Phương Hạo Thiên!
Trần Hy Hy cười gằn, có thể lần đầu tiên ánh mắt hắn không có chủ ý đánh về phía nàng, nhưng lần này, nàng có thể khẳng định, hắn hoàn toàn cố ý!
Chợt nhớ vừa nãy hắn nói gì đó với Phương Như Ý, nàng còn thấy rõ nàng ta khẽ gật đầu mỉm cười, lẽ nào... chuyện này là chủ ý của hắn?
Cả người Trần Hy Hy bỗng chốc lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, nàng giương mắt lãnh đạm đáp lại đôi mắt phượng sắc bén kia, trong tâm đã gần như thông suốt mọi chuyện.
Ha! Phương Hạo Thiên ơi Phương Hạo Thiên, có phải ngươi đang muốn chứng minh với ta rằng, ngươi yêu thương muội muội ngươi đến mức nào, thậm chí còn không tiếc giở cả thủ đoạn?
Cái gì là khí huyết suy nhược, cái gì là không quen đi đường xa, chẳng qua chỉ là cái cớ để buộc Triệu Minh đưa muội muội ngươi rời tiệc, sớm có thời gian bên nhau, đúng không?
Ta phải thừa nhận rằng, ngươi quả thực rất cao tay đấy!
Chọn ngay thời điểm lúc ấy, thứ nhất, có thể khiến mọi người trong đại điện dành toàn bộ tâm tư vào Phương Như Ý, cũng ngấm ngầm khẳng định chỉ có nàng ta mới xứng đáng làm Thái tử phi của Thiên triều. Thứ hai, hạ bệ nàng, đây mới là mục đích thực sự của hắn!
Phương Hạo Thiên, chắc chắn hắn đã biết nàng là người được ban hôn với Triệu Minh từ trước, còn là người thu được dân và quân tâm qua hai cuộc chiến bảo vệ Thiên triều. Thế nên, dùng cách này, chính là muốn thẳng tay tát vào mặt nàng, thâm sâu hơn, hắn còn lợi dụng những ánh mắt châm chọc và thương hại kia để gián tiếp chặt gãy lòng kiêu ngạo của nàng, phải không?
Ngươi đang muốn nói với ta, có công lớn thì thế nào, mãi mãi cũng không thể nào vượt qua được công chúa tôn quý của nước Hạ?
Không hổ là người được thiên hạ đồn đại sánh ngang với Triệu Minh! Tâm tư sâu sắc, kín kẽ đến khôn lường, có thể lặng lẽ giết người mà bên môi vẫn điềm nhiên mỉm cười!
Trần Mộc Tâm nhìn một màn vừa nãy, thâm tâm cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng lúc trước Thái tử là người nàng thương, nhưng kể từ lần được ban hôn với Thượng Quan Duy, nàng đã dần dần chết tâm với người ấy rồi. Huống hồ, Thái tử và Hy Hy có ý với nhau, nàng tất nhiên sẽ không cố chấp níu giữ một thứ tình cảm mà nàng biết rằng, mãi mãi sẽ không có kết quả.
Nhưng ngay thời điểm nhìn thấy Thái tử thản nhiên không đáp lại ánh mắt của Hy Hy, nàng biết, đó chắc chắn sẽ là một đả kích với muội ấy. Tâm tư thái tử trước nay đều kín đáo, sâu sắc đến nỗi không ai có thể nhìn thấu, nàng hoàn toàn không đoán ra, hành động ấy của người là có ý gì?
Không khỏi đưa mắt lo lắng nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, trên mặt muội ấy hiện giờ chỉ tồn tại duy nhất sự bình tĩnh như thường lệ.
“Hy Hy...” Trần Mộc Tâm vừa mở miệng định an ủi thiếu nữ, nhưng thiết nghĩ, chuyện này, đừng nên nhắc lại thì hơn.
Nàng không muốn muội ấy phải phiền lòng hơn nữa.
***
Dạ tiệc phải đến nửa đêm mới dần tan cuộc.
Trăng đã lên cao, một mình tỏa sáng trên bầu trời đen thẫm, kiêu hãnh soi bóng dáng xinh đẹp xuống trần gian.
Hơi lạnh ban đêm từ từ xâm chiếm trong từng lớp không khí, chẳng mấy chốc, dưới cái ẩm ướt của tiết trời đầu xuân, những làn sương buốt lạnh đã bung mình sinh sôi, thấm đượm trên các lá cây.
Trần Hy Hy đứng lặng trên cây cầu bắc qua hồ sen trong ngự hoa viên. Vừa nãy Trần Mộc Tâm ngỏ ý muốn cùng nàng về phủ Thượng Thư, nhưng nàng từ chối, lấy lý do là hơi nhức đầu do uống rượu, muốn ra đây hít thở một chút.
Lúc ấy, nàng thấy rõ nét mặt Trần Mộc Tâm nén một tia thở dài, nhưng Trần Hy Hy chỉ cười nhạt, dứt khoát bước đi.
Mặt hồ truyền đến hơi lạnh phả vào thân mình mảnh mai của thiếu nữ. Trần Hy Hy thoáng rùng mình, cảm nhận rõ cái lạnh đang thâm nhập vào thân thể, cũng đem đầu óc rối mù của nàng thêm một phần thanh tỉnh.
Nhẹ nhàng vươn tầm mắt về phía xa, ở đằng kia chính là cung điện dành cho đoàn người Hạ quốc, có thể nói là so với tẩm cung của phi tần nhất phẩm chỉ có thể xa hoa hơn chứ không kém.
Lần liên hôn này, quả thực hoàng đế đã rất dụng tâm!
Trần Hy Hy chống tay vào lan can gần đó, bỗng nhìn đến ánh đèn vẫn còn rực sáng ở Chiêu Dương cung, trước ngực đột nhiên như bị đè nặng, đau đớn đến hít thở có chút không thông.
Nàng còn tưởng rằng, sau khi đưa Phương Như Ý trở về cung, Triệu Minh sẽ trở lại yến tiệc, nên nàng đã cố gắng nán lại đến phút cuối chờ hắn.
Nhưng tại sao, tại sao cuối cùng hắn vẫn không trở lại? Lẽ nào cả một khoảng thời gian dài như vậy, hắn đã ở tại Chiêu Dương cung, ở bên cạnh chăm sóc Phương Như Ý ư?
Có lẽ do rượu đã ngấm, tầm mắt thiếu nữ có chút mơ màng nhìn về phía xa, chỉ có đầu óc vẫn bảo trì vẻ thanh tỉnh trầm tĩnh.
Nàng bật cười, bật cười vì bản thân sao lại chậm thích ứng với hoàn cảnh như vậy? Chỉ một Phương Như Ý đã làm nàng dao động đến mức này rồi sao, rồi sau này để cân bằng quyền lực trên triều, xung quanh Triệu Minh sẽ còn vô số giai lệ, nàng sẽ thế nào đây?
Trần Hy Hy ơi, hãy nhớ, trên vai cả ngươi và hắn, chính là số mệnh của Thiên triều. Ngươi đã chọn con đường này, thì chỉ có thể chấp nhận bước về phía trước.
Ngươi có thể chán nản, cũng có thể hối hận, nhưng không được phép gục ngã!
Nếu không, ngươi mãi mãi không xứng đáng đứng bên cạnh hắn!
“Vi sương thê thê điệm sắc hàn.
Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt”*
Trong bóng đêm thanh tĩnh, âm điệu trầm ấm kia cất lên như một viên đá thả mạnh vào hồ nước lặng lờ, kéo theo những đợt sóng không ngừng xuất hiện.
Vạt áo trắng thanh khiết nổi bật trong màn đêm đen thẫm, ống tay áo bay phiêu diêu theo từng cơn gió, cuốn theo cả hương thơm của hoa mai lan tỏa trong không khí.
Ánh mắt trong suốt của thiếu nữ thản nhiên mà lạnh lùng nhìn người kia, những sợi tóc hai bên trán không ngừng trêu đùa nàng, khẽ khàng lay động.
“Hạ quốc thái tử cũng có nhã hứng đến đây thưởng nguyệt sao?”
Phương Hạo Thiên mỉm cười nhẹ nhàng, hắn chỉ đứng cách nàng năm bước chân, thế nhưng từ đôi mắt phượng kia, nàng không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì. Vừa rồi hắn cất lên hai câu thơ kia, phải chăng là đang muốn châm chọc nàng?
Ha, thật hay cho câu: “Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt!”
Hắn có thể thản nhiên chà đạp nên nỗi lòng của người khác như vậy ư?
Phương Hạo Thiên ung dung đáp lại ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ. Từ lúc trên yến tiệc, hắn đã cảm thấy người con gái này có chút quen thuộc. Vốn trí nhớ của hắn rất tốt, sau khi cẩn thận rà soát lại một phen, hắn mới liên hệ nàng với vị Trần huynh lần trước.
Từ khuôn mặt, dáng người, đến khí chất đều giống hệt nhau. Bảo sao lần đấy hắn có cảm giác Trần huynh kia trông giống một nữ nhân, hóa ra là vì nàng ta thật sự là con gái. Lúc ấy hắn dịch dung, đương nhiên hiện giờ gặp lại, nàng cũng không nhận ra.
Không ngờ rằng lần này tương phùng, hai người bọn họ phải dùng thân phận thực sự để đối đầu với nhau.
Cố nhân gặp lại, vốn là nên cùng thưởng nguyệt đối tửu, đáng tiếc, bọn họ đều là người quá mức lý trí, chỉ đành vạch rõ khoảng cách giữa đối phương.
Phương Hạo Thiên nghĩ đến đây, chợt bắn một tia sắc bén về phía thiếu nữ.
Khoảng cách gần như vậy, Trần Hy Hy rõ ràng cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ từ người này, trong đầu cũng nhanh chóng truyền đến một thông tin: Hắn muốn giết nàng!
Trần Hy Hy đâu phải kẻ chưa từng nếm trải mùi vị này, thế nên, nàng chỉ bình tĩnh đón nhận hơi thở tử vong kia, nâng lên mi dài tỏ vẻ cảm thán:
“Ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không ngờ có thể khiến Hạ quốc Thái tử đây động sát khí như vậy?”
Nụ cười của thiếu nữ điềm nhiên mà rực rỡ, không hiểu sao thời khắc ấy, Phương Hạo Thiên lại cảm thấy nụ cười kia so với ánh trăng đêm nay còn diễm lệ thanh khiết hơn nhiều.
Lần đầu tiên, có người con gái không hề run sợ trước áp lực từ hắn, còn có thể thản nhiên giương mắt chống lại hắn!
Đáy mắt vốn tĩnh lặng nổi lên một chút xao động, lại nhanh chóng khôi phục sự trầm tĩnh, Phương Hạo Thiên lạnh lùng nhìn thiếu nữ:
“Nếu bản cung muốn giết ngươi, hiện tại, ngươi nghĩ mình có thể thoát được không?”
Trần Hy Hy khẽ suy tư, tầm mắt đảo khắp xung quanh một lượt, hiện tại nơi này, chỉ có duy nhất hai người.
Đúng rồi! Nếu hắn giết nàng, tin chắc có thể im hơi lặng tiếng mà không để ai phát giác ra, đúng không? Nàng có thể khẳng định, quanh đây chắc chắn còn có người của Phương Hạo Thiên ẩn nấp. Những người này đều vì an nguy của hắn. Vậy... lời vừa rồi...
Uy hiếp!
Hắn đang uy hiếp nàng!
Nhưng... hắn muốn uy hiếp điều gì?
Phương Hạo Thiên thấy nàng dường như đã hiểu mục đích của mình, hắn đột nhiên tiến thêm một bước gần nàng, dùng giọng điệu trầm ấm nhấn mạnh từng chữ:
“Tốt nhất ngươi nên từ bỏ đi, bởi vì Như Ý và Thái tử Đại Nam, hai người bọn họ vốn dĩ đã thuộc về nhau rồi!”
Trần Hy Hy nghiến răng... thì ra, đây là chuyện hắn muốn uy hiếp nàng ư? Cảnh cáo nàng không được tranh sủng với Phương Như Ý?
Thuộc về nhau?
Ha!
Dù lý trí đã không ngừng thôi thúc Trần Hy Hy phải thật bình tĩnh trước con người này, nhưng những lời độc ác kia như những ngọn lửa ma chướng quét qua tâm can nàng, thổi bùng trong lòng thiếu nữ từng cơn uất giận.
Bởi thế, trong chớp mắt, khi Phương Hạo Thiên vẫn còn đang âm thầm nắm bắt tâm tư của thiếu nữ, bỗng trước cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Ánh sáng sắc lạnh từ chủy thủ chói lóa dưới màn đêm, trong không khí, dường như mùi vị sát khí đã trở nên nồng đậm, sẵn sàng giết chết bất cứ ai.
Ngay lúc đó, xung quanh bỗng truyền đến tiếng hô kinh hoảng, lại bị Phương Hạo Thiên can ngăn trở về.
Quả đúng như nàng dự đoán, quanh đây có người của hắn!
Phương Hạo Thiên không hề sợ hãi, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nhưng đáy mắt đã nổi lên một tầng nguy hiểm:
“Thái tử phi Đại Nam quốc quả nhiên là lớn mật hơn người, ngươi dám giết bản cung?”
Trần Hy Hy mỉm cười đáp lại, trong mắt chứa đầy băng lãnh cùng thị huyết, bàn tay trắng nõn vẫn giữ nguyên chủy thủ trước cần cổ hắn.
“Hạ quốc Thái tử nghĩ như vậy à? Nhưng ngươi thấy sao nếu ta nói, tất cả là vì ta tự vệ?”
Hừ! Một nữ tử không có chút nội lực nào như nàng, sao có thể đấu với Phương Hạo Thiên công lực thâm hậu, đó là còn chưa kể đến đám người đang âm thầm ở trong bóng tối kia!
Phương Hạo Thiên híp mắt, dường như có chút tán thưởng, bình thản hỏi:
“Tự vệ? Ngươi lấy lý do gì để nói bản thân tự vệ?”
Trần Hy Hy tiến sát hắn một bước, cong môi cười:
“Đêm khuya trăng thanh gió mát như vậy, Hạ quốc Thái tử quá chén không tránh khỏi khó kìm được lý trí. Ta vì muốn bảo vệ trong sạch của bản thân, trong lúc hoảng loạn lỡ tay đâm chết ngài, ngài thấy sao?”
Phương Hạo Thiên nghe xong, đáy mắt nhen nhóm một tia cuồng nộ!
Nữ tử này, vì đạt được mục đích mà trong sạch của bản thân cũng có thể không cần!
Tốt, tốt, tốt!
Đủ ngoan độc!
Đủ tàn nhẫn!
Phương Hạo Thiên suy tư, nhìn gương mặt lạnh lùng của thiếu nữ, đột nhiên rướn người bước về phía nàng. Trần Hy Hy kinh hãi, không nghĩ hắn lại thực sự muốn tìm chết như vậy, lập tức hoảng loạn cầm chếch chủy thủ, nhưng vẫn là để lại một tia máu trên cổ hắn.
Hai mắt Trần Hy Hy mở to, nhưng nàng còn chưa kịp định thần thì thân ảnh bạch y trước mắt bỗng áp sát vào nàng, đem cả người nàng đập mạnh vào thành lan can gần đó, một tay cầm chủy thủ của nàng bị bàn tay to lớn kia siết chặt. Sức mạnh cưỡng hãn gần như muốn nghiền nát nàng!
“A!”
Chú thích:
Hai câu thơ trích trong "Trường tương tư kỳ 1" của Lý Bạch.