Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 23

 
Trên ban công biệt thự, ánh đèn tối mờ, không gian tĩnh lặng.

Kỷ Hoài Chu dựa vào lan can, người hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay anh đặt trên lan can làm bằng kính, bàn tay buông lỏng, ngón tay buông tự nhiên kẹp một điếu thuốc.

Đầu thuốc đã cháy hơn nửa, ánh đỏ le lói tỏa ra một làn khói trắng yếu ớt rồi bị bóng đêm nuốt chửng.

Gương mặt với những đường nét rõ ràng của anh chìm trong bóng tối, cúi đầu, vài sợi tóc ngắn bên trán rủ xuống che khuất cảm xúc trong đôi mắt anh, nhưng nhìn có vẻ hơi chán nản và mệt mỏi.

——Em trưởng thành rồi, có thể thích rồi.

——Bây giờ có thể thích anh được không?

“Anh trai……”

Bên tai văng vẳng lời thì thầm ngây ngô của cô bé, giọng nói mang theo chút men say, âm cuối kéo dài có phần tủi thân.

Lại nghĩ về một đêm nào đó, ở trước cửa phòng ngủ cô đột nhiên quay lại, nghiêm túc nói với anh như một lời tuyên bố——

“Anh trai, em sẽ lớn lên.”

Cơn gió oi bức của đêm Hè thổi vào cổ áo sơ mi rộng thùng thình, như mang theo một chiếc lông vũ chạm nhẹ làm cổ họng anh ngứa ngáy.

Người cảm thấy rất bồn chồn.

Ngón tay anh vuốt tóc trên trán về phía sau, vô tình nắm một nắm tóc ngắn.

Nhắm mắt lại, chỉ thấy cô bé nhỏ nhắn ngày nào luôn chạy theo sau anh, từng tiếng gọi “Anh trai” ngọt ngào như mật.

Lúc đó cô chỉ cao một chút như vậy, luôn thích úp mặt vào lưng anh.

Bây giờ……

Một tay đưa điếu thuốc lên môi, Kỷ Hoài Chu cắn chặt đầu thuốc, hút một hơi thật mạnh rồi thở ra một làn khói trắng dày đặc.

Một làn khói trắng u ám bay vào màn đêm.

Nơi nào có cô hiện diện trong cuộc sống, anh không bao giờ hút thuốc. Những năm qua EB phát triển mạnh mẽ, công việc phức tạp theo đó cũng không thể tránh khỏi việc khiến anh đau đầu, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới hút vài điếu trong văn phòng.

Nhưng đêm nay, trên ban công đã đầy những tàn thuốc lá.

Anh đã trải qua sự phản bội của cả thế giới, đã trải qua những lúc sinh tử, đã từng nổi loạn, nhưng đêm nay là lần đầu tiên anh không biết phải làm sao.

Hoàn toàn không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

Hy vọng rằng cô chỉ đang nói bừa.

Không phải như anh đang nghĩ.

Mỗi giây phút của đêm đó kéo dài vô tận, Kỷ Hoài Chu một mình ở trên ban công, thức trắng suốt cả đêm.

Hứa Chức Hạ ý thức mơ hồ, cảm thấy mình chao đảo, linh hồn như sắp bay đi. Sau đó có một thân hình ấm áp đỡ lấy cô, cuối cùng nhẹ nhàng đặt cô vào một đám mây.

Cô lười biếng xoay người trong đám mây đó.

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào mí mắt khiến lông mi run rẩy, Hứa Chức Hạ mở mắt, nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê trên trần.

Xung quanh là những bức tường màu hồng nhạt, ở chân tường được trang trí viền vàng, rèm cửa màu kem trắng, đây là phòng ngủ của cô ở nhà họ Minh.

Hứa Chức Hạ nhắm mắt suy nghĩ một chút, đầu óc mơ hồ dần dần tỉnh táo lại.

Cô mơ hồ nhớ lại, tối qua sau khi tiệc tri ân kết thúc, chính cô đã gọi điện cho anh trai nhưng tình hình giao thông ở Hàng Châu khó lường nên anh đến hơi trễ.

Vì vậy, cô ôm cột hiên rồi lại gọi thêm vài cuộc nữa.

“Anh trai, mọi người đều đã về hết rồi……” Lúc đó cô đã say đến mức mơ mơ màng màng, cầm điện thoại, nói một cách chậm rãi.

“Ra chỗ sảnh lớn ngồi, ngoan một chút.”

“Dạ, được……” Cô nhắm mắt lại, trong cơn mơ màng nghĩ đến ngày Hạ chí sắp đến, cuối cùng thì một giai đoạn khó khăn cũng sắp kết thúc. Trong lòng tràn đầy niềm vui nhỏ, cô nói năng cũng ngoan ngoãn hơn: “Dù có muộn thế nào, anh trai cũng sẽ đến đón em.”

Chắc chắn là anh trai đã đưa cô về nhà.

Cô gái nhỏ có tâm tư đơn giản, chỉ cần nếm chút ngọt ngào cũng có thể vui vẻ. Hứa Chức Hạ mỉm cười, duỗi mình một cái trên giường.

Ánh sáng rực rỡ chiếu từ cửa sổ kính sát đất, ở trước bàn ăn.

Lục Tỷ gác một chân lên, khuỷu tay tựa vào lưng ghế, ngồi với tư thế lười biếng: “Giám đốc Phi Âu lại bỏ tiền ra mua bài bôi đen EB. Ngày mai tôi sẽ tìm một người mẫu nam đến quyến rũ vợ ông ta! Ông ta đã ăn cắp công nghệ tuabin của chúng ta, tôi còn chưa tính sổ với ông ta vậy mà lại dám chơi trò chiến tranh thương mại độc ác như vậy với tôi!”

Kỷ Hoài Chu chậm rãi nhai thức ăn rồi nhàn nhã cầm cốc cà phê lên uống một ngụm.

Thấy anh có chút mệt mỏi, không có tinh thần, Lục Tỷ hỏi: “Đại ca, tối qua lại thức khuya để nghiên cứu à?”

Kỷ Hoài Chu không trả lời.

“Ăn cơm thì đừng nói chuyện công việc.” Chu Thanh Ngô bưng đĩa sandwich đặt lên bàn ăn, hôm nay bà ấy không vội đến trường nên đã làm một bữa brunch* cho họ.

(*Bữa brunch: Brunch là một từ ghép của Breakfast (bữa sáng) và Lunch (bữa trưa). Do đó, bữa ăn này thường diễn ra trong khung giờ 10:00 – 13:00. Brunch được thưởng thức vào cuối tuần hoặc các ngày nghỉ, khi mọi người có thời gian thư giãn và không cần phải vội vàng.)

Hứa Chức Hạ vừa xuống lầu ngay lúc đó.

“Bé con dậy rồi à?” Chu Thanh Ngô mỉm cười nhìn cô đi tới: “Thấy cháu ngủ say quá, dì không nỡ đánh thức cháu. Tối qua anh trai đi đón cháu đến tận nửa đêm mới về nhà. Có bị đau đầu không?”

“Không đau ạ.” Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn trả lời. Trước tiên cô chào hỏi Lục Tỷ rồi nhìn về phía chàng trai đang ăn uống bên cạnh.

Có vẻ anh chuẩn bị ra ngoài, mái tóc ngắn đen nhánh được chải chuốt gọn gàng, buông lơi tự nhiên, hàng mi rũ xuống. Mỗi lần nuốt thức ăn, yết hầu chuyển động rõ ràng, bàn tay cầm dụng cụ ăn có làn da mỏng manh lộ ra những đường gân màu nhạt.

Trong lòng Hứa Chức Hạ nổi lên một cảm giác kỳ lạ.

Giống như cây mắc cỡ bị ngón tay anh chạm vào, rõ ràng là tình cảm thầm kín nhưng mỗi ngày lại như vừa nhìn đã yêu.

Hứa Chức Hạ lặng lẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng, anh trai.”

Kỷ Hoài Chu không ngẩng đầu mà chỉ “Ừh” khẽ.

Không thờ ơ như anh, Lục Tỷ vừa thấy em gái đã không thể kiềm chế được sự nhiệt tình: “Kim bảo bối, hôm qua tốt nghiệp có uống rượu không? Đại ca tối hôm qua bận rộn, lần sau cần đón thì cứ gọi anh nhé.”

“Được ạ.” Hứa Chức Hạ ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hoài Chu.

Chu Thanh Ngô lấy một miếng sandwich đặt vào đĩa, bỏ lên trên cho cô một quả trứng lòng đào và cá hồi, nói đùa: “Em gái đã lớn rồi, chuyện trăm năm của hai cháu thì sao, còn chần chừ gì nữa?”

“Cháu còn khoảng hai năm nữa,” Lục Tỷ cắn một miếng sandwich rồi nhíu mày: “Nhưng A Quyết có tình cảm rồi.”

Chu Thanh Ngô ngạc nhiên: “Đang yêu ai rồi à?”

Hứa Chức Hạ cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy qua tim, sữa đã đưa đến bên miệng lại dừng lại, mơ hồ nhìn về phía đó.

“Giám đốc thiết kế của công ty.”

Nói xong, Lục Tỷ bị ai đó liếc một cái, thấy vậy Lục Tỷ ngạc nhiên: “Không phải chứ đại ca, La Duẫn Cẩm thích anh mà anh không nhận ra sao?”

Người trong cuộc vẫn chưa lên tiếng, Hứa Chức Hạ hơi nín thở, vội vàng hỏi: “Chị La thích anh trai ạ?”

Lục Tỷ phủi những mảnh vụn bánh mì trên tay, mỉm cười giả lả: “Anh Lục Tỷ đã gặp nhiều người rồi, sẽ không thể nhìn nhầm đâu! Chỉ cần anh trai của em đồng ý thì em sẽ có chị dâu ngay, Kim bảo bối à!”

Hứa Chức Hạ không thể mỉm cười nổi dù chỉ một chút.

Cô cảm thấy như mây đen che phủ ánh mặt trời, trong lòng không còn chút ánh sáng nào nữa và đang nuôi dưỡng một con quỷ nhỏ, rất ích kỷ, rất tối tăm, rất không ngoan nhưng cô không thể nào kiềm chế được.

“Em không muốn có chị dâu……” Cô buồn bã nói.

Kỷ Hoài Chu khẽ chớp mắt, từ từ đặt cốc cà phê xuống như không có chuyện gì xảy ra và nở nụ cười: “Nói vậy không phải là không hợp lý sao? Anh trai lớn hơn em 10 tuổi mà đến giờ còn độc thân, có hợp lý không?”

“…… Không đến mười tuổi.”

“Hửm?”

Cô c*n m** d***, giọng nói rất nhỏ nhưng ánh mắt nhìn vào mắt anh mang theo sự kiên quyết: “Chín tuổi tám tháng.”

Khoảnh khắc họ nhìn nhau này gần như đang nói với anh một cách chắc chắn rằng, em gái có tình cảm với anh như những gì anh nghĩ.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô gái mà mình đã nuôi lớn từng ngày trước mặt, từ lúc năm tuổi đến khi sắp trưởng thành, từ dáng vẻ ngây thơ đến khi xinh đẹp. Cô đang độ tuổi thanh xuân, việc cô có cảm tình với người khác là điều dễ hiểu và người đó chính là anh. Thực ra mà nói thì đó cũng là chuyện bình thường.

Dù sao anh cũng là người thân thiết nhất với cô, ngoài quan hệ huyết thống ra thì họ chính là anh em ruột.

Cô không sai.

Là anh đã lơ là.

Vậy nên, cảm giác đạo đức xé nát trái tim anh.

Anh phải bị điên mới có thể chấp nhận tình cảm của đứa em gái như ruột thịt do chính tay mình nuôi lớn.

Kỷ Hoài Chu luôn giỏi che giấu cảm xúc, anh mỉm cười đứng dậy, trước khi rời đi vẫn xoa đầu cô như chưa có chuyện gì xảy ra: “Vẫn còn là trẻ con.”

Một bát nước lạnh dội vào trái tim đang ấm áp của Hứa Chức Hạ.

Cô nóng lòng muốn nói rằng cô không còn là một đứa trẻ con nữa, nhưng cô không thể phản bác, cô chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Tuần cuối cùng nhưng lại khó khăn hơn cả hai năm.

Cô rất sợ phải chờ đợi cả đêm để thấy mặt trời mọc, kết quả chỉ nhận lại là một ngày âm u không có ánh mặt trời, cũng sợ mình đến muộn sẽ bỏ lỡ mất khoảnh khắc mặt trời mọc.

Trong tuần đó, Kỷ Hoài Chu gần như đều ở công ty và chỉ về nhà được hai ngày. Anh là nhân vật chủ chốt, khi bận rộn thường ở lại công ty cũng là chuyện bình thường.

Năm ngoái, một thành phố ở nước ngoài bất ngờ bị tấn công bởi một cơn bão tuyết, máy bay tìm kiếm cứu nạn không người lái mà Kỷ Hoài Chu thiết kế đã thành công cứu sống hơn trăm mạng người trong điều kiện thời tiết cực đoan.

Khi tin tức lan ra, EB giống như sấm sét giữa trời quang, gây chấn động cả ngành công nghiệp.

Hai năm qua, danh tiếng của EB nổi lên như vũ bão, tên tuổi Kỷ Hoài Chu cũng đã nổi tiếng trong ngành.

Hứa Chức Hạ chỉ mới có cảm nhận sâu sắc trong những ngày này.

Có lẽ trước đây khi anh làm việc cô cũng bận rộn với việc học, nhưng bây giờ cô đã tốt nghiệp, quá rảnh rỗi nên dễ dàng bị sự cô đơn xâm chiếm.

Khi một mình, cô luôn không thể kiềm chế nổi những suy nghĩ rằng anh trai đang ở công ty cùng La Duẫn Cẩm ngày đêm bên nhau, không biết họ có xảy ra chuyện gì không?

Anh Lục Tỷ nói, họ đều là sinh viên xuất sắc về thiết kế và kỹ thuật máy bay của các trường danh tiếng, có nhiều chủ đề chung, ý tưởng luôn tương đồng và làm việc rất ăn ý.

Hứa Chức Hạ có lẽ hiểu được cảm giác này, giống như khi cô với các bạn học khác thảo luận đề tài, luôn cảm thấy không hợp nhau nhưng với Tề Hằng thì lại có thể nói chuyện thoải mái.

Đó là gì, là tri kỷ sao?

Khi họ ở bên nhau sẽ chỉ đơn thuần nói chuyện công việc.

Hay sẽ giống như trước đây, như lúc Tề Hựu và nữ sinh kia…

Những ngày đó Hứa Chức Hạ thường xuyên không tập trung, cô không biết anh trai có thật sự bận rộn hay là đang xác định mối quan hệ với La Duẫn Cẩm, nói chuyện yêu đương nên mới không có thời gian quan tâm đến cô.

Cô cảm giác như mình bị bỏ rơi.

Một đêm nọ, cô nghĩ đến La Duẫn Cẩm xinh đẹp và quyến rũ kết đôi cùng anh trai thành một cặp trai tài gái sắc, tuổi tác phù hợp, họ thật sự rất xứng đôi.

Cô nghĩ đến mà lòng không yên, trằn trọc không ngủ được.

Hứa Chức Hạ cảm thấy mình thật tồi tệ.

Bởi vì lúc đó cô đã gọi điện cho anh trai.

“Anh trai……” Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều khiến bản thân cảm thấy buồn bã, khi gọi cho anh, giọng cô có chút nghẹn ngào.

Trong điện thoại im lặng hai giây: “Ừh?”

Giọng anh đáp lại nhẹ nhàng, trầm thấp, nghe có chút ôn hòa khiến Hứa Chức Hạ càng cảm thấy tủi thân: “Anh đã không về nhà suốt mấy ngày rồi.”

Phía bên kia có chút ồn ào.

Có tiếng ồn ào của mọi người cùng với tiếng ly rượu chạm vào nhau.

Không biết ai đang trêu chọc anh, cười đùa hỏi: “Giám đốc Chu, có phải là bạn gái nhỏ của anh đang kiểm tra không?”

Hứa Chức Hạ nín thở, tập trung lắng nghe.

Nghe thấy anh cười nói: “Em gái.”

Cô cảm thấy lòng mình lạnh đi, nhưng lại không thể trách móc.

Tiếng cười bên kia vẫn tiếp tục: “Giám đốc Chu không hổ danh là người trong mộng của các cô gái, ngay cả em gái cũng dính lấy như vậy, sau này không biết vợ có ghen không?”

Hứa Chức Hạ chìm trong bóng tối, tâm trạng ảm đạm.

“Cần gì vợ chứ,” anh thong thả mở miệng, giọng nói lười biếng nhưng chứa đựng sự chín chắn của một người đàn ông.

“——Có em gái đủ để nuôi cả đời rồi.”

Trong lòng Hứa Chức Hạ lại dâng lên một cảm xúc khó tả.

Đó có phải là tình yêu không, tâm trạng sẽ vì một người mà lên xuống thất thường.

Trên mạng nói em gái không thể thích anh trai, em gái thích anh trai là phá hoại đạo đức con người, là không chính đáng.

Mà tâm tư của cô là không thể lộ ra.

Hứa Chức Hạ dần dần không còn những ước mơ đơn thuần ban đầu, sống trong tâm trạng lo lắng, cuối cùng cũng đến ngày Hạ chí.

Khác với những ngày sinh nhật trước vì lần này là lễ trưởng thành, Chu Thanh Ngô và Minh Đình đã trang trọng tổ chức cho cô một bữa tiệc tối long trọng.

Dù trong lòng Hứa Chức Hạ có khoảng cách, không thể gọi họ là bố mẹ, nhưng về mặt danh nghĩa thì cô chính là con gái của nhà họ Minh.

Bữa tiệc hoành tráng, mời rất nhiều người, có bạn bè của nhà họ Minh, có những nhân vật nổi tiếng trong ngành. Trần Gia Túc và Kiều Dực chấp nhận việc bị đánh gãy chân để đến dự tiệc. Có Mạnh Hy, có Đào Tư Miễn, có cả Tưởng Kinh Xuân và Tưởng Đông Thanh cũng đặc biệt đến đây một chuyến mặc dù đi lại rất khó khăn.

Nhưng trong lòng Hứa Chức Hạ lại cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Hội trường tiệc rộng lớn mênh mông, cao hơn mười mét, đèn chùm pha lê kiểu Pháp chiếu xuống ánh sáng lấp lánh, từ bàn tiệc đến quầy bánh ngọt đều được trang trí bằng hoa hồng tươi mới vừa được vận chuyển đến bằng đường hàng không.

Người phục vụ bưng khay, bận rộn đi lại giữa các bàn tiệc.

Minh Đình và Chu Thanh Ngô với tư cách là chủ nhà, cầm cocktail đi khắp nơi tiếp đãi khách mời.

“Bà Minh, chúc mừng chúc mừng!”

Một vài đối tác cũ của Minh Đình tiến đến chúc rượu, Chu Thanh Ngô khoác tay Minh Đình, mỉm cười nâng ly về phía đối phương.

“Có thể gọi tôi là ông Chu, nhưng xin hãy gọi cô ấy là bà Chu.” Minh Đình mỉm cười vỗ vai đối phương: “Việc lấy tên theo họ chồng là chuyện của thời đại trước rồi.”

“Không trách chuyện hai anh em đều mang họ của bà Chu, phong độ của ông thật sự khiến tôi phải nể phục!” Một người trong số đó giơ ngón cái lên: “Thật là một người đàn ông bản lĩnh!”

“Con trai thành đạt, con gái xinh đẹp, đây không phải là hạnh phúc gia đình thì là gì?”

“Cháu trai và cháu gái nhà chúng ta đâu rồi, sao không thấy ai hết?”

Chu Thanh Ngô mỉm cười nói: “Con gái muốn thay bộ đồ đẹp, anh trai cũng đi cùng.”

Phòng VIP của khách sạn rất yên tĩnh, cách xa sự ồn ào.

Kỷ Hoài Chu dựa vào ghế sofa nhung đỏ, cánh tay đặt trên tay vịn, nhàn nhã xem điện thoại. Bộ vest màu tối được là phẳng phiu, tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài, bên trong là áo sơ mi lụa, giày da bóng loáng.

Một bộ trang phục mà anh rất hiếm khi mặc.

Rèm ngăn cách trong phòng thay đồ được kéo ra từ bên trong.

Anh ngẩng đầu, thấy cô gái nhỏ vừa xuất hiện trước mặt.

Cô đã thay một chiếc váy nhỏ, một bộ váy công chúa bồng bềnh, cổ chữ U để lộ cánh tay thon thả và đường cong trên cổ, lớp vải lưới trong suốt xếp chồng lên nhau, trang trí thêm ngọc trai và đá quý lấp lánh, đuôi váy trải dài trên sàn.

Đây là lần đầu tiên cô trang điểm, tô son màu hồng nhạt dịu dàng, gò má trắng mịn được phủ nhẹ một lớp phấn hồng, mái tóc dài hơi xoăn cùng với vẻ ngây thơ của người thiếu nữ tạo thêm phần quyến rũ.

Kỷ Hoài Chu nhìn cô trong vài giây rồi rũ mắt xuống, ngón tay dài, thon thả nắm chặt chiếc cà vạt, đứng dậy: “Đi thôi.”

“Anh trai.” Hứa Chức Hạ gọi anh lại.

Anh quay lại nhìn thẳng vào mắt cô, cô nhẹ nhàng nói: “Giày của em không cài được.”

Tầm mắt Kỷ Hoài Chu nhìn xuống đôi giày cao gót nhỏ của cô, khóa cổ chân còn lỏng lẻo, buông lơi trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô.

Dường như anh hơi do dự nhưng vẫn tiến lại, gối quần tây khẽ cong, quỳ một chân xuống đất.

Đôi giày cao gót nhỏ không đứng vững, Hứa Chức Hạ một tay vịn vào vai anh, tay kia có chút ngại ngùng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn của anh.

Ngón tay anh đôi khi vô tình chạm vào làn da chân khiến Hứa Chức Hạ cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp.

Cô hít một hơi thật sâu, nhân lúc này hỏi ra vấn đề mà mấy ngày qua luôn quẩn quanh trong đầu cô.

“Anh trai, anh có thích chị La không?”

Kỷ Hoài Chu tập trung nắm chặt một đầu dây giày, từ đầu bên kia luồn vào.

Anh hoàn toàn có thể để cô hiểu lầm nhưng vô thức không muốn lừa dối cô.

“Chỉ là đồng nghiệp thôi.”

Hứa Chức Hạ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như được giải tỏa, nhưng ngay lập tức cô lại tham lam muốn hỏi sâu hơn.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Cô đột nhiên lên tiếng: “Còn em thì sao?”

Ngón tay Kỷ Hoài Chu dừng lại một chút, khựng lại khó nhận ra trong giây lát, giọng điệu không có gì đặc biệt: “Tất nhiên.”

Hứa Chức Hạ bỗng run lên, nhịp tim tăng vọt đến đỉnh điểm nhưng câu nói tiếp theo của anh lại khiến nhịp tim cô rơi xuống vực sâu.

“Anh là anh trai của em mà.”

Anh nói xong, giữ thẳng lưng đúng lên, đôi mắt đẹp màu xanh đen nhìn thẳng vào cô, khẽ nhíu mày, khóe môi cong lên.

“Anh trai thích em gái là điều hiển nhiên.”

Anh trai không thể thích em gái cũng là điều hiển nhiên.

  

Bình Luận (0)
Comment