Sáng hôm sau, ánh nắng cuối tháng ba vàng ruộm xuyên qua mấy hàng song hộ, dịu dàng dệt lên một tấm áo choàng đầy mỹ miều bao phủ Đông Cung.
Phương Như Ý ngồi trước bàn trang điểm, Văn Trân bên cạnh đang tỉ mỉ vấn tóc cho nàng, người hầu trong viện cũng tất bật với công việc của mình.
Nhìn gương mặt tuyệt sắc trước gương đồng, mắt phượng xinh đẹp của Phương Như Ý thấp thoáng một tia suy tư. Một màn đêm qua bỗng hiện lên trong đầu, nàng đè thấp thanh âm, cất giọng hỏi Ngọc Lan đang đứng cạnh mình:
“Đêm qua Thái tử nghỉ ở chỗ nào?”
Ngọc Lan cúi đầu, trên mặt không chút biểu cảm trả lời: “Hồi Thái tử phi, là thư phòng ạ.”
Nghe vậy, đôi mày thanh tú tựa núi xuân của Phương Như Ý hơi nhướng lên, theo lý, đêm qua thấy Trần Hy Hy bị thương như vậy, hẳn là chàng nên đến Bạch Liên Các an ủi nàng ta mới phải.
Thực sự Phương Như Ý không đoán được tâm tư của Triệu Minh, nửa tháng nay, những mười ngày chàng nghỉ tại Vân Phi Các của nàng, thờ ơ lạnh nhạt với người kia, thiết nghĩ hẳn nàng đã chạm được đến tâm chàng.
Thế nhưng, điều làm nàng hụt hẫng là Triệu Minh không hề chạm vào nàng. Rõ ràng hai người cùng nằm trên một chiếc giường mà tưởng như xa cách mấy ngàn dặm. Đêm động phòng nàng hi vọng... cuối cùng vẫn không xảy đến.
Mà nàng... cũng không muốn miễn cưỡng chàng.
Có vài đêm, nàng ôm nỗi tủi hờn mà chợt tỉnh giữa canh ba, lại phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không. Bóng dáng chàng đứng trước cửa sổ, sườn mặt tuấn dật ẩn hiện dưới ánh trăng mông lung. Cánh hoa ngoài kia pha lẫn sương đêm, theo gió lùa vào đọng trên tóc chàng, nàng không nhìn rõ thần sắc trên khuôn mặt hoa lệ ấy, nhưng lại cảm thấy bóng lưng chàng đứng đó sao mà cô đơn, buồn bã thế?
Lúc ấy nàng tự hỏi: có phải chàng đang có tâm sự không? Là chuyện liên quan đến Thiên triều, hay là... hay là vì người con gái kia?
Giả thiết đầu tiên nhanh chóng bị loại bỏ, hiện tại Thiên triều có sự che chở của Hạ quốc nên tạm thời không có gì đáng lo, chỉ là, khi nghĩ đến giả thiết thứ hai, trong lòng Phương Như Ý khó nén một tia buồn bã cùng khó hiểu.
Nàng không rõ trong lòng Triệu Minh liệu đã khắc ghi Trần Hy Hy chưa. Nhưng nếu chàng nhớ nàng ta thì có thể đến Bạch Liên Các mà, hà cớ gì phải miễn cưỡng bản thân ở đây? Lớn lên nơi hoàng gia, đối với chuyện phu quân của mình có tam thê tứ thiếp, Phương Như Ý không hề cảm thấy xa lạ.
Còn nếu trong lòng Triệu Minh có nàng, tại sao chàng vẫn lạnh nhạt không chạm vào nàng? Rõ ràng bọn họ là phu thê, nàng cũng chỉ hi vọng có thể sinh trưởng tử nối dõi cho chàng, vừa kéo lại khoảng cách giữa hai người, vừa củng cố vị trí của Đông Cung.
Có lẽ kí ức hơn tám năm trước chỉ có mình nàng khắc ghi. Ngày đó nàng ham chơi lừa đám hạ nhân lẻn ra ngoài cung, kết quả bị kẻ xấu bắt, đem bán sang Thiên triều.
Định mệnh thế nào lại cho nàng gặp được chàng. Phương Như Ý vẫn nhớ lúc ấy là một ngày đông giá rét, tại phiên chợ hoa mai, chàng khoác tấm áo lông chồn thêu hoa phù dung, ánh mắt thản nhiên mà đăm đăm nhìn về phía nàng.
Bọn buôn người rất xảo quyệt, chúng nói nàng là con gái chúng, vì gia cảnh bần hàn chỉ đành hi sinh con gái. Nàng bị chúng cho uống thuốc câm, chỉ có đôi mắt đỏ hoe giàn giụa nước mắt hướng chàng cầu cứu. May mắn vở kịch ấy không lừa được chàng, thì ra triều đình cử người truy lùng đường dây buôn người giữa hai nước Hạ - Nam, chàng cũng lén xuất cung, muốn lợi dụng bản thân để trà trộn vào hang ổ của bọn chúng.
Nàng được chàng cứu, ổ buôn người từ một mắt xích cũng bị tóm gọn. Hạ quốc bấy giờ cũng phát tin tức nàng bị mất tích, dựa theo dấu vết để lại xác định nàng rơi vào tay bọn buôn người. Phụ hoàng lập tức cử một đoàn vệ binh sang Thiên triều mang nàng trở về.
Trước khi vệ binh tìm thấy nàng, Triệu Minh đã ngỏ ý muốn giúp đỡ, bởi chàng cho rằng nàng bị lạc gia đình, còn đưa nàng miếng ngọc bội, nếu muốn chàng giúp thì cầm miếng ngọc ấy đến phủ Thái tử. Cảm động bởi tấm lòng nhân nghĩa của chàng, nhưng lại lo chàng không thích người nước Hạ, nàng chỉ bẽn lẽn lấy một cành cây viết tên “Mộc Ly” trên đất, hi vọng chàng có thể nhớ tên ấy.
Sau đó nàng được đưa trở về Hạ quốc, phải điều trị nửa tháng mới có thể lấy được tiếng nói. Hoàng huynh rất tức giận, nếu không phải vì nàng còn đang trị liệu, hẳn huynh ấy đã cầm roi cho nàng một trận rồi.
Cũng vì lần đó mà cung nhân Vĩnh Ninh Cung bị xử phạt rất nặng, về sau số người trông coi nàng cũng tăng lên, hầu như muốn làm gì cũng có hạ nhân đứng tẩm ngẩm tầm ngầm bên cạnh.
Thời gian cứ biền biệt trôi đi, cuộc gặp gỡ hôm ấy cũng chỉ còn tồn tại trong kí ức. Thế mà Phương Như Ý nhớ mãi, nàng nghĩ đến vị thiếu niên với đôi mắt thản nhiên trầm lặng ấy, nghĩ đến Đại Nam quốc, nghĩ đến miếng ngọc bội chàng đưa nàng, và... hi vọng vào một cuộc tương phùng không xa.
Hiện tại, nàng đã được như ý nguyện. Phương Như Ý nghĩ đến đây, môi đỏ thoáng ẩn hiện một nụ cười hạnh phúc. Nàng nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn vì mái ấm gia đình của hai người.
“Văn Trân, lát nữa ngươi cử người chọn lấy chút thuốc thang, đồ bổ mang sang Bạch Liên Các đi.”
Văn Trân hơi khó hiểu: “Công chúa... ý người là...?”
Phương Như Ý cười nhạt, nhìn hình hoa mẫu đơn trước trán mình, thản nhiên đáp lại:
“Nàng ta cũng là chủ tử ngang hàng với ta, nay lại bị thương như vậy, đương nhiên cũng nên thể hiện chút tấm lòng.”
Nàng phải nhanh chóng khẳng định vị thế của mình trong phủ Thái tử, một màn đêm qua đã chứng tỏ Trần Hy Hy kia tuyệt nhiên không hề thua kém nàng. Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, nàng vẫn tâm niệm ngôi vị Thái tử phi chỉ có mình nàng nắm giữ, chuyện bình phi chỉ là vấn đề tạm thời.
***
Bạch Liên Các tháng ba hoa sen nở rộ, từng búp hoa bung xòe rực rỡ dưới ánh nắng dịu dàng, những con cá vàng bơi lội dập dìu, ẩn hiện dưới làn nước xanh đầy thơ mộng. Gió man mác nhẹ bay, đem cái hương vị thanh khiết của liên hoa phả lẫn trong làn khí, khẽ khàng thấm vào lòng người.
Giữa hồ sen có một ngôi thủy các nhỏ, bốn phía đều có rèm che, nhẹ nhàng lay động trong gió. Thiếu nữ im lặng cho cá ăn, trên mặt thủy chung nét trầm tĩnh.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gọi quen thuộc vọng đến:
“Khởi bẩm Thái tử phi, chủ tử Vân Phi Các đến thăm người, hiện đang đứng chờ bên ngoài.”
Đáy mắt thiếu nữ không mảy may một chút dao động, nàng vẫn tiếp tục động tác cho cá ăn, tự nhiên mà thong thả đáp xuống:
“Mời nàng ấy vào.”
Phương Như Ý nhẹ nhàng bước lên cây cầu bắc qua hồ sen, thực ra từ khi đặt chân đến đây, từ phía xa, nàng đã nhìn thấy bóng dáng thanh thoát ấy của thiếu nữ. Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy khí chất thanh nhã thoát tục của Trần Hy Hy, nhưng lần nào gặp nàng ta, Phương Như Ý cũng cảm thấy kinh ngạc. Bóng dáng ấy chỉ im lặng cho cá ăn thôi mà lại có thể lặng lẽ hút trọn ánh mắt người nhìn.
“Xem ra tâm trạng của chủ tử Bạch Liên Các thật tốt.”
Trần Hy Hy cười nhạt, thả nốt nắm thức ăn xuống mặt hồ, nhàn nhạt đáp:
“Rảnh rỗi nên làm chút việc cho đỡ nhàm chán thôi.” Nói rồi, khẽ xoay lưng bước vào nhà thủy các.
Phương Như Ý trầm mặc mấy giây, gót sen cũng nhẹ nhàng theo vào trong.
Tình Dao nhanh nhẹn pha trà, hương thơm của Bích Loa Xuân khẽ khàng lan tỏa. Phương Như Ý nhận thấy trên tay thiếu nữ đang quấn một lớp vải băng, ân cần hỏi han:
“Vết thương trên tay cô thế nào rồi?”
Trần Hy Hy bưng chung trà lên miệng thưởng thức, nhìn Phương Như Ý, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Cũng không có gì đáng ngại, bất quá, không thể tấu cầm trong vòng một năm.”
Không thể tấu cầm trong một năm? Phương Như Ý thoáng kinh ngạc, xem ra thương tích rất nặng, vậy mà trông dáng vẻ thản nhiên của nàng ta, cứ như thể chuyện đó không hề nghiêm trọng.
Trong lòng Phương Như Ý không khỏi sinh ra một chút vui mừng, nếu là như vậy, tạm thời nàng ta không thể cùng nàng phân cao cầm kỹ. Khúc “Thập diện mai phục” đêm qua vẫn còn ám ảnh nàng, từng âm điệu, từng ý nhạc, còn cả... từng giọt huyết sắc thấm trên cổ cầm.
“Chuyện này sao lại không đáng ngại? Đối với người tấu cầm, đôi tay rất quan trọng. Như Ý nhìn thế mà còn xót xa, Thái tử nhìn thấy hẳn đau lòng lắm.”
Nghe vậy, trong mắt Trần Hy Hy chợt trầm xuống. Nàng chớp mi dài, ý cười trên môi có chút sâu xa:
“Hẳn là vậy.”
Hắn “đau lòng” nên mới đến Bạch Liên Các buông những lời chất vấn nàng, xong xuôi thì phẩy tay áo dửng dưng rời đi.
Phương Như Ý thấy nàng trầm lặng, lại nhỏ nhẹ an ủi:
“Cô cũng đừng quá ưu phiền, tay vẫn còn có thể hồi phục được, nhiệm vụ hiện giờ của chúng ta là hầu hạ thật tốt cho Thái tử, sớm ngày sinh trưởng tử nối dõi.”
Bàn tay đang cầm chung trà của Trần Hy Hy thoáng khựng lại.
Ha, Phương Như Ý đang châm chọc nàng sao? Ai mà không biết trong phủ Thái tử hiện giờ nàng ta đắc sủng, nửa tháng thì ngót mười ngày hắn nghỉ tại Vân Phi Các, nàng sao có thể có cơ hội mang thai con hắn? Chưa kể, hắn vẫn chưa chạm vào nàng.
Cố che đi khó chịu trong lòng, Trần Hy Hy mỉm cười xinh đẹp nhìn Phương Như Ý, thanh âm vui mừng đáp lại:
“Cô nói phải, ta cũng rất mong chờ, không biết con của ta và chàng, nó sẽ giống ai hơn nhỉ?”
Khóe môi đỏ thắm của Phương Như Ý lập tức trở nên cứng đờ. Nàng ta... đây là đang muốn khiêu khích nàng?
Trần Hy Hy nhàn hạ nhìn lá trà trôi thành từng vòng trên mặt nước, tuy rằng nàng đã hứa với hoàng thượng không động đến Phương Như Ý, nhưng không có nghĩa, nếu nàng ta chạm đến giới hạn của nàng, nàng không có quyền đáp trả.
Bầu không khí trầm lặng như vậy kéo dài đến tận giờ Tỵ, sau khi sai người mang đồ bổ cùng dược liệu cho Trần Hy Hy, Phương Như Ý mới cùng hạ nhân trở về Vân Phi Các.
Tình Dao nhìn theo bóng lưng của Phương Như Ý, ánh mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, nàng quay sang cúi đầu cung kính hướng thiếu nữ:
"Thái tử phi, mấy lời chủ tử Vân Phi Các nói, người đừng để tâm làm gì."
Trần Hy Hy nhạt nhẽo nhếch môi, đương nhiên là nàng không để tâm. Thiếu nữ thoáng im lặng suy tư, đúng là thâm cung đã biến con người ta trở thành những kẻ luôn nói lời trái với lòng mình. Chợt nhớ đến một câu nói, giờ ngẫm lại thật đúng.
"Đời người có mười phần thì tám, chín phần chính là không vừa ý, nếu có thể dùng tám, chín phần ấy để đổi lấy một, hai phần hạnh phúc, âu cũng là đã đủ."
Thanh âm kia thanh thoát nhẹ bẫng, khẽ khàng bay tản mác theo làn gió.
Tình Dao thoáng ngây người, Thái tử phi vừa nói gì?
***
Phương Như Ý ôm tâm trạng nặng nề trở về Vân Phi Các. Dọc đường đi, mặc cho phong cảnh đầy hương sắc bày ra trước mắt, song tuyệt nhiên không thể gợi nàng một chút hứng thú muốn thưởng thức.
Ha, một nữ nhi quan tam phẩm mà cũng muốn đối nghịch với nàng!
Nàng thật sự rất chán ghét cái bản mặt thản nhiên mà tự tin ấy của Trần Hy Hy. Nhìn qua rõ ràng thanh khiết như sen, nhưng từng lời của nàng ta đều mang lưỡi dao sắc bén, lặng lẽ cắt vào tâm tư người khác. Hiện tại, Phương Như Ý cuối cùng cũng biết bản thân không nên xem thường nữ tử ấy nữa.
Ngoại trừ dung mạo và gia thế, dường như những thứ khác Trần Hy Hy đều có thể sánh ngang với nàng. Đối với người quen được nâng niu cùng ngưỡng mộ từ bé như Phương Như Ý, điều này thực sự là một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng.
Hoàng huynh nói đúng, nếu muốn có được cái gì thì phải tự tay giành lấy. Ba tháng qua nàng vẫn luôn bất vi sở động, bởi nàng tin tưởng vào dung mạo cùng tài năng, nàng có thể dễ dàng chiếm được trái tim Triệu Minh.
Nhưng, nếu cứ chờ đợi, đến cuối cùng liệu có thể được như ý nguyện? Nàng đã chờ chàng suốt tám năm rồi, ngôi vị Thái tử phi này, chỉ có thể do nàng nắm giữ.
Còn Trần Hy Hy...
Đúng lúc này, phía trước bỗng truyền đến một trận ồn ào cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Như Ý. Nàng giương mắt đẹp, chỉ thấy cách đó không xa có hai tỳ nữ đang xô xát với nhau.
Vốn Phương Như Ý định hờ hững bước qua, chuyện hạ nhân xảy ra mâu thuẫn, trong cung nàng đã chứng kiến nhiều không kể xiết, không phải chèn ép nhau thì cũng là do ganh ghét. Chẳng qua, khi chạm đến dung mạo của người nọ, bước chân lập tức dừng lại.
Kia là... Vân Anh! Nha hoàn hồi môn của Trần Hy Hy!