Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Chương 57

Tiết Giai Ny thong thả nói, sóng trong mắt không lan tỏa.

“Nói lời từ biệt?”

“Tôi chuẩn bị đi Italy tiếp tục đào tạo chuyên sâu, trước khi rời đi, muốn trông thấy a Duyệt, nói vài lời với anh ấy.”

Kim Hà nhìn cô mấy giây, “Được.”

“Cám ơn.”

“Giữa chúng ta, thật khách khí.” Kim Hà cũng cười, là cười bất đắc dĩ.

Tiết Giai Ny không nói gì tiếp, cười rất đơn giản, có một số thứ khi đã qua, sẽ không cách nào đoạt về, giống như tình hữu nghị của các cô, sau khi trải qua vết rách như vậy, không thể tiếp tục thành thật với nhau.

Cho dù, cô hiểu khi đó quả thật Kim Hà rất khổ cực, nhưng chuyện đã qua nhắc tới có còn cần thiết không?

Mỗi người đều có duyên phận của mình, tình cảm cũng được, tình bạn cũng tốt, cưỡng ép không được.

“Chín giờ sáng mai, gặp ở cửa nghĩa trang Tây Giao.”

“Được.”

Sau khi tách ra, Tiết Giai Ny hẹn Chân Chân và Cát gia ra ngoài, nói tin tức mình định rời đi cho hai bạn, thế gian không bữa tiệc nào không tan, hợp rồi tan, tan rồi hợp, đây là định luật không thay đổi.

Lương Chân Chân và Cát Xuyến biết tâm ý cô đã quyết, nói gì cũng không thể thay đổi, chỉ có thể yên lặng chúc phúc cô.

Sáng hôm sau, Tiết Giai Ny và Kim Hà không hẹn mà gặp cùng mua cúc họa mi Quan Cảnh Duyệt thích n hất, hai người bèn nhìn nhau mà cười, có cảm giác tan biến hiềm khích lúc trước.

Họ đã từng là bạn bè tốt nhất, họ đã từng cùng yêu một nam sinh, nhưng hôm nay người và vật đã sớm không còn, đi qua rồi tất cả đều hóa thành bụi bặm, còn câu nệ những thứ hư vô đó làm gì? 

Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng trên bia mộ, Tiết Giai Ny chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nỉ non: “A Duyệt, thoáng cái đã bốn năm qua rồi, anh ở bên đó... Có khỏe không?”

Kim Hà thấy tình cảnh này, yên lặng xoay người rời đi, cô tin tưởng, Giai Ny có rất nhiều lời muốn nói với a Duyệt.

“A Duyệt, anh thật khờ...”

“A Duyệt, cám ơn anh đã từng yêu em như vậy, em nhất định sẽ hạnh phúc.”

Cô lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng, trong lòng dâng lên tình cảm dịu dàng mềm mại, bắt đầu từ die3nda4nle3qu21ydo0n giây phút này, tất cả những việc đã qua đều như trang sách lật qua, cô sẽ sống thật tốt, theo đuổi hạnh phúc của mình.

Ra khỏi nghĩa trang, Kim Hà hỏi: “Thật sự muốn đi?”

“Ừ, muốn đi ra ngoài giải sầu.” Tiết Giai Ny vuốt tóc bị gió thổi loạn bên thái dương.

“Anh họ a Duyệt là ai? Hai người...” Trong đầu Kim Hà thoáng hiện qua một bóng người, mỗi lần đều gặp thoáng qua ở trong khu mộ, chẳng lẽ chính là người đó?

“Một kẻ lừa gạt.”

Tiết Giai Ny mím môi, bốn chữ rõ ràng rất đơn giản, lại để lộ ra tin tức vô hạn.

Kim Hà kinh ngạc há mồm, kẻ lừa gạt? Xem ra quan hệ của anh họ a Duyệt và Giai Ny không cạn, chỉ sợ hai người đã...

“Có lẽ anh ấy không cố ý lừa gạt cậu?” Cô hỏi ngược lại.

“Cho dù là cố ý hay vô ý, vẫn là một kẻ lừa gạt.” Trong giọng nói của Tiết Giai Ny giống như lộ ra chút căm phẫn.

Kim Hà hiểu ra trong nháy mắt, thì ra rễ tình của Giai Ny với anh ta đã sâu đậm rồi, chỉ có điều trước mắt hai người còn hơi hiểu lầm, tạm thời chiến tranh lạnh đây.

“Giai Ny, chúc cậu hạnh phúc.”

“Cậu cũng thế.”

Bốn năm nay, lần đầu tiên hai người mở rộng lòng mình nói chuyện phiếm, lần đầu tiên cầm tay nhau, nói lời chúc phúc chân thật lòng nhất.

Mùa đông ở Italy ôn hòa nhiều mưa, lúc ra cửa thường phải cầm theo một cây dù, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Tiết Giai Ny đi ra khỏi thư viện thì đã chạng vạng tối, dưới bầu trời có mưa nhỏ lác đác, cô mở túi xách, bất đắc dĩ nhìn sắc trời mờ mờ, có thể ngày hôm qua dọn dẹp túi xách đã lấy ra rồi quên mất.

Từ thư viện đến ký túc xá còn một đoạn đường thật dài, cứ dầm mưa về như vậy nhất định sẽ bị cảm, cô thở dài như đưa đám.

“Bonnie, I send you back to the dormitory.” (Bonnie, tôi đưa bạn về ký túc xá.)

Một người trai đẹp tóc xù mắt lam đột nhiên đi tới, cười híp mắt nói.

Anh ta tên Myron, là bạn học cùng lớp với Tiết Giai Ny, từ hai tháng trước sau khi gặp mặt, tỏ vẻ rất có thiện cảm với cô, là một anh chàng rất kiên nhẫn.

“Thank you.”

Bonnie là tên tiếng Anh của Tiết Giai Ny ở trường, cô cười nói tiếng cám ơn, không kiểu cách từ chối ý tốt của anh ta.

Thoáng một cái, cô đến Ý sắp được ba tháng, cuộc sống mỗi ngày đều rất đơn giản rất có quy luật, cuộc sống tha hương một mình cũng không vất vả như trong tưởng tượng, ngoại trừ thỉnh thoảng cô đơn và cô đơn.

Vào giờ phút này, cô hoàn toàn die nda nle equ ydo n có thể trải nghiệm tình huống lúc Chân Chân một mình sống ở đại học Columbia, mặc dù mỗi ngày rất phong phú, nhưng màn đêm vừa buông xuống, trong đầu sẽ không tự chủ hiện ra rất nhiều chuyện.

Buổi tối trở lại ký túc xá, đã thấy Chân Chân gửi tin nhắn trên MSN cho cô: Giai Ny, tớ và a Tư cử hành hôn lễ vào ngày 18 tháng 12, cậu nhất định phải tới! Cậu mà không đến, hai chúng ta cắt đứt!

Không được! Cậu phải đến!

Không đến cậu sẽ chết chắc!

Xem đến đây, cô không nhịn được bật cười một tiếng, Chân Chân còn đáng yêu như vậy, chỉ nhìn những chữ này thôi đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc viết những lời này của cô ấy.

Phía sau còn có một đoạn: Thật buồn bực, ngay cả địa điểm tớ không biết ở đâu, a Tư nói anh ấy muốn cho tớ một niềm vui mừng, cậu nói có phải anh ấy quá hư không.

Thấy Chân Chân hạnh phúc như vậy, cô cảm thấy vui mừng vì cô ấy từ trong đáy lòng, cô ấy và Đằng Cận Tư đã trải qua quá nhiều, bây giờ rốt cuộc tu thành chính quả, rất không dễ dàng.

Nghĩ lại, lại nghĩ đến mình.

Người đàn ông khốn kiếp, thật sự cứ biến mất như vậy, không còn bóng dáng, không có chút tin tức.

Hôn lễ của Chân Chân và Đằng Cận Tư, anh sẽ tới sao?

Cô không biết mình chờ đợi anh xuất hiện, hay không chờ đợi anh xuất hiện, rất mâu thuẫn.

Tối ngày 16, cô không ngờ nhận được điện thoại của Đằng Cận Tư, hy vọng cô có thể đi cùng Chân Chân bay tới Luân Đôn, dọc đường đi, hai người có thể làm bạn, còn muốn cô tạm thời giữ bí mật, cho Chân Chân một niềm vui bất ngờ.

Cô đồng ý, khó được anh có lòng như vậy, dám vì người phụ nữ yêu mến làm chút chuyện lãng mạn.

Đêm đó, máy bay tư nhân của Đằng Cận Tư đã đến Italy, đích thân đón cô trở về thành phố C, sẽ cùng Chân Chân bay đi Luân Đôn.

Mấy tháng không gặp, Chân Chân die enda anle equu ydonn thấy cô lập tức ào tới, kích động kêu: “Giai Ny! Tớ nhớ cậu muốn chết!”

Môi cô tràn ngập ra nụ cười cưng chiều, “Tớ cũng thế.”

11 giờ bay, hai người nằm chung một chỗ ríu rít nói rất nhiều, giống như đã chia cách nhiều năm không gặp.

Hôn lễ cử hành trong pháo đài cổ, rất lãng mạn, rất duy mỹ, bầu trời lại thêm vạn dặm không mây, hoàn toàn sáng sủa.

Tiết Giai Ny nhìn bên cạnh mỗi bạn đều có đôi có cặp, trên mặt lộ ra hạnh phúc kích thích thích cô không chỗ nào che giấu, mượn cớ bỏ chạy vào toilet, cô kinh ngạc nhìn mình trong gương, giữa hai chân mày luôn nhuộm vẻ u sầu nhàn nhạt, đây là Tiết Giai Ny trước kia luôn tiêu sái cởi mở sao?

Trong lòng hơi chua chát, người kia, đúng là vẫn còn chưa xuất hiện. Đồ lừa gạt! Thuần túy là tên lừa gạt!

Từ toilet ra ngoài, cô nhìn bầu trời hít vào một hơi thật sâu, ngẩng 45 độ nhìn lên, ép toàn bộ nước mắt ở khóe mắt trở về, cô không khóc, chỉ có điều trong mắt dính hạt cát mà thôi.

Rót cho mình ly rượu đỏ, lập tức có trai đẹp tóc vàng tới gần, cô rất lễ phép nói chuyện cùng người ta.

“Giai Ny.”

Giọng nam đậm đà quen thuộc vang lên bên tai cô, ngón tay cầm ly rượu không nhịn được khẽ run lên, hơi không dám quay đầu nhìn lại.

Quan Hạo Lê không chút suy nghĩ tiến lên ôm cô vào trong ngực, mấy tháng không gặp, tương tư thấu xương, nhưng anh phải làm xong chuyện của mình trước.

“Khốn kiếp! Buông tôi ra!” Tiết Giai Ny tức giận đẩy anh.

“Giai Ny, anh rất nhớ em.” Quan Hạo Lê lẩm bẩm bên tai cô.

Tiết Giai Ny rất tức giận, anh coi mình là gì chứ?

Nói đi là đi, nói đến là đến, anh có bận tâm dieendaanleequuydonn cảm nhận của mình không? Mình là một người sống sờ sờ, chứ không phải con rối!

“Tôi không phải con rối, mặc cho anh vân vê chà xát, lúc cần thì mềm mại mật ngọt dụ dỗ, không cần thì đạp đi.” Tiết Giai Ny không giãy dụa nữa, giọng nói lạnh lùng như băng.

Quan Hạo Lê đành phải buông cô ra, tròng mắt đen như đuốc nhìn cô, “Anh tuyệt đối không có ý tưởng đó, rời đi bởi vì có khổ tâm bất đắc dĩ.”

Hình tượng của anh hơi nhếch nhác, không còn là Quan Hạo Lê ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng trước kia, hai mắt đen nhánh như mắt gấu mèo, trong đôi mắt hiện đầy tia máu màu đỏ, bên môi râu ria rậm rạp.

Hoàn toàn là một ông chú lôi thôi lếch thếch!

Khoảnh khắc khi cô đang sợ sệt, đã bị Quan Hạo Lê kéo đến một góc yên tĩnh.

Ấn thẳng cô lên tường, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong, cảm xúc mềm mại khiến tâm tình anh bành trướng, chỉ hận không thể vĩnh viễn cũng không buông ra, vẫn cứ hôn hoài như vậy.

Anh hôn hơi mãnh liệt, giống như muốn phát tiết  tương tư khắc cốt mấy tháng nay, đầu lưỡi tinh xảo cạy hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, càn quét một vòng bên trong, hấp thu mật ngọt trong miệng cô, quấn lưỡi cô điên cuồng nhảy múa, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Bình Luận (0)
Comment