Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 3

"Sau khi tựu trường có thể trở lại, lớp học bên này mở vào thứ Ba, thứ Tư, và thứ Sáu, tuần sau giáo viên mới đến dạy. Hiện tại mấy đứa nhỏ học Taekwondo tương đối nhiều, chủ yếu là rèn luyện thân thể, ở nhà hoài buồn bực cũng không tốt.” Một phụ nữ trung niên mập mạp đầu búi tóc cười nói. 

"Là thế này, hiện tại cũng không giống như khi chúng ta còn bé không có phương tiện giảng dạy, đám nhỏ đều dùng thiết bị điện tử chơi rồi, tuổi còn nhỏ đã phải đeo kính mắt.” Lớp Taekwondo cùng mỹ thuật hội họa gần nhau, Triển Hoài Nam bị giật dây vài câu liền bàn bạc. “Vậy….. Không biết chương trình học này có thể sắp xếp vào thứ Ba cùng thứ Bảy hay không?”

"Như thế nào?"

Triển Hoài Nam chỉ chỉ Triển Ngưng, “Con gái của tôi đúng lúc học vẽ tranh tại cách vách, cho nên......"

Đối phương rất có ánh mắt “Oh~” một tiếng, âm cuối kéo dài, nói: “Có thể chứ, này không có việc gì, đến lúc đó tôi sẽ nói với giáo viên, lần nữa sắp xếp lại danh sách. Nếu thật sự không thể chen vào thì cũng không có việc gì, chuyện này dễ dàng, yên tâm.”

"Vậy làm phiền cô."

"Hắc, xem anh nói kìa, đều là bậc làm cha mẹ, có thể hiểu được.”

Xã giao lời qua lại mấy lần, liền đi ra nhà sách dẹp đường hồi phủ. 

Kỳ nghỉ hè cuối cùng đã tới gần cuối, học sinh được nuôi thả hai tháng rốt cuộc phải trở về lồng. Nhắc tới cũng thật là hèn, học sinh độ tuổi này ở trường học giống như buộc xích chó, lúc nào cũng giống như chó cho chạy ra ngoài giải khuây, đơn giản cho chạy đủ liền muốn la quát một hồi, cũng không biết là cái đức hạnh gì. 

Linh hồn Triển Ngưng đều đã thay đổi, không hề có quy tắc giống hiện tại, đối với trường học không hề nhớ gì, cái loại tinh lực tựa như đánh máu gà dù chống tám sào tre cũng không đến cô. 

Nhưng hết cách rồi, hôm nay cô bị bắt phải dậy thật sớm, không vì cái gì khác, chỉ vì cô phải dẫn hai cậu nhóc đi đến lớp trước. 

Vừa ra đến trước cửa Lý Tri Tâm đã bỏ hai chai sữa vài trong tay của cô. 

"Đợi lát nữa đến trường học lại đưa cho hai thằng nhóc kia, hiện tại vừa ăn sáng xong cũng không nên uống.”

Triển Ngưng đối với hành vi lão mẹ tự động đem sữa bò cho hai cậu nhóc rất không hiểu. Nhưng có thể hiểu được là vì bà muốn tốt cho bọn họ, vì vậy buồn bực không lên tiếng nhận lấy. 

Một giây trước khi ra cửa, Triển Ngưng thuận tay lấy một cái trứng gà luộc nhét vào trong túi quần. 

Sáng sớm mùa hè, nhiệt độ còn chưa nóng lên, từng luồng gió mát thổi qua mặt, cảm giác sảng khoái làm cho mùa hè cũng không còn đáng ghét như vậy nữa. 

Trường học cách nhà bốn con đường, khoảng nửa cây số, ngại ngồi xe phải chen chúc, đi bộ lại ngại mệt mỏi. 

Hai bé trai đều đội mũ lưỡi trai, một trái một phải đứng canh ngoài cửa như Môn Thần. 

Triển Minh Dương lúc này ngửa đầu nhìn Triển Ngưng, “Chị, không chờ xe sao?”

Trình Cẩn Ngôn đi theo ngẩng đầu nhìn cô. 

Trạm xe bus ở đường đối diện, bên cạnh đứng không ít người. Triển Ngưng đi tới còn nhìn thấy hình ảnh chen chúc lung la lung lay trên phương tiện giao thông công cộng chạy qua. 

Hết cách rồi, cô không có cốt khí nghĩ đến chiếc xe cao to trên danh nghĩa Trình gia cấp cho cha cô.  

Nhưng mà Triển Hoài Nam đêm trước đã nói với cô, vì lo lắng an toàn muốn cho tiểu thiếu gia Trình gia trải nghiệm cuộc sống bình thường của người thường, che đậy khí chất sáng chói nhà giàu, muốn cho người khác đối xử bình đẳng với cậu. Cho nên dù gian khổ như thế nào, đương nhiên dù có gian khổ cũng vẫn nằm trong phạm vi. 

Triển Ngưng thở dài, “Hai đứa có muốn tới trường hay không?” Không đợi đáp lại cô lại lắc đầu, “Xin lỗi, chị ngốc luôn rồi, hay là ngồi xe đi.”

Triển Minh Dương nghi ngờ kêu cô một tiếng, "Chị!"

Triển Ngưng dắt tay của cậu, muốn đi qua.

Trình Cẩn Ngôn mở miệng lên tiếng: “Có phải chị không muốn ngồi xe có phải không?”

Không thể không thừa nhận, so với Tiểu Dương ngốc, quả nhiên Trình Cẩn Ngôn biết nhìn mặt mà nói chuyện hơn. 

Triển Ngưng nghiêng đầu nhìn cậu, “Em nhanh nắm chặt tay Tiểu Dương đi.”"

Trình Cẩn Ngôn đi đến bên phía tay phải cô, “Kỳ thật chúng ta có thể cỡi xe đạp."

Triển Ngưng không kiên nhẫn nói: “Tôi nói cậu nhanh nắm chặt tay!"

Trình Cẩn Ngân im lặng, đưa tay giữ tay cô lại. 

"......"

Triển Ngưng có loại ảo giác lưỡi bị rắn quấn lên, run rẩy một chút, cúi đầu chống lại đôi mắt tinh khiết của Trình Cẩn Ngôn. 

Cậu lại ra hiệu nhéo nhéo nắm tay nhỏ bé của cô, “Em nắm xong rồi.”

Triển Ngưng nghẹn họng không nói được gì, khoa trương phun ra một ngụm khí bẩn, mang theo hai bé trai đi đến đối diện chen chúc lên xe bus.  

Thời điểm đi học đi làm là giờ cao điểm, xe dao động nặng nề chuyển động về phía trước. Triển Ngưng hoàn toàn không cho là bản thân có năng lực chen lên phía trước. 

Quả nhiên là quá coi thường mình, bản thân không thể đi, người khác có thể đẩy mình lên phía trước nha!

Đám người bắt đầu khởi động chen lên phía sau Triển Ngưng hiện lên vẻ mặt không muốn sống. 

Trong xe mở điều hòa, không khí vẫn như cũ chật chội ngưng đọng. Hai bé trai bị chen lấn thất tha thất thểu giống như heo chết, đứng không vững, mũ lưỡi trai trên đầu cũng không nén được giận. 

Trình Cẩn Ngôn bắt lấy vành nón, mu bàn tay chà xát cái ót, lại qua lại chà xát. 

Triển Minh Dương, “Cậu làm sao vậy?”

Trình Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, mấy sợi tóc sau ót dựng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đó. 

Triển Ngưng một tay một bên khẽ kéo, “Vịn chắc, bằng không một lát quẹo cua hai đứa sẽ bị đánh bay ra ngoài luôn.”

Độ cao của hai bé trai so với mặt biển có hạn, chỉ có thể vịn lấy thành ghế, vị trí trên ghế ngồi là một ông lão tuổi đã cao, mặt mày hiền lành. 

Triển Minh Dương trả lời: “Quá chật, không thể bay được.”

Ông lão nghe xong cười ha ha, “Không bay được con cũng có thể bị chen lấn đè bẹp, dựa vào gần một chút, đứa nhỏ an toàn là quan trọng.”

Triển Minh Dương không có ngang nhiên xông qua, chỉ là an tĩnh ngậm miệng.

Ông lão trước giờ đã quen, tựa hồ cực kỳ yêu mến đứa nhỏ, ý vị trêu chọc nói chuyện cùng hai cậu, nhất là Trình Cẩn Ngôn. Bất quá người ta rất là không nể mặt, cứ ngây ra đó, cả cái rắm cũng không cho.

Đến trạm dừng số 4, nhìn đồng hồ cũng không còn bao nhiêu phút, nhưng bởi vì phần lớn người trên xe đều là học sinh đến khai giảng, cũng không có bao nhiêu người xuống xe, mấy phút đồng hồ này cũng cứ thế trôi qua. 

Cửa trường học đỗ một dãy xe riêng, bảo vệ cầm côn đứng thẳng hai bên bảo vệ. 

Một đứa bé giống như cây nhân sâm cao thấp không đều đi vào trong. Lần trước đến còn là một mảnh sân trường yên lặng, hôm nay triệt để tỉnh giấc. 

Đến cửa phòng học năm thứ ba, Triển Ngưng móc chai sữa ra đưa cho hai cậu nhóc, thuận tay cầm cái trứng gà nhét vào trong tay Triển Minh Dương. 

Không giấu giếm, không chút nào tránh Trình Cẩn Ngôn. 

Trình Cẩn Ngôn cúi thấp đầu, có vẻ do dự vài giây, “Em không có sao?"

Triển Ngưng chỉnh lại cổ áo sai lệch vì bị chen chúc lúc nảy cho Triển Minh Dương, “Tiểu Dương cầm chính là đồ buổi sáng cậu không ăn, cậu còn muốn?”

Trình Cẩn Ngôn không nói gì. Cậu là người đặc biệt không thích ăn vặt, loại trứng gà có thể chui gà từ chỗ dơ bẩn nào đó ra, hoàn toàn không phải là món ăn của cậu, tự nhiên sẽ không đụng vào. 

Thói hư tật xấu của con người có rất nhiều loại, trong đó có một loại là bạn có cho hay không là một chuyện, tôi có muốn hay không lại là một chuyện khác. Cho dù tôi chỉ dùng để đạp hư, bạn cũng phải cho. 

Trình Cẩn Ngôn mới 7 tuổi, cũng đã có loại giác ngộ này, lập tức liền có chút mất hứng. Loại mất hứng này tích lũy mấy ngày nay, một lần lại một lần va chạm với Triển Ngưng làm cho cậu đã nhịn thật lâu, tầng giấy mỏng bị đè ép liền bị rách, khiến cho loại không vui này biểu lộ ra trên mặt. 

Đứa trẻ cáu kỉnh bình thường, không làm khó mới là gặp quỷ.

Nói một cách khác, bộ dáng lạnh lẽo mím chặt môi này của Trình Cẩn Ngôn mới là biểu hiện chính xác. Triển Ngưng ước gì cậu cáu kỉnh thật nhiều, liền có thể biến quan hệ rất tốt bảo trì ở mức độ không quan hệ, không đau khổ. 

Vì vậy Trình Cẩn Ngôn khó chịu, Triển Ngưng thì vui vẻ.

Cô khó có được mặt mày tươi cười nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười mơ hồ. “Đi, đi với chị gặp chủ nhiệm lớp.”

Trình Cẩn Ngôn đứng tại chỗ không động.

Triển Ngưng thúch giục một tiếng, “Đi nha, làm gì đứng như tượng đá vậy?”

Triển Minh Dương bởi vì Triển Ngưng bốn phía ảnh hưởng quan hệ, nên giao tình với Trình Cẩn Ngôn cũng không tính là quá tốt, nhưng cũng không xấu. Bé trai mà, thực tế tuổi không lớn, không có nhiều quanh co vòng vèo như vậy. Dù là bình thường Trình Cẩn Ngôn ít nói, cũng không trở ngại Triển Minh Dương có thiện ý đối với cậu. 

Vì vậy cậu đi lên vài bước, cẩn thận nhìn Trình Cẩn Ngôn, vươn bàn tay cầm trứng gà ra, “Cậu thích thì cho cậu nè, đừng nóng giận.”

Trình Cẩn Ngôn rất có cốt khí hấc đầu, “Tôi mới không cần."

Nói xong “cộp cộp cộp” vài bước đi tới bên cạnh Triển Ngưng, đưa lưng về phía Triển Minh Dương, sóng xung kích tức giận không ngoại lệ đánh tới trên người Triển Minh Dương vô tội. 

Triển Ngưng ngẩng người nhìn Triển Minh Dương nói: “Tranh thủ thời gian vào phòng học, lấy sách xong rồi liền ở lại lớp học, đợi lát nữa chị đến đón mấy đứa, đừng có chạy lung tung.”

Triển Minh Dương hình như có chút uất ức.

Triển Ngưng liền trấn an ngắt mặt cậu một cái, sau đó mang theo Trình Cẩn Ngôn đi đến văn phòng cuối hành lang. Bất quá thầy giáo còn chưa tới, thời gian xác thực cũng còn sớm, hai người chỉ có thể ở ngoài cửa văn phòng đợi. 

Trên thực tế Triển Ngưng nghĩ muốn buông tay rời đi, nhưng lại e sợ Triển Hoài Nam có trăm ngàn cách trừng phạt, cuối cùng liền không có lá gan có thể gánh chịu hậu quả. 

Triển Ngưng chán muốn chết lại dán tầm mắt lên người bé trai, Trình Cẩn Ngôn đeo một cái cặp sách màu tím, trên cặp còn đính hai cái cánh màu trắng, nhìn càng thêm non nớt, đáng yêu. 

Trình Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi: “Tại sao chị lại chán ghét em?”

Cậu hỏi không phải là “Có phải chị chán ghét em hay không?” mà là “Tại sao chị lại chán ghét em?”, trực tiếp dẫn vấn đề đến phạm trù trình tự càng sâu. 

Nếu muốn giản lược hóa mọi chuyện, Triển Ngưng hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một lý do, hoặc là mặt dày trực tiếp phủ nhận vấn đề này. Đứa bé 7 tuổi dù có thông minh mẩn cảm lại có thể phân tích ra bao nhiêu ý tứ?

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Triển Ngưng cũng không làm như vậy, cô cực kỳ cẩn thận suy nghĩ một chút. 

Sau đó dùng một loại giọng điệu thoải mái bình thường nói: “Có nghe qua chuyện kể về bác nông phu cùng con rắn chưa? Tuổi này của em hẳn là biết không ít truyện ngụ ngôn đi?"

Trình Cẩn Ngôn không quá hiểu chuyện xưa này cùng vấn đề của cậu có quan hệ gì, nhưng vẫn như trước thành thật gật đầu. 

Triển Ngưng không biết sao lại cười một cái, “Chị từng nhặt một con rắn, có thể nói là đại mãng xà.” Cô khoa tay múa chân một chút, “To như vậy, siêu cấp dài, là con rắn cố chấp nhất đời này chị gặp qua.” 

Trình Cẩn Ngôn mặt lộ vẻ nghi ngờ, "Nó cắn chị sao?"

Cắn sao?

Triển Ngưng cúi người, tầm mắt ngang bằng tầm mắt của cậu, thẳng tấp nhìn vào nhau. Phảng phất đến từ quá khứ xa xưa, lại như bụi gai nhọn đâm người. Trình Cẩn Ngôn bị cô nhìn chằm chằm đến sửng sốt. 

Triển Ngưng giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt cậu, “Chị bị nó ăn."
Bình Luận (0)
Comment