Cơn mưa rào cuối cùng cũng ngớt, mây đen dần tản ra, để lộ một vùng trời xanh thăm thẳm.
Hương vị tươi mát tinh khiết nhẹ nhàng phả lẫn trong làn khí, lập tức khiến người ta cảm nhận được sự khoan khoái dễ chịu.
Lúc Triệu Minh đến Hình bộ ti, sắc trời gần như đã sẩm tối. Hình Bộ Thượng Thư mới nhậm chức là Mộ Dung Lân, một anh tài kiệt xuất của Mộ Dung gia. Đối với người này, Triệu Minh có đôi chút ấn tượng tốt, ngoài năng lực chuyên môn, y còn là người phân minh rạch ròi, một lòng hướng tới chân lý, rất ít vụ án oan qua tay y.
Thấy Thái tử đích thân đến, Mộ Dung Lân cũng không có thái độ vuốt mông ngựa như bao kẻ khác, chỉ cung kính dẫn hắn xuống phòng nghiệm thi. Vì để bảo đảm chất lượng nghiệm thi nên nhiệt độ phòng này lạnh hơn nhiệt độ ngoài trời rất nhiều. Trong phòng cũng không thắp ánh nến mà thay bằng dạ minh châu.
Mộ Dung Lân kéo tấm vải một cỗ thi thể xuống, nhàn nhạt cất lời:
“Thái tử, đây là thi thể được phát hiện ở khu rừng.”
Đoạn, y đưa tay kéo tiếp tấm vải trắng che phủ thi thể bên cạnh:
“Còn đây là thi thể được phát hiện ở Hoa Mộng lâu.”
Triệu Minh tiến lên quan sát thi thể, đáp lời:
“Làm phiền Mộ Dung Thượng Thư rồi.”
Y trịnh trọng: “Là trách nhiệm của vi thần.”
Nói rồi, y còn trình lại một lượt về nguyên nhân tử vong, hiện trường, hung khí có thể gây án rồi mới lui xuống.
Triệu Minh cẩn thận xem xét vết thương trên cổ thi thể, một đường cắt vô cùng dứt khoát, gần như khiến nạn nhân tử vong lập tức.
Lúc nãy Mộ Dung Lân có nói hiện trường ở Hoa Mộng lâu không phát hiện có dấu vết vật lộn, rất có thể hung thủ quen biết nạn nhân.
Nhưng... cho dù có là như vậy, bản thân nạn nhân cũng là một kiếm khách giang hồ, thân thủ nhanh nhạy, nếu có thể im hơi lặng tiếng ra tay như vậy... chứng tỏ thủ pháp của kẻ kia rất cao thâm, hoặc là... hắn hạ sát nhân lúc nạn nhân không phòng bị.
“Gia Bảo, ngươi nhìn vết thương này xem, thương tích rất sâu nhưng miệng vết thương lại khép, chứng tỏ hung khí phải cực kỳ sắc, lưỡi mảnh. Nếu là kiếm, vết cắt sẽ có dạng đường thẳng, nhưng ở đây, hình dạng có phần cong. Kẻ tình nghi được xác định là cô nương đội mũ sa che mặt, nếu cô ta không muốn bị chú ý, chắc hẳn sẽ lựa chọn loại hung khí nhỏ gọn...”
Gia Bảo đưa mắt nhìn hắn:
“Thái tử, người đang muốn nói đến... loan đao?”
Triệu Minh gật đầu: “Chính xác!”
Chỉ có loan đao mới phù hợp với đặc điểm lưu lại trên thi thể như thế.
Xem xét tiếp thi thể thứ hai, cũng là thi thể được phát hiện ở hiện trường, vừa nhìn vết thương, đôi mắt đen láy như mực của Triệu Minh đã nổi lên một tia kích động.
“Chủy thủ.” hắn đột nhiên bật thốt hai chữ.
Triệu Minh vẫn nhớ, Trần Hy Hy luôn có một thanh chủy thủ bên mình, vậy thi thể này... chắc chắn là do nàng ấy ra tay.
Không thể tưởng tượng được, lúc ấy nàng đã phải một mình đối mặt với hiểm nguy, vậy mà hắn... một chút cũng không hề hay biết.
...
Nghiệm thi xong thì sắc trời đã nhuộm một màu đen thẫm. Triệu Minh ngồi trong xe ngựa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn những ánh nến đã thắp lên qua ô cửa sổ của nhà dân. Hơi lạnh từ cơn mưa chiều muộn không ngừng len lỏi vào lớp không khí, hòa lẫn với hương hoa quỳnh thơm ngát bên đường.
Chắc hẳn kẻ ra tay giết vị kiếm khách ở Hoa Mộng lâu chính là kẻ thuê người ám sát Trần Hy Hy. Nàng ta chọn kiếm khách giang hồ, có lẽ bởi... không muốn để lại đầu mối có dính dáng đến bản thân.
Nhưng điều Triệu Minh khó hiểu là, nàng ta đã có thân thủ tốt như vậy, sao không tự mình ám sát Trần Hy Hy?
Một điểm nữa, động cơ ám sát là gì? Tử sĩ đã điều tra, khẳng định nàng không hề xảy ra mâu thuẫn với kẻ nào, đó là còn chưa kể... nàng ấy luôn an phận trong phủ.
Trong phủ?
Triệu Minh nghĩ đến đây, lòng không khỏi tự trách bản thân đã quên mất một nhân vật.
Cẩn thận lật lại vấn đề, rõ ràng hôm ấy, ngay sau khi nàng rời khỏi Phủ Thái tử mới bị ám sát, chứng tỏ kẻ đó đã biết trước nàng sẽ rời đi.
Triệu Minh nhắm mắt, chợt nhớ lại hình ảnh đầy máu của mẫu hậu chín năm trước, lúc ấy hắn đã nhận ra hậu cung tranh đấu tàn nhẫn ra sao. Lòng tự nhủ, nếu là hắn, hắn nhất định sẽ không để bi kịch ấy xảy ra một lần nữa.
Bởi vì... hắn xác định... đời này sẽ không yêu bất kì nữ tử nào. Không yêu, sẽ không phải đau lòng.
Chẳng qua... lại không tính đến, bản thân lại thực sự động chân tình.
Đến cuối cùng... hắn vẫn là bất lực, không thể bảo vệ được người con gái mình yêu.
***
Bởi vì sự việc Trần Hy Hy mất tích nên các cổng thành đều được kiểm tra hết sức nghiêm ngặt, khắp nơi cũng dán đầy ắp chân dung của nàng. Người muốn qua thành mấy ngày nay thường lắc đầu ngán ngẩm, bởi lính gác thành rà soát vô cùng tỉ mỉ, nói trắng ra là làm mất thời gian của bọn họ.
Chuyện này, tất nhiên là có căn cứ của nó. Một con người không thể biến mất kỳ lạ như thế được, nếu kinh thành đã không tìm thấy, chỉ có thể là người đã bị đưa đi sang thành khác, thậm chí là nước khác.
Thành Lạc Dương nằm ở phía Tây Đại Nam quốc, đi qua thành này sẽ đến biên giới nước Hạ. Màn đêm dẫu đã buông xuống, thế nhưng, trước cổng thành vẫn có thể thấy được từng đoàn người cùng cỗ xe ngựa nối đuôi nhau xếp hàng, lần lượt xuất trình giấy thông hành. Người của Tư Môn ti*, ai nấy đều nghiêm mặt kiểm tra, không dám có một chút sơ xuất.
Bên trong mã xa, ngón tay người nam tử khẽ buông tấm rèm xuống. Xem tình hình này, chắc chắn không thể qua thành được rồi.
“Quay lại khách điếm đi.” Hắn trầm mặc một chút, sau đó dứt khoát ra lệnh.
Người đánh xe không khỏi hồ nghi: “Thiếu gia... không định qua thành nữa sao?”
“Qua thành... tất nhiên là phải qua, chỉ là... đợi thêm hai, ba ngày nữa.”
Người kia nghe vậy, chợt vỡ lẽ:
“Xem chừng thiếu gia đã nghĩ ra cách ứng phó rồi?”
Người nam tử cười nhạt, hắn ngắm nhìn tờ giấy “Hưu Thư” trên tay, lạnh lùng đáp:
“Đã buông bỏ nàng, giờ lại muốn tìm nàng trở về, hắn ta không thấy rất khôi hài sao? Triệu Minh... hắn chính là không xứng có được nàng!”
***
Trăng tròn e ấp nấp sau hàng mây, trên trời, từng ngôi sao tỏa sáng lấp lánh ánh bạc.
Xe ngựa vừa trở về Đông Cung, Triệu Minh đã hạ kiệu đến Vân Phi Các, một thân hắc bào như khoác lấy màn đêm, càng có vẻ lạnh lùng cô liêu.
Phương Như Ý vừa tắm xong, nghe thấy thị nữ vào thông báo, trong lòng kinh hỉ không thôi. Đây là lần đầu tiên từ đêm ấy, chàng mới đặt chân đến nơi này.
Nhìn lướt qua dung nhan khuynh quốc khuynh thành trong gương đồng, vừa định trang điểm, lại lo sợ chàng chờ lâu, nàng liền nhấc váy, có chút kích động chạy ra ngoài.
Triệu Minh từ trong kiệu bước ra, dưới ánh trăng bàng bạc, dường như khiến cả người hắn được bao tỏa bởi ánh nguyệt quang, tóc dài đổ xuống thắt lưng, vài sợi tóc bị gió thổi bay, lặng lẽ phiêu tán.
Người hầu trong viện nhất mực quỳ xuống thi lễ, Phương Như Ý đứng ở cửa, môi hồng nhẹ cong lên:
"Thiếp bái kiến Thái tử."
Người hầu lặng lẽ lui xuống, Triệu Minh thong dong đi đến trước mặt nàng, cười ôn hòa:
"Xem ra tâm tình nàng thật tốt."
Phương Như Ý nghĩ chàng quan tâm, liền rũ mi dài, e thẹn đáp:
"Từ cổ chí kim, có nữ nhân nào lại không mong ngóng phu quân của mình chứ? Chàng đến, đương nhiên thiếp vui mừng."
Triệu Minh vẫn đứng trước mặt nàng, dáng người cao thon che khuất ánh trăng, hương thơm thanh mát trên người hắn như có như không vờn quanh chóp mũi nàng.
"Thật vậy sao? Bản cung còn nghĩ, sở dĩ tâm tình nàng tốt, là bởi vì đã diệt trừ được mối họa rồi chứ?"