"Khụ. . . . . . Mình cảm thấy mấy chuyện như vậy, thường thì người thiệt thòi là phụ nữ, cho nên, bạn nên có chừng mực, đừng giỡn quá mức!" Tiết Giai Ny nhắc nhở.
【 Yên tâm! Mình hiểu mà, không thể lúc nào cũng là phụ nữ chúng ta thiệt thòi được! Thời điểm thích hợp phải đòi lại một chút! 】 Cát Xuyến hết sức tự tin.
Dừng một chút, cô lại hỏi: 【 Mấy giờ bạn về trường học lấy đồ? 】
"Chắc tí nữa, bây giờ mình còn chưa ăn cơm, đợi lát gọi điện thoại cho bạn."
【 Đừng ăn tới trên giường là được! Còn không chắc phải tới mai mới lấy. 】 Cát Xuyến hừ nói.
"Cát Xuyến! Mình phát hiện ra bạn rất đáng ghét 诶!" Tiết Giai Ny hờn dỗi.
【 Bla bla bla. . . . . . mình chờ điện thoại của bạn ha. 】
Dứt lời, Cát Xuyến cúp trước, Tiết Giai Ny lầm bầm mấy câu, mở cửa phòng ra đã ngửi được mùi thơm, khiến cô vốn đang đói bụng càng thèm ăn hơn.
Chậm rãi đi tới phòng ăn, phát hiện một bàn thức ăn, không khỏi ngạc nhiên hỏi "Đây không phải do anh làm?"
"Đương nhiên, tôi làm gì có tay nghề sánh ngang đầu bếp với đầu bếp trong khách sạn 5 sao, mới vừa gọi điện thoại cho người ta đưa tới." Quan Hạo Lê rất thành thực thừa nhận.
Tiết Giai Ny kéo ghế ngồi xuống, nghĩ thầm: người này còn rất tự biết mình.
Một bàn món ăn đủ sắc hương vị, nhìn rất có khẩu vị, hai người lập tức bắt đầu ăn.
Trong bữa ăn, Quan Hạo Lê liếc nhìn Tiết Giai Ny vài lần, trong lòng suy nghĩ làm như thế nào mới có thể để tối nay cô ở lại với mình, đây là một vấn đề tương đối gian nan.
Tiết Giai Ny luôn luôn là một người khéo léo tự giác, cơm nước xong liền đứng dậy đem chén đũa của mình vào trong phòng bếp, vốn quên mất giờ phút này mình đang ở trong tình huống nguy hiểm.
Cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cả người tản ra sức hấp dẫn trí mạng, cắp đùi thon dài trắng muốt như ngọc hấp dẫn Quan Hạo Lê tầm mắt, khiến cho anh nuốt nước miếng nhiều lần, chỉ mới nghĩ tới cảm giác nó vòng qua hông mình, nơi nào đó phía dưới liền có phản ứng.
Shit! Thật là muốn chết!
Không tự chủ được đi tới, ôm hông của cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô.
"Buông ra, vừa mới ăn cơm toàn dầu mỡ." Tiết Giai Ny ghét bỏ nói.
"Chiều nay ở lại với anh." Quan Hạo Lê cố ý ôm chặt hơn nữa.
Trong đầu Tiết Giai Ny nhanh chóng nghĩ đến lời Cát gia vừa nói với cô, chuông báo động vang lên mãnh liệt, vội vàng từ chối, "Chiều nay tôi phải về trường học lấy đồ."
"Anh đi với em."
"Không cần, tôi đã hẹn với Cát gia."
"Nhưng anh không muốn rời xa em, làm sao đây?" Người đàn ông nào đó mặt dày mày dạn quấn lấy cô.
"Nổi da gà! Buông tôi ra nhanh lên!" Trên người Tiết Giai Ny nổi đầy da gà.
"Anh thích ôm em." Quan Hạo Lê phát huy da mặt dày đến cực hạn, cố ý dán chặt vào người cô.
Tiết Giai Ny chợt nâng bắp chân lên đánh úp về phía đầu gối của anh, thành công thoát khỏi ngực của anh.
"Ôi!" Quan Hạo Lê đau đến ngồi xổm người xuống, giọng điệu thê thảm.
Khiến Tiết Giai Ny đồng cảm, đáng lẽ cô đã xoay người rời đi thì dừng bước, hình như cô không có dùng sức lắm? Sao anh ta đau tới như vậy?
"Anh không sao chứ?"
"Có sao." Giọng điệu của Quan Hạo Lê rắt thảm thiết.
"Đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy đi." Tiết Giai Ny không tin anh.
"Em không biết đầu gối là vị trí yếu ớt nhất sao?" Kĩ thuật diễn xuất của Quan Hạo Lê đã dọa Tiết Giai Ny sợ rồi.
Cô bất đắc dĩ đi tới, "Đau lắm hả?"
"Đau." Gật đầu.
Tiết Giai Ny hoài nghi nghía anh, không thể hoàn toàn tin tưởng anh, người này trước sau như một đều nói năng ngọt xớt, chết cũng có thể nói thành sống, sống có thể nói thành chết, làm cho người ta không phân rõ được thiệt giả.
Lợi dụng sơ hở, Quan Hạo Lê đưa tay kéo cô, cô không chút phòng bị nào ngã trên người của anh, tư thế mập mờ nữ trên nam dưới, càng lúng túng hơn là, đồng thời ngã, áo sơ mi vén lên, quần lót màu đen của Tiết Giai Ny hiện ra.
"Anh cố ý!" Tiết Giai Ny cực kỳ tức giận!
"Áo chạy lên trên, làm sao anh biết được." Quan Hạo Lê giả vờ thở dài.
"Khốn kiếp!" Tiết Giai Ny giận đến hung hăng nhéo cánh tay anh một cái, chợt đẩy anh ngã xuống đất, thở hổn hển chạy vào phòng ngủ.
Quan Hạo Lê vì muốn lấy lòng giai nhân, chỉ đành phải gọi điện thoại cho người ta giao mấy bộ quần áo nữ đang thịnh hành tới, ước chừng nửa giờ, quần áo được giao tới.
Mặc dù như thế, Tiết Giai Ny vẫn không cho anh sắc mặt tốt, từ trong đống quần áo chọn một chiếc đầm đen, thay liền rồi rời đi.
"Anh đưa em đi." Quan Hạo Lê rất lịch sự nói.
Chuyện đã như thế, anh còn nói them gì nữa, chỉ sợ sẽ làm Tiết Giai Ny ghét thêm, chút đạo lý này anh vẫn hiểu, cho nên, còn không bằng chủ động yêu cầu đưa cô đi.
"Không cần." Tiết Giai Ny lạnh lùng từ chối.
"Bên ngoài trời nắng chan chan, chắc không phải em định đi bộ tới trạm xe buýt chứ?" Quan Hạo Lê không để ý sự phản đối của cô liền cầm chìa khóa đi theo cô.
Nói như vậy, nữ sinh đều rất sợ ánh nắng mùa hè, không chỉ tia tử ngoại mạnh, còn nắng đến nhức đầu, thật sự là khổ sở.
Căn cứ vào nguyên nhân này, Tiết Giai Ny thỏa hiệp, dọc theo đường đi, cô giận dỗi không để ý tới anh, đến cửa trường học liền đi xuống xe, xem người nào đó là không khí.
Quan Hạo Lê bất đắc dĩ than thở, đời này coi như là anh nằm trong tay cô rồi, nếu đổi lại là những cô gái khác, anh đã sớm phủi mông chạy lấy người rồi, cố tình đối với cô, không bỏ được.
Vẫn còn nhớ trước đây mình đã cười A Tư, nói Lương Chân Chân hàng phục được cậu ta rồi, xem xét lại mình, kẻ tám lạng người nửa cân mà!
*****
Một tuần lễ sau, trong sân bay.
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đứng ở lối ra hết nhìn đông tới nhìn tây, rất nóng lòng muốn gặp lại bóng dáng thân quen.
Thời gian trôi qua thật là nhanh! Trong ba năm, đã xảy ra rất nhiều việc, họ cũng tốt nghiệp đại học, rối rít bước chân vào xã hội, càng ngày càng tiếp xúc rộng.
Trở về lần nữa trên mảnh đất quê hương, Lương Chân Chân cũng cảm khái rất nhiều, mặc dù nơi này đã từng mang đến cho cô vết thương và cơn ác mộng, nhưng dù sao cũng là cố hương của cô, có quá nhiều thứ cô không thể bỏ.
"Chân Chân!"
"Chân phi!"
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đồng thanh nói, hai người hưng phấn nhào qua, ba người ôm nhau, sự vui sướng đó không có ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.
Ba năm không gặp, họ có quá nhiều lời muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói cái gì, giữa hai hang lông mày đều nhuộm đầy vui sướng và vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Lúc rời khỏi sân bay, Lương Chân Chân mơ hồ nghe một câu xưng hô quen thuộc—— nai con.
Đây là cách xưng hô đặc biệt của người nào đó, giọng nói trầm thấp từ tính quen thuộc khiến cả đời cô cũng khó mà quên được, đã sớm chôn sâu ở trong lòng của cô, rõ ràng trong lòng rất muốn nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng cô nhịn được.
Nếu đã quyết định muốn buông tay, thì nhìn làm gì nữa?
Cuộc tình cảm này, đã chấm dứt vào ba năm trước.
Hôm nay, cô trở về là vì thăm mẹ Diệp, đợi bệnh tình của mẹ có chuyển biến tốt, cô sẽ rời đi.
"Chân Chân, anh ta. . . . . . đuổi theo ở phía sau." Tiết Giai Ny thấy người đàn ông đang chạy theo từ trong kính chiếu hậu, nhưng tốc độ của anh sao có thể bì kịp được xe thể thao? Lương Chân Chân không nói gì, đôi môi mím chặt.
Tiết Giai Ny nhìn cô một cái, liền hiểu, có một số tổn thương sẽ không biến mất theo thời gian, đạp mạnh cần ga, xe phóng ra ngoài như dây cung, bỏ rơi người đàn ông chạy theo phía sau.
Khúc nhạc đệm nhỏ này đã phá tan bầu không khí lúc đầu, ảnh hưởng tâm trạng, thật may là có Cát Xuyến luôn tạo không khí vui vẻ, trong lúc ăn cơm, thường cười giỡn, không hoàn toàn tẻ ngắt.
Thật ra thì, trong lòng Tiết Giai Ny và Cát Xuyến muốn biết nhất chính là lần này bạn tốt ở lại bao lâu, nhưng cô sợ vấn đề này sẽ làm cho không khí căng thẳng, nên cố nhịn.
Sau khi cơm nước xong, hai cô liền đưa Lương Chân Chân đi đến bệnh viện thăm Diệp Lan, ngồi mấy phút liền kiếm cớ rời đi, hai mẹ con người ta thật vất vả mới gặp nhau một lần, đương nhiên phải để lại không gian riêng cho họ.
Ra khỏi bệnh viện, Tiết Giai Ny liền nhận được điện thoại của Quan Hạo Lê, cô đại khái đoán được anh sẽ hỏi mình cái gì, do dự mấy giây.
Cát Xuyến biết cô băn khoăn, an ủi: "Bắt máy đi chứ, người đã trở lại, coi như bạn không phải nói, chẳng lẽ Đằng Cận Tư không tra được?"
"Ừ." Dứt lời, liền nhấn nút trả lời.
【 Em yêu, em lừa anh thật khổ mà! 】
Quan Hạo Lê khóc kể lể, anh mới ra phòng giải phẩu, liền nhận được điện thoại của A Tư, không chỉ châm chọc anh, còn uy hiếp anh phải tra rõ hành tung ba năm nay của Lương Chân Chân.
"Đừng đùa với tôi, Chân Chân đã quay trở về, lấy thủ đoạn của Đằng Cận Tư, chẳng lẽ không tra ra ba năm nay Chân Chân đi đâu sao? Kêu anh tới hỏi tôi làm gì, dư thừa?" Tiết Giai Ny không vui nói.
【 bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nổi giận với anh, anh là người vô tội nhất, chuyện của bọn họ giao để bọn họ giải quyết, hai ta chỉ là người đứng xem, OK? 】
Quan Hạo Lê cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo, từ sáng sớm đến giờ, không có chuyện nào thuận lợi.