Ánh Sao Ban Ngày

Chương 19

Giờ đây Thả Hỷ cảm thấy rằng, tất cả mọi tình yêu trên thế gi­an này, trong mười cái thì cũng phải có đến tám, chín mối tình cầu chẳng được, ước chẳng thấy. Cho dù bạn có xuất sắc như thế nào thì về phương diện tình cảm, khi bạn đang yêu, vẫn cảm thấy mình nhỏ nhoi, không đáng kể.

***

Giờ đây, người mà Cố Thả Hỷ sợ gặp nhất chính là Ngô Hoạch. Có thể tránh được, cô đều tìm cách tránh né, nếu bắt buộc phải giáp mặt nhau, cô cũng chỉ chào hỏi một câu, tuyệt đối không nói thêm câu thứ hai. Thả Hỷ cẩm thấy nếu nói thêm câu gì đó, cô khó có thể tránh khỏi lời xin lỗi. Cũng biết rằng giả bộ làm ngơ cũng chẳng vẻ vang gì nhưng Thả Hỷ không đủ dũng khí để thừa nhận rằng, cô không thể trao trả lại Triệu Vĩ Hàng cho Ngô Hoạch. Dù cô ấy có lý do gì hết sức thuyết phục đi nữa thì Thả Hỷ cũng không thể chủ động rời xa anh. Tiến lên hay lùi bước thì vẫn là kết cục ấy, tuy nhiên, Thả Hỷ không muốn mình chủ đông, hãy cứ để Triệu Vĩ Hàng tự quyết định vậy.

Buổi trưa, khi đang cùng Hoàng Ngải Lê đến nhà ăn ăn cơm, hai cô bỗng gặp Ngô Hoạch đang ngồi trên xe của Kiều Duy Nhạc. Hoàng Ngải Lê buông một câu: “Không biết tự trọng”, rồi bỏ đi trước, để mình Thả Hỷ đứng lại chào hỏi họ theo phép lịch sự.

“Đã lâu không gặp, hai người ra ngoài ăn à?” Thả Hỷ muốn kéo tay Hoàng Ngải Lê lại nhưng không dám, đành đứng ngây ra đó vừa nhìn theo Ngải Lê vừa tìm cách ứng phó.

“Anh qua đây có chút việc, muốn mời hai người đi ăn cơm.” Có vẻ tâm trạng của Kiều Duy Nhạc đang rất tốt. “Lên xe đi”. Nói rồi, anh xuống xe, mở cửa cho Thả Hỷ.

“Không cần đâu, em đã hẹn với cô giáo Hoàng rồi, để hôm khác em sẽ mời mọi người.” Thả Hỷ vội lùi lại một bước rồi nghĩ thầm, cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này quả có chu đáo thật nhưng cô không thể không hiểu biết đến nỗi làm lỡ buổi hẹn hò của người ta.

“Đi thôi, bọn anh cũng vừa ở trong khoa ra nhưng không gặp em, đang định gọi điện cho em đấy.” Câu nói của Kiều Duy Nhạc khó mà phân biệt thật hay giả nhưng xem ra khá chân thành.

“Lên xe đi, lâu rồi cũng không có dịp ăn cùng nhau”, Ngô Hoạch cũng xuống xe, đứng bên cạnh Thả Hỷ nói.

Ngô Hoạch cũng đã có lời rồi, Thả Hỷ đành phải bước lên xe. Ngồi trên xe, Thả Hỷ chỉ yên lặng nghe hai người kia nói với nhau vài câu đơn giản, tuyệt đối không góp chuyện.

Kiều Duy Nhạc mời hai người đi ăn món Thái. Trước đây, Thả Hỷ chưa từng nếm đồ ăn của Thái nên lần này chỉ chuyên tâm vào việc thưởng thức, càng tránh được việc lỡ lời nói năng lung tung, chỉ cần ậm ừ trả lời cho đủ là được rồi. Hai người bọn họ bỗng nhiên lại nói chuyện về Triệu Vĩ Hàng, cũng chẳng biết bọn họ đang nghĩ gì nữa. Đôi khi Thả Hỷ cũng thấy ngạc nhiên, cô rất ít khi thấy Triệu Vĩ Hàng đi chơi cùng bạn bè, hình như anh chẳng cần phải gi­ao lưu để gắn kết tình bạn thì phải.

Ngô Hoạch ra ngoài nghe điện thoại, Kiều Duy Nhạc tiếp thêm thức ăn cho Thả Hỷ: “Em sao vậy, đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên nữa”. Mặc dù số lần Thả Hỷ tiếp xúc với Kiều Duy Nhạc không nhiều nhưng cả cô và anh đều cảm thấy rất dễ thân thiết, khi nói chuyện không cần phải rào trước đón sau gì cả.

“Là do cô ấy muốn mời em, em nghĩ là anh cũng thích thế à!”, Kiều Duy Nhạc cũng không khách khí.

“Ờ”, Thả Hỷ lại thở dài. Có lẽ Ngô Hoạch cũng đã nhìn ra được những hành động, cử chỉ bất thường của cô.

“Hai người sao vậy?”

Thả Hỷ cầm khăn ăn lên, lau hai bên miệng, cũng may là đồ ăn Thái rất ngon, nếu không e rằng cô sẽ ăn mà chẳng biết mình đang ăn gì nữa. “Không có gì.” Chuyện của Ngô Hoạch, tốt nhất cứ để cô ấy quyết định xem có nên nói hay không.

“Giấu làm gì! Mời em ăn cơm, chẳng lẽ một câu nói cũng không có hay sao?”, Kiều Duy Nhạc vẫn kiên trì hỏi.

Thả Hỷ khẽ nghiến răng: “Anh có biết hồi trước vì sao họ chia tay nhau không?!”. Ngữ khí của cô cũng không phải dùng để hỏi.

“Ồ? Em biết à?” Kiều Duy Nhạc chưa kịp nói thêm câu gì thì Ngô Hoạch bước vào, anh đành liếc mắt ra hiệu cho Thả Hỷ rằng chuyện này để sau hãy nói.

“Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”, Ngô Hoạch hỏi.

“Không có gì!”, hai người cùng đồng thanh đáp.

“Bí mật ghê nhỉ!”, Ngô Hoạch mỉm cười, “Tháng sau lãnh sự quán sẽ mở một cuộc triển lãm, cần mình giúp đỡ một số việc. Lát nữa sẽ có xe tới đón, mình phải đi trước. Duy Nhạc, anh đưa Thả Hỷ về trường nhé”.

Ngô Hoạch nói xong liền đi ra cửa chờ xe và nhất định không đồng ý để Kiều Duy Nhạc ra đợi cùng.

Thả Hỷ bỗng nói: “Người ta không cho anh cơ hội đâu!”.

“Ngay cả em cũng nhận thấy điều đó à?”, Kiều Duy Nhạch làm ra vẻ thờ ơ. “Từ trước đến nay vẫn vậy mà, anh cũng quen rồi.”

“Em cảm thấy anh không thực sự theo đuổi người ta.” Nói xong, Thả Hỷ lại thấy mình hơi nhiều chuyện.

“Ngay từ hồi học cấp hai, anh đã quen biết cô ấy rồi.” Kiều Duy Nhạc mỉm cười nhưng Thả Hỷ lại cảm thấy nụ cười đó rất nhạt.

“Hồi đó, bọn anh tham gia một cuộc thi tiếng Anh, ai qua được vòng loại sẽ phải tập trung cùng luyện tập trong một tháng, sau đó tham gia vòng thi Quốc gia. Phát âm của cô ấy không phải chuẩn nhất nhưng cô ấy là người dám nói nhất. Mỗi lần đứng lên phát biểu, ánh mắt cô ấy sáng long lanh, trông rất xinh.”

“Bạn gái còn nhỏ như vậy mà anh cũng dám nhớ nhưng kia à.” Hồi học cấp hai, Thả Hỷ còn chưa có được sự điệu đà như vậy, lúc đó cô còn đang bị chìm ngập trong những lời mắng mỏ của Tần Mẫn Dữ.

“Thì cũng chỉ nhớ nhung vậy thôi, cũng không dám có biểu hiện gì. Hồi đó Ngô Hoạch đanh đá lắm, ai đối đầu với cô ấy thì chỉ cầm chắc phần thua. Ngô Hoạch hồi đó cũng rất ghét anh.”

“Tại sao?”

“Ai mà biết được. Sau đó, khi cô ấy và Triệu Vĩ Hàng ở bên nhau, bọn anh có cơ hội gặp lại, cô ấy đã biến thành thỏ trắng.”

Thả Hỷ mỉm cười, cô đã nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe của Ngô Hoạch khi cô ấy khóc, đúng là giống thỏ trắng thật. “Thế trước đó cô ấy là gì?”

“Trước đó à? Trước đó cô ấy là một con thỏ trắng cải trang.” Câu nói của Kiều Duy Nhạc khiến Thả Hỷ nhớ lại ấn tượng của cô đối với anh ta, họ có sự tương đồng khi đánh giá người khác, thảo nào cũng dễ làm bạn hơn.

“Đúng rồi, sao ban nãy em lại nhắc tới chuyện chia tay của bọn họ?”

Rõ ràng Kiều Duy Nhạc không hề biết chuyện gì. “Không có gì, em chỉ tò mò thôi. Em nghĩ là anh biết.” Mặc dù biết rằng mình chuyển chủ đề hơi khiên cưỡng nhưng cũng chỉ còn cách đó, bởi trong hoành cảnh này, nếu nói ra mọi chuyện, không biết sẽ lại có những thay đổi gì.

“Hai người bọn họ chẳng ai nói gì.” Kiều Duy Nhạc nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh chỉ biết rằng, sau khi ra trường và đi làm một thời gi­an, Triệu Vĩ Hàng sang Đức nhưng chỉ đi có vài hôm đã thấy quay trở lại. Sau đó Triệu Vĩ Hàng kết hôn, anh có nhận được thiếp mời nhưng không tới dự”.

“Sao lại không đến? Triệu Vĩ Hàng kết hôn rồi, chẳng phải người vui sướng nhất là anh hay sao? Sao anh không sang Đức?”

“Vợ của bạn”, Kiều Duy Nhạc lắc lắc đầu.

Thả Hỷ ngạc nhiên tới độ há hốc cả miệng: “Anh đừng có nói với em rằng đến bây giờ anh cũng chỉ tự ôm nỗi nhớ mà thôi”.

Kiều Duy Nhạc lại gật đầu: “Anh cũng chẳng biết nữa”.

Thả Hỷ nói tiếp: “Bây giờ “vợ của bạn” là em cơ mà. Anh cũng chẳng phải là người nhìn ngoài thì thông minh nhưng bên trong thì ngu dốt chứ. Hơn nữa, thái độ của anh rất rõ ràng, đến em còn nhận ra được nữa là, nhưng sao hai người bọn họ đều giả bộ nhưng không biết vậy?!”. Triệu Vĩ Hàng còn giời thiệu bạn gái cho anh ta nữa, bây giờ nghĩ lại, xem ra đã ức hiếp người quá đáng rồi.

“Bọn họ đều lo anh sẽ buồn chán, còn lo sau này không thể làm bạn với nhau nữa.”

Thả Hỷ nhìn Kiều Duy Nhạc như đang nhìn một quái vật. Có lúc, cô và anh ta quá giống nhau, đều ngây thơ một cách kỳ lạ.

***

Giờ đây Thả Hỷ cảm thấy rằng, tất cả mọi tình yêu trên thế gi­an này, trong mười cái thì cũng phải có đến tám, chín mối tình cầu chẳng được, ước chẳng thấy. Cho dù bạn có xuất sắc như thế nào thì về phương diện tình cảm, khi bạn đang yêu, bạn vẫn cảm thấy mình nhỏ nhoi, không đáng kể. Chẳng có gì là có thể chỉ tự mình nắm giữ được, bao gồm cả suy nghĩ của chính mình.

Sự nín nhịn của Kiều Duy Nhạc quả thực đã khiến Thả Hỷ choáng váng. Âm thầm suốt mười năm, nguyên nhân chỉ vì đó là vợ của bạn, xem ra cũng có phần “ngu trung” (trung thành một cách mù quáng). Thả Hỷ liên tục tự dằn vặt, rốt cuộc, cô có nên chủ động phá vỡ ô cửa sổ bằng giấy đó không.

Chiều hôm đó, bà Khúc Văn Phương gọi điện bảo Thả Hỷ qua lấy ít đồ. Triệu Vĩ Hàng rất ít khi về nhà nên mỗi lần qua đó, Thả Hỷ thường ở lại ăn cơm tối xong mới về. Nếu hôm nào Triệu Vĩ Hàng về sớm, anh sẽ qua đó đón cô về cùng. Hai ông bà cũng vì mong nhớ Triệu Vĩ Hàng nên mới gọi Thả Hỷ đến.

“Mẹ, mẹ có biết Ngô Hoạch không?”, Thả Hỷ mở lời trước. Mấy ngày nay cô mới nghĩ ra, nếu bản thân cô cứ ôm khư khư một nỗi lòng đó, xem ra cũng không ổn. Mẹ chồng vốn là người rất quan tâm tới sức khỏe, nếu bà biết Ngô Hoạch, chắc chắn cũng biết được chuyện cô ấy bị bệnh.

Mẹ chồng không để lộ thái độ gì: “Bạn học của Triệu Vĩ Hàng đúng không? Sao vậy?”.

“Cô ấy là người yêu cũ của Triệu Vĩ Hàng, còn bị bệnh ung thư nữa.”

Quả nhiên, thái độ của mẹ chồng không phải kinh ngạc nữa mà chuyển dần sang lúng túng, mất tự nhiên.

“Mẹ biết nhưng không nói với Triệu Vĩ Hàng?”

Mẹ chông thở một hơi dài, bê cốc nước lên uống một ngụm, tay bà có vẻ run run.

“Hồi đó, hai đứa nói là sẽ cùng nhau đi Đức du học, mẹ không tán thành lắm. Với chuyên ngành của Triệu Vĩ Hàng thì đi Pháp tốt hơn nhưng vì nó thích, quyết tâm theo đuổi nên mẹ cũng không tỏ thái độ gì. Thả Hỷ, con cũng biết đấy, với tình cách của Triệu Vĩ Hàng, mẹ có can thiệp thì cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, hai đứa nó còn dự định sẽ cưới trước khi ra nước ngoài. Lần mẹ đi dự họp ở Bắc Kinh, Triệu Vĩ Hàng đã chính thức giới thiệu Ngô Hoạch với mẹ, lúc đó mẹ mới biết rằng, chúng nó đã sống với nhau như vợ chồng ở đó.”

Mặc dù đã biết tình cảm của họ trước đây rất sâu đậm nhưng khi nghe mẹ chồng nói ra những điều ấy, Thả Hỷ cảm thấy như có ai đó đang bóp nát trái tim mình, Cô chẳng nói được lời nào nữa.

“Ngô Hoạch là một cô gái thông minh, xinh đẹp nhưng trông rất yếu đuối. Cả đời mẹ đã gặp rất nhiều cô gái khéo léo như vậy, cũng không hy vọng trong gia đình mình sẽ có một người như thế, lúc nào cũng phỏng đoán suy nghĩ của mình, lựa theo ý mình. Nhưng mẹ và bố con đã bàn với nhau trước là sẽ không can thiệp vào quyết định của Triệu Vĩ Hàng, vì vậy lúc đó mẹ cũng không phản đối.

Ngô Hoạch tự đến tìm mẹ hai lần, lần đầu tiên là thay Triệu Vĩ Hàng đến thăm mẹ. Lần thứ hai là khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, cô ấy nói là muốn chia tay với Triệu Vĩ Hàng.”

Nói đến đây, xem ra bà Khúc Văn Phương đã bình tĩnh hơn rất nhiều. “Xét từ tận đáy lòng, mẹ không muốn Triệu Vĩ Hàng kết hôn cùng Ngô Hoạch, bởi vì dù chưa có những số liệu thống kê chứng minh rằng bệnh ung thư có thể di truyền nhưng nói chung là vẫn không tốt. Nhìn một cô gái trẻ phải đương đầu với một chuyện như vậy mẹ cũng thấy thương cảm. Lúc đó mẹ cũng nói rằng, hy vọng cô ấy sẽ sớm chữa khỏi bệnh để hai đứa sớm kết hôn.

Nhưng Ngô Hoạch không đồng ý. Ngô Hoạch nói rằng, trước đây mẹ cô ấy cũng bị ung thư vú, phải phẫu thuật cắt bỏ bộ ngực nhưng cuối cùng vẫn không giữ nổi tính mạng. Bố Ngô Hoạch chưa đợi đến hi mẹ cô ấy mất đã bỏ hai mẹ con mà đi. Cô ấy nói cô ấy rất tin tưởng Triệu Vĩ Hàng nhưng trước đây cô ấy đã từng tận tay chăm sóc mẹ, cô ấy không muốn để Triệu Vĩ Hàng phải trải qua cảnh đó. Cô ấy cho rằng, làm vậy sẽ hủy hoại hết những hồi ức đẹp. Mẹ cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của giới trẻ nữa. Lúc đó, Ngô Hoạch đã khóc và nói rằng, chính vì trong lòng còn nghĩ tới tình yêu nên mới cố gắng để tiếp tục sống. Nếu Triệu Vĩ Hàng ở bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ càng thấy đau khổ.

Lúc đó, mẹ cũng hồ đồ mà nhận lời Ngô Hoạch. Mẹ ra mặt phản đối chuyện của hai đứa, bắt Triệu Vĩ Hàng về thành phố này làm việc sau khi học xong. Còn về phần Ngô Hoạch, mẹ lo sắp xếp bệnh viện cho cô ấy ở Bắc Kinh rồi làm thủ tục phẫu thuật. Phẫu thuật xong thì đưa cô ấy sang Đức. Ngô Hoạch chỉ có một người dì là người thân duy nhất, cô ấy cũng là một đứa trẻ cô đơn.”

“Vì vậy mà Triệu Vĩ Hàng đã lạnh nhạt với bố mẹ?”

“Cũng không trách nó được vì lúc đó mẹ cũng có phần quá đáng, thủ đoạn gì cũng lôi ra ứng phó. Triệu Vĩ Hàng cũng không thể hiểu nỏi vì lý do gì mà mẹ chia rẽ hai đứa chúng nó. Nhưng hai năm sau đó, Triệu Vĩ Hàng đã dò hỏi được trường học của Ngô Hoạch ở bên Đức rồi nó bỏ sang đó. Không hiểu sao, nó chỉ đi sang đó vài hôm đã quay về, rồi sau đó, hai đứa con làm đám cưới.”

Sao kết thúc câu chuyện lại dừng lại ở phía cô vậy, Thả Hỷ nhủ thầm nhưng chính cô là người gợi lại chuyện cũ của nhà người ta, vì vậy cũng không thể nói được gì. Thả Hỷ đáp thêm vài câu rồi ra về, trong lòng đã sớm định liệu mọi việc.

***

Buổi tối, Triệu Vĩ Hàng vừa bước vào đã cảm thấy không khí trong nhà ngột ngạt một cách khác thường.

“Sao không mở cửa sổ ra?” Triệu Vĩ Hàng đưa tay bật công tắc điện thì thấy Thả Hỷ đang nằm ngây ra trên so­fa.

“À, quên mất”, Thả Hỷ ngồi thẳng dậy, “Triệu Vĩ Hàng, em có chuyện muốn nói với anh”.

“Được, nói đi.” Triệu Vĩ Hàng cất cặp rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh ngồi sang bên kia đi.” Thả Hỷ đẩy Triệu Vĩ Hàng. Không phải cô không muốn anh ngồi cạnh mình nhưng với tâm trạng hiện nay, cô sợ mình sẽ bất giác dựa vào anh. Như vậy sẽ càng khó nói ra câu chuyện mà cô đang không biết phỉa bắt đầu như thế nào này.

Triệu Vĩ Hàng không phản đối gì, anh ngồi sang ghế đối diện. Thả Hỷ nghiêm túc như vậy chắc vì có chuyện nghiêm trọng.

Thả Hỷ quyết định nói thẳng vào vấn đề chính: “Trước đây, Ngô Hoạch chia tay với anh là bời vì cô ấy mắc bệnh ung thư vú. Mẹ cũng vì nhận lời đề nghị của Ngô Hoạch nên mới giả làm người ác chia rẽ hai người. Bây giờ co ấy cơ bản đã khỏe mạnh và trở về tìm anh. Không ai muốn nói ra chuyện đó có lẽ là bởi vì em, em đã chiếm vị trí đó”.

Khi nói, mắt Thả Hỷ không rời khỏi đôi bàn tay đang để lên đùi. Cô chỉ cảm thấy rằng máu trong người mình khôgn còn chảy nữa mà đã dừng lại, đã đông đặc rồi.

Mãi một lúc lâu sau, Triệu Vĩ Hàng vẫn không nói gì. Thả Hỷ ngẩng đầu lên nhìn, anh vẫn đang ngồi ở ghế đối diện. Từ ánh mắt của anh, có thể thấy rằng anh đang cố gắng kiềm chế nhưgn cảm xúc dường như vẫn đang cuồn cuộn dâng lên.

Thả Hỷ thầm thở dài, cuối cùng cô vẫn thở dài, mỗi lần cố gắng thì cô đều phá vỡ hết mọi mơ ước. “Triệu Vĩ Hàng, anh không cần phải kiêng dè em đâu.” Trong giờ phút này, Thả Hỷ chỉ có thể nói được như vậy. Một khi trong lòng đã muốn anh từ bỏ cái cũ, xây dựng cái mới thì phải cho anh một không gi­an. Nếu cô cứ níu giữ lấy anh để anh lựa chọn thì đó là lừa dối tất cả kể cả mình.

Triệu Vĩ Hàng không nói gì, anh nhìn Thả Hỷ bằng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có nhưng thực sự anh đang muốn cười phá lên. Những người phụ nữ xung quanh anh, họ đều lấy tiêu chuẩn của họ để quyết định cho anh, dùng phán đoán của họ để phán đoán thay anh. Mẹ đã như vậy, Ngô Hoạch cũng đã như vậy, giờ lại đến lượt Thả Hỷ! Họ cứ nói rằng họ suy nghĩ cho anh nhưng có ai biết được rằng rốt cuộc anh đang nghĩ gì, có ai thèm quan tâm đến đâu!

Đàn bà con gái, toàn là những người làm ra vẻ rộng lượng. Cơn giận lại bốc lên, anh càng lúc càng không kiềm chế được cảm xúc, nếu không to tiếng quát nạt thì sẽ bị ngọn lửa tức giận đốt cho cháy rụi mất. “Thế nào là không cần phải kiêng dè? Cô thử nói xem, phải chăng là cô muốn tôi ly hôn với cô, bắt đầu lại với Ngô Hoạch, hay là không cần để ý đến cô, cứ bắt cá hai tay?!” Vừa dứt lời, Triệu Vĩ Hàng xách cặp lên, mở cửa rồi lao ra ngoài. Anh cần phải bình tĩnh lại, nếu không ra khỏi nhà, ngoài những lời nói làm tổn thương nhau e rằng còn có thể lỡ tay làm bị thương người khác nữa.

***

Những chuyện đã qua đều chẳng liên quan gì tới Thả Hỷ nhưng Triệu Vĩ Hàng cảm thấy cần phải chia sẻ với cô những tâm sự của anh hiện nay thì mới có thể trở lại trạng thái cân bằng được. Lái xe đi lòng vòng một hồi, vẫn cảm thấy buồn bực, Triệu Vĩ Hàng quyết định về nhà.

Lái xe đến gần chỗ rẽ, chuông điện thoại bỗng vang lên. Triệu Vĩ Hàng giảm tốc độ, đưa tay với chiếc cặp, kéo khóa, định lấy điện thoại ra nghe, bỗng anh cảm thấy trước mắt sáng chói, sau đó là một sự va chạm lớn. Triệu Vĩ Hàng thấy đầu mình bị đập vào tấm kính chắn trước mặt, trước khi ngất đi, anh bỗng nghĩ rằng, hóa ra cảm giác này chính là lấy trứng chọi đá, đầu của mình hóa ra lại yếu ớt như vậy, mới đụng một cái đã chảy máu; sinh mệnh hóa ra lại mỏng manh đến vậy, chỉ một lần sơ ý đã tiêu tan. Ân hận vẫn còn rất nhiều, những việc chưa làm cũng còn rất nhiều nhưng điều anh không yên tâm nhất là bố mẹ và Thả Hỷ. Yêu thương họ nhưng chưa chắc đã chăm sóc được họ. Chuông điện thoại vẫn đang reo. Triệu Vĩ Hàng dùng chút sức lực cuối cùng, ấn vào phím nghe rồi sau đó chìm vào hôn mê.

Đâm phải Triệu Vĩ Hàng là một chiếc xe con­tain­er. Lái xe người ngoại tỉnh đó vốn đi nhầm đường, nhân lúc buổi tối đường sá vắng vẻ bèn quay xe ngược lại. Nếu Triệu Vĩ Hàng vẫn lái xe với tốc độ như trước, e rằng xe của anh đã đâm thẳng vào chiếc xe đó. May mà cả hai xe đều đang giảm tốc độ nhưng vì tài xế xe hàng đi sai luật nên khó tránh khỏi va chạm. Đương nhiên, tâm trí lơ đãng của Triệu Vĩ Hàng cũng là một trong những nguyên nhân gây ra tai nạn.

Người gọi điện thoại tới lúc đó là thư ký của Triệu Vĩ Hàng. Anh ta cũng vì có ý tốt, muốn nhắc Triệu Vĩ Hàng sáng mai có cuộc họp ở thành phố, không cần phải về thành phố J nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi rồi đi họp luôn. Khi điện thoại được nối, không thấy Triệu Vĩ Hàng trả lời, sau đó lại là giọng của một người ngoại tỉnh nghe điện thoại, hai người trao đổi với nhau vài câu, anh ta mới biết là tình hình đang nghiêm trọng. Rất may, thư ký của Triệu Vĩ Hàng cũng là người ở thành phố này nên rất thông thuộc đường sá. Anh ta nhanh chóng hỏi thăm địa điểm cụ thể xảy ra tai nạn, gọi xe cấp cứu, sau đó gọi điện thoại cho người nhà của Triệu Vĩ Hàng thông báo tin dữ.

Thả Hỷ nhận được điện thoại của mẹ chồng lúc đang đứng dưới sân chờ Triệu Vĩ Hàng quay về.

“Thả Hỷ? Con đến ngay bệnh viện tỉnh đi, Triệu Vĩ Hàng bị tai nạn rồi!” Bà Khúc Văn Phương không đợi cô trả lời đã cúp máy luôn.

“...” Chiếc điện thoại tuột xuống khỏi tay Thả Hỷ. Cô cúi xuống nhặt điện thoại lên rồi đút vào túi một cách vô thức. Đầu óc cô giờ đây chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài một mệnh lệnh duy nhất: gọi xe, đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, vừa xuống xe, Thả Hỷ đã được thư ký của mẹ chồng đón vào bên trong. Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật rất đông người, phải nhờ thư ký Vương, Thả Hỷ mới tìm được chỗ bố mẹ chồng đang chờ.

“Mẹ!”

“Cái con bé này, khóc lóc cái gì cơ chứ!” Thả Hỷ bấy giờ mới phát hiện ra rằng, nước mắt trên mặt cô đã đóng băng lại, hai vạt áo phía trước cũng ướt đẫm nước mắt.

Mẹ chồng kéo Thả Hỷ qua một bên, vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Đừng lo lắng quá, mặc dù đang cấp cứu nhưng bác sĩ nói rằng không có nguy hiểm lớn, chắc lát nữa nó sẽ được chuyển ra thôi”.

Triệu Khắc Dương vốn rất kiệm lời đang đứng bên cạnh bỗng lên tiếng: “Nghe thư ký nói, Triệu Vĩ Hàng đã về nhà từ sớm, sao lúc đó còn lái xe ra đường làm gì?”.

“Vâng, anh ấy đã về nhà...”, những giọt nước mắt vừa mới ngăn được giờ llại thi nhau lăn xuống má Thả Hỷ, “đều tại con không tốt, con đã nói vài câu khiến anh ấy bỏ đi...”. Cô chỉ có thể nghẹn ngào nói hết câu đó. Mặc dù biết rằng bây giờ không phải là lúc khóc lóc nhưng chỉ có nước mắt mới khiến Thả Hỷ vơi đi nỗi lo sợ sẽ mất Triệu Vĩ Hàng.

“Phá rối!” Ông bố chồng vốn rất khách khí với cô đã không nén nổi tức giận, quay người đi ra phía cổng bệnh viện.

“Ông không đợi con ra à?", mẹ chồng chạy theo hỏi.

“Không phải là chẳng còn việc gì hay sao, rùm beng hết lên bây giờ!” Ông Triệu Khắc Dương quay người đi rất nhanh, rõ ràng là không muốn ở lại. Cuối cùng Thả Hỷ cũng đã nhận ra, kiểu quay người của Triệu Vĩ Hàng được thừa hưởng từ ai.

“Con nói với Triệu Vĩ Hàng về chuyện của Ngô Hoạch phải không?” Vẻ mặt của mẹ chồng cũng không được tốt lắm.

“Vâng.”

“Chuyện mà người khác gìn giữ trong bao nhiêu năm, con lại làm vỡ lở chỉ trong vài phút. chẳng lẽ cứ nhất định phải nói ra hay sao?!”

“Mẹ, con xin lỗi.” Thả Hỷ cảm thấy mình đã sai nên không dám cãi lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là sự an nguy của Triệu Vĩ Hàng. Dùng việc này để dạy Thả Hỷ phải biết kiềm chế, cái giá phải trả e rằng cũng quá lớn.

Bà Khúc Văn Phương bước qua một bên rồi ngồi xuống, không nói thêm câu gì nữa.

Lúc đó, cửa phòng phẫu thuật được mở, Triệu Vĩ Hàng được đưa ra ngoài. Thả Hỷ theo sát giường bệnh, kiểm tra lại kỹ một lượt các vết thương trên người anh, dường như chỉ có phần đầu phải quấn băng, phần còn lại trên cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.

Bác sỹ vừa đi vừa dặn dò: “Hiện tại, bệnh nhân không bị chảy máu bên trong và não bộ không bị tổn thương, vì vậy cũng không nguy hiểm lắm. Nhưng phải đợ đến khi bệnh nhân tỉnh lại, quan sát hành động, trạng thái ý thức của anh ấy thì mới tiến hành các bước chẩn đoán tiép theo được. Những vết thương khác tương đối nhẹ, cũng mau lành thôi”.

“Lúc nào thì bệnh nhân sẽ tỉnh lại?”, bà Khúc Văn Phương hỏi. Đây cũng là câu Thả Hỷ đang muốn hỏi.

Bác sĩ nói một cách quả quyết: “Chắc anh ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi, bởi vì khi khâu vết thương ở đầu, chúng tôi không dùng thuốc tê. Hai người hãy chăm sóc anh ấy cẩn thận, đừng để anh ấy có những cử động quá mạnh”.

Về đến phòng bệnh, khi đã sắp xếp ổn thỏa, bác sĩ dặn dò thêm vài câu nữa rồi đi ra. Triệu Vĩ Hàng vẫn chưa tỉnh lại. Bà Khúc Văn Phương bảo những người khác về nghỉ, không để ý gì tới Thả Hỷ nhưng cũng không bảo cô về.

Thả Hỷ ngồi xuông bên cạnh giường của Triệu Vĩ Hàng. Cô không còn khóc nữa, lúc này tự trách mình cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần anh khỏe lại, bảo cô đánh đổi bất cứ điều gì, cô cũng sẵn lòng.

***

Mãi đến sáng sớm hôm sau, Triệu Vĩ Hàng mới thực sự tỉnh lại. Theo lời giải thích của bác sĩ, sau khi bị hôn mê, Triệu Vĩ Hàng lại ngủ thêm một giấc nữa, vì vậy không nên lo lắng quá. Thả Hỷ và bà Khúc Văn Phương đã thức cả đêm để trong anh, mắt ai cũng đỏ ngầu lên.

Việc đầu tiên khi Triệu Vĩ Hàng tỉnh lại là nói rằng bản thân anh khi lái xe cũng sai, người lái chiếc con­tain­er cũng đã kịp thời đưa anh đi cấp cứu, vì vậy không nên truy cứu trách nhiệm đến cùng làm gì. Những việc khác, anh đều không nhắc tới. Điều đó lại khiến Thả Hỷ lo lắng, không biết anh có mắc phải chứng bệnh mất trí nhớ hay không. Tuy nhiên, thái độ cảu anh đối với mẹ đã có những thay đổi rõ rệt. Mặc dù ít nhiều vẫn không được tự nhiên lắm nhưng anh đã chịu nhận sự chăm sóc và ý tốt của mẹ, đôi khi còn quan tâm bảo mẹ nghỉ ngơi một chút.

Tuy nhiên, đối với Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng lại không được khách khí như vậy. Khi cô ở bên cạnh chăm sóc cho anh, dù có nhẹ nhàng chu đáo như thế nào, anh cũng vẫn cảm thấy khó chịu nhưng nếu cô chỉ vắng mặt ở đó một lúc, anh lại càng khó chịu hơn, càng dễ nổi cáu hơn.

Bác sĩ nói rằng tình trạng sức khỏe của Triệu Vĩ Hàng đã chuyển biến rất tốt nhưng vẫn phải nằm viện thêm ba ngày nữa để quan sát. Sau này, khi nhìn thấy chiếc xe chở con­tain­er, Thả Hỷ đã nhủ thầm, bị chiếc xe to như thế này đâm phải mà Triệu Vĩ Hàng vẫn giữ được tính mạng, trên đầu chỉ phải khâu mười mũi, quả là phải cảm ơn Bồ Tát, cảm ơn Thượng đế, cảm ơn tất cả các vị thần thánh. Mặc dù là một người theo chủ nghĩa thực dụng nhưng chỉ cần thần thánh phù hộ cho Triệu Vĩ Hàng, Thả Hỷ cũng tự nguyện khấn vái khắp nơ, cảm ơn các vị thần linh.

Trong thời gi­an Triệu Vĩ Hàng nằm việc, ông Triệu Khắc Dương không hề lộ mặt, không nghe không hỏi. Mặc dù vậy, thông tin Triệu Vĩ Hàng nằm viện vẫn được truyền đi rất nhanh chóng. Phòng bệnh cảu anh lúc nào cũng nhộn nhịp. Hoa quả, hoa tươi để đầy phòng. Thả Hỷ đành phải mang bớt sang các phòng bệnh hoặc các phòng trực khác.

Hôm đó, bà Khúc Văn Phương đến trông cho Thả Hỷ về nhà nấu cơm. Khi cô chuẩn bị về, vẻ mặt của Triệu Vĩ Hàng không được tốt lắm. Trước mặt mẹ chồng, Thả Hỷ không tiện nói gì, chỉ có thể nói: “Em về nhà lấy canh cho anh rồi lại đến đây ngay thôi”. Nhưng nói xong câu đó, cô cũng cảm thấy dường như mình đang ám chỉ rằng anh không muốn để cô đi về vậy. Quả nhiên, Triệu Vĩ Hàng lập tức trở mình, nằm quay lưng về phía cô tỏ ý không hài lòng.

Thả Hỷ vừa bước ra cửa liền gặp ngay một thanh niên trẻ. “Xin hỏi, Phó Thị trưởng Triệu nằm ở phòng này phải không ạ?”

“Đúng rồi.”

“Chi là vợ anh ấy phải không, chào chị!” Người thanh niên trẻ đó hồ hởi bắt tay Thả Hỷ.

“Chào anh! Anh là...?” Thả Hỷ đang vội về nhưng cũng không tiện tỏ thái độ là mình không muốn đứng đó nói chuyện.

“Tôi là một nhân viên dưới quyền Phó Thị trưởng Triệu. Tôi họ Phùng, chắc anh ấy chưa từng gặp tôi đâu ạ.”

“Ồ, vậy thì, anh ấy tỉnh lại rồi, anh vào thăm đi ạ! Giờ tôi phải về nhà nấu cơm.”

“Tôi đã đi đi lại lại mấy vòng rồi, quả thực không dám vào thăm. Chị cầm cái này về được không ạ? Chỉ là một lẵng hoa thôi, gọi là có chút tấm lòng.” Thải độ của anh thanh niên họ Phùng này rất thành thật, cảm giác như muốn lấy lòng cấp trên nhưng lại ngại không dám thực hiện.

“Bây giờ trong phòng không có ai, anh cứ vào đi, không sao đâu!”

“Thôi ạ, thôi ạ, để tôi lái xe đưa chị về nhé!” Anh ta đưa tay đỡ lấy chiếc cặp lồng trong tay Thả Hỷ, rảo bước đi trước, xem ra như vừa trút được một gánh nặng. thả Hỷ không từ chối được đành phải để anh ta đưa về nhà, nhận lấy lẵng hoa rồi đi lên lầu. Ở bệnh viện nhiều hoa như thế vậy mà cô cũng không nghĩ đến chuyện mang mấy bó về nhà cắm. Tiểu Phùng trước khi ra về còn đưa cho Thả Hỷ một miếng bọt biển cắm hoa đã được gói ghém cẩn thận, anh ta nói rằng khi nào hoa hơi héo thì có thể thay miếng cắm hoa khác.

Canh đã được hầm sẵn, vì vậy chỉ cần múc ra, cho vào cặp lồng giữ nhiệt là được. Cơm thì cũng được nấu bằng nồi cơm điện, chỉ cần vo gạo, đổ vào đó là xong. Thả Hỷ tranh thủ tắm gội, thay quần áo. Xong đâu đấy cũng mất nửa tiếng. Sau đó cô lại vội vàng gọi xe đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng bệnh, cô nghe thấy tiếng của Ngô Hoạch vọng ra từ bên trong.

“Kết quả kiểm tra mấy lần gần đây đều rất tốt, mọi thứ đều bình thường.”

“Vậy thì tốt”, giọng của Triệu Vĩ Hàng.

Bỗng có ai đó giật giật vạt áo sau của Thả Hỷ, cô quay lại, là Kiều Duy Nhạc. Anh ta đang đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu im lăng, rồi kéo cô ra chỗ nghỉ phía cuối hành lang và ngồi xuống ghế.

“Hai người đến cùng nhau à?”, Thả Hỷ chỉ tay vào bên trong hỏi.

“Ờ, Triệu Vĩ Hàng nói là muốn uống cà phê, bảo anh đi ra ngoài mua.” Anh ta giơ túi xác đang cầm trên tay lên, lấy ra một cốc, đưa cho Thả Hỷ.

“Bây giờ Triệu Vĩ Hàng không được uống cà phê, anh ấy cũng không thích uống cà phê mà!”

“Vì vậy, chúng ta cùng uống, nói như vậy, là một cái cớ.” Kiều Duy Nhạc cũng lấy một cốc, đưa lên miệng uống một ngụm.

“Anh vẫn muốn như vậy sao?” Thả Hỷ có vẻ không vui lắm, Kiều Duy Nhạc kéo cô ra chỗ khác, chẳng phải là đang tác thành cho hai người kia hay sao? “Anh cam chịu làm vệ sĩ sau lưng Ngô Hoạch, luôn bảo vệ che chở cho cô ấy, những lúc cô ấy gặp nguy hiểm thì xông lên phía trước, trừ gi­an diệt ác? Tác thành điều hay điều đẹp cho người khác, vĩ đại đến thế kia à? Anh vĩ đại nhưng không có nghĩa là em cũng muốn vĩ đại!” Thả Hỷ đứng dậy nhưng Kiều Duy Nhạc lại kéo tay cô ngòi xuống chỗ cũ.

“Nếu muốn vào phá đám, sao em không vào ngay đi mà còn đứng ngoài nghe ngóng làm gì?” Kiều Duy Nhạc đứng trước mặt Thả Hỷ nói. MỌi lời nói, biểu lộ đều như đã có chủ tâm từ trước.

Quyết định cuối cùng của anh chắc sẽ không như vậy đâu! Hai ngày vừa rồi, Thả Hỷ cảm nhận rõ sự lưu tâm và dựa dẫm của Triệu Vĩ Hàng đối với cô. Cô dã trộm nghĩ rằng, có thể anh ấy cũng có phần yêu thương cô. Cô đang nghĩ ngợi mông lung thì Ngô Hoạch đã bước ra khỏi phòng bệnh, cô ấy thậm chí không cả quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra cổng.

Thả Hỷ đá vào chân anh chàng đang đứng trước mặt: “Anh còn không mau đuổi theo đi?”.

Kiều Duy Nhạc không để ý đến Ngô Hoạch, chỉ cúi người xuống, chống tay vào tay vịn của ghế: “Cố Thả Hỷ, sao em lại dễ tin người như vậy? Có phải anh nói gì em cũng tin không?”.

“Anh đã lừa em điều gì à?”, Thả Hỷ cảnh giác nhìn Kiều Duy Nhạc hỏi lại.

“Bây giờ trong con mắt của em, có phải anh là một kẻ ngây ngô khờ khạo không?”, Kiều Duy Nhạc không trả lời mà hỏi lại Thả Hỷ.

“Ờ!” Thả Hỷ không biết phải trả lời như thế nào, trong bụng cô luôn nghĩ Kiều Duy Nhạc rất vĩ đại, nếu có người đối tốt với cô như vậy, cô hẳn sẽ rất cảm động nhưng nhìn anh ta cứ lẽo đẽo phía sau Ngô Hoạch như vậy, cô lại cảm thấy tiếc cho anh ta. Nếu đem so sánh, Kiều Duy Nhạc luôn có vẻ gần gũi với cô hơn Ngô Hoạch, phải chăng bởi vì phụ nữ thường hay ghen tị lẫn nhau? “Làm gì có chuyện đó”, Thả Hỷ trả lời đại một câu rồi đẩy anh ta ra, đi về phía phòng bệnh của Triệu Vĩ Hàng.

Thả Hỷ còn chưa đi tới cửa phòng đã nhìn thấy Triệu Vĩ Hàng đang đứng ở hành lang, không biết có phải anh đi ra để nhìn theo Ngô Hoạch hay không, chỉ biết rằng giờ đây anh đang đứng nhìn Thả Hỷ và Kiều Duy Nhạc.

Kiều Duy Nhạc túm lấy tay Thả Hỷ, đẩy cô ra phía sau mình rồi nói: “Cà phê của cậu đây”.

Triệu Vĩ Hàng từ chối: “Hai người uống đi”.

Thả Hỷ vòng qua người Kiều Duy Nhạc, đứng xen vào giữa hai người họ, nói: “Không được uống vội, phải ăn cơm trước đã. Anh đói rồi phải không?”. Không biết để cốc cà phê trên tay vào chỗ nào, Thả Hỷ bèn đưa lại cho Kiều Duy Nhạc, “Anh bận thì cứ đi trước đi, em không tiễn”.

“Được thôi, vợ chồng hòa thuận nhé!” Kiều Duy Nhạc giơ chiếc túi đang xách trên tay lên, nói tiếp: “Làm tôi phải lái xe về tận Thu Uyển để mua cà phê, Triệu Vĩ Hàng, cậu đùa giỡn bạn bè đã đành, llại còn để vợ mình ức hiếp người khác, cứ nhớ lấy nhé!”. Kiều Duy Nhạc làm ra vẻ oán trách.

Thả Hỷ chưa đợi Triệu Vĩ Hàng trả lời đã để mấy túi xách trên tay xuống, quay người đá Kiều Duy Nhạc một cái. “Gì thế hả, lại còn lên mặt mắng người khác nữa. Bọn này nghe không hiểu đâu!”

Triệu Vĩ Hàng không để lộ cảm xúc: “Đã là anh em rồi còn nói những lời đó làm gì, biết là vợ của tôi rồi thì phải tử tế hơn một chút chứ”. Bỗng nhiên, thái độ cảu anh thay đổi hẳn: “Hay cậu vào đây ăn với chúng tôi một chút đã rồi hãy về?”.

Câu nói đó chẳng phải là có ý đuổi khách hay sao, mặt của Kiều Duy Nhạc vừa đỏ lại vừa trắng. Từ nhỏ, Kiều Duy Nhạc và Triệu Vĩ Hàng đã lớn lên bên nhau, mối quan hệ hữu hảo giữa hai nhà không thể dùng một, hai câu là có thể kể hết được. Hồi Triệu Vĩ Hàng và Ngô Hoạch yêu nhau, Duy Nhạc cũng đang học tại Học viện Ngoại gi­ao ở Bắc Kinh nên hễ có dịp là bọn họ lại tụ tập với nhau. Đến khi Triệu Vĩ Hàng và Ngô Hoạch dọn ra ngoài ở, anh vẫn là khách thường xuyên của nhà họ. Anh cũng đã đoán rằng, Triệu Vĩ Hàng và Ngô Hoạch chắc chắn cũng hiểu tình cảm của anh dành cho Ngô Hoạch nhưng thái độ của hai người đó đối với anh trước sau vẫn vậy, họ càng đối tốt với anh, càng thân mật và không đề phòng gì anh thì anh lại càng cảm thấy mình hoàn toàn không có cơ hội. Vạch khởi điểm của khoảng cách đó dường như đã bắt đầu ngay từ buổi đầu tiên. Trong lòng Kiều Duy Nhạc, Ngô Hoạch vẫn là vợ của bạn nên Kiều Duy Nhạc đã không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn cho phép. Cũng phải gần đây anh mới nhận ra điều này. Triệu Vĩ Hầng thì dường như đã có suy nghĩ từ trước, vì vậy mới giới thiệu bạn gái cho anh làm quen.

Kiều Duy Nhạc tạm nín nhịn, cuối cùng chỉ làm ra vẻ hờn dỗi nói: “Bữa trưa yêu quý của cậu, tôi đâu dmá dùng, mà cũng không nỡ nhẫn tâm đâu!”. Trước đây, có một lần Kiều Duy Nhạc đến trường rủ Triệu Vĩ Hàng đi ăn trưa, đúng lúc Ngô Hoạch mang cơm đến cho Vĩ Hàng, hai người bọn họ cũng nhường anh như vậy nhưng Duy Nhạc chỉ mua một chiếc bánh kẹp rồi cùng ăn với họ và nói một câu y hệt như thế. Sau đó, Triệu Vĩ Hàng còn mắng Duy Nhạc mãi là đã quá khách sáo.

Kiều Duy Nhạc cũng biết, lúc này mà nhắc lại câu nói đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng nhìn Triệu Vĩ Hàng đắc ý yên lặng ngồi uống canh như vậy, anh lại muốn công kích một chút.

Thả Hỷ dễ mềm lòng hơn, cô không nỡ để Kiều Duy Nhạc phải chịu trận nên múc thêm một bát canh: “Cơm nấu cho bệnh nhân hơi nát nên không dám mời anh, canh này hơi nhạt nhưng đã được hầm cả một ngày, rất bổ dưỡng đấy”.

Kiều Duy Nhạc đón lấy bát canh, uống một ngụm: “Mùi gì vậy, là lạ?”.

“Gà hầm đậu đen, bổ máu”, Thả Hỷ trả lời. Mấy hôm nay cô thường hầm những món canh bổ não cho Triệu Vĩ Hàng, hôm qua y tá trưởng vừa nhắc cô nên chú ý thêm những món ăn bổ máu vì dù sao lúc bị thương Vĩ Hàng cũng đã mất khá nhiều máu.

“Cái này, cái này chẳng phải là để cho phụ nữ dùng hay sao?” Thực ra mùi vị cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều chưa nếm thử bao giờ nên thấy hơi lạ, Kiều Duy Nhạc không kiềm chế được lại húp thêm một ngụm nữa.

“Kiều Duy Nhạc, anh không nói thì em cũng không nhận ra, tính phụ nữ trong anh ngày càng lộ rõ đấy.” Thật khó mà không đấu khẩu với anh ta.

Đúng lúc đó, mẹ Triệu Vĩ Hàng bước vào. “Tiểu Kiều, cháu chưa về thì tốt quá, tiện thể cầm mấy giỏ hoa quả này về nhé!”

Kiều Duy Nhạc đứng dậy: “Cháu không lấy đâu, ở nhà ngoài cháu ra, chẳng có thêm một động vật sống nào, cầm về rất lãng phí, lại còn ô nhiễm môi trường, sau đó cháu lại phải dọn dẹp”.

“Biết nhà mình vắng vẻ còn không lo liệu sớm đi, đã hơn ba mưới rồi mà chẳng hiểu biết chút nào cả.” Bà Khúc Văn Phương vẫn luôn coi Kiều Duy Nhạc như con đẻ của mình, Duy Nhạc cũng biết lấy lòng phụ huynh hơn VĨ Hàng nên bà thường quan tâm đến cả những chuyện riêng của anh.

“Cái này phải nói là Triệu Vĩ Hàng có phúc hơn.” Câu nói này đã chuyển chủ đề một cách thành công.

“Bị tai nạn còn có phúc cái nỗi gì.” Bà Khúc Văn Phương nhìn Triệu Vĩ Hàng, trong mắt bà tràn ngập tình yêu thương và nỗi lo lắng của một người mẹ dành cho con. Chuyện xảy ra lần này, quả thực đã khiến bà vô cùng lo sợ. Trước đay, bà chỉ muốn rèn giũa để con có chút bản lĩnh, như vậy mới có thể sống tốt hơn trong xã hội này. Giờ đây, thậm chí bà còn mong hai vợi chồng Vĩ Hàng sẽ dọn về nhà sống chung. Cuộc đời ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, nếu cứ lạnh nhạt với nhau, bỏ qua những niềm vui của cuộc sống thì còn có ý nghĩa gì nữa.

“Đại nạn không chết, chắc chắn có phúc về sau.” Sau khi nói những lời khách sáo đó, Kiều Duy Nhạc bỗng trở nên nghiêm túc: “Sự việc cuối cùng giải quyết thế nào rồi a? Nếu hai bác không tiện ra mặt, cứ để cháu lo cho”.

“Thôi khỏi, Triệu Vĩ Hàng không muốn truy cứu trách nhiệm. Nó cũng không bị thương quá nặng. Còn cái cậu lái xe ngoại tỉnh đó, gia cảnh cũng khó khăn, hôm đó chỉ vì vội vàng nên mới xảy ra chuyện. Cảnh sát gi­ao thông cũng chỉ yêu cầu phạt một khoản tiền rồi cho qua.”

“Vâng, dù sao cũng có thể coi là mình đã làm một việc tốt.” Kiều Duy Nhạc quả thực không hề nghi ngờ ý tốt của Triệu Vĩ Hàng. “Vậy cháu chẳng còn việc gì ở đây nữa rồi, đợi khi nào cậu ấy ra viện, cháu sẽ qua đón.” Nói xong, Kiều Duy Nhạc cúi xuống uống nốt bát canh rồi ra về.

“Thả Hỷ, con tiễn cậu ấy đi.” Mẹ chồng ra lênh, dù có muốn hay không Thả Hỷ cũng phải đứng lên.

“Cho anh thêm bát nữa”, Triệu Vĩ Hàng bỗng nói.

Thả Hỷ vội bước lại gần: “Uống càng nhiều càng tốt. Cô y tá trưởng nói rằng lẽ ra em phải nấu canh này cho anh từ mấy hôm trước”.

Bà Khúc Văn Phương đành phải đứng dậy: “Đi, để bác tiễn cháu”.

Kiều Duy Nhạc đứng đó, hết nhìn Triệu Vĩ Hàng lại nhìn Thả Hỷ.

Bà Khúc Văn Phương và Kiều Duy Nhạc đi rồi, Thả Hỷ bèn ngồi sát lại bên giường Triệu Vĩ Hàng hỏi: “Ngô Hoạch thế nào rồi?”.

Triệu Vĩ Hàng vẫn mải ăn: “Hãy quan tâm đến những cái em cần quan tâm ấy, bớt lo nghĩ chuyện người khác đi”.

“Triệu Vĩ Hàng, giữa hai người chẳng phải đã có hiểu nhầm hay sao?”

“Không dò xét ngọn ngành mọi chuyện thì em không chịu được à?” Triệu Vĩ Hàng đưa tay lên bóp bóp đầu, có thể là do vết thương nên anh cảm thấy đau đầu, mặc dù cơn đau cũng không nghiêm trọng lắm.

“Anh đau đầu à? Thôi, em không hỏi nữa.”

“Lại gần đây.” Triệu Vĩ Hàng kéo Thả Hỷ sát vào lòng, ngả đầu lên vai cô, hơi ấm từ cơ thể cô có thể nhanh chóng xua tan sự đau đớn trong đầu anh.

“Thả Hỷ, chuyện của anh và Ngô Hoạch đã kết thúc rồi. Mặc dù đã có nhiều hiểu lầm, cũgn đã có nhiều lỗi lầm. Mặc dù cũng đã từng ân hận, nhưng từ khi anh quyết định kết hôn với em, anh đã không nghĩ đến chuyện quay lại nữa rồi.”

“Triệu Vĩ Hàng, anh quả là tuyệt tình.” Anh không đồng ý để người khác có sai sót, thậm chí trong tình cảm anh cũng yêu cầu mọi việc phải thật hoàn mỹ, điều này khiến Thả Hỷ cảm thấy đau lòng. Sự vô tình của người đa tình, mặc dù đáng ghét nhưng cũng không mất đi sự ấm áp; sự vô tình của người vô tình, lại khiến người ta đau như cắt da cắt thịt, mãi mãi không thể nào quên được.

“Vậy em muón anh phải làm thế nào? Em nói ra được anh cũng sẽ làm được”, Triệu Vĩ Hàng vẫn đang dựa lên vai cô nói.

Thả Hỷ cầm tay Triệu Vĩ Hàng, ngón tay cô cứ vân vê mãi trên mu bàn tay của anh. “Em cũng không biết nữa, Triệu Vĩ Hàng, em hy vọng anh sẽ chọn lựa cuộc sống mà anh vẫn hằng mong muốn nhưng em cũng không thể không đồng cảm với Ngô Hoạch. Cô ấy đáng ra cũng phải được hưởng hạnh phúc, cô ấy là một người tốt”.

“Thế còn em?”

“Em cũng chưa từng nghĩ tới.” Thả Hỷ cảm thấy bây giờ khôn­ng phải lúc để nói ra những suy nghĩ của mình. Yêu anh, tiếp tục yêu anh quả thực khiến cô luôn cảm thấy lo lắng, luôn cảm thấy có nhiều áp lực. Thả Hỷ biết Triệu Vĩ Hàng cũng để ý đến cô, cũng không muốn rời xa cô nhưng sự quyến luyến có được do lâu ngày chung sống với nhau, cộng với tình yêu đơn phương từ phái cô liệu có được bền lâu?

“Miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo”, Triệu Vĩ Hàng giơ tay chỉ chỉ vào chỗ trái tim của Thả Hỷ nói.

“Cố Thả Hỷ, anh nói để em biết”, Triệu Vĩ Hàng nắm chặt tay cô, “điều cần thiết bây giờ là em phải suy nghĩ về bản thân em, em không cần quá lo lắng cho chuyện của người khác, kể cả chuyện của anh. Bản thân em có một cuộc sống tốt đẹp, em mới có thể làm điều gì đó cho người khác. Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh, đó là sự thật”.

“Vâng”, Thả Hỷ nhận lời. Giờ đây, cô quả thực cũng chẳng có yêu cầu hay mong muốn gì khác ngoài việc gia đình hòa thuận.
Bình Luận (0)
Comment