Ánh Sáng Trắng

Chương 81

Giống như các nước lân bang, Hạ quốc hiện tại cũng đang hòa mình trong không khí tưng bừng, nhộn nhịp của năm mới.

Mấy trăm năm nay, Hạ quốc vẫn luôn giữ vững vị trí cường quốc của mình, cùng với Đại Nam quốc long hổ giao tranh hòng thống nhất thiên hạ. Hiện tại, có lẽ muôn dân cũng không ngờ rằng, sắp tới hai nước lớn sẽ chính thức liên minh, cùng nhau đứng trên một chiếc thuyền.

Liệu thiên hạ này sẽ về tay ai? Xem ra còn khó mà nói rõ!

Hoàng cung Hạ quốc ánh nến sáng rực, đầu năm Hạ hoàng tổ chức yến tiệc, cho gọi toàn thể các quan viên vào cung cùng ăn mừng, đến tận nửa đêm mới tan cuộc.

Những chiếc đèn lồng khoác lên mình lớp sơn đỏ bóng bẩy, yểu điệu soi bóng trên mặt hồ gần đó. Trong không khí se lạnh pha chút ẩm ướt của sương tuyết còn thoang thoảng mùi hương thanh khiết của hoa mai.

Vĩnh Ninh Cung đèn vẫn còn sáng. Hạ nhân trong cung mấy hôm nay cũng được chủ tử cho nghỉ ngơi rất sớm để đón Tết. Bọn họ không quen nhàn rỗi, nên năm nào cũng vậy, cả đám người hầu đều rủ nhau chơi cá cược, nhóm lại thích lên lầu cao ngắm pháo hoa. Tiếng cười vui vẻ vang lên, càng đem đến cho hoàng cung vốn u ám thêm một phần tươi mới.

Trước gương đồng, một người con gái đang chậm rãi ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt luân của mình.

Nàng chống hai tay lên má, chớp chớp mi dài, đôi mắt long lanh hiện lên chút lo lắng, chút ưu phiền, lại có chút mong đợi.

Tiểu nha hoàn bên cạnh thấy chủ tử đã duy trì hành động ấy gần một nén nhang, chỉ ngước mắt say mê ngắm nhìn hình bóng mỹ lệ phản chiếu trong gương đồng. Nàng tên Văn Trân, từ nhỏ đã may mắn được theo hầu công chúa. Mặc dù chỉ là thân phận cung nhân hèn mọn, nhưng nàng ta cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Công chúa đối xử với nàng rất tốt, từ đó địa vị của nàng cũng cao hơn hẳn một bậc với những người hầu cận khác. Đừng nói là đám cung nữ, thái giám cấp thấp khi gặp nàng phải tự khom mình cúi đầu, đến cả những phi tần bát phẩm như đáp ứng, thải nữ, canh y còn phải nhún nhường nàng mấy phần.

Đúng là giang sơn nào anh hùng nấy!

Khụ! Nàng tất nhiên không phải anh hùng gì cả, những gì nàng có được hiện tại đều nhờ đại ân đại đức của công chúa.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Phương Như Ý là công chúa được sủng ái nhất Hạ quốc. Khắp thiên hạ này, có biết bao vương tôn công tử muốn hỏi cưới nàng, không chỉ vì dung mạo và tài hoa hơn người của người con gái ấy, mà còn bởi của hồi môn hậu hĩnh từ hoàng đế Hạ quốc.

Nói cách khác, nếu có được sự ủng hộ từ Hạ quốc, những nước bé nhỏ có thể dựa hơi để ổn định triều chính, từ đó lãnh thổ sẽ không phải chịu sự dòm ngó, cuộc sống xa hoa của hoàng thất vương triều ấy mới được duy trì.

Nhưng mà, đã theo hầu công chúa từ nhỏ, Văn Trân hiểu rất rõ người mà nàng ấy luôn tâm niệm. Xét cả về điều kiện khách quan mà nói, thiên hạ này, cũng chỉ có khuynh thế chi dung Triệu Minh – thái tử của Đại Nam quốc mới lọt vào mắt xanh của công chúa.

“Văn Trân, ngươi nói xem, liệu chàng ấy có thích ta không?”

Tiếng nói mềm mại thánh thót của giai nhân bỗng truyền đến, trên gương mặt tuyệt mỹ thấp thoáng sự bối rối lẫn lo lắng đan xen.

Văn Trân cười nhẹ một tiếng, nàng cầm chiếc lược ngà chải lên mái tóc mềm mượt như mây của thiếu nữ, ánh mắt say đắm nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành trong gương đồng, đáp:

“Đương nhiên rồi, người là nữ tử có tài mạo song toàn nhất thế gian này. Nô tỳ tin chắc Thái tử Đại Nam quốc sẽ yêu thương công chúa thôi.”

Chẳng phải có câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” sao? Công chúa của nàng quốc sắc thiên hương, tài hoa như vậy, có nam tử nào có thể cưỡng lại được mị lực bức người của nàng ấy chứ?

Lại nói, Đại Nam quốc Thái tử tâm mang thiên hạ, nếu có được công chúa, chẳng phải càng như hổ mọc thêm cánh sao?

“Mong là như vậy.” Phương Như Ý khẽ cười, ngón tay trắng nõn chạm lên miếng ngọc bội trước ngực, mắt đẹp cong cong tựa vầng trăng khuyết, nói không lên lời mỹ lệ.

“Cũng không biết chàng còn nhớ ta không nhỉ?”

Nói đến đây, hai rặng mây đỏ bỗng hiện trên gò má trắng mịn, nàng giở bức họa vẽ người trong lòng ra, trái tim khẽ đập nhộn nhịp. Chỉ một bức họa thôi cũng thể hiện khí phách ngạo nghễ, duy ngã độc tôn* của người quen nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay.

Văn Trân theo tầm mắt chạm đến bức họa, trong lòng thật hâm mộ, nam tử xuất chúng như vậy mới thực xứng đôi với công chúa của nàng chứ!

Hai người này, còn không phải sinh ra để dành cho nhau đi!

“Nhớ hay không nhớ, chẳng phải cuối cùng muội vẫn được như ý nguyện, gả cho Thái tử Đại Nam quốc sao?”

Đột nhiên, một giọng nói từ tính cuốn hút vang lên, thanh âm thản nhiên mang theo một chút chế giễu.

“Điện hạ.” Văn Trân thấy thân ảnh tôn quý ở cửa, lập tức cúi đầu hành lễ, khóe môi còn mang theo nét mừng rỡ.

Thiên hạ này, xem chừng chỉ có điện hạ và Đại Nam quốc Thái tử là rồng giữa loài người. Một người quý khí áp đảo quần phương, một người thoát tục chấn kinh thiên hạ. Hai người này, chẳng cần làm động tác gì, cũng đủ khiến thế nhân sẵn sàng quỳ dưới chân họ.

“Hoàng huynh...” Phương Như Ý kinh ngạc nhìn người tới, nàng cẩn thận cuộn bức họa lại, nhón chân bước đến gần hắn: “Sao huynh lại đến đây?”

Không phải phụ hoàng tổ chức tiệc mừng đầu năm sao, chẳng lẽ đã tan rồi?

Phương Hạo Thiên tự nhiên ngồi xuống trường kỉ, Văn Trân lập tức vui vẻ pha trà. Nàng biết Thái tử thích nhất là trà hoa mai pha sương, nên sáng nào cũng dậy thật sớm treo bình sứ trước cành hoa để hứng những giọt sương tinh khiết nhất. Mặc dù không phải Thái tử ngày nào cũng đến, nhưng Văn Trân đã luyện thành thói quen này rồi.

Nàng biết rõ, việc triều chính mà Thái tử phải gánh vác rất nhiều, rất ít có thời gian nghỉ ngơi. Vì thế, Văn Trân hi vọng bất kì lúc nào Thái tử đặt chân đến Vĩnh Ninh cung cũng được thư thái, thả lòng tâm hồn.

Phương Hạo Thiên đưa tay nhận lấy ly trà hoa mai, hương thơm thanh khiết nhẹ nhàng lan tỏa trong cung. Hắn như thường lệ chỉ nhấp một ngụm, mắt phượng khẽ đảo qua khuôn mặt tiểu nha hoàn, mỉm cười gật đầu:

“Có tiến bộ.”

Phương Như Ý khẽ nhéo tay Văn Trân, đôi mắt như ngọc nhẹ nháy, dường như muốn nói: “Sướng nhất là ngươi rồi đó.”

Nha đầu này có ý với hoàng huynh, nàng biết chứ. Mấy lần nàng định xin phụ hoàng phong cho Văn Trân lên làm thượng cung, từ đó có thể giúp nàng gả vào Phủ Thái tử làm Trắc phi, nhưng nha đầu này lại kiên quyết từ chối, nói không mơ tưởng trèo cao, chỉ muốn cả đời hết lòng hầu hạ nàng. Phương Như Ý khuyên nhủ mấy lần, nha đầu này vẫn kiên định như vậy.

Cuối cùng, nàng nghĩ rằng, dù cho có gả vào Phủ Thái tử, chưa chắc Văn Trân đã có thể cùng đám thiếp thất hồ ly kia tranh giành ân sủng. Hoàng huynh đối với chuyện thê thiếp vẫn luôn lạnh nhạt, không chừng gả vào đó, Văn Trân sẽ sớm tuyệt vọng mà sinh bệnh thôi.

Nàng không muốn tiểu nha hoàn theo hầu bên mình phải ôm nỗi tơ tình, dần dần héo tàn ở nơi ấy.

Có những thứ, không nhất định cứ phải đạt được mới có thể hạnh phúc.

Có thể, tình chỉ đẹp khi hãy còn dang dở...

Phương Hạo Thiên đặt nhẹ ly trà còn hơn phân nửa xuống, nhìn Phương Như Ý, đáy mắt hàm chứa ý vị chế giễu:

“Nghe nói muội cứ thơ thẩn một mình trước gương đồng, người làm hoàng huynh như ta đương nhiên phải đến xem thử rốt cuộc là có chuyện gì rồi?”

“Hoàng huynh...” Nàng líu lưỡi, huynh ấy lúc nào cũng giễu cợt nàng. Biết rõ nàng thương nhớ Thái tử Đại Nam quốc mà...

Không biết cung nữ nào lắm chuyện kể với huynh ấy chuyện này nữa...

Phương Hạo Thiên tùy ý liếc mắt qua bức họa đặt ngay ngắn trên bàn, làn môi đỏ thẫm thấp thoáng một chút suy tư, cười nói:

“Chuyện ta hứa với muội, ta đã làm rồi. Như Ý, tháng tới muội gả sang đó, nhất định phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình. Hãy nhớ, đằng sau muội, là huynh, là Hạ quốc lớn mạnh.”

Phương Như Ý mỉm cười gật đầu, thế nhưng trong mắt đã nổi một tầng nước. Hoàng huynh, huynh ấy đang muốn nói với nàng, bất kể có xảy ra chuyện gì, huynh ấy, Hạ quốc vẫn luôn là chỗ dựa cho nàng.

Phải xa nơi đã gắn bó với mình suốt mười sáu năm qua, thứ duy nhất có thể bảo vệ nàng ở chốn hoàng cung tăm tối ấy, mãi mãi chỉ có thế lực hùng mạnh của Hạ quốc.

Một khi Hạ quốc vẫn còn lớn mạnh, địa vị của nàng ở Đại Nam quốc mới được giữ vững. Bất kì ai cũng không thể lay động.

“Ta đến đây để nói cho muội một tin, một tháng sau hôn lễ của muội là sinh thần hoàng đế Đại Nam quốc, ta với danh nghĩa là Thái tử nước liên minh, cũng là hoàng huynh của Thái tử phi, đương nhiên phải đến chúc mừng. Thế nên...”

Phương Hạo Thiên nói đến đây thì chợt im lặng, mắt phượng tràn ngập ý cười nhìn muội muội của mình.

Phương Như Ý mở to mắt ngạc nhiên, chỉ là sau đó, vẻ ngạc nhiên liền thay bằng sự vui mừng: “Thế nên... Thế nên sắp tới... có phải huynh sẽ cùng muội sang Đại Nam quốc không?”

Thấy Phương Hạo Thiên gật nhẹ đầu, trong lòng Phương Như Ý như có một dòng nước ấm chảy qua.

Có lẽ, đối với bất kì ai phải đến một nơi xa lạ, không có thân thích, không biết tập tục nơi đấy ra sao, không có thứ gì quan trọng hơn khi được người thân tiễn đưa. Mà theo lời hoàng huynh nói, huynh ấy cũng ở lại Đại Nam quốc để tham dự sinh thần của hoàng đế, tức là nàng vẫn có thể gặp mặt huynh ấy suốt một tháng, đúng không?

Chú thích:

Duy ngã độc tôn*: riêng mình ta là nhất thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment