“Ồ?”
Phương Như Ý thấy biểu cảm của Trần Hy Hy, đáy mắt khẽ lóe một tia sáng lạnh lùng. Nàng ta tiến lên, mắt phượng nhìn vào chiếc khăn trên tay thiếu nữ:
“Cô đã phát hiện gì rồi sao?”
Cùng lúc đó, Ngọc Lan cũng lên tiếng phụ họa, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên trước khuôn mặt trắng bệch của Vân Anh:
“Sao sắc mặt Vân Anh lại tái nhợt khi nhìn chiếc khăn tay thế kia? Lẽ nào... đó là của ngươi sao?”
Nghe hai chủ tớ bọn họ kẻ tung người hứng, Trần Hy Hy như ngỡ ra gì đó. Phía sau lưng bỗng truyền đến từng cơn lạnh lẽo, nàng đứng dậy, cao giọng quát Ngọc Lan:
“Câm miệng! Chuyện này đến lượt một nô tỳ như ngươi phán xét sao?”
Lời nói đanh thép của nàng ngay lập tức khiến hoa dung của Ngọc Lan thất sắc. Có điều, Trần Hy Hy không thể không thừa nhận khả năng thích ứng cực kỳ tốt của nàng ta. Liền ngay sau đó, Ngọc Lan cúi đầu, tự trách nói:
“Xin Thái tử phi giáng tội, là nô tỳ một lòng muốn tìm ra thủ phạm, trả lại công đạo cho Hàn Nhi. Thái tử phi hiền lương thục đức, xử phạt công minh, tin chắc sẽ không vì việc tư mà làm ảnh hưởng đến kết quả điều tra.”
Giỏi cho hai chữ “công đạo!”, Trần Hy Hy thu ánh mắt cao ngạo của Ngọc Lan vào đáy mắt, hóa ra bên cạnh Phương Như Ý lại có một nữ tỳ miệng lưỡi sắc bén đến nhường này.
Gần đây nhiều việc xảy ra khiến nàng quả thật không chú ý đến nữ tỳ này rồi.
Phương Như Ý lấy khăn che miệng cười một tiếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Anh:
“Cô bắt bẻ nô tỳ của bản phi không hiểu lễ nghi, vậy bản phi hỏi cô... chiếc khăn đó là của ai? Nhìn khăn thêu tỉ mỉ thế kia, chắc trên đó có đề tên chủ nhân nhỉ?”
Đến lúc này Trần Hy Hy đã có thể khẳng định kẻ đứng sau vụ sát hại Hàn Nhi là chủ tớ Phương Như Ý. Có điều, nhìn biểu cảm đắc ý của nàng ta, có lẽ đã sớm xử lý chứng cớ triệt để rồi.
Suốt thời gian qua nàng ta vẫn án binh bất động, không ngờ đã ngầm giăng một cái lưới, chỉ chờ nàng lọt bẫy.
Trần Hy Hy khẽ hít sâu một hơi, tại sao Phương Như Ý lại đánh chủ ý lên người Vân Anh? Nếu muốn hạ bệ nàng, hẳn đối tượng nên là Tình Dao mới phải!
Mọi người trong đại sảnh cơ hồ đều đổ dồn ánh mắt lên chiếc khăn trong tay Trần Hy Hy. Đối diện với những ánh mắt mang theo sự tò mò lẫn ráo hoảnh ấy, nàng chỉ cảm thấy bàn tay như bị hàng vạn ngọn lửa thiêu đốt.
“Vân Anh...” Trần Hy Hy cất giọng điệu nhẹ bẫng gọi nữ tử: “Ta tin tưởng ngươi sẽ không bao giờ làm như vậy. Chân tướng vụ việc này, ta nhất định thay ngươi làm rõ.”
“Thái tử phi.... nô tỳ...” Vân Anh chậm rãi lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn chiếc khăn của mình trong tay thiếu nữ, đáy mắt là một mảnh sợ hãi cùng kinh hoàng.
“Xem ra đúng thật là của Vân Anh rồi.” Phương Như Ý thong thả liếc mắt qua Trần Hy Hy, lại lạnh lùng hỏi:
“Bản phi hỏi ngươi, giờ Tý đêm qua ngươi ở đâu và làm gì? Có ai làm chứng?”
Thấy khóe môi Vân Anh run rẩy, Trần Hy Hy thầm kêu không ổn. Nếu nàng ấy cứ như vậy, khả năng trở thành đối tượng tình nghi duy nhất là rất lớn.
Những lời xì xầm bàn tán lại càng náo nhiệt hơn, bọn họ không hề hay biết, chính ánh mắt ráo hoảnh ấy đã vô tình trở thành một bóng ma đè nặng lên tâm lý của Vân Anh.
Trần Hy Hy không thể không lên tiếng cảnh cáo:
“Những người không liên quan, lập tức im miệng!”
Bỗng lúc này, có một nữ tỳ run rẩy bước ra, nàng ta không dám nhìn Trần Hy Hy, chỉ lắp bắp nói:
“Thái tử phi... đêm qua nô tỳ nhìn thấy... nhìn thấy Hàn Nhi và Vân Anh xảy ra xô xát ở nhà bếp.”
Nữ tỳ kia vừa dứt lời, sắc mặt Vân Anh càng trắng bệch, cả thân hình nhỏ nhắn cơ hồ muốn đổ ập về phía trước.
“Ồ?” Phương Như Ý cảm thán một tiếng, nhìn nữ tỳ kia, cao giọng hỏi: “Ngươi có biết vì sao họ xảy ra xô xát không?”
“Hồi Thái tử phi... lúc ấy là giờ nghỉ, nhà bếp chỉ còn lại mấy người. Nô tỳ vốn đang chuẩn bị quay trở về phòng, liền thấy bóng dáng của Vân Anh tiến vào, hình như nàng ấy muốn đến đó lấy canh cho Thái tử phi.” Nàng ta dừng một chút, lại nói: “Sau đó truyền đến tiếng bọn họ cãi nhau, nô tỳ nán lại một chút rồi đi, lúc đi chỉ loáng thoáng nghe được Vân Anh mắng Hàn Nhi là kẻ tâm địa xấu xa, lòng lang dạ sói, đáng bị trục xuất khỏi Đông Cung.”
Trần Hy Hy lập tức nghi hoặc: “Canh nào? Bản phi chưa từng bảo Vân Anh đến nhà bếp lấy canh.”
Tình Dao chợt tiến lên, thần sắc có phần khẩn trương, khẽ nói nhỏ bên tai Trần Hy Hy:
“Thái tử phi, đêm qua người uống say, nô tỳ có nhờ Vân Anh đến nhà bếp hầm một bát canh giải rượu.” Nói được một đoạn Tình Dao thoáng ngập ngừng: “Nhưng đợi một hồi không thấy Vân Anh quay lại, Thái tử phi lại ngủ rồi, nô tỳ tắc trách, lúc ấy không để ý đến Vân Anh.”
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Trần Hy Hy khẽ chau mày, không thể không nghiêm giọng hướng Vân Anh:
“Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bấy giờ Vân Anh mới run rẩy cất lời: “Thái tử phi... là Hàn Nhi... Hàn Nhi hạ độc trong canh giải rượu.”
“Cái gì?”
Mọi người đều bị lời này làm cho kinh hãi, Hàn Nhi và Thái tử phi không thù không oán, cớ gì nàng ta phải làm như vậy?
Thấy ánh mắt không tin của mọi người, Vân Anh liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói:
“Xin Thái tử phi tin nô tỳ, lời nô tỳ nói không dám có nửa phần gian dối.”
Trần Hy Hy vội đưa tay nâng nàng dậy, lại sai một đám thị vệ lục soát khắp phòng của Hàn Nhi. Thứ nàng đang muốn tìm, chính là gói độc như lời Vân Anh nói.
Quả nhiên một lúc sau, thị vệ tìm được một gói độc tỳ sương được giấu dưới gối Hàn Nhi, có lẽ nàng ta chưa kịp phi tang chứng cứ.
Phương Như Ý cầm gói độc trên tay, ngữ điệu có chút trầm tư:
“Hàn Nhi này... không ngờ lại có tâm tư như vậy. Vân Anh có lòng hộ chủ, có điều...” Nàng ta mỉm cười nhìn Trần Hy Hy, khuôn mặt tuyệt mỹ cao ngạo mà tiếp lời:
“Người tới, bắt Vân Anh lại!”
***
Bình Châu
Gia Bảo vừa trở về Bình Châu, vốn định ở lại chăm sóc cho Triệu Minh, không ngờ Tình Dao gửi thư đến, y mới biết trong phủ có biến.
Mộ Dung Trạch nhìn thần sắc nặng nề của y, không thể không nghi hoặc, liền cất tiếng hỏi tình hình.
Gia Bảo nắm chặt phong thư, khẽ đáp:
“Đông Cung xảy ra án mạng rồi, người bị tình nghi là nha hoàn Vân Anh bên cạnh Thái tử phi. Hiện tại công chúa Hạ quốc đang ra lệnh bắt nàng ta lại.”
“Ngươi nói gì?”
Tiếng nói thanh lãnh quen thuộc bỗng vang lên khiến Gia Bảo thoáng chốc kinh hãi không thôi, y ngỡ ngàng quay đầu.
“Thái tử....” Gia Bảo vô cùng kích động, y trợn mắt, lập tức chạy lại đỡ lấy Triệu Minh:
“Người tỉnh rồi... Cuối cùng người cũng tỉnh rồi...”
Xem ra nước suối thật sự có công dụng thần kì như lời đồn đại. Không uổng công bọn họ đưa Thái tử đến đây.
Triệu Minh nắm chặt góc chăn, thanh âm có phần suy yếu:
“Ngươi vừa nói... Trong phủ xảy ra án mạng, đối tượng tình nghi là Vân Anh bên cạnh Thái tử phi sao?”
Gia Bảo cắn răng, biết là những lời vừa rồi đã bị Thái tử nghe thấy. Y trước nay chưa từng dám giấu Triệu Minh chuyện gì, chỉ đành cất giọng trấn an hắn:
“Xin Thái tử yên tâm, bây giờ ty chức lập tức trở về Đông Cung, nhất định... sẽ đảm bảo an toàn cho Thái tử phi.”
Y biết, người Thái tử lo lắng nhất chính là nữ tử ấy. Nhưng hiện tại, người vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn suy yếu, sao y có thể trơ mắt nhìn người vì chuyện này mà hao tổn tâm trí?
Không ngờ Triệu Minh lại dứt khoát giở chăn, kiên định buông xuống mệnh lệnh:
“Trở về Đông Cung.”
Gia Bảo kinh hãi giữ chặt lấy hắn: “Thái tử, không thể được! Cơ thể người vẫn còn yếu lắm, ty chức tuyệt đối không để người rời khỏi đây.”
Mộ Dung Trạch cũng khẩn trương nhìn Triệu Minh:
“Thái tử, Gia tiên sinh nói đúng, sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.”
Triệu Minh cười nhạt một tiếng, mặc dù thanh âm suy yếu nhưng ánh mắt vẫn nhìn thấu lòng người như trước:
“Sức khỏe của bản cung thế nào, bản cung là người rõ nhất. Lần này, bản cung nhất định phải trở về. Có những việc, nên giải quyết triệt để rồi.”
Gia Bảo bị những lời ấy làm cho rung động, y đỏ mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng kiên định của Triệu Minh, sau cùng tất cả cảm xúc bị thu lại, y dìu hắn đến trước bàn, giọng nói đều đều không nghe ra cảm xúc:
“Thái tử... nhưng sắc mặt người thực sự rất kém...”
Triệu Minh hờ hững buông một câu:
“Chẳng phải nữ tử có son phấn sao? Ngươi chuẩn bị giúp bản cung là được rồi.”
***
Trời cao trong xanh, nắng vàng rực rỡ.
Không gian thoáng đãng bỗng nhiên có cánh quạ chao đảo vụt qua, để lại một tiếng ca bi thương đến não lòng.
Phương Như Ý lạnh lùng nhìn Trần Hy Hy đang kéo Vân Anh ra phía sau bảo hộ.
Gần đó, những thị vệ lúng túng không dám tiến lên bắt người, nhưng cũng e ngại trước mệnh lệnh của Phương Như Ý.
“Chủ tử Bạch Liên Các, cô đây là ý gì? Muốn bao che cho hung thủ sao?”
“Vụ án này còn nhiều nghi vấn, ta không thể để cô bắt người như vậy!”
Phương Như Ý cảm thấy bản thân như thể vừa nghe được chuyện nực cười: “Còn nghi vấn? Chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Vân Anh thấy Hàn Nhi hạ độc tỳ sương vào trong canh giải rượu của cô, nhất thời phẫn nộ, ra tay sát hại nàng ta!”
Trần Hy Hy nghe vậy, chỉ bình tĩnh đáp lời:
“Cô không thắc mắc từ đâu mà Hàn Nhi có được tỳ sương sao?”
Đây không phải loại độc có thể dễ dàng mua được, bởi độc tính của nó cực kỳ nguy hiểm.
Phương Như Ý thản nhiên cười, ngón tay khẽ vén sợi tóc mai rơi trước trán: “Ta làm sao mà biết được, nếu cô nghi ngờ có kẻ đưa độc cho Hàn Nhi, sai người đến các y quán hỏi, chẳng phải sẽ rõ thôi sao?”
Nàng ta lại lắc đầu ngao ngán, có chút thương tiếc:
“Cô cố chấp bao che cho Vân Anh như vậy, là vì một chiếc khăn tay vẫn chưa đủ làm bằng chứng sao? Được thôi, cô hãy nhìn vết thương trên đầu Hàn Nhi đi, máu chảy rất nhiều đúng không? Thử nghĩ xem, với vết thương nặng như vậy, nếu ra tay, chắc chắn ít nhiều máu sẽ bắn ra, dính vào y phục...”
Trần Hy Hy nghe đến đây, lập tức ý thức được hành động tiếp theo của Phương Như Ý. Chỉ là, liền ngay sau đó, có tiếng thị vệ hô lớn, trực tiếp cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Thái tử phi, ty chức tìm thấy một bộ y phục dính máu bị cháy sém gần gốc tùng. Mời Thái tử phi xem xét.”
Trần Hy Hy chỉ liếc mắt một cái, liền kinh hãi nhận ra...
Đó là... y phục của Vân Anh...
Bỗng lúc này, nữ tử chợt từ phía sau đến trước mặt nàng, nước mắt rơi lã chã.
“Thái tử phi, nô tỳ có lỗi với người.”
Trần Hy Hy như chết lặng. Không phải đâu, sao có thể là Vân Anh chứ! Việc này chẳng phải do chủ tớ Phương Như Ý bày ra sao?
Làm ơn! Đừng thừa nhận! Tuyệt đối không được thừa nhận, ta mới có thể bảo vệ ngươi.
Trong chuyện này... nhất định có hiểu lầm.
“Vân Anh...” Trần Hy Hy nắm lấy hai vai đang không ngừng run rẩy của nàng, đè thấp thanh âm nói:
“Đừng sợ, Hàn Nhi không phải do ngươi giết, đúng không?”
“Nô tỳ... nô tỳ không rõ... nô tỳ chỉ biết, đêm qua... nô tỳ nhìn thấy Hàn Nhi hạ độc vào canh của Thái tử phi... Nhưng, nàng ta lại nói, có người muốn nàng ta làm vậy, nếu nô tỳ muốn biết, theo nàng ta đến bìa rừng... Rồi sau đó... nô tỳ thực sự không nhớ bản thân bị làm sao nữa, chỉ nhớ đã cầm một khúc gỗ trong rừng đập vào đầu Hàn Nhi...”
Nói đến đây, Vân Anh bỗng lắc đầu sợ hãi: “Thái tử phi, lúc ấy nô tỳ dùng khúc gỗ đập đầu Hàn Nhi duy nhất một lần, nàng ta chỉ choáng váng, còn quay lại xô ngã nô tỳ. Do quá hoảng loạn, nô tỳ liền chạy về Bạch Liên Các, về đến nơi mới biết là y phục nhuốm máu. Sợ bị nghi ngờ, nô tỳ chỉ đành đem y phục đốt đi... Không ngờ....”
“Đủ rồi!” Phương Như Ý đột ngột cắt ngang lời của Vân Anh, dường như không còn kiên nhẫn để nghe những lời biện minh ấy thêm nữa.
“Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, động cơ rõ ràng, chính miệng Vân Anh cũng đã thừa nhận, còn không mau bắt nàng ta lại?”
Thị vệ trong phủ tiến lên, Trần Hy Hy lại một mực chắn trước người Vân Anh. Phương Như Ý vội vàng như vậy, là sợ đêm dài lắm mộng sao?
Nàng dường như đã tìm ra điểm mấu chốt rồi.
Vân Anh nói, nàng ấy chỉ đập đầu Hàn Nhi duy nhất một lần. Hơn nữa, thời điểm ấy Hàn Nhi vẫn còn sống, còn có thể xô ngã Vân Anh, chứng tỏ đó không phải vết thương trí mạng.
Mà vết thương trên đầu tử thi đã phản ánh, kẻ xuống tay tuyệt đối phải từ hai lần trở lên. Đây mới thực sự là nguyên nhân dẫn đến tử vong. Hơn nữa, vừa rồi kiểm tra thi thể, nàng phát hiện có những vết thương không có phản ứng sống, điều đó có nghĩa là...
Nó xuất hiện sau khi Hàn Nhi chết.
Xem ra... sau khi Vân Anh rời đi, có kẻ thứ ba đã nấp sẵn trong rừng, ra tay sát hại nàng ta để đổ tội cho Vân Anh rồi.
Liếc mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Lan, Trần Hy Hy vừa định tiếp lời, thái giám trong phủ chợt chạy vào thông báo:
“Khởi bẩm Thái tử phi, Thái tử đã trở về Đông Cung.”
Cái gì? Triệu Minh từ Bình Châu trở về rồi sao?
Trong mắt Phương Như Ý chợt xuất hiện một tia bất an, chàng trở về, liệu có phải vì Trần Hy Hy không?
Ngọc Lan khẽ lắc đầu ra hiệu với nàng ta, Phương Như Ý thoáng buông lỏng tâm tư, chờ đợi Triệu Minh đến.
Trần Hy Hy nghe thấy người nam nhân ấy trở về, mặc dù tâm đã dần nguội lạnh, nhưng lúc này... hắn chính là niềm hi vọng duy nhất của nàng.
Triệu Minh... lần này... thiếp lại phải cược vào chàng rồi...
Thời khắc chạm mặt cuối cùng cũng đến, cả đại sảnh lập tức truyền đến tiếng cung kính hành lễ. Triệu Minh thong dong bước đến, một thân trường bào cao quý, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nắng nhàn nhạt, tựa như dải sông Ngân trên bầu trời đen thẫm.
Phương Như Ý dịu dàng đến bên cạnh hắn, còn không quên đem sự tình nói rõ một lượt. Trần Hy Hy im lặng nhìn Triệu Minh, cái nhìn dường như có thể khiến người ta phải tan chảy.
Nghe xong, Triệu Minh không có hạ lệnh xử trí Vân Anh, mà đến trước mặt Trần Hy Hy, trầm giọng hỏi:
“Nàng tin tưởng Vân Anh vô tội sao?”
Khóe môi Trần Hy Hy cong lên, không chút do dự đáp:
“Tin.”
Triệu Minh... lần này...
Chàng đừng khiến thiếp đau lòng...
Đừng khiến thiếp tuyệt vọng nữa...
Đáy mắt Triệu Minh vẫn phẳng lặng nhìn thiếu nữ, hắn đột nhiên nở một nụ cười nhạt, có chút chế giễu:
“Vậy ngoài nàng, còn ai tin nữa không?”
Không gian chợt im ắng, Trần Hy Hy mở to mắt nhìn nam tử phong hoa tuyệt đại trước mặt, khóe môi run rẩy, vết thương chưa lành nơi trái tim lại nhanh chóng bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt.
Cả một đại sảnh nhiều người như thế, chỉ có Tình Dao dứt khoát đứng về phía Trần Hy Hy, tin tưởng Vân Anh. Nhưng thời khắc kia, thời khắc Triệu Minh hỏi thiếu nữ câu ấy, cả người nàng dường như cứng lại, chỉ dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.
Cuối cùng, Triệu Minh xoay người, lạnh lùng nói:
“Đem nàng ta xuống địa lao, chờ xét xử.”
“Thái tử!” Trần Hy Hy vô vọng túm chặt lấy góc áo hắn, giọng nói bi thương đến cùng cực:
“Chàng nghe thiếp nói... Vết thương Vân Anh gây ra cho Hàn Nhi không phải vết thương trí mạng, nàng ấy tuyệt đối không phải hung thủ giết chết Hàn Nhi.”
Triệu Minh quay đầu nhìn nàng, khóe môi đỏ thẫm nhếch lên:
“Bản cung đã nói rồi, lời của Vân Anh, chỉ có mình nàng tin tưởng thôi. Thứ bản cung cần, là chứng cứ.”
Dứt lời, lạnh lùng đẩy tay nàng ta. Trần Hy Hy mím chặt môi, liều mạng giữ chặt góc áo hắn. Chỉ thấy bóng dáng gầy yếu của thiếu nữ nhanh chóng quỳ xuống nền đất, không ngừng dập đầu, ở phía sau còn thấy rõ cái gáy trắng nõn.
“Thái tử, chuyện Vân Anh làm hôm nay, một phần cũng bởi thiếp không dạy dỗ hạ nhân cẩn thận. Bề dưới làm sai, bề trên không thể không chịu trách nhiệm. Thiếp cam tâm chịu phạt, chỉ là vụ án còn nhiều uẩn khúc, kính xin Thái tử có thể khai ân, giam lỏng Vân Anh trong Bạch Liên Các, đừng nhốt nàng vào địa lao.”
Phương Như Ý nghe vậy, sợ Triệu Minh mềm lòng, lập tức bồi thêm một câu:
“Lời này của chủ tử Bạch Liên Các là sao đây? Vân Anh giết người, chứng cứ rõ rành rành, chẳng lẽ không nên đền tội? Huống chi Thái tử là người công minh chính trực, đương nhiên sẽ không chấp nhận chuyện này.”
Triệu Minh khẽ liếc mắt qua Phương Như Ý, nàng ta vội cụp mi, che giấu sợ hãi trong lòng. Một khắc kia, vì sao nàng lại cảm thấy ánh mắt ấy ẩn chứa hàng vạn băng sương? Dường như Thái tử đã nhìn thấu nàng...
“Giải xuống!”
Triệu Minh bỏ lại hai chữ, sau đó dứt khoát nâng bước, vạt áo vô tình lướt qua thân thể gầy yếu của người con gái.
“Thái tử!!!”
Một tiếng nghẹn ngào đột nhiên bật ra trên môi thiếu nữ, nàng nhìn bóng lưng lạnh lùng ấy rời đi, hai vai run rẩy, bi thương không kiềm được dâng trào, lệ nóng hổi chảy xuống, ướt đẫm gò má trắng nhợt.
Sao chàng có thể không tin thiếp?
Chàng thà tin Phương Như Ý, cũng không muốn tin thiếp?
Triệu Minh... Triệu Minh...