Ban đêm ở thị trấn vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài cửa sổ, cả bên trong và bên ngoài đều không có ánh sáng khiến ánh trăng sau cơn mưa càng trở nên trong trẻo hơn.
Ánh trăng nghiêng nghiêng rọi xuống một vệt sáng, chiếu trên đống bản vẽ tay chất chồng trên chiếc bàn gỗ.
Chàng thiếu niên cứ thế ngửa người dựa vào chiếc ghế tựa, im bặt không động tĩnh gì, chắc là đã ngủ thiếp đi.
Hứa Chức Hạ cẩn thận đi tới, cô chầm chậm ngồi xuống bên cạnh anh, quay lưng về phía anh và tựa vào chân ghế, không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào.
Cô cúi mặt xuống, tự ôm lấy bản thân và nhắm mắt lại.
Trong một không gian tàn tạ và tối đen như mực thế này, chỉ cần nghe tiếng hít thở của anh là cảm xúc của cô cũng dần dần ổn định lại, cứ như thể đã tìm thấy nơi chốn dung thân.
“Tôi ghét sự tầm thường, tôi muốn nổi bật hơn người khác, muốn được cao hơn người ta một bậc. A Quyết, người có thể trở về nhà họ Kỷ chỉ có thể là tôi.”
“Đây thì tính gì là tàn nhẫn? Cậu có chết ngay bây giờ, anh trai cũng chẳng cảm thấy gì đâu…”
Kỷ Hoài Chu bỗng mở choàng mắt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào đôi đồng tử xanh đen của anh. Anh nhanh chóng tỉnh táo lại và nhìn chằm chằm xà nhà tối đen như mực, yết hầu run rẩy nổi lên, tĩnh mạch cổ căng phồng, hơi thở bị nén lại trầm thấp và gấp gáp.
Sau khi bình ổn lại một hai phút, anh cô ý nới lỏng nắm đấm đang siết chặt, vừa cụp mắt xuống đã thấy Hứa Chức Hạ đang co ro ngồi dưới đất, nép sát bên chân mình.
Một cục đen nhỏ xíu như thế, hệt như con mèo anh nuôi, muốn chiếm cũng chẳng chiếm được bao nhiêu diện tích.
Cổ anh không hề quay lại mà tầm mắt dừng hẳn trên người cô, dường như mãi đến lúc này anh mới nhớ ra mình còn mang theo một đứa trẻ.
Mất khá nhiều giây sau, anh siết chặt eo, đột ngột đứng bật dậy.
Hứa Chức Hạ bị động tĩnh này làm cho giật mình tỉnh giấc, cô ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy bóng lưng anh rời đi thì lập tức đứng dậy, chạy theo anh bằng những bước chân nhỏ.
Hầu hết cấu trúc bên trong nhà dân ở vùng sông nước đều bằng gỗ. Ván gỗ sam khi bước lên sẽ phát ra tiếng động ken két vì chưa được kê chắc chắn. Hứa Chức Hạ cứ “Ken két ken két” ở phía sau anh rồi theo chân anh bước vào một căn phòng khác.
Tủ quần áo bằng gỗ cũ kỹ để sát tường, cánh cửa tủ khi mở ra sẽ kêu “Két” một tiếng, vòng tay nắm tủ bằng đồng cổ khi rơi xuống lại phát ra tiếng loảng xoảng.
Hứa Chức Hạ đứng im lặng sau lưng Kỷ Hoài Chu, nhìn anh lục tìm đồ trong tủ.
“Không phải còn đang giận dỗi với tôi vì tôi đã bỏ rơi em lại sao.”
Giọng anh rất lạnh nhạt nhưng thực chất lời nói lại cay nghiệt, mang theo chút châm chọc, châm chọc cô thiếu đầu óc, biết mình bị anh lừa mà vẫn cứ bám theo anh.
Tất nhiên cũng có chút tự mỉa mai chính mình trong đó.
Trong phòng vẫn còn rất tối, cửa sổ cũng đóng kín, khi không nhìn rõ được thì thính giác sẽ trở nên nhạy cảm hơn. Ví dụ như khi anh mở miệng nói chuyện, mang theo sự uể oải lười biếng của một người vừa tỉnh ngủ. Hứa Chức Hạ cảm nhận được giọng nói của anh hòa vào không khí đang luân chuyển và bao bọc lấy cô, tạo thành một chiếc vòng bảo vệ nhỏ xung quanh cô.
Cảm giác an toàn này lấn át cả sự châm chọc của anh.
Hứa Chức Hạ cúi gầm mặt, nhìn sàn nhà một lúc rồi dùng chất giọng non nớt của trẻ con, thì thầm nói: “Không sao đâu…”
Động tác của Kỷ Hoài Chu khựng lại, anh quay đầu nhìn cô.
Có lẽ anh không ngờ cô lại mở lời vào lúc này. Mặc dù anh vẫn luôn biết cô không phải là bé câm, nhưng trước đó cô cũng chỉ nói với anh đúng một câu.
Cũng có lẽ do anh không thể hiểu nổi, bởi vì cục nhỏ này thật sự quá dễ bắt nạt một cách phi lý, bị bán đi rồi mà vẫn có thể tự mình dỗ dành cho mình vui.
Anh đã hai lần bỏ cô lại một mình vậy mà cô vẫn nói không sao, giọng nói như được bọc trong bông, không hề có chút giận dỗi nào.
Thế nhưng Kỷ Hoài Chu lại không có phản ứng gì nhiều, một lúc sau anh quay đầu tiếp tục lục lọi tủ quần áo.
Trên sàn có chiếc vali bị anh mở tung, trong phòng cũng có giường nhưng chỉ có một chiếc mà thôi. Hứa Chức Hạ thấy anh giũ một chiếc chăn bông ra, quăng đại xuống đất để trải, lại rút ra thêm một chiếc gối cũng định ném xuống đất luôn.
Hứa Chức Hạ nhanh chóng giơ cao hai tay lên, nhận lấy chiếc gối từ tay anh.
Chiếc gối dài gần bằng chiều cao của cô, cô ôm nó đi loạng choạng hai bước, đặt gối xuống cho ngay ngắn rồi tự giác ngồi xuống chiếc chăn bông.
Hứa Chức Hạ còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, thoáng chốc đã bị nhấc bổng lên.
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía chàng thiếu niên. Trong ánh sáng lờ mờ, cô mơ hồ thấy được nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi chàng thiếu niên.
“Trong lòng nhóc con nhà em nghĩ tôi mất hết nhân tính đến mức ấy sao?”
Kỷ Hoài Chu kéo thẳng cô đến bên cạnh giường, sau đó lấy ra một chiếc chăn mỏng, anh đóng cửa tủ một cái thật mạnh rồi cong một chân nằm xuống chiếc chăn bông, khuỷu tay đè lên gối, gáy tựa trên cổ tay.
“Còn đứng sững ra đó hù ma đấy à? Ngủ được chưa?” Anh hỏi với giọng điệu không nóng không lạnh.
Trong bóng tối anh không nhìn thấy nhưng Hứa Chức Hạ vẫn gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Được ạ…”
Chiếc giường không hề thấp, Hứa Chức Hạ dùng hai tay bám vào giường, đầu gối cô chỉ chạm đến thành giường, phải mất chút sức mới leo lên được rồi cô ngoan ngoãn tự mình nằm xuống, đắp chăn lại ngay ngắn.
“Nếu đã ở đủ rồi thì mau đi đi,” Giọng Kỷ Hoài Chu vang vọng trong đêm khuya, mang theo sự lạnh nhạt: “Nếu em không ở với bọn họ, cô nhi viện sẽ có người đến đón em về, tôi không quản em được đâu.”
Anh vừa nói vừa nhắm mắt lại, ánh trăng lọt qua khung cửa sổ chiếu vào những tia sáng mờ nhạt, lạnh lẽo rọi xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, làm làn da anh trắng như ánh trăng lạnh.
Hứa Chức Hạ áp mu bàn tay lên cằm, hai tay nắm chặt viền chăn để lộ ra những ngón tay nhỏ xíu.
Cô xoay mặt về phía anh, từ từ chớp mắt trong ánh sáng nửa sáng nửa tối.
Cô không muốn quay về căn biệt thự đó, càng không muốn về cô nhi viện. Cô chỉ muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Sau đó, chờ mẹ quay lại đón.
–
Trời sáng, ánh nắng chiếu vào trong phòng bị khung cửa sổ hoa văn cắt thành từng ô sáng tối rải rác.
Kỷ Hoài Chu đè một tay lên trán để chắn ánh sáng, một bàn tay đặt lên bụng. Một phần chăn nhăn nhúm ở ngang eo, còn phần lớn bị kéo lê ra ngoài sàn nhà.
Hứa Chức Hạ ngồi xổm bên cạnh gối anh, nắm lấy một góc tay áo của anh rồi kéo nhẹ một cái.
Anh không tỉnh mà chỉ nhíu mày và xoay người.
Hứa Chức Hạ nhìn về phía sân một chút rồi lại quay về nhìn chàng thiếu niên đang ngủ dưới đất, sau đó lại kéo anh thêm hai cái với biên độ nhỏ hơn, thủ thỉ: “Anh à…”
Có lẽ do cô đã im lặng rất lâu nên Hứa Chức Hạ không thể diễn đạt lưu loát được, giọng nói cũng có nhiều âm mũi mềm mại hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Cô muốn anh tỉnh dậy nhưng lại sợ làm ồn anh thức giấc nên âm thanh và hành động đều rất nhỏ.
May mắn là Kỷ Hoài Chu không ngủ sâu, cô vừa gọi một tiếng anh đã từ từ mở mắt. Gáy anh phẳng lì lún sâu vào gối, dường như đang có cơn cáu kỉnh khi thức giấc, không muốn nói chuyện chỉ thốt ra một tiếng thở bằng mũi bực bội.
Hứa Chức Hạ muốn nói với anh là bên ngoài có tiếng động nhưng cô không biết phải nói thế nào, vì vậy cô giơ tay lên chỉ về phía đó.
Kỷ Hoài Chu đã để ý thấy tiếng vòng đồng gõ cửa ngoài sân. Anh mệt mỏi, nửa nhắm nửa mở mắt, giọng nói khô khốc khàn khàn vì vừa ngủ dậy: “Ai thế.”
Hứa Chức Hạ lắc đầu.
Sao nhóc con này cứ thích rúc vào bên cạnh anh những lúc anh đang ngủ thế nhỉ.
Kỷ Hoài Chu nhìn cô một lúc rồi nhắm mắt lại. Sau vài giây tỉnh táo lại anh mới kéo chăn trên người ra, rồi lề mề ngồi dậy.
Hứa Chức Hạ đi theo anh xuống lầu.
Vừa ra khỏi phòng bước vào sân, tiếng chim chóc líu lo trên mái ngói xanh trở nên rõ ràng hơn. Cách bức tường trắng là tiếng người dân chào hỏi nhau, xa hơn nữa còn lờ mờ nghe thấy tiếng hát xướng.
Trời sáng sủa rực rỡ, thị trấn sông nước đã chìm vào giấc ngủ đêm qua giờ đây tỉnh giấc trong buổi sáng sớm.
“A Quyết—— ”
Hứa Chức Hạ nghe ra đó là giọng của Chu Thanh Ngô. Khi Kỷ Hoài Chu đi mở cửa, cô không đi theo mà nép sau cây cột hành lang, lén lút nhìn về phía đó.
Biểu cảm của cô rõ ràng là hoang mang, sợ bị đưa về.
Cánh cổng sân vừa kéo đã mở ra, Chu Thanh Ngô đúng như dự đoán xuất hiện ở cửa.
Bà ấy liếc nhìn vào bên trong nhưng không bước vào.
Giọng nói có khoảng cách, nghe không rõ lắm nên Hứa Chức Hạ không biết họ đang nói gì, chỉ thấy Kỷ Hoài Chu vò loạn mái tóc dài đuôi sói bù xù của mình rồi thả lỏng vai gáy lười biếng tựa vào khung cửa, rõ ràng là chưa ngủ đủ giấc.
Chưa đầy hai phút, cái đầu đang rũ xuống của anh nghiêng sang một bên khác. Hứa Chức Hạ nghe loáng thoáng thấy giọng của anh.
“Không cần phải theo dõi tôi. Em ấy có thể làm được gì chứ, có thể gây phiền phức cho tôi sao?”
Một lúc sau, anh không còn hứng thú nghe nữa, hình như anh nói một câu: “Chỉ lần này thôi.”
Anh nhận lấy túi đồ ăn đóng gói từ tay Chu Thanh Ngô, ngay sau đó Hứa Chức Hạ thấy anh đóng cửa lại rồi quay vào.
“Vào đi.”
Anh đi lướt qua bên cạnh, Hứa Chức Hạ lập tức bước ra từ sau cột hiên, chạy tới theo anh đi vào nhà.
Hứa Chức Hạ từng ở viện phúc lợi tại Kinh Thị, cũng từng ở cô nhi viện ở khu Cảng. Mặc dù xương tay của trẻ con chưa hoàn thiện phát triển, động tác không được nhanh nhẹn cho lắm, nhưng chỉ cần bước lên một chiếc ghế đẩu nhỏ cô đã có thể tự mình súc miệng, rửa mặt mà không cần đến sự giúp đỡ.
Quả thật Kỷ Hoài Chu cũng không nghĩ đến việc giúp cô, anh tự mình dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài.
Hứa Chức Hạ ôm chiếc khăn mặt chưa vắt khô, vụng về tự lau mặt cho mình, nhón chân lên treo khăn rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh để tìm anh.
Trong túi đóng gói là bữa sáng Chu Thanh Ngô mua: sữa đậu nành, bánh bao các loại. Kỷ Hoài Chu đặt nó xuống bàn, bỏ lại một câu “ăn đi”, sau đó anh tự mình đi đến bên cạnh hành lý, kéo ra một chiếc áo khoác phi công màu đen, khoác bên ngoài áo ba lỗ, coi như xong chuyện.
Hứa Chức Hạ không kén ăn, cô ngoan ngoãn một cách đáng mừng, vừa ôm chiếc bánh bao nhân thịt còn bốc hơi nghi ngút má phồng lên nhai ngồm ngoàm vừa theo sau lưng Kỷ Hoài Chu đi khắp nơi.
Không cần Kỷ Hoài Chu nhắc nhở, cô cũng tự động bước theo anh ra khỏi nhà. Anh đi phía trước, Hứa Chức Hạ kéo lấy tay áo của anh, chậm nửa bước đi theo sau.
Anh đi đến đâu, Hứa Chức Hạ theo đến đó.
Lúc đến đây thì hoảng hốt, trời lại tối, đêm qua Hứa Chức Hạ hoàn toàn không có tâm trạng để tâm. Đến hôm nay vừa bước ra cô mới chậm rãi nhận ra mình đã đến một nơi như thế nào.
Không khí buổi sáng trong lành mát mẻ, đi trong con hẻm dài lát đá xanh, làn gió nhẹ mang đến mùi khói bếp thơm lừng của bữa trưa từ đâu đó.
Xung quanh, hoặc là những căn nhà gạch xanh ngói đen, hoặc là lầu gỗ tựa nước. Đi vài bước là thấy một chiếc cầu vòm đá nhỏ, cầu và hẻm nối liền nhau, phố nối tiếp phố.
Mặt nào cũng có sông, trên mặt sông là những chiếc thuyền chèo ung dung lướt qua. Nước có màu xanh lục biêng biếc, in bóng bầu trời và những vòm cây, phóng tầm mắt ra xa, màu xanh của nước cứ thế kéo dài mãi không thấy điểm dừng.
Tất cả đều chìm trong sự thanh nhàn và yên tĩnh.
Hứa Chức Hạ chưa từng thấy một phong cảnh nào như vậy, tựa như một cuộn tranh mà ở khắp mọi nơi đều mang theo sự cổ kính.
Cô ngó nghiêng nhìn ngang nhìn dọc, cứ như thể vừa đến một thế giới hoàn toàn mới. Nơi đây thật dịu dàng, không có sự áp bức khô lạnh của Kinh Thị, cũng không có sự ngột ngạt nóng nực của khu Cảng, khiến trái tim cô cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Trên đường đi, Kỷ Hoài Chu sờ vào túi áo khoác lấy ra một thanh socola bị bỏ quên.
Có lẽ vì để trong túi vướng víu nên anh tiện tay đưa cho Hứa Chức Hạ.
Đi qua vài con hẻm và cây cầu, Kỷ Hoài Chu bước vào một ngôi nhà lớn.
Dưới mái hiên treo một tấm biển đề tên “Học viện Tu Tề”, Hứa Chức Hạ ngẩng cao mặt lên để nhìn nhưng cô không biết chữ, cứ lơ mơ theo anh đi vào trong.
Nhà cửa ở vùng Giang Nam rất chú trọng Tứ Thủy Quy Đường*. Sau khi qua cổng chính và bức bình phong, hai dãy nhà hành lang Đông – Tây cùng sảnh chính hợp lại thành hình vuông, vây quanh một khoảng sân vuông ở giữa, được gọi là giếng trời.
(*Tứ Thủy Quy Đường (四水歸堂) là một mô thức kiến trúc truyền thống của Trung Hoa, nghĩa đen là “bốn dòng nước chảy về sân”, nơi mái nhà bốn phía của căn nhà đều dốc về một giếng trời hoặc khoảng sân trung tâm, tượng trưng cho tài lộc và sinh khí tụ hội về nơi trung tâm, mang ý nghĩa phong thủy về sự đoàn tụ gia đình và vượng khí.)
Giếng trời của học viện rộng rãi hơn giếng trời của những căn nhà ở bình thường. Khi họ đến nơi, Chu Thanh Ngô đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ở trước sảnh chính mở toang, cười nói với một ông lão.
“Cháu nó cũng đến tuổi đi học rồi, chỗ này đi thuyền rất tiện. Hàng Châu là trường trọng điểm cấp tỉnh, một ngôi trường tốt đấy!”
“Phải, có hai người ở đây thì cháu yên tâm rồi.”
“Yên tâm, không có vấn đề gì. Nơi này là Đường Lý, tuy có hơi hẻo lánh thật nhưng người dân địa phương đều là người thật thà. Chỉ có thằng cháu nhỏ nhà họ Lục hơi quậy phá, cứ dặn hai đứa trẻ tránh xa nó là được.”
Chu Thanh Ngô nghi ngờ, hỏi: “Nhà họ Lục trong bốn đại gia tộc đó chăng?”
Tưởng Kinh Xuân cười gật đầu.
“Nghe nói ông cụ nhà họ Lục có quen biết với chú ạ.” Chu Thanh Ngô nói.
“Đúng vậy, cháu trai của ông ấy sắp thi lên cấp rồi nên sẽ chuyển đến ở trong nhà cũ. Thằng nhóc này dựa vào việc không ai dám trêu chọc nó mà ngày nào cũng gây rối trong thị trấn.” Tưởng Kinh Xuân miễn cưỡng nói: “Ông già đó còn muốn chú trông chừng thằng nhóc đó giúp. Thanh Ngô à, cháu nói một câu thuyết phục xem, làm sao mà chú trông nổi nó chứ?”
Chu Thanh Ngô cười nói: “Dạy học và giáo dục con người, chẳng ai tài giỏi bằng chú đâu ạ.”
“Cái này thì chú chịu thôi.” Tưởng Kinh Xuân chỉ vào chiếc chậu men sứ lớn nuôi cá ở ngay giữa giếng trời: “Nó đã đập vỡ của chú mất ba cái chậu rồi đó.”
Ông ấy xua tay: “Chú thấy Bá Phù nên nhường nhịn một chút, cái danh Tiểu bá vương vùng Giang Đông cứ để nó làm cho tốt đi.”
Chu Thanh Ngô nghe thấy vậy cũng phì cười, đang lúc nói chuyện hợp thì thấy họ đến, bà ấy lập tức đứng dậy gọi họ lại rồi trịnh trọng giới thiệu Tưởng Kinh Xuân cho họ làm quen.
Bà ấy không nói gì nhiều mà chỉ nói ông Tưởng là bậc thầy của cả một thế hệ và là bố của người bạn thân thiết nhất của Minh Đình, bà ấy không quên nhắc nhở họ những phép tắc cần có.
“Cháu và chú còn khách sáo gì nữa, Minh Đình là do chú nhìn nó lớn lên đấy!” Tưởng Kinh Xuân không hề khách sáo với bà ấy, nhìn về phía hai đứa trẻ, mang theo nụ cười hiền hậu gần gũi: “Cứ gọi ta là ông là được rồi, chú không thích những lễ nghi phiền phức đó đâu.”
Kỷ Hoài Chu không có ý định đáp lời, thản nhiên đút tay vào túi, chẳng có chút nghiêm chỉnh nào.
Hứa Chức Hạ bám dính Kỷ Hoài Chu nhất thời không muốn rời. Chu Thanh Ngô đã lo lắng suốt cả đêm, sợ làm Hứa Chức Hạ bị kích động nên bà ấy không cho Minh Đình đi theo, chỉ bảo ông ấy hỏi thăm xem bên này có mối quan hệ nào không.
Nhờ hỏi thăm mới biết, vợ chồng ông Tưởng muốn tìm chốn thanh tịnh nên sống ở trấn Đường Lý này.
Nếu có người đức cao vọng trọng như hai người trông nom Hứa Chức Hạ, trong lòng Chu Thanh Ngô cũng có thể yên tâm được bảy tám phần. Vì vậy, bà ấy mới bảo Kỷ Hoài Chu dẫn Hứa Chức Hạ đến học viện để nhận mặt làm quen.
Chỉ là khi Hứa Chức Hạ vừa nhìn thấy họ, cô đã trốn ra sau lưng Kỷ Hoài Chu, ngay cả cái đầu cũng không chịu lộ ra.
Dáng vẻ này thật sự là quá thiếu tôn trọng.
“Bé con…”
Chu Thanh Ngô vừa mở miệng nói, Tưởng Kinh Xuân đã giơ tay lên ra hiệu trấn an, ý nói không sao: “Cô bé mà, sợ người lạ thôi. Đông Thanh bảo hấp ít bánh ngọt cho mấy đứa trẻ, không biết còn phải bao lâu nữa, để chú đi xem thử xem.”
Hôm nay bà ấy đến thăm vốn dĩ là có việc nhờ tới họ, nhưng tình cảnh hiện tại khiến Chu Thanh Ngô càng cảm thấy khó xử nên đi theo giúp đỡ: “Để cháu đến phụ một tay.”
“A Quyết,” Chu Thanh Ngô quay đầu lại nói: “Cháu ở đây với em gái một lát nhé.”
Kỷ Hoài Chu hạ thấp cằm, hít một hơi rồi nhắm mắt lại, hơi thở lại thở ra nặng nề qua mũi.
Anh cảm thấy chán ghét chuyện giao thiệp giữa người với người, nhưng lại bị tình người ràng buộc.
Nói đúng hơn là bị cô bé bám người Hứa Chức Hạ này ràng buộc.
Sau khi đã trải qua cơn cuồng phong quật đất mà nổi lên, những cơn gió nhẹ mưa phùn gặp lại đều trở nên có thể bỏ qua. Kỷ Hoài Chu chờ đợi đến phát bực, nhưng tâm trạng cũng không hề xao động gì.
Dừng lại một chút, anh bỗng nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Hứa Chức Hạ không rời khỏi anh nửa bước.
Đoán trước là cô sẽ đi theo sau nên Kỷ Hoài Chu chỉ vào một chiếc ghế gỗ cách đó không xa và ra lệnh: “Ngồi xuống, không có sự cho phép của tôi thì không được đi.”
Anh không dừng lại mà đi thẳng ra khỏi học viện.
Hứa Chức Hạ muốn đi cùng anh nhưng không thể không nghe lời. Cô đuổi theo anh được vài bước thì không dám đuổi theo nữa mà chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ.
Sau khi không nhìn thấy anh nữa, lòng cô bắt đầu bồn chồn, bất an. Mặc dù vậy cô vẫn ngoan ngoãn lùi lại, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ mà anh đã chỉ.
Tấm biển đề ở sảnh chính viết chữ “Dưỡng Chính Đường”. Dưới tấm biển đề là vài bức thư họa, trên án thư được bày hai chiếc đồ sứ hoa lam.
Trong giếng trời ngoài một chiếc chậu men sứ nuôi cá ra còn có vài chậu cây xanh, nhưng bốn phía vẫn trống trải một cách cô quạnh.
Chỉ còn lại một mình Hứa Chức Hạ.
Anh lại bỏ rơi cô lại một mình nữa rồi sao?
Dưới ánh sáng ban ngày, Hứa Chức Hạ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, nắm chặt thanh socola, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
“Anh Lục ơi, cho em mượn khoe một chút đi, chỉ hai ngày thôi!”
Qua một khoảng thời gian ngắn, Kỷ Hoài Chu vẫn chưa quay lại, mà một đám con trai mặc đồng phục giống hệt nhau đã xuất hiện ngay trước mắt Hứa Chức Hạ.
Dây thần kinh Hứa Chức Hạ lập tức căng lên, cô nắm chặt thanh socola một cách căng thẳng, vừa sợ hãi vừa hoang mang nhìn chằm chằm vào đám người đó..
“Nếu cậu mượn máy chơi game, Anh Lục đã tặng cậu rồi. Nhưng mà mượn mô hình máy bay thì cậu đúng là dám nghĩ rồi đấy!”
“Những thứ này của anh Lục quý như vậy sao?”
“Đó không phải là mô hình máy bay đâu, đó là mạng sống của anh Lục đó!”
Đám con trai ùa vào học viện trong tiếng ồn ào.
Hứa Chức Hạ có thân hình nhỏ bé, chỗ ngồi lại không dễ thấy, mà bọn họ thì quá mức tập trung nên không ai chú ý đến sự tồn tại của cô nên cô cứ thế bị chen lấn.
Một người phía trước chân vừa khuỵu xuống, đầu gối đã huých một cái làm thanh socola trong tay Hứa Chức Hạ văng ra ngoài.
“Mô hình máy bay này có khảm viên ngọc rồng hả? Hay là người thiết kế rất giỏi?”
“Tất nhiên phải là người rồi.”
“Người tài giỏi nào vậy?”
“Một kỳ tài mà Liên đoàn Hàng không cũng phải khen ngợi Kỷ, Hoài, Chu đấy!”
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, cậu nhóc đó cười ha hả: “Tôi còn tưởng ai chứ, chẳng phải chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi sao!”
Lục Tỷ luôn im lặng nãy giờ, ngay tức khắc quay mặt sang nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Đó là mạng sống của ông đấy.”
Lục Tỷ nói xong lại nắm lấy cổ áo cậu ta: “Cậu thử nói một câu vô danh tiểu tốt nữa xem?”
Mấy nam sinh khác vội vàng cản cậu ấy lại.
“Kỷ Hoài Chu mà cậu cũng không biết à? Quán quân liên tiếp ba lần duy nhất trong lịch sử giải đấu IMAC đấy!”
“Nếu hai năm trước anh ấy không về nhà họ Kỷ bên Anh nên không tham gia thi đấu nữa thì vị trí đầu bảng năm nay cũng chắc chắn thuộc về anh ấy! Bình Tử à, sao ngay cả thần tượng của anh Lục mà cậu cũng chưa từng nghe qua vậy?”
Bình Tử phản ứng lại, giơ hai tay qua đâu: “Anh Lục, xin tha mạng…”
Lục Tỷ chỉ vào mũi cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt nhưng vẻ mặt lại như đang mắng người: “Quen biết cậu là sự trừng phạt mà ông trời đày đọa tôi.”
Những người bạn khác cũng bắt đầu hùa theo, làm không khí trở nên ồn ào.
Lúc này, Lục Tỷ cảm thấy có một sức lực mềm mại từ phía sau đang đẩy mình.
Cậu ấy quay đầu lại, thấy đó là một cô bé.
Hứa Chức Hạ bị chen lấn đến mức co rúm lại trên chiếc ghế đẩu nhỏ. Đôi mắt đen láy, long lanh, mái tóc dài xõa bên tai. Vì đang ngồi, đôi chân cô biến mất dưới chiếc váy ngủ màu hồng đào. Vốn dĩ thân hình cô đã nhỏ bé, nhìn như vậy lại càng lùn đi một khúc, trông đặc biệt ngây ngô và thú vị.
Sự khó chịu trong mắt Lục Tỷ lập tức tan biến, cậu ấy vẫy tay: “Ấy ấy ấy! Im lặng! Đừng chen, má nó cấm đứa nào chen nữa!!”
“—— Có một nhóc con ở đây này!”
Tiếng ồn ào lập tức dừng lại, đám nam sinh đồng loạt tiến lại gần.
Tất cả đang trong độ tuổi dậy thì nên lớn phổng phao, Hứa Chức Hạ ở giữa trông chỉ như một con búp bê nhỏ xíu, cô ngẩng đầu nhìn thấy những cái đầu người vây quanh mình thì nín thở, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Mông đã rời khỏi ghế đẩu vài lần, nhưng rồi cô lại ngồi xuống lại co hai chân lên, cuối cùng cũng không chạy đi.
“Ông ơi? Trẻ con ở đâu ra thế ạ?” Lục Tỷ hét lớn vào trong sảnh chính, nhưng không có ai đi ra.
Cậu ấy cảm thấy thú vị, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Chức Hạ, nhìn cô: “Em gái nhỏ, sao em lại ngồi đây một mình, mẹ em đâu?”
Lục Tỷ là hình mẫu điển hình của ngoại hình người phương Nam, đường nét khuôn mặt không hề sắc sảo, nhưng tóc cậu ấy lại được cạo ngắn cũn, đến mức có thể nhìn thấy cả những chân tóc xanh trên da đầu.
Hứa Chức Hạ vừa sợ hãi vừa không mấy vui vẻ trong lòng.
Bởi vì cậu ấy đã làm rơi thanh socola mà Kỷ Hoài Chu cho cô, giờ lại còn giẫm lên đó không chịu nhấc chân.
Hứa Chức Hạ muốn cậu ấy bước đi chỗ khác, cô giơ một bàn tay nhỏ ra đẩy vào cánh tay Lục Tỷ một cái.
Lực đẩy nhẹ như không, Lục Tỷ vẫn ngồi xổm đó mà không hề nhúc nhích.
Lục Tỷ véo chiếc má mềm mại như da em bé của cô, nhỏ giọng lại: “Bé đáng yêu, muốn anh trai chơi với em à?”
Những người bạn cười ầm lên chê bai sự tự tin của cậu ấy.
Bình Tử không nhịn được mà nói thẳng ra sự thật: “Anh Lục, anh giẫm lên socola của em gái người ta rồi.”
Lục Tỷ cúi đầu, dưới đế giày cậu ấy là một thanh socola bị giẫm bẹp cả bao bì.
“……” Lục Tỷ cảnh cáo lườm cậu ta một cái: “Hôm nay cậu nổi bật quá nhỉ?”
Bình Tử lập tức im bặt.
Lục Tỷ ho khan một tiếng để giảm bớt sự ngại ngùng, quay đầu hỏi: “Có đồ ăn vặt không?”
“Cổ vịt chắc không được đâu nhỉ?”
“Hình như tôi còn thịt bò khô.”
Lục Tỷ vẫy tay: “Mang hết ra đây đi!”
Trong lúc bọn họ đang lục lọi cặp sách, Lục Tỷ nhấc chân lên, đế giày cọ trên mặt đất đá thanh socola đã nát bét đó văng xa ra.
Hứa Chức Hạ giật mình, nhìn theo thanh socola bị đá văng, cô mếu máo, đôi mắt đỏ hoe vì xót xa. Cô đã quen chịu uất ức, bị bắt nạt từ trước đến nay cũng chẳng dám phản kháng.
Hứa Chức Hạ nắm chặt váy, tim đập thình thịch.
Đúng lúc không biết phải làm thế nào thì một đôi giày thể thao màu đen xám lặng lẽ dừng lại cách viên socola đó chỉ một tấc.
Hứa Chức Hạ ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt bỗng sáng rực, trái tim run rẩy như tiếp đất một cánh an toàn.
Đám con trai quay lưng lại nên không ai phát hiện, Lục Tỷ cũng không hề hay biết. Cậu ấy ngồi xổm trở lại trước mặt Hứa Chức Hạ, nhỏ giọng tiếp tục trò chuyện với cô: “Không phải đến cùng mẹ à? Vậy bố em đâu rồi?”
Hứa Chức Hạ nhìn chằm chằm về một phía, đưa tay chỉ về phía đó.
Lục Tỷ quay đầu lại, tầm mắt nhìn theo hướng cô chỉ.
Chỉ thấy một chàng thiếu niên tay trái đút túi quần tay phải thả lỏng, đầu ngón tay xách một lon nước có ga, cao hơn tất cả bọn họ.
Đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo, hình tượng không hề nghiêm chỉnh, anh đeo kẹp vành tai hình mặt thú màu đen, tóc đuôi sói buộc nửa đầu, tóc mái râu rồng ngắn rủ xuống hai bên trán, áo ba lỗ nửa kín nửa hở bên trong chiếc áo khoác phi công đang mở toang.
Đôi mắt sâu thẳm không buồn không vui, nhưng khi nhìn chằm chằm tới thì giống hệt như nhìn thẳng vào mặt biển nửa đêm, đen và xanh không rõ ràng, lại giống như rơi xuống một chiếc giếng cổ không thấy đáy.
Lục Tỷ ngơ ngác vài giây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, người anh em này không phí hoài cái khuôn mặt dễ khiến bạn gái đổ rạp này.
Đẹp trai thất đấy! Thằng cha này!
“Đây là đứa bé nhà anh à?” Lục Tỷ lắc lư từng bước một đi tới, một tay vòng qua, khoác lên vai Kỷ Hoài Chu, cười híp mắt: “Anh em được đấy——”
Kỷ Hoài Chu chặn cánh tay đang định khoác lên vai của Lục Tỷ, những ngón tay rõ đốt của anh siết lấy cổ tay cậu ấy rồi vặn ngược lại.
“Á, a a a…”
Âm cuối đầy ngưỡng mộ của Lục Tỷ quặt ngoẹo vài vòng, cuối cùng biến thành những tiếng kêu la thảm thiết, đau đến mức đầu gối cong xuống, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Kỷ Hoài Chu dùng hết sức ở các khớp ngón tay, nhưng trên mặt lại như một người nhàn rỗi đứng đó, hững hờ ngoảnh mặt đi, liếc nhìn Hứa Chức Hạ.
Đôi mắt cô bé đỏ hoe, há miệng ngơ ngác, rõ ràng đã sợ hãi từ lâu nhưng vẫn cứng đầu ngồi đó không chịu rời đi.
Cũng có thể là vì, anh chưa cho phép.
“Nếu sợ thì chạy nhanh đi.”
Kỷ Hoài Chu nhếch cằm về phía sảnh chính, nhẹ nhàng nói với cô một câu. Sau đó anh cụp mi mắt xuống, vừa định xử lý Lục Tỷ thì bên cạnh đã có tiếng “lộc cộc” đang nhanh chóng lại gần.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Chức Hạ mang dép lê, không chút do dự chạy về phía anh.
Thân hình nhỏ bé của cô va vào anh rồi ôm chặt lấy cánh tay đang xách nước có ga của anh, đầu tựa vào bên hông anh, ngẩng khuôn mặt với biểu cảm ngây ngô lên chớp chớp mắt, ỷ lại nhìn anh.
Kỷ Hoài Chu có một khoảnh khắc không thốt nên lời. Đối diện nhau một lát, anh hừ cười một tiếng, khẽ cong khóe môi.
“Em chạy đi đâu thế hả?”