Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 69

 
Khoảng thời gian 13 năm sống cùng cô ở trấn Đường Lý với thân phận Chu Quyết, đã sắp xa xăm như giấc mơ không có thật.

Hiện giờ cái tên Chu Quyết này đã mang lại chút cảm giác chân thật.

Mà cái tên này đã được rất nhiều người gọi, nhưng chưa từng thốt ra từ miệng cô.

Anh bỗng muốn nghe, muốn cô gọi cái tên Chu Quyết của người anh trai đơn thuần ấy.

Hứa Chức Hạ vùi mặt vào vai anh, chỉ đọc thầm hai chữ đó trong lòng, cô không thể thốt nên lời.

Hơi sến sẩm, có chút buồn nôn.

Nghĩ đến còn ngượng ngùng hơn cả những nụ hôn ướt át.

Hứa Chức Hạ nắm chặt vạt áo sơ mi trước ngực anh đến nhăn nhúm, khẽ lắc đầu, tay Kỷ Hoài Chu siết nhẹ eo cô: “Gọi một tiếng.”

Áo hai dây ngắn, đầu ngón tay anh chạm hờ vào da thịt cô.

Hứa Chức Hạ hơi nhột, cô vặn vẹo eo, nhỏ giọng nói: “…… Gọi anh trai không được ạ?”

Hứa Chức Hạ không đoán được lý do anh đột nhiên muốn cô đổi cách gọi. Anh có lắm trò trong chuyện yêu đương, cô thầm nghĩ, chắc anh lại có ý đồ xấu xa gì nữa rồi.

“Anh trai?” Anh đánh giá, hình như lại bắt đầu trêu chọc cô: “Anh trai có nghĩa vụ nhưng không có quyền lợi.”

Chu Quyết tốt ở mọi mặt, điều không tốt duy nhất là trong những năm đó không có và cũng không được phép có những suy nghĩ không an phận với cô.

Hứa Chức Hạ suy ngẫm về cái quyền lợi mà anh nói, cô ngẩng mặt lên khỏi vai anh rồi dùng ánh mắt lên án: “Gọi là anh trai thì anh cũng hôn không ít.”

Kỷ Hoài Chu định nói gì đó, cuối cùng dừng lại và bật cười khẽ.

Không còn gì để nói, dù sao thì chỉ mới vài phút trước anh còn giữ mặt cô lại mà hôn một lúc lâu.

Nơi đã bỏ trống suốt bốn năm, ngày nào cũng cô đơn dầm mưa dãi nắng, trông như một cụ già mặt xám mày tro, nhất thời không thể dọn sạch chỉ trong nửa buổi.

Vừa trở về đây, tính tình Hứa Chức Hạ cũng trở lại như hồi còn bé. Nói là phải quét bụi để quét hết xui xẻo ra ngoài, nhưng chơi thì vẫn phải chơi.

Ngày nghỉ, đúng lúc Mạnh Hy và Đào Tư Miễn cũng vừa về trấn Đường Lý. Hứa Chức Hạ lại như hồi nhỏ, họ vừa gọi là cô bèn đi chơi cùng họ ngay.

Mặt trời chói chang, khách du lịch đông nghịt đổ về trấn Đường Lý.

Họ tụ tập đến quán trà nghe bình đàn. Nhân viên bán vé của Thiên Tầm có thái độ lạnh nhạt, lớn tiếng yêu cầu họ mua vé, nhìn giá vé thì thấy 120 tệ mỗi giờ.

Thím chủ quán vừa thấy thì hùng hổ bước tới, nói con cháu trong nhà thì mua vé cái gì rồi không nói hai lời kéo họ vào quán trà, xếp cho họ chỗ ngồi ở hàng đầu, còn tặng đĩa trái cây và điểm tâm.

Rõ ràng dân chúng và nhân viên Thiên Tầm không hòa hợp lắm.

Mới vừa gây gổ về vấn đề chia lợi nhuận, hai bên đang mâu thuẫn.

Người lên sân khấu là cô giáo đã dạy Mạnh Hy trước kia, cô ấy mặc một chiếc sườn xám. Đàn tỳ bà và đàn tam huyền vang lên réo rắt, hát những điệu dân ca Giang Nam.

Phương ngữ vùng Giang Nam vẫn dễ nghe như trước, nhưng Hứa Chức Hạ cảm nhận rõ ràng cô giáo đã gầy yếu, biểu cảm và cảm xúc của cô ấy đã không còn như xưa. Có lẽ những buổi biểu diễn không ngừng nghỉ mỗi ngày đã khiến cô ấy rơi vào trạng thái mỏi mệt, nhưng vẫn phải gồng mình chống đỡ.

Khúc nhạc kết thúc, người cũng tản đi, họ còn không có cơ hội vào hậu trường chào hỏi cô giáo mà đã bị giục rời đi.

Người qua kẻ lại tấp nập trước lối nhỏ ở quán trà.

Tác phong làm việc của nhân viên Thiên Tầm làm người ta mất vui, Mạnh Hy cầm một nắm đậu phộng, ném một hạt vào miệng rồi buồn bực than thở: “Còn không bằng đi ra rạp chiếu phim.”

“Đến rạp chiếu phim rồi cậu lại nói câu khác thôi,” Đào Tư Miễn dự đoán cô ấy: “Còn không bằng ở nhà ngủ.”

“……”

Mạnh Hy chợt nảy ra ý nghĩ: “Đi thôi, chúng ta lên nhà trưởng trấn xem thử!”

Hứa Chức Hạ nghĩ đến người nào đó bị cô bỏ lại quét dọn, nếu không quay về thì lòng không yên: “Tớ phải về tìm anh trai, anh ấy còn ở trong nhà một mình.”

“Anh Chu Quyết mà cần cậu bầu bạn á?” Đào Tư Miễn bày ra vẻ mặt khó tin, hình tượng này khác xa với đại ca trong ký ức của cậu ấy.

Hứa Chức Hạ lập tức nảy sinh tâm lý của một người đang lén lút vụng trộm.

“Tớ……” Cô đảo mắt loạn xa: “Không yên tâm về anh ấy.”

Mạnh Hy nhai đậu phộng rôm rốp: “Cô bé xinh đẹp của chúng ta đáng yêu thật, nhưng mới không gặp nhau có tí thôi mà anh Chu Quyết đã không chịu nổi rồi?”

Có lẽ…… thật sự là vậy.

Hứa Chức Hạ gượng cười giả lả rồi đánh trống lảng: “Đang yên đang lành, đến nhà trưởng trấn làm gì?”

“Hôm nay hai lãnh đạo cấp cao của Thiên Tầm đang ở nhà trưởng trấn, để thương lượng về thỏa thuận phát triển,” Mạnh Hy nói với cô: “Ông nội tớ và mọi người cũng qua đó rồi.”

Hứa Chức Hạ chớp mắt.

Lời này nghe thật quen tai.

Xung quanh nhà trưởng trấn không có cửa hàng buôn bán, ngõ hẻm yên tĩnh. Một chiếc thang gỗ được âm thầm dựng lên bức tường rào.

Mọi thứ đã sẵn sàng, hai cô gái đồng loạt nhìn về phía Đào Tư Miễn.

Đào Tư Miễn trố mắt: “Lại là tớ?”

“Chứ còn ai?” Lý lẽ của Mạnh Hy không đúng, nhưng khí thế rất mạnh mẽ.

Đào Tư Miễn ôm quyền hành lễ một cách mạnh mẽ: “Chúa thượng bỉ ổi quá!”

Hứa Chức Hạ nhìn họ rồi bật cười.

Thế giới này thiên biến vạn hóa, cảm xúc của con người một ngày thay đổi 72 lần, nhưng trong sự biến đổi luôn có vĩnh hằng.

“Hay chúng ta cứ đi thẳng vào bằng cửa chính nhỉ?” Hứa Chức Hạ nhẹ nhàng chỉ về phía cửa, nhắc họ rằng thật ra bây giờ đi theo người lớn nghe ngóng một chút cũng chẳng sao.

“……”

“……”

Về lý thì đúng là như vậy.

“Đến cũng đến rồi,” Mạnh Hy nhìn bức tường trắng: “Tốt xấu gì cũng phải leo lên nhìn một cái.”

“Ừhm! Cậu đi đi!”

Vừa dứt lời, Đào Tư Miễn đã bị Mạnh Hy liếc cho một cái sắc lẻm.

Hứa Chức Hạ cười: “Tớ đi.”

Cô bất chợt nảy sinh tâm lý nổi loạn muộn màng, cứ thế leo lên chiếc thang gỗ dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Mạnh Hy và Đào Tư Miễn.

Sảnh chính rộng mở ra trước sân nhà.

Phía trên sảnh có hai chiếc ghế thái sư, trưởng trấn và Hứa Khinh Uyển mỗi người ngồi một ghế, hai thư ký hội đồng quản trị đứng kế bên. Phía dưới sảnh, ngồi ở vị trí bên trái và bên phải chủ tọa là Thịnh Tắc Ngọc và ông nội Mạnh. Những chỗ còn lại hầu như đều đã có người ngồi.

“Thỏa thuận phát triển đã viết rõ ràng là doanh thu vé vào cửa chia năm năm. Thỏa thuận có hiệu lực 25 năm. Mới qua có mấy năm mà nhà tư bản như mấy người đã không giấu được lòng dạ hiểm độc rồi hả?” Ông nội Mạnh kích động đập bàn.

Hứa Khinh Uyển bắt chéo chân trong đôi giày cao gót, tư thế ngồi uy nghiêm: “Dự án trấn Đường Lý được chúng tôi xem trọng thế nào, tôi tin rằng mấy năm qua mọi người đều thấy rõ. Năm nay công ty đã đầu tư vào việc tuyên truyền và vận hành một khoản chi phí gấp đôi so với dự kiến……”

Hứa Chức Hạ nằm rạp trên mái ngói xanh, cố gắng lắng nghe.

“Cãi nhau dữ dội không?” Đào Tư Miễn giữ chân thang, hỏi.

Mạnh Hy giữ bên kia: “Có đánh nhau không?”

Da thịt Hứa Chức Hạ mỏng manh, áo cardigan lại mỏng, cô dùng tay phải gắng sức bám lên đầu tường. Chẳng mấy chốc khuỷu tay cô đã bị cọ xát đau rát, muốn điều chỉnh tư thế cũng có chút khó khăn.

Cô tiến thoái lưỡng nan, kêu cứu: “Tớ không đứng vững nữa……”

Mạnh Hy và Đào Tư Miễn mồm năm miệng mười, cuống quýt gọi cô mau đi xuống. Hứa Chức Hạ không khỏi bị làm cho căng thẳng theo.

“Đạp chắc gót chân, siết chặt cơ bụng, thả lỏng thân trên.”

Giữa lúc hỗn loạn, một giọng nói bình tĩnh và trầm ổn vang lên, chậm rãi có chừng mực. Cả giọng điệu lẫn âm sắc đều mang tính thuyết phục bẩm sinh, khiến người ta tin tưởng tuyệt đối.

Hứa Chức Hạ ổn định lại tinh thần.

Cô như tờ giấy Tuyên Thành khẽ bay bổng trên bàn. Giọng nói của anh là cái chặn giấy đã đặt xuống và đè giữ cô lại.

“Dồn trọng tâm xuống dưới.”

Hứa Chức Hạ làm theo, đạp vững trên bậc thang gỗ, trong tiếng “Đúng đúng đúng, như thế đó!” của Mạnh Hy và Đào Tư Miễn, cô bước từng bước vững chãi đi xuống.

Có một bàn tay vịn vào eo và hông cô, tiếp thêm sức lực cho cô.

Nửa sau, Hứa Chức Hạ đi xuống không chút khó khăn, nhẹ nhàng tiếp đất.

Vào khoảnh khắc tiếp đất an toàn, cả 3 người đều thở phào nhẹ nhõm.

Dây thần kinh đang căng thẳng được thả lỏng, Hứa Chức Hạ cong khóe môi, đồng thời tự hỏi giọng nói vừa rồi từ đâu ra.

Trong nháy mắt, tim cô lại thắt lại, chậm rãi quay đầu.

Chàng trai tóc ngắn để lộ vầng trán và gương mặt sắc sảo, chân mày sắc sảo, đôi mắt đen ánh xanh nhìn cô chăm chú, cười nhạt.

Nụ cười của Hứa Chức Hạ tan biến, cô cúi đầu, ngoan ngoãn đứng nghiêm trước mặt anh.

Mạnh Hy và Đào Tư Miễn mãi sau mới quay đầu lại, hít một ngụm khí lạnh rồi đứng thẳng như quân nhân.

“Có cảm giác thành tựu không?”

Hứa Chức Hạ theo hướng tiếng nói liếc nhìn anh. Thấy anh chậm rãi khoanh tay lại, dùng giọng điệu dạy bảo nói tiếp: “Đã đánh giá thấp em.”

Mạnh Hy dùng chiêu bỏ xe giữ soái: “Anh Chu Quyết, do Đào Tư Miễn không chịu làm nên Kim Kim mới phải lên đó.”

Đào Tư Miễn khựng lại: “…… Được.”

“Thật sao?” Kỷ Hoài Chu nhếch môi cười nhạt: “Kim Kim nhà chúng ta đúng là một cô bé trọng nghĩa khí.”

Hứa Chức Hạ mím môi, thầm mắng trong lòng.

Tối nay không cho anh hôn.

Đang nghĩ ngợi thì thân hình cao lớn của anh đã lướt qua. Hứa Chức Hạ đưa mắt nhìn theo, thấy anh đi về phía cửa sân.

“Lại đây,” Anh nói, lời ít ý nhiều: “Đi cùng em.”

Hàng mi Hứa Chức Hạ chớp khẽ, nở nụ cười. Sau khi trao đổi ánh mắt với Mạnh Hy và Đào Tư Miễn thì cô nhẹ bước chạy theo anh.

Bầu không khí căng thẳng như dây cung đang kéo căng trong sân, đã bị dao động vì sự xuất hiện của họ.

Trong số những bậc cha chú đang ngồi, không nhiều người biết họ đã về Đường Lý. Vừa thấy Kỷ Hoài Chu và Hứa Chức Hạ, họ lập tức thoát khỏi cơn phẫn nộ, mừng rỡ tiến lên chào hỏi và ôn chuyện ngay tại chỗ.

Sảnh chính rộng mở lập tức chuyển sang bầu không khí ấm áp thân tình.

Thịnh Tắc Ngọc dựa lưng vào ghế, mặt không đổi sắc.

Nhưng Hứa Khinh Uyển vừa bị bỏ mặc đã nhạy cảm, tỏ vẻ không dễ chọc: “Ôn chuyện cũng phải xem hoàn cảnh, thời gian của tôi có hạn, người không liên quan xin mời ra ngoài trước.”

Ông nội Mạnh nghiêm giọng: “A Quyết và Kim Kim cũng là cư dân của Đường Lý, có tư cách lên tiếng. Ở đây không có ai là người không liên quan cả, người ngoài thì có mấy người đấy!”

Hứa Khinh Uyển mở miệng nhưng bị lời này chặn họng.

Bà nén giận, vẫn duy trì thái độ kiêu căng ngạo mạn.

Trưởng trấn hòa giải, bảo mọi người bàn chuyện chính trước. Những người lớn đều vẫy tay bảo họ đến ngồi.

Chỉ còn trống một chiếc ghế thái sư, Mạnh Hy và Đào Tư Miễn tự giác ngồi xổm trên ghế đẩu nhỏ.

Kỷ Hoài Chu kéo Hứa Chức Hạ lại, ấn vai để cô ngồi vào chiếc ghế thái sư kia. Còn mình thì nghiêng người tựa vào, nửa dựa nửa ngồi trên mép bàn trà gỗ lim có chân cao đặt bên tay cô.

Hứa Chức Hạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giật nhẹ áo sơ mi của anh, ngồi như bị kim châm: “Anh trai, anh ngồi đi.”

“Sợ gì chứ?” Kỷ Hoài Chu sờ vào ấm trà sau eo cô.

Trường hợp nghiêm túc, những người ngồi trên ghế thái sư đều là bậc bề trên. Hơn nữa cô là người nhỏ tuổi nhất ở đây, Hứa Chức Hạ khó mà yên tâm thoải mái được: “……Chỉ có người làm chủ mới ngồi thôi.”

“Ngồi đi.” Anh cười dỗ dành, nhấm nháp ngụm trà rồi đặt chén trà ra sau: “Em đáng được ngồi.”

Hứa Chức Hạ ngước mặt lên nhìn anh.

Anh quay người lại, rất tự nhiên khoác cánh tay lên lưng ghế của cô.

Tư thế này giống như bùa hộ mệnh của cô.

Khí chất của một người rất huyền diệu, đây là loại năng lượng bản chất, không thể giả vờ được bằng vẻ bề ngoài. Ví dụ như Hứa Khinh Uyển, dù cố tỏ ra mạnh mẽ cũng không thể uy h**p người khác, chỉ khiến người ta có cảm giác giống như một cây tơ hồng yếu ớt.

Còn Kỷ Hoài Chu bình thản, nhưng trên người anh lại luôn toát ra khí chất của kẻ mạnh không gì là không làm được. Những người lớn, tuổi đã cao nên cần người trẻ đáng tin cậy giúp đỡ. Có anh ở đây, mọi người đều như được trấn an và cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Hứa Chức Hạ lặng lẽ lắng nghe, không mở lời.

Thật ra quanh đi quẩn lại chỉ có một chuyện, Thiên Tầm cho rằng mình xứng đáng được đền đáp nhiều hơn, muốn thay đổi việc chia lợi nhuận thành sáu bốn, hoặc tăng giá vé vào cửa, chọn một trong hai.

Nhưng mọi người không dám tán thành phương pháp phát triển này, càng không muốn đánh đổi danh tiếng của trấn Đường Lý để trả giá cho tham vọng của nhà tư bản.

Bên nào cũng cho là mình đúng, không thể thương lượng.

Hứa Khinh Uyển không nhượng bộ dù nửa bước: “Thỏa thuận đã ký là hợp tác phát triển. Thiên Tầm đầu tư toàn bộ vốn, mỗi hộ gia đình trong trấn đều có cổ phần, hưởng lợi nhuận mà không bỏ công lao, các người cũng không cần bỏ ra một xu nào.”

Bác Lý Ngô Câu ở võ quán là người từng ủng hộ thương mại hóa nhất, giờ đây cũng tức đến bật cười, xua tay: “Bà đã nói vậy thì chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa, lên thẳng tòa án nhờ thẩm phán nói câu công bằng.”

Hứa Khinh Uyển không hề lay chuyển, cười khinh miệt: “Dựa vào quyền thế của nhà họ Thịnh, nếu lên tòa thì các người không có phần thắng đâu.”

Lời lẽ uy h**p này vừa thốt ra, các bậc cha chú cũng nghẹn lời, chỉ có thể nén giận.

Đều là dân chúng bình thường, ai có thể chống lại nhà giàu có quyền cao chức trọng.

Không biết có phải vì có anh trai ở cạnh hay không, hôm nay gặp lại Hứa Khinh Uyển, Hứa Chức Hạ đã không còn cảm giác tim đập mạnh và bối rối bất an như lúc đầu.

Trong tình thế bế tắc kéo dài vài giây đó, cuối cùng cô cất lên câu bày tỏ quan điểm đầu tiên.

“Ở trong nước, quan chức không kinh doanh, làm kinh doanh thì không theo chính trị. Nếu chủ tịch Hứa lợi dụng quyền thế để mưu lợi cá nhân……”

Chất giọng nhẹ nhàng và chậm rãi của cô gái đã khiến bao ánh mắt từ bốn phía đổ dồn về.

Kỷ Hoài Chu nghiêng đầu, cũng quay sang nhìn mặt cô.

Hứa Chức Hạ bấu chặt ngón tay, tâm trí bất an, nhưng lại vô cùng kiên định nhìn thẳng vào mặt Hứa Khinh Uyển: “Tôi sẽ đến các ban ngành có liên quan để tố cáo các người.”

Kỷ Hoài Chu cũng thoáng sững sờ. Sau giây phút kinh ngạc, anh không kìm được mà khẽ bật cười, ý cười nồng đậm nơi đáy mắt.

Vẻ nghiêm túc tuyên bố của cô gái nhỏ thật đáng yêu.

Xung quanh lập tức im bặt.

Những lời này khiến người lớn nghe mà thoả mãn, nhưng cũng lo cô bé rước họa vào thân, thế là gạt lương tâm sang một bên mà nói đỡ vài câu.

Nhưng sắc mặt Hứa Khinh Uyển đã trở nên khó coi.

Kỷ Hoài Chu vẫn cong môi cười, anh xoa đầu Hứa Chức Hạ.

Với Hứa Chức Hạ mà nói thì đây là lời khen ngợi.

Hứa Chức Hạ vốn đã muốn nói cho sướng miệng, anh vừa trấn an thì cô càng thêm khí phách: “Chủ tịch Hứa, các người bỏ tiền, trấn Đường Lý bỏ đất, chúng tôi chiếm cổ phần là lẽ đương nhiên. Bà không thể ỷ vào việc mọi người đều thật thà mà dùng những lời sáo rỗng đó lừa gạt họ rơi vào bẫy tự chứng minh.”

Sắc mặt Kỷ Hoài Chu thoải mái, ẩn chứa ý cười, lẳng lặng nhìn cô.

Sau khi biết nguyên quán của cô không phải ở khu Cảng, thái độ của Hứa Khinh Uyển dành cho cô đã không còn khác biệt. Bà đang định nổi cáu thì Thịnh Tắc Ngọc – người đã im lặng suốt từ đầu đến giờ, đột nhiên lên tiếng.

“Yêu cầu của em,” Thịnh Tắc Ngọc giơ tay ra hiệu: “Có thể nói cho tôi biết.”

Hứa Chức Hạ không có kinh nghiệm đàm phán, bị hỏi bất ngờ cô vô thức nhìn sang người bên cạnh, thấy anh đang nhướng mày và mỉm cười với cô.

Cô lý giải ý đó là, cứ nói tùy thích, miễn em vui.

Hứa Chức Hạ cắn môi, tuôn ra hết những lời trong lòng: “Chúng tôi muốn lấy lại quyền quản lý và điều hành.”

Thịnh Tắc Ngọc cau mày, khó mà tin nổi.

Người đứng dựa bên cạnh cười khúc khích, Hứa Chức Hạ ngoái đầu nhìn lại anh bằng đôi mắt long lanh.

Kỷ Hoài Chu cúi người xuống áp môi sát tai cô, giọng anh trầm khàn tới mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy.

“Ác quá đấy bảo bối.”

Tim Hứa Chức Hạ đập thình thịch, lại nghe thấy anh nhỏ giọng thì thầm: “Nhân viên Thiên Tầm của dự án này sẽ thất nghiệp.”

Hơi thở của anh ấm áp trên vành tai, Hứa Chức Hạ lơ đãng đỏ mặt, nhưng tạm thời cô không rảnh để bận tâm.

Suy nghĩ một hồi, nửa hiểu nửa không, cô nhìn về phía Thịnh Tắc Ngọc rồi nói tiếp: “Nếu chúng tôi cũng đầu tư một phần, hai bên có thể cùng điều hành và quản lý không?”

Nói với vẻ thận trọng xong, Hứa Chức Hạ đối mặt với người kia.

Kỷ Hoài Chu bật cười, híp đôi mắt dài hẹp nhìn cô.

Sao anh lại giống như đang liếc mắt đưa tình vậy, Hứa Chức Hạ vội nhìn đi chỗ khác, không nhìn anh nữa.

“Đương nhiên là không được.”

Lời phản đối của Hứa Khinh Uyển vừa dứt, Thịnh Tắc Ngọc lại nói một câu bình tĩnh đến không thể nghi ngờ: “Được.”

“Tắc Ngọc!”

Thịnh Tắc Ngọc làm ngơ: “Trong vòng hai tuần, nếu các người có thể huy động được vốn đầu tư, tỷ lệ trên 30% và dưới 40% thì chúng ta sẽ ký lại thỏa thuận.”

Hứa Chức Hạ cúi đầu phân tích tính khả thi, nghĩ mãi không ra. Nhưng mặc kệ có khả thi hay không, ít nhất đó vẫn là một cơ hội đang bày ra trước mắt.

Cô ngước mắt lên, trịnh trọng gật đầu: “Được.”

Con đường hồi ức không có lối về, họ đều phải tiến về phía trước.

Con đường tương lai của trấn Đường Lý cũng phải là một bức tranh mùa Xuân tươi sáng.

Hôm đó mọi người đều nghĩ rằng chỉ có thể thỏa hiệp, không ai ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy. Dù khoản đầu tư phải đối mặt là con số khổng lồ, nhưng mọi người đều không khỏi tận hưởng niềm vui về khả năng thu hoạch ngay lúc này.

Những người lớn trong trấn giữ họ lại ăn cơm, nói là đón gió tẩy trần cho A Quyết và Kim Kim, tiện thể ăn mừng. Thế là tối đó trưởng trấn dựng một chiếc bàn tròn lớn để đãi tiệc trong sân, một bàn đầy món nhà làm thịnh soạn, người ngồi chật kín.

Đã lâu rồi không được rôm rả thế này.

Hứa Chức Hạ cười tít cả mắt, dù thời gian trôi qua bao lâu, cô vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu nhất trong mắt người lớn.

Khi chuẩn bị về, khu du lịch đã ngừng buôn bán, Trấn Đường Lý yên tĩnh, quầng sáng của những chiếc đèn lồng gỗ chiếu rọi trong ngõ hẻm.

Dưới màn đêm, ánh trăng chan hòa.

Chiếc xe ở đằng xa, Kỷ Hoài Chu đi trước để lái xe. Trước lúc Hứa Chức Hạ rời đi, vì quá vui nên đã bị Mạnh Hy rủ uống một ly rượu dương mai của nhà trưởng trấn.

Chất cồn chưa xộc lên nhanh đến thế, Hứa Chức Hạ chỉ cảm thấy người mình nóng ran.

Vừa ra khỏi cổng trấn thì anh đã nhìn thấy xe của mình đậu ở đó.

Hứa Chức Hạ chạy qua, lòng cô như đang được tẩm trong mật đường.

Cửa xe mở ra, Kỷ Hoài Chu đang cúi người ở ghế sau lấy chiếc chăn bên trong ra, nghĩ rằng trời về đêm lạnh sẽ đắp cho cô.

Nghe tiếng chạy đến, anh quay người lại, một bóng người lao thẳng tới trong đêm, không kiểm soát được quán tính mà đâm vào người anh, ngã ngửa ra sau.

Kỷ Hoài Chu kịp thời đỡ lấy eo cô.

Trong khoảnh khắc đó người anh bị cô đè xuống, lưng anh va mạnh vào ghế sau.

Hứa Chức Hạ vừa nhảy lên đã ôm lấy cổ anh, nện cơ thể mềm mại vào lồng ngực anh. Khi ngã xuống, đầu óc hơi say men của cô vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng.

Cô gọi bằng giọng trong trẻo: “Anh trai vạn tuế!”

Kỷ Hoài Chu ngây người, cô vùi đầu thật sâu trong hõm cổ anh. Anh đưa tay sờ mặt cô: “Uống rượu à?”

“Vâng……”

Hứa Chức Hạ nỉ non: “Anh trai, sao em lại thích anh đến thế nhỉ?”

 

Bình Luận (0)
Comment