Hứa Chức Hạ bước nhẹ nhàng, lén trở về phòng ngủ và khép cửa lại.
Cửa phòng mới vừa khép hờ, không thấy người nhưng phía trước bất ngờ xuất hiện bàn tay của chàng trai, nắm lấy mép cửa.
Chiếc đồng hồ da đen ánh vàng ôm quanh cổ tay anh, các đốt ngón tay dùng sức, khung xương căng ra toát lên cảm giác sức mạnh rõ rệt. Gân mạch máu trên mu bàn tay nổi lên màu xanh nhạt.
Lộ ra cảm giác mất cân bằng và áp bức đầy vẻ bình tĩnh.
Nhịp tim Hứa Chức Hạ tăng nhanh, sức lực chênh lệch, lực cô dùng để giữ cửa chỉ có thể chống lại một phần nhỏ sức của anh, cánh cửa lập tức bị đẩy mạnh vào trong một cách áp đảo.
Đồng thời anh bước vào trong phòng, thân hình cao lớn, rắn rỏi, một tay ôm eo cô tay kia đóng cửa lại cái rầm.
Hứa Chức Hạ chưa kịp suy nghĩ đã bị anh ép lùi về sau mấy bước, ngửa người ngã vào chiếc ghế xích đu đơn ở phòng trước.
Ghế xích đu khẽ đung đưa, anh nhấc chân quỳ một gối xuống ghế.
Hứa Chức Hạ vội chống vào vai anh, nhưng không cản nổi sức nặng của chàng trai, liên tục gọi: “Anh trai, anh trai”
“Ừhm?” Đang nói, hơi thở nóng của anh đã phả tới bên cổ cô.
Hứa Chức Hạ vội vàng nói rõ: “Chưa được đâu……”
“Còn chưa được.” Kỷ Hoài Chu khẽ th* d*c, hít sâu, hơi thở quanh quẩn bên cổ cô: “Đã mấy ngày rồi.”
Lời nói bốc đồng của cô lúc ở trong xe là thuốc k*ch t*nh mạnh mẽ, một khi tiêm vào, cho dù chàng trai có lý trí đến đâu cũng sẽ bị hòa tan.
Hứa Chức Hạ bị anh quậy đến mức đầu nghiêng sang trái, hơi nóng ẩm kia tiếp tục đi xuống men theo xương cổ, cằm cô lại không thể không ngẩng lên, cô kéo tóc anh, cổ áo len rộng trễ cả xuống dưới cánh tay.
Chỉ chốc lát sau, tiếng thở của Hứa Chức Hạ cũng rối loạn, cô hơi sợ, nói một cách ngập ngừng: “…… Nhưng anh cứ chạm hoài.”
Anh vùi mặt, giọng nói mơ hồ, nuốt xuống: “Chạm thế nào, chạm chỗ nào?”
Hứa Chức Hạ nhắm chặt mắt, không đáp.
Kỷ Hoài Chu buông môi ra, quay lại trước mặt cô: “Anh trai còn chưa làm đến cùng đâu.”
Trái tim căng chặt như được kéo ra khỏi nước sôi, Hứa Chức Hạ khẽ th* d*c, cô hơi chột dạ, lảng sang chuyện khác: “Chút nữa là tới giờ ăn cơm tối rồi.”
Kỷ Hoài Chu co chân nâng cô lên, tự mình ngồi xuống ghế xích đu, ôm cô ngồi lên đùi anh, giống hệt như lúc ở chiếc ghế xếp.
Không còn bị anh đè xuống, ghế xích đu lắc lư qua lại.
Khi thấy anh nghe lọt tai, chỉ ôm cô như vậy, Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn dựa vào anh, trước ngực dính nước trong suốt, cô cúi đầu kéo lại chiếc áo ngực bị anh đẩy xuống.
Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, liếc nhìn thời gian sau đó với tay sang chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh, rút ra một tờ khăn giấy ướt.
Hứa Chức Hạ không hiểu nội tình, thấy anh lau sạch từng ngón tay, đặc biệt kiên nhẫn với ngón trỏ và ngón giữa, lau nhiều lần.
Kỷ Hoài Chu thấy ánh mắt hoang mang của cô, anh cười một cách khó hiểu: “Nhìn thấy anh là em đã muốn?”
“……” Không hiểu sao tim Hứa Chức Hạ bỗng đập mạnh.
Đặt khăn ướt lên bàn nhỏ, Kỷ Hoài Chu hạ lòng bàn tay xuống, khẽ chạm lên đùi cô, giọng nói thấp trầm, khi nói chuyện còn khẽ v**t v* lên trên: “Sao anh trai có thể khiến Tiểu Kim bảo bối chúng ta tủi thân được.”
“Anh trai……” Hứa Chức Hạ nắm cổ tay anh, nắm trúng chiếc đồng hồ đen viền vàng của anh. Cảm giác về hình ảnh và sức mạnh của tay anh khi mở cửa vào phòng lập tức khiến cô hiểu ra, anh muốn áp sát vào thì cô cũng không ngăn cản được.
Hứa Chức Hạ vội nuốt hết âm thanh trong cổ họng, trán tựa lên vai anh, cảm nhận được hai ngón tay thon dài và khớp xương nổi rõ của anh.
Chiếc ghế xích đu đung đưa rất nhẹ, cứ như không đung đưa khiến Hứa Chức Hạ mơ hồ, không phân biệt được là ai đang dẫn nhịp, có vẻ là chính cô đang chủ động.
Vì sao cô lại muốn đặt một chiếc xích đu ở đây……
Ngay khoảnh khắc pháo hoa trước mắt cô sắp nở rộ, Kỷ Hoài Chu giữ vững hai chân trên sàn nhà, đột nhiên ổn định ghế xích đu, mọi chuyển động đều dừng lại.
Hứa Chức Hạ ngơ ngác nhìn anh.
“Sao vậy?” Anh biết rõ mà vẫn cố hỏi.
Cảm xúc của Hứa Chức Hạ bị treo lơ lửng, không thể dâng lên cũng không thể xuống được, hai mắt cô ươn ướt, trông đợi anh.
Kỷ Hoài Chu dùng ngón tay lau đi vết ướt ở khóe mắt cô, chậm rãi hỏi lại lần nữa: “Nói anh trai nghe, sao vậy?”
Chắc chắn anh đang giả vờ hồ đồ trong khi đã hiểu rõ.
Ánh mắt Hứa Chức Hạ vô tội, khe khẽ hừ một tiếng bất mãn.
Kỷ Hoài Chu thả lỏng chân, để ghế xích đu bắt đầu đung đưa một lần nữa, bao bọc các khớp xương ngón tay.
Trong mắt Hứa Chức Hạ lại ánh lên hơi nước, dần quay về trạng thái, nhưng khi sắp đến thời khắc ấy thì anh lại dừng lại. Hứa Chức Hạ bị cảm giác ngon ngọt đó làm cho bứt rứt, cô nghẹn ngào phát ra một chữ “Đừng”.
“Đừng?” Giọng Kỷ Hoài Chu như vừa hiểu vừa không: “Đừng tiếp tục, hay là đừng dừng lại?”
Hứa Chức Hạ lại im lặng.
Anh giả bộ muốn rời đi, Hứa Chức Hạ nắm chặt cánh tay anh, bị anh trêu chọc đến mức giọng nghẹn ngào, yếu ớt: “Anh trai đừng dừng……”
Dường như anh khẽ cười, hơi thở phả bên tai cô, đầy ý tốt của người hiểu chuyện: “Chưa thoải mái đúng không?”
Hứa Chức Hạ tựa vào vai anh, “Ừm” một cách đầy buồn tủi.
“Em với đàn anh của em, tình cảm tốt lắm à?” Kỷ Hoài Chu chậm rãi nói, xương ngón tay cũng từ từ lún vào.
Hứa Chức Hạ khẽ thở gấp: “Thì giống…… Thì giống như anh với chị Duẫn Cẩm thôi……”
“Bọn anh chỉ là đồng nghiệp.” Anh nói.
Đều là hợp tác trong cùng một chuyên ngành, nhưng vẫn có chút khác biệt. Ví dụ như đàn anh của cô từng thẳng thắn với cô, trước đây khi anh không cho phép cô đáp lại, cô còn hỏi ngược lại vì sao.
Nghĩ đến đây Kỷ Hoài Chu khẽ nghiêng người, ngón tay lướt qua tóc cô, nhắc lại chuyện cũ: “Cậu ta từng nghĩ đến chuyện yêu em, còn em, có từng nghĩ đến việc đáp lại cậu ta không?”
Nằm trên chiếc xích đu, dù thế nào thì tốc độ cũng đều đặn, không thể nhanh hơn cũng không thể chậm lại, đầu óc Hứa Chức Hạ dần trở nên mơ hồ.
Cô chỉ biết nói lời thật lòng: “Ừhm……”
Kỷ Hoài Chu hơi nheo mắt lại, đầu ngón tay bỗng co lại.
Hứa Chức Hạ không kịp đề phòng, phát ra một tiếng dài, mà tốc độ của anh giống như một sự trừng phạt, vài phút sau hoàn toàn thoát khỏi ghế xích đu, đưa giọng cô vang lên một cách êm tai.
Đến khi xuống lầu, Hứa Chức Hạ đã thay váy khác, thấy anh cũng đã thay quần, cô cúi đầu, im lặng chăm chú ăn cơm.
Thấy cô ăn ngon miệng, Chu Thanh Ngô cũng vui vẻ, múc cho cô bát canh sườn hầm củ sen: “Ba ngày hai bữa đều tập múa, xem cục cưng của chúng ta mệt kìa.”
Kỷ Hoài Chu khẽ cười, như có như không.
Anh giở trò xấu như thế mà vẫn còn cười được, Hứa Chức Hạ vừa xấu hổ vừa bực bội, không để ý đến anh mà làm nũng với Chu Thanh Ngô: “Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ.”
“Được.” Chu Thanh Ngô rất vui, hỏi Minh Đình một câu mang tính tượng trưng: “Anh không phiền chứ?”
Minh Đình nhấp ngụm rượu, mỉm cười giơ tay ra hiệu: “Con gái là trên hết.”
Hứa Chức Hạ đang ngậm một miếng thịt, hai má phồng lên, cười híp mắt: “Cảm ơn bố.”
Nếu nói rằng vai trò của mẹ từng là chấp niệm của Hứa Chức Hạ, thì vai trò của bố chính là ác mộng đối với Hứa Chức Hạ.
Sau khi cô buông bỏ được chấp niệm đó, mở miệng gọi Chu Thanh Ngô là mẹ, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi sợ xa lạ. Chữ bố, Hứa Chức Hạ không thể gọi ngay từ đầu được, là Chu Thanh Ngô kiên nhẫn dìu dắt cô từng chút một.
Hơn nữa, chính Minh Đình là người đầu tiên khiến Hứa Chức Hạ thay đổi cách nhìn về hình tượng người đàn ông này. Hứa Chức Hạ dần hình thành thói quen, khi lần đầu tiên gọi được chữ bố, cô cảm nhận được từ sâu trong tâm hồn cô đã buông tha cho chính mình.
Còn bố mẹ hiện tại của cô là bố mẹ tuyệt vời nhất trên đời.
Nhìn qua khóe mắt thấy có ánh mắt chăm chú, Hứa Chức Hạ liếc sang, lập tức chạm phải đôi mắt trầm lắng của Kỷ Hoài Chu.
Hứa Chức Hạ vội né tránh ánh mắt anh, giả vờ như không hiểu, cô cúi đầu uống canh sườn củ sen rồi lại nhìn cái đuôi của Gia Gia đang đung đưa qua lại bên ghế cô.
Tối hôm ấy, Hứa Chức Hạ ở trong phòng tắm rửa xong, mặc váy ngủ chuẩn bị lên tầng ba tìm Chu Thanh Ngô để ngủ cùng.
Anh trai lại hư, tối nay Hứa Chức Hạ không muốn ngủ với anh.
Cô chơi không lại anh, cũng chỉ có một chiêu này.
Ai ngờ khi cô muốn ra ngoài, người kia đã ở ngay phòng ngoài.
Anh nằm trên chiếc ghế xích đu, vắt một chân lên đung đưa một cách thảnh thơi, tầm mắt lặng lẽ dõi theo cô.
Trước đây, lúc anh chỉ đơn giản là anh trai, khi ở trước mặt cô áo ngủ của anh luôn được cài rất kín. Còn bây giờ cổ áo lại mở ra, cũng không buộc chặt đai lưng mà chỉ đeo như trang sức, không chỉ lộ xương quai xanh, cổ áo trễ đến mức lộ cả cơ bụng. Phối hợp với gương mặt ấy của anh, hình ảnh giống như giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện ướt át.
Hứa Chức Hạ lắp bắp, giáng đòn phủ đầu: “Anh trai, sao anh không gõ cửa mà tự vào vậy?”
Kỷ Hoài Chu đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Chắc chắn anh không có ý tốt, Hứa Chức Hạ nhìn anh đầy nghi ngờ, vẫn đứng tựa vào tường không bước đến.
“Mau lên.” Anh dỗ dành: “Anh trai ôm một lát.”
Từ giọng nói đến nét mặt của anh đều cực kỳ ôn hòa, giống như thật sự chỉ muốn ôm cô một cái. Hứa Chức Hạ cũng nghi ngờ chính mình, bước qua một cách do dự.
Anh ôm eo cô, còn cô ngồi nghiêng trên đùi anh.
“Chỉ ôm một lát thôi.” Ngay cả cổ tay được anh nắm trong lòng bàn tay cũng dán sát vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể nóng hổi của anh dần truyền qua da và mạch đập, dần hòa tan giọng nói của Hứa Chức Hạ.
Kỷ Hoài Chu cọ cằm vào má cô, dường như không nghe thấy gì.
Anh từ từ lên tiếng: “Làm không?”
Hứa Chức Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, giật mình ngẩng mặt lên, ánh mắt anh trầm lắng mà giằng co, chút ôn hòa cũng đã sớm tan thành mây khói.
Trúng bẫy rồi.
Lúc này Hứa Chức Hạ muốn đứng dậy, nhưng cánh tay vững chắc của chàng trai đặt trên lưng cô mang theo sức mạnh, khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Em chỉ có năm phút thôi, mẹ đang đợi em……” Giọng Hứa Chức Hạ càng nói càng nhỏ, hôm nay họ cứ thế khiêu khích trêu chọc nhau.
Kỷ Hoài Chu cúi đầu, môi lướt qua má cô: “Tự ăn no rồi bỏ chạy? Vậy anh phải làm sao?”
Hứa Chức Hạ liếc anh: “Ngày mai em ngủ với anh.”
“Mai anh đi công tác.” Anh nói: “Năm ngày.”
Mắt Hứa Chức Hạ hơi mở to, lập tức cảm thấy không nỡ, nhưng cô đã hứa với mẹ rồi: “……Vậy đợi anh về.”
“Ngày mai hãy ngủ với mẹ.” Anh nói.
“Không được.”
Hơi thở của anh bỗng lộ ra ý cười nhàn nhạt, hoàn toàn không hề giả vờ:”Anh không buông thì em cũng không đi được đâu, cục cưng.”
“……”
“Muốn đi cũng được.” Kỷ Hoài Chu nói không nhanh không chậm, dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Công khai quan hệ của chúng ta.”
Hứa Chức Hạ sững người vài giây rồi mới dần phản ứng lại, có lẽ anh vẫn sẽ chờ ở đây, vì thế cô trừng mắt nhìn anh.
Cuối cùng thì anh cũng để lộ đuôi sói, trước mặt người khác còn có thể bớt phóng túng, chứ nếu công khai thật e rằng anh sẽ làm loạn bất cứ lúc nào.
Huống hồ bây giờ anh cũng chẳng còn ngoan ngoãn được bao nhiêu.
Hứa Chức Hạ bỏ qua việc đoán ý anh, sau đó, suy nghĩ của bản thân cô lại rơi vào vũng lầy.
Một tay Kỷ Hoài Chu ôm lấy eo lưng cô, một tay đỡ lấy chân cô, lòng bàn tay từ từ vuốt dọc đầu gối cô: “Phải nghĩ lâu như vậy sao, anh trai với em không hợp pháp à?”
“Hợp pháp……”
“Vì sao chuyện hợp pháp lại không thể nói?”
Hứa Chức Hạ cúi đầu, một ngón tay lướt qua cổ áo ngủ của anh, khi cô hoàn toàn rối loạn sẽ có vài động tác nhỏ.
Sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn, họ vốn chẳng phải anh em ruột, chẳng có gì là không thể nói ra, nhưng dù sao đây cũng là đề tài này nhạy cảm.
Khúc mắc đã được gỡ bỏ, dù sâu hay cạn vẫn sẽ để lại vết hằn, vết hằn này không đến từ chính cô mà đến từ người thân thiết bên cạnh.
Cô có thể không phủ nhận ngay khi Đàm Cận hỏi, nhưng khi đối mặt với người đã chung sống mười bảy năm thì vẫn hơi thấp thỏm. Mười bảy năm, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn anh em để đối xử với họ, anh em chính là nhãn mác của họ.
Trong mắt người ngoài, họ là mối quan hệ yêu đương cấm kỵ.
Mà ấn tượng rập khuôn là thứ rất khó thay đổi.
Nhưng Hứa Chức Hạ chỉ hơi lo lắng thôi, giống như khoảnh khắc chờ công bố điểm thi, tâm trạng thấp thỏm nhưng vẫn biết sớm hay muộn gì cũng phải đối diện với kết quả, là chuyện tất yếu.
“Nếu họ không chấp nhận thì sao?” Giọng Hứa Chức Hạ rất khẽ.
Trên thực tế, ngoài người nhà và bạn bè thân thiết ở trấn Đường Lý ra, những người thân nhất với cô cơ bản đều biết chuyện, chỉ vì thể diện của cô gái nhỏ mà anh vẫn chưa nói ra. Bởi điều cô phải vượt qua không phải là cửa ải của người khác, mà là cửa ải còn sót lại trong chính lòng mình.
Kỷ Hoài Chu mỉm cười, chẳng mấy bận tâm.
Anh làm kẻ xấu cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Đến giờ, ngoài việc không làm người ra, những chuyện nên làm hay không nên làm thì đều từng làm qua. Đã chẳng còn giữ được ranh giới đạo đức với em gái từ lâu rồi.
“Không chấp nhận là chuyện của họ, không phải chuyện của chúng ta.”
Hứa Chức Hạ hơi bướng bỉnh: “Nhưng em để tâm đến họ.”
“Những người đáng để em để tâm, cũng sẽ để tâm đến em, cái đuôi nhỏ.” Anh xoa đầu cô, kéo cô đi như hồi nhỏ: “Sẽ không có thành kiến với em đâu.”
Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên.
Anh hỏi: “Chẳng lẽ nếu có người chia rẽ thì em sẽ bỏ anh sao?”
Hứa Chức Hạ vừa định lắc đầu, anh đã nói tiếp: “Em đã từng bội tình bạc nghĩa với anh trai một lần.”
Cô cực kỳ oan uổng: “Đâu có.”
“Hồi đó anh trai cũng đi công tác ở Mỹ.” Kỷ Hoài Chu nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô, bàn tay anh nâng cằm cô lên, nhẹ giọng: “Đuổi cũng không kịp, người đã chạy mất rồi.”
Khi đó, tâm tư của cô vẩn đục ở nơi ẩm ướt mà thế tục không thể chứa đựng, dễ dàng bị một câu “Đừng vì d*c v*ng sa ngã của cháu mà hủy hoại thằng bé” của bố anh đè đến sụp đổ, chứng bệnh tâm lý tái phát, khó có thể đối mặt với mọi chuyện trong nước.
Lúc đó chọn đi du học, không gặp lại anh là lối thoát duy nhất giúp cô có thể tiếp tục hít thở.
Đêm hôm đó cô bay từ sân bay Hàng Châu đến San Francisco, còn chuyến bay từ Chicago về Hàng Châu của anh thì hạ cánh ngay sau đó.
Cô vừa rời khỏi anh thì đã bị họng súng nhắm vào nên anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Thế là họ bất ngờ bắt đầu xa cách bốn năm trời.
Nhưng cực khổ cũng có thể là cách phá vỡ cục diện.
Tâm trạng của Hứa Chức Hạ lúc này được lấp đầy bởi cảm giác tìm lại được điều đã mất, giọng nói và cả cơ thể cô đều mềm xuống: “Nhưng cũng đâu phải bội tình bạc nghĩa…”
“Sao lại không?” Anh vẫn nhàn nhã hỏi.
“Khi ấy anh chỉ xem em là em gái thôi mà.”
“Thích em gái cũng là thích.”
“……” Hứa Chức Hạ mím môi, không đáp, nói thế nào cũng thua anh nên cô giả vờ miễn cưỡng: “Vậy đợi anh về rồi nói với họ.”
Kỷ Hoài Chu cũng giả bộ không tình nguyện: “Lại đợi anh về à?”
“Chậm mấy ngày thì sao đâu.”
Anh khẽ nhếch môi, gương mặt cô ở gần, anh không khỏi ngắm kỹ dung mạo cô thật lâu rồi bỗng nói: “Thật ra anh trai cũng không định bắt nạt em nhanh như vậy.”
Đó là lời thật lòng, từ thân phận anh trai trở thành bạn trai, đương nhiên phải kiềm chế hơn đàn ông bình thường. Vốn định từ từ tiến triển, kết quả là khi ái dục nổi lên, bị cô quyến rũ đến mất hồn.
Khi đã vượt quá mức thì không thể dừng lại được nữa.
Nửa gương mặt Hứa Chức Hạ vẫn được anh giữ trong tay anh, trong lòng cô tin nhưng không thể hiện ra, nói thầm: “Đừng giả vờ nữa, anh toàn theo đuổi kiểu mờ ám.”
Anh bật cười, bất ngờ cúi xuống chặn đôi môi cô lại.
Hơi nóng của anh lập tức bao trùm hơi thở của Hứa Chức Hạ, cô xoay người, khẽ rên ngắt quãng giữa nụ hôn dữ dội của môi lưỡi anh.: “Phải đi rồi…… Anh trai……”
Âm thanh của cô đều bị anh nuốt lấy hết.
Anh mơ hồ bật ra một tiếng “Được”, xem như là đáp lại, nhưng lại móc lấy lưỡi cô, hôn cô một cách ướt át thật lâu.
–
Tên của Chu Quyết vừa xuất hiện trong giới, những đối tác hợp tác trước kia đều không hẹn mà cùng đặc biệt mời anh thiết kế sản phẩm. Nhưng không phải chuyện gì Kỷ Hoài Chu cũng đích thân bàn bạc, chỉ có công ty nước ngoài này đáng để anh đi. Dù sao đây cũng là công ty hàng đầu thế giới, từng mở rộng thị trường máy bay không người lái chuyên nghiệp trong lĩnh vực tìm kiếm cứu hộ của EB.
Khi anh đi công tác ở Chicago, Hứa Chức Hạ cũng có việc của mình.
Trước đây là chăm Tiểu Quất, bây giờ là chăm Gia Gia. Bồn hoa được dùng đất dinh dưỡng, cách vài ngày là cô lại ghé trấn Đường Lý tưới nước một lần, buổi tối cô sẽ tập múa, ban ngày thì đến trung tâm tâm lý của Đại học Chiết Hiệu.
Cảm giác như cuộc sống càng ngày càng trở lại giống trước đây.
Vì chênh lệch múi giờ, mấy ngày nay họ đều gọi video khi một người sắp ngủ, một người vừa tỉnh. Hứa Chức Hạ luôn bế Gia Gia đến trước ống kính, giơ cái chân của nó lên nói, anh trai nhìn nè, có phải Gia Gia mập rồi không.
Kỷ Hoài Chu tựa lưng vào đầu giường, dáng vẻ lười biếng khi vừa tỉnh dậy, trả lời qua loa vài câu rồi nói: “Đặt nó xuống đi.”
“Tại sao?”
Hứa Chức Hạ vùi cằm vào cái đầu lông mềm mượt của Gia Gia, Gia Gia lại đặt cằm lên mặt bàn, một người một chó nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
Kỷ Hoài Chu chỉ vào màn hình bị Gia Gia chiếm hơn nửa: “Nó béo đến mức anh trai sắp không nhìn thấy em rồi.”
Dường như Gia Gia nghe hiểu nên sủa một tiếng mềm mại.
Hứa Chức Hạ bị chọc cười.
“Anh trai, hôm nay em gọi video với ông bà rồi.” Hứa Chức Hạ nhớ tới chuyện này, nói một cách phấn khởi: “Họ bảo tháng Chạp sẽ về trấn Đường Lý ở một thời gian.”
Cô mỉm cười, còn Kỷ Hoài Chu cong môi theo: “Lại phải đi uống rượu Đông với ông cụ Tưởng rồi.”
Hứa Chức Hạ càng cười tươi hơn, môi hồng răng trắng, mắt cũng cong thành hình trăng khuyết. Kỷ Hoài Chu lặng lẽ nhìn cô rất lâu, ánh mắt dần tối xuống.
“Anh trai?” Hứa Chức Hạ nhận ra anh đang thất thần.
Kỷ Hoài Chu cụp mắt, dùng hai ngón tay bóp sống mũi, đột nhiên thốt lên: “Em không nên cười nữa.”
Hứa Chức Hạ chưa nắm được trọng điểm, hừ khẽ.
Cổ họng anh khô khốc, khàn giọng sau một đêm: “Nó đang nghĩ đến em.”
Giọng chàng trai đã như vậy rồi, Hứa Chức Hạ sững sờ mấy giây, khó mà không hiểu được chữ “Nó” này. Muốn trách anh vô liêm sỉ, nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng chột dạ.
Cô kéo anh phá giới, anh đã dính vào đồ mặn nhưng không những không thoải mái, còn bị cô nũng nịu đuổi về ăn cơm trắng hơn mười ngày.
Hứa Chức Hạ luôn có linh cảm rằng…… ăn kiêng quá mức, sẽ khiến anh ăn uống quá độ.
Huống hồ, anh đang ở tuổi sung sức nhất.
“Vậy anh…… tự xử lý trước đi.” Hứa Chức Hạ nói nhỏ, giọng hơi nhỏ.
Trong điện thoại, một tay anh ngoan ngoãn hạ xuống, khẽ thở ra kéo theo tiếng “Ừhm”, không biết là than thở hay đang đáp lại cô.
Hứa Chức Hạ đoán được anh đang làm gì, cô chỉ đỏ mặt, yên lặng.
“Em nói gì đi.” Anh th* d*c.
Cô lắp bắp: “Không phải em chỉ cần nghe là được rồi sao……”
Kỷ Hoài Chu khẽ cười khàn, trong lời nói đều mang theo giọng đục ngầu và khêu gợi: “Tay anh trai vẫn không nóng bằng em.”
“……”
“Cục cưng của chúng ta nóng ghê.”
“……”
“Còn quấn chặt nữa.”
Hứa Chức Hạ vội bịt tai Gia Gia lại, ánh mắt chẳng biết nhìn về chỗ nào, giữa tiếng tim đập dồn dập, cô khẽ thì thầm: “Anh đừng nói nữa.”
Nhưng anh lại th* d*c nặng hơn, hết tiếng này đến tiếng khác: “Đợi quay về, để anh trai ở bên trong cả đêm được không?”
“Anh trai!” Hứa Chức Hạ không nhịn được mà hờn dỗi.
“Ừhm.” Anh khép mắt, ngửa cổ: “Gọi tiếp đi.”
Cô mím môi không nói, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống rõ rệt, nói một cách thúc giục: “Gọi anh.”
Hứa Chức Hạ nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Anh trai……”
Anh tăng tốc, lồng ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở: “Nữa.”
“……Anh trai.”
Đêm đó, Hứa Chức Hạ lăn qua lộn lại trong chăn, bên tai quanh quẩn tiếng th* d*c dữ dội khi anh hưng phấn, càng về sau, anh còn dỗ dành cô nói mấy lời khó nghe.
Sáng hôm sau khi gọi video, Hứa Chức Hạ vẫn còn xấu hổ.
Người kia lại thỏa mãn, chẳng những thế còn cố ý chọc cô, nói rằng sao hôm nay cái đuôi nhỏ của chúng ta không cười, nói rằng sao em lại không nhìn thẳng anh trai.
Hứa Chức Hạ lại bị anh nói đến mức mặt đỏ tía tai.
Dù có tài xế nhưng Hứa Chức Hạ chỉ thích được anh đưa đón. Thế nên khi Kỷ Hoài Chu không có ở đó, mấy ngày nay cô cũng không đến trấn Đường Lý tập múa nữa. Nhưng buổi diễn thương mại sắp đến, cô cũng không thể nghỉ năm ngày liên tiếp. Vẫn phải tập luyện động tác cơ bản ép chân mỗi ngày.
Cô tính đi đến phòng múa gần đó thì Kỷ Hoài Chu gửi cho cô vài địa chỉ và mật khẩu căn hộ.
Lúc này Hứa Chức Hạ mới biết, anh đã mua rất nhiều căn nhà ở Hàng Châu, có biệt thự, có nhà cao tầng, hơn nữa căn nào cũng cố ý cải tạo cho cô một phòng tập múa.
Hứa Chức Hạ thích nhất căn hộ thông tầng trên tầng thượng gần khu EB.
Phòng múa rộng chừng trăm mét vuông, phong cách màu kem, một mặt là cửa sổ sát đất, hai bên là tường gương. Ba mặt đều có thanh ép chân, âm thanh, ánh sáng và thảm lót sàn đều là cấp độ chuyên nghiệp.
Vì ở tầng cao, ánh nắng ban ngày chiếu qua rèm voan trắng, phòng múa cực kỳ thoáng đãng, nhìn ra ngoài không có gì che khuất, đập vào mắt là bầu trời xanh trong như vừa được rửa.
Hứa Chức Hạ luyện múa ở đó mấy ngày liền.
Ngày Kỷ Hoài Chu trở về Hàng Châu, Hứa Chức Hạ, Mạnh Hy và Đào Tư Miễn cùng đến trấn Đường Lý.
Quả thật Thẩm Thị có kinh nghiệm độc đáo trong việc truyền thừa văn hóa. Vừa xin công nhận di sản văn hóa phi vật thể vừa tuyển học viên học nghề di sản phi vật thể. Hôm đó, toàn là những bạn trẻ đến trấn Đường Lý phỏng vấn.
Mọi người trong trấn đều vui vẻ rạng rỡ.
Khi có người kế thừa kỹ nghệ, ai mà không vui chứ.
Hứa Chức Hạ đi theo họ góp vui, chạy đi chạy lại giữa các xưởng và cửa hàng, cả trấn Đường Lý đều tràn đầy sức sống. Ai hợp ý thì bái làm thầy trò tại chỗ, một mình ông nội Mạnh đã chọn được bốn người.
Hứa Chức Hạ nhìn mà thấy vui, ngày hôm đó cô cũng ghi danh thi chứng chỉ truyền nhân kỹ nghệ thư pháp thuộc di sản văn hóa phi vật thể vào cuối năm.
Ngày đó trấn Đường Lý náo nhiệt đến đêm, cùng bày bàn rượu ngoài trời, mọi người ở bên bờ sông. Hứa Chức Hạ tính thời gian rồi rời khỏi bữa tiệc trước.
Chuyến bay của anh trai hạ cánh lúc chín giờ tối nay, cô muốn đi đón anh.
Trong phố ngõ yên tĩnh, đèn lồng gỗ chiếu rọi ánh sáng mờ nhạt.
Hứa Chức Hạ bước nhanh trên nền đá xanh, khi đi ngang qua học viện thì gặp một ông cụ.
Hứa Chức Hạ dừng bước, ngước mắt lên nhìn.
Là một gương mặt xa lạ, chống gậy đầu hổ mặt mũi hung tợn, đầu đội mũ quý ông, mặc bộ âu phục flannel kiểu Anh. Tuổi tác đã cao, nhưng dáng người vẫn giữ được sự săn chắc của người tập luyện thể hình.
Kính mắt của ông ta có gắn dây xích vàng, dưới tròng kính là đôi mắt màu lam như kim cương, ánh nhìn xuyên qua nếp nhăn quanh mắt, mang theo cảm giác uy h**p mạnh mẽ, vẻ mặt rõ ràng không có ý tốt.
Hứa Chức Hạ không khỏi nín thở.
Hai tiếng sau, máy bay từ Chicago hạ cánh xuống sân bay Hàng Châu đúng giờ.
Cửa kính cảm ứng của ga hàng không tự động mở ra, Kỷ Hoài Chu bước ra từ trong đó, một tay kéo hành lý một tay gọi điện rồi đặt điện thoại lên bên tai.
Anh mặc sơ mi trắng, phác họa rõ đường nét đẹp ở eo, vai và cánh tay, hiếm khi thắt cà vạt. Cà vạt màu đen ánh lam, mang một đôi giày da, ăn mặc chỉnh tề, nhưng tay áo sơ mi lại xắn đến khuỷu tay một cách lười biếng.
Không nối máy được, máy đã tắt nguồn.
Còn nói sẽ đến đón anh.
Kỷ Hoài Chu thở dài, đang định đặt điện thoại xuống thì màn hình sáng lên, hiển thị một cuộc gọi đến, là dãy số nước Anh quen thuộc.
Ánh mắt anh u ám.
“Phong cảnh ở Đường Lý không tệ, chẳng trách con mê mẩn.”
Giọng nói già nua, dày và ấm của Kỷ Thế Viễn vang lên trong điện thoại.
Kỷ Hoài Chu nghe điện thoại, giữa ấn đường khẽ giật: “Sao, người rảnh rỗi không ngồi yên được, tự đi tìm vùng đất có phong thủy tốt cho mình à?”
Kỷ Thế Viễn phớt lờ lời mỉa mai của anh, giọng điệu vẫn bình thản: “Bản lĩnh lắm. Nắm quyền lớn trong tay, quyền nhỏ giao xuống, mọi người đều hưởng lợi, cam tâm tình nguyện chỉ nghe theo mình con.”
“Thứ tình cảm sâu nhất là lợi ích.” Kỷ Hoài Chu trả nguyên câu, cười mỉa mai: “Đe dọa tôi về Anh, đây là cái giá phải trả.”
Yên lặng một lúc, Kỷ Thế Viễn đột nhiên nói: “Mẹ con và con, có cùng một tính.”
Ngang ngạnh, không chịu bị ràng buộc.
Ông già đó lại nhắc đến Chu Cố Đường trước mặt anh, giống như khi xưa từng báo tin Kỷ Hoài Sùng mất với anh.
Giọng Kỷ Hoài Chu lạnh lẽo: “Tối nay cút khỏi Hàng Châu, nếu không thì mấy phần cổ phần cuối cùng bố thí cho ông, ông cũng đừng mong có được.”
“Đã nhìn thấy điểm chí mạng của con, đương nhiên là sẽ đi.”
Kỷ Hoài Chu lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, giọng nói như bị đông cứng, cảnh cáo từng câu từng chữ: “Tôi nói rồi, đừng đụng đến cô ấy.”
Kỷ Thế Viễn cười đầy ẩn ý: “Ta cũng từng nói với con, sự bảo vệ không có quyền uy thì không chịu được sự kiểm chứng.”
Đồng tử Kỷ Hoài Chu co rút vài cái.
Đêm khuya ở sân bay. Không sao, không trăng, chỉ có ánh đèn đường hình chiếc ô.
Anh đi công tác trở về mà cô thì bặt vô âm tín.
Trong tình cảnh này, cảm xúc của Kỷ Hoài Chu chợt quay về, vết thương bốn năm trước như một cuộn băng ghi hình, vô thức lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Thời gian, không gian đều lung lay sắp đổ. Mất rồi lại có trong nhận thức chỉ là ảo tưởng, việc cô vẫn ở bên cạnh đều là ảo giác, lúc này chính là bi kịch đang diễn ra vào bốn năm trước.
Lồng ngực Kỷ Hoài Chu phập phồng dữ dội, có một chiếc lồng thủy tinh khép kín, vô hình đang trùm lên người anh. Mũi miệng của anh dần thiếu dưỡng khí, thở không nổi, trái tim như bị ném vào trong máy xay thịt.
Thì ra đây chính là điều từng hành hạ cô từ nhỏ, cảm giác kích động.
“Anh trai——”
Một tiếng gọi trong trẻo và vui vẻ vang lên rõ ràng, phá vỡ lớp thủy tinh, dưỡng khí tươi mới lập tức tràn ngập trong khoang mũi anh.
Hàng mi đang rũ xuống của Kỷ Hoài Chu đột nhiên ngước lên.
Bên tai vang lên lời thừa nhận của Kỷ Thế Viễn, nhưng vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo: “Chúc mừng con, Hoài Chu.”
——Muốn bảo vệ cô ấy một cách trọn vẹn sao?
——Đánh bại ta và trở thành kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.
Trước mắt, cô gái mặc váy hoa liền thân tay dài màu xanh bạc hà, chạy băng qua từng ngọn đèn đường, dáng vẻ tươi cười, mái tóc tung bay, như cả mùa Xuân đang ập về phía anh.
Điện thoại bên tai từ từ hạ xuống.
Lưỡi dao xoáy trong tim dừng lại, nhưng máu vẫn chảy đầm đìa nên khi cô chạy đến trước mặt, anh tạm thời vẫn còn choáng váng.
“Anh trai!” Mấy ngày không gặp, Hứa Chức Hạ cực kì vui mừng, bám lấy cánh tay anh, lắc vài cái: “Đi thôi, tối nay em muốn đến căn hộ gần công ty anh đó. Ban ngày mải chơi ở trấn Đường Lý nên cũng chưa tập múa, em muốn tập thêm một tiếng rồi mới ngủ.”
Giọng cô ngọt ngào như hòa cùng mật, từng câu từng chữ lọt vào lỗ tai anh. Kỷ Hoài Chu dần trở về thực tại, hơi thở gấp gáp cũng từ từ ổn định lại.
“Điện thoại đâu?”
“Chụp ảnh cả ngày, không để ý đến pin.”
Kỷ Hoài Chu đột nhiên nghiêm túc, hai tay mang theo sức mạnh không cho phép từ chối, giữ chặt gương mặt của cô: “Có thể bảo đảm điện thoại di động mở máy suốt 24 giờ không?”
Anh đang tức giận. Hứa Chức Hạ dần lộ ra dáng vẻ như vừa phạm lỗi.
“Biết rồi.” Cô nhìn vào mắt anh, hơi tủi thân: “Anh đừng hung dữ với em……”
Kỷ Hoài Chu nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt phức tạp.
Anh không nói gì, bất ngờ nhào tới, Hứa Chức Hạ va vào lồng ngực rắn chắc của anh, bị cánh tay anh khóa chặt, nhiệt độ cơ thể nóng hổi của chàng trai lập tức bao phủ cô.
Cằm Hứa Chức Hạ ngẩng mặt lên cao, tựa giữa vai và xương quai xanh của anh. Cảm nhận được lực khi anh ôm chặt, gương mặt anh chôn sâu vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng lướt qua làn da từng đợt một.
Nghĩ đến người đàn ông mình gặp ở trấn Đường Lý, Hứa Chức Hạ hơi đăm chiêu.
Cô đưa tay lên ôm lấy eo anh, giọng dịu dàng như đang dỗ dành anh: “Anh trai, tối nay em ngủ với anh nhé.”
Hơi thở của Kỷ Hoài Chu nặng nề
Anh không trả lời, để chứng minh lần này Hứa Chức Hạ không phải đang làm dày vò anh, cô nhấn mạnh: “Đêm nay chúng ta cũng không rời xa nhau.”
Một lát sau, cuối cùng anh mới thấp giọng đáp lại: “Thật không.”
“Ừhm.” Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn: “Thật đó.”
“Được.” Kỷ Hoài Chu dùng sức cọ vào bên cổ cô, giọng nói kìm nén cảm xúc chưa thể bộc lộ: “Em có khóc cũng vô ích.”
Anh phải ở bên trong cả đêm.
Không rời xa nhau.