Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 21


Hôm nay Âu Thời Phong không biết bên ngoài có việc gì? Đã qua giờ cơm tối cũng chưa thấy trở về nhà, muốn gặp anh ta nói chuyện cũng thật khó khăn, nếu cô còn tiếp tục nghỉ làm e rằng sẽ bị đuổi việc mất.

Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng ô tô vang lên, Đổng Văn Văn nhanh chóng chạy ra cửa sổ nhòm thử, thấy là xe của Âu Thời Phong liền nhanh chóng chạy xuống dưới tầng đón người.

"Hôm nay ra ngoài rồi sao?" Âu Thời Phong vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc, đi lại gần mình, anh đưa tay ôm lấy cả người cô vào lòng mình, giọng dịu dàng lên tiếng.

"Dạ."
Đổng Văn Văn ngoan ngoãn để Âu Thời Phong ôm mình, sau đó cứ thế đi theo anh ta đi lên phòng, ở đây cũng hơn một tuần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào trong phòng của anh, người đàn ông này có thù với gam màu sáng hay sao? Mà khắp căn phòng lại có một màu u tối như vậy.

Cô không chịu được cảm giác này, đi tới cửa sổ kéo rèm cửa ra hai bên, khiến căn phòng trở lên dễ chịu hơn.

"Âu tổng, em cảm thấy mình không nên làm phiền anh nữa, ngày mai em muốn trở về nhà mình."
"Em ở đây không thỏa mái sao?" Âu Thời Phong nghe lời cô nói khuôn mặt không vui lên tiếng, chỗ Đổng Văn Văn rất không an toàn, về đó bọn chúng lại tìm tới nữa thì sao, nói chung là anh không muốn thả người.


"Không phải em muốn trở về đi làm." Đổng Văn Văn lắc đầu, cuộc sống nhàn hạ quá sẽ sinh ra lười biếng, chỉ sợ một ngày anh ta không cần mình nữa lúc đấy cô sẽ rất khổ sở kiếm sống.

"Tôi nuôi em, không cần tới chỗ đó làm nữa."
Âu Thời Phong thẳng thừng từ chối, trở về nhà còn có thể thương lượng được, nhưng tới quán bar thì không đời nào, anh ta không thích cảm giác khi nhìn thấy Đổng Văn Văn cười nói với những người đàn ông khác.

"Âu tổng, anh có vị hôn thê rồi, em không muốn làm loại phụ nữ như vậy." 1
Người ta nói bước vào thì dễ ra thì khó là có thật, giờ muốn đi cũng không được, muốn trốn cũng chẳng xong, Đổng Văn Văn mếu máo nhắc tới Bạch Văn Linh, mong sao anh ta vì cô ta mà thả cô đi.

"Nếu em không thích, tôi có thể bỏ cô ta." Âu Thời Phong tiến lại gần cửa sổ nơi Đổng Văn Văn đang đứng, ép sát lưng cô vào tấm cửa kính sau lưng, khuôn mặt cúi xuống chỉ cách một tờ giấy mỏng là chạm vào nhau lên tiếng.

"Âu tổng em không có ý đó." Đổng Văn Văn nghe anh ta nói muốn bỏ Bạch Văn Linh, sợ hãi như chính bản thân mình bị anh ta bỏ vậy, mục đích của cô là trở thành tiểu tam, anh ta mà bỏ cô ta, vậy bao nhiêu lâu nay sự cố gắng của cô đều trở thành công cốc sao?1
"Yên tâm tôi không hiểu lầm ý nghĩ của em đâu." Âu Thời Phong nói xong cúi xuống hôn sâu lên đôi môi căng mọng của Đổng Văn Văn, bàn tay vốn đang đặt lên trên cửa kính dần dần di chuyển xuống, vuốt ve chiếc eo mảnh khảnh của cô.

Anh đã hỏi qua bác sĩ, Đổng Văn Văn chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể sinh hoạt lại bình thường như trước kia, hôm nay chính là ngày thích hợp nhất, cô gái này thế mà lại không muốn ở cùng anh, phải biết có rất nhiều người ao ước kể cả Bạch Văn Linh kia cũng chưa hề được đặt chân tới đây, mà cô gái luôn dùng hành động ve vãn trêu đùa anh này lại cư nhiên đòi rời đi.

Đổng Văn Văn bị bàn tay nóng bỏng của Âu Thời Phong liên tục vuốt ve khiến đầu óc điên đảo, trong đầu cô chỉ nghĩ tới một điều lời vừa rồi của anh ta là bỏ hay không bỏ Bạch Văn Linh nữa.

Âu Thời Phong cả thân dưới căng cứng khó chịu, ôm lấy Đổng Văn Văn đi về phía giường lớn, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo trên cơ thể mình.

Cô nhìn thấy cơ ngực săn chắc của Âu Thời Phong, ánh mắt thèm khát đưa tay lên phác họa cơ bụng của anh ta, trong lòng thầm mắng bản thân chính là sắc nữ, tự nhiên lại đi ham muốn cơ thể của nam giới, người đàn ông này cả ngày đi uống rượu, nhưng lại không giống với những người khác bụng phệ xấu xí, dáng vóc của anh ta rất hoàn mỹ.

Âu Thời Phong nhìn biểu hiện của cô hài lòng mỉm cười, sau khi cởi sạch quần áo trên người mình, cúi xuống thay cô cởi chiếc váy ngủ vướng víu trên người.

Nhìn thân thể thiếu nữ mềm mại nổi bật giữa chiếc ga giường màu nâu, ánh mắt anh liền biến đổi, bàn tay tách hai chân của Đổng Văn Văn ra, chen hai chân mình vào giữ, cả cơ thể đè lên người cô.


Đổng Văn Văn cảm nhận được vật nóng bỏng kia, nhớ tới chuyện lần trước cả người khẽ run lên:
"Âu tổng, chỗ đó em vẫn còn đau."
Âu Thời Phong nghe thấy lời cô nói, định đứng lên: "Để anh xem thử."
Cô nghe xong lời anh ta nói mà choáng váng, mau chóng ôm lấy bả vai Âu Thời Phong, không cho anh ra di chuyển.

"Âu tổng, em hình như thấy không sao nữa rồi." 1
Âu Thời Phong cúi xuống lần nữa hôn lên môi cô, bàn tay nhẹ nhàng vân vê nhũ hoa nở rộ, dịu dàng lên tiếng:
"Nếu đau thì bảo anh." Nói xong anh khẽ động thân đi vào bên trong hang động chật hẹp của cô.

"Ừm..." Đổng Văn Văn khó chịu vặn vẹo thân thể mình, một lúc lâu sau cơ thể cô dần thích ứng, cảm giác kia cũng không đau như cô tưởng tượng, còn mang theo sự kích thích khó tả.

"Mệt không?" Sau cơn kích tình đi qua, Âu Thời Phong ôm chặt lấy Đổng Văn Văn vào lòng, hơi thở nam tính thì thầm bên tai cô.

Đổng Văn Văn lúc này chỉ muốn ngủ, đâu còn tâm trạng để trả lời lại câu hỏi của anh ta.

Bản thân cô chưa từng nghĩ đi theo anh ta vào phòng thương thảo, cuối cùng lại biến mình trở thành bữa ăn.


Văn Văn mơ một giấc mơ lại, cả người bị một tảng đá đè nặng lên, cô rất khó chịu muốn đẩy tảng đá đấy ra để chạy thoái nhưng có cố gắng thế nào cũng không được.

Bỗng cô mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra cả người mình bị Âu Thời Phong ôm chặt, tách nào trong giấc mơ cô thoát mãi không được, giờ tỉnh còn chẳng thoát được nữa là.

Trong đầu Đổng Văn Văn nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng đưa tay xuống dưới sờ lên bụng của Âu Thời Phong, hôm qua cô rất muốn sờ nó mà chưa sờ được, hôm nay chạm vào đúng là cảm giác đàn hồi rất sướng tay.

"Tôi không ngại cùng em vận động một chút đâu." Âu Thời Phong bị bàn tay tới lui trên bụng mình làm cho tỉnh giấc, giọng có chút khàn khó chịu lên tiếng, cô gái này không biết rằng buổi sáng không nên khiêu khích sự nhẫn lại của đàn ông sao?
"Âu tổng chào buổi sáng."
Đổng Văn Văn cười gượng gạo, thu lại tay mình.

"Âu tổng chuyện hôm qua anh nói, bỏ vợ là nói đùa phải không?"
Âu Thời Phong không hiểu vì sao Đổng Văn Văn lại quan tâm tới chuyện anh nói bỏ thật hay không, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời cho cô nghe: "Không phải."
"Âu tổng anh nên suy nghĩ một chút, em thấy vị hôn thê của anh rất tốt, đầy đủ các...Ừm." Đổng Văn Văn đang trái với lòng cao hứng khen Bạch Văn Linh hết lời, tự dưng cả miệng lại bị bịt kín lại chỉ có thể nén đau thương nuốt vào trong, chịu đựng trận cuồng phong từ Âu Thời Phong mang tới..

Bình Luận (0)
Comment