Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 4

 
Hứa Chức Hạ luôn nghĩ, nếu năm ấy trên đường bị đưa về cô nhi viện cô không lén lút bỏ trốn thì có lẽ nhiều năm sau sẽ không đau khổ đến thế này.

Dù sao thì đã từng có rồi lại mất đi tuyệt vọng hơn chưa từng bắt đầu rất nhiều.

Đó là một buổi tối mùa Xuân nào đó, thời tiết khi ấy ở khu Cảng vô cùng thất thường, nắng mưa thất thường, nhiệt độ dao động mạnh khiến không ít người bị cảm lạnh.

Vừa dứt một trận mưa lớn, dưới ánh đèn đường mặt đất ướt sũng loang loáng ánh nước, chưa tạnh được bao lâu mưa lại rơi xuống, lúc dồn dập, lúc lác đác.

Bên cạnh có một quán nước*, trên khung cửa kính xanh thẫm dán đầy giấy thực đơn, phía trên treo tấm biển sáng rực viết bốn chữ phồn thể màu đỏ gạch: “Phương Hoa Băng Thất”.

(*Quán nước: raw gốc là (冰室) dịch sát nghĩa là “phòng băng” hay “phòng lạnh”, nhưng trong ngữ cảnh hiện đại (nhất là ở Hồng Kông), nó thường chỉ: Một kiểu quán ăn/quán nước giải khát kiểu cũ, phổ biến từ giữa thế kỷ 20, phục vụ các món như: Trà sữa Hồng Kông, bánh mì bơ, mì ăn liền, đồ ăn nhanh lai kiểu Tây – Trung.)

Thịt quay, bánh bao dứa kẹp bơ, bánh mì heo con, trà sữa túi lọc…… đủ loại hương thơm đậm đà bản xứ từng chút một lan qua khe cửa, tản vào không khí trong lành, mát lạnh sau cơn mưa khiến mùi thơm lại càng thêm rõ rệt.

Lúc ấy, Hứa Chức Hạ đang ngồi xổm ở góc cửa quán nước.

Khoảng đất nhỏ đó tối om nằm ngoài vùng sáng của đèn đường, ngày mưa khách khứa ra vào lác đác, người nào cũng bận rộn mở ô, thu ô, chẳng ai để ý tới một bé gái 5 tuổi đang trốn trong khoảng bóng tối bên cạnh.

Mái hiên bên ngoài quán nước rất hẹp, mưa không ngừng tạt vào người Hứa Chức Hạ.

Cô ôm chân vùi mặt xuống, lưng áp vào tường, co người lại thành một khối nhỏ bé, chiếc váy màu nhạt không vừa người kéo lê xuống nền đất ẩm đen bẩn thỉu.

Tuy rằng khu Cảng đã được trao trả về gần mười năm, nhưng việc phổ cập tiếng phổ thông đâu phải chuyện một sớm một chiều. Lúc bấy giờ, trên đường phố nơi đây vẫn chưa phổ biến việc nói tiếng phổ thông, những âm thanh ồn ã vọng ra từ sau cánh cửa kính đều là giọng Quảng Đông.

Hứa Chức Hạ nghe hoàn toàn không hiểu.

Cô chưa bao giờ chịu đựng cái đói rét và cô đơn nào giống như thế.

Xe cộ nối tiếp lao qua những vũng nước, ánh đèn pha lóe lên từng chập khiến mắt cô lóa đi, như thể trong cơn mơ hồ lại thấy được bố mẹ mình trong con hẻm ở Kinh Thị——

“Hạ Hạ, nếu gặp được người có lòng tốt thì hãy theo họ về nhà, tự mình phải ngoan ngoãn một chút.”

Trong đêm tối, đôi mắt người mẹ đang ngồi xổm trước mặt cô ánh lên những giọt lệ.

Người hầu cầm ô, dưới tán ô người bố khẽ hừ lạnh, chất giọng người Kinh Thị ngông nghênh mang theo khinh miệt: “Cô còn tâm trí mà lo nó ngoan hay không sao! Trong viện kia đã lên tiếng rồi, từ nay trở đi cô chỉ có một đứa con trai, chưa từng sinh ra đứa con gái nào cả!”

“Tôi đã nhờ cô nhi viện chuẩn bị thỏa đáng, thu lại lòng từ bi của cô đi, đừng ở đây tạo chuyện xấu cho tôi!”

Người bố quay người ngồi vào chiếc xe dài, cửa kính hạ xuống, từng tiếng thúc giục vang lên đầy sốt ruột.

Người mẹ nhìn cô lần cuối cùng, đặt cây ô trong tay xuống bên giày cô, nhắm mắt lau nước mắt rồi đứng dậy quay đầu đi.

Chiếc xe rời đi trước mắt Hứa Chức Hạ, Hứa Chức Hạ ôm chiếc ô dưới đất lên, nhìn theo ánh đèn đuôi xe tắt hẳn ở cuối con ngõ nhỏ.

Cô đứng một mình trước cổng cô nhi viện, lặng lẽ không khóc không quấy, có thể cô đã nghe hiểu ý của bố, cũng có lẽ cô chỉ nghĩ đó là một buổi tối chủ nhật bình thường trở lại trường.

“Tạm biệt bố mẹ……”

Khi đó không khí cũng ẩm ướt lạnh lẽo như vậy, cô hướng về con ngõ vắng lặng, khẽ thì thầm với chính mình.

Con người không thể nhớ lại những chi tiết trong giai đoạn đầu đời, tâm lý học gọi đó là chứng mất trí nhớ thời thơ ấu.

Nhưng hai năm trước, khi còn ở cái tuổi ngây ngô, chưa biết ghi nhớ gì, lần gặp bố mẹ cuối cùng đã trở thành ký ức Hứa Chức Hạ không thể nào quên.

Từ đó Hứa Chức Hạ không còn gặp lại bố mẹ, nhưng cô lại bám chặt lấy câu nói của mẹ—— Nếu gặp được người có lòng tốt thì hãy theo họ về nhà.

Cô nghĩ, nếu mình ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nhất định sẽ quay lại đón cô……

Lại thêm một luồng ánh đèn xe như lũ ngược dòng tràn vào mắt, bất chợt kéo Hứa Chức Hạ ra khỏi ảo giác.

Trong tiếng mưa rơi xen lẫn hai giọng Quảng Đông.

“Chủ tịch Kỷ đã nói rồi, tối nay cậu nhất định phải theo tôi về biệt thự.”

“Làm phiền bảo ông ta cút xa ra một chút mà nằm mơ đi.”

Giọng nói đầu tiên là của một người đàn ông trung niên kiên nhẫn.

Còn người sau là một thiếu niên, giọng của anh âm sắc trầm lạnh, không có cảm xúc, chỉ có sự lười nhác uể oải của khẩu âm Hồng Kông.

“Cậu chủ nhỏ, cậu lên xe đi, chủ tịch Kỷ ở Anh ngày ngày đều rất nhớ cậu.”

Cậu thiếu niên thờ ơ giễu cợt: “Sao, ông cụ nhà ông ta lại không vừa lòng với người con trai bây giờ, muốn đổi sang một người khác à?”

“Chủ tịch Kỷ cũng là bất đắc dĩ thôi, nói cho cùng ông ấy vẫn là bố của cậu, bố con ngồi xuống từ từ nói chuyện, chẳng có gì là không thể giải quyết được……”

“Được thôi, chú Chung Tù.”

“Vậy cậu——”

“Bảo ông ta xuống mồ bồi táng cùng mẹ tôi trước đã.”

Niềm vui của người đàn ông trung niên biến thành một ngụm khí lạnh rút ngược trở vào.

Cậu thiếu niên cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng khiến người ta có cảm giác cơn mưa lạnh xung quanh đều ngưng kết thành băng nhọn: “Nếu không làm sao tôi biết được, ông ta có đang giả vờ tỏ ra có lòng tốt hay không?”

“Cái này……” Làm sao Chung Tù dám nhận chuyển lời đại nghịch bất đạo này.

Mưa lớn che lấp đi cuộc trò chuyện.

Giằng co vài phút, chiếc Phantom đời mới nhất lúc bấy giờ tạm dừng bên đường, đành bất lực rời đi. Ánh đèn pha loan tỏa, thân xe đen bóng ướt đẫm trong màn mưa dần xa rồi chìm hẳn vào đêm tối.

Tiếng giày thể thao dẫm lên mặt đường ướt át, bắn tung những giọt nước, chậm rãi tiến lại gần, cuối cùng dừng ngay bên tai Hứa Chức Hạ.

Cùng lúc đó, âm thanh mưa rơi lên mặt ô trở nên rõ ràng, tí tách nhảy múa, như hai bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ vào tờ giấy.

Hứa Chức Hạ cảm giác được bên trái mình có một người đứng đó.

“Ừhm.” Một lát sau người nọ nhàn nhạt lên tiếng.

Hình như là cậu thiếu niên vừa rồi.

Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng “Ừhm” khẽ. Không biết có phải buồn ngủ hay không mà nghe giọng anh chẳng còn chút sức lực, đối với bất cứ đề tài nào cũng lộ ra sự chán chường.

Có lẽ chiếc ô đang được cầm trong tay trái của anh, những hạt mưa lăn từ vành ô đều tí tách rơi xuống đỉnh đầu Hứa Chức Hạ.

Hứa Chức Hạ ôm chặt lấy mình, không dám lên tiếng.

Hoàn cảnh xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, con người xa lạ, tất cả đều làm cô cảm thấy sợ hãi.

“Tối mai.”

Hứa Chức Hạ ngẩn ra một thoáng, không chắc mình có nghe nhầm không, hình như anh vừa nói tiếng phổ thông.

Hứa Chức Hạ muốn xác định lại, nhưng bên cạnh đã không còn âm thanh nào nữa. Thế nhưng lát sau, trên đỉnh đầu cô không còn hạt nước nào nhỏ xuống nữa, cơn mưa dưới mái hiên cũng được che đi quá nửa.

Mưa tạnh rồi sao? Hứa Chức Hạ muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng lại nghe thấy cậu thiếu niên lên tiếng lần nữa.

“Coi như tôi nợ anh một ân tình.” Trong điện thoại, đối phương đại khái nói mấy lời khách sáo gì đó. Anh nghe vậy thì trong mũi khẽ bật ra một tiếng cười nhạt: “Nợ thì phải trả.”

“Anh em thì nợ nần gì chứ, phân biệt gì anh hay tôi.”

Giọng điệu anh lười biếng kéo hơi, trong lời nói lại có ẩn ý châm chọc, sau đó ngắt máy, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tay cầm kim loại rơi xuống đất phát ra một tiếng “Cạch”, một vật thể khổng lồ lập tức bao trùm lấy Hứa Chức Hạ.

Hứa Chức Hạ ngơ ngác ngẩng mặt lên.

Cán ô thẳng dài vắt ngang bên chân cô, cùng với tán ô đen rộng lớn dựng thành một khoảng không kín đáo, vừa khéo che trọn thân hình bé nhỏ của cô bên trong.

Bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng.

Xuyên qua mép ô, Hứa Chức Hạ nhìn thấy bóng lưng lười nhác bước đi xa của cậu thiếu niên.

Thân hình anh cao lớn, trên người mặc bộ đồng phục kiểu Anh của một trường quốc tế ở khu Cảng. Chiếc áo khoác xanh đậm đã bị anh cởi ra, tùy ý vắt trên vai, tay phải đút trong túi quần.

Đi ngang qua một cột đèn đường, thân ảnh anh được ánh sáng chiếu rọi trong hai vài ngắn ngủi. Trên vành tai anh đeo một chiếc khuyên tai kẹp hình mặt thú màu đen bạc, mái tóc đen bồng bềnh cắt tỉa nhiều lớp không quá ngắn, phần tóc trên tai được buộc hờ ra sau, còn phía dưới thả tự nhiên thành đuôi sói cong đến tận gáy, hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ học sinh chút nào.

Bước đi trong đêm mưa mờ ảo, cảm giác xa cách mãnh liệt trên người đã lấn át nỗi cô độc của anh.

Cậu thiếu niên biến mất ở cuối con phố, chiếc ô đen của anh nằm trên mặt đất, sát ngay bên cạnh Hứa Chức Hạ.

Hứa Chức Hạ nhớ tới lời mẹ.

Cô không hiểu thế nào mới gọi là “Tấm lòng tốt”, nhưng cô nhớ rõ trước khi rời đi, mẹ cũng từng để lại cho cô một cái ô như thế này.

Hứa Chức Hạ chớp hàng lông mi ướt sũng, chóp mũi đã bị lạnh đỏ, cô vươn bàn tay nhỏ bé cứng ngắc lạnh lẽo ra chạm tới cán ô, cẩn thận ôm lấy.

Chiếc ô lớn rất nặng, đè xuống thân thể chỉ cao chừng một mét của Hứa Chức Hạ. Cô bước vào trong màn mưa, bị nước mưa dội xuống làm loạng choạng nghiêng ngả.

Cô đi theo hướng cậu thiếu niên rời đi, cứ thế bước mãi, nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả.

Hứa Chức Hạ dừng trước một tòa cao ốc, từ bên trong tỏa ra một mùi hỗn tạp kỳ quái, giống như mùi trứng thối ẩm mốc đang phân hủy, thậm chí xen lẫn cả mùi hăng hắc của mồ hôi, cảm giác nguy hiểm và xa lạ nồng nặc.

Cơn mưa càng lớn, xung quanh cũng càng vắng vẻ, nhưng khi không có ai cô lại cảm thấy đỡ sợ hơn. Vì vậy cô đi vào cửa tàu điện ngầm bên cạnh tòa nhà, cuộn mình ngồi xuống cạnh góc tường sau thang cuốn tự động.

Hứa Chức Hạ trốn mình sau chiếc ô đen, bụng đói meo mà thiếp đi.

Nơi này ấm áp hơn bên ngoài, nhưng tóc và váy đều ướt lại nằm trên nền đất tránh sao khỏi bị nhiễm lạnh. Trong lúc mơ màng, Hứa Chức Hạ không ngừng toát mồ hôi lạnh, ngủ chẳng yên ổn.

Cô lắng nghe tiếng mưa rơi, chập chờn tỉnh giấc rồi sau đó tiếng mưa biến mất. Lại sau đó, ở rìa chiếc ô có ánh sáng yếu ớt len vào, dòng người trong ga tàu điện ngầm dần nhiều lên, từ vắng lặng nhanh chóng trở lại nhịp điệu ồn ào hối hả.

Trời sáng rồi.

Hứa Chức Hạ co ro ở đó, như thể đã trốn vào mặt sau của thế giới, suốt cả một ngày mà chẳng ai phát hiện ra cô. Góc nhỏ này quá mức khuất lấp, dù có người đi ngang qua cũng chỉ nghĩ rằng ai đó để quên một chiếc ô phơi ở đó mà thôi.

Cả người cô lúc lạnh lúc nóng, không nhớ rõ đã bao nhiêu lần bừng tỉnh trong cơn ác mộng, cô mơ màng mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã tối sẫm lại.

Trời lại tối, như thể đã trôi qua một thế kỷ.

“Em gái nhỏ?” Chiếc ô bị thăm dò gạt ra, trước mắt hiện ra gương mặt một bà cụ xa lạ. Bà ta dùng tiếng Quảng, giọng điệu nặng nề nói với Hứa Chức Hạ: “Nơi này trước kia là khu đèn đỏ của lính Mỹ, bây giờ có rất nhiều ‘quỷ Tây chết tiệt’, toàn là bọn buôn người, đừng có một mình đến đây, em gái nhỏ à!”

Khuôn mặt kia già nua, lông mày nhô cao, hốc mắt sâu, mũi ưng, giọng khàn đục như mắc nghẹn một khối đờm, nhìn chẳng khác gì mụ phù thủy trong truyện cổ tích.

Vẻ hoảng sợ hiện lên trên gương mặt non nớt của Hứa Chức Hạ, Hứa Chức Hạ không hiểu bà ta nói gì, chỉ thấy sợ hãi. Âm thanh nghẹn nơi cổ họng không phát ra được, cô loạng choạng vịn tường đứng dậy, kéo theo chiếc ô và thân thể mềm nhũn, bước từng nhịp nhỏ hoảng hốt bỏ chạy.

Vừa chạy ra khỏi cửa tàu điện ngầm, cô đã đụng phải đám bóng đen tụ tập bên ngoài tòa nhà.

Hứa Chức Hạ ngây ra, nhìn theo bóng người mà ngẩng đầu lên.

Nơi đêm qua vắng lặng không một bóng người, lúc này chật kín người, toàn là những người buôn bán rong. Trước cửa đứng lố nhố không ít đàn ông trưởng thành ánh mắt gian tà, sắc mặt khả nghi. Toàn bộ đều là gương mặt dân nghèo đến từ Trung Đông và biên giới Nam Á: Kẻ thì quấn khăn trùm đầu, kẻ để râu quai nón rậm rì, làn da xám đen, thân hình cao lớn thô kệch, trong không khí cũng nồng thêm mùi vị khó ngửi ấy.

Tòa nhà cũ kỹ ấy âm u, đè nén, như một ổ tạp nham của đủ loại hạng người.

Những ánh mắt quái dị từ bốn phương tám hướng liếc qua, vài gã Ấn Độ A Tam* trao đổi ánh nhìn, lặng lẽ tiến gần vài ba bước, dường như đang rình rập cơ hội.

(*”A Tam (阿三)”: ban đầu là tiếng lóng chỉ những người lính Ấn Độ được Anh phái đến Trung Quốc làm cảnh sát, bảo vệ, hoặc lính đánh thuê. Họ thường bị xem là thân phận thấp kém, bị sai khiến, nên dần dần “A Tam” trở thành cách gọi chê bai, mang ý nghĩa “thằng da đen thấp hèn”, “thằng Ấn độ quê mùa”.)

Da đầu Hứa Chức Hạ tê dại, người cô run bần bật, bất lực đến mức không khóc được.

Đúng lúc ấy, một bóng dáng lười nhác, hai tay đút túi quần, thản nhiên đi ngang qua giữa Hứa Chức Hạ và đám người nước ngoài kia, coi như chẳng thấy gì.

Đuôi sói nửa buộc, chiếc khuyên tai kẹp khắc hoa văn đặc biệt.

Hứa Chức Hạ liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Nan ô kéo ra tiếng bén nhọn trên mặt đất, Hứa Chức Hạ lảo đảo đuổi theo, cánh tay nâng qua đỉnh đầu, nắm lấy góc áo anh.

Cậu thiếu niên dừng chân, không nhanh không chậm xoay cổ lại.

Khi đó không quá sáng sủa, sau cơn mưa bầu trời ảm đạm, khói bụi âm u bao phủ, mây xanh xám đậm che khuất mặt trời rồi lại bất ngờ không kịp phòng bị nứt ra một khe hở.

Khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh sáng từ phía sau phá mây chiếu xuống.

Ánh nắng bất ngờ ập đến, khắc sâu thêm những đường nét và mảng tối trên gương mặt anh, khiến đường nét khuôn mặt góc cạnh và cân đối của anh càng trở nên ấn tượng mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng Hứa Chức Hạ cũng nhìn rõ mặt anh.

Hàng mi anh khẽ cụp, che đi đôi mắt sâu thẳm, nơi tròng mắt không hoàn toàn đen, thấp thoáng ánh xanh, như thấm vào dòng nước biển lạnh buốt, kiêu ngạo mà cứng cỏi. Thế nhưng, anh lại có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, dung mạo tuấn mỹ đến mức khó mà tin được là thật.

Tóm lại đó là một khuôn mặt đẹp đến mức không chân thật.

Ở cái tuổi ấy, ý thức về đẹp xấu trong lòng Hứa Chức Hạ vẫn chưa hoàn toàn hình thành, nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt với cậu thiếu niên, cho đến rất nhiều năm sau, Hứa Chức Hạ vẫn khắc cốt ghi tâm. Đó là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được thế nào là chấn động vì cái đẹp.

Chỉ có điều, hình như cậu thiếu niên kia cũng không quá tốt bụng.

Anh lười biếng rũ mắt, đáy mắt thâm thúy giống như một tầng sương lạnh, anh dùng ánh mắt như vậy liếc Hứa Chức Hạ. Hứa Chức Hạ cảm giác như mình bị một con sói hoang nhìn chằm chằm và nó có thể nổi điên bất cứ lúc nào, rồi cắn xé cái đồ vô dụng nhỏ bé đã trêu chọc nó đến mức máu thịt trộn lẫn.

Nhưng mà chỉ có anh chịu nói thứ tiếng phổ thông mà cô nghe hiểu được, trong mắt Hứa Chức Hạ, anh đã trở thành một cảm giác an toàn không thể thay thế mà đám người quái dị phía sau lưng không có được.

Huống chi Hứa Chức Hạ nhớ kỹ lời mẹ nói.

Hứa Chức Hạ ngửa khuôn nhỏ bằng bàn tay lên, đôi mắt nai long lanh chớp chớp, vừa mang chút e ngại lại vừa trân trân nhìn thẳng vào mắt anh.

Mấy người Ấn Độ kia quan sát thiếu niên hai lượt rồi dùng thứ tiếng Anh nặng giọng Ấn khó nghe nói rằng chúng tôi quen biết đứa nhỏ này.

Cậu thiếu niên rũ mắt liếc nhìn chiếc ô Hứa Chức Hạ đang lôi theo, chẳng thèm bố thí lấy một ánh nhìn cho bọn họ, quay người bỏ đi như thể chuyện chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng Hứa Chức Hạ vẫn nắm chặt vạt áo anh, nhất quyết không buông.

Anh không đồng ý cũng không từ chối.

Hứa Chức Hạ đi theo anh vài bước, đột nhiên bị kéo cánh tay, cậu thiếu niên cũng gián tiếp bị kéo đến dừng bước.

Vẫn là mấy gã người Ấn Độ xấu xa kia.

Bọn họ kéo Hứa Chức Hạ lại, mỗi người hùa theo một câu, giáo dục cô đừng giận dỗi bỏ nhà trốn đi nữa, mau theo bọn họ quay về.

Hứa Chức Hạ kêu không ra tiếng, cô sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, gắt gao túm lấy cậu thiếu niên, nhưng bằng sức lực của cô căn bản giãy dụa không được.

Cậu thiếu niên đứng sau lưng, không lập tức ra tay tương trợ nhưng cũng không bỏ qua cô.

Mãi đến khoảnh khắc vạt áo đồng phục tuột khỏi kẽ tay Hứa Chức Hạ, vai cậu thiếu niên bất ngờ bị ai va phải, thân hình nghiêng đi. Anh mới xoay người lại, mặt trầm xuống, bàn tay kẹp chặt gáy đối phương, một cước đá thẳng vào khoeo gối của đối phương.

Không biết là vì anh không đành lòng để Hứa Chức Hạ tuyệt vọng, hay đơn thuần chỉ vì bản thân bị đụng mà thấy khó chịu, nói chung là anh đã ra tay thì trận này không thể tránh được.

Mấy gã người Ấn Độ khác kịp phản ứng, lập tức vung gậy đã chuẩn bị ra, đồng loạt xông lên.

Gậy gộc vung xuống, Hứa Chức Hạ – cô bé 5 tuổi, đầu óc trống rỗng, chỉ biết giật mình hoảng sợ đứng tại chỗ, một bàn tay có lực kịp thời nhấc cô lên, một phát quẳng cô ra phía sau.

Một côn trước mặt đập vào xương bàn tay cậu thiếu niên.

Khung cảnh hỗn loạn.

Có một người không muốn sống thừa dịp loạn mà vung tới một quyền, mặt cậu thiếu niên bỗng dưng lệch sang một bên, anh vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích, khung cảnh vật lộn bên người vào lúc này ấn nút tạm dừng.

Anh l**m khóe miệng, không giận mà ngược lại còn nở nụ cười.

Mùi máu tươi trên đầu lưỡi như phóng thích kẻ điên trong cơ thể anh ra, nụ cười trên môi anh lộ ra chút kh*** c*m. Anh từ từ nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm mấy con mồi này, hưng phấn như bắt được đối tượng phát tiết ở trong cuộc sống không thú vị.

Mấy gã người Ấn Độ vây quanh anh cảm nhận được hai chữ muốn chết từ trong ánh mắt của anh thì không khỏi sợ hãi, bọn họ cảnh giác lại sợ hãi nhìn chằm chằm anh, giơ gậy gộc phô trương thanh thế giả vờ tiến công.

Cậu thiếu niên chậm rãi cởi áo khoác đồng phục và sơ mi, ném xuống đất. Trên người chỉ còn chiếc áo ba lỗ đen ôm sát, phô bày rõ ràng cơ bụng và cơ ngực, hai cánh tay rắn chắc, đường nét gọn gàng dứt khoát.

Đám người Ấn Độ kia vừa nhìn đã biết chẳng hề có thực lực đánh nhau thật sự, còn cậu thiếu niên thì rõ ràng đã được huấn luyện qua. Anh đón lấy cú quật gậy một cách vững vàng, vừa phòng thủ vừa không còn giữ sức, những đòn tiếp theo đều nện thẳng vào chỗ hiểm của bọn họ mà mắt không hề chớp.

Lúc tên người nước ngoài lăn lộn trên mặt đất thở hổn hển vì đau đớn thì hô hấp của anh chỉ trở nên nặng nề, tóc hơi rối một chút.

Hứa Chức Hạ chưa từng thấy ẩu đả thật sự, bởi vì tuổi trẻ vô tri cho nên cô không có vẻ hoảng sợ như người qua đường. Thấy cậu thiếu niên bình tĩnh rời đi, cô không ngây ngốc thất thần nữa mà gấp gáp theo sau anh.

Chân anh dài, một bước bằng vài bước của cô, Hứa Chức Hạ sợ bị bỏ lại nên chạy chậm ở phía sau.

Khi đi ngang qua “Phương Hoa Băng Thất” đêm qua, khu vực nguy hiểm kia đã lùi xa phía sau.

Cậu thiếu niên đột nhiên xoay người lại, Hứa Chức Hạ suýt nữa đụng phải anh, cô vội vàng lùi lại gần nửa bước. Khi ngẩng lên nhìn anh, trong mắt vừa sợ hãi vừa hoang mang.

“Còn bám theo tôi, không sợ chết sao?”

Hơi thở của anh đã ổn định lại, giọng nói lạnh tanh, lại trở nên thất thường khó đoán, không có hứng thú với bất cứ điều gì. Tuy chẳng vì cô là một đứa nhỏ mà dịu dàng hơn, nhưng cũng không hề hung dữ.

Hơn nữa anh nói tiếng Quảng Đông, Hứa Chức Hạ căn bản không biết anh đang cảnh cáo.

Hứa Chức Hạ chớp chớp mắt, ngây ngốc ngước nhìn anh một lúc. Cô không những không lùi lại mà còn cẩn thận đưa tay ra, đầu ngón tay tròn trịa khẽ nắm lấy một ngón tay của anh.

“Anh à……”

Vẻ mặt cậu thiếu niên xuất hiện một chút dao động mơ hồ.

Bạn nhỏ có giọng nói mềm mại, từng chữ đều ngọt ngào, nhưng anh có thể nghe ra là khẩu âm nội địa.

Đôi mắt đen nhánh lại trẻ con của Hứa Chức Hạ lóe sáng, khuôn mặt và váy của cô đều bị bẩn, bộ dạng đáng thương như mèo hoang ven đường.

Cô nhìn anh chuẩn bị một lúc lâu mới lại lên tiếng.

Cô nói bằng giọng mũi, như thể đã rất lâu rồi chưa từng mở miệng nói chuyện, phát âm có chút vụng về, thêm vào đó là sự e dè đối với anh, lời nói bật ra cũng rụt rè run rẩy.

“Em có thể, về nhà với anh được không……”

 

Bình Luận (0)
Comment