Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 12

"Mẹ kiếp, có đưa sách bài tập cho tôi không? CMN, cậu có đưa hay không? Lão nương cứu cậu, thế mà cậu lại lấy oán trả ơn?” Tôn Uyển ở đằng kia hổn hển rống 10 phút, lại không cách nào lấy được sách bài tập trong tay Tống Dương.

Lá gan Tống Dương vẫn nhỏ như trước, thấy bộ dáng Tôn Uyển hung ác như muốn ăn hắn vào trong bụng liền sợ tới mức muốn tè ra quần, nhưng ngoài miệng vẫn yếu ớt nói: “Cậu, cậu sẽ không, tôi dạy, dạy cậu, như vậy tương đối tốt hơn.”

Tôn Uyển, “Được rồi, cậu lề mề quá, đưa cho tôi!"

Tống Dương mím môi tội nghiệp nhìn cô, “Hay, hay là tôi dạy cho cậu.”

"Mẹ nó!......" Tôn Uyển tức giận đến nói không ra lời.

Cô cực kỳ cho rằng kho giải đáp đề miễn phí từng tự hào nhất bãi công rồi. Tôn Uyển còn có thể nói cái gì, cô quả thật rất muốn khóc có được không. Bài tập ngày hôm trước cô hoàn toàn không làm một chữ, lập tức phải vào học, cô tuy là quậy phá, nhưng còn không đặc biệt hư đến triệt để, tiểu lưu manh gà mờ ít nhất vẫn còn có chút liêm sỉ.

Tôn Uyển: “CMN cậu cho tôi chéo một chút thì có làm sao, bằng không cậu nghĩ vì sao tôi lại che chở cho cậu? Nếu cậu không cho tôi chép, xem từ nay về sau tôi còn giúp cậu hay không, cậu có bị người ta đánh chết tôi cũng không chớp mắt một cái nào có tin hay không?”

Tống Dương im lặng nhìn về phía cô không lên tiếng.

Triển Ngưng ở một bên đuổi bài tập, không còn cách nào, Tôn Uyển anh hùng cứu mỹ nhân không nghĩ tới cũng ảnh hưởng đến cô rồi.

Tôn Uyển vừa la vừa rống mấy phút, ý thức được không cách nào thay đổi hiện trạng, rốt cục dừng lại, cầm bài tập của Triển Ngưng chép.

Sau vài ngày vẫn như trước, Tôn Uyển đều lười mắng, bất quá cũng không thèm quan tâm đến Tống Dương. Tống Dương thì lại lấy lòng chạy lên chạy xuống mua cái này mua cái kia cho hai vị tiểu thư, giữa trưa nhân cơ hội lại mua cơm.

Triển Ngưng muốn cười lại không cười nói: “Lớp phó học tập, tôi thấy cậu đúng là mệt."

Tôn Uyển, “Cậu ta chính là hèn.”

Nói thì nói như thế, nhưng ước nguyện ban đầu của Tống Dương là tốt, trong lòng mỗi người đều rõ, bởi vậy Triển Ngưng hoàn toàn không tức giận gì, đôi lúc còn thuận theo hỏi đề Tống Dương.

Tôn Uyển thì không rộng lượng như vậy, cô cảm giác bản thân nếm phải mùi vị phản bội nhàn nhạt, trong lòng như trước khó chịu.

Không ai nghĩ tới sự khó chịu này mấy ngày sau lại tăng lên một độ cao mới. Thời điểm Tôn Uyển chép bài tập Triển Ngưng được thông qua, Tống Dương ăn gan báo lại đoạt mất bài tập của Triển Ngưng.

Tôn Uyển bùng nổ, một phen nắm chặt cổ áo đối phương muốn đánh.

Tống Dương nhanh chóng rụt đầu, sợ tới mức ngũ quan nhăn nhúm lại cùng một chỗ, hai hàng lông mi đáng thương run rẩy không ngừng, trong ngực ôm chặt bài tập của Triển Ngưng lại trước sau không chịu buông.

Tôn Uyển nâng tay lên cứ như vậy không xuống tay được, đánh một người như vậy thật sự mất mặt.

Cứ như vậy số lần càng nhiều, Tống Dương biết Tôn Uyển hung dữ, nhưng sẽ không thật sự đánh mình, lá gan liền lớn hơn một chút, quyết tâm không cho Tôn Uyển chép bài tập càng thêm kiên định. 

3 năm khổ hạnh thời trung học cấp 2 của Tôn Uyển từ đó bắt đầu.

Mọi người đều có bản năng thích ứng, lúc đầu Tôn Uyển tức đến giơ chân, sau đó hùng hùng hổ hổ, rồi dần dần chẳng muốn tranh chấp, cuối cùng cứ như vậy cho qua.

Dĩ nhiên hiệu quả rất là rõ rệt, từ những bài kiểm tra đột xuất trong lớp có thể nhìn thấy được.

Tôn Uyển thường ngày thành tích không cao, lần này tiến bộ cũng không phải nhanh chóng bình thường, khó có được giáo viên chủ nhiệm điểm danh biểu dương, lập tức có cảm giác lâng lâng, nhìn khuôn mặt ngu ngốc của Tống Dương có chút thuận mắt hơn. 

"Tống nương nương, tuần này tới nhà tôi chơi đi, chúng ta lên tầng thượng nướng đồ ăn.” Tôn Uyển trong lòng vui vẻ mở lời mời Tống Dương.

Vẻ mặt Tống Dương kinh ngạc, "Tôi….tôi sao?"

"Nếu không thì sao? Trừ cậu ra còn ai xứng với biệt danh này?”

Tống Dương cười một cách ngây thơ, ngược lại nhìn về phía Triển Ngưng, “Cậu có đi không?”

"Đi chứ.” Triển Ngưng trả lời,” Tôi không chỉ đi, rất có thể còn mang theo hai cây củ cải nữa, đến lúc đó cậu giúp tôi trông chúng một chút.”

Trong nháy mắt Tống Dương cũng nhớ tới lần trước đi nhà sách đụng phải hai bé trai kia, liền gật gật đầu, “Được.”

_______KẹoĐắng-----d/đ/l/q/đ________

Chủ Nhật, sau khi rời giường không bao lâu, Triển Ngưng mang theo hai bé trai đi đến nhà Tôn Uyển. Trước đó không có việc gì cô cũng đã tới đây vài lần, đối với ngôi nhà này đại khái cũng có chút quen thuộc, ít nhất không cần người dẫn đường.

Dĩ nhiên, sẽ có người không có tư chất tốt như vậy.

Đã là cuối tháng 11, đêm trước vừa có mưa, một vòng không khí lạnh vênh váo quét qua, cho tới khi thời tiết ấm dần.

Triển Ngưng trời sinh sợ lạnh, cũng không có loại phản cảm với quần áo mùa thu giống với những người trẻ tuổi khác. Cô đối với quần áo giữ ấm cực kỳ yêu thích, nếu như có thể thầm nghĩ mặc trên người hai ba cái luôn.

"Có thể chạy không hai nhóc?” Triển Ngưng chỉ huy hai của cải cũng ăn mặc thành hai cục tròn vo chạy như điên đến khu nhà đơn độc đằng kia.

Bên này khu dân cư tương đối cũ kỹ, cao nhất là tầng 5, không có thang máy, vách tường sơn màu xanh biếc, quanh năm suốt tháng chịu đứng gió táp mưa sa dần dần trở nên bạc màu, mơ hồ mang theo vết đen loang lổ. 

Tống Dương giống như một cây đại thụ đứng đằng xa, người nhìn rất gầy, mặc quần áo màu đen, đứng dưới bóng cây lắc lư nhìn thoáng qua rất dễ bị người xem nhẹ. 

Nếu không phải là Triển Ngưng nhạy bén bắt được một tiếng vang “ách” rất khẽ kia, cũng sẽ không chú ý đến hắn. 

Cũng không biết người này đã đứng đây bao lâu, gò má, cái mũi đều đỏ.

"Sao cậu lại đứng đây?” Triển Ngưng kinh ngạc hỏi: “Có đi lên chưa?”

Hai tay Tống Dương nắm chặt quai cặp sách, lắc đầu một cái.

"......" Triển Ngưng: "Vậy...... Cậu đây là......"

Tống Dương sờ lỗ mũi một cái, “Tôi không biết nhà cậu ấy.”

Đầu óc này là sinh trưởng thế nào mà có thể ngốc đến mức độ này, Triển Ngưng nói: “Gọi điện thoại cho cậu ấy xuống đón không được sao?”

Tống Dương thật giống như càng ngượng ngùng, “Tôi cũng không biết số điện thoại cậu ấy.”

Oanh oanh liệt liệt muốn mời người ta tới nhà chơi, cuối cùng quăng ra địa chỉ tên chung cư xong liền mặc kệ, Tôn Uyển thật đúng là có năng lực!

Triển Ngưng dắt hai bé trai, cuối cùng lại dắt thêm một người lớn, trùng trùng điệp điệp xông về phía khu nhà đơn độc phía Tây, còn một hơi không hề thở gấp đi lên tới tầng 5.

Đang muốn gõ cửa, cửa đã trước một bước mở ra. Tôn Uyển nhìn thấy một đám người đứng trước cửa liền giật mình, cười nói: “Ha, trùng hợp như vậy tới cùng nhau, mình còn đang định đi siêu thị mua giấy bạc quấn đồ ăn, hay là làm phiền người ngoài cửa một chuyến?”

"Cút!" Triển Ngưng một tay đẩy người trước mặt ra, đi vào nhà.

Triển Minh Dương cùng Trình Cẩn Ngôn tự nhiên buồn bực không lên tiếng đi theo sau mông Triển Ngưng vào nhà, cuối cùng chỉ còn dư lại Tống Dương cùng Tôn Uyển mắt to trừng mắt nhỏ. Thiếu niên lần đầu tiên tham gia hoạt động tập thể như này có chút thận trọng, rõ ràng hơi ngượng ngùng.

Tôn Uyển cười hì hì nhìn chằm chằm Tống Dương ngây ngốc, “Lớp phó học tập, làm phiền cậu đi một chuyến nha?”

Một tiếng “Lớp phó học tập” mềm nhũng kia, làm cho Triển Ngưng cứng người, rùng mình một cái.

Tống Dương thành thật gật đầu, “Được.”

Triển Ngưng ở trong nói vọng ra, “Chủ nhà cậu đừng có khi dễ người ta quá, mời người ta tới chơi cũng không biết nói địa chỉ rõ ràng, người ta đã đợi ở bên dưới không biết bao lâu, hiện tại thân thể đều lạnh cóng, cậu lại còn muốn sai vặt người ta, có phải hay không đây?”

Tôn Uyển vươn tay lấy cặp sách của Tống Dương, lại kéo người trở về, “Đợi có lâu không?”

Tống Dương lúng túng giật giật khóe miệng, "Cũng không lâu.”

Tôn Uyển nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng buông lỏng tay đẩy người vào bên trong nhà, “Được rồi, mọi người ngồi đi, tôi tự đi mua.”

Triển Ngưng nói: “Mua thêm chút đồ ăn vặt, chỗ mình còn có hai tiểu tổ tông!"

Tôn Uyển cười: “Biến! Muốn đồ ăn vặt thì cùng đi đi.”

Triển Ngưng, “Dù sao mình cũng nhìn xem tâm ý của cậu đó.”

Bên này cách siêu thị không xa, ra khỏi chung cư quẹo phải chừng đi bộ chừng 800m là tới, Tôn Uyển đổi giày rồi đi thẳng.

Bố cục phòng ở không lớn, bị phân chia thành mấy khu vực, thoạt nhìn hơi nhỏ nhưng rất ấm áp.

Tống Dương đi vào trong mấy bước, ngồi xuống bên bàn ăn, ôm cặp sách trong ngực.

Trong cặp sách thoạt nhìn có chút nặng, Triển Ngưng nhìn vài lần, cùng tầm mắt Tống Dương trộm nhìn qua vừa vặn đụng nhau, “Trong cặp sách của cậu là cái gì vậy?”

Tống Dương: "Là một chút đồ ăn, tôi nghĩ khó có dịp tới chơi cũng không thể cái gì cũng không mang.”

Lời này khiến đôi tay trống trơn chỉ khác nhiều hơn hai cái miệng như bọn người Triển Ngưng làm sao mà chịu nổi.

Cô yên lặng một lát, “Lấy ra để trên bàn đi, nhìn cậu ôm như vậy cũng thấy nặng.”

Nghĩ thầm: "Tôi xem cậu có thể lấy ra đồ chơi gì.”

Tống Dương “À” một tiếng, rất nghe lời bắt đầu đào cặp sách. Triển Ngưng đi qua nhìn, khá lắm, toàn bộ đều là thịt đã chế biến cũng được xiên qua, được phân loai đặt trong hộp giữ tươi.

Cánh gà còn được cẩn thận dùng dao khứa vài đường vân, có thể để cho nguyên liệu thấm càng thêm ngon miệng.

"Người trong nghề nha!" Triển Ngưng ngoài ý muốn nhìn hắn, “Tất cả đều là cậu làm? Ai ui, cái này ướp nguyên liệu gì? Sao tôi ngửi thấy thật thơm.”

Tống Dương gãi gãi đầu, "Tôi cũng không biết, đều là ba tôi làm cho, ông ấy là đầu bếp."

Quả thực là vui mừng ngoài ý muốn, sau khi Tôn Uyển trở về trông thấy một đống bảo bối vui vẻ đến độ muốn vứt hết tất cả những đồ bản thân đã chuẩn bị. Dù sao có so sánh mới biết chênh lệch, có phân biệt mới có ghét bỏ.

Người đã đông đủ, chuẩn bị dọn đồ ăn lên.

Choang——!

Lầu dưới đột nhiên truyền đến tiếng nồi sắt va đập, cùng với tiếng chửi bậy không chịu nổi của đôi nam nữ.

Tôn Uyển ném mấy thứ đồ trong tay xuống chạy ra ban công nhìn xuống, mấy người còn lại cũng đi theo chạy tới xem náo nhiệt.

Người đàn ông hình như mới vừa rời giường, hơn nữa ra đi cực kỳ vội vàng, cả đầu tóc đều rối bù, đồ ngủ bị cài sai hai cúc áo, trên chân là dép lê, một chiếc khác không thấy đâu.

Hắn hùng hùng hổ hổ đi về phía cửa chính, người phụ nữ trung niên phát trướng đuổi theo hắn mắng to, vẫn còn chưa hết giận liền cởi giày cao gót ném về phía người đàn ông.

Hai người hùng hùng hổ hổ đi xa, không bao lâu, lầu đối diện lại chạy đến một Tiểu Mập Mạp, gào khóc với hai cái bóng vừa rời khỏi kia.

Triển Ngưng kinh ngạc, “Đây không phải là Phác Hạo hay sao? Vừa nảy là cha mẹ thằng bé?”

Triển Ngưng lại nhớ lại bộ dáng của người đàn ông kia, mơ hồ có điểm giống với bộ dáng cường tráng cô đụng phải trước cửa lớp Taekwondo.

Tôn Uyển trả lời, “Hai người kia là hai đóa hoa tuyệt thế nổi danh nhất khu này, thường xuyên chơi bời ở bên ngoài, ngẫu nhiên trở về liền giống như bây giờ.”

Lúc này Phác Trạch cũng từ trong hành lang đi ra, đi đến bên cạnh Phác Hạo đang gào khóc, lau mặt cho cậu nhóc, cũng không an ủi gì, chỉ đứng yên như vậy.

Có thể là chuyện như thế này xảy ra quá thường xuyên, hắn nhìn nhiều có chút chết lặng, thậm chí là lạnh nhạt.

Bên ngoài nhiệt độ dưới 10 độ, Phác Trạch chỉ mặc một cái áo lông màu xám, cứ đứng yên ở đó giống như là cành khô bị chôn sâu trong mùa đông, không có bất kỳ dinh dưỡng nào, chỉ còn loại một đoạn tay chân đã bị cụt.

Triển Ngưng, “Dù gì cũng quen biết nhau, không bằng gọi người lên cùng nhau nướng thịt.”

Trình Cẩn Ngôn đang vịn vào ban công nhìn quanh đột nhiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tôn Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, liền xoay người xuống lầu gọi người.

Những người còn lại lần nữa đi vào phòng khách, cũng đúng lúc này Trình Cẩn Ngôn không có động tĩnh gì bỗng nhiên vươn tay ôm lấy đùi Triển Ngưng.

Triển Ngưng: "...... Cậu có chuyện gì sao?"

Trình Cẩn Ngôn mím môi, hạ mí mắt, thoạt nhìn không vui vẻ mấy.

Triển Minh Dương an ủi vỗ vỗ vai cậu nói: “Mình sẽ không để cho Tiểu Mập Mạp đụng vào cậu.”
Bình Luận (0)
Comment