại cảm thấy, anh cứ mãi không về thì tốt, mỗi khi anh về thì sẽ lại nảy sinh chuyện với cô thôi.

Anh cứ ở bên ngoài, lâu lâu trở về với Bông Cải là được, chỉ cần không phải đi ra toà án, không cần phải buộc con bé lựa chọn giữa cha nó hay là mẹ nó.
Hôm nay là ngày thứ tám, tâm tình Tịnh Ân đã tốt lên rất nhiều, sức khoẻ cũng đã hoàn toàn hồi phục.
Chiều tà, Tiểu Vũ đã đi đón bé Bông Cải tan học, Tịnh Ân vừa rời khỏi căn hộ, cô đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu ăn cho chiều nay.
Sáng nay Tiểu Vũ nói muốn ăn món súp hải sản, thế nên Tịnh Ân đi chợ rất lâu để mua nguyên liệu làm món súp hải sản thật hoành tráng, báo đáp Tiểu Vũ đã chăm sóc hai mẹ con cô cả tuần qua.
Giang Tịnh Ân hí hửng đi mua nguyên liệu ở siêu thị lớn, trở về nhà với hai túi đồ to, phấn khởi đứng trong thang máy chung cư.
Ngày hôm qua Bông Cải cũng bảo rằng muốn ăn bánh con cua, hôm nay cô sẽ trổ tài nấu súp hải sản thượng hạn và bánh con cua đó.
Thật là mong chờ phản ứng của hai cô cháu khi ăn món ngon của cô đi.
Giang Tịnh Ân nghĩ đến hai gương mặt phì phỡn bắn ra mấy bông hoa thỏa mãn của hai cô cháu kia, không kiềm được cười chúm chím lẩm bẩm.
"Bánh con cua, bánh con cua thật thơm ngon."
Ding.
Ah, thang máy mở ra rồi, đến nhà rồi ah.
Giang Tịnh Ân tung tăng cầm hai chiếc túi to đi về căn hộ của mình, hí hửng lẩm ba lẩm bẩm.
"Bánh con cua tới súp hải sản, súp hải sản tới bánh con cua."

Tiếng hí hửng vui nhộn thật êm ái, Tịnh Ân mở khoá cửa nhà, cánh cửa mở ra, âm thanh vui nhộn của Tịnh Ân chợt ngừng lại.
Cửa mở ra, đập vào mắt Tịnh Ân là hai thứ, một thứ rất lạ, một thứ lại rất quen.
Một đôi giày da đã sớm quen thuộc, một đôi cao gót nâu đỏ rất xa lạ.
Túi ni long trên tay Giang Tịnh Ân bất giác rơi xuống sàn nhà, đồ đạt đổ ra sàn phát ra mấy âm thanh rơi lộp bộp.
Giang Tịnh Ân không suy nghĩ được gì nữa, bước chân nhanh chóng chạy vào trong nhà, chạy thẳng đến phòng ngủ của hai người.
Đứng trước cửa phòng ngủ, Tịnh Ân chau chặt hai đầu lông mày, đôi mắt trừng to mở căng ra, bàn tay có điểm run đưa lên nắm lấy chốt cửa.
Tay nắm chốt cửa, Giang Tịnh Ân vẫn chưa dám mở ra, cô chừng chừ, nín lại một hơi thở, nín đến ngợp hơi, âm thanh trái tim đập lùng bùng thật rõ, thở phì ra một hơi thật dài, đôi mắt trừng to hằn hộc ra những sợi tơ máu.
Cạch.
Giang Tịnh Ân đẩy cửa ra, phòng ngủ dần hiện ra với những mẫu quần áo lung tung trên sàn nhà, từ áo khoác, áo sơ mi của anh đến thắc lưng, váy sa lấp lánh màu nâu đỏ của ai đó.
Giang Tịnh Ân mơ to mắt, đôi mắt trừng to trở nên thất thần, nâng lên từng bước chân nặng trĩu đi vào trong phòng ngủ.
Số quần áo lộn xộn dẫn đến chân giường ngủ, bước đi vài ba bước, đi qua bức tường chắn, nhìn thấy trên giường ngủ là hai người đang ôm ấp nhau.
Không có ai khác ngoài Trần Vu Hạo và một người phụ nữ lạ lẫm, hai người họ nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, Vu Hạo khoác áo choàng tắm, lộ ra vòm ngực săn chắc.

Cô gái kia đang mặc chiếc váy ngủ màu ngà của Tịnh Ân, tựa vào người Trần Vu Hạo, cô ta tựa như đang nằm lên nửa người của Vu Hạo, bàn tay vuốt ve vòm ngực săn chắc của anh, hai người họ cười nói một cách vô tư, vui vẻ.
Giang Tịnh Ân đứng dưới chân giường, đôi mắt mở to nhìn hai người đang ở trên giường ngủ của mình.
"Anh..." Giọng Tịnh Ân thật thấp, cảm thấy giọng bản thân thật yếu kém, Tịnh Ân nuốt vào một ngụm, hai tay nắm chặt thành quả đấm, rít vào một hơi lấp đầy bụng rồi hét lớn.

"Anh đang làm cái gì vậy?"
Nghe thấy khẩu khí cô cũng thật lớn, cô gái bên cạnh tỏ ra rụt rè, lo sợ rút vào trong ngực Vu Hạo.
Trần Vu Hạo tùy ý bấm điện thoại, mắt dán vào trong điện thoại, hoàn toàn không bận tâm đến Tịnh Ân.
Anh không để ý tới, thậm chí một cái nhìn cũng không, Giang Tịnh Ân giống như bị giễu cợt, cô gái núp trong lòng anh còn trưng ra bộ mặt rất khinh thường, Tịnh Ân phẫn nộ đỉnh điểm, mắt hằn những sợi tơ máu, hít thở bắt đầu nặng trĩu.
"Trần Vu Hạo em hỏi anh đang làm cái gì?"
Tiếng quát lớn lần thứ hai của cô, Vu Hạo mới liếc mắt nhìn cô vợ đứng phía cuối chân giường bằng ánh mắt khinh thường, nói với âm thanh chán nản dành cho người ngốc nghếch không hiểu chuyện.
"Em có mắt nhìn không? Nhìn không hiểu sao?"
Trần Vu Hạo ngồi ngay ngắn lại, người phụ nữ trong lòng cũng ngồi ngay ngắn, Vu Hạo bước xuống giường, vung vai uể oải, mắt nhìn cô cứng đơ người ra kia rồi nhìn về cửa sổ kính phía trước, thực hiện vài động tác giãn gân xương vai cổ, âm thanh mang theo mỉa mai.
"Về nhà nghỉ ngơi một chút cũng không được, từ khi nào mà em ồn ào như thế, thật phiền phức."
Còn tiếp...
_ThanhDii.

Bình Luận (0)
Comment