Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 39


Sự bình yên tới từ vòng tay ấm áp rắn chắc của một người đàn ông, Đổng Văn Văn nằm gọn trong lồng ngực Âu Thời Phong cảm nhận hơi ấm anh mang lại.

Có một người ở bên cạnh bầu bạn tốt đẹp biết bao, cô không phủ nhận đối với Âu Thời Phong, trái tim không biết từ bao giờ đã hướng về phía anh, mọi sự quan tâm chăm sóc cử chỉ của anh tất cả đều khiến cô cảm động, rắn rỏi kiên cường chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà cô tự tạo ra ứng phó với những người độc ác ngoài kia.

Sâu thẳm trong tâm hồn Đổng Văn Văn vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, nếu được sinh ra và trưởng thành trong gia đình hạnh phúc, có lẽ cô cũng giống như bao người khác hồn nhiên ngây thơ trước cuộc đời.

"Âu tổng, mảnh đất kia..." Đổng Văn Văn ngẩng mặt lên nhìn anh, trong đáy mắt hiện lên tia lo ngại.

"Anh biết rồi, em đừng lo." Âu Thời Phong cúi đầu xuống hôn nhẹ lên chóp mũi người phụ nữ trong lòng mình, bàn tay ôm cô càng thêm chặt hơn.

Dự án bệnh viện dưỡng lão do dính phải tranh chấp đất đai giữa chủ sở hữu, mấy hôm trước đã có công văn gửi xuống bắt buộc tạm dừng hoạt động xây dựng lại, chờ khi nào có quyết định chính thức từ tòa án mới có thể xem xét cho phép thi công hay không.

Âu Thời Phong anh đâu phải ếch ngồi đáy giếng, mà không biết người nào giở trò với mình, chỉ là anh muốn xem thử bước tiếp theo những người kia định làm cái gì? Muốn hợp sức lại chơi anh? Chưa có cái bản lĩnh đấy đâu.

Mấy thứ vặt vãnh đấy anh chẳng quan tâm làm gì cho mệt đầu, cái anh cần nhất lúc bây giờ là làm sao khiến người phụ nữ vô tâm này ở bên cạnh mình, không chạy lung tung ra ngoài trêu chọc đàn ông.


Nhớ lại hình ảnh lúc trưa, trong đôi mắt anh nổi ghen tuông, bàn tay nâng cằm Văn Văn lên để cô nhìn mình, giọng không vui nói:
"Lần sau không cho phép em đi chung với cái tên Trần Liêm kia, anh ghen đấy."
"Em gặp anh ta đều có lý do cả." Đổng Văn Văn phụng phĩu lên tiếng giải thích, người đàn ông này chỉ biết nói người khác, trong khi anh thì sao, còn thân mật với phụ nữ trước mặt cô nữa.

Đẩy bàn tay anh ra khỏi cằm mình, Đổng Văn Văn không vui chu môi nhỏ lên nói nhỏ:
"Đâu như anh cả ngày có phụ nữ vây quanh."
Âu Thời Phong nhìn Đổng Văn Văn dừng như anh đã phát hiện ra một bí mật lớn, cô gái này này đang ghen sao? Thì ra cô cũng có để ý đến anh, cả gương mặt tràn đầy hạnh phúc, hôn lên cái miệng nhỏ đáng yêu của cô.

"Văn Văn thì ra em cũng biết ghen."
"Âu tổng em muốn dậy." Cô khó chịu muốn đẩy cơ thể làm mình khó thở, đang đè nặng trên người ra, không biết mấy giờ rồi mà bên ngoài đã không nhìn thấy chút tia sáng nào cả, người cô toàn mồ hôi rất khó chịu, lúc này chỉ muốn đi tắm sau đó chuẩn bị đi làm.

"Thế này không tốt sao?" Bàn tay anh bắt đầu rục rịch không yên, ở nơi đẫy đà của Đổng Văn Văn xoa nắn, dục vọng của anh bị người nào đó khơi dậy, giọng khàn đặc ở bên tai cô thổi hơi.

"Tốt cái đầu anh đấy, mau bỏ cái tay anh ra khỏi người em đi." Đổng Văn Văn giãy dụa muốn thoát ra khỏi móng vuốt của sói, Âu Thời Phong cả ngày đi ra ngoài với phụ nữ đâu đến lỗi bị bỏ đói tới vậy, mà cả ngày cứ bám lấy cô làm cái gì.

"Đây mới là tính cách thật của em, Văn Văn trước kia em là giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh." Mặc kệ cô nguyện ý hay không, anh chính là bị cô bỏ bê lâu ngày, anh phải đòi lại tất thảy những ngày tháng cô đơn ngày trước.

Người phụ nữ này ở trước mặt anh thật có nhiều tính cách, nhưng dù là tính cách nào chỉ cần thuộc về Đổng Văn Văn, anh đều yêu thích.

"Reng...Reng."
Đầu óc Đổng Văn Văn bị Âu Thời Phong làm cho quay cuồng trống rỗng, nghe tiếng chuông điện thoại mới giật mình tỉnh táo: "Âu Thời Phong để em nghe máy đã."
"Vậy nghe xong, em sẽ cho anh sao?" Âu Thời Phong đang chăm chỉ cuốc đất trồng rau, nghe lời cô nói dừng lại động tác, nở nụ cười mập mờ dò hỏi.

Đổng Văn Văn lườm anh không trả lời, liếc mắt tìm kiếm túi xách của mình, cô rất muốn đi lấy điện thoại, nhưng nó đang nằm ở rất xa, trên người lại chẳng có gì để che chắn cả, cứ thế xuống giường sẽ rất xấu hổ.

Đôi mắt cô trợt phát sáng, nhìn chằm chằm vào Âu Thời Phong, thay đổi ngữ điệu sao cho ngọt ngào nhất có thể.


"Âu tổng, anh giúp em đi lấy điện thoại đi."
Âu Thời Phong lắc đầu, không muốn để cô đạt được ý định: "Không đi."
"Xin anh đấy giúp em đi, Thời Phong."
Tiếng gọi này của Đổng Văn Văn, khiến Âu Thời Phong trở thành người thiếu nghị lực, đi tới giữa nhà cầm lấy túi xách đem tới cho cô.

"Chụt." Đổng Văn Văn hôn một cái thật mạnh lên trên mặt Âu Thời Phong coi như lời cảm ơn, sau đó cầm lấy điện thoại trong tay anh, là Kiều Tuyết gọi điện, chẳng lẽ đã tới giờ đi làm rồi sao, nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại làm cô giật mình không ngờ đã qua giờ làm hơn nửa tiếng rồi.

"Chị Kiều Tuyết, em đau bụng quá! Chị giúp em xếp người được không?"
Kiều Tuyết nghi ngờ: "Em không ngủ quên rồi lừa chị đấy chứ?"
"Chị không nghe thấy em đau muốn chết đây sao, chị giúp em đi."
"Chỉ hôm nay thôi, không có lần sau đâu." Kiều Tuyết thở dài, dù sao cũng đã muộn giờ làm, tha cho cô ấy một lần vậy.

"Dạ, yêu chị nhất."
Âu Thời Phong ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn Đổng Văn Văn đang chuyên tâm lừa đảo, nhớ lại trước đây cũng là cái kiểu yếu ớt đến đáng thương này của cô, làm anh nổi lên tấm lòng muốn che chở.

"Anh đầu tư cho em đi đóng phim nhé!"
"Nếu anh không sợ lỗ?"
"Vậy em phải bồi ông chủ là anh cho thật tốt đi, em muốn đóng bao nhiêu bộ cũng được, anh sẵn sàng vì em bỏ tiền." Âu Thời Phong ném chiếc điện thoại trong tay Đổng Văn Văn ra một góc, lần nữa đè lên người cô tiếp tục công việc chưa hoàn thành vừa rồi.

Nửa đêm bụng đói cồn cào, Đổng Văn Văn không ngủ được tỉnh giấc, véo mạnh lên cánh tay người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình, nói là sẽ chăm sóc cho cô thế mà thời gian ở bên anh cô chịu đói còn nhiều hơn là tự lực mưu sinh.


"Văn Văn sao vậy." Cánh tay nhói đau làm Âu Thời Phong mơ màng tỉnh giấc.

Cô giả vờ kéo chăn đắp lên cao cho anh: "Nhà em có muỗi."
"Vậy ngày mai quay trở lại căn phòng kia đi, giường lớn lăn lộn thỏa mái hơn." Chiếc giường này vừa nhỏ vừa cứng, Âu Thời Phong nằm ngủ không được thỏa mái, cả người cong lại rất khó chịu, căn phòng kia anh đã mua cho cô rồi, không ở để đấy thật phí phạm.

Đổng Văn Văn đưa mắt nhìn lên trần nhà đếm cừu, cố gắng quên đi chiếc bụng đói của mình, đêm nay đối với cô dài đằng đẵng mãi một lúc lâu sau mới từ từ ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy đã thấy trời sáng.

Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông bên cạnh không biết đã rời đi từ lúc nào, đến hơi ấm cũng đã không còn vương lại.

"Cạch."
Âu Thời Phong trở lại, trên tay cầm theo một túi đồ ăn, đặt lên trên bàn, thấy cô nhìn mình liền đi lại gần, ôn nhu xoa nhẹ cái đầu tóc rối bù của cô: "Dậy rồi à? Mau đi rửa mặt còn ăn sáng."
"Mùi gì thơm vậy." Trong căn phòng mùi thơm từ thức ăn thoang thoảng bay vào mũi Đổng Văn Văn.

"Là đồ ăn em thích, anh lấy quần áo cho em nhé!".

Bình Luận (0)
Comment