Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 2

 
“He looks so dashing” (Anh ấy đẹp trai quá!)

Phù Ny phấn khởi nên vô thức dùng tiếng mẹ đẻ, chiếc taxi lao nhanh qua, cô ấy bám vào cửa sổ xe nhìn về phía sau, trơ mắt nhìn thấy chiếc siêu xe dần khuất xa, cuối cùng mới cam lòng quay đầu, ánh mắt hướng về phía ghế sau.

“Anh ấy còn độc thân không?” Những khó khăn trên đường lúc trước hoàn toàn tan thành mây khói, tâm trạng Phù Ny rất phấn khởi: “Tớ muốn bắt chuyện với anh ấy!”

“Ai mà biết được?” Rees nghiêng đầu, cậu ấy ghé sát người ra ngoài cửa sổ xe nhưng cũng không nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai kia.

Phù Ny sốt ruột hỏi Hứa Chức Hạ: “Cậu thì sao, bé yêu?”

Mới vừa tỉnh ngủ không lâu, hai má Hứa Chức Hạ còn ửng đỏ, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác, mỉm cười qua loa: “Đừng trông cậy vào tớ.”

Lúc ấy cô nhắm mắt nên không nhìn thấy gì, cũng không để ý lắm.

Phù Ny vừa nghe xong câu đó thì không khỏi tiếc nuối, nói mình cũng không thấy rõ, bỏ lỡ anh chàng đẹp trai rồi.

Hứa Chức Hạ hỏi: “Sao cậu biết là anh chàng đẹp trai, cậu còn không thấy rõ.”

“Đẹp trai là một loại cảm giác.”

Hứa Chức Hạ thành thật nói: “Lúc cậu nhìn thịt ba chỉ cũng có cảm giác.”

Phù Ny: “……”

Rees bật cười một cách cợt nhả.

Xe đi qua con đường hoa Hải đường, lại rẽ vào một khúc cua lên dốc, một khu ký túc xá sinh viên ngoài trường ở đường Bạc Phù Lâm hiện ra trước mắt.

Tầm mắt của Hứa Chức Hạ bị thu hút bởi cảnh vật ngoài cửa xe, cô trở nên an tĩnh lại.

Hơn 10 năm qua, đường Bạc Phù Lâm dường như đã phá hủy không ít kiến trúc cũ. Đã quá lâu, ấn tượng của cô cũng không còn nhiều nhưng những bức tường gạch đỏ đặc sắc kia lại không thay đổi, chỉ có điều khi nhìn thấy tâm trạng của cô vẫn bị dao động.

Taxi đến nơi, Hứa Chức Hạ vỗ mặt cho tỉnh táo, cắt đứt suy nghĩ đắm chìm của mình, đi theo Phù Ny và Rees xuống xe.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, bọn họ mang theo hành lý đi tìm phòng.

Đang chờ thang máy để lên lầu, Phù Ny vẫn còn nhớ mãi không quên chàng trai vừa lướt qua lúc nãy, bắt đầu tự lẩm bẩm như thể bị ám: “Tớ chắc chắn, đó nhất định là một chàng trai Trung Quốc.”

Rees bị cô ấy nói đến đau đầu, không kiềm chế được đả kích cô ấy: “Đàn ông lái loại xe này, tuổi này vẫn còn độc thân, thật đúng là gặp quỷ.”

“Không có phụ nữ trong xe của anh ấy.”

“Có lẽ anh ấy đang đợi, vừa nhìn là biết anh ấy đã đợi ở đó rất lâu.” Rees phá đám: “Tỉnh lại đi, không có sugar daddy nào có ý gì với cậu đâu.”

Phù Ny tức giận che miệng mỉm cười: “Sao cậu biết anh ấy không có ý gì với tôi?”

Rees không nói gì, liếc mắt nhìn cô ấy: “Cô gái, cậu rất thiếu đàn ông sao?”

“Cậu nói đúng, bác sĩ đề nghị tôi gối lên cơ bụng ngủ, cậu là muốn cùng anh ấy tranh sủng sao?”

Rees muốn nói lại thôi, thở dài: “Tôi rất hâm mộ trạng thái tinh thần của cậu.”

Sau khi vào phòng, Phù Ny kéo Hứa Chức Hạ đi và đóng sầm cửa lại, để mặc Rees – người đang cười đắc ý – bên ngoài. Trước khi cửa đóng lại cô ấy còn tức giận hét lên với Rees: “Treo nó tường lên đi, đồ đàn ông thối!”

Phù Ny quay đầu lại mặt đối mặt với Hứa Chức Hạ, thản nhiên nhún vai: “Tớ chỉ háo sắc thôi, thế thì có gì sai?”

Hứa Chức Hạ mỉm cười, biết cô ấy thích nghe gì: “Đương nhiên không, chàng trai không thuộc về cậu cũng không cần phải đẹp trai như vậy.”

Phù Ny vui vẻ hôn gió Hứa Chức Hạ.

“Tớ vẫn chưa đủ dũng cảm, gặp trai đẹp cũng chẳng dám hôn.” Phù Ny ngân nga, vui vẻ lấy rượu rum trắng và vodka mua ở 7-Eleven ra, xoay người đi vào bếp, nói là khóa học đến ngày mốt mới bắt đầu, tối nay sẽ pha cho cô một ly rượu vang.

Đôi tình nhân đặt hành lý xuống rồi đi ra ngoài hẹn hò, Phù Ny vào phòng bếp, nơi này cũng chỉ còn lại một mình Hứa Chức Hạ.

Hứa Chức Hạ thôi không cười gượng nữa, cô kéo vali, yên lặng vào phòng mình dọn dẹp.

Miễn cưỡng cười vui thật sự rất dày vò, đêm nay ở khu cảng, thật ra cô cũng không có tâm tình gì.

Ký túc xá là căn hộ kiểu khách sạn, có cấu trúc kiểu dãy phòng, nữ sinh ở 901, hai nam sinh ở đối diện. Ký túc xá mới tinh, không gian thoáng đãng, khu vực chung có ban công, phòng khách, phòng ăn và nhà bếp. Ba phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng và cửa sổ sát đất, phía sau là Đại học Hồng Kông, phía trước hướng ra Thị trấn Kennedy.

Ở khu cảng đất đai giá trên trời, có thể bỏ ra số tiền thuê thấp mà có được điều kiện như vậy quả thực ngoài dự đoán của mọi người.

Quần áo được treo gọn gàng vào tủ, cô khép va li hành lý lại và đứng dậy, Hứa Chức Hạ nhìn thấy cảnh biển Thị trấn Kennedy ngoài cửa sổ sát đất, được đóng khung giữa những ngôi nhà cao tầng gần đó, chỉ lộ ra một phần màu xanh đậm lấp lánh đầy sao.

Người đi đường và xe cộ gần đó như được ấn nút tua nhanh, đột ngột tăng tốc di chuyển xuyên qua ánh sáng cam ấm áp mờ ảo.

Ánh mắt dần dần tập trung, trên cửa kính in bóng dáng gầy gò của cô, thoáng chốc những giọt nước liên tiếp rơi xuống mặt cửa sổ, lộp bộp lộp bộp vang lên.

Hóa ra trời đang mưa.

Hứa Chức Hạ yên lặng đứng trước cửa sổ, tâm trạng có chút bi ai.

Cô thích mưa nhưng không thích mưa ở khu cảng, ngay lúc này trời lại mưa dầm không dứt, đến cả ông trời cũng chẳng chiều lòng người.

Hứa Chức Hạ lắc đầu, muốn xua đi những cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng, cô bước đến ngồi xuống ghế, thở ra một hơi dài, người không còn chút sức lực, gục đầu úp sấp trên bàn.

Qua một lúc, Hứa Chức Hạ không khỏi vươn cánh tay lấy ra quyển nhật ký “Cái đuôi nhỏ độc quyền” kia.

Cuốn sổ đã viết được một vài năm, những trang giấy mà cô đã viết vô cùng dày, dù bản thân cuốn sổ có khá nhiều trang và cô cũng viết rất chi chít để tiết kiệm, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, giờ đây cũng chỉ còn lại vài trang cuối cùng.

Lật nhật ký đến trang mới nhất, Hứa Chức Hạ rũ mi xuống, một tay chống cằm một tay cầm bút.

「”Đêm nay khu cảng đổ mưa và em lại trở lại nơi này, tính toán thời gian thì cũng đã trôi qua 17 năm rồi. Đi một vòng lớn như vậy, em vẫn chỉ có hai bàn tay trắng như lúc ban đầu.”

Khi còn bé thường nghe ông bà nội nói, làm người phải lấy mục tiêu để làm điểm khởi đầu, hiện tại em không tìm thấy mục tiêu của em.

Em không biết phải làm gì bây giờ, nhật ký anh tặng em cũng sắp viết xong, nhưng em vẫn muốn giữ lại. Như anh đã từng nói, nếu không đi đến tận cùng con đường, sẽ chẳng bao giờ thấy được điểm cuối.」

Dừng lại hai phút, cô mới đặt bút xuống viết tiếp.

「Nhưng em hiểu rằng anh đã không còn liên quan đến em từ lâu.

Cho đến hôm nay.

Thật ra gần đây, em đã rất ít nhớ tới anh rồi…”」

Đầu bút dừng lại trên giấy một lúc lâu, tiếng của Phù Ny đột nhiên vang lên gần cửa, Hứa Chức Hạ hoàn hồn, cô đậy bút khép sổ lại, nhanh chóng nhét vào sâu trong ngăn kéo.

“Tớ đã pha cho cậu một ly mojito này, bé yêu!” Cầm hai ly mojito tự chế, Phù Ny bước đi vui vẻ đến bàn và đưa cho cô một ly uống không dễ say.

Hứa Chức Hạ chìn chằm chằm vào ly rượu bạc hà xanh trước mặt, cô hơi do dự nhưng vẫn vươn hai tay tiếp nhận, chỉ là không lập tức uống ngay.

Phù Ny chống tay ở mép bàn, nếm thử ly vodka của mình: “Trước kia cậu từng ở khu cảng?”

Trong tiếng mưa rơi lộp bộp, Hứa Chức Hạ trả lời một cách mơ hồ: “Từng có một chút…… ràng buộc.”

“Vui vẻ? Hay là tiêu cực?” Phù Ny hỏi.

Hứa Chức Hạ mỉm cười, không nói gì.

Cô ngửa đầu lên, phồng má uống một lúc cả nửa ly rượu, cô nuốt toàn bộ vào trong bụng bằng mấy ngụm, mắt hơi nhắm lại vì men rượu.

“Cậu không nói thì tớ cũng có thể đoán được, là cùng ý trung nhân của cậu.” Phù Ny tự tin nhíu mày, thấy lúc này cô không phủ nhận khiến Phù Ny càng thêm tò mò: “Ai vậy? Chàng trai đó phải đẹp đến mức nào mới lọt vào mắt cậu? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ nhất định phải làm tên thối Rees kia tức chết!”

Cổ họng đến dạ dày đều nóng hầm hập, Hứa Chức Hạ lắc lư nửa ly rượu còn lại, tầm mắt chìm trong ly rượu nhưng tâm tư không biết lang thang đi đâu: “Tớ không biết……”

“Không biết?”

Không biết có tính là thích hay không, có lẽ đúng như lời người kia nói, chỉ đơn thuần là sự ỷ lại.

Im lặng một hồi lâu, Hứa Chức Hạ mới thấp giọng nói: “Anh ấy tên là Chu Quyết.”

Chu Quyết là ai?

Phù Ny liều mạng tìm tòi cái tên này trong đầu, xác định mình chưa từng nghe qua và không nhận ra. Thấy cô không muốn nói nữa, Phù Ny cũng không truy hỏi.

“Tớ cũng muốn về phòng hưởng thụ buổi tối của tớ.” Hàn huyên một lát, Phù Ny vừa nhắc tới việc sau đó cô ấy muốn xem bộ phim nào vừa rời đi, tới cửa còn quay đầu lại cười: “Nếu cậu vẫn muốn uống thì rượu còn lại ở trên bàn ăn. Ngủ ngon, bé yêu, chúc cậu tối nay có được giấc mơ đẹp!”

“Cậu cũng vậy.”

Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng ngủ trở nên yên tĩnh.

Hứa Chức Hạ nhìn về phía màn đêm ướt đẫm bên ngoài cửa sổ sát đất, chợt cảm thấy đã đến lúc phải đối mặt với những định mệnh không thể thay đổi.

Miên man suy nghĩ, ly mojito kia vô thức đã thấy đáy.

Hứa Chức Hạ cũng không phải là người ngoan ngoãn đến mức không uống một giọt rượu nào. Lúc 6 tuổi cô đã từng uống rượu, nhưng chỉ là uống nhầm, lúc ấy cô say đến mức điên cuồng náo loạn, để lại không ít chuyện cười.

Cô là người đa sầu đa cảm, vừa nghĩ tới quá khứ là lại dễ buồn bã, cho nên cô không muốn quá tỉnh táo vào một đêm như thế này, nếu không chắc chắn sẽ là một đêm cô không ngủ.

Vì thế trong trạng thái hơi say, cô không tự chủ được đi ra khỏi phòng.

Phòng khách không sáng đèn, xung quanh nửa sáng nửa tối, Phù Ny đang xem phim trong phòng ngủ, dưới cửa hiện ánh sáng.

Hứa Chức Hạ rót cho mình thêm một ly vodka, sau đó cô dựa vào bàn ăn, trong bóng tối im lặng uống từng ngụm nhỏ.

Đứng ngây người một lúc lâu, cơn mưa rào đã tạnh. Bên ngoài, màn đêm tĩnh mịch.

Uống đến lúc không còn rượu nữa, Hứa Chức Hạ lật ngược cái ly trống không, quơ đi quơ lại, không chảy ra một giọt nào.

Cô thở dài, người dần trở nên mơ màng rượu làm nóng người, cô bèn cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, lại nghiêng đầu thẫn thờ một lúc rồi đặt ly thủy tinh xuống, bước đến mở cửa và lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.

Hứa Chức Hạ bước loạng choạng bước đi, lảo đảo đi đến thang máy, sau khi ấn nút chờ thang máy cô đứng ngơ ngác, không phát ra âm thanh cũng không để ý đến người bên cạnh.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi tên cô.

Cô cũng không say đến mức không nhận thức được nên có thể nhận ra giọng nói của Rees, nhưng đầu óc cô không tỉnh táo như lúc bình thường nên cô không nhìn anh ta, chỉ “Ừh” khẽ với chính mình.

Sự xuất hiện của cô khiến tâm trạng vui mừng bất ngờ của Rees bộc lộ trong lời nói: “Muốn đi ra ngoài sao?”

Hứa Chức Hạ gật đầu, cửa thang máy mở rộng, cô chậm rãi bước vào.

“Tôi cũng vậy.” Ngữ khí Rees vui vẻ theo sau: “Chênh lệch múi giờ, không ngủ được.”

Hứa Chức Hạ “Ồ” khẽ, cô uể oải vài giây, lại mơ hồ nói: “……Vậy cậu đi ngủ sớm một chút.”

Rees sửng sốt, không nhịn được cụp mắt nở nụ cười.

Rees lại ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô mới nhận ra rằng cô đã uống rượu. Anh ta muốn hỏi có phải Phù Ny lôi kéo cô uống rượu hay không nhưng ngập ngừng một lúc lại không nói ra.

Bởi vì anh ta cảm thấy tâm trạng của cô có vẻ không vui.

Dựa vào nhan sắc và bối cảnh gia đình của Rees, đi tới đâu cũng có con gái thích anh ta. Trước đây anh ta đều là người bị động trong chuyện tình yêu, Hứa Chức Hạ xem như là cô gái đầu tiên Rees chủ động theo đuổi.

Rees không bao giờ quên ấn tượng ban đầu về cô.

Buổi học đầu tiên ở Stanford của 4 năm trước, quy trình tự giới thiệu lặp đi lặp lại, nhưng mọi người đều có cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống vườn trường Đại học nên nhiệt tình sôi trào.

Duy chỉ có cô là lạnh lùng, mặc dù lúc cô đứng dậy, tiếng ồn trong phòng học rất lớn.

Cô nói, cô tên là Hứa Chức Hạ.

Rees thích giọng nói của cô, giống như làn gió mềm mại vậy. Nhưng chỉ vài chữ như vậy mà cô đã dừng lại rất nhiều giây, lúc ấy anh ta nghĩ, tại sao chứ, tại sao lại có người xa lạ với tên của mình như vậy?

Sau khi nói xong cô lại im lặng một lúc lâu, như đang phân cao thấp với một loại cảm xúc nào đó, cuối cùng cô cúi đầu trước giáo sư, chân thành xin lỗi và xin nghỉ học vài phút.

Đôi mắt của cô đỏ như mặt hồ trong suốt phản chiếu ánh chiều tà, anh ta ngước mặt lên từ bàn học, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô rất lâu không quay đầu lại.

Lúc đó trang sách ngẫu nhiên mở ra có nội dung: “Thụ thể dendrite* tiếp nhận tín hiệu k*ch th*ch và tạo ra xung thần kinh……”

(*Dendrite là một thuật ngữ quan trọng trong sinh học thần kinh, chỉ các nhánh nhỏ trên tế bào thần kinh giúp truyền và tiếp nhận tín hiệu.)

Đó là lúc anh ta sinh ra xung thần kinh đối với cô một cách khó hiểu.

Sau đó ở chung nhiều, anh ta bắt đầu say mê cô, không chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài và trí tuệ mà còn vì trên người cô có một loại cảm giác, vừa kiên cường lại yếu ớt, vừa dịu dàng lại lạnh lùng.

Anh ta chưa từng gặp cô gái nào như vậy, cô mang một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ khiến anh ta không dám tùy tiện tiếp cận.

Rees luôn cảm thấy có một điều gì đó sống động ẩn dấu dưới vẻ mạnh mẽ của cô, đàn ông đối với phụ nữ đều có h*m m**n khám phá, vì thế anh ta càng ngày càng khó có thể tự kiềm chế bản thân.

Cũng giống như giờ phút này, anh ta không lên tiếng mà kìm lòng đi theo cô.

Hứa Chức Hạ chỉ muốn tản bộ nên mặc kệ anh ta, cô ra khỏi thang máy, ra khỏi căn hộ, rẽ vào khúc cua xuống dốc, chậm rãi đi tới con đường trồng hoa Hải đường.

Rees cho rằng cô đang mất hứng nên kiềm chế nụ cười, trịnh trọng nhận lỗi với cô: “Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi.”

“Không phải lỗi của cậu……” Giọng điệu cô trầm lặng, có lẽ là vì men say, cũng biết rõ anh ta chỉ là kẻ bị liên lụy bởi những bất an và mong manh trong lòng cô.

Mưa từng cơn, vừa tạnh được vài phút lại bất ngờ trút xuống.

Hứa Chức Hạ mơ hồ, phản ứng chậm chạp, cô say khướt nheo mắt ngửa đầu nhìn mưa, bị Rees nắm chặt cổ tay và kéo chạy như bay vào buồng điện thoại bên đường.

Nhiệt độ ở khu cảng cao hơn San Francisco, nhưng cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng manh thì khó có thể chịu đựng nổi một đêm Xuân trong mưa.

Mưa phùn gió bấc vừa qua, Hứa Chức Hạ lạnh run lên, không khỏi co rúm bờ vai gầy gò, hai cánh tay nhỏ trắng như sương khẽ ôm lấy mình.

Rees thấy thế thì bước tới gần, giơ cao cánh tay chống lên khung cửa phía bên kia, thân hình cao lớn cùng buồng điện thoại vây thành một không gian nho nhỏ, ngăn cản gió lạnh quấy nhiễu cô.

Động tác của anh ta tự nhiên đến mức không tìm ra một chút dấu vết của việc cố ý, nếu cô né tránh thì sẽ có vẻ như đang làm quá vấn đề.

Hứa Chức Hạ bất giác lùi lại một bước, sau lưng chạm nhẹ vào buồng điện thoại, cô không nói một lời, cũng không có phản ứng kháng cự mãnh liệt.

Đèn đường mờ nhạt, mưa rơi tí tách, buồng điện thoại nhỏ hẹp mà yên tĩnh, lạc vào một đêm như vậy thì dù Hứa Chức Hạ vô tình với người trước mắt, không khí cũng tự nhiên lây nhiễm mấy phần ám muội.

Rees cúi đầu nhìn Hứa Chức Hạ, cô đang bị anh ta che chắn ở dưới cánh tay, có vẻ dễ thương và dịu ngoan mà anh ta chưa từng thấy qua, khiến trái tim anh ta chợt rung động mãnh liệt.

Anh ta khéo léo nắm bắt tâm tư cô gái, đề tài vừa đúng trong bầu không khí lúc này: “Trong lòng cậu có người mà cậu không buông bỏ được đúng không?”

Lần đầu tiên trong 4 năm qua có người hỏi thẳng cô như vậy.

Hứa Chức Hạ rơi vào im lặng, im lặng rất lâu.

Giọng Rees nhẹ nhàng hơn, lưu luyến không rõ ý nghĩa: “Baby, tin tôi đi, nhớ đến một chàng trai không thể yêu cậu, cậu sẽ chỉ bị uất ức mà thôi.”

Không thể yêu sao……

Hứa Chức Hạ mãi không lên tiếng, cố chấp tự tô vẽ bình yên của mình.

Rees hiểu rõ nhất rằng đối xử với con gái cần phải nhẹ nhàng dẫn dắt, nhưng trong bầu không khí lúc này thì dù nói thành lời hay chỉ là ý nghĩ bộc phát, tâm trạng Rees cũng dần dần khó có thể tự kiềm chế.

Anh ta nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói: “Nếu tôi theo đuổi cậu, cậu có giận tôi không?”

Đồng tử mơ màng của Hứa Chức Hạ chợt hiện lên một chút, mặc dù cô vẫn cúi đầu nhưng biểu cảm rõ ràng lộ vẻ kinh ngạc và giật mình.

Tôi muốn theo đuổi cậu.” Giọng điệu anh ta nhẹ nhàng nhưng lại có tính tấn công: “Không muốn phải thông qua sự đồng ý của cậu trước nữa.”

Để thể hiện rõ ràng, Rees bắt đầu nói bằng tiếng Anh, với sự kiên nhẫn vô hạn: “Không có áp lực, tôi tự nguyện, cậu không cần phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Hứa Chức Hạ nhất thời quên phải lên tiếng.

Cô chưa từng đặc biệt chú ý tới Rees, nhưng giờ này khắc này khi anh ta thể hiện ra sự mạnh mẽ hiếm thấy kia, trong phút chốc làm cô cảm thấy một sự quen thuộc vắng bóng từ lâu, nhưng lại không liên quan gì đến anh ta.

Rees quan sát vẻ mặt cô, lùi lại khẽ cười nói: “Không nói lời nào, tôi coi như cậu đã ngầm đồng ý.”

Đêm mưa mông lung, bầu không khí mập mờ đến mức này rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.

Trong lòng Rees hy vọng trời mưa lớn hơn, anh ta liếc mắt quan sát cơn mưa và nhìn thấy chiếc Bugatti Black Warrior mà anh ta kinh ngạc hâm mộ kia vẫn đang đậu dưới tàng cây đối diện, đến giờ vẫn chưa từng rời đi.

Ngạc nhiên, Rees đột nhiên quét mắt nhìn chàng trai kia.

Lúc này anh đang đứng ngoài xe, hoàn toàn dửng dưng với trận mưa này, mưa nhỏ xuyên qua tán cây thành mưa bụi, rơi xuống vai anh như những hạt bụi.

Lưng anh dựa vào cửa xe, dáng người quá cao, chân phải hơi cong đầu gối, chiếc áo sơ mi đen tơ tằm màu sẫm đóng thùng gọn gàng vào thắt lưng quần, để lộ phần bụng săn chắc. Chiếc áo cổ Cuba rộng rãi, nhưng phần dưới cổ áo lại ôm sát, tạo nên đường nét nổi bật, thu hút ánh nhìn.

Phía trên bả vai rộng lớn có một chiếc khuyên tai kẹp hình mặt thú màu đen, cặp kính râm gọng nhỏ màu xám nhạt còn đeo ở sống mũi cao thẳng của anh, vẫn không tháo xuống. Không nhìn thấy mắt khiến anh có vẻ càng thần bí khó lường.

Rees nhìn anh từ xa.

Thấy một tay anh đút túi, một tay rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng. Anh ném hộp thuốc lá vào trong cửa sổ xe rồi lấy bật lửa trong túi quần ra, ngón tay cái khẽ cọ vài lần vào bánh xe đánh lửa nhưng không lên lửa. Anh đóng nắp kim loại lại, cánh tay uể oải buông xuống, chiếc bật lửa cầm lỏng lẻo ở đầu ngón tay, lắc qua lắc lại một cách hờ hững.

Cho dù cách xa, Rees cũng có thể cảm nhận được sự u ám và nguy hiểm trên người anh, nhìn anh có vẻ lười biếng nhưng dưới sự thả lỏng lại càng giống như có răng nanh chưa lộ ra.

Anh vuốt cằm một lúc lâu, không gian xung quanh tĩnh lặng đầy hiểm họa rình rập.

Sự giàu nghèo của một người có thể thể hiện ra bên ngoài, nhưng cảm giác đẳng cấp lại xuất phát từ những chi tiết nhỏ nhặt trong xương tủy. Mà người này, chỉ nhìn dáng vẻ đã biết không phải là hạng người bình thường.

Rees hoảng hốt, không khỏi suy nghĩ đây là nhân vật nào.

Lúc này, chàng trai giơ ngón trỏ lên, chậm rãi tháo kính râm xuống.

Trong nháy mắt không thể lường trước, tầm mắt đang nhìn xuống đất của anh đột nhiên lạnh lùng ngước lên.

Ánh mắt kia sắc bén giống như dao nhọn, một dao bay thẳng vào mắt Rees.

Mí mắt Rees chợt run rẩy, xương sống cũng run rẩy theo, cảm giác như mình bị khoét mất một miếng thịt mắt.

Nếu không phải Hứa Chức Hạ là cô gái anh ta quen biết đã lâu, Rees sẽ nghĩ rằng người mình đang quyến rũ chính là bảo bối tâm can của chàng trai này.

 

Bình Luận (0)
Comment