"Văn Văn, Âu tổng tìm em." A Từ đi tới gõ lên bàn, gọi Đổng Văn Văn.
Gần đây Âu Thời Phong như bị đứt dây thần kinh vậy, ngày nào cũng tới quán bar tìm cô, có cảm giác như cô chính thức trở thành nhân viên tiếp rượu của quán rồi.
"A Từ Văn Văn thuộc bộ phận tôi quản lý, sao cậu ngày nào cũng đem người của tôi đi vậy?" Kiều Tuyết thấy Đổng Văn Văn bị gọi đi, bước tới nhìn A Từ với vẻ mặt không vui.
.
truyện xuyên nhanh
"Chị Kiều, Âu Thời Phong gọi em có thể từ chối không đưa người được sao, em thấy 8,9 phần là Âu tổng thích Văn Văn nhà ta rồi".
"Anh ta sắp kết hôn rồi, thích cái đầu cậu." Kiều Tuyết dùng quyển sách trong tay đập lên đầu A Từ rồi bỏ đi.
Sao dạo gần đây đối với mục đích ban đầu có chút chán trường, anh ta suốt ngày ậm ờ, chơi trò mèo vờn chuột với cô, cứ như thế này tới lúc Ngọc Diêu Diêu kia chết cô cũng chưa thành tiểu tam cơ.
"Em thích tôi?" Âu Thời Phong thấy Đổng Văn Văn rót rượu xong bàn tay chủ động đặt lên eo cô, giọng thì thầm bên tai.
Đổng Văn Văn nhíu mày quay lại nhìn khuôn mặt người vừa làm hành động đó với mình chỉ thấy vẻ mặt anh ta tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào cô, chờ câu trả lời.
"Dạ." Cô e thẹn gật đầu.
"Cho em một cơ hội." Âu Thời Phong nhận được câu trả lời liền cầm lấy chén rượu trên bàn uống một ngụm, vẻ mặt tươi tỉnh.
Cái gì là cho em một cơ hội, anh ta bản tính kiêu ngạo như vậy, đơi sau khi cô hoàn thành việc kia, không biết ai cho ai cơ hội đấy.
"Sao em lại làm công việc này, bố mẹ em không cấm sao?" Âu Thời Phong bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Đổng Văn Văn, cô gái này tuy làm quán bar, nhưng rất sạch sẽ cả người đều toát lên vẻ thu hút.
"Bố mẹ em đều mất cả rồi." nghe anh hỏi đôi mắt của Đổng Văn Văn thoáng buồn, người cha kia có cũng như không, trong lòng cô ông ta như đã chết từ năm hai mẹ con cô ra khỏi nhà họ Bạch rồi.
"Xin lỗi." Nhận ra đôi mắt đỏ hoe của cô, Âu Thời Phong cảm thấy mình đang gợi lại nỗi đau trong lòng cô, vẻ mặt có lỗi, bàn tay ôn nhu ôm lấy cô an ủi.
Đổng Văn Văn khịt khịt cái mũi của mình, bàn tay cũng ôm chặt lấy eo Âu Thời Phong, người đàn ông này không ngờ thân hình lại rắn chắc như vậy, hai bên eo đã thon gọn thế này, chắc cơ bụng anh ta phải đẹp giống các nam thần trong phim học đường lắm đây, cô đưa đặt lên cơ bụng anh ta sờ tới lui, cảm giác trên bàn tay khiến cô thích thú càng sờ càng nghiện.
"Văn Văn chỗ này không được." Âu Thời Phong đưa tay cầm lấy bàn tay đang tới lui của cô giữ chặt, anh không ngờ cô lại là người chủ động như vậy, các cô gái khác trước mặt đàn ông không phải cố tình tỏ vẻ e thẹn sao.
Đổng Văn Văn nhíu mày, cái gì không được, ngơ ngác một lúc mới hiểu ra lời anh ta nói, hóa ra là anh ta nghĩ cô háo sắc ham muốn anh ta sao.
"Âu tổng em không phải có ý đó." Cô giả vờ ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh.
"Ting ting ting."
Chuông điện thoại của Âu Thời Phong vang lên, anh nói với Đổng Văn Văn chờ mình, rồi cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe.
"Tôi đang bận...Cô ở yên đó đi..Tôi tới."
Âu Thời Phong nghe bên kia nói chuyện giọng điệu không chút tình cảm nào lên tiếng, chán ghét thì là đúng hơn.
"Văn Văn anh có việc quan trọng, hẹn em hôm khác".
Đổng Văn Văn nhìn Âu Thời Phong đi ra khỏi phòng, chắc hẳn là tới tìm Bạch Văn Linh rồi, cô không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng giọng cô ta thì không lẫn vào đâu được, bây giờ đã là 12 giờ đêm, cô ta không ngủ còn đi tìm vị hôn phu, thật là không biết hưởng phúc.
"Cô tới đây làm gì?" Âu Thời Phong cho xe vào hầm gửi xe của khu căn hộ cao cấp, đi vào sảnh chính đã thấy Bạch Văn Linh ngồi đó chờ mình, thấy anh trở về cô ta liền nở nụ cười vui vẻ bước tới gần anh.
"Em xin lỗi, muộn rồi còn tìm anh".
"Bạch Văn Linh tôi với cô chỉ là hôn ước trên giấy tờ, đừng có quá phận." Nhìn vẻ mặt cô ta, tự nhiên anh cảm thấy không có một chút tình cảm nào cả, bọn họ chỉ là hôn nhân thương mại, nhưng hình như cô ta không nghĩ như vậy, dám điều tra chuyện riêng của anh.
Bạch Văn Linh nhìn vẻ mặt xa cách của Âu Thời Phong, lén liếc nhìn ra ngoài xem có ai để ý đến mình không, sau đó đưa tay khoắc lấy cánh tay anh tỏ vẻ thân thiết, bọn họ ở bên ngoài được báo chí ca ngợi là kim đồng ngọc nữ, tình cảm sâu đậm cô không muốn người khác biết bọn họ chỉ là lợi ích gia đình mà kết hôn.
Gần đây Âu Thời Phong rất ít khi đến tìm cô, lại nghe người khác nói, anh hay đến quán Bar hình như đang bao nuôi cô gái nào ở đó, cô mới muốn thăm dò, biểu hiện của anh vừa rồi chắc hẳn là không khác lời đồn bà bao.
"Có gì thì mau nói, không thì trở về đi, cô định cùng tôi qua đêm?" Anh đưa tay hất bàn tay cô ta, đang khoác lên tay mình ra.
Bộ mặt giả tạo của Bạch Văn Linh khiến anh không ưa nổi.
Bạch Văn Linh có chút sợ nhìn anh: "Em tới xem anh có khỏe không thôi, anh ổn là em yên tâm rồi, Thời Phong cuối tuần cùng em ăn cơm có được không?"1
"Được rồi về đi." Âu Thời Phong mệt mỏi, giờ chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi, cùng cô ta đôi co không phải ý tốt, liền đồng ý với yêu cầu của cô ta.
Nghe được câu trả lời, gương mặt Bạch Văn Linh dãn ra, vui vẻ đi về, cô luôn biết Âu Thời Phong đối với cô không có tình cảm, nhưng trong lòng lại luôn có anh, từ lúc gặp anh lần đầu đã thầm yêu anh rồi, hôn nhân này cũng là cô dùng mọi cách mà có được, không muốn khi trái ngọt ngay trước mặt lại bị người khác cướp đi mất.
Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, Bạch Văn Linh gửi thấy trên áo khoác của Âu Thời Phong có mùi phụ nữ, chắc hẳn anh đã cùng cô ta ôm ấp, mùi hương mới rõ ràng như vậy.
Bạch Văn Linh cầm lấy điện thoại trong túi xách ra, soạn một đoạn tin nhắn, sau đó nở nụ cười nguy hiểm nhấn nút gửi đi, Âu Thời Phong là của cô, tất cả đều là của cô không ai được phép mơ tưởng..