Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 27


"Âu tổng, xin anh đừng rời xa em." Ánh mắt lúc này của Âu Thời Phong chỉ còn lại lạnh lẽo, gạt bỏ bàn tay Đổng Văn Văn ra khỏi tay mình, ôm lấy người phụ nữ khác rời đi.1
"Không không." Cả người cô mồ hôi nhễ nhại bừng tỉnh dậy, lúc này cô mới biết những thứ vừa rồi chỉ là trong giấc mơ.

Đổng Văn Văn đưa tay liên tục vỗ lên mặt mình khiến bản thân tỉnh táo hơn, tự nhiên cô lại mơ tới Âu Thời Phong làm cái gì? Còn van xin anh ta đừng bỏ mình nữa chứ thật là nực cười làm sao.

"Ting...Ting."
Đổng Văn Văn đang miên mang suy nghĩ, bị tiếng điện thoại kêu làm cho giật mình, cô tự mắng thầm bản thân mình một tiếng, sau đó nghiêng người với lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, xem thử là ai gọi tới, nhìn thấy tên hiển thị là trợ lý Từ nhanh chóng nhấn nút nghe.

"Cô Đổng chuyện mà cô cần tìm hiểu đã có kết quả, hiện giờ cô có nhà không để tôi mang qua."
Đổng Văn Văn muốn hẹn trợ lý Từ ra ngoài mời anh ta một bữa để cảm ơn, nhưng lại cảm thấy bây giờ đã qua giờ cơm trưa, mời anh ta đi ăn cơm không hợp lý lắm, đành hẹn anh ta ra quán nước gặp mặt: "Không cần phiền anh như vậy, hay chúng ta gặp nhau ở quán nước đi, tôi mời anh."
Trợ lý Từ nghe cô nói vậy không tiện từ chối đành đồng ý, Đổng Văn Văn hẹn anh ta ra quán cafe gần Công ty Âu Thời gặp mặt, lúc cô tới đã thấy anh ta ngồi chờ mình ở đó rồi.

"Trợ lý Từ làm phiền anh rồi." Cô kéo ghế ngồi đối diện anh ta, ái ngại lên tiếng.


"Không phiền gì cả, cô Đổng tất cả những gì tôi điều tra được đều để trong này." Trợ lý Từ cầm lấy tập tài liệu ở ghế bên cạnh, đẩy đến trước mặt Đổng Văn Văn.

Đổng Văn Văn cầm lấy tập tài liệu, mở ra cẩn thận đọc kỹ từng nội dung bên trong, khi nhìn thấy tên của Ngọc Diêu Diêu trên đó, bàn tay cô kẽ nắm chặt lại, bởi vì kìm nén cơn tức trong lòng mà cả cơ thể khẽ run lên.

Năm năm trước Đổng Văn Văn vẫn như thường ngày, buổi sáng đi học về tranh thủ mang cơm vào cho mẹ, sau đó nói dối mẹ là về nhà học bài, nhưng thực chất là đi làm thêm.

Hôm đó trời mưa rất lớn mờ tối những tia sét đã đánh sáng rực cả bầu trời, cô đang định đi che ô ra ngoài đi làm, thì nhận được điện thoại từ bệnh viện nói mẹ đang trong cơn nguy kịch, gọi cô mau chóng tới gặp bà lần cuối.

Lúc cô tới bệnh viện mẹ đã rất yếu rồi, chưa nói được mấy câu đã bỏ lại cô rời khỏi thế gian, Ngọc Diêu Diêu vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Mẹ cô đã không còn có khả năng làm ảnh hưởng tới bà ta nữa, bà ta còn mò tới kiến mẹ cô kích động để làm gì? Nhẫn tâm tới mức không để mẹ cô thanh thản ra đi.

"Cô Đông cô không sao chứ." Trợ lý Từ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đổng Văn Văn lo lắng hỏi.

Từ Cận qua thái độ lúc này của Đổng Văn Văn có thể ngầm phán đoán, chắc chắn cái chết của mẹ cô ấy và Ngọc Diêu Diêu có liên quan đến nhau.

Ngày hôm đó người tới thăm phòng bệnh mà bà Đổng Từ Lam đã nằm rất nhiều, bọn họ ở phòng loại thường một phòng có tật mấy người cùng nằm, muốn điều tra ra ai là người thân của bệnh nhân nào rất khó, trong sổ ghi chép cũng không ghi rõ.

Anh ta phải bỏ ra một số tiền lớn phục hồi lại băng ghi hình trước kia, sau đó điều tra các mối quan hệ của từng người mới ra được Ngọc Diêu Diêu.

Trợ lý Từ tự cảm thán lăng lực của bản thân càng ngày càng tốt, có thể sánh ngang với các thám tử lừng danh.

"Trợ lý Từ, cảm ơn anh." Cô cầm tờ giấy trong tay giữ chặt lại, như người mất hồn đứng dậy rời khỏi quán, đằng sau Từ Cận gọi cô nói cái gì cô cũng không thể nghe rõ được nữa.

Sự thù hận trong lòng Đổng Văn Văn lúc này giống như một con cá lớn đang nuốt chửng cô vậy.


Không biết lên làm thế nào mới có thể xả đi cơn giận này.

Một mình cô đi trong vô định lang thang trên đường lớn, mặc ánh nắng chói chang trên đầu đang thiêu đốt mình.

"Có gì nói đi." Âu Thời Phong nhận điện thoại của trợ lý Từ không vui lên tiếng.

"Âu tổng, cô Đổng xem xong kết quả điều tra tôi đưa, giống như một người mất hồn vậy, tôi sợ cô ấy làm ra chuyện gì đó tổn hại tới bản thân mình."
Âu Thời Phong nghe xong, vội vàng rời khỏi công ty theo phương hướng trợ lý Từ chỉ đi tìm Đổng Văn Văn.

Nhưng cô gái này giống như bốc hơi khỏi thành phố này vậy, dù Từ Cận có khẳng định lúc gọi điện cho anh vẫn đang đi theo sau cô ấy, thế mà giờ cả hai bọn họ đi hết cả con đường lục từng ngõ ngách lại không thấy người.

"Âu tổng có khi nào cô Đổng tới nhà họ Bạch không?"
Đôi mắt Âu Thời Phong nhìn trợ lý Từ tán thưởng, sau đó bỏ anh ta lại một mình ngồi lên xe rời đi, Từ Cận nhìn xung quanh chỗ mình đang đứng khóc không ra nước mắt, người kia đưa anh tới đây lại cứ thế đi mất.

Một mình anh ta ở nơi này biết về bằng cách nào đây, xung quanh lại chẳng thấy có nổi một chiếc taxi, cả con đường nhỏ bé này chỉ mình anh ta đứng đó.

Xe của Âu Thời Phong lướt qua một đoạn xa, sau đó trượt lùi quay lại, vừa rồi lúc anh lái xe đi qua chỗ đó, giống như có một siêu năng lực, cảm nhận được cô gái mà mình tìm kiếm đang ngồi dưới gốc cây trên vỉa hè, thẫn người nhìn ra ngoài đường.


Đổng Văn Văn định đi tới gặp người đàn bà kia, giết chết bà ta để báo thù, nhưng sau một hồi suy nghĩ cô nhận thấy cách đó quá dễ dàng với bà ta rồi.

Không phải lúc đầu cô làm ra những chuyện như ngày hôm nay là để bà ta tức chết sao?
Bà ta luôn rất coi trọng cái mác là vợ chính thức của Bạch Ngạn, theo như cô nhớ cuối tuần này là sinh nhật của bà ta, kiểu gì nhà họ Bạch chẳng tổ chức linh đình, mời những nhân vật tinh anh của Thành phố Nam Thành này tới tham dự.

Lúc đó cô báo thù không phải là quá hoàn mỹ à.

Cô ngẩng mặt lên, nhìn hình bóng Âu Thời Phong đang chạy tới bên mình, khóe môi khẽ cong lên, cô không phủ nhận là anh ta đối với mình rất tốt, nhưng hai người bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm, có duyên gặp gỡ lại chẳng có duyên bên nhau dài lâu.

Có lẽ sau này cô sẽ trong cuộc đời mình cũng từng gặp qua một người đàn ông ôn nhu như vậy.

"Văn Văn." Đổng Văn Văn cả người tự nhiên ngã xuống dưới bền gạch bỏng rát, Âu Thời Phong hoảng hốt, vội vàng chạy tới ôm lấy cô lên xe của mình, bất chấp xe cộ đông đúc trên đường phóng nhanh tới bệnh viện..

Bình Luận (0)
Comment