Ánh Sáng Trắng

Chương 37

Mặt Trời đã ngả mình về phía Tây. Dưới ánh chiều tà, màu đỏ máu của những đám mây đằng chân trời càng nhuốm đầy nét tang thương.

Nhạn bay về tổ, sải cánh liệng qua từng hàng thi thể hai quân, thỉnh thoảng thốt lên những tiếng kêu da diết.

Trên lưng ngựa, khuôn mặt nam tử mặc giáp phục chỉ lộ ra sắc thái lạnh lùng. Trên tay hắn vẫn nắm chặt lấy thanh bảo kiếm, máu quân địch nhiễm một đường dài tạo thành hai màu đối lập.

Sắc trắng làm nổi bật sắc đỏ.

Sắc đỏ cũng ngầm tôn sắc trắng.

Thế gian này vốn có rất nhiều điều kì lạ. Tỷ như có những sự việc tưởng như mâu thuẫn, hóa ra lại thống nhất một cách diệu kỳ.

Nam tử nhìn thây địch, trận vừa rồi quân Khuyển Nhung thua triệt để, phó thống soái Địch Khả Tư phải vất vả lắm mới chạy được ra khỏi vòng vây của quân thiên triều.

Tại sao chỉ ba nghìn tinh binh của hắn lại có thể tiêu diệt được hai vạn quân địch?

Khóe môi hắn câu nhẹ, quân của thiên triều có lợi thế đầy đủ cả ba mặt: thiên thời - địa lợi - nhân hòa. Bọn chúng dám ngang nghiên kéo quân sang đây, mà lại không để ý rằng chúng chỉ giỏi khống chế địa hình ở vùng thảo nguyên, trong khi nơi này là đồng bằng kết hợp với rừng núi thường xanh. Tiếp theo, trận đánh ở thành Bắc Liêm không ngừng nghỉ đã làm quân địch mệt mỏi, thống soái Địch Lã Hán chết trận khiến sĩ khí giảm mạnh, điều này càng là một lợi thế cho quân của thiên triều.

Mà người có công lớn nhất trong trận này... chính là nữ tử ấy...

Đáy mắt sâu thẳm của nam nhân khẽ động, đúng lúc này, một thám báo chạy đến trước mặt hắn, khom người báo cáo:

“Thái tử! Không tìm thấy Địch Khả Tư!”

Triệu Minh dường như không quá bất ngờ, nếu Địch Khả Tư không thoát được thì hắn quả thực vô cùng ngu xuẩn.

Ba năm trước, khi quân của thiên triều cùng quân Khuyển Nhung vẫn đang giằng co, Triệu Minh đã từng được tận mắt chứng kiến tài thao lược của hắn.

Gã này tâm tư cẩn trọng, đặc biệt ra tay hết sức tuyệt tình.

Có điều...

Tấm lưới mà hắn giăng ra để chờ Địch Khả Tư và quân địch sập bẫy đã được tính toán cẩn thận. Một khi Địch Khả Tư vẫn còn trên đất Đại Nam quốc này, cái kết bi thảm chính là kết cục của hắn.

“Không cần tìm hắn nữa!” Triệu Minh hạ giọng. “Vào rừng! Trước khi trời tối phải tìm thấy Thái tử phi!”

Lúc đội quân của Triệu Minh đến được chỗ cây cầu bị chặt đứt, có một binh sĩ vẫn còn thoi thóp đã gắng hết sức lực còn sót lại chỉ tay về hướng khu rừng:

“Thái... tử.. phi...”

Tuy chỉ vẻn vẹn ba chữ nhưng Triệu Minh lập tức hiểu ý ngay.

Không thấy Địch Khả Tư lấy Trần Hy Hy ra uy hiếp hắn...vậy chỉ có thể khẳng định nàng ấy vẫn đang ở trong rừng.

Đã vào đông nên trời tắt nắng khá nhanh. Trong rừng ánh sáng vốn dĩ không thể lọt vào trước tầng tầng lớp lớp tán cây rộng lớn, càng khiến không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.

Phía trước đột nhiên xuất hiện âm thanh sột soạt rất khẽ, một viên tướng sĩ lập tức tuốt đao khỏi vỏ, đứng chắn trước mặt Triệu Minh, cũng trầm giọng nói:

“Toàn quân cảnh giác! Trợ lực bảo vệ điện hạ.”

Triệu Minh nhìn thân ảnh ẩn mình trong bụi cây, đưa tay cản lại y:

“Khoan đã!”

Nếu hắn đoán không nhầm thì có lẽ đây chính là...

Ngay lúc quân thiên triều còn đang nghiêm mặt cảnh giác, từ giữa bụi cây, một con vật to lớn màu đỏ chậm rãi đi ra, sau đó hí lên một tiếng lớn khiến quân sĩ không khỏi cau mày muốn bịt tai lại.

Trời ạ! Bọn họ chưa từng gặp con ngựa nào thích thể hiện mình như vậy!

“Tiểu Thất!” Giọng nói của Triệu Minh tràn ngập vui mừng. Tiểu Thất là chiến mã hắn ban cho Trần Hy Hy, nếu nó ở đây, chứng tỏ nàng ấy cũng chỉ quanh quẩn trong khu vực này.

Tiểu Thất nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức tiến lên dụi dụi vào người hắn.

Triệu Minh đưa tay vuốt nhẹ lên cái bờm màu hung đỏ của nó, nhẹ giọng nói:

“Ngoan, chủ nhân của ngươi ở đâu?”

Các binh sĩ đều âm thầm liếc mắt nhìn nhau, ngón tay cái không tự giác mà giơ lên...

Ngoài Thái tử phi, con ngựa này chính là đối tượng mà Thái tử dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.

Tiểu Thất dẫn bọn họ đến một hang động. Nhìn thấy mảnh vải vụn y phục của nàng cùng vết máu, tim Triệu Minh bỗng nhiên thắt lại.

Nàng ấy bị thương...

Trần Hy Hy...Trần Hy Hy...

Bọn họ không ngừng gọi tên nàng, nhưng đáp lại chỉ có thanh âm vọng từ bốn phía trong rừng.

Trời đã sắp tối, tiếng tru của dã lang từ xa đã khiến nhiều người không khỏi rét run...

Ấn đường Triệu Minh nhíu chặt, gọi lâu như vậy cũng không thấy một tiếng trả lời...

Hoặc là nàng ấy đã chạy được đến sau cánh rừng, hoặc là... không thể trả lời.

Với thể lực của nàng ấy, cộng thêm với việc bản thân bị thương, tuyệt đối không thể đi xa. Như vậy...

Triệu Minh siết chặt tay, âm điệu không giấu được nỗi lo sợ:

“Dùng toàn lực tìm kiếm! Để ý một chút những hang động, bụi cây,... những nơi có thể làm chỗ ẩn náu!”

Nàng ấy không đi được xa nên chắc chắn sẽ tìm nơi ẩn mình tạm thời, đến khi thuận lợi mới rời đi.

Triệu Minh vừa dứt lời, một tiếng reo tràn đầy kinh hỉ vang lên:

“Thái tử! Người mau nhìn... Là Thái tử phi...”

Ánh mắt Triệu Minh lập tức sáng bừng lên. Dùng tốc lực nhanh nhất đến chỗ binh sĩ, dưới tán lá cây dày rậm, thân mình thiếu nữ càng trở nên nhỏ bé.

Triệu Minh lập tức cúi người bế nàng ra khỏi đó, khuôn mặt nàng tái nhợt, nhìn đến vầng trán thiếu nữ ướt đẫm mồ hô, hắn liền giơ tay thay nàng lau đi, đồng thời bàn tay cũng vỗ nhẹ lên mặt nàng:

“Trần Hy Hy...Trần Hy Hy...”

Lúc này ánh mắt hắn mới nhìn đến chân nàng. Dù có đi giày quân đội nhưng máu vẫn chảy ra thấm đẫm lớp vải bên ngoài.

Triệu Minh vội áp trán mình lên trán nàng, quả nhiên... nàng đã sốt rồi.

Đưa tay cởi bỏ giày cùng tất của nàng, Triệu Minh nhìn thấy cổ chân trắng nõn nhiễm đầy máu, vết thương này hẳn là do mũi tên. Bàn chân nàng có chỗ cũng bị dập nát, nhìn mà xót.

Vành mắt Triệu Minh đỏ lên, liếc nhìn thân cây bị chặt đổ gần đó, lập tức hiểu ra.

Quân Khuyển Nhung... hắn sẽ không tha cho bất kì kẻ nào.

Y phục của nàng quá đơn bạc, chả trách lại bị sốt đến hôn mê như vậy. Triệu Minh vội cởi ngoại bào của mình bao kín nàng, hương thơm tươi mát trên người hắn liền theo đó lan tỏa trong không khí.

Ôm Trần Hy Hy lên lưng Tiểu Thất, Triệu Minh cất tiếng:

“Nơi này không tiện ở lâu. Tất cả theo bản cung trở về thành Khiên Hạ!”

Điều quan trọng nhất hắn muốn quay trở về thành Khiên Hạ vì ở đó có quân y, dược liệu trân quý đầy đủ, nữ tử trong lòng hắn mới được chữa trị tốt nhất.

Cảm giác tưởng như mất đi rồi lại tìm được khiến trái tim treo lủng lẳng của Triệu Minh cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.

Trần Hy Hy trong lúc mơ màng cũng chậm rãi mở mắt. Bên tai không ngừng vang lên tiếng thúc ngựa. Nàng cựa mình, liền chạm đến lồng ngực rộng lớn phía sau.

“Nàng tỉnh rồi à?” Triệu Minh ở đằng sau thấy hành động của nàng, vui vẻ cười. Một tay hắn ôm eo nàng giữ cố định, tay kia cầm roi da điều khiển chiến mã.

Đầu Trần Hy Hy đau như búa bổ, nàng gắng gượng quay đầu nhìn hắn, giọng khàn khàn:

“Thái tử?”

“Ừ!” Triệu Minh đáp nhẹ một tiếng.

Trần Hy Hy đưa tay đỡ trán, đây là mơ hay thực.

Nếu là mơ, tại sao cảm giác hắn ở bên lại chân thực như vậy? Ánh mắt đó, mùi hương đó.

Nếu là thực, hắn làm thế nào có thể đến đây? Hắn là người nắm trong tay binh lực chủ chốt, làm sao có thể vì nàng mà đích thân mạo hiểm?

Triệu Minh như nhìn thấu tâm tư của nàng, liền cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán thông minh của thiếu nữ:

“Trần Hy Hy... ta đến rồi!”

Có rất nhiều lời hắn muốn nói với nàng, rất nhiều...

Nhưng thời khắc này, đó là câu duy nhất bật lên từ tận thâm tâm hắn.

Nước mắt thiếu nữ vì câu nói ấy mà không ngừng rơi xuống. Hình ảnh các binh sĩ bỏ mạng vì nàng trong ngày luân phiên xuất hiện, nàng không thể nào quên được. Một câu ấy của hắn như mồi lửa xúc tác, khiến cảm xúc trong lòng nàng vỡ òa.

Trong ấn tượng của Triệu Minh, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng rơi lệ. Trần Hy Hy không có kêu gào gì, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, thấm đẫm vạt áo trước ngực hắn.

Triệu Minh tưởng nàng sợ, liền dỗ dành:

"Đừng khóc! Những trận về sau, nàng cứ bày mưu là được, việc trực tiếp ra trận cứ để bản cung..."

Có thể khiến Triệu Minh kiêu ngạo, cao quý như trích tiên hạ mình dỗ dành như vậy, chắc chắn Trần Hy Hy là người đầu tiên.

Nàng lắc đầu, bỗng nhiên muốn phì cười...hắn hiểu sai ý nàng.

Thấy thiếu nữ vẫn không ngừng rơi lệ, Triệu Minh liền cau mày nói:

"Này nàng đừng khóc nữa... nước mắt nước mũi chùi vào áo bản cung... bẩn chết đi được!"

Trần Hy Hy lập tức cười một tiếng, nàng biết hắn thực sự không hề để bụng, nếu không ngay từ đầu hắn đã không cho nàng chạm vào áo hắn rồi.

Nghĩ đến người nam nhân này vẫn một lòng dẫn quân đến vì an nguy của nàng mà không màng nguy hiểm, Trần Hy Hy nghẹn ngào:

"Thái tử... cảm ơn người!"

Triệu Minh mỉm cười, giơ tay lau đi giọt nước ở khóe mắt nàng:

"Nàng đã biết ơn bản cung như vậy, không bằng nghĩ sao để báo đáp bản cung đi!"

Trần Hy Hy ngước mắt nhìn hắn:

"Thái tử muốn ta báo đáp thế nào?"

Tiền tài thì hắn không thiếu.

Quyền thế lại khuynh thiên hạ.

Hắn còn thiếu cái gì?

Triệu Minh hé môi, nhưng đột nhiên xụ mặt nói:

"Nàng đừng tưởng nàng nói vậy bản cung sẽ bỏ qua cho nàng... Dám hạ thuốc mê bản cung, tự ý điều động quân binh...lại còn..." Triệu Minh dừng lại, trừng mắt nhìn nàng: "Lại còn để bản thân bị thương..."

Trần Hy Hy vòng tay ôm lấy hắn, khịt mũi trả lời:

"Hai cái đầu tiên ta là vì Đại Nam quốc. Cũng may mà nhờ có A Huyên tìm được quầy thuốc cho ta đó, nếu không ta cũng không biết lấy đâu ra thuốc mê nữa. Cái thứ ba là không thể tránh được...Thái tử... không phải định đánh ta chứ?"

Nàng không quên Triệu Minh từng nói nếu nàng làm bản thân bị thương hắn sẽ đánh nàng.

Triệu Minh bật cười ha hả, hắn hơi cúi đầu xuống sát tai nàng, thì thầm:

"Chẳng qua nàng đang bị thương bản cung không tiện hành sự. Một khi nàng khỏe lại, bản cung sẽ tính sổ với nàng."

Đúng là thù dai mà!
Bình Luận (0)
Comment