Anh Ngốc Cũng Không Sao, Tôi Mù

Chương 2


(Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d/@duiga_! Tất cả các bản dịch đăng ngoài wa.tt.pa.d/@duiga_ đều là ăn cắp á mấy bồ ơi!)
---
Tạ Tri nói được làm được, vội vàng chạy về phim trường, nói lời xin lỗi với đạo diễn, tỏ ý rằng người nhà đột nhiên bệnh nặng, cần phải ở bên cạnh.
Nữ đạo diễn trung niên có năng lực và đồng cảm nhìn cậu diễn kịch, lau lau khóe mắt, chào hỏi mọi người đã đến đây trong đêm muộn.

Cũng may Tạ Tri chỉ là nam hai trong bộ phim này, suất diễn với nam chính không nhiều.

Nhiếp ảnh, bộ phận đèn chiếu, chuyên viên trang điểm và nhân viên đạo cụ là nhận lương ăn cơm, không có gì phải oán hận, chỉ có mấy diễn viên cùng Tạ Tri phối hợp diễn vừa mới về khách sạn đã bị gọi quay lại trường quay, mặt mũi đều tăm tối, cực kỳ không hài lòng.

Trước kia Tạ Tri sẽ mặc kệ mấy người này đau ốm hay không thoải mái, muốn làm gì thì làm.

Có điều lần này là do bản thân làm phiền người khác, nên cậu cúi người, nói tiếng xin lõi.

Mấy diễn viên này chỉ là một bộ phận nhỏ của tuyến Mười tám (1), được tiểu sinh (2) đang hồng (3) khom lưng xin lỗi, cực kỳ thỏa mãn.

Đóng vai nam chính cũng là tiểu sinh đang hồng Hà Liêu Nhiên, vốn không cần chờ nhìn thấy mặt của Tạ Tri, cũng đã khó coi.

(1) Tuyến (线): Là độ nổi tiếng và địa vị của minh tinh.

Diễn viên tuyến 18 dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, đóng phim tác, nói nôm na là "vô danh tiểu tốt".

(2) Tiểu sinh (小生): Là nói mấy nam diễn viên trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.

(3) Hồng (红): Trở nên nổi tiếng
Tạ Tri cũng không nói nhiều, chuẩn bị xong liền nghiêm túc quay phim.

Cũng may tuy bất mãn nhưng đoàn người đều không muốn dựng lều đợi ngắm mọc trời mọc, muốn tin thần có tinh thần, muốn phối hợp có phối hợp, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, dù thế nào cũng quay xong trước khi trời sáng.

Tiểu D biết nhìn xa trông rộng, đi được nửa đường đến đây đã đặt cơm hộp, hỗ trợ những người tăng ca hôm nay đều có phần.

Kết thúc chuyện ở đây, Tạ Tri lại lên xe hơi ra sân bay, mấy giây (ý nói nhanh chóng) sau đã lên máy bay.

Tim cậu có chút không thoải mái, ở trên máy bay ngủ một giấc.

Mấy ngày nay quay phim tương đối vất vả, vừa mệt vừa mỏi, cậu ngủ mê man, dường như đã mơ rất nhiều giấc mơ dài, khi bị Tiểu D đánh thức vẫn còn rất mệt mỏi, mí mắt đau nhức nặng trĩu, nặng nề đến mức gần như không thể mở mắt được.


Tống Đạm phái tài xế đến đón, nhân lúc rạng sáng 5 giờ, trên đường tương đối trống trảo, bỏ qua hóa đơn phạt xe, mặc kệ luật giao thông mà điên cuồng nhấn ga.

Tiểu D có chút say xe, hoảng loạn cuống quít che miệng: "Từ trước đến giờ, tôi chưa từng ngồi qua chiếc xe nào càn quấy như thế này trong thành phố A đấy!"
Tài xế nhếch miệng cười đắc ý.

Trong lòng Tiểu D bức xúc: Tôi đâu có khen anh!
Quay đầu nhìn Tạ Tri kéo thấp vành nón, ở trong xe hình như lại muốn ngủ, vội nhanh tay khép cửa sổ xe lại, giúp cậu ngủ ngon hơn.

Tạ Tri kéo mũ xuống, ba tầng mí mắt nửa nhấc lên, tròng mắt đen nhánh mơ màng một lát mới thanh tỉnh lại: "Mở ra đi, để tỉnh ngủ."
Tiểu D lại nhanh chóng mở cửa sổ, còn len lén nhìn sắc mặt Tạ Tri.

Đường cong trên khuôn mặt cực kỳ đẹp, chỉ là có chút lạnh lùng, bị gió thổi một lát, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng mặt vẫn không cảm xúc như cũ.

Đúng lúc đến bệnh viện, Tống Đạm như thỉnh Bồ Tát mà mang theo Tạ Tri chạy như bay đến phòng bệnh: "Vị đại ca kia vừa mới tỉnh lại, chúng tôi nói rằng cậu đang đi giải cứu thế giới, chút nữa mới về, anh ta liền ngoan ngoãn nằm đợi cậu, nhưng ai bảo thế nào cũng không chịu uống thuốc!"
Tạ Tri: "......"
Mấy người hộ lý thật sự muốn hỏng mất mà đứng một vòng ngoài phòng bệnh, mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai tìm được cách để vào trong.

Thấy cứu viện đơn thương độc mã mà lại đỉnh hơn cả thiên quân vạn mã đã đến, bọn họ liền cầm nước và thuốc nhét vào trong tay cậu, sau đó phóng như bay chạy đi.

Tạ Tri lập tức thấy đầu càng thêm nhức nhối.

Tống Đạm cũng không dám cùng cậu đi vào phòng bệnh, đầu Tạ Tri có chút loạn, cầm thuốc và nước ngẩn ngơ trong chốc lát mới đẩy cửa đi vào.

Quả nhiên Bùi Hàm Ý vẫn ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, thấy cậu tới, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười lớn: "Ba ba! Ba đã đến rồi!"
Tạ Tri rất muốn quay video lại, chờ khi Bùi Hám Ý tỉnh lại sẽ cho anh xem bộ dạng giống con gấu của mình trông như thế nào, không có sáu số* sẽ không xóa đi.

(* Ý chỉ số tiền có giá trị 6 chữ số)
Cậu đi qua đưa cho anh thuốc và nước, hỏi: "Sao lại không uống thuốc?"
Tạ Tri đưa qua, thế mà Bùi Hàm Ý lại nhận lấy, ngón tay thon dài linh hoạt thưởng thức viên thuốc, nhưng không uống mà cúi đầu rầu rĩ nói: "Bởi vì có rất nhiều người xấu."
"Còn gì nữa?"
Bùi Hàm Ý hoang mang nhìn anh một cái: "Là do thuốc rất đắng."
Bác sĩ nói, hành vi trẻ con của Bùi Hàm Ý cũng có thể xem là đamg bộc lộ nội tâm thật sự của mình.

......!Cho nên, thực ra người này sợ uống thuốc?

Tạ Tri không nói gì mà cúi đầu, nhớ lại có lần nào đó mình ở nhà phát sốt, khi Bùi Hàm Ý trở về liền ép cậu uống thuốc.

Khi đó hai người mới vừa kết hôn không lâu, cậu vội vã với sự nghiệp, đóng phim bán sống bán chết, thời tiết tháng Ba rét buốt lạnh lẽo lại ngâm trong nước lạnh mấy tiếng đồng hồ, lúc về nhà đã nóng đến đến mức có thể nấu cả cháo, lại không muốn đi bệnh viện, tật xấu hiếm lắm mới phát ra, ngay cả Tiểu D cũng không thể làm gì được.

Bùi Hàm Ý nhéo cằm cậu, đem thuốc từng viên từng viên nhét vào miệng cậu, động tác trên tay cứng rắn nhưng trên mặt lại cười đến dịu dàng: "Bình thường cũng không thấy cậu sợ đắng như vậy?"
Ra vẻ như mình là sói đuôi to, không sợ uống thuốc.

Trong mắt Tạ Tri lướt qua ý cười, đang muốn ép Bùi Hàm Ý uống thuốc, Gấu bự đang cáu kỉnh chợt chú ý đến miếng băng keo cá nhân bên má cậu, đôi mắt lập tức trợn tròn, thuốc trong tay liền rơi vãi đầy giường: "Ai ăn hiếp ba?"
Tạ Tri đã quên lâu rồi, sờ miếng băng keo trên mặt lại rũ mắt nhìn Bùi Hàm Ý, đột nhiên nhanh trí (4), nghiêm túc nói: "Vì để kiếm tiền mua thuốc cho con (5), trong lúc làm việc đã bị thương, cho nên con phải ngoan ngoãn uống thuốc."
(4) Nguyên văn: 福至心灵 (Phúc chí tâm linh) => Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn), cũng na ná với nghĩa: Nhanh trí.

(5) Bùi tổng đã gọi là "Ba" rồi thì Tạ Tiểu Tri cũng phải thuận theo xưng hô nhá.

Tuy rằng hành động của Bùi Hàm Ý có hơi ngốc nghếch khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng cơ bản biểu cảm đều bình thường, đau lòng mà sờ mặt cậu, đột nhiên mò lại gần, thổ nhẹ lên mặt cậu, sau đó cách một miếng băng keo cá nhân, đặt một nụ hôn lên vết thương.

Cảm xúc ấm áp rõ rệt khiến Tạ Tri cứng đờ tại chỗ.

Bùi Hàm Ý thương tiếc chạm vào xương cằm anh, mang theo một trận ngứa ngáy.

Sau đó anh rũ tay xuống, nhặt lên từng viên thuốc vương vãi trên giường, nghiêm túc nuốt xuống.

Tạ Tri sờ mặt mình, rồi bình tĩnh lại.

Theo như logic của trẻ con thì, hôn lên mặt hẳn là tỏ vẻ đau lòng, lại thân thiết, còn có như "Hôn hôn một cái đau đau liền bay đi" chẳng hạn.

Lúc hai người còn ở chung, cậu từng nghe Bùi Hàm Ý oán trách ba của mình, khi đó cậu còn tưởng quan hệ cha con hai người không tốt, bây giờ Bùi Hàm Ý nhận nhầm cậu là ba mình, có thể hiểu rằng Bùi Hàm Ý rất dính ba ba hay không nhỉ?
Thật sự nhìn không ra, Bùi Hàm Ý thế mà lại là đứa trẻ khao khát tình thương của cha.

Ánh mắt Tạ Tri càng thêm phức tạp.

Nhìn Bùi Hàm Ý uống thuốc xong, Tại Tri đi ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm ra.

Bùi tiên sinh ngốc nghếch luôn cảm thấy như "Có điêu dân muốn hãm hại trẫm", dù thế nào cũng phải nắm chặt lấy bàn tay Tạ Tri mới an tâm.


Cho dù Bùi tiên sinh có bị ngốc thì khí thế vẫn cường đại đến mức bức người như cũ, bác sĩ bị anh đề phòng mà nhìn chằm chằm suốt nửa tiếng, nhìn đến nỗi mồ hôi lạnh đều tuôn ra, nhanh chóng làm kiểm tra rồi nhanh chóng chạy đi, trước khi đi còn dở khóc dở cười nói: "Có thể là do hoàn cảnh xa lạ khiến cho cảm giác an toàn của Bùi tiên sinh rất thấp, đợi quan sát thêm hai ngày nữa, nếu không có vấn đề gì thì cho Bùi tiên sinh về nhà, như vậy cảm xúc của anh cũng sẽ ổn định lại."
Tạ Tri gật đầu, chờ bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, cậu đã buồn ngủ không chịu nổi.

Bởi vì một trận quậy phá của Bùi Hàm Ý, sợ anh lại tức đến mức đem mình thành tự kỉ, trong phòng bệnh lộn xộn bừa bãi cũng không ai dám đi vào dọn dẹp, giường thăm bệnh đặt bên cạnh cũng loạn thành một nùi.

Tạ Tri xoa thái giường, thật sự buồn ngủ đến mức chẳng có tâm trạng mà dọn dẹp, cầm ghế dựa đến, ghé vào trên giường rồi ngủ một giấc.

Khi đã quá buồn ngủ thì dù đang đứng cũng có thể ngủ được.

Lúc nhỏ khi Tạ Tri còn sống trong nhung lụa, sao đoán được rằng tương lai mình có thể tùy tiện cuộn quần áo lại mà ngủ ngay lập tức.

Một giấc này liền ngủ vừa sâu vừa dài, trong mơ mọi thứ đều lộn xộn, chốc lát là cảnh ba năm trước nói thế nào cậu cũng không chịu uống ly rượu kia, cuối cùng bị hắt cả ly vào mặt, chốc lát lại là gương mặt tươi cười không đứng đắn của Bùi Hàm ý, giọng điệu thờ ơ: "Dù sao thì cậu cũng đã thảm như vậy rồi, tôi cũng đang có chuyện phiền muộn, chi bằng ký một tờ chứng nhận kết hôn, mọi người giúp đỡ nhau một chút?"
Cuối cùng lại là căn phòng ngột ngạt kia, khiến đầu cậu đau nhức, não căng lên, ý thức càng mơ màng, tay chân run rẩy, hô hấp cũng càng mỏng manh.

Sau đó đột nhiên trước mắt cậu có một tia sáng.

Tạ Tri mở bừng mắt.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã nghiêng ngả về phía Tây, chen chúc rải rác vài tia sáng, nhuộm màu những bông hoa cẩm chướng màu trắng đặt trên bàn mà cậu đem đến đây.

Trước mắt là lồng ngực quấn băng vải, bên hông còn đặt một bàn tay to lớn ấm áp
Đại não Tạ Tri trống rỗng vài giây, mới phản ứng lại, đây là...cậu bị di chuyển lên giường, cụ thể mà nói, là bị Bùi Hàm Ý ôm vào lòng.

Nếu không phải một chân tạm thời bị phế, Tạ Tri đoán chừng anh có thể đem cả người cậu kẹp chặt trong lòng.

Không lẽ, bình thường Bùi tổng khi ngủ nếu không ôm tình nhân hoặc không ôm gấu bông thì không ngủ được?
Tạ Tri cạn lời mà kéo cánh tay anh, phát hiện cái tên bệnh tật này sức còn lớn hơn cả mình, muốn gọi người ngoài, lại nhớ đến đám người sợ đến mức không dám đi vào kia.

Chậc.

Tạ Tri tuyệt vọng mà nhìn trần nhà trắng tinh một lát, cố gắng nhập diễn, đem bản thân trở thành một con gấu bông thật lớn.

Cả người cứng đờ để cho Bùi Hàm Ý ôm ngủ đến trời tối, cuối cùng Bùi tiên sinh cũng chịu tỉnh, trợn mắt nhìn Tạ Tri, cười đến cực kỳ đẹp trai: "Ba..."
Tạ Tri duỗi tay che miệng anh lại: "Xin anh đừng có gọi tôi như vậy nữa."
Bùi Hàm Ý mê man mà chớp chớp mắt.

Giọng điệu Tạ Tri thành khẩn: "Sau khi anh tỉnh lại sẽ hối hận đến mức không có mặt mũi mà gặp tôi, mà tôi cũng không muốn bị anh thẹn quá hóa giận mà phong sát (6)."
(6) Nguyên văn: 封杀 => Một cá nhân, cơ quan, tổ chức dùng quyền lực của mình để "đóng băng" các hoạt động của nghệ sĩ hoặc cắt đứt tài nguyên trong làng giải trí của họ.

Trong đôi mắt to tròn của Bùi Hàm Ý xuất hiện mấy dấu chấm hỏi to đùng.


Tạ Tri: "Tình cách mạng mãi mãi trường tồn...anh có thể gọi tôi là trưởng quan (7)."
(7) Nguyên văn: 长官 => Từ này mình định để là "Sếp" do search từ điển cũng có thể dùng nhưng thấy Tạ Tri nhắc đến "tình cách mạng" nên để "Trưởng quan", mấy bồ thấy nên để cái gì thì nhắn giúp tui với nha.

Bùi Hàm Ý nhấp môi, thật sự gọi cậu là trưởng quan.

Tạ Tri nhìn chằm chằm anh một lát, thật sự không chịu được mà cong lưng, tựa đầu vào cánh tay anh cười khúc khích: "Sao lúc trước không nhận ra...anh chơi vui như thế này nhỉ?"
Cười đủ rồi mới nâng mắt lên, phát hiện Bùi Hàm Ý cũng đang nhìn cậu cười.

Nụ cười này không giống với vẻ bất cần đời trong ngày thường của anh, mà lại có chút dịu dàng lại sâu sắc.

Cậu giật mình sửng sốt, nhấp nhẹ môi, đẩy Bùi Hàm Ý ra, xoay người xuống giường.

Lãng phí thời gian gần một ngày, cậu mới nhớ cầm di động lên xem có tin tức mới hay không.

Mở di động ra, tin mới giữa trưa treo trên Weibo còn chưa bị xóa, tiêu đề viết: Tạ Tri ra vẻ ngôi sao (8).

(8) Nguyên văn: 耍大牌 (Chơi đại bài) => Dựa vào danh vọng, độ nổi tiếng của bản thân mà tỏ vẻ trịch thượng, vênh váo, hống hách.

Chỉ cần đọc tiêu đề là Tạ Tri đã biết là chuyện gì, cậu mở màn hình rồi click vào bài viết, nội dung cũng tương tự như cậu dự đoán:
Diễn viên trẻ đang nổi Tạ Tri được biết đến nhờ bộ "Close the window (9)", ngay sau đó danh dự liền tuột dốc không phanh, liên tục tuôn ra những tin tức ra vẻ ngôi sao, lần này lại tự dưng yết diễn (10), vào đêm khuya bắt đoàn phim làm việc để bổ sung tiến độ của mình, nhân viên đoàn phim giận mà không dám nói, xem ra là nhân khí tăng, tính khí cũng tăng theo.

[buông tay] [buông tay] [buông tay]
(9) Nguyên văn: 关窗 (Quan song) => Dịch ra là "Đóng cửa sổ", dịch ra hơi kỳ nên tui sẽ để tiếng Anh nghe cho sang.

(10) Nguyên văn: 轧戏 (Yết diễn) => Là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc.

Khi đoàn này vừa kết thúc thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.

Tạ Tri rũ mắt, mất ba giây để đọc xong, không đợi Bùi Hàm Ý mò sang đã thoát Weibo, khóa điện thoại ném sang một bên, không để ý quần áo lộn xộn vì vừa ngủ dậy, hỏi: "Có đói bụng không?"
Bùi Hàm Ý lắc đầu.

—— Trẻ con đôi lúc sẽ bỏ bữa, phải dịu dàng dỗ dành mới chịu ăn.

Tạ Tri giơ tay bấm chuông, mặt không cảm xúc dỗ dành: "Không đói cũng phải ăn, cơm cũng là do ba ba vất vả kiếm cho anh đấy."
- ---
Lời editor: Edit truyện giới giải trí thật sự rất mệt và lười...!(ಥ﹏ಥ) Tui vốn không thích edit truyện giới giải trí đâu, nhưng bộ này vừa ngắn vừa hợp gu nên sa chân lỡ vận.

_:(ཀ」 ∠):_
Hy vọng mấy chương sau đừng dùng nhiều từ mạng và từ trong Cbiz!!! 〣( ºΔº)〣.

Bình Luận (0)
Comment