Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 13

 
Có người toàn thân đầy gai nhọn nhưng vẫn có ai đó quấn quýt bên cạnh, bàn tay từng bị cô cắn vẫn sẵn sàng nắm lấy cô.

Mỗi người từng rơi xuống vực sâu rồi lại được ánh sáng đối phương nâng đỡ, hai linh hồn âm thầm hứa cùng nhau thoát khỏi vực thẳm, để yêu lại thế giới này thêm một lần nữa.

Bởi lẽ, ánh sáng chưa bao giờ chỉ đến từ mặt trời.

Chu Thanh Ngô chọn ngày đến cơ quan điện lực để mở tài khoản, liên hệ công ty trang trí và nội thất, thay đổi hoàn toàn đồ đạc trong nhà của Kỷ Hoài Chu. Từ bếp, phòng khách, phòng làm việc, nhà vệ sinh, mọi nơi đều được cải tạo lại, ngay cả cầu thang gỗ và sàn nhà cũ cũng được thay mới.

Thậm chí bà ấy còn bỏ một khoản tiền lớn đặt làm hai chiếc giường gỗ tử đàn nhỏ, đặt trong phòng ngủ, một chiếc bên trái, một chiếc bên phải.

Kỷ Hoài Chu không ngăn cản, mặc Chu Thanh Ngô tự do làm gì mình muốn, bản thân anh không quan tâm nhưng đứa trẻ dù sao cũng phải ở nơi tốt.

Chỉ khi Chu Thanh Ngô lật tung vỏ chăn và sắp xếp lại tủ quần áo, anh mới buông một câu trêu đùa: “Sao dì không san bằng nơi này rồi xây lại từ đầu nhỉ?”

Chu Thanh Ngô liếc anh hai cái rồi nói, ai khổ cũng được, con gái của dì không được khổ.

Nhưng thực ra, trong lòng bà ấy cũng xót xa cho Kỷ Hoài Chu, chỉ là trước đây với thân phận người dì nên Chu Thanh Ngô chỉ có thể chăm sóc và khuyên bảo, chứ không tiện răn dạy anh.

Hiện giờ anh tự nguyện thu mình lại, Chu Thanh Ngô cũng xem anh như con mà chăm sóc.

“Qua mùa Hè này bé con sẽ vào tiểu học rồi. Chúng ta chuẩn bị gửi bé con đi học ở Hàng Châu, vừa hay các cháu ở đây, cũng rất tiện.” Chu Thanh Ngô trải chiếc chiếu lụa mát lên nệm: “A Quyết, cháu đi cùng em gái đến trường nhé.”

Kỷ Hoài Chu khi cậu ấy tựa vào khung cửa sổ: “Tôi cũng vào tiểu học à?”

Chu Thanh Ngô bật cười, giả vờ mắng: “Là cấp ba! Trường trung học Hàng Châu và tiểu học nằm cùng một khuôn viên! Trước đây sao dì không nhận ra cháu lắm chuyện như thế nhỉ!”

Kỷ Hoài Chu không nói gì, trong miệng anh ngậm cây kẹo m*t vị đào mà Hứa Chức Hạ từng thử một miếng nhưng không thích.

“Như đã nói với cháu trước đây, hộ khẩu sẽ chuyển về nhà dì và nộp đơn xin vào trường. Ngôi trường cháu học ở khu Cảng là trường hạng nhất, chắc chắn đủ điều kiện vào cấp ba nội địa, chỉ cần vượt qua được kỳ thi đầu vào.”

Chu Thanh Ngô chậm rãi nói: “Cháu suy nghĩ thêm đi.”

“Không cần nghĩ thêm đâu.”

Kỷ Hoài Chu không hề do dự, khi thấy Chu Thanh Ngô ngẩng đầu định khuyên thêm, anh bình thản nói: “Tùy dì quyết định.”

Chu Thanh Ngô ngạc nhiên, một lúc sau mới cười: “Học theo em gái để biết nghe lời à?”

“Đây không phải vì tôi còn nợ dì một ân tình sao.” Kỷ Hoài Chu không thể phủ nhận.

“Ân tình này cứ để đó đi, sau này cháu trả hết cho con gái dì.” Chu Thanh Ngô vừa nói vừa cười, bước đến trước mặt anh, vui mừng và xúc động: “Ban đầu dì thật sự không yên tâm về bé con, nhưng giờ xem ra có lẽ các cháu ở đây chăm sóc lẫn nhau là quyết định tốt nhất.”

Kỷ Hoài Chu thong thả ngậm cây kẹo m*t, quay mặt sang một bên, tầm nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.

Ở trong sân, Hứa Chức Hạ ngậm cây kẹo hình thỏ anh mua, ngồi xổm quan sát chiếc trực thăng bằng mô hình mà anh làm cùng chú mèo cam nhỏ.

HB621.

Đây là món quà sinh nhật đầu tiên Hứa Chức Hạ nhận được.

Kỷ Hoài Chu nhớ lại đêm đầu tiên khi Hứa Chức Hạ đến, anh từng nói, nếu không yên tâm thì hãy mang đi.

Khi đó anh không ngờ rằng hôm nay mình sẽ nói——

“Một đứa trẻ, tôi có thể quản được.”

Chu Thanh Ngô cười nói: “Hay là để em gái quản cháu một chút đi, con bé ngoan hơn cháu nhiều.”

Và thế là hộ khẩu của Kỷ Hoài Chu và Hứa Chức Hạ cùng lúc được chuyển vào nhà họ Minh.

Trên sổ hộ khẩu, tên của Kỷ Hoài Chu là Chu Quyết, do anh tự đặt cho mình—— Tên hiệu là A Quyết, theo họ mẹ.

Còn tên của Hứa Chức Hạ là Chu Sở Kim.

Hứa Chức Hạ rất thích cái tên này vì nó là kết quả mà anh trai đã tốn tiền để nhờ người đặt cho cô.

Tưởng Kinh Xuân cũng hết lời khen ngợi, nói rằng bốn chữ “Kim Khả Hưu Tư” dùng rất khéo, còn họ Chu cũng coi như theo họ của Chu Thanh Ngô.

Tối hôm đó nằm trong chăn, đôi mắt trong trẻo của Hứa Chức Hạ vẫn chớp trong bóng tối, cô dịu dàng hỏi: “Anh ơi, ‘Kim Khả Hưu Tư’ nghĩa là gì?”

Kỷ Hoài Chu nằm trên chiếc giường bên cạnh, nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ, hoặc có vẻ như mơ màng trong giấc ngủ, im lặng một lúc lâu anh mới chậm rãi phát ra tiếng.

Giọng nói lười biếng, như cơn gió nhẹ lướt qua những bông hoa trong đêm: “Kim Khả Hưu Tư nghĩa là……”

“Cái đuôi nhỏ có nhà rồi, không còn là đứa trẻ không ai cần nữa.”

Hứa Chức Hạ áp mặt vào gối, khuôn mặt hướng về phía giường của anh. Ánh trăng rọi qua cửa sổ của họ như cánh cửa thời gian, in bóng khung cửa hoa văn lên sàn giữa hai chiếc giường, có hai đôi dép đặt dưới bóng trăng, một đôi lớn, một đôi nhỏ.

Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghĩ về câu nói của anh, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi rồi cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đó là sự bình yên mà cô chưa từng có trong cô nhi viện.

Cuối cùng, cô cảm ngày càng thấy an tâm hơn.

Từ ngày đó, Kỷ Hoài Chu thực sự có thêm một cô em gái.

Vào thiên niên kỷ mới, nền kinh tế đang ở giai đoạn chuyển giao thế kỷ, các tập đoàn gia tộc đua nhau thể hiện sức mạnh. Xét về tài lực những gia tộc được công nhận là có thế lực mạnh nhất lúc bấy giờ phải kể đến gia tộc họ Thiệu ở Nam Quảng Đông, gia tộc họ Thịnh ở Kinh Thành, gia tộc họ Hạ ở khu Cảng, và gia tộc họ Kỷ ở Anh có gốc Thượng Hải.

Bốn tập đoàn lớn, mỗi bên đều nổi bật riêng.

Vùng Giang Nam được xem là một nơi phồn hoa hơn những vùng khác, không có gia tộc nào chiếm ưu thế tuyệt đối, mặc dù cũng có bốn gia tộc lớn—— Gia tộc họ Kiều giàu nhất Thượng Hải, gia tộc họ Lục giàu nhất Hàng Châu, gia tộc họ Tưởng được coi là dòng họ nho học đứng đầu ở Kim Lăng, và gia tộc họ Thẩm thương nhân giàu có nổi danh ở Huy Châu.

Tuy nhiên, những gia tộc này không phải chỉ nổi bật về tài lực kinh tế mà còn là danh môn vọng tộc, xa rời trung tâm chính trị, đặc biệt khiêm tốn.

Ví dụ như tập đoàn Minh thị, khả năng cạnh tranh thương mại cũng không hề kém.

Tuy nhiên, Hứa Chức Hạ và Kỷ Hoài Chu lại chọn sống chung ở thị trấn nhỏ tên Đường Lý, một nơi không mấy ai biết đến.

Họ sống trong căn nhà ở bến phà phía Nam.

Khi trái tim đã tìm được nơi thuộc về, con người sẽ muốn an cư ở đó.

Mùa Hè năm đó họ vẫn giống như trước, ban ngày đi đến học viện, ban đêm trở về căn nhà nhỏ của mình.

Căn nhà nhỏ không còn hoang vu, cỏ dại được dọn sạch và đặt một bộ bàn ghế gỗ tròn ngoài trời, Chu Thanh Ngô còn để thêm nhiều chậu cây cảnh.

Sau đó, Kỷ Hoài Chu tự tay dùng gạch ngói, xây một bồn hoa dài hai mét bên bức tường trắng rồi trồng một luống hoa nhỏ không rõ tên.

Cửa sân mở, anh ngồi trên một chiếc ghế thấp, hai chân dang ra. Trên người mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, vòng eo và bụng săn chắc, ccậu ấyy căng lên khi nhấc gạch, đường nét cơ bắp rõ ràng.

Anh đeo một đôi găng tay bảo hộ bằng cao su đen. Gương mặt điển trai, đôi tay lại đang làm công việc nặng nhọc mang một vẻ quyến rũ xen lẫn nguy hiểm, giống như một con sói hoang dã được thuần hóa nhưng vẫn khó đoán liệu còn giữ nét hoang dã nguyên thủy hay không.

Hứa Chức Hạ ngồi xổm cùng với chú mèo nhỏ dưới mái hiên râm mát, cô cầm một que nhỏ vẽ trên mặt đất, lẩm bẩm tự nói.

“Tiểu…… cam……”

“Chu…… Sở…… Kim……”

Kỷ Hoài Chu nói với cô rằng tháng Chín này họ sẽ cùng đi học, cô không thể chỉ giao tiếp với mình anh nữa.

Vì vậy, Hứa Chức Hạ tự giác bắt đầu tập nói chuyện.

Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên nhìn Kỷ Hoài Chu, dưới ánh nắng tháng Bảy, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc lòa xòa bị thấm ướt.

Hứa Chức Hạ lập tức chạy vào nhà, sau nửa phút thì cầm chiếc ô nhỏ của mình chạy ra, che bóng mát cho Kỷ Hoài Chu, chú mèo Cam nhỏ cũng chen vào chỗ bóng râm.

“Anh ơi……”

Kỷ Hoài Chu nhếch môi cười, không ngẩng đầu, chỉ “ừ” khẽ đáp lại.

Ngoài cổng vang lên tiếng lao xao khó kiềm chế, Hứa Chức Hạ nhìn ra ngoài qua mép ô, thấy vài chị gái đi ngang che miệng, lén nhìn anh trai cô với vẻ mặt đầy xao xuyến, còn có người lén lút giơ điện thoại lên.

Hứa Chức Hạ nghiêng đầu, đầy bối rối không hiểu chuyện gì.

Kỷ Hoài Chu đôi khi rất tinh nghịch, anh đặt tờ hướng dẫn lên đầu Hứa Chức Hạ vừa xem vừa tháo gỡ phân lân.

Với sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, cô rất phù hợp để làm chiếc bàn di động nhỏ của anh.

Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn giữ yên, đôi mắt khi thì liếc nhìn luống hoa nhỏ khi thì nhìn lên anh, dịu dàng hỏi: “Anh ơi, đây là hoa gì vậy?”

Kỷ Hoài Chu rót nước đã pha vào bình tưới, dường như mất tập trung vài giây, sau đó mới đáp lại một cách bình thản: “Rhodes.”

Anh cúi mặt xuống, hỏi: “Muốn nuôi không?”

Hứa Chức Hạ cười thích thú, rất muốn gật đầu, nhưng đầu bị tờ hướng dẫn che kín nên chỉ biết nhìn anh đầy ấm ức.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô cười, sự u ám vừa thoáng qua lập tức tan biến.

Anh lấy tờ hướng dẫn xuống, đưa bình tưới cho Hứa Chức Hạ.

Khi đó, anh cũng không chắc chắn liệu cây giống hoa hồng từ Kenya có thể sống được trên mảnh đất này không.

Hứa Chức Hạ bắt đầu mỗi ngày với những nhiệm vụ thuộc về mình.

Cho mèo Cam ăn, tưới nước cho cây giống rồi đến học viện học.

Hôm đó, Kỷ Hoài Chu đến Hành Chu tham gia kỳ thi nhập học, còn Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn ở lại học viện với ông bà.

Tưởng Kinh Xuân không chỉ dạy Hứa Chức Hạ học chữ mà còn dạy cô cách sống, ông ấy thường nói: “Làm người, phải lấy kết quả làm đầu. Trước khi làm việc phải suy nghĩ, xác định mục đích rõ ràng rồi mới hành động.”

“Cái ‘kết quả’ này chính là tâm nguyện của cháu. Muốn thu hoạch trái ngọt vào mùa thu Đông, thì phải gieo hạt vào mùa Xuân Hạ.”

Nắng chiếu sáng khắp sân, dưới mái hiên mở, Hứa Chức Hạ hơi há miệng, nghe đến ngây người.

Tưởng Đông Thanh luôn xuất hiện trêu chọc khi ông ấy giảng đạo lý một cách vô thức.

“Ông cứ giảng cho trẻ con nghe mấy chuyện này, hôm nay Chức Hạ nhà chúng ta nghe đến hồ đồ luôn rồi.” Tưởng Đông Thanh đặt cốc nước sấu mát lạnh trước mặt Hứa Chức Hạ, xoa đầu cô: “Đúng không?”

Hứa Chức Hạ cúi người trên bàn bát tiên, ôm cuốn sách che đi nửa khuôn mặt đỏ ửng vì ngại.

“Đại trí giả ngu, đại trí giả ngu.”

Tưởng Kinh Xuân cười vài tiếng, cũng gọi cô bằng tên: “Chức Hạ, tâm nguyện của cháu là gì?”

Hàng mi đen của Hứa Chức Hạ khẽ chớp, cô hiểu lờ mờ.

Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu “kết quả” chính là tâm nguyện thì cô muốn… mãi mãi được ở bên anh trai.

Lúc này, Lục Tỷ bước vào thư viện với vẻ mặt đầy sảng khoái.

Vừa vào, cậu ấy đã nhìn quanh: “Anh của cháu đâu?”

Sau kỳ thi vào cấp ba, Lục Tỷ đã biến mất một thời gian khỏi thị trấn Đường Lý.

Vài ngày trước, cậu ấy ngã xuống sông, gây ra trò hề muốn tự tử, khiến bố cậu ấy sợ đến phát hoảng lập tức bay bằng máy bay riêng về nước trong đêm, ở bên cậu ấy đến hết kỳ thi vào cấp ba rồi giữa lúc bận rộn vẫn dành thời gian đưa cậu ấy đi du lịch nước ngoài nửa tháng và mới quay về được hai ngày nay.

Tưởng Kinh Xuân nhìn ra rằng đó chỉ là trò gây sự của cậu ấy, nhưng không vạch trần.

Đời người lạc lối thật dài, bất kể ở độ tuổi nào cũng cần một ngọn đèn thân thương làm bạn.

“Cháu kết nghĩa đến tận học viện này à?” Tưởng Kinh Xuân hỏi.

Lục Tỷ định nói, bỗng nhìn thấy Hứa Chức Hạ nhỏ xíu ngồi sau bàn.

“Bé cưng!” Lục Tỷ đột nhiên vui mừng, ngồi xuống bên cạnh cô, cậu ấy ghé lại gần, giọng nói đầy yêu chiều: “Đang viết chữ à?”

Cậu ấy lại hỏi: “Anh còn chưa biết em tên gì đâu?”

Mỗi phút giây ở trấn Đường Lý giống như từng giọt mực màu sắc sặc sỡ, dần dần tô điểm lên cuốn phim đen trắng của cô nhi viện. Hứa Chức Hạ bắt đầu tiếp nhận thế giới bên ngoài, dù vẫn chưa thực sự cởi mở nhưng cũng không còn rụt rè như trước.

Đối mặt với Lục Tỷ, vì có chút sợ hãi từ lần trước nên cô do dự một lúc rồi mới cất tiếng nhỏ nhẹ.

“Chu Sơ Kim……”

Lục Tỷ nghe giọng nói non nớt của cô mà cảm thấy mềm lòng, bất giác cũng đổi giọng: “Hóa ra là Kim bảo bối à, Tiểu Kim bảo bối, nghe thật hay.”

“Anh tên Lục Tỷ, em có thể gọi anh là anh Lục Tỷ.”

Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng động.

Dưới mái hiên, cả hai cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một thiếu niên mặc áo ngắn tay màu xám tro có cổ lật, vai trái vắt chiếc túi, bước đến gần chum sứ.

Một tia nắng đỏ rọi vào giếng trời, chiếu lên mái tóc ngắn màu đen của anh, tóc anh vẫn bồng bềnh, nhưng độ dài đã gọn gàng và mát mẻ hơn, chỗ tai giờ trống trơn, trông rất thoáng đãng.

Kiểu tóc đuôi sói và khuyên tai kẹp đều không còn nữa.

Lục Tỷ không dám tin vào mắt mình, chớp nhanh vài cái, rồi phản ứng đầu tiên.

Đây chẳng phải là người anh phong độ siêu ngầu của cậu ấy sao?

“Đại ca!” Lục Tỷ hô lớn, bật người dậy.

Kỷ Hoài Chu bước lại gần, liếc mắt nhìn cậu ấy.

“Anh đúng là đỉnh thật đấy!” Lục Tỷ không kìm được lòng kính phục, như thể cú đá trước đó không hất cậu ấy xuống sông mà là đưa lên thiên đường, cậu ấy đấm đấm vào ngực mình: “Tôi nói là làm, từ giờ anh chính là đại ca của tôi!”

Lục Tỷ nói với vẻ đầy chắc chắn, không kiềm chế được mà cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh.

Tóc ngắn làm lộ rõ hơn phần trán và các đường nét khuôn mặt, tỉ lệ hoàn hảo, đường nét mượt mà, hoàn toàn làm nổi bật các ngũ quan sắc sảo của anh, đặc biệt là đôi mắt lạnh có ánh xanh thoáng hiện.

“Anh ơi, đỉnh thật đấy!”

Một chàng trai đúng chuẩn soái ca!

Lục Tỷ thầm cảm thán trong lòng.

Kỷ Hoài Chu không để ý đến cậu ấy mà nhìn sang Hứa Chức Hạ, cô bé đang ngây ngẩn nhìn anh với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngây thơ.

Anh khẽ bật cười, giọng nói dường như cũng có cảm xúc mới.

“Không nhận ra à?”

Lông mi Hứa Chức Hạ khẽ động đậy, dần dần hiểu ra.

Anh trai đã cắt tóc rồi.

Nụ cười lướt qua trong ánh mắt Hứa Chức Hạ, cô bám vào ghế để đứng dậy, bước chân nhỏ chạy tới gần bên chân anh, ngẩng cao mặt lên: “Anh ơi……”

Kỷ Hoài Chu đặt lòng bàn tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngón tay khẽ véo nhẹ.

Khuôn mặt của cô bé trắng hồng mịn màng, sau một thời gian được chăm sóc, trông cô càng đáng yêu hơn trước.

Một câu nói cười đầy ẩn ý của Tưởng Kinh Xuân vọng đến: “Xem ra mùa Đông này, tháng Chạp có người uống rượu đông cùng tôi rồi.”

Kỷ Hoài Chu nhếch môi, ngước mắt lên.

“Chỉ năm nay thôi sao?”

Tưởng Kinh Xuân cười khẩy, làm ra vẻ nghiêm trang: “Rượu nhà tự nấu, muốn uống năm sau thì phải xem biểu hiện đấy.”

Đầu Hứa Chức Hạ tựa vào eo anh, Kỷ Hoài Chu rũ mắt xuống, cười mà không nói gì.

Con người tuổi trẻ rực rỡ từng bị chính tay anh giết ch.ết, giờ đây sống lại một cách kỳ diệu.

Đầu tháng Chín, trường Hành Chu khai giảng.

Một tuần trước khi khai giảng, khối trung học phổ thông bắt đầu huấn luyện quân sự nhập học.

Tất cả học sinh mới đều khóc lóc r*n r*, chỉ có Kỷ Hoài Chu mặt không biểu cảm, dù sao so với trại huấn luyện của ngôi trường quốc tế ở khu Cảng thì mức độ khắc nghiệt của nơi này chẳng là gì trong mắt anh.

Điều duy nhất khiến Kỷ Hoài Chu cạn lời là Lục Tỷ lại được xếp học cùng lớp với anh.

Người này thực sự rất ồn ào.

Là cháu đích tôn nổi tiếng nhà họ Lục, Lục Tỷ từ khi học mẫu giáo đã luôn là học sinh nổi tiếng trong trường, bên cạnh cậu ấy lúc nào cũng có những người đi theo, chẳng hạn như Bình Tử – đã đi theo suốt mười năm.

Nơi nào cậu ấy đi qua cũng như một tiểu bá vương ở vùng Giang Đông xuất hiện.

Ngày đầu tiên đến lớp điểm danh, Kỷ Hoài Chu bước vào lớp 10A2 đúng hai phút cuối cùng. Với đôi chân mày hoang dại, môi hồng nhạt khỏe khoắn mang theo vẻ nổi loạn của tuổi thiếu niên, dáng người anh cao lớn, bộ đồng phục xanh trắng bình thường anh mặc lên lại trở nên đẹp đến lạ thường.

Trong lớp luôn có một hai bạn học cũ, nhưng Kỷ Hoài Chu hoàn toàn là một gương mặt mới.

Anh vừa bước vào lớp, tiếng cười đùa lập tức ngừng bặt. Dù là nam hay nữ, tất cả đều nín thở, ánh mắt kinh ngạc bị hút về phía anh.

Vốn dĩ đã đủ thu hút, vậy mà Lục Tỷ lại còn phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng gọi lớn đột ngột: “Đại ca!”

Cậu ấy nhảy lên bục giảng với vẻ phấn khởi, thân thiết khoác vai Kỷ Hoài Chu, lớn giọng tuyên bố: “Đây là anh A Quyết của tôi! Từ giờ hãy tôn trọng ông đây một chút!”

Kỷ Hoài Chu lặng lẽ hít sâu một hơi, cố nhịn không đánh Lục Tỷ một trận.

Tính khí ngang ngược của Kỷ Hoài Chu ở những băng nhóm khu Cảng vốn đã có tiếng, nhưng giờ trở lại “làng tân thủ,” anh quyết định sống kín đáo và ổn định.

Ai ngờ vừa mới bắt đầu đã bị Lục Tỷ làm cho nổi danh lừng lẫy.

Anh nhớ lại câu thoại kinh điển trong phim 《Vô Gian Đạo》——

“Trước đây tôi không có lựa chọn, giờ tôi muốn làm người tốt.”

“Được thôi, đi nói với thẩm phán đi, xem liệu ông ấy có cho anh làm người tốt hay không.”

Lục Tỷ chẳng khác nào Trần Vĩnh Nhân, người nói với anh: “Xin lỗi, tôi là cảnh sát.”

Trong thời gian huấn luyện quân sự, cả lớp ở nội trú, Kỷ Hoài Chu không thể quay về trấn Đường Lý. Trước khi đi, anh đã nói rõ với Hứa Chức Hạ rằng cô sẽ đến học viện ở cùng ông bà một tuần.

Lúc đó, Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn đồng ý.

Nhưng ngay đêm đầu tiên Kỷ Hoài Chu không ở nhà, cô đã tủi thân đến mức muốn khóc, lại chỉ muốn khóc trước mặt anh trai nên cô cuộn mình trong góc giường, ôm chặt Tiểu Quất, mắt ướt nhòe.

Tưởng Đông Thanh đau lòng không chịu nổi, dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ngủ trước đi, ngày mai bà sẽ đưa cháu đi gặp anh trai.”

Hứa Chức Hạ vội vàng lau nước mắt, nằm xuống ngủ.

Trên bãi cỏ xanh mướt, sân vận động gạch đỏ, từng lớp học xếp hàng ngay ngắn tại khu vực của mình, các thiếu niên thiếu nữ đều mặc đồng phục rằn ri, dáng đứng ngay ngắn.

Dưới gốc cây long não cạnh khán đài.

Hứa Chức Hạ nắm tay Tưởng Đông Thanh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kỷ Hoài Chu.

Thiếu niên cao nhất đội, đứng ở hàng cuối cùng. Dáng vóc anh thẳng tắp, tỷ lệ vai và eo dù mặc đồng phục rằn ri vẫn nổi bật, cực kỳ thu hút.

Anh quay mặt về phía ánh nắng, dưới vành nón có một vòng bóng râm che mắt, không nhìn rõ đôi mắt. Nhưng mồ hôi chảy rõ ràng qua đường viền hàm sắc nét, vài giọt rơi xuống xương quai xanh dưới cổ áo, cổ anh cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Nhớ kỹ, tuân lệnh và nghe chỉ huy! Không được viện bất kỳ lý do nào!” Giọng nói của huấn luyện viên vang vọng khắp nơi: “Ngẩng đầu, ưỡn ngực!”

Dưới ánh mặt trời, nhiệt độ bỏng rát.

Huấn luyện viên đang nghiêm khắc răn dạy thì dừng ngay bên cạnh Kỷ Hoài Chu.

Hứa Chức Hạ nhăn mặt, chìm trong cảm xúc bức bối, có chút không vui.

Ông ấy hung dữ quá.

Tại sao lại hung dữ với anh trai?

Hứa Chức Hạ bất ngờ buông tay Tưởng Đông Thanh, chạy lon ton về phía Kỷ Hoài Chu, thân hình nhỏ bé lao tới, ôm lấy cánh tay Kỷ Hoài Chu.

Kỷ Hoài Chu không hiểu chuyện gì, khẽ rũ mắt xuống, gương mặt của cô bé xuất hiện trong tầm nhìn của anh khiến anh không kịp phòng bị, bàng hoàng mất vài giây.

Sau đó, cánh tay anh bị cô kéo đi. Trong đôi mắt cô tràn đầy vẻ xót xa và bảo vệ, cố gắng kéo anh rời đi.

Kỷ Hoài Chu vì kỷ luật mà gồng mình một chút, không để cô kéo đi.

“Ngoan, quay về đi.” Anh thì thầm.

Kéo thế nào cũng không được, Hứa Chức Hạ bĩu môi, ánh mắt trông mong nhìn anh, khẽ hừ hừ những tiếng nho nhỏ như không nỡ để anh chịu ấm ức ở đây.

Kỷ Hoài Chu bật cười, không kiềm được khóe môi cong lên.

Lục Tỷ đứng ngay bên trái Kỷ Hoài Chu, thấy Hứa Chức Hạ đến thì lập tức phấn chấn, vui sướng tột cùng, nén hơi gọi khẽ: “Kim bảo bối, Tiểu Kim bảo bối……”

“Làm gì vậy? Con nhà ai đây!”

Tiếng của Lục Tỷ khiến huấn luyện viên quay lại, quát lên một tiếng.

Kỷ Hoài Chu bất lực, giọng trầm thấp nhưng mạnh mẽ.

“Nhà em.” Anh chắc nịch: “Em gái.”

“Thay anh tòng quân à?” Lời huấn luyện viên vừa dứt, cả đội bật cười rộ lên. Huấn luyện viên quét mắt một lượt, giọng vang rền: “Buồn cười lắm sao? Đứng thêm hai mươi phút!”

Trong nháy mắt, mọi người đều im thin thít.

Có lẽ huấn luyện viên là người yêu chiều con gái, nhìn cảnh anh em họ quấn quýt thì giả vờ nghiêm túc đi vài vòng rồi ra lệnh: “Đi dỗ em gái xong, năm phút sau quay lại đội!”

Nhìn bóng lưng Kỷ Hoài Chu nắm tay Hứa Chức Hạ rời khỏi đội ngũ, Lục Tỷ đứng bên cạnh ghen tỵ đến phát điên: “Kim bảo bối, còn anh nữa mà?”

Cậu ấy nén giọng, lo lắng gọi to.

Kết quả là vì không tuân thủ kỷ luật, cậu ấy bị huấn luyện viên phạt chạy hai nghìn mét.

Một đồn mười, mười đồn trăm, sau hôm đó ai cũng biết nam thần lớp 10A2 – Chu Quyết có một cô em gái rất đáng yêu.

Vài ngày sau khi huấn luyện quân sự.

Sáng hôm đó, trước khi tập hợp ở sân điền kinh, thầy chủ nhiệm đầu hói bước lên bục giảng, vỗ tay ra hiệu im lặng rồi thông báo: “Lớp ta có hai học sinh mới chuyển đến, mọi người làm quen với nhau nhé.”

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cửa ra vào theo lời thầy.

Hai nam sinh lần lượt bước vào lớp.

Một người tóc chẻ ngôi giữa kiểu Hồng Kông, áo sơ mi hoa, cổ áo thả lỏng, vừa vào cửa đã cười nhếch môi, bước đi thảnh thơi như nhà của mình.

Người còn lại mặc sơ mi trắng tinh tươm, cài khuy đến tận cổ, sống mũi mang kính bạc mỏng, từng cử chỉ đều nhã nhặn.

Một người phong cách thời thượng, người kia thanh lịch cao quý, hai kiểu đối lập hoàn toàn nhưng có một điểm chung duy nhất.

Cả hai đều rất ưa nhìn.

Trong lớp, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.

Lục Tỷ phản ứng mạnh nhất, bật dậy khỏi chỗ ngồi, vừa kinh ngạc vừa phấn khích: “Lão Kiều?”

Cùng lúc đó, Trần Gia Túc trên bục giảng giơ cao tay, hướng về phía Kỷ Hoài Chu – bạn cùng bàn của Lục Tỷ, giọng Quảng Đông cất lên vui vẻ.

“Morning! Em nhớ anh lắm đấy, anh Hai!”

Kỷ Hoài Chu lười biếng tựa lưng vào ghế, ngay khoảnh khắc Trần Gia Túc bất ngờ xuất hiện, anh đã nhíu mày sâu.

Một người đã ồn ào, giờ lại thêm một người nữa.

Kỷ Hoài Chu suýt chút nữa muốn quay lại làm kẻ bất cần, nhưng rồi anh nhắm mắt, đè nén cảm xúc trong lòng.

Có lẽ anh sinh ra đã không phải là kiểu người dễ hòa hợp với người khác.

Cháu đích tôn của nhà họ Kiều – Kiều Dực, cháu trai duy nhất nhà họ Lục – Lục Tỷ, và cậu công tử bí ẩn từ Hồng Kông – Trần Gia Túc.

Cộng thêm Chu Quyết – người sở hữu gương mặt đẳng cấp quý tộc, dù gia thế không bằng nhưng khí chất khiến ai nấy đều cảm thấy anh mới là kẻ đứng trên đỉnh cao.

Đặc biệt là sau này, bức ảnh Kỷ Hoài Chu xây bồn hoa trong sân nhà ở trấn Đường Lý được lan truyền khắp nơi.

Áo ba lỗ, găng tay cao su đen,  khuyên tai kẹp hình mặt thú, tóc kiểu đuôi sói buộc một nửa, thân hình vạm vỡ…… hầu như tất cả nữ sinh đều từng hét lên vì bức ảnh đó.

Không ngoài dự đoán, Kỷ Hoài Chu trở thành người khiến toàn bộ nữ sinh trường Hành Chu mê mẩn.

Học sinh trường Hành Chu ra khỏi cổng trường đều khoe khoang, nói rằng trường mình có một nhóm F4 riêng.

Cuối mỗi hành lang tầng ký túc xá đều lắp điện thoại.

Kỷ Hoài Chu để lại điện thoại cho Hứa Chức Hạ, những ngày ở ký túc xá huấn luyện quân sự, tối nào tám giờ anh cũng ra chỗ điện thoại gọi về số mình.

Khi trò chuyện, trong mắt anh luôn hiện lên ý cười.

Nếu không biết anh có cô em gái sáu tuổi, chắc ai cũng nghĩ anh đang dỗ bạn gái.

Mỗi lần Kỷ Hoài Chu gọi điện, Lục Tỷ lại bám dính lấy anh, năn nỉ mở loa ngoài. Giờ thì còn có thêm Trần Gia Túc và Kiều Dực bị Lục Tỷ kéo đến.

Bốn thành viên F4 trường Hành Chu cứ thế tụ tập ở cuối hành lang.

“Anh ơi……”

Giọng nói ngọt ngào của bé con vang lên qua điện thoại.

Dù biết rõ nhưng Kỷ Hoài Chu vẫn hỏi như thường lệ: “Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi ạ.” Cô bé nói chậm rãi, kéo theo giọng trẻ con, mũi còn sụt sịt: “Anh ơi, em muốn anh về……”

Kỷ Hoài Chu khẽ nhếch môi, có thể tưởng tượng ra ánh mắt đáng thương của cô bé bên kia đầu dây.

“Mai anh sẽ về.”

Trần Gia Túc tựa vào tường, nhìn chằm chằm điện thoại, như thể nhìn thấy giọng nói phát ra từ đó, ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ: “Đây là bé con của cậu à?”

“Tiểu Kim bảo bảo ngoan cực kỳ!” Lục Tỷ bất ngờ dâng lên cảm giác tự hào, huých cùi chỏ vào Kiều Dực, nháy mắt đầy ẩn ý.

Có lẽ có em gái là ước mơ của mọi chàng trai trên thế giới.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trường Hành Chu chính thức khai giảng.

Hứa Chức Hạ cũng bắt đầu theo Kỷ Hoài Chu dậy sớm mỗi ngày để đi học, cô bé vào lớp một.

Ngày đầu tiên nhập học, người gặp khó khăn không phải Hứa Chức Hạ lần đầu bước chân vào đời sống học đường mà là Kỷ Hoài Chu – người không biết tết tóc.

Ánh nắng ban mai trong trẻo rọi qua mái ngói xanh, tạo thành những vệt sáng lấp lánh.

Dưới hành lang mái hiên, hai anh em ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ.

Hứa Chức Hạ cắn ống hút, uống từng ngụm nhỏ sữa, mái tóc cô bé được người phía sau gom lại, chậm rãi tết thành bím.

Đang tết đến đuôi tóc, buộc dây chun vào, Kỷ Hoài Chu vừa buông tay thì bím tóc cũng chẳng biết lần thứ mấy bung ra.

Cuối cùng Kỷ Hoài Chu không nhịn nổi, thở dài thật mạnh rồi nhìn mái tóc dài mềm mại và dày dặn trước mặt, chìm vào suy tư.

Thuở nhỏ khi bị ném vào câu lạc bộ huấn luyện MMA một mình anh cũng chưa từng tuyệt vọng đến thế.

“Nhất định phải tết tóc à?”

Kỷ Hoài Chu rõ ràng đau đầu: “Anh buộc thẳng cho em được không?”

Hứa Chức Hạ quay mặt lại, ngơ ngác há miệng, mãi sau mới phản ứng, trong đôi mắt đen láy thoáng nét buồn nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ……”

“Hử?”

“Nghe lời anh ạ.”

Sao lại ngoan đến thế chứ?

Kỷ Hoài Chu l**m môi, ngược lại cảm thấy không thoải mái.

Tòa nhà giảng dạy của trường trung học Hành Chu và tiểu học phụ thuộc nằm ở hai phía Đông Tây của khuôn viên, Kỷ Hoài Chu đưa Hứa Chức Hạ đến cửa lớp 1A2 trước.

Trên đường vào trường đều là học sinh đủ lứa tuổi, trong lớp học lại càng đông kín người.

Hứa Chức Hạ ở cô nhi viện luôn cô đơn, hầu như không giao tiếp với bạn cùng lứa, dù mùa Hè vừa qua ở trấn Đường Lý cô bé bớt khép kín hơn nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi e ngại.

Hứa Chức Hạ nắm chặt ngón tay anh không buông, nhỏ giọng sợ sệt: “Anh ơi, em muốn về nhà……”

Kỷ Hoài Chu phì cười: “Không đi học cùng anh à?”

Hứa Chức Hạ khẽ rên trong cổ họng, dúi đầu vào khuỷu tay anh.

“Cô bé xinh đẹp ơi!”

Lúc này, một cái đầu nhỏ bỗng ló ra từ cửa sổ.

Hứa Chức Hạ chậm rãi ló mặt ra, nhìn thấy Mạnh Hy thì không khỏi sững sờ.

“Cậu cũng học lớp 1A2 à?” Đôi mắt Mạnh Hy sáng rực chờ mong.

Khi ấy Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy chưa quen biết, nhưng với Hứa Chức Hạ, Mạnh Hy không hẳn là người xa lạ. Dù gì họ cũng đã nhìn nhau qua khung cửa sổ chạm khắc của quán trà suốt hai tháng trời.

Hứa Chức Hạ ngẩng mặt nhìn Kỷ Hoài Chu trước, sau đó lại quay về phía Mạnh Hy, khẽ gật đầu.

“Chúng ta là bạn cùng lớp rồi!” Mạnh Hy vui vẻ reo lên.

Đào Tư Miễn cũng thò đầu ra: “Tớ nữa, tớ nữa!”

Kỷ Hoài Chu với mái tóc ngắn đã cắt đi lớp ngụy trang bất hảo, giống như từ đen hóa thành trắng, khiến Mạnh Hy và Đào Tư Miễn không còn sợ anh như trước.

“Anh trai của cô bé xinh đẹp, sao cô bé xinh đẹp không vào lớp vậy?” Mạnh Hy hỏi.

Kỷ Hoài Chu khẽ véo má Hứa Chức Hạ, thản nhiên nói: “Cô bé xinh đẹp nhà anh nhát gan lắm.”

Mạnh Hy nghiêm túc đáp: “Không sao đâu, bọn em là bạn của cậu ấy mà.”

Hai đứa nhóc này khá thú vị, Kỷ Hoài Chu nhàn nhã nhìn sang: “Thế nếu có ai bắt nạt em ấy thì sao?”

Đào Tư Miễn lập tức giơ tay: “Em sẽ đánh người đó!”

“Được.” Kỷ Hoài Chu cười lười biếng: “Nếu em không đánh được, anh sẽ đánh em.”

“A……” Đào Tư Miễn ngớ người.

Hứa Chức Hạ bị chọc cười, nhưng lại ngại ngùng vùi mặt vào eo Kỷ Hoài Chu.

Mạnh Hy như một ngọn lửa rực cháy hướng về Hứa Chức Hạ, nhiều năm sau cô ấy luôn tự hào rằng Chu Sở Kim là người bạn tốt mà cô ấy đổi được bằng một chiếc kẹo đường hình con thỏ.

Kỷ Hoài Chu đứng ở cửa, nhìn Hứa Chức Hạ tách khỏi anh.

Cô bé nắm chặt quai cặp, rụt rè bước chậm rãi vào lớp học.

Kỷ Hoài Chu như nhìn thấy chính mình thời thơ ấu trong một không gian song song, khi mười năm không thể quay lại ấy vẫn chưa xảy ra. Nhưng Hứa Chức Hạ không phải là anh, anh sẽ không bao giờ để cô bé trở thành người tự đốt cháy bản thân thành tro tàn rồi sống nhờ chút hơi ấm còn sót lại như anh.

Có lẽ, số mệnh đã định sẵn anh là con sói bảo vệ chú thỏ nhỏ.

“Cái đuôi nhỏ.”

Cô bé quay đầu lại, trong đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Hoài Chu dường như hòa tan chút ôn hòa chưa từng có: “Tan học anh sẽ đến đón em về nhà.”

Hứa Chức Hạ chầm chậm chớp mắt hai lần, nở nụ cười và khẽ đáp: “Dạ.”

Cô bé vẫy bàn tay nhỏ xíu: “Anh ơi, tạm biệt.”

“Only that day dawns to which we are awake. There is more day to dawn. The sun is but a morning star.”

——Chỉ ngày nào ta thực sự tỉnh thức thì ngày ấy mới bắt đầu. Vẫn còn nhiều ngày nữa để bắt đầu. Mặt trời chẳng qua chỉ là một ngôi sao buổi sớm.

 

Bình Luận (0)
Comment