Ánh Nhìn Định Mệnh - Trà Noãn Bất Tư

Chương 83

 
【Mấy hôm trước nằm mơ thấy đám tang của chính mình, cuối cùng anh trai cũng gặp được em ở đám tang. A Giác của chúng ta nắm tay một cô bé rất xinh đẹp, cô bé đeo sợi dây chuyền có chiếc nhẫn xương đó.

Thật tốt, có người luôn thay anh trai bầu bạn bên em.

Nhưng anh trai không thể rời đi cùng với hai đứa.

Trong mơ gặp được các em khá vui, nhưng tỉnh giấc rồi lại chợt thấy tiếc nuối, không thể thấy A Giác của chúng ta lập gia đình.

——Kỷ Hoài Sùng (Di thư)】

Đồng tử mất tiêu cự, mờ ảo như bị bao phủ một lớp sương mù. Hình ảnh có màu đen trắng cổ kính, không phân biệt được là trời nắng hay âm u.

Bước qua cổng và tường sân, rảo bước đi vào.

Nhà cổ của dòng họ Chu giống như một lâm viên cổ điển, bố cục Tứ thủy quy đường có vài phần giống học viện Tu Tề. Tứ hợp viện được bao quanh bởi các Đông sương phòng và Tây sương phòng, tạo thành một khoảng sân rộng rãi.

Trong sân có mấy người lớn, còn ở giữa tấm thảm tròn chỉ có một cậu bé ngồi đó. Xung quanh cậu bé bày những món chọn đồ vật đoán tương lai. Cánh tay nhỏ xíu của cậu bé thò ra, nhắm rõ vào mục tiêu và nắm lấy mảnh đá Obsidian bạc.

Kỷ Hoài Chu dừng bước cách đó vài mét, dưới chân anh có một cành cây khô, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng động nhỏ nhưng không ai nghe thấy.

Như thể anh chỉ là một người ngoài cuộc trong hư không.

“Lách cách”, một tiếng vỡ vụn vang lên.

Cậu bé buông tay, đá Obsidian bạc rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.

Mấy người lớn lập tức hoảng loạn, Chu Thanh Ngô nhanh chóng bế cháu trai ra, tránh để thằng bé đụng trúng bị thương.

Trái lại, Chu Cố Đường với gương mặt đầy phong tình quyến rũ, không rõ là an nhàn hay u uất, đang nằm đung đưa trên ghế bập bênh, chỉ liếc mắt nhìn sang như chẳng có chuyện gì.

Bà chủ Chu chắp tay vái lạy trời đất: “Họa nhỏ để tránh nạn lớn, đây là Phật Tổ đã chắn một kiếp nạn cho Hoài Chu, cảm tạ Phật Tổ, cảm tạ Phật Tổ……”

“Hai ngọc hợp lại, thành đôi thành cặp, gọi là Giác,” Ông chủ Chu vuốt râu: “Hai mảnh đá Obsidian bạc này vỡ ra không chênh lệch là bao. Chúng ta lấy một cái tên may mắn làm nhũ danh cho đứa bé, cứ gọi là A Giác đi.”

“A Giác.” Chu Thanh Ngô cười, gọi cậu bé trong lòng.

Bà chủ Chu nhắc nhở: “Hai mảnh ngọc đôi, nhưng đừng gọi thành chữ Quyết có bộ Vương đó. Ngọc đơn có khuyết, có ý ân đoạn nghĩa tuyệt, là điềm dữ đấy!”

Chu Thanh Ngô cười: “Con biết.”

Ông chủ Chu khom lưng ngồi xổm xuống, mỉm cười hiền từ: “Hoài Sùng của chúng ta muốn bốc cái gì nào?”

Ánh mắt Kỷ Hoài Chu lóe lên, bỗng nhìn theo tầm mắt của ông cụ về phía tấm thảm tròn.

Nhưng trên tấm thảm tròn trống không, ngoại trừ một vòng tròn toàn những vật bất động thì anh không thấy gì cả.

Kỷ Hoài Chu nhanh chóng nhìn quanh, không thấy người đó ở bất cứ đâu. Toàn bộ sân viện trong tầm mắt anh bắt đầu quay cuồng, quay cuồng đến mức anh hoa mắt chóng mặt.

Kỷ Hoài Chu giật mình choàng tỉnh.

Trong phòng ngủ tối đen, mọi thứ đều tĩnh lặng. Cả trong mơ lẫn ngoài thực tại đều là màu đen trắng, khiến người ta nhất thời khó phân biệt thật giả.

Giữa lông mày đang nhíu chặt của Kỷ Hoài Chu đọng lại cảm xúc uể oải không tan. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nề của chính anh.

Mí mắt anh lại sụp xuống, nặng trĩu.

Một lát sau, cánh cửa phòng khẽ mở ra rồi khép lại, vang lên vài tiếng lách cách rất nhỏ. Tiếng bước chân bị tấm thảm nuốt chửng, gần như không nghe thấy.

Kỷ Hoài Chu chậm rãi hé mở mắt, giây tiếp theo một cục tròn vo nhỏ bé đã mang theo hơi lạnh từ dưới chăn dính sát vào người anh.

Anh vô thức vươn tay ôm cô vào lòng. Cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ chen chúc bên anh, khiến trái tim trống rỗng của anh lập tức có cảm giác chân thực.

Môi anh khẽ cọ vào vành tai cô: “Không phải tối nay ngủ với mẹ em sao, còn chạy sang chui vào chăn của anh.”

Hứa Chức Hạ như đang mộng du giữa đêm, không ngừng cọ vào ngực anh và cất giọng mũi ngái ngủ: “Chăn của anh, em muốn chui vào thì chui……”

Kỷ Hoài Chu cong môi cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh là người trúng độc mãn tính, chất độc đã ăn sâu vào xương tủy, có cô thì sống, không có cô thì không sống nổi.

Anh có nhiều thủ đoạn tán tỉnh trước, đầu tiên dùng mặt lưỡi làm ẩm môi cô rồi m*t nhẹ làm môi cô hơi ửng đỏ, sau đó cạy mở và quấn lấy đầu lưỡi cô.

Hứa Chức Hạ mơ mơ màng màng bị anh hôn. Lúc ngủ lơ mơ là lúc cô ngoan ngoãn nhất, mặc cho anh lột bỏ váy ngủ, thỉnh thoảng thoát ra tiếng r*n r* lan tỏa ngọn lửa h*m m**n.

Chỉ khi ở bên cô, Kỷ Hoài Chu mới dễ dàng bị d*c v*ng chi phối. Anh nóng lòng muốn thiêu rụi cảnh buồn thảm trong giấc mơ thành tro bụi, anh lật người lên, chăn quấn quanh người, kéo cô cùng lăn vào biển lửa.

Trên bệ cửa sổ lấp lánh ánh huỳnh quang của mặt trăng, đến cuối cùng, khung cảnh của anh đã không còn là màu đen trắng nữa.

Tuy mùa Xuân là thời kỳ cao điểm bùng phát rối loạn cảm xúc theo mùa, nhưng cũng là khởi đầu của vạn vật.

Nắng Xuân dẫn lối, trên những cây Hải đường rủ được trồng ở trấn Đường Lý đã nảy những mầm mảnh mai, xanh tươi non nớt. Dưới ánh ban mai, chiếc thuyền chèo chầm chậm lướt qua cầu vòm. Bức tranh bờ tường gạch hồng ngói xanh trải rộng trên mặt nước xanh biếc.

Mùa Xuân năm nay, trấn Đường Lý có diện mạo nguyên bản.

Cách đây không lâu, trấn Đường Lý đã được Cục Văn hóa và Du lịch công nhận là Cơ sở trải nghiệm du lịch di sản văn hóa phi vật thể của thành phố Hàng Châu. Hôm nay tổ chức lễ khánh thành, đài truyền hình đặc biệt đến đây làm một phóng sự chuyên đề.

Dưới cầu đá, bên bờ nước xanh, thế hệ trẻ kế thừa di sản văn hóa phi vật thể đã giơ nắm đấm đặt bên tai mình, đồng thanh tuyên thệ.

“Chúng tôi là người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể. Chúng tôi xin thề, cống hiến tâm huyết cả đời để bảo vệ kỹ nghệ truyền thống trăm năm. Chúng tôi sẽ rèn luyện bản thân, tận tâm gìn giữ……”

Hứa Chức Hạ nắm chặt tay đứng trong số họ, ánh mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dùng chất giọng nhẹ nhàng mà trang trọng cùng mọi người đọc lời tuyên thệ: “Đất Trung Hoa rộng lớn, với tâm huyết của nghệ nhân ngàn đời, chúng tôi sẽ đối thoại văn minh, đời đời truyền bá vẻ đẹp của di sản văn hóa phi vật thể, làm rạng danh đất nước Trung Hoa……”

Sau vài tháng ngừng hoạt động để tu sửa, khu thắng cảnh trấn Đường Lý sẽ mở cửa trở lại vào độ cuối Xuân, với danh nghĩa là Thị trấn di sản văn hóa phi vật thể.

Những bậc truyền nhân thế hệ trước đều cười rạng rỡ.

“Y học cổ truyền của chúng ta có câu: Nguyện cho người đời không bệnh tật, thà để thuốc trên kệ mốc meo! Kìa, mấy đứa bé kia đều là học trò của tôi!” Ông nội Mạnh đắc ý nói với phóng viên, nói rồi còn nghiêng đầu trêu chọc: “Tên nhóc này, có hối hận không?”

Kỷ Hoài Chu bắt chéo chân, ngả lưng tựa khuỷu tay vào ghế thái sư, cười uể oải: “Hối hận chứ, biết thế đã chẳng làm.”

Rõ ràng là lời đùa cợt, nhưng trong lòng ông nội Mạnh lại thấy thoải mái.

Mạnh Hy đứng cạnh, nghe vậy bèn nói: “Ông nội ơi, cháu đã nói bao nhiêu lần anh Chu Quyết chuyên chế tạo máy bay. Ông có nhiều học trò vậy rồi, sao vẫn cứ tơ tưởng đến người ta thế.”

Ông nội Mạnh cười ha hả: “Vậy cháu là người chuyên làm gì?”

“Cháu á?” Mạnh Hy lập tức lấy lại tinh thần, chống nạnh: “Hiện tại cháu là trợ lý—— của Giám đốc Tiếp thị Dự án trấn Đường Lý, thuộc Phòng Marketing của Công ty TNHH Truyền bá di sản văn hóa phi vật thể Thẩm Thị!”

“Cháu thuộc Bộ phận Quản lý!” Đào Tư Miễn vỗ ngực.

Mạnh Hy hừng hực ý chí chiến đấu: “Cứ chờ xem, vài tháng nữa thôi, nhất định chúng cháu sẽ khiến cho các sản phẩm sáng tạo của di sản văn hóa phi vật thể của trấn Đường Lý nổi tiếng khắp mạng xã hội!”

Mấy người lớn tuổi đều bị chọc cười.

Lễ tuyên thệ kết thúc, Hứa Chức Hạ lấy chiếc điện thoại đang rung lên, thấy tin nhắn thông báo tiền đã về tài khoản thì đi về phía Kỷ Hoài Chu: “Anh trai, anh được phát lương rồi.”

Anh để số tài khoản ngân hàng của cô ở EB, không cần nộp thẻ lương nữa mà chuyển thẳng tiền lương vào thẻ của cô.

“Đã nghĩ ra sẽ tiêu thế nào chưa?” Tuy Kỷ Hoài Chu trêu cô, nhưng cũng là lời thật lòng: “Nhanh lên, tháng sau lại có một khoản nữa, đừng để không tiêu hết.”

Tiêu tiền mà anh nói cứ như đổ nước.

Hứa Chức Hạ oán trách: “Anh đừng có phá của như vậy.”

Cô tiêu tiền lại thành anh phá của, Kỷ Hoài Chu l**m môi dưới, cười: “Không phải trong nhà có em rồi sao, bé mèo thần tài.”

Hứa Chức Hạ nghiêm túc: “Mèo thần tài chỉ chiêu tài, không tán tài.”

“Được.” Anh cười: “Vậy anh kiếm tiền, em nuôi anh.”

Anh tự nói mình thành kẻ ăn cơm mềm, dù sao cũng không nói lại được nên Hứa Chức Hại không tranh cãi với anh nữa. Nhìn tiền lương không đếm hết số 0 của anh, suy nghĩ của cô lạc sang chuyện khác, cảm thán: “Đàn anh Đàm Cận mở phòng tư vấn tâm lý đối diện chùa, phí tư vấn trực tiếp một giờ chỉ lấy 20 tệ. Nhưng anh ấy cũng không làm vì tiền, ngoài thị trường mỗi giờ phải mất mấy trăm tệ. Anh ấy thật sự đang làm thầy tướng số cho bà con……”

Chàng trai chợt đứng phắt dậy khỏi ghế thái sư, đút tay vào túi quần bước lại gần. Hứa Chức Hạ im bặt khi đứng dưới bóng râm do anh bao phủ.

Cô áp điện thoại trước người, chột dạ liếc sang chỗ khác.

Anh trai là người đàn ông nhỏ nhen nhất thế giới này.

Có lần anh đến Trung tâm nghiên cứu Tâm lý học ở trường Chiết Hiệu đón cô tan làm. Lúc ấy có một cậu sinh viên chuyên ngành Nông nghiệp đang khóc lóc kể lể với cô, nói rằng rau củ mà cậu ấy trồng đã bị gà của chuyên ngành Chăn nuôi mổ hết.

Hứa Chức Hạ khuyên nhủ không hiệu quả, bèn dịu dàng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, cô ở đây bên cạnh em, giải tỏa cảm xúc không phải chuyện xấu.”

“Vâng……” Nam sinh nức nở như sắp khóc, nhưng nặn mãi không ra giọt nước mắt nào, lén nhìn cô qua kẽ tay thử dò hỏi: “Cô giáo Tiểu Chu, em add WeChat của cô được không ạ?”

Hứa Chức Hạ sững người, thốt lên một tiếng đầy nghi ngờ.

“Em chỉ muốn có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào, em cần sự an ủi của cô……” Nam sinh kia giả bộ như sắp khóc. Đột nhiên có một bàn tay với những khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mắt cậu ấy, trên tay cầm chiếc điện thoại, màn hình đang hiển thị mã QR.

Nam sinh ngơ ngác ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt sắc sảo đầy tính công kích của chàng trai. Ánh mắt của anh như có sức nặng, nhìn xuống từ trên cao, mí mắt rủ xuống khiến nam sinh kia có cảm giác như bị một ngọn núi đè lên, lập tức im bặt.

“Nào, add đi.” Kỷ Hoài Chu hất cằm: “Tôi thay cô giáo Tiểu Chu an ủi cậu.”

“…… Anh, anh là ai?” Nam sinh chất vấn bằng giọng yếu ớt.

Kỷ Hoài Chu lạnh nhạt: “Người đàn ông được cô ấy bao nuôi.”

Nam sinh kinh ngạc hít một hơi lạnh, không kìm được mà liếc nhìn anh thêm vài lần. Nhan sắc cậu ấy không sánh bằng anh, thân hình cũng không sánh bằng, khí chất cũng không đọ nổi…… Nam sinh đeo cặp sách lên, lủi thủi bỏ đi.

“……” Hứa Chức Hạ không nói gì mà chỉ lườm anh.

“Là người thứ mấy trong tháng này rồi? Đàn em khóa này đều như vậy sao?” Kỷ Hoài Chu chống nạnh, nhét điện thoại vào lại túi quần. Áo khoác da màu đen phanh rộng, dáng vẻ anh ngạo mạn như một đại ca xã hội đen, giở giọng khó ưa: “Tâm địa xấu xa đủ dệt thành một chiếc áo len rồi.”

Hứa Chức Hạ muốn cười nên mím chặt môi, vừa thu dọn túi xách vừa lẩm bẩm: “Tâm địa xấu xa của anh cũng không ít.”

“Anh thì thế nào?” Kỷ Hoài Chu dựa vào bàn của cô.

“Tối qua anh……” Ngay cả trong bếp Kỷ Hoài Chu cũng không đứng đắn, nhưng Hứa Chức Hạ kịp thời im bặt, cô ngước mắt lên thì thoáng thấy ý cười tr*n tr** trong mắt của anh.

Tối qua họ ở căn hộ gần EB, anh đang nấu cơm trong bếp. Cô đi lấy kem trong tủ lạnh thì bị anh bắt gặp, nói là cô sắp đến kỳ kinh nguyệt nên không được ăn.

Cô đã ngậm kem trong miệng rồi nên không nghe theo, tránh tay anh để ăn tiếp. Đang đùa giỡn thì bị anh chặn môi lại, rồi lại đùa giỡn cho đến khi cô bị anh dồn ép vào bệ bếp từ phía sau. Từ trước tới nay anh đối với cô không phải là chinh phục mà là nuông chiều. Anh âu yếm đến mức ngón tay cô mềm nhũn không giữ được kem làm nó rơi xuống và không thể ăn được nữa. Đến lúc đó anh mới bắt đầu vô liêm sỉ.

Canh trong nồi sôi ùng ục bốc hơi nóng, kem tan chảy trên mặt bàn bếp thành một vũng dính bết.

Trong bếp hòa lẫn một âm thanh khác, triền miên không dứt.

Cuối cùng anh mới rảnh tay tắt bếp gas đang hầm canh, không ra khỏi bếp mà cứ thế xoay người cô lại.

Hứa Chức Hạ thoáng nghẹt thở, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị anh đỡ mông bế ra khỏi bếp, ôm cô đi lại khắp phòng khách. Cô có cảm giác như đang ngồi trên chiếc giường nước đầy ắp, hạ xuống rồi lại bật lên.

Độ sâu thế này còn hơn cả lần trên ghế xếp, chưa đầy hai phút Hứa Chức Hạ đã cầu xin anh bằng giọng đứt quãng không liền mạch: “Anh trai, anh trai ơi, ăn cơm trước đã……”

“Đói rồi à?” Anh th* d*c, nhưng giọng nói vẫn vững vàng.

Cô mặc kệ thật giả mà cứ nói vâng, nhưng anh vẫn không ngừng, mà trái lại còn làm nhanh hơn khiến khóe mắt cô trào ra nước mắt sinh lý, nức nở bảo anh đừng làm nữa: “No căng quá……”

Anh biết rõ còn cố hỏi: “Rốt cuộc là đói hay no căng?”

Cô ậm ừ không trả lời, thế là anh ngồi xuống bàn ăn, vẫn ôm cô ngồi trên người mình. Đến khi bữa tối kết thúc anh vẫn không ra ngoài.

Khoảng thời gian trước, Hứa Chức Hạ có nghe một buổi tọa đàm về việc trị liệu bằng nghệ thuật. Được truyền cảm hứng nên nảy ra ý tưởng kết hợp dự án trải nghiệm di sản văn hóa phi vật thể của trấn Đường Lý với trị liệu tâm lý, đúng lúc Đàm Cận đang chọn địa điểm mở phòng tư vấn tâm lý. Trấn Đường Lý sắp trở thành Cơ sở trải nghiệm di sản văn hóa phi vật thể và ngay cửa trấn lại có một ngôi chùa, hoàn toàn phù hợp với ý tưởng kết hợp Phật học của anh ấy.

Phòng tư vấn tâm lý của Đàm Cận đã được khai trương như thế.

Mọi thứ đều thật tình cờ.

Hôm khai trương, Hứa Chức Hạ có đến ủng hộ, nhưng sợ ai đó nghĩ nhiều nên không nói. Dù sao đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ cô và Đàm Cận đã từng thích nhau, suýt nữa trở thành người yêu.

Ai ngờ hôm đó trên đường đi làm anh lại quay về trấn Đường Lý lấy bản vẽ, bắt gặp cô và Đàm Cận đang nói cười vui vẻ ngay cửa trấn.

Ban ngày, tác phong của anh vẫn duy trì thể diện của một người anh trai, nhưng đến tối thì đơn thuần là một người bạn trai. Cô đang tắm thì anh đã cởi áo sơ mi và thắt lưng đi vào, mang theo cơn ghen tuông đã ủ cả ngày, quấn quýt với cô dưới vòi hoa sen đầy hơi nước nóng.

Hứa Chức Hạ xấu hổ đuổi anh ra nhưng không được, còn bị anh cắn vào vành tai và nói rằng anh trai giúp em tắm. Cơ thể cả hai nhanh chóng trơn tuột bởi bọt xà phòng, chỗ nào cũng trơn, ngón tay anh cũng được làm ẩm bằng sữa tắm, lướt qua từng tấc bên trong lẫn bên ngoài của cô.

Tối đó anh không gọi cô là bảo bối, mà cố ý gọi cô là đàn em rồi lại gọi cô là cô giáo Tiểu Chu. Gọi đến mức khiến mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.

Người như anh có muôn vàn chiêu trò, ngọn lửa chảy từ vòi hoa sen vào bồn tắm, trên người anh là ánh sáng bóng bẩy của những cơ bắp nổi rõ đường nét. Anh tựa vào thành bồn tắm, buông cánh tay đang đỡ eo cô ra, dang rộng đặt tay lên hai bên thành bồn. Đôi mắt đầy d*c v*ng khó tan của anh nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói một câu ‘làm anh đi’. Ánh sáng từ ngọn đèn treo trên trần chiếu xuống làm mặt nước trong bồn tắm lấp lánh gợn sóng. Lồng ngực của anh dưới lòng bàn tay đang chống đỡ của cô phập phồng sâu theo nhịp thở, dần trở nên gấp gáp.

Anh nhìn cô chăm chú, cô từ từ nhắm mắt lại, c*n m** d***, mái tóc dài ướt át phủ xuống đôi g* b*ng đ** đang đung đưa. Rồi cô rủ mắt, cơ bụng anh như muốn bốc lửa dưới làn nước.

Sữa tắm của cô gái nhỏ quá thơm, hòa vào hơi thở càng khiến người ta mê say. Anh ngửa cổ ra sau thầm than thở, yết hầu lăn lên trượt xuống.

Hơi th* d*c của chàng trai vào lúc này quyến rũ hơn bất cứ thứ gì, Hứa Chức Hạ xấu hổ nóng bừng mặt: “Anh đừng…… gọi.”

Anh cong môi, âm thanh phát ra lại càng nặng nhọc: “Em làm khó anh quá, đàn em bé nhỏ.”

Không biết vô tình hay cố ý, anh còn kéo dài âm cuối đầy s*c t*nh, không rõ là ừhm hay là a.

Hứa Chức Hạ xấu hổ trách mắng: “Không được…… không được gọi!”

Anh th* d*c, cười vài tiếng.

“Được, anh không gọi nữa.” Đột nhiên anh đẩy cô ngửa người ra sau, chìm vào trong nước nằm dựa vào thành bồn. Anh tự mình ngồi dậy đổi vị trí với cô.

“Đến lượt em đó, cô giáo Tiểu Chu.”

Anh vừa dứt lời, Hứa Chức Hạ đã chẳng thể thốt nên lời. Ngay sau đó người kêu lên đã chuyển thành cô, giọng cô bị nhấn chìm trong tiếng nước sóng sánh.

Người này là thế, cái câu giữ tâm thanh tịnh chẳng liên quan gì đến anh.

Lúc này anh đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn che khuất cả bầu trời. Vẻ mặt anh lại cứ như vừa bị cô ném vào một chum giấm.

Hứa Chức Hạ chột dạ liếc anh, cười hì hì chuyển chủ đề: “Anh trai, sao anh còn chưa đi làm?”

Kỷ Hoài Chu nhìn cô chằm chằm và hừ nhẹ.

“……”

Ở bên kia ông nội Mạnh vừa phỏng vấn xong, tai ông ấy rất thính nên quay sang chỉ bảo: “Ông nói này nhóc con, sao cháu vẫn còn gọi là anh trai thế?”

Hứa Chức Hạ chớp mắt với vẻ khó hiểu.

Mạnh Hy hỏi thay cô: “Sao lại không được gọi thế ạ?”

“Mấy đứa trẻ tuổi bọn cháu, lúc yêu đương không phải đều gọi nhau là chồng vợ sao?” Ông nội Mạnh nói với vẻ đương nhiên.

Mạnh Hy cười lớn, Đào Tư Miễn nghe thế cũng cười toe toét, giơ ngón cái lên: “Ông nội Mạnh ơi, ông thật thời thượng!”

Mặt Hứa Chức Hạ bỗng đỏ bừng.

Cũng tại anh Lục Tỷ không giữ được mồm miệng. Lần trước cậu ấy đến trấn Đường Lý một chuyến, cứ như cái sàng, nói câu nào là lọt ra câu đó, cứ như thế, mối quan hệ của họ đã bị cậu ấy tiết lộ hết.

Những người lớn ở trấn Đường Lý và Mạnh Hy, Đào Tư Miễn đều phản ứng giống hệt Lục Tỷ lúc đầu. Nhưng tâm lý của họ thay đổi rất nhanh, mới giấy trước còn kinh ngạc thì giây tiếp theo đã vui mừng khôn xiết. Dường như ai cũng nghĩ trong lòng rằng họ là một cặp do trời đất tác thành, chỉ vì e ngại, tưởng rằng họ là anh em ruột nên không tiện mở lời.

Bây giờ sự thật đã rõ ràng, ai nấy cũng không giấu giếm nữa mà trêu chọc họ. Nói hai anh em họ xứng đôi nhất, nhanh chóng bàn chuyện vui đi chứ đừng để người khác được hời, họ đang chờ uống rượu cưới đấy.

Kể từ đó, cặp tình nhân nhỏ bọn họ luôn bị trêu chọc không ngớt.

Thấy người nào đó cong môi cười, còn tỏ ra khá thích thú, mặt Hứa Chức Hạ càng đỏ hơn. Cô kéo anh đi thẳng ra khỏi trấn, đến trước cửa xe của anh, bảo anh nhanh lên xe đến công ty.

Kỷ Hoài Chu không mở cửa xe mà uể oải tựa vào cửa xe: “Lén lút gì chứ, ai mà chẳng biết anh là người của em.”

Dáng vẻ này của anh là muốn được dỗ dành.

Hứa Chức Hạ kiễng chân nhưng không rướn tới môi anh, lại kiễng thêm hai lần vẫn không chạm được. Còn anh cứ nhìn cô như thế, thong thả tự tại, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.

Hứa Chức Hạ bĩu môi: “Hừ, không hôn thì thôi.”

Kỷ Hoài Chu nhếch môi, cúi người xuống ngoan ngoãn đưa môi đến trước mặt cô.

Hứa Chức Hạ vừa quay lại thì đã bị Mạnh Hy kéo vào góc, ra vẻ bí ẩn nhét một hộp quà được gói kỹ vào lòng cô.

“Tặng tớ à?” Hứa Chức Hạ vui vẻ mở ra, thấy bên trong hộp là một sợi dây xích dài có cấu tạo khá phức tạp, cô tò mò: “Đây là cái gì?”

Mạnh Hy nhướng mày: “Dây chuyền đeo ngực đó.”

Hứa Chức Hạ há hốc mồm, cô vội vàng nhét chiếc hộp lại cho cô ấy như thể nó nóng phỏng tay: “Tớ không đeo thứ này đâu.”

“Không phải để cậu đeo.” Mạnh Hy không nén được khóe môi đang giần giật phơi phới, thì thầm: “Cậu mang về cho anh Chu Quyết đeo đi, với thân hình của anh ấy mà đeo cái này vào, nghĩ thôi đã chảy máu mũi rồi!”

Hứa Chức Hạ phán xét cô ấy: “Cậu cười trông vô liêm sỉ quá.”

Mạnh Hy cười hehe: “Người đàn ông của cậu, không chơi đùa chút thì lãng phí lắm!”

“……”

Sau nụ hôn tạm biệt, Hứa Chức Hạ bỏ chạy về thị trấn. Kỷ Hoài Chu cũng lên xe, nhưng anh tựa vào ghế lái, mãi vẫn không lái xe rời đi.

Anh đút tay phải vào túi áo khoác, khi rút ra, trên tay anh đã có thêm một chiếc nhẫn không biết đã đặt ở đó từ bao giờ.

Anh giơ chiếc nhẫn lên trước mắt, từ từ xoay nó. Tựa gáy vào lưng ghế, lặng lẽ nhìn viên kim cương màu hồng to bằng quả trứng chim bồ câu đang lấp lánh dưới ánh nắng.

——Tỉnh giấc rồi lại chợt thấy tiếc nuối, chưa thể thấy A Giác của chúng ta lập gia đình.

Kỷ Hoài Chu thoáng cụp mi xuống.

Kỷ Hoài Sùng, sao anh chưa bao giờ bước vào giấc mơ của em……

  

Bình Luận (0)
Comment