"Văn Văn sao hôm nay lại nổi hứng rủ chị đi mua sắm thế này?"
"Em còn có nhã hứng mời chị ăn cơm nữa đấy."
Mấy hôm nữa là tới sinh nhật Ngọc Diêu Diêu rồi, cô muốn tới đó nhưng trong tủ đồ lại chẳng có bộ lễ phục nào để mặc cả, hơn nữa dạo này ở trong phòng mãi cũng chán tranh thủ đi ra ngoài hít thở không khí một chút cho thỏa mái đầu óc.
"Mày xem Âu tổng kia có người bạn nào gu lạ không giới thiệu cho chị." Kiều Tuyết quay sang nhìn Đổng Văn Văn với ánh mắt hâm mộ, trước kia nghe nói Âu Thời Phong đối với tình nhân rất phóng khoáng, nay cô mới được chứng kiến đúng là được mở rộng tầm mắt.
Cô già thế này liệu còn có thể học theo người ta làm bồ nhí được không nhỉ?
"Chị thấy em mặc chiếc váy này trông thế nào?" Đổng Văn Văn từ phòng thử đồ đi ra, xoay một vòng hỏi ý kiến Kiều Tuyết.
"Rất quý phái, Âu tổng dẫn em đi dự tiệc à?" Kiều Tuyết giơ ngón tay cái nên tán thưởng, dáng người Văn Văn rất quyến rũ, da lại trắng chiếc dạ phục trễ vai màu xanh lam này giống như sinh ra để dành riêng cho cô ấy vậy.1
"Cũng gần như vậy." Đổng Văn Văn nhoẻn miệng cười, cô cũng rất ưng ý với lựa chọn của mình, ngắm lại mình lần nữa trong gương, sau đó đi vào phòng thay đồ.
"Mẹ nhìn xem ai này! Các cô chú ý một chút, chưa chắc cô ta đã đủ tiền mua đồ đâu."
Đổng Văn Văn vừa định cầm lấy váy đi ra quầy thanh toán, thì gặp ngay kẻ thù của mình vác xác tới, nhìn bọn họ lúc này đặc biệt là Ngọc Diêu Diêu kia, cô phải luôn nhắc nhở bản thân phải kiềm chế mới không bước tới bóp chế bà ta.
Bạch Văn Linh vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, rồi quay sang nói với mẹ mình.
Đối với Bạch Văn Linh đây là cửa hàng sang trọng nhất thành phố này, một đứa ăn mày như Đổng Văn Văn sao có tiền mà tới đây mua đồ.
"Đúng là tôi không có tiền, nhưng chồng chưa cưới của cô thì có đấy." Đổng Văn Văn mở ví ra, cầm lấy chiếc thẻ phụ Âu Thời Phong mới cho mình, phe phẩy trước mặt chêu tức Bạch Văn Linh một lúc, sau đó mới đưa cho nhân viên thanh toán.
"Con tiện nhân." Bàn tay Bạch Văn Linh nắm thành quả đấm, nhớ tới chuyện Âu Thời Phong nhất quyết đòi hủy hôn với mình, trong lòng lại cực kỳ phẫn nộ.
"Chị Kiều Tuyết đi thôi, em thấy vừa rồi ở đây không khí rất tốt, nhưng tự nhiên lại ngửi thấy mùi hôi thối từ đâu bốc tới." Nhận lấy túi đồ nhân viên đưa cho Đổng Văn Văn mặt kệ ánh mắt của hai người kia nhìn mình như muốn giết người, lôi kéo Kiều Tuyết ra khỏi cửa hàng.
"Con ranh con, mày nói ai?"
"Tôi chính là nói mẹ con nhà các người đấy, bà định làm gì? Có giỏi thì làm đi!" Nghe tiếng bước chân ở phía sau, Đổng Văn Văn quay lại trừng mắt.
"Mẹ." Ngọc Diêu Diêu nhịn nãy giờ cả người khó chịu không thôi, chạy lên muốn đánh Đổng Văn Văn một trận, nhưng bị Bạch Văn Linh giữ tay cản lại.
Nhìn Đổng Văn Văn ra hỏi cửa hàng, lúc này Ngọc Diêu Diêu ấm ức tiếng hỏi con gái: "Văn Linh vừa rồi nó nói chồng tương lai của con là có ý gì?"
"Mẹ không có gì đâu, lời người điên như nó mẹ để ý làm gì."
Bạch Văn Linh nín nhịn cục tức trong người xuống, kéo mẹ đi xem lễ phục.
Bà Âu đã hứa với cô ta sẽ không có chuyện hủy hôn xảy ra, con dâu nhà họ Âu đã định sẵn là cô ta thì sẽ không thay đổi, nhưng mấy hôm nay tốt nhất cô nên giữ gìn hình ảnh một chút, nín nhịn cô ta vài ngày, khi nào cái danh vị thiếu phu nhân nhà họ Âu chính thức thuộc về cô ta, thì Đổng Văn Văn kia không có cửa yên ổn ở cái Thành phố Nam Thành này đâu.
"Cô ta là vợ chưa cưới của Âu tổng à?" Kiều Tuyết đi được một đoạn mới quay lại nhìn cửa hàng vừa rồi, tò mò lên tiếng.
"Chị của em thật tinh mắt." Cô tươi cười khen ngợi Kiều Tuyết, kéo cô ấy sang đường đi vào nhà hàng trung quốc dùng cơm.
"Văn Văn đúng là chị không nhìn nhầm cô, cướp chồng của người ta mà còn có được cái phong thái đấy." Thử đặt cô vào tình huống của người phụ nữ kia, sẽ không nhịn được mà túm tóc Đổng Văn Văn đánh cho một trận rồi, tiểu tam thời đại này thật quá lộng hành.
"Đây là một lời khen?" Đổng Văn Văn bĩu môi hỏi Kiều Tuyết, nếu chị ấy biết vì sao cô phải cưới chồng của Bạch Văn Linh, chị ấy sẽ không nói như vậy nữa.
Mà đây cũng chẳng coi là cướp chỉ là tạm thời dùng chung mà thôi, nếu cô ta thực sự tốt đẹp sẽ chẳng ai cướp được đồ của cô ta cả.
Sau khi ăn cơm xong, Đổng Văn Văn cùng Kiều Tuyết tạm biệt nhau trước cửa nhà hàng, cô ngồi lên taxi nhưng địa điểm muốn tới không phải là căn nhà mới thuê, mà là căn nhà cũ của mình.
Ngày trước cô có thu thập rất nhiều thứ liên quan tới chuyện ngày xưa của mẹ và Bạch Ngạn, còn có giấy tờ quan trọng chứng minh Ngọc Diêu Diêu mới chính là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, tất cả những thứ đó cô sẽ đem đi làm quà tặng cho bà ta.
"Âu tổng." Lúc cô trở về nhà đã là chiều muộn, vừa bước vào cửa đã thấy Âu Thời Phong đang ngồi vắt chân lên ghế nhàn nhã uống cafe xem tin thức trên tivi, dường như cô chuyển tới đây anh ta cũng bỏ nhà đi theo luôn vậy, mỗi ngày đều thấy anh ta ở đây, thậm chí còn ngủ lại qua đêm.
Một người nổi tiếng trăng hoa như anh ta, chẳng lẽ cũng có ngày chán trường với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng rồi sao?
"Em lại ngồi đây đi, chuyện mảnh đất mà lần trước em nhắc tới, em muốn dùng nó vào việc gì?" Âu Thời Phong cầm lấy điều khiển ở trên bàn nhấn nút tắt tivi đi, mở lời gọi Đổng Văn Văn tới bên cạnh mình.
Đôi mắt Đổng Văn Văn sáng lên đi tới: "Anh thấy xây nhà cho thuê thế nào? Cách đó không xa là khu công nghiệp." So với trung tâm thương mại thì cho thuê trọ hồi vốn rất lâu, nhưng cô không quan tâm cho lắm.
"Nếu muốn thay đổi dự án, em phải làm cái gì đó thiết thực, mang tới đóng góp lớn cho cộng đồng ví dụ như vây bệnh viện dưỡng lão, hoặc nhà phúc lợi cộng đồng chẳng hạn."
Âu Thời Phong lắc đầu phản bác ý kiến của Đổng Văn Văn, Bạch Ngạn là con cáo già trong kinh doanh, đâu phải ông ta chỉ kêu gọi mỗi anh đầu tư vào dự án của ông ta, ngoài anh ra còn rất nhiều những người khác nữa, có cả những quan chức cấp cao nữa, nếu muốn thay đổi buộc phải có dự án mang tính ý nghĩ hơn, trước mặt chính quyền địa phương mới có cái nhắc tới.
"Em không hiểu biết rồi, theo anh nên làm thế nào?"
Âu Thời Phong đưa tay ôm lấy eo Đổng Văn Văn, kể cho cô nghe chuyện hôm nay anh đi gặp bí thư tỉnh ủy, ông ấy nói với anh thành phố đang hướng tới các phúc lợi dành cho người cao tuổi, nhưng trên toàn tỉnh lại chỉ có duy nhất một bệnh viện dưỡng não.
Nếu anh có thể xây dựng thêm một nơi như vậy, thì ông ấy sẽ cho vào khoản mục ưu tiên để đề xuất lên trên.
"Vậy nghe theo anh đi." Mấy chuyện đó cô rất mờ mịt, đầu óc và tầm nhìn đều rất hạn hẹp, so với Âu Thời Phong đúng là không nên bàn luật cùng.
Âu Thời Phong đưa tay véo nhẹ lên má Đổng Văn Văn cưng chiều, bây giờ nhiều người giàu cũng có nhu cầu tới bệnh viện dành cho người già, hưởng những dịch vụ chăm sóc tại đó, giá tùy thuộc vào nhu cầu chọn lựa.
So với xây dựng trung tâm thương mại chưa chắc đã là lỗ vốn..