Ánh Sáng Trắng

Chương 50

Trần Hy Hy không ngờ, một lần giải thích hiện tượng phản xạ sau khi rắn bị chặt đầu có thể kích thích bản tính tò mò vô hạn của Triệu Minh.

Vẻn vẹn nửa khắc, các câu hỏi về một loạt hiện tượng tự nhiên như mưa, nắng, cầu vồng, sấm sét từ hắn cứ đến dồn dập, khiến Trần Hy Hy cũng phải thét lên trong đầu: Trời ạ! Hắn nghĩ thế nào mà lắm câu hỏi vậy?

Tất nhiên trong tình huống này, Trần Hy Hy khôn khéo lựa chọn cách trả lời nửa vời, câu được câu không, để giảm bớt nghi vấn trong lòng hắn.

Kết quả của việc vừa suy nghĩ vừa trả lời trong một khoảng thời gian ngắn đã gần như tiêu hao toàn bộ năng lượng trong người nàng, cuối cùng đã khiến “giọt nước tràn ly”...

“Ùng ục...”

“Tiếng gì vậy?” Nghe âm thanh vừa phát ra, khóe môi Triệu Minh nâng lên, trong lời nói ẩn ẩn ý giễu cợt.

Trần Hy Hy vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn hắn. Hắn đã biết nàng đang đói còn cố ý đùa cợt như vậy? Cũng may nàng được rèn luyện để mang trên mặt biểu cảm bình tĩnh, hơn nữa đây không phải là lần đầu bị hắn giễu cợt thế này, thoáng cái liền mỉm cười giả dối:

“Thái tử nói xem?”

Hắn muốn giả vờ đúng không? Vậy thì cứ thử xem ai cao tay hơn ai?

Câu hỏi này nghe qua thì không có gì ghê gớm nhưng kì thực lại đang ngầm lật ngược tình thế cho nàng, để hắn tự trả lời nghi vấn của mình.

Triệu Minh nghe vậy chỉ bật cười: “Nàng đói bụng thì cứ nói là đói bụng. Thừa nhận với bản cung khó khăn thế sao?”

Hắn nói nghe hay chưa kìa!

Nói ra để bị hắn chê cười à? Da mặt nàng không có dày đến nỗi có thể coi như không có chuyện gì đâu.

Nàng lục tìm trong tay áo, sau cùng lấy ra được hai quả dại căng mọng chín đỏ. Đáng lẽ là nhiều hơn, nhưng lúc ngã xuống gần hang ổ rắn đã bị rơi mất. Vừa rồi bọn sát thủ giao chiến với lũ rắn, đem cái cây có quả dại duy nhất ở đây chém đổ, đã vậy còn nhẫn tâm giẫm lên, khiến Trần Hy Hy không thể không thương tiếc, đồng thời cũng tự thương xót cho chính mình.

Nàng đưa cho Triệu Minh một quả còn lại. Ai, bữa sáng của bọn họ, thật thảm hại.

Một quả dại, căn bản chẳng thấm vào đâu, nhất là đối với hai con người hơn nửa ngày chưa ăn gì, lại còn rơi từ trên vách núi cao xuống.

Nhớ đến vết thương của hắn, Trần Hy Hy vội hỏi:

“Sao Thái tử hồi phục nhanh vậy?” Lúc nàng ở trong hang động hắn vẫn còn yếu lắm, nàng sợ đến một cử động cũng là khó khăn với hắn, vậy mà bây giờ trông hắn thật khỏe mạnh. Ngay cả đôi môi trắng nhợt lúc ấy giờ đã hồng hào hơn. Tuy không thể so được với khi hắn chưa bị thương nhưng tốc độ hồi phục này, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

Trước nghi vấn của Trần Hy Hy, Triệu Minh chỉ nhàn nhạt đáp:

“Cũng không biết được. Có lẽ, là do cả đêm qua nàng đã sưởi ấm cho bản cung chăng?” nói đến câu sau, ánh mắt hắn đong đầy ý cười nhìn nàng.

Sao hắn lại biết nhỉ? Trần Hy Hy nghĩ đêm qua ôm hắn chặt đến nỗi không một chút khe hở, trong lòng thầm xấu hổ một trận. Hai kiếp người, đó là lần đầu tiên nàng ôm một nam nhân như vậy.

Triệu Minh thấy nàng nhíu mi xấu hổ, đột nhiên mềm mỏng nói:

“Nàng rất quan tâm đến bản cung.”

Tuy người con gái này không nói, nhưng hành động đã chứng minh tất cả.

Trần Hy Hy vội ho nhẹ một tiếng: “Thái tử là người được chọn để kế vị, lòng mang thiên hạ, ta đương nhiên phải quan tâm rồi.”

Sợ hắn lại nói những lời khiến nàng khó xử, Trần Hy Hy liền nhanh nhẹn đổi chủ đề:

“Mau ăn đi, chúng ta còn phải nhanh chóng tìm đường lên trên kia nữa.” Không biết người của Thiên triều giờ đang ở chỗ nào tìm họ.

Nhìn đáy mắt thiếu nữ rõ ràng đang ngượng nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh, trong lòng Triệu Minh thầm cười nhạo.

Nhưng hắn lại thích một Trần Hy Hy như vậy - một Trần Hy Hy không phải lúc nào cũng che giấu chính mình dưới gương mặt xa cách.

Trần Hy Hy nào biết suy nghĩ này của hắn, nàng cầm lấy quả dại đưa lên miệng, cắn một miếng, nàng thực sự rất đói. Chỉ là một miếng vừa chạm đến đầu lưỡi, sắc mặt nàng bỗng chốc nhăn nhó lại.

Cứ tưởng quả dại căng mọng chín đỏ như vậy sẽ có vị ngọt, ngờ đâu chào đón nàng là mùi vị vừa chát vừa đắng.

Ôi...!

Quả nhiên là không thể trông “vỏ” mà bắt hình dong!

Gen lặn ấy mà, có khi nào cho ra được “chất lượng tốt” chứ!

Trần Hy Hy vừa định kêu Triệu Minh đừng ăn, song đã thấy hắn rất điềm nhiên cắn quả dại, không nhanh không chậm nuốt xuống.

“Thái tử không thấy đắng sao?” Cùng một cây mẹ, sẽ không có trường hợp quả của hắn sẽ ngọt đâu nhỉ?

“Đắng!” Triệu Minh bình thản đáp lời.

“Thế sao Thái tử vẫn thản nhiên ăn nó như vậy?” người bình thường nếu ăn thứ quả vừa đắng vừa chát như vậy, ít nhất phải có biểu hiện nhăn mày khó chịu chứ.

Trần Hy Hy chợt nghĩ đến một giả thiết, chẳng lẽ hắn bị rối loạn vị giác? Không phải, nếu thế thì hắn sẽ không cảm nhận được vị đắng.

Triệu Minh nhìn một nửa quả dại còn nguyên vẹn, chậm rãi nói:

“Tuy quả dại này đắng nhưng hiện tại nó là thứ duy nhất có thể ăn được ở đây. Nếu không ăn, chúng ta sẽ không cầm cự được đến khi tiếp viện tới. Hơn nữa, nàng có thấy sau khi ăn một lúc sẽ có một vị khác không?”

Trần Hy Hy chép miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng chát vừa nãy dần dần thay thế bằng vị thanh ngọt.

Kinh ngạc nhìn Triệu Minh, lại thấy hắn chỉ giơ lên nụ cười tao nhã tựa thiên tiên đáp lại nàng.

Trần Hy Hy cứ trân trân nhìn hắn. Nàng không thể phủ nhận, đối với Triệu Minh, tự đáy lòng nàng vẫn luôn mang cảm giác vừa nể phục vừa kinh sợ.

Kinh sợ vì thân phận, vì đôi mắt sâu khôn lường kia!

Nể phục vì tài trí hơn người, vì khả năng thích ứng với ngoại cảnh nhạy bén của hắn!

Triệu Minh... Hắn mang đến cho nàng cảm giác vừa xa vừa gần, có lúc cao nhã tựa thiên tiên, có lúc lại như một đứa trẻ hay giận dỗi, lúc thì giống với một con người dùng đôi mắt đầy chiêm nghiệm nhìn cuộc đời...

Có lẽ nàng thực sự thích hắn!

“Sao nàng lại nhìn bản cung như vậy?” Triệu Minh trông thấy ánh mắt của nàng đang nhìn mình có chút mơ màng, thong dong cười hỏi.

Trần Hy Hy vẫn không thu lại ánh mắt, nghĩ một chút liền cười đáp:

“Mỹ cảnh nhân gian hiếm có, không ngắm chẳng phải quá lãng phí sao?” nàng đột nhiên có hứng muốn trêu chọc hắn.

Lời này cũng không hoàn toàn là giả dối. Trước mặt nàng đây dù sao cũng là “khuynh thế chi dung” nam tử - gương mặt khiến thế nhân phải điên đảo. Còn không phải trả tiền, tội gì mà không ngắm?

Mỹ cảnh nhân gian? Là nói hắn ư? Triệu Minh nghĩ thầm.

Những tưởng Triệu Minh sẽ trừng mắt nói nàng ăn nói lỗ mãng, không ngờ chỉ thấy hắn cười nhẹ một tiếng, tròng mắt đen láy dịu dàng nhìn nàng:

“Vậy nàng cứ ngắm đi! Đằng nào sau này bản cung... chả là của nàng.”

“...”

Trong đầu Trần Hy Hy “ầm” một tiếng. Triệu Minh vừa nói gì vậy?

Không phải trước nay nam nhân đều muốn “bá Vương ngạnh thượng cung”, nói nữ nhân là của họ sao? Sao hắn lại nói ngược như vậy?

Nếu là nam nhân khác nói câu này, Trần Hy Hy chắc chắn sẽ khinh bỉ cho rằng hắn là kiểu trai lơ thích lấy lòng nữ nhân, nhưng tin nàng đi, câu này phát ra từ khuynh thế chi dung Triệu Minh chỉ thấy đáng yêu, đáng yêu, và đáng yêu.

Trần Hy Hy đâu biết rằng, lúc nói câu này, vành tai của Triệu Minh đã hồng hồng. Mặc dù hắn không giỏi thổ lộ tình cảm, nhưng IQ hắn cao, vẫn biết rằng vừa rồi mình đã nói cái gì. Nếu để bọn thuộc hạ biết, trong lòng Triệu Minh bộp chộp, không chừng hắn sẽ đóng cửa ở lì trong Đông cung mất.

Cuối cùng vẫn là Trần Hy Hy lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, cau mày nói:

“Thái tử nói đùa sao? Ta làm sao dám độc chiếm ngài chứ? Ngài là nam nhân của thiên hạ!”

Đùa thế đủ rồi, nàng vẫn là một con người có lý tưởng của riêng mình. Tuy rằng nàng thích hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc có thể chấp nhận mọi thứ về hắn!

Bình Luận (0)
Comment