“Dòng nước mang đi câu chuyện thời gian, thay đổi một con người……”
Khung cửa sổ hé mở nửa cánh, gió lạnh thổi tung lớp voan trắng khép hờ, góc rèm đung đưa, vài ánh sáng chiếu vào trong không gian mờ ảo.
Căn phòng yên tĩnh, giai điệu như sương khói, không biết là đến từ trong gió hay trong giấc mơ.
Chiếc điện thoại bàn màu trắng ngà trên tủ cạnh giường gỗ bỗng bất ngờ đổ chuông.
Người nằm trong chăn trở mình vươn cánh tay mảnh khảnh ra, ngón tay quờ quạng trên tủ, chạm được vào ống nghe rồi kéo nó lại gần tai.
Mới tỉnh dậy, giọng mũi còn mơ hồ.
“Ừhm…… được…… biết rồi mà……”
Đặt ống nghe xuống, cô dụi mắt, vươn vai một cái thật thoải mái rồi lật chăn ra, xỏ đôi dép lê bước tới cửa sổ, nắm lấy rèm cửa.
Cánh tay dang ra, rèm cửa lập tức mở tung, ánh nắng sớm rực rỡ trên mặt sông ùa vào làm sáng bừng cả căn phòng.
Lại là một ngày nắng đẹp.
Cây hải đường bên bờ sông bị gió thổi rụng cánh hoa, trên mặt nước xanh trôi nổi từng cánh hoa hồng phấn.
Cô gái mặc đồng phục xanh trắng, kéo quai ba lô chạy trên con đường đá xanh, mái tóc đuôi ngựa bồng bềnh đong đưa theo bước chạy.
“Chào buổi sáng chú Lương!”
Tấm biển gỗ khắc chữ “Tiệm ảnh 1978” treo trên cánh cửa gỗ chạm trổ, bên trong tủ kính có tấm vải nhung đỏ trưng bày đủ loại ảnh, nhiều tấm đã úa vàng phai màu.
Chính giữa là một khung ảnh, trong đó là cô bé đội mũ hình đầu hổ trùm đầu viền lông, hai tay ôm quả hồng đỏ, cười rạng rỡ.
Lương Trác Quang ngồi trước cửa ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái chạy vụt qua, ánh mắt đang buồn man mác khi lau chiếc máy ảnh cũ tan biến, thay vào đó là nụ cười: “Kim Kim, đi học hả?”
Cô gái không dừng bước mà ngoảnh đầu nhìn lại, đuôi tóc vung đến bên môi, khuôn mặt bầu bĩnh non nớt nhưng lanh lợi, làn da trắng mịn màng.
Ánh nắng chói làm cô nheo mắt lại, khiến đôi mắt trong veo ánh lên niềm vui càng rực rỡ hơn cả mặt trời.
“Vâng ạ!”
Băng qua bức tường trắng có dòng chữ thư pháp “Trấn Đường Lý,” một bóng dáng lén lút bất ngờ nhảy ra ở đầu ngõ: “Tớ ở đây!”
Hứa Chức Hạ đã quen với cảnh này, chỉ mỉm cười.
Mạnh Hy cầm hai túi đồ ăn sáng giơ lên trước mặt cô: “Đoán xem hôm nay ăn gì nào?”
Hứa Chức Hạ vui vẻ ghé sát lại ngửi, mắt cười sáng lên: “Bánh trứng do dì Mạnh làm!”
Hai người khoác tay nhau, vừa cười nói vừa chạy đi bắt xe buýt.
Vừa ra khỏi trấn họ đã thấy một chiếc xe thể thao dừng bên đường, thân xe sơn đỏ rực lấp lánh, sang trọng và nổi bật.
Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy liếc nhìn nhau hiểu ý, cúi người trốn, vừa cười trộm vừa trốn sau gốc cây.
Dòng chữ mạ vàng “Trường Trung học Hành Chu” trước cổng trường lấp lánh dưới ánh mặt trời, những học sinh mặc đồng phục xanh trắng đeo ba lô, từng nhóm ba bốn người phấn khởi chạy vào khuôn viên rợp bóng cây.
Sân điền kinh lát gạch đỏ ngay từ sáng sớm đã đông người, trên bãi cỏ xanh mướt của sân bóng, các lều hội chợ được dựng lên chia theo từng lớp, xếp hàng ngăn nắp.
Trước khán đài treo một tấm băng rôn đỏ——
Lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường Hành Chu.
“Chào mừng 100 năm thành lập trường Hành Chu, nhân dịp kỷ niệm này, trường chúng ta tổ chức lễ hội thể thao với danh nghĩa từ thiện, toàn bộ lợi nhuận sẽ được quyên góp làm quỹ học bổng cho các trường vùng núi……”
Giọng nói tròn trịa của người dẫn chương trình vang vọng trên sân điền kinh.
Hứa Chức Hạ bị Mạnh Hy kéo tay, vừa ra khỏi phòng thay đồ đã chạy ra sân, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô, thu hút ánh mắt mọi người trên đường.
Nhưng tầm mắt cô lại dừng lại ở gốc cây long não kia, nhìn thoáng qua trong lúc chạy, dường như thấy được cảnh tượng hơn mười năm trước.
Có một cô bé đứng đó, nhìn anh trai đang tập quân sự.
–
“Mạnh Hy, Kim Kim, bên này!” Trước lều của lớp 10A2, Đào Tư Miễn nhiệt tình vẫy tay.
Mạnh Hy nhìn chiếc áo sơ mi xanh và quần màu vàng cà phê của cậu ấy rồi nhìn lại bộ đồ của mình, chống tay vào hông: “Đào Tư Miễn, cậu dám đóng vai giống tớ à? Nick của Kim Kim chỉ có thể là tớ!”
“Trời ạ, tớ là Flash, chú lười mập đó! Không phải Nick Cáo của cậu đâu.”
Đào Tư Miễn đập tay lên trán, mệt mỏi sau khi giải thích một hồi, dứt khoát lấy từ trong hộp giấy trên đất ra hai bộ tóc giả, đội lên đầu Mạnh Hy một bộ màu cam đỏ: “Đội hết lên, đội hết đi.”
Mạnh Hy liếc nhìn mái tóc giả trên đầu mình, vẻ mặt vừa khó chịu vừa bất lực: “Tớ thấy như có một ngọn lửa đang cháy trên đầu ấy.”
“Còn tớ thì sao?” Đào Tư Miễn lắc lắc bộ tóc giả màu nâu đậm vừa đội lên.
Mạnh Hy nhíu mày: “Như một cục gì đó ấy.”
Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, cả Mạnh Hy và Đào Tư Miễn đều đồng loạt quay qua nhìn.
Ánh mắt của họ như của những kẻ bắt cóc, Hứa Chức Hạ vội mím lại nụ cười trên môi, cô đưa tay che miệng để che giấu, đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại.
Cô mặc bộ đồng phục váy ngắn màu xanh đậm, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt tay ngắn, thắt một chiếc cà vạt nhỏ, trước eo trang trí một củ cà rốt bằng vải, bên hông đeo một đôi còng tay đồ chơi, chiếc dây thắt lưng làm nổi bật đường cong eo và hông của một thiếu nữ.
Gấu váy chỉ dài đến vài tấc trên đầu gối, đôi chân trắng nõn, dáng vẻ thon gọn cân đối.
Mạnh Hy đành tự an ủi, mỉm cười hài lòng: “Thôi vậy, chỉ cần Thỏ Nhỏ Judy của chúng ta đáng yêu là được.”
Nói rồi không kìm được mà đưa tay lên véo má cô.
Ba người họ đại diện lớp 10A2 tham gia nghi thức mở màn lễ hội, cứ ngỡ là nhóm nổi bật nhất trường nhưng lớp bên cạnh lại cử một người hóa trang thành Ultraman Dyna đầy đủ trang bị, lập tức lấn át khí thế của họ.
Sau khi nghi thức kết thúc, Mạnh Hy vừa đi vừa càm ràm, trở lại quầy hàng: “Cái tên 8759 kia ngày nào cũng chẳng biết đạo đức là gì!”
Hứa Chức Hạ tò mò hỏi: “8759 là gì vậy?”
Đào Tư Miễn đáp: “Là số cuối điện thoại của Ultraman Dyna đó.”
“……”
Các lớp khác có bán gà rán, một nam sinh đã mua mấy thùng gà và mang một thùng qua chia cho nhóm họ: “Mọi người đều có tiết mục thi đấu, cảm ơn các cậu đã ngồi giữ quầy ở đây nhé.”
Vừa thấy đồ ăn, cơn giận của Mạnh Hy đã tan biến, cô ấy vui vẻ cảm ơn lớp trưởng và cúi đầu nhanh chóng lôi ra một hộp gà popcorn, tự nhiên đưa cho Hứa Chức Hạ trước.
“Cảm ơn lớp trưởng.” Hứa Chức Hạ cũng nói theo.
Tề Hằng lặng lẽ nhìn cô.
Cô nhận lấy hộp gà popcorn cắn một miếng, mỉm cười dịu dàng, ăn một cách tao nhã.
Ấn tượng của Tề Hằng về cô không bao giờ thay đổi, một cô gái hay cười. Cậu ấy nhớ lại buổi tự giới thiệu đầu năm học, khi cô đứng lên cả lớp đều xôn xao ngỡ ngàng.
Cô nói: “Tớ tên là Chu Sơ Kim.”
Giọng nói trong trẻo, giữa những người bạn cùng tuổi đang bị áp lực học hành hành hạ, cô trở nên nổi bật, tươi sáng và không chút âu lo.
Tuổi dậy thì chính là giai đoạn đầy mơ mộng và những cô gái như vậy thật khó có chàng trai nào không rung động.
Tề Hằng cũng không ngoại lệ.
Cậu ấy hắng giọng: “Chu Sở Kim.”
“Hả?” Hứa Chức Hạ nhìn sang, ánh mắt trong veo, đôi má vẫn còn phồng lên vì đang nhai.
Xúc động luôn đến mà không cần lý do, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, Tề Hằng buột miệng nói: “Cậu có muốn thử hẹn hò với tớ không?”
Mạnh Hy và Đào Tư Miễn đang tranh nhau miếng gà popcorn cuối cùng lập tức quay đầu lại, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt vừa khó hiểu vừa cảm thông——Cậu quên cô ấy có hậu thuẫn là ai rồi à?
“Lớp trưởng bị hỏng não rồi à?”
“Ừhm…… Dũng khí thì có, nhưng não thì không.”
Hai người họ thì thầm với nhau còn Hứa Chức Hạ cũng ngẩn ra hai giây, khó khăn nuốt miếng gà trong miệng, lắp bắp nhưng giọng lại rất chân thành.
“……Xin lỗi, anh trai tớ không cho phép tớ yêu đương.”
Tề Hằng cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Sau đó, cậu ấy thấy cô hai tay cầm hộp gà popcorn, ngượng ngùng đưa lại trước mặt cậu ấy, dáng vẻ lúng túng: “Tớ chỉ ăn có hai miếng thôi……”
Tề Hằng á khẩu không nói nên lời, cảm giác như cô sắp nói thêm câu “Lần sau trả lại cậu” vậy, nhưng cậu ấy không thấy xấu hổ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Cô ấy thật đáng yêu.
Tề Hằng đang định bảo cô tiếp tục ăn thì đột nhiên cổ áo bị ai đó túm lấy, cậu ấy chỉ kịp “Ơ!” lên một tiếng rồi ngay lập tức bị ném sang một bên.
“Thằng nhóc thối.” Lục Tỷ nghiến răng nghiến lợi, chỉnh lại bộ đồ cao bồi màu đen xám kiểu Mỹ phiên bản giới hạn cực ngầu của mình rồi quay người lại.
Tóc cậu ấy vẫn được cắt ngắn lộ da đầu, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Nhìn thấy người bất ngờ xuất hiện ở đây, Hứa Chức Hạ không dám nhìn thẳng, chỉ vỗ nhẹ vào củ cà rốt nhỏ trên người mình, cười gượng: “Anh Lục Tỷ, em mới là nhóc thối.”
Khi cô bước vào tầm mắt, vẻ mặt Lục Tỷ lập tức dịu lại, giữa tức giận và bất lực, cậu ấy chọn bất lực.
“Sáng nay em chạy đi đâu vậy? Tiểu Kim bảo bối, anh trai đã định đưa em đi học mà.” Lục Tỷ hỏi: “Đại ca không nói với em à?”
Hứa Chức Hạ cắn môi: “Có nói…… nhưng chiếc xe đỏ chói của anh quá nổi bật.”
Cô vừa tỏ vẻ ấm ức, lòng Lục Tỷ đã mềm nhũn, cô nhóc thì có thể sai gì chứ, tất cả đều là lỗi của cậu ấy: “Lần sau anh đổi sang xe màu đen.”
“Tiểu Kim bảo bối, em đừng cười với bọn họ,” cậu ấy nói tiếp: “Mấy thằng nhóc đó đều xấu xa, đạo đức bại hoại! Chỉ muốn dụ dỗ mấy cô bé các em yêu đương thôi.”
Hứa Chức Hạ chớp mắt: “Anh Lục Tỷ, trước đây anh cũng từng là nhóc con mà.”
“Anh ngoan lắm nhé!” Lục Tỷ ưỡn ngực, vẻ mặt đầy chính trực, nghiêm túc nói: “Đại ca mới xấu xa.”
Tim Hứa Chức Hạ bất chợt đập mạnh, đôi mắt hiện chút bối rối: “Anh trai có bạn gái rồi sao?”
Lục Tỷ không ngờ cô lại hỏi sâu đến vậy, ậm ừ vài tiếng, lòng thì chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn giữ sĩ diện: “Chắc chắn là có!”
Hứa Chức Hạ nhất thời không chịu nổi, cô lặng lẽ hít thở một lúc rồi cúi đầu kéo củ cà rốt nhỏ của mình, khẽ oán trách: “Anh trai đã từng nói anh ấy không có thời gian yêu đương mà……”
Bởi vì anh phải nuôi cô.
“Cậu ấy có khuôn mặt cứ ba ngày là đổi bạn gái một lần.” Lục Tỷ vô tâm nói.
Hứa Chức Hạ trầm mặc.
Ở độ tuổi này của anh, đừng nói là yêu đương, kết hôn cũng đáng rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc anh phải ở bên những cô gái khác hàng ngày, Hứa Chức Hạ lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như thể bản thân đã mất đi một phần cơ thể vậy.
“Anh Lục Tỷ, em đi chơi chút đây.” Hứa Chức Hạ kéo tay Mạnh Hy rời đi, lý trí bảo cô rằng không nên nghĩ thêm nữa.
Lục Tỷ chưa kịp nói gì, rút chiếc điện thoại đang rung trong túi quần ra, liếc nhìn màn hình rồi vội vàng bắt máy. Mới nghe được hai câu, cậu ấy đã gọi với theo Hứa Chức Hạ.
“Tiểu Kim bảo bối, anh trai em về——”
Nhưng bóng dáng của hai cô gái đã khuất xa.
Lục Tỷ nghĩ cô chắc chắn không nghe thấy, liền ngừng lại, báo cáo với người trong điện thoại: “Đại ca, vừa nãy lại có một thằng nhóc tỏ tình với Tiểu Kim bảo bối, bị tôi bắt tại trận rồi!”
Đào Tư Miễn ở lại trông sạp hàng, còn Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy thì đi dạo trong hội chợ.
Trong hội chợ có đủ thứ để ăn và chơi, còn có sách cũ, cây cảnh nhỏ, tranh vẽ tay các loại.
Đi dạo một lúc lâu, họ phát hiện có một trò bắn súng bóng bay. Trên chiếc bàn dài bày vài khẩu súng bắn đạn xốp PU, cách đó vài mét là một tấm vải đỏ căng ra, trên đó buộc những quả bóng bay đủ màu sắc.
Phần thưởng được bày la liệt là các loại thú nhồi bông khác nhau, trên bảng có viết “5 tệ 10 phát, trúng 9 phát được chọn bất kỳ một con.”
Hứa Chức Hạ nhìn trúng ngay chú thỏ cụp tai trong đống thú nhồi bông, chỉ tay đầy háo hức: “Hy Hy, tớ muốn con đó.”
Mạnh Hy không thể nào cưỡng lại được lời cầu xin của một cô nàng xinh đẹp bèn xắn tay áo: “Chờ đây!”
5 tệ đầu tiên trượt toàn bộ.
Mạnh Hy không cam lòng, tiếp tục nạp thêm hai lần 5 tệ, nhưng vẫn thất bại.
Hứa Chức Hạ nóng lòng không chịu nổi, cũng cầm lấy một khẩu súng, “bụp” một tiếng, nhưng vẫn không trúng quả bóng nào.
Cô thở dài một hơi, nghiêng đầu đầy u sầu.
Mạnh Hy bên cạnh dũng cảm lên tiếng nghi ngờ: “8759, lớp các cậu cố ý lừa đảo phải không?”
Nam sinh đang trông sạp chính là Dyna mà Mạnh Hy hay gọi là “kẻ không có đạo đức”.
“Không gọi tên được sao? Cứ như mã số tù nhân vậy.” Tề Hựu cà lơ phất phơ, sau đó nhìn về phía Hứa Chức Hạ, giọng điệu đầy ý vị: “Chu Sở Kim, cậu muốn con thỏ đó phải không? Mai cùng tôi xuống căng tin, tôi tặng cậu luôn.”
Tề Hựu lớn lên ở Kinh thị, nói chuyện mang giọng Bắc Kinh, lại thêm vẻ lông bông ngạo mạn.
Hứa Chức Hạ không có chút thiện cảm nào với cậu ta nên cũng không để ý, nhưng nghĩ rằng không thể lãng phí nên lại nâng súng lên, tựa báng súng vào xương quai xanh.
Cô nhắm một mắt, tư thế vụng về ngắm qua kính ngắm.
Khi cô chuẩn bị bóp cò, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, các khớp xương thon dài rõ ràng, mang theo những đường gân nổi chỉ thuộc về một chàng trai trưởng thành.
Lòng bàn tay nóng ấm đặt lên mu bàn tay cô, đầu ngón tay lướt dọc theo ngón trỏ của cô tiến vào cò súng, ngón tay anh bao lấy tay cô.
Hứa Chức Hạ lập tức cảm nhận được sự vững chãi trong từng ngón tay anh.
Cô bất giác giật mình, quay đầu lại nhìn.
Trên vai trái, khuôn mặt nghiêng của chàng trai cúi xuống ngang tầm với chiều cao của cô, chỉ cách hơi thở của cô một khoảng rất gần.
Đường nét khuôn mặt cứng cáp, đôi mắt lạnh lùng sáng trong như đáy biển sâu màu xanh đen, mái tóc ngắn gọn gàng để lộ vầng trán thanh tú, giữa hai hàng lông mày sâu đậm không còn nét ngây ngô của thiếu niên mà thêm vào đó là sự chín chắn và nghiêm nghị của một người đàn ông.
Tay kia của anh nâng cao báng súng, hàng mi rũ xuống, ánh mắt tập trung về phía trước.
Hứa Chức Hạ nín thở, ngây ngốc nhìn anh chằm chằm.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tiếng đạn rời nòng và bóng bay nổ vang lên cùng lúc, cô vô thức quay đầu lại nhìn.
“Bùm, bùm, bùm…” không ngừng, liên tiếp chín phát trúng mục tiêu, tất cả chỉ trong vài giây.
Hứa Chức Hạ có dáng người nhỏ nhắn, đứng với chàng trai cao 1m88 trông lại càng nhỏ hơn. Cô đứng trong vòng tay anh, bị bóng dáng to lớn của anh che khuất gần như hoàn toàn.
Anh buông tay, lùi bước khỏi cơ thể đang gần gũi, lúc quay người lại, hơi thở khẽ vô tình lướt qua d** tai của cô.
Hứa Chức Hạ cảm thấy tim mình như bị dẫn dắt bởi điều gì đó không rõ, nhưng cũng không có cảm giác lạ lùng gì.
Sự thân mật giữa họ giống như bàn tay trái luôn kề bên bàn tay phải.
Hứa Chức Hạ quay người, ngẩng mặt lên.
Chàng trai mặc áo khoác da đen, liếc nhìn Tề Hữu một cái, chỉ vào con thỏ tai cụp trong đống thú bông rồi nhấc ngón tay ra hiệu.
Anh có vẻ như đang kìm nén cơn giận, Tề Hữu không dám làm phiền, im lặng ôm con thỏ đưa cho anh.
Anh nhấc con thỏ lên, nhét vào lòng Hứa Chức Hạ.
Năm ngoái anh cùng Lục Tỷ sáng lập một công ty công nghệ. Một công ty nước ngoài rất quan tâm đến dòng máy bay không người lái của họ, muốn hợp tác nhưng chỉ chấp nhận nói chuyện với anh.
Vì vậy, mấy ngày nay anh ở Mỹ, xem như đi công tác, còn Hứa Chức Hạ ở nhà một mình.
Anh không nói sẽ về hôm nay.
Tiếng cổ vũ hân hoan của Mạnh Hy vang lên bên tai, cô ấy hét lên rằng “Anh Chu Quyết đẹp trai quá”, Hứa Chức Hạ kịp phản ứng, vừa ngạc nhiên vừa có chút bối rối.
“Anh……”
Kỷ Hoài Chu cúi đầu nhìn cô, càng nhìn đôi lông mày rậm càng nhíu lại, không nói lời nào, rời khỏi bãi cỏ ồn ào.
Hứa Chức Hạ nhìn về phía Mạnh Hy, cô ấy ra hiệu mình sẽ ở lại, Hứa Chức Hạ mới vội vàng đuổi theo Kỷ Hoài Chu.
Cô vừa đuổi kịp đã nghe anh hỏi: “Mặc cái gì vậy?”
Có vẻ như anh không hài lòng với cách cô ăn mặc.
Hứa Chức Hạ vẫn còn giận vì anh giấu chuyện tình cảm của mình, giờ anh lại có thái độ dạy dỗ, cô bèn bộc lộ chút cảm xúc.
Cô đáp lại bằng giọng trách móc: “Cảnh sát Thỏ.”
Cô bé trước mắt giờ đã ra dáng thiếu nữ, đã trưởng thành, nhưng trong mắt Kỷ Hoài Chu, cô vẫn luôn là cái đuôi nhỏ đáng yêu bám dính lấy anh.
Giữa hàng lông mày và ánh mắt vẫn còn nét ngây ngô, giống hệt khi còn nhỏ, mỗi khi không vui đều thích bĩu môi, dùng ánh mắt đầy oán trách nhìn anh.
Giờ đây chắc chắn cô đang trách anh cổ hủ, nhưng anh lại không hề nhận ra.
Kỷ Hoài Chu nghiêng mặt, nhếch môi cười.
“Anh cười cái gì?” Trong lòng cô vẫn còn đang bực mình, còn anh thì lại chỉ cười khiến Hứa Chức Hạ vừa xấu hổ vừa bực bội. Cô ôm lấy con thỏ tai cụp, nhấc chiếc còng tay bằng kim loại trên eo lên rồi chụp vào tay anh.
“——Anh đã bị bắt!”
“Cạch.”
Kỷ Hoài Chu không kịp đề phòng, cổ tay đã bị cô còng lại.
Đôi mắt nai to tròn của cô nhìn anh, giống như đang làm nũng, Kỷ Hoài Chu không để tâm, để mặc cô quậy: “Mấy ngày không gặp, ai làm em không vui thế?”
Anh vừa hỏi, sự giận dỗi của cô đã tan chảy thành ấm ức, cô do dự một lát rồi nhỏ giọng: “Anh……”
Nghe vậy anh lại bật cười, không muốn làm rối tóc đuôi ngựa của cô nên anh không xoa đầu cô, chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay lên sau gáy cô, khẽ v**t v* trấn an.
“Em nói đi, anh đang nghe đây.”
Làn da sau gáy cô ngứa ngáy dưới đầu ngón tay có chút thô ráp của anh, Hứa Chức Hạ không kiềm chế được ngẩng đầu lên, không suy nghĩ mà lên án anh: “Anh đang yêu đương.”
“Ai đồn vậy?” Dù lời cô có vô lý đến đâu thì với anh, dường như tất cả đều có thể trở nên hợp lý.
Kỷ Hoài Chu điềm nhiên: “Lục Tỷ đúng không?”
“……”
“Hôm nay lại là cậu con trai nào?”
Không hiểu sao anh lại hỏi, Hứa Chức Hạ ngơ ngác rồi nhận ra anh đang nhắc đến chuyện gì, vì không có lý do nào để phản bác, cô lí nhí: “Lớp trưởng…”
“Chu Sở Kim, trước khi tốt nghiệp không được phép yêu đương.”
Giọng anh nghiêm túc. Thường khi gọi cô bằng cả họ lẫn tên, tức là lời nói của anh đã không cho phép bất kỳ sự thương lượng nào.
Hứa Chức Hạ khẽ chớp hàng mi, ánh mắt đầy vẻ vô tội.
“Nghe thấy chưa?” Anh nhấn mạnh.
Hứa Chức Hạ suy nghĩ chút gì đó, không giải thích cũng không trả lời, chỉ nhỏ giọng thương lượng với anh: “Em không yêu, anh cũng đừng yêu, được không?”
Gương mặt nghiêm nghị của Kỷ Hoài Chu nở nụ cười: “Chuyện này cũng phải cần anh cùng đồng hành sao?”
“Được không, anh?”
Cô gái nhìn anh đầy hy vọng, Kỷ Hoài Chu gần như không cần suy nghĩ, kéo dài âm cuối đầy lười biếng: “Được.”
Hứa Chức Hạ khẽ mỉm cười, đám mây đen trên đầu cũng tan biến.
“Vậy nên, cô cảnh sát nhỏ,” anh nâng tay phải của mình lên, xích kim loại của còng tay khẽ kêu, lơ đãng hỏi: “Chìa khóa đâu rồi?”
Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn thò tay vào túi nhỏ trên váy nhưng trống trơn, có lẽ đã đánh rơi đâu đó trong lúc chạy.
Hứa Chức Hạ chột dạ: “Để em đi tìm……”
Cô vội vã quay người, nhưng đột nhiên cổ tay bị anh giữ lại, kéo mạnh về phía sau.
Một bên còng tay khác “Cạch” một tiếng, khóa cổ tay trắng mịn của cô lại.