Nhìn bóng lưng hốt
hoảng rời đi của Thư Mật Nhi, giữa hai chân mày Mạc Đông Lăng giống như
dính vào một tầng cô đơn, cảm giác mất mát đó rất mãnh liệt, ở ngực, cảm giác đau đớn càng thêm ê ẩm.
Bốn người khác thấy dáng vẻ của anh như vậy, rối rít cau mày, xem ra chuyện tám chín phần mười rồi.
Sau một lúc hoảng hốt, Mạc Đông Lăng đột nhiên trịnh trọng nói chuyện lạ: “Mọi người tin tưởng kiếp trước kiếp này không?
Bốn người nhất trí lắc đầu.
“Nếu lúc trước, tôi cũng không tin, nhưng từ sau khi thấy Thư Mật Nhi, tôi
muốn tin, mọi người nghĩ đi, tôi vốn không quen không biết cô ấy, tại
sao mỗi lần nhìn thấy cô ấy lại có cảm giác đã từng quen biết, thấy cô
ấy khổ sở, trong lòng tôi cũng không thoải mái... Nếu như đây không phải kiếp trước kiếp này, mọi người nói, đây là tại sao?” Mạc Đông Lăng tỏ
vẻ chăm chú nhìn bọn họ.
Nông Dịch Tiêu mất tự nhiên “Khụ khụ” hai tiếng, muốn nói lại thôi, “Chuyện này... Cũng không phải không có khả năng khác.”
Lời này vừa nói ra, Nam Hoa Cẩn, Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny đều nhìn Nông Dịch Tiêu, sợ anh nói ra lời kinh người gì nữa.
“Việc này có thể như thế nào?” Mạc Đông Lăng hào hứng dạt dào hỏi.
“Ý của nó, có thể hai người gặp nhau trong mộng.” Nam Hoa Cẩn vội vàng cướp lời.
“Đúng vậy! Gặp gỡ trong mộng, cảnh đẹp triền miên cỡ nào!” Nông Dịch Tiêu theo lời.
Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny bên cạnh cố nén cười đến khổ sở, hai kẻ dở hơi này, năng lực phân tích cũng quá đi?
Mạc Đông Lăng chắc chắnkhông tin tưởng lời bọn họ nói, bọn họ chỉ biết
trêu chọc mình thôi! Hừ lạnh một tiếng, đi ra cửa chính bệnh viện đầu
tiên.
Thư Mật Nhi cầm
thuốc trở lại phòng làm việc của bác sỹ thì con trai Mạc Mạc đang khéo
léo ngồi đó, không hoạt bát nhào về phía mình như bình thường, mà có vẻ
bệnh tật nghiêng đầu.
Cô đau lòng ôm con trai vào trong ngực, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con, “Mạc Mạc, nói cho
mẹ, có phải rất khó chịu không?”
Mạc Mạc có hiểu biết lắc đầu, từ nhỏ bé đã đi theo mẹ, biết mẹ kiếm tiền nuôi mình không dễ dàng, cho nên vẫn luôn rất ngoan.
Con trai càng hiểu chuyện, lòng Thư Mật Nhi càng nhéo đau, lại nghĩ tới Mạc Đông Lăng đã quên mình, chua xót nồng đậm này ăn mòn nội tâm của cô.
“Thật sự là con ngoan của mẹ.” Cô ôm chặt con trai vào trong người.
Buổi tối, cho Mạc Mạc uống thuốc xong, sau khi dỗ dành bé ngủ say, Thư Mật
Nhi nằm trên giường thật lâu vẫn không ngủ được, gặp mặt anh, khiến cho
hy vọng đã bị dập tắt trong lòng mình dấy lên, nhưng mà, anh lại quên
mình, đây không thể nghi ngờ là một đả kích trí mạng.
Liên tục mấy đêm rồi, cô vẫn mất ngủ.
Lật qua lật lại vẫn không ngủ được, chỉ có thể đứng dậy rót cho mình ly nước, choàng áo khoác ngoài ra ban công.
“Mật Mật?”
Thư Tử Nhiễm khát nước đứng dậy uống nước, nhưng không ngờ nhìn thấy một
người phụ nữ đứng trên ban công, bóng dáng hư hư thực thực.
“Mẹ, mẹ thức dậy làm gì?” Thư Mật Nhi quay đầu hỏi.
Thư Tử Nhiễm bưng ly đến gần con gái, “Còn đang lo lắng vì Mạc Mạc?”
“Không có! Con chỉ ngủ không được.” Thư Mật Nhi mân mê tóc mai.
“Rốt cuộc cha của Mạc Mạc là ai? Là người đàn ông con muốn mang về nhà ba năm trước đây sao? Là người gặp ở bệnh viện?”
Thư Tử Nhiễm có lòng dạ muốn biết rõ ràng người đàn
ông đã hại con gái là ai, bà đi tìm Caroline mấy lần, từ trong miệng con bé cũng biết mình đã từng gặp, nhưng lần đó vội vàng nhìn thoáng qua,
bà không có ấn tượng gì rồi.
“Mẹ, con không muốn nói.”
“Con đứa bé này...” Thư Tử Nhiễm thở dài, cá tính của con gái chính là quá quật cường, ai khuyên cũng không được.
“Mẹ, xin lỗi, đã để cho mẹ và cha lo lắng.” Thư Mật Nhi khó chịu cúi đầu.
Thư Tử Nhiễm cầm tay lạnh buốt của con gái, “Đứa bé này, chúng ta là người một nhà.”
Khiến Thư Mật Nhi không ngờ chính là, hôm sau, anh Nhĩ Hách hẹn cô đi uống trà chiều.
“Nhận ra cậu ta không?”Thư Nhĩ Hách đẩy một tấm hình sang, rõ ràng là hình Mạc Đông Lăng.
Thư Mật Nhi cố gắng hết sức che giấu vẻ kinh ngạc của mình, nhưng ánh mắt
hốt hoảng đã tiết lộ tâm tình của cô, lòng nghi ngờ nặng nề: Anh Nhĩ
Hách lại điều tra ra nhanh như vậy?
Cô lắc đầu.
“Thật sự không quen?” Thư Nhĩ Hách hỏi một lần nữa.
Thật ra, không cần hỏi anh cũng biết được đáp án, Mật Mật tuyệt đối biết Mạc Tiểu Tứ.
Thư Mật Nhi lại lắc đầu lần nữa.
“Cậu ta tên Mạc Đông Lăng, là học đệ thời đại học của anh, quan hệ với anh không tệ.” Thư Nhĩ Hách chậm rãi nói.
Thư Mật Nhi hoàn toàn không ngờ sẽ là như thế, kinh ngạc há to mồm.
“Ba năm trước đây, bốn anh em Mạc Tiểu Tứ đánh cuộc, người thua cược sẽ bị
bắt đến chợ đêm Las Vegas tiến hành đấu giá,
vốn đây chỉ là trò chơi, chỉ một lần đi ngang qua sân khấu thôi, nhưng
không may mắn chính là, ông chủ đánh dấu sai mã số của Mạc Tiểu Tứ với
người khác, hơn nữa người mua đặc biệt, tụi anh tìm hơn nửa năm cũng
không tìm ra cậu ta.”
Thư Nhĩ Hách dừng lại uống một ngụm trà, trơn cổ.
Nghe thế, Thư Mật Nhi đã không cách nào dùng giật mình để hình dung, lại có chuyện trùng hợp như thế?
“Em cũng biết, anh không hiểu chuyện tìm người, nên giao nó cho Cách Cách,
kỳ quái chính là, manh mối có lúc bị đứt, để cho tụi anh không có cách
nào ra tay, đến hai ngày trước sinh nhật tám mươi của Louis lão tiên
sinh, người Cách Cách phát hiện ra cậu ta ở đầu đường Luân Đôn, sau đó
khống chế ra vào trên đất liền và trên biển ở Luân Đôn, giăng đầy người
tìm kiếm.”
Trái tim Thư Mật Nhi đã kéo lên tới tận cổ họng rồi,
trong đầu nhanh chóng nhớ lại hai ngày trước sinh nhật ông nội đã đi dạo phố với Cách Cách, khi đó chị ấy nhận một cú điện thoại, nói đang tìm
người nào đó, mình còn buông lời trêu đùa có phải là kẻ thù của chị ấy
không. Giờ ngẫm lại, thật buồn cười.
Người Cách Cách muốn tìm xa cuối chân trời, gần bên cạnh cô.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, sau đó Cách Cách có nói một câu mà cô không nghe
rõ, có lẽ đó chính là một câu mấu chốt nhất, nhưng bị các cô xem nhẹ.
“Ngay chiều ngày sinh nhật lão tiên sinh Louis, người Cách Cách tìm được Mạc
Tiểu Tứ rồi, nhưng trong quá trình đã phát sinh một vài sự cố ngoài ý
muốn...”
Nói đến đây, Thư Nhĩ Hách dừng lại hồi lâu.
Ngoài ý muốn? Thư Mật Nhi nhạy cảm nắm được chữ mấu chốt, đôi mắt màu xanh
thẳm trừng lớn, cô vội vàng muốn biết sau đó xảy ra chuyện gì.
“Kẻ thù Cách Cách tìm tới bọn họ, nhất định cướp đi Mạc Tiểu Tứ, trong lúc
đó đã xảy ra vụ sống mái với bọn họ, trong lúc hỗn loạn, đầu Mạc Tiểu Tứ bị người đánh một đòn nghiêm trọng, cũng may mắn người của Elias đến
rất đúng lúc, xoay chuyển cục diện.”
“Sau đó thế nào?” Giọng Thư
Mật Nhi hơi run rẩy, khó trách cô gọi nhiều cú điện thoại như vậy cũng
không ai nghe, khó trách anh cứ thế im hơi lặng tiếng biến mất không
tiếng động.
“Sau đó, đưa đến bệnh viện cứu chữa, bác sỹ nói não
bộ của cậu ấy bị trọng thương, mất ký ức có lựa chọn.” Trong lòng Thư
Nhĩ Hách đã hoàn toàn chắc chắn, người lúc trước mua Mạc Tiểu Tứ đi,
chính là em họ ngồi đối diện mình – Mật Mật.
“Mất trí nhớ có lựa chọn?” Thư Mật Nhi không hiểu hỏi lại.
Thư Nhĩ Hách gật đầu, “Cậu ấy vốn không phải mất trí nhớ hoàn toàn, chỉ mất trí nhớ khi mất tích, hơn nửa năm này chính là một đoạn trống rỗng với
cậu ấy.”
“Tại sao phải như vậy?”
“Không biết, mà ngay cả
bác sỹ cũng không cách nào giải thích lý do trong đó, tụi anh đều cho
rằng trong lúc cậu ấy mất tích gặp chuyện không
may, nên quyết định giấu cậu ấy không nói cho cậu ấy biết, đến khi...
Hai người gặp nhau lần nữa.”
Bây giờ Thư Mật Nhi mới hiểu được anh Nhĩ Hách đã biết tất cả rồi, hôm nay hẹn mình đi ra cũng để nói chân tướng cho mình.
“Quả nhiên là ý trời trêu ngươi.” Môi cô tự động nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Thì ra Mạc Đông Lăng vẫn ở bên cạnh cô, nhưng cô sao cũng không tìm được...
“Mạc Mạc là con hai người?” Thư Nhĩ Hách nói trúng tim đen.
Nếu là như vậy, chuyện cũng dễ xử lý, Mạc Tiểu Tứ vốn không phải kẻ phụ bạc trong tưởng tượng của bọn họ, mà là mất ký ức.
Thư Mật Nhi lặng im không nói, tương đương với chấp nhận.
“Mật Mật, anh biết Mạc Tiểu Tứ hơn bốn mươi năm, anh hoàn toàn tin tưởng
phương diện nhân phẩm của cậu ấy, tỏ ra bất cần đời, chơi bụi hoa, nhưng trên thực tế cậu ấy rất chung tình.”
Chuyện đã đến nước này, đáy lòng Thư Nhĩ Hách vẫn hy vọng Mật Mật và Mạc Tiểu Tứ có thể đi đến
cùng, duyên phận hai người coi như đủ sâu, ngay cả con trai cũng có rồi, có thể nhìn thấy yêu đủ sâu.
“Anh Nhĩ Hách, anh ấy thật sự đã quên em.”
Thư Mật Nhi cắn môi nói, mặc dù ba năm trước đây anh mất tích là ngoài ý muốn, nhưng vì cái gì lại quên mình?
“Anh tin tưởng, cậu ấy sẽ nhớ ra.” Thư Nhĩ Hách rất chắc chắn.
“Chẳng lẽ vẫn muốn em chờ đợi như vậy sao?”
“Không phải em đã đợi ba năm sao? Em rất yêu Mạc Mạc, cũng rất yêu Mạc Tiểu
Tứ, đúng không?” Thư Nhĩ Hách nói một câu chọc thủng tâm tư của cô.
Thư Mật Nhi mím môi không nói, anh Nhĩ Hách nói không sai, mình vẫn không
quên anh ấy được, nhưng anh ấy đã quên mình thì không nên!
Suốt
ba năm qua, cô chảy bao nhiêu nước mắt, đau lòng bao nhiêu lần? Hay lúc
sinh Mạc Mạc đau đến chết đi sống lại, khi đó anh đang ở đâu?
Nói không chừng đang phong lưu khoái hoạt cùng người phụ nữ khác!
Nghĩ đến đây, bực dọc trong lòng cô không cách nào dẹp yên, muốn mong nhận được sự tha thứ của mình, không dễ dàng như vậy!