Hoàng cung Đại Nam quốc - Long Thần Điện.
“Hoàng thượng, lần này rõ ràng là quân đội Khuyển Nhung không coi thiên triều ra gì... xin hoàng thượng ân chuẩn để binh sĩ thiên triều ta dẹp yên phản loạn, mang lại yên bình cho bách tính.” giọng nói kiên quyết của Độc Cô thái sư vang vọng khắp đại điện.
Từ xưa đến nay, Độc Cô gia luôn là trụ cột vững chắc của Đại Nam quốc, khi xưa hoàng đế từng là học trò của ông, chỉ riêng điều này cũng đủ để thấy lời nói của ông có bao nhiêu phân lượng.
Chỉ tiếc thái sư đã có tuổi, mấy năm nay không thể lúc nào cũng lên triều phân ưu vì hoàng thượng. Nhưng những lúc cấp bách thế này, Độc Cô thái sư vẫn gắng gượng lên triều, tinh thần trung quân ái quốc quả thực là một tấm gương sáng đáng ghi danh trong lịch sử nước nhà.
Người ngồi trên long ỷ chỉ giữ thái độ trầm mặc, dù đang “bất vi sở động” nhưng uy nghiêm tỏa ra khiến người ta bất giác kính sợ.
Ở dưới kia đã có không ít người tán thành giao chiến với quân Khuyển Nhung. Mấy trăm năm nay, Đại Nam quốc và tộc Khuyển Nhung luôn giữ thế giằng co. Quân đội Khuyển Nhung quen sống trên thảo nguyên cực khổ, thân thủ cường tráng, dũng mãnh hơn người. Lại nói, vó ngựa quân Khuyển Nhung đi đến đâu, máu tươi của bách tính chảy đến đó,nên thiên triều mới chưa thể thẳng thừng ra tay. Có lẽ, cũng đã đến lúc chấm dứt rồi.
Đúng lúc này, Lại Bộ Thượng Thư vội ôm quyền bước ra, cung kính nói:
“Hoàng thượng...Tuy lần này quân Khuyển Nhung càn rỡ xâm phạm lãnh thổ Đại Nam quốc, nhưng thiên triều vừa mới trải qua trận chiến với Nguyên quốc ba tháng trước... Nguyên khí chưa phục hồi, nếu đánh, chỉ e là...”
“Ồ?” Hoàng đế híp mắt, thản nhiên hỏi:
“Lời Mạc ái khanh nói cũng có lý. Vậy ái khanh xem nên xử lý thế nào?”
Lại Bộ Thượng Thư Mạc Doãn Kỳ kính cẩn trả lời:
“Dân gian đang đồn thổi Nhị tiểu thư của Thượng Thư Phủ là yêu nữ chuyển thế. Vi thần cho rằng, không có lửa làm sao có khói... vì vậy mong hoàng thượng nhanh chóng bắt nàng ta trừng trị... nếu nguyên nhân thật sự là vì nàng, so với đánh một trận với quân Khuyển Nhung chẳng phải là có lợi hơn sao.”
Lời vừa nói ra không ít lời bàn tán đã ngập tràn, nhưng họ cũng chỉ dám nói nhỏ, dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
“Bản cung thật không ngờ, Mạc thượng thư lại dễ dàng tin vào mấy lời đồn đại này.” tiếng cười lạnh lùng của nam tử mặc hắc bào vang lên bên cạnh. Mạc Doãn Kỳ run cả người, nhìn thấy ý cười đạm mạc trên môi của Triệu Minh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy một khí tức tử vong đang bao trùm lấy mình.
“Thái tử điện hạ... Vi thần đã nói rồi, không có lửa làm sao có khói... Vì sao đang yên đang lành quân đội Khuyển Nhung lại mạo phạm xâm lăng, vì sao dân gian lại loan truyền tin tức đúng thời điểm này...” ép bản thân trấn tĩnh, hắn rành mạch trả lời.
Triệu Minh khinh khỉnh nhìn hắn:
“Mạc thượng thư... lời này của ngươi có phải đang ám chỉ bản cung cũng là kẻ có tội không? Nhị tiểu thư Thượng Thư Phủ là do bản cung chọn lựa, theo lời ngươi nói chẳng phải bản cung đã chọn một yêu nữ hại nước hại dân làm Thái tử phi sao?” Câu cuối sắc bén như một thanh đao xuyên thấu tâm can Mạc Doãn Kỳ.
Cho dù cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám có ý mạo phạm vị thái tử này. Mạc Doãn Kỳ cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng nói:
"Thái tử nghĩ nhiều...Vi thần... không có ý đó."
Triệu Minh hừ lạnh một tiếng, tên Mạc Doãn Kỳ này là tay chân của Lệ Minh Viêm, câu nào cũng muốn đưa Trần Hy Hy vào chỗ chết.
Triệu Minh nhàn nhạt hướng hoàng đế nói ngắn gọn:
“Phụ hoàng... nhi thần đã cho người điều tra, chuyện này là có người nhúng tay.”
“Mật thám của Thái tử quả nhiên là làm việc nhanh lẹ... thế nào? Thái tử đã biết kẻ đầu sỏ là ai sao?” Âm điệu khàn khàn mang theo chút chế giễu của Lệ Minh Viêm tiếp lời Triệu Minh.
Triệu Minh vẫn giữ nụ cười đẹp đến khuynh thành trên môi, phong vân đạm khinh liếc Lệ Minh Viêm:
"Nhận được lời khen của Thừa tướng gia thật khiến bản cung như nằm mộng Kê Vàng\*, kẻ đầu sỏ dù chưa tra ra nhưng bản cung tin chắc sớm muộn hắn cũng sẽ lộ diện thôi... lại có Lệ Thừa Tướng đây là trung thần ái quốc, tin chắc cũng sẽ vì quốc gia mà tận tụy...”
“Thái tử khiêm tốn rồi...” Lệ Minh Viêm cười lạnh lùng. Tuy không khí ôn hòa nhưng lại ẩn giấu một loại lãnh khí chết chóc.
Trình độ châm biếm của Thái tử ngày càng khiến người ta bội phục. Lệ Thừa Tướng có tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng nhìn thấy rõ, một câu “trung thần ái quốc” chẳng phải quá châm chọc Lệ Minh Viêm sao?
"Hoàng thượng, Nhị tiểu thư Binh Bộ Thương Thư yết kiến.” Một vị công công ở ngoài điện vào thông báo.
“Truyền.” Hoàng đế trầm giọng, lại quét ánh mắt về phía quần thần ở dưới, khi chạm lên đám người Lệ Minh Viêm, thản nhiên tản ra lãnh ý.
Cánh cửa Long Thần Điện mở ra, một thiếu nữ ăn vận giản dị nhẹ nhàng bước vào, ánh sáng chiếu lên người nàng khiến mọi người có chút ngơ ngẩn, trong đầu không khỏi liên tưởng đến tiên tử trên trời.
Trần Hy Hy bước từng bước đến trước điện, mỗi bước đi lại có hàng ngàn ánh mắt mang theo đủ loại cảm xúc đánh về phía nàng. Trần Hy Hy không quan tâm, trên mặt lạnh tanh thủy chung hướng về phía trước mà đi tới.
“Thần nữ tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng, bóng lưng kia tuy mảnh mai nhưng tỏa ra một loại khí chất cao ngạo không thể coi thường.
“Miễn lễ.” Hoàng đế khoát tay, bên môi nở một nụ cười ôn hòa.
“Tạ hoàng thượng.” Trần Hy Hy chậm rãi đứng lên, vì thượng triều phải đứng nên không có ghế ngồi, nàng tự động đến bên cạnh Triệu Minh.
Hai người bốn mắt chạm nhau thay câu chào hỏi, người bên ngoài nhìn vào lại thấy họ hòa hợp vô cùng, tựa như đôi bích nhân.
Quả thật là trai tài gái sắc.
“Trần Hy Hy, có biết hôm nay thượng triều trẫm gọi ngươi đến là có chuyện gì không?” hoàng đế buông một câu hỏi, con ngươi sắc bén nhìn thẳng vào nàng.
Thực ra từ chuyện lần trước thử Trần Hy Hy, hoàng đế cũng sinh ra mấy phần hảo cảm với nàng, tự nhiên cũng không quá khắt khe.
Nhưng chuyện hôm nay liên quan đến vận mệnh dân tộc, người làm thiên tử như ngài cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng cho dân chúng.
Trần Hy Hy chắp tay, đối với câu hỏi này dường như không quá ngạc nhiên, bình tĩnh trả lời:
“Thánh ý khó dò... Thần nữ chỉ dám mạo muội đoán hẳn là lời đồn đại về thần nữ có liên quan đến quân Khuyển Nhung.” lời nói suy đoán nhưng ngữ khí đã mười phần chắc chắn.
"Không sai... bên phía Thái tử đã cử người điều tra, tuy biết là có kẻ động tay nhưng chưa tóm được... tình hình hiện nay nguy cấp... loạn trong giặc ngoài...” hoàng đế nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, thâm ý vế sau tất nhiên là không cần phải nói.
Trần Hy Hy cung kính cúi đầu, đại khái nàng đã hiểu ý của hoàng đế.
Dù thế nào nàng cũng không thể thoát khỏi việc liên can đến quân đội Khuyển Nhung... dân tâm đã loạn, lúc này lại chưa tìm được kẻ giật dây đằng sau, nàng chung quy là đang phải chịu mũi giáo hại nước này.
Nhưng Trần Hy Hy nàng là ai? Đối phương muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cũng quá coi thường nàng rồi.
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, lúc ngước mắt lên đã tràn đầy tự tin cùng ngạo khí:
“Hoàng thượng... Như vậy là thần nữ khiến hoàng thượng khó xử rồi... người làm thần như thần nữ đây tất nhiên hổ thẹn...” nàng dừng lại, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người thong thả nói: “Xin hoàng thượng ân điển để thần nữ thống lĩnh binh sĩ cùng Thái tử, dẹp tan quân Khuyển Nhung, kết thúc thế giằng co này, cũng là trả lại trong sạch cho thần nữ.”
Ở hiện đại nàng cũng từng làm thủ lĩnh của nhóm sát thủ, kể cả có là binh pháp tôn tử hay tam thập lục kế nàng đều đã học qua. Lại nói, thân là một người hiện đại từ khi năm tuổi đã tiếp xúc với các loại vũ khí, nàng đương nhiên có lợi thế về khoản này. Trong chiến tranh, càng có vũ khí tối tân, càng có lợi thế.
Tất nhiên, muốn giành thắng lợi trọn vẹn thì cần đảm bảo cả ba mặt: thiên thời - địa lợi - nhân hòa.
“Thật là một nữ tử không biết tự lượng sức mình.” An quốc công khinh miệt nhìn nàng.
Nàng ta nhìn thì biết chẳng phải loại nữ tử có thể chịu nắng chịu mưa trên sa trường khắc nghiệt... một nữ tử suốt ngày quanh quẩn trong khuê phòng mà muốn tự mình thống lĩnh vạn quân? Chỉ sợ vừa thấy máu đã chạy mất mật rồi.
Rất nhiều đại thần khác cũng dùng ánh mắt đó nhìn nàng. Tuy nữ tử này thông minh, nhưng chung quy vẫn là một nữ tử... từ xưa đến nay, chiến trường là việc của nam nhân, nào có chuyện nữ nhân can dự... mà nàng ta còn ngạo mạn muốn thống lĩnh vạn quân? Không chừng còn khiến sĩ khí giảm mạnh.
Trần Hy Hy bình thản đón nhận dị nghị của quần thần trong triều, ngay khi nàng đang muốn lên tiếng thì hương thơm tươi mát quen thuộc bay vào chóp mũi nàng. Trần Hy Hy nhìn Triệu Minh bên cạnh mình, nghe thấy hắn nói:
“Phụ hoàng... nhi thần cũng cho rằng nàng đang quá coi thương quân địch... Chuyện này xin phụ hoàng trước cứ giam lỏng nàng trong phủ Thượng Thư, nhi thần nhất định sẽ cho người và bách tích một câu trả lời...”
"Thái tử...” nàng cắn răng, hắn đây chính là không muốn cho nàng ra trận? Không tin nàng sao?
“Im miệng!” Hắn nhỏ giọng mắng.
Nữ nhân này thật sự không biết tốt xấu. Chiến trường là nơi nguy hiểm thế nào, nàng sao có thể coi nhẹ sống chết của bản thân như vậy?
"Chuyện này liên quan đến ta... không phiền thái tử nhọc lòng.”
"Ngươi...” Triệu Minh uất nghẹn phun ra một chữ, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Độc Cô thái sư nghiền ngẫm nhìn nàng, đột nhiên cười:
“Hoàng thượng...Vi thần thấy lời này của Thái tử phi cũng không tệ... thiên triều ta mấy trăm năm nay cũng có không ít những nữ tướng cầm quân ra trận... nếu mọi người còn nghi ngờ, sao không trực tiếp thử nàng?”
Ánh mắt Trần Hy Hy thấp thoáng một tia tinh quang, sắc mặt Triệu Minh lại càng u ám.
“Sư phụ sao có thể thay ngươi cầu tình chứ”
Trần Hy Hy cười cười nhìn hắn, thì ra Độc Cô thái sư cũng là thầy của Triệu Minh.
Hoàng đế cảm thấy đây là ý kiến hay, tiện có thêm một lần dò xét năng lực của nàng, nhanh chóng gật đầu đồng ý:
“Vậy thì ra trường săn phía Tây hoàng cung đi...”
Trường săn? Hoàng đế muốn làm gì?
"Phụ hoàng...”
Hoàng đế làm như không nghe thấy ý của Triệu Minh, chỉ nhìn thẳng Trần Hy Hy, cười:
“Ngươi có dám không?”
“Đã là hoàng thượng ngỏ ý, thần nữ sao không dám chứ...” nàng mỉm cười đầy tự tin.
“Rất tốt... Ngươi quả thật không làm trẫm thất vọng.”
\*\*\*
Trường săn hoàng gia.
Gió lạnh càn quyết cả một mảnh đất, mang theo những cơn bão bụi lan tỏa khắp không khí.
"Ha ha... nhớ khi xưa tuổi trẻ nhiệt huyết, bản tướng cùng nhiều huynh đệ cũng tại trường săn này mà thưởng thức không ít tài nghệ...” Lệ Minh Viêm cười nói với An quốc công, con ngươi lại có thâm ý nhìn hoàng đế.
"Lệ Thừa tướng nói đùa... Khanh vẫn còn dũng mãnh như trước đây... trẫm vẫn còn nhớ năm đó khanh có tài thiện xạ nhất trong đám con cháu trong triều, bách phát bách trúng...”
"Tạ hoàng thượng khen ngợi... Có điều, không ai có thể chống lại quy luật của tự nhiên... Vi thần quả thật đã già rồi..” Lệ Minh Viêm không nhanh không chậm đáp lễ. Chuyện khi xưa tái hiện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Năm đó, Lệ Thừa Tướng là nam nhân trưởng thành, khí thế bức người , lại có tướng mạo đường đường, mỗi lần trổ tài bắn cung thì trăm phát phải trúng cả trăm, rất được tiên đế kỳ vọng.
Lúc đó hoàng thượng còn là một thiếu niên, mỗi lần cùng tiên đế đến trường săn đều được đích thân Lệ thừa tướng chỉ dạy.
Chỉ là, thời gian cũng khiến con người thay đổi.
Năm đó hãy còn tình thầy trò, nháy mắt đã trở thành kẻ thù không thể đứng chung một chiến tuyến.
Hoàng đế khẽ thở dài, cảm giác như mình đã trải qua mấy thập kỷ rồi.
“Được rồi, đem lên đây đi.” hoàng đế ho nhẹ một tiếng, phân phó với đám hạ nhân.
Họ lập tức tuân mệnh, mọi người tò mò nhìn xuống phía dưới là một cái lồng sắt to lớn được bao trùm bởi một tấm vải đen.
“Ngao...”
Từ bên trong lồng sắt truyền đến một tiếng tru ghê rợn.
Sắc mặt ai nấy đều kinh hoàng.
Là...
Dã lang... chúng là những con sói hung mãnh khó thuần phục nhất ở trại nuôi lang, nghe nói để bắt được đám dã lang này, có không ít tính mạng đã bị giết dưới tay chúng.
Trần Hy Hy bình tĩnh nhìn vào cái lồng sắt trước mắt. Lẽ nào hoàng đế muốn ném nàng cho bầy dã lang này.
Đáy mắt Triệu Minh có một tia sáng lạnh lẽo, hắn quay sang nàng mắng:
“Trần Hy Hy, ngươi thích tự chuốc lấy họa đến thế sao?”
“Thái tử...Ta không dễ chết thế đâu. Người cứ chờ xem.” nàng cong môi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tin tưởng ta, được không?”
Triệu Minh hừ nhẹ một tiếng, hoàng đế trầm giọng hướng nàng nói rõ thử thách:
“Trẫm sẽ kêu người thả bầy sói này ra... tổng cộng có bảy con.Trần Hy Hy... nếu ngươi tự tin mình có thể hạ bảy con sói này, trẫm sẽ lập tức ân chuẩn để ngươi cầm quân ra trận... nếu không thể, trẫm không còn cách nào khác hoặc là giam lỏng ngươi, hoặc là đưa ngươi cho bộ Hình...”
Trần Hy Hy ngẩng cao đầu, kiên định nói:
“Hoàng thượng, thần nữ đồng ý.”
“Vậy bắt đầu đi.”
Đám người ở dưới gật đầu, liền đem tấm vải đen kéo ra, từng dã lang to lớn , đôi mắt hung ác lộ ra khiến người người phải kinh sợ.
Cửa lồng mở ra, chúng mới đầu còn chưa quen với sự tự do, liền sau đó bản tính dã thú trỗi dậy, thấy Trần Hy Hy đứng hiên ngang ở giữa, lập tức vồ về phía nàng.
Ánh mắt chúng hung ác, dạ quang bắn ra tứ phía, cái miệng răng nanh khiếp người ngoác ra, đã dọa không ít quan viên hét lên.
Nói thì chậm, nhưng khi mọi người còn đang lo lắng Trần Hy Hy bị sói vồ, chỉ thấy nàng đã đứng từ đằng sau nó bao giờ, không biết nàng đã làm thế nào, con sói hú lên một tiếng, ngã vật xuống.
Thanh chủy thủ linh hoạt đã cắt qua cổ của nó, máu tươi nhuộm đỏ thanh chủy thủ, nhiễm lên tay nàng.
Ai nấy đều kinh ngạc, không nghĩ thân thủ nàng lại tốt như vậy.
Trần Hy Hy khóe môi tươi cười nâng lên, trong mắt nàng rét lạnh nhìn vào sáu dã lang còn lại.
Triệu Minh âm thầm vận ám khí trong tay áo. Nếu nàng thất thủ, hắn sẽ ra tay.
Hắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện!
Ánh mắt Trần Hy Hy bỗng lướt qua khuôn mặt Triệu Minh. Triệu Minh sửng sốt, khẩu hình kia rõ ràng là...
Tin ta!
Hai chữ ngắn gọn, lại mang bao nhiêu chân thành cùng tự tin. Triệu Minh nhỏ giọng bật cười, hắn suýt quên nữ tử này cũng có võ, lại gian xảo như hồ ly, nhớ lần đầu tiên gặp nàng, nàng đã thẳng tay đặt thanh chủy thủ lên yết hầu hắn, lạnh giọng đe dọa: “Đưa ta đến y quán gần đây... nếu không, ta giết ngươi.”
Nhưng không vì thế mà Triệu Minh hoàn toàn buông lỏng, chỉ cần có một con dã lang nào dám động đến một sợi tóc của nàng, hắn sẽ cho chúng phải chịu hình phạt lăng trì.
“Ngao...” Hai con sói thấy đồng loại của mình ngã xuống, căm hận nhìn nàng, lại chia nhau dồn nàng vào góc khuất.
Trần Hy Hy cười lạnh, tung người nhảy lên trên lưng một con, cánh tay dơ lên, hạ mạnh xuống, một con mắt của dã lang đã bị chọc mù.
Một tiếng tru thảm thiết vang lên, mùi máu tanh lan tràn, càng kích thích bản tính hung ác của dã thú... con sói bị chọc mù không ngừng giãy giụa, muốn đem Trần Hy Hy trên lưng mình hất xuống.
Ánh mắt Trần Hy Hy sắc lạnh, một chiêu taekwondo vỗ mạnh vào đầu dã lang, thất khiếu nó lập tức phun máu, giây sau đã không còn hơi thở ngã phịch xuống.
Trần Hy Hy không kịp thở vội nhảy xuống, mắt lạnh nhìn con khác đang điên cuồng lao về phía mình, cái miệng ngoác ra hết cỡ như muốn nuốt chửng nàng...
Bãi săn không thiếu nhất chính là cát, Trần Hy Hy bốc một nắm cát ném về phía nó, nhất thời khiến không gian mù mịt.
Lợi dụng tầm nhìn bất lợi với dã lang, Trần Hy Hy một cước liền đạp vào bụng nó,con sói mất phương hướng ngã xuống, giây sau trên cổ đã loang lổ một vũng máu, máu bắn ra cả trên mặt Trần Hy Hy.
Nàng thở dốc đứng dậy, vậy là đã hạ xong ba con.
Còn bốn con nữa.
“Nữ tử này thật không tầm thường.” An quốc công nhìn một màn trước mắt, ý vị thâm trường nói với Lệ Minh Viêm.
“Quả là thâm tàng bất lộ... bản lĩnh như vậy , nếu ở phe ta thì tốt quá... thật đáng tiếc!" Lệ Minh Viêm lắc đầu, chỉ thấy ngón tay khẽ động, một đạo ám khí đã lạnh lùng phóng ra... mà chỗ kia... chính là chỗ Trần Hy Hy đang đứng!
Trần Hy Hy cảm thấy một trận phong thoáng qua phía sau, ánh mắt vừa chuyển, liền kinh ngạc phát hiện có hai ám khí đã bị đánh rơi dưới chân nàng.
Triệu Minh lạnh lùng nhìn Lệ Minh Viêm... Vừa rồi nếu không phải hắn nhanh tay, thì ám khí kia đã ghim trên người Trần Hy Hy.
Triệu Minh rất khôn khéo, tuy nhìn thấy Lệ Minh Viêm có ý hãm hại Trần Hy Hy nhưng lại không hề vạch trần.
Chuyện này... chỉ cần Lệ Minh Viêm lấy đại một lý do là muốn phóng ám khí về phía con sói cứu Trần Hy Hy, nhưng lại vô tình bắn vào người nàng, hắn liền thoát tội...
Lệ Minh Viêm... suy cho cùng vẫn là một tên cáo già khó đối phó.
"Thái tử điện hạ thích làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Lệ Minh Viêm nhàn nhã hớp một ngụm trà, ngữ khí không mấy khách khí... người có thể chặn ám khí của hắn không có mấy người.
Triệu Minh mỉm cười phong hoa tuyệt đại, tà áo phất phơ trong gió càng tô đậm vẻ đẹp thiên tiên, khiến bất cứ ai cũng không dám nhìn thẳng.
“Anh hùng cứu mỹ nhân... cũng không tệ nhỉ? Từ xưa đến nay, chẳng phải đó là điều dĩ nhiên hay sao?”
***Chú thích***:
Mộng kê vàng:
Câu chuyện "Giấc mộng kê vàng" hay còn gọi là “Hoàng lương nhất mộng” bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.