Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 117

10 Nam Cung Thần và Kiều Tuyết Nghiên —— duyên đến là em,

Sự việc phát triển thường thường quá mức ngoài dự đoán mọi người, Nam Cung Thần đoán được Thẩm Ý Linh là mẹ của Đằng thiếu, lại không nghĩ rằng Đằng thiếu sẽ chủ động hiến tủy cho người mẹ bỏ rơi mình ba mươi năm, mà càng làm cho người ta không nghĩ tới chính là Thẩm Ý Linh vậy mà xấu hổ đến tự sát.

Liên tiếp nhiều chuyện xảy ra, anh rất lo lắng cho Kiều Tuyết Nghiên.

Mà lúc này, Kiều Tuyết Nghiên đang ở trong ký túc xá thu xếp hành lý, còn có bốn người im lặng đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt ngưng trọng, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Tuyết Nghiên, cậu thật muốn đi sao?”

Nam Cung Dao hỏi, cô cũng không biết nên khuyên bạn tốt như thế nào, xảy ra chuyện này quả thật khiến cho người ta đau khổ.

“Tuyết Nghiên, chỉ có một năm nữa sẽ tốt nghiệp, cậu...” Tôn Viện khuyên nhủ.

“Đúng vậy! Chúng tôi đều không nỡ bỏ cậu đi.” Giọng nói Kim Miêu buồn bã.

“Mặc dù hai đứa mình luôn cãi nhau, nhưng không có nghĩa là quan hệ của chúng ta cứ như vậy mà xóa bỏ, tôi cũng không hy vọng cô bỏ đi.” Hàn Nhạc Nhạc cắn môi nói ra.

Cô cũng không phải là người con gái xấu xa, mặc dù từng có xung đột với Kiều Kiều, nhưng cũng không phải chuyện quan trọng gì, lời nói của Kim Miêu đã khiến cô tỉnh ngộ rồi, bản thân vẫn là không cam lòng thôi.

Kiều Tuyết Nghiên dừng lại động tác dang thu xếp quần áo, nhìn thoáng qua bốn người bạn chung phòng, “Mình cũng không bỏ được mấy cậu, nhưng hôm nay mẹ không có ở đây, ở lại chỗ này chỉ có thương cảm thêm thôi.”

“Tuyết Nghiên, chúng tôi vĩnh viễn đều là bạn tốt của cậu.” Nam Cung Dao lôi kéo tay của cô nói.

“Ừ, mình hiểu mà, không có chuyện gì đâu! Chúng ta có thể dùng MSN nói chuyện phiếm! Hơn nữa, cũng không phải là tôi một đi không trở lại, muốn gặp vẫn rất dễ dàng.” Kiều Tuyết Nghiên ra vẻ nhẹ nhõm giật giật khóe miệng.

“Thấy cậu như vậy chúng tôi cũng yên lòng, trong đời cũng sẽ có những chuyện chông gai, sẽ trôi qua hết thôi.” Kim Miêu vỗ vỗ bờ vai của cô.

“Cảm ơn mọi người.”

Buổi tối, năm người cùng đi bên ngoài ăn cơm, Hàn vNhạc hạc la hét muốn mời khách, mọi người cũng biết ý tốt của cô, liền theo cô.

Do vì chia tay với Kiều Tuyết Nghiên, tất cả mọi người uống hơi nhiều, la hét không say không về.

Cơm nước xong xuôi, năm người ý kiến không giống nhau, có người nói đi hát karaoke, có nói đi quán bar happy, cuối cùng vẫn nghe Kim Miêu đi quán bar, bởi vì bầu không khí chỗ đó đủ náo nhiệt.

Sinh ý của quán bar “Tả Ngạn” vẫn luôn rất tốt, gần như chật ních, nămnữ sinh uống đến say khướt đi vào, xếp thành một hàng vây quanh quầy quán bar ngồi xuống, trận thế hơi lớn.

“Lấy sở trường đặc biệt của mấy người ra đây, chúng tôi muốn uống chiêu bài rượu cốc tai ở đây.” Hàn Nhạc Nhạc nằm ở đó kêu lên, cô đã choáng đến hết biết gì rôi, trong tình trạng nửa thanh nữa tỉnh.

“Được, xin chờ một chút.”

Uống rượu xong, năm người liền chạy đến trong sàn nhảy đi khiêu vũ, giống như người điên mà thỏa thích chơi đùa, dẫn tới một đám đàn ông chạy tới gần, người đẹp đó, Sao không được hoan nghênh chứ.

Nam Cung Thần híp mắt ngồi ở trên ghế sofa nhìn mấy người họ, thỉnh thoảng uống một hớp rượu, anh vốn định tìm Tuyết Nghiên để mà tâm sự, kết quả cô một chút thời gian cũng không cho mình, vé máy bay cũng mua xong rồi, buổi sáng ngày mai liền đi.

Nhớ tới liền tực giận!

Trong lòng ngày càng tức uống rượu càng nhiều, từ một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ biến thành một ly tiếp theo một ly, có cảm giác mượn rượu giải sầu.

Kiều Tuyết Nghiên trong hoảng hốt giống như cảm giác có một đôi mắt lợi hại nhìn mình chằm chằm, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy được bóng người quen thuộc, liền không để ý nữa.

Phóng túng bản thân theo âm nhạc mà nhảy, qua đêm cô sẽ rời khỏi đây mãi mãi, vì vậy, xem như là cuồng hoan (*chè chén say sưa) lần cuối cùng đi!

“Tuyết Nghiên, cậu vẫn còn “zin” đi? Không bằng đêm nay... Chọn một anh đẹp trai cùng… **?” Hàn Nhạc Nhạc bỗng nhiên nói nhỏ bên tai cô, còn nháy mắt ra hiệu.

Kiều Tuyết Nghiên bởi vì uống nhiều rượu, gương mặt đã đỏ như đít khỉ, bị cô kích thích, mặt càng đỏ hơn, “Nói nhãm cái gì đó?”

“Cô cũng đã rời khỏi nơi này, chẳng lẽ không tìm người đàn ông để cho cô nhớ kỹ đêm nay sao?” Hàn Nhạc Nhạc cười đến rất mập mờ.

Nam Cung Dao không biết từ chỗ nào chui ra, “Hai người đang thì thầm cái gì vậy?”

“Không có gì, tôi muốn đi toilet.” Kiều Tuyết Nghiên vội vàng đi.

Cô vừa rời đi, đồng thời Nam Cung Thần cũng đứng dậy.

****

Trong toilet, Kiều Tuyết Nghiên dùng nước lạnh tạt lên mặt, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút, đêm nay uống rượu đến muốn nứt đầu, trong dạ dày của cô như đốt lửa thật là khó chịu.

Vịn vách tường chậm rãi đi ra, bỗng nhiên bị một tên lưu manh cản lại, cười rất dâm đãng, “Người đẹp, một người sao? Có muốn em trai chăm sóc người đẹp không?”

“Tránh ra!” Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy chán ghét tên lưu manh này rồi.

“Ôi!!!! Người đẹp vẫn mất hứng.”

Nhìn thấy bóng dáng tên đó đến gần, Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên cảm giác rất buồn nôn, một mùi thuốc lá gay mũi cùng mùi rượu hỗn tạp còn có mùi nước hoa thối tha đập phẳng vào chop mũi của cô, buồn nôn đến cô đã muốn ối.

Vừa vặn ối toàn bộ lên người tên lưu mang đó, tên đó tức giận đến mắng chửi người, “Con đàn bà thúi! Cô cố ý có phải hay không! Muốn chết!”

Thaan thể Kiều Tuyết Nghiên nghiêng một cái, tránh thoát quả đấm của tên đó, nhưng mà bản thân cũng không có tập võ phòng thân gì, tránh được lần thứ nhất nhưng không tránh khỏi lần thứ hai.

Ngay tại lúc nguy hiểm này, Nam Cung Thần kịp thời xuất hiệnđã áp chế (*Dùng sức mạnh làm cho người ta phải khuất phục) được tên lưu manh kia, nắm cổ tay của tên đó hung hăng hất lên, lực đạo rất lớn, tên lưu manh đau đến kêu cha gọi mẹ.

“Hai người... Có bản lĩnh thì ở chỗ này chờ!” Tên lưu manh ấp úng hung ác nói.

“Mày xác định mày là người bình thường sao?” Nam Cung Thần kinh ngạc..

“Ông.. Ông đây đương nhiên là người bình thường!” Tên lưu manh bị anh hỏi bối rối.

“Tốt lắm, vậy mày ở chỗ này chờ, tao đi tìm người đánh chết mày!” Nam Cung Thần không khách khí nói.

Tên lưu manh thấy anh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, bất chấp trên người tràn đầy dơ bẩn, lảo đảo chạy đi.

“Cảm ơn.”

Kiều Tuyết Nghiên nhìn thấy anh, bỗng nhiên an tâm.

“Chúng ta tâm sự.” Nam Cung Thần gọn gàng dứt khoát.

“Ách... Mấy người Dao Dao họ còn ở trong sàn nhảy, tôi muốn đi tìm họ.” Kiều Tuyết Nghiên vẫn còn có chút bài xích cùng anh một chỗ.

“Đi theo anh.”

Nam Cung Thần không để cho cô cự tuyệt liền lôi kéo cô ra khỏi quán bar, thẳng đến chỗ đậu xe của anh, nhét cô vào ghế lái phụ, đóng cửa thật kỹ mới lên xe.

“Anh..muốn làm gì?” Kiều Tuyết Nghiên sợ hãi nhìn anh.

“Em cảm thấy thế nào?” Nam Cung Thần nịt chặc giây an toàn sau đó chậm rãi tới gần cô.

Kiều Tuyết Nghiên lập tức khẩn trương che miệng lại mong chờ, nói lắp bắp: “Anh..anh đừng làm loạn!Tôi vừa mới ối ra đấy, rất dơ.”

Nam Cung Thần bị lời của côchọc cười, nói ra câu khiến cô muốn hộc máu, “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

“Rõ ràng là anh... Tạo ảo giác đó cho tôi!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận trừng mắt liếc anh một cái.

“Mặt em rất đỏ, chớ không phải là... Rất mong chờ anh hôn em?” Nam Cung Thần mập mờ vuốt ve khuôn mặt hồng nộn của cô.

“Chờ cái mông! Tôi say rượu.” Kiều Tuyết Nghiên lập tức nói xạo.

“Phải không? Sao anh lại thấy em rất tỉnh táo mà?”

“Tôi muốn xuống xe.” Kiều Tuyết Nghiên không muốn cùng anh tiếp tục thảo luận đề tài này nữa.

Nam Cung Thần bỗng nhiên khởi động xe, nhanh chóng chạy tới phía trước, dọa Kiều Tuyết Nghiên vội vàng nắm chặt tay ghế, tức giận mắng: “Anh đây là bắt cóc!”

“Anh bắt cóc em đó, thì sao?”

“Anh!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến quai hàm phồng lên.

Bây giờ cô vẫn không hoàn toàn thanh tỉnh, vẫn còn chóng mặt nhức đầu, nhưng cô vẫn hiểu một chuyện rất rõ ràng, ở cùng người đàn ông này một chỗ, mức độ nguy hiểm rất lớn.

Xe dừng lại ở trước của một khách sạn, trong nháy mắt thần kinh Kiều Tuyết Nghiên liền căng thẳng, ngón tay gảy gãychỗ ngồi, không nghĩ tiếp.

“Xuống xe.”

Nam Cung Thần giúp cô mở cửa xe, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi không xuống.” giọng nói Kiều Tuyết Nghiên không lớn, nhưng lộ ra kiên định.

“Em không muốn gì?” Nam Cung Thần mím môi, cánh tay đtặ trên cửa xe, hơi hơi cúi người nhìn cô.

“Vô sỉ!” Kiều Tuyết Nghiên nổi giận mắng.

Anh đưa cô tới khách sạn, còn có thể làm gì? Thật sự là quá ghê tởm!

“Anh thấy trên người em dơ bẩn nên tốt bụng đưa em tới khách sạn tắm rửa, ngược lại em lại nghĩ đến phương diện kia.” Vẻ mặt Nam Cung Thần vô tội nhìn cô.

“Anh... Nói hưu nói vượn!” Kiều Tuyết Nghiên thật sự rõ ràng cảm thấy anh vô cùng đáng giận!

“Sao anh lại nói hưu nói vượn hả?Đàn ông ngửi thấy mùi trên người em chỉ biết trốn tránh, sao có thể có dục vọng ở phương diện kia chứ?” Nam Cung Thần nghiêm trang nói.

Kiều Tuyết Nghiên mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, người đàn ông đáng ghét này! Luôn thích lấy mình làm trò cười!

Cô tức giận đùng đùng đẩy anh ra, “Cộp, cộp, cộp” đi tới cửa khách sạn, khóe môi Nam Cung Thần ở sau lưng cô hiện lên nự cười vì mưu kế đã được thực hiện, lập tức biến mất, chậm rãi đuổi kịp.

Hơn nửa đêm, một nam một nữchưng phòng, mặc cho ai đều sẽ nghĩ lệch.

Kiều Tuyết Nghiên có một xúc động muốn đào hố chui xuống dưới, vì cọng lông gì mà ánh mắt những người này nhìn cô điều quái dị như vậy? giống như cô đã làm chuyện gì không bình thường.

Lấy được chìa khóa phòng, Kiều Tuyết Nghiên liền chạy tới căn phòng, không quên quay đầu lại cảnh cáo Nam Cung thần, “Không cho phép anh đi theo!”
Bình Luận (0)
Comment