Ánh Sao Ban Ngày

Chương 7

Thế nào là một cuộc hôn nhân bình thường? Sống chung với nhau, cảm thấy thích ứng được, thế là đủ rồi.

* * *

Cố Thả Hỷ cảm thấy như phát điên lên, Triệu Vĩ Hàng quả thật đã nói là làm. Sau cuộc nói chuyện đó, ngày nào anh ta cũng về nhà, được một tháng rồi, thậm chí có hôm làm việc xong đã nửa đêm vẫn lái xe về nhà nghỉ ngơi. Thả Hỷ cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi cách sống chung như thế này. Cô cảm giác mình như một cô học sinh cấp ba, bị bố quản giáo đủ thứ. Thảm hại hơn nữa là cô không có không gi­an riêng tư nào, ngoài việc phải báo cáo mọi việc trong ngày, đến thời gi­an ngủ cũng phải ngủ cùng tên quản giáo này, một chút riêng tư cũng không có.

Thả Hỷ đương nhiên biết rằng Triệu Vĩ Hàng rất nghiêm túc, chỉ riêng việc anh ta đã tìm cô suốt một đêm, Thả Hỷ thấy có thể thương lượng lại được. Ban đầu, cô tỏ ra ngoan ngoãn phục tùng, bất cứ việc lớn việc nhỏ, đi đâu cô cũng báo cáo đầy đủ. Không những thế, Thả Hỷ còn nâng cấp việc báo cáo từ hình thức nhắn tin sang hình thức gọi điện thoại. Đây cũng là cách mà Chỉ Túc bày cho cô, họ hy vọng rằng, với tần suất gọi điện nhiều như vậy, Triệu Vĩ Hàng sẽ cảm thấy khó chịu vì hay bị làm phiền, lâu dần, anh ta sẽ bỏ quy định này đi. Nhưng giờ đây, Thả Hỷ đã hiểu, cả cô và Chỉ Túc đều đã tính nhầm.

“Đinh Chỉ Túc, mưu kế của cậu hay thật đấy!”

“Sao, có kết quả rồi à?”

“Chỉ Túc, cậu thử nói xem, có phải là tớ rất ngu xuẩn không?”

“Ủa! Sao thế? Lại có chuyện gì nữa à?”

“Sao tớ lại đi tin vào mưu kế của một người chưa từng yêu lại chưa có chồng như cậu được nhỉ?”

“Sao thế? Mấy bộ phim truyền hình chẳng phải vẫn diễn biến như thế sao, phía nữ giới theo đuổi chặt quá, nam giới sẽ cảm thấy bực mình.” Kinh nghiệm thực tế của cái cô nàng Đinh Chỉ Túc suốt ngày xem phim truyền hình dài tập này quả là hạn chế.

“Tớ hết đời rồi. Tớ không biết anh ta có bực mình hay không. Tớ chỉ biết rằng đã một tháng rồi, một tháng rồi đấy, tớ chưa đợi được anh ta bực mình thì đã sắp chết vì tức đây.” Thả Hỷ đang muốn lúc nào rảnh sẽ đến nhà Tần Mẫn Dữ chơi, lần trước vì quá bất ngờ, biểu hiện không được đúng mực lắm.

Thả Hỷ không biết người khác nếu gặp cảnh tương phùng như vậy sẽ nghĩ gì hoặc sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao cô cũng vẫn muốn nối lại chuyện xưa với Tần Mẫn Dữ. Hồi trước, chia tay như vậy luôn khiến Thả Hỷ cảm thấy chua xót. Mặc dù bây giờ danh phận của cô không còn như xưa nữa, nhưng hai người đã gắn bó với nhau lâu như vậy rồi, nhất định phải hàn gắn lại. Còn việc hàn gắn như thế nào, Thả Hỷ giờ đây cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ mơ hồ có một ý nghĩ như vậy. Mặc dù Thả Hỷ vẫn dùng số điện thoại cũ nhưng Tần Mẫn Dữ cũng không hề gọi cho cô. Điều này chẳng phải đã nói rõ vấn đề rồi sao. Tuy nhiên, Thả Hỷ cũng biết rằng, không thể có những đòi hỏi quá khắt khe đối với Tần Mẫn Dữ. Hơn nữa, bản thân cô chẳng phải đã một tháng nay cũng không tới đó hay sao? Đã là người lớn rồi, có những việc cần làm và những việc không cần làm, không thể tuỳ tiện được.

Phía bên kia, giọng của Chỉ Túc đang cao vút: “Cậu than vãn với tớ thì có tác dụng gì, nếu cậu dám ngày nào cũng than vãn như thế này với Triệu Vĩ Hàng thì có khi anh ta đã tha cho cậu từ lâu rồi.”

Thả Hỷ vẫn chưa hết than vãn: “Tớ biết, nhưng cứ đối diện với anh ta, tớ lại bị ức chế, cảm thấy lo lắng rồi cứ thế lặng lẽ phục tùng.”

“Tớ không biết, tớ cũng chỉ có vài mưu kế như vậy thôi. Cậu liệu mà tự giải quyết lấy!” Đinh Chỉ Túc quả là đã mệt mỏi với hai vợ chồng này rồi. Cách đây vài hôm, hai vợ chồng họ mời cô ăn cơm, còn nói là đích danh Triệu Vĩ Hàng mời và muốn kết thân với bạn tốt của Thả Hỷ. Nhưng trên thực tế, Chỉ Túc cảm thấy mình bị anh ta trịnh trọng gi­ao phó trách nhiệm. Ý của Triệu Vĩ Hàng là những lúc anh ta vắng nhà, nếu Thả Hỷ xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ chỉ tìm Chỉ Túc để hỏi. Từ trước tới giờ, Thả Hỷ và Chỉ Túc vẫn là bạn tốt của nhau, nếu quả thật Thả Hỷ gặp chuyện gì, Chỉ Túc cũng không thể làm ngơ được. Nhưng gi­ao phó Thả Hỷ cho cô kiểu như thế này khiến Chỉ Túc cảm thấy kỳ quặc, càng cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn. Chỉ Túc cảm thấy hình như mình bị gắn vào đuôi thuyền của Triệu Vĩ Hàng, nếu anh ta bị chìm, cô chắc cũng bị chết chìm theo.

Thả Hỷ hậm hực cúp điện thoại, ngay cả Chỉ Túc cũng cảm thấy phát chán và chẳng thèm để ý đến chuyện của cô nữa. Không biết cái tên Triệu Vĩ Hàng còn muốn kéo dài tình trạng này đến bao giờ đây. Càng nghĩ đến chuyện này, Thả Hỷ lại càng tự trách mình. Giá như hôm ấy, mình gọi một cú điện thoại báo cho Triệu Vĩ Hàng biết mình đang ở đâu hoặc ngang nhiên quay lại lấy chìa khóa nhà, bất chấp sự có mặt của Ngô Hoạch thì mọi chuyện đã không xảy ra như thế này. Đáng tiếc thay, giờ đây Chu Cát Lượng có sống lại cũng không cứu nổi cô nữa rồi, phải tự cứu lấy mình thôi.

Sau giờ làm, Thả Hỷ bắt xe đến bãi đỗ xe của cơ quan Triệu Vĩ Hàng. Cô quyết định đứng đó ôm cây đợi thỏ, hôm nay nhất định phải rủ anh ta ra ngoài nói chuyện. Lúc ở nhà, luôn có cảm giác không phải là những mẩu đối thoại chính thống, lại sợ ảnh hưởng tới việc đọc sách của anh ta, lại sợ anh ta nghĩ rằng mình có những suy nghĩ lệch lạc, tất cả những điều đó luôn khiến Thả Hỷ cảm thấy rất bị động.

“Cố Thả Hỷ, lên xe đi!”

Thả Hỷ còn đang lơ ngơ đứng đợi bên cạnh xe đã nghe thấy tiếng Triệu Vĩ Hàng gọi ra từ trong xe.

“Ồ! Anh ra từ lúc nào vậy?”

“Lần sau, muốn đứng cạnh xe chờ ai thì phải đứng sang phía cửa có vô lăng ấy.” Thả Hỷ dù sao cũng có thêm bài học cho sự hồ đồ, đãng trí của mình.

Thả Hỷ vội mở cửa xe, bước vào ngồi ngay ngắn trên ghế. Vừa nãy còn đang phân vân chưa biết đối phó với anh ta như thế nào, giờ lại bị anh ta chê cười. Thả Hỷ giờ đây cũng phần nào hiểu được sự hài hước trong con người anh chàng Triệu Vĩ Hàng này.

Không được nhụt chí, Thả Hỷ tự nhủ, “Triệu Vĩ Hàng, hôm nay mình ra ngoài ăn nhé!”

“Ồ! Ngày gì vậy?”

“Chẳng là ngày gì cả, em muốn nói chuyện với anh.”

“Về nhà nói chuyện, hôm nay anh bận tới nỗi ngụm nước cũng không kịp uống.”

“Cán bộ nhà nước chẳng phải rất rỗi rãi hay sao, ngày nào cũng uống trà, đọc báo là hết giờ làm. Sao anh suốt ngày bận rộn thế nhỉ?”

“Trách anh không dành thời gi­an cho em hả?”

Thả Hỷ vội xua tay, hận một nỗi không thể giơ nốt chân ra vẫy để tỏ ý không phải vậy. “Việc của anh tất nhiên là quan trọng hơn.” Những câu nói gần đây của Triệu Vĩ Hàng luôn khiến Thả Hỷ nơm nớp lo âu.

Thất bại, Thả Hỷ vừa bước vào nhà vừa nghĩ, sao mình đối phó với ai cũng bị thất bại thế này.

“Hôm nay chưa đi chợ.” Mặc dù còn ấm ức nhưng Thả Hỷ vẫn thẳng thắn nhận trách nhiệm của mình.

“Lại đây,” Triệu Vĩ Hàng đợi Thả Hỷ ngồi xuống rồi mới hỏi: “Muốn nói chuyện gì vậy?”

Thả Hỷ liếc nhìn nét mặt của Triệu Vĩ Hàng, xem ra tâm trạng cũng ổn. “Triệu Vĩ Hàng, anh tha cho em đi!” Sau đó chẳng hiểu sao, cô lại bật khóc.

Thả Hỷ vừa khóc vừa nói: “Triệu Vĩ Hàng, anh nói đi, anh rốt cuộc là có ý định gì? Sao đột nhiên anh lại như vậy! Em đã phạm sai lầm gì nào, chẳng qua cũng chỉ là một đêm không ngủ ở nhà. Trước đây, cứ vài ba hôm anh lại đi công tác qua đêm, em có hỏi gì anh không? Đã một tháng nay rồi, muốn treo cổ cũng phải để người ta hít thở đủ đã chứ!” Thả Hỷ nói liền một chặp, xen vào đó là những tiếng sụt sịt, rồi lại lấy giấy lau nước mắt, nước mũi. Triệu Vĩ Hàng ngồi đó, chỉ toàn nghe thấy tiếng sụt sịt, căn bản là chẳng hiểu gì cả.

Triệu Vĩ Hàng không thích chứng kiến cảnh đám đàn bà con gái khóc lóc. Tuy nhiên, anh cảm thấy cũng chẳng có lý do gì cấm cô ấy không khóc cả. Vì vậy, Triệu Vĩ Hàng đứng dậy, vào phòng lấy hộp giấy ăn để xuống trước mặt Thả Hỷ.

Thả Hỷ lại khóc thêm một hồi, chẳng ai khuyên nhủ, chẳng ai để ý, cuối cùng dường như cũng không thể khóc tiếp được nữa. Nhưng sau khi khóc xong, tâm trạng cô nhẹ nhõm hẳn lên.

“Chưa đi chợ thì cũng không phải khóc lóc tới mức như vậy.” Thấy Thả Hỷ đã thôi khóc, Triệu Vĩ Hàng chêm vào một câu trêu chọc.

Thả Hỷ tiếp lời: “Triệu Vĩ Hàng, hôm nay em không muốn nấu cơm.”

“Vậy thì anh nấu.”

“Chẳng phải là anh mệt rồi hay sao?”

“Chỉ là do anh không thích phải ngồi chờ đợi trong quán ăn.”

“Anh đúng là người ngoài hành tinh. Chờ đợi một lúc nhưng có người bê thức ăn ngon tới tận nơi, em thấy cũng tốt đấy chứ.” Thả Hỷ nghĩ một lát, “Hay mình đi ăn đồ ăn nhanh đi, không cần phải ngồi chờ đợi.”

Triệu Vĩ Hàng khẽ nhíu mày, để cô ấy không bị thất vọng lần nữa, anh quyết định chiều theo ý Thả Hỷ. “Được rồi, em đi rửa mặt mũi rồi đi.”

Thả Hỷ lập tức nhảy lên, vội vàng đi rửa mặt. Cô cũng cảm thấy điệu bộ lăng xăng chạy đi chạy lại của mình như một chú cún con, chẳng biết che dấu cảm xúc gì cả. Có thể thấy rằng, trước đây, Tần Mẫn Dữ không hề phản hồi cho cô là đúng, cô thuộc loại người mới có tí màu sắc đã vội mở phường nhuộm, chẳng biết đắn đo, suy tính chút nào.

Chẳng cần bàn bạc, Thả Hỷ đòi đi ăn bánh piz­za. Triệu Vĩ Hàng không hề tỏ ý phản đối mặc dù với anh, ăn món đó vào chẳng khác gì nhai một miếng ngói khô, tuy nhiên, anh vẫn không nói năng gì. Uống một ngụm nước ngọt, Triệu Vĩ Hàng lại suy nghĩ, hoá ra, mình cũng chẳng có cách gì để trói chân một người phụ nữ.

“Triệu Vĩ Hàng, chúng ta chấm dứt thời kỳ căng thẳng nhé!” Thả Hỷ lại cắn một miếng bánh, ăn món yêu thích khiến cô có thêm hưng phấn, “Chúng ta nối lại quan hệ bình thường nhé, giống như cuộc sống trước đây. Anh cứ làm việc của anh, em đảm bảo sẽ không mất tích hay phạm sai lầm nào nữa.”

“Em khóc vì chuyện đó hả? Hay nhỉ!”

“Em cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó lại khóc, em chỉ thấy rằng anh không giống anh trước đây, cả em cũng thế.”

“Tuỳ em.” Triệu Vĩ Hàng bỗng nói.

“Ừm” Thả Hỷ cảm thấy ngạc nhiên, bởi anh ta không phải là người dễ thuyết phục. “Cảm ơn!”

Triệu Vĩ Hàng cầm tờ giấy ăn, đưa lên lau miệng. Nỗ lực để bình thường hoá cuộc sống vợ chồng đã chấm dứt, muốn tiến thêm một bước, cô ấy lại đẩy mình ra, còn có cách nào nữa đây, đành kệ cô ấy vậy. Hơn nữa, thế nào là một hôn nhân bình thường? Sống chung với nhau, cảm thấy thích ứng được, thế là đủ rồi.

* * *

Sau khi bỏ qua quy định cho Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng lại tiếp tục vùi mình vào đống công việc bận rộn. Thi thoảng vẫn cố gắng về nhà sau khi xong việc, nhưng đôi khi cũng để Thả Hỷ có những đợt nghỉ dài ngày. Cô cảm thấy rất hài lòng. Tuy nhiên, cô mới rỗi rãi, thoải mái được vài ngày, phiền phức lại kéo đến.

Vào một buổi sáng, Thả Hỷ vừa bước vào văn phòng khoa, hiệu trưởng đã gọi cô lên gặp. Vị hiệu trưởng mới này chẳng phải là một giáo sư râu tóc bạc phơ mà là một nhân vật còn trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi. Cả con đường học vấn lẫn con đường làm quan của anh ta đều được đặc cách phong cấp. Tác phong làm việc và phương pháp nghiên cứu của anh ta rất giống nhau, chú trọng tiểu tiết, chu đáo, tỉ mỉ. Anh ta xuất hiện ở đâu là ở đó chẳng ai dám nói chuyện phiếm cả.

Theo Thả Hỷ, anh ta là người thích bới lông tìm vết. Mặc dù trong lòng không thích, nhưng làm việc dưới quyền anh ta, Thả Hỷ vẫn phải tỏ ra cung kính, lễ phép, không dám có chút sơ suất nào.

“Thưa hiệu trưởng, anh tìm tôi?”

“Cô sắp xếp lại lịch giảng của cô giáo Ngô một chút, cô ấy vừa tham gia một dự án của Liên Hiệp[P1] Quốc, cần đi Bắc Kinh một thời gi­an, học kỳ này chắc sẽ không tham gia giảng dạy được.”

“Cô giáo Ngô đã đi rồi ạ?” Thả Hỷ cảm thấy kỳ lạ, việc này cũng chẳng có gì to tát lắm. Nếu không trực tiếp giảng dạy được cũng không cần sắp xếp lại lịch dạy. Nếu chưa đi Bắc Kinh, chỉ cần ra bài tập, học sinh tự nghiên cứu rồi nộp báo cáo, chấm điểm, có kết quả là được; nếu đã đi rồi đành phải lùi lịch giảng sang kỳ sau vậy.

“Cô ấy vẫn chưa đi, nhưng cũng chỉ hai hôm nữa sẽ đi. Cô ấy không có thời gi­an đến khoa, cô đến nhà gặp cô ấy xem sao, xử lý mọi việc cho ổn thoả.”

Thả Hỷ nhận nhiệm vụ bước ra ngoài, trong lòng vẫn còn băn khoăn. Ngô Hoạch đi Bắc Kinh, không biết Triệu Vĩ Hàng có biết không. Cô không hiểu rõ lắm về chuyện của hai người, nhưng đối với Thả Hỷ, dựa vào những gì mắt thấy tai nghe, cô đồng cảm với Ngô Hoạch. Thả Hỷ hiểu sự đau lòng và tuyệt vọng của Ngô Hoạch. Con người Triệu Vĩ Hàng, cho dù có sai hay không, anh ta cũng không quay đầu lại. Anh ta là một con người tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn với cả bản thân.

Vì Ngô Hoạch mới về nước nên vẫn ở trong khu nhà khách của trường, cách trường học cũng không xa. Tới quầy lễ tân hỏi rõ số phòng của Ngô Hoạch, Thả Hỷ liền bước lên cầu thang.

Gõ cửa, cửa mở, người ở bên trong, thật khiến Thả Hỷ không ngờ tới, lại chính là Tần Mẫn Dữ.

Thả Hỷ chột dạ ngước lên nhìn lại số phòng, 303, đúng rồi mà!

“Tìm Ngô Hoạch hả?” Vẫn là một Tần Mẫn Dữ cao lớn vạm vỡ. Thả Hỷ gật đầu, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ai vậy?” Ngô Hoạch hỏi vọng ra từ bên trong. Khi Thả Hỷ bước vào phòng mới biết cô ấy đang ở trong nhà tắm.

“Cô giáo Ngô, là tôi, Cố Thả Hỷ.” Thả Hỷ vội vàng trả lời.

“Bạn đợi chút nhé!”

Lúc này, Tần Mẫn Dữ đã ngồi xuống so­fa, cầm tờ tạp chí trên bàn giở ra xem, chẳng để ý gì tới Thả Hỷ.

“Này, Tần Mẫn Dữ, sao anh lại ở đây?” Thả Hỷ chần chừ một lát rồi vẫn quyết định bắt chuyện.

Thả Hỷ dùng hai bàn tay che tờ tạp chí lại, đây là cách mà trước đây họ hay chơi với nhau, mỗi lần Tần Mẫn Dữ không để ý đến cô, Thả Hỷ bèn lập tức chọc phá.

Tần Mẫn Dữ rút quyển tạp chí ra, vẫn không thèm để ý tới Thả Hỷ. Thả Hỷ lại tiếp tục quấy rầy, cô định giật tờ tạp chí trên tay anh, dường như làm vậy, Tần Mẫn Dữ mới chịu để ý đến cô. Hai người đều đã lớn lên trong những trò đùa như vậy. Vì vậy, khi bắt đầu chọc phá, Thả Hỷ liền quên ngay khoảng cách giữa hai người, cô nhào cả người về phía anh.

Tần Mẫn Dữ vứt quyển tạp chí sang bên cạnh, “Cố Thả Hỷ, em đùa đủ chưa?”

“Sao anh không chịu để ý đến em?” Thả Hỷ còn chồm cả người lên Tần Mẫn Dữ, cô chẳng hề cảm thấy có điều gì không ổn cả.

“Em ngồi xuống đi.”

“Em không.”

“Ngồi xuống.”

“Anh phải nói tại sao anh ở đây thì em mới ngồi xuống.” Thả Hỷ muốn biết rõ mối quan hệ giữa Ngô Hoạch và Tần Mẫn Dữ rồi mới chịu buông tay ra. Mặc dù Ngô Hoạch lớn tuổi hơn Tần Mẫn Dữ, tuy nhiên, cô ấy xinh đẹp như thế, khó tránh khỏi việc anh thích cô ấy. Nếu Tần Mẫn Dữ yêu Ngô Hoạch, Thả Hỷ cảm thấy thiệt thòi cho anh, Ngô Hoạch chẳng phải yêu Triệu Vĩ Hàng sao?! Tần Mẫn Dữ cần phải tìm được người xứng đáng hơn.

Tần Mẫn Dữ đang dùng tay nắm chặt cánh tay Thả Hỷ, định lôi tay cô ra thì Ngô Hoạch từ nhà tắm bước ra.

“Hai người, quen nhau à?”

Thả Hỷ lập tức gật đầu, “Chúng tôi là bạn học, từ nhỏ tới lớn.” Sau đó lại chuyển sang điều cô còn nghi vấn, “Cô giáo Ngô, sao hai người lại quen nhau?”

“Ồ, Mẫn Dữ ấy à, chúng tôi học với nhau một năm tại Đại học Har­vard.” Trong tay Ngô Hoạch là một thứ gì đó giống như ga trải giường vừa mới giặt xong: “Này, lại đây phơi giúp em.” Sai bảo Tần Mẫn Dữ như sai bảo một người phục vụ vậy.

Thả Hỷ tròn xoe mắt nhìn Tần Mẫn Dữ phơi ga trải giường cho Ngô Hoạch, cô cũng chẳng biết mình đang có cảm giác thế nào nữa. Ở nhà, Tần Mẫn Dữ không hề phải mó tay vào việc nhà. Hồi học Đại học, quần áo của anh đều được Thả Hỷ tự nguyện giặt giũ. Lúc đó, cô đã nghĩ rằng, nếu được ở bên anh suốt đời này, cô sẽ nguyện đảm nhận hết việc nhà, toàn tâm toàn ý phục vụ anh.

Cái cô Ngô Hoạch này quả là đáng ghét, Thả Hỷ quyết định sẽ ghét cô ấy. Bò già ăn cỏ non đã đành, lại còn không biết trân trọng, còn tìm về gặp người tình cũ. Thật chẳng ra làm sao cả!

“Cô giáo Ngô, chị có thể cho tôi giới hạn bài tập cho sinh viên được không, tôi muốn sắp xếp cho hợp lý.”

“Được, bạn đợi chút nhé.” Ngô Hoạch mở máy tính, in ra một bản rồi đưa cho Thả Hỷ. “Đánh giá kết quả thế nào đây, bạn gửi bài tập tới cho tôi chấm hả?”

“À, cái này đợi tôi về hỏi lại phòng đào tạo đã. Bao giờ chị đi?”

“Ngày kia.”

“Ồ, vậy chị chuẩn bị hành lý đi nhé, tôi không làm phiền chị nữa.” Thả Hỷ cất tờ bài tập đi, định ra về ngay.

“Sao lại làm phiền, bạn không đến tìm tôi, tôi cũng muốn đến tìm bạn để nói chuyện đấy!”

Thả Hỷ vội nói: “Bên khoa còn rất nhiều việc, tôi chỉ tranh thủ đến đây một chút, hôm khác vậy nhé, đợi khi nào chị về, chúng ta sẽ nói chuyện.” Buồn cười thật, có chuyện gì để nói cơ chứ? Chuyện trong nhà mình còn chẳng làm chủ được, nghe thêm những chuyện khác chỉ thêm phiền não mà thôi.

Thả Hỷ chậm rãi bước xuống lầu, cô đang phân vân không biết có nên nói chuyện của Ngô Hoạch cho Tần Mẫn Dữ biết không. Cô không sợ làm người xấu, chỉ có điều, những chuyện cô có thể nói được lại quá ít. Bản thân Thả Hỷ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

“Cố Thả Hỷ!” Một giọng nói vang lên khiến cô cảm thấy rất vui.

“Tần Mẫn Dữ!” Cô cũng rất muốn được gọi tên anh một cách thân mật, mặc dù trong lòng đã thầm gọi anh hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng đến khi thật sự mở miệng, lại gọi nhau một cách khách khí như vậy.

“Về trường à? Anh đưa em về.”

“Thật hả? Hay quá! Anh không bận gì à?”

“Vừa về nước, còn chưa quyết định sẽ làm ở đâu thì bận gì cơ chứ?” Tần Mẫn Dữ học về ngành công nghệ thông tin, đã hoàn thành luận án thạc sĩ tại Đại học Har­vard, có chứng nhận MCSE (Mi­crosoft Cer­ti­fied Sys­tems En­gi­neer), có kinh nghiệm thực tập tại Mỹ, đã có công ty tại Mỹ mời anh làm việc chính thức nhưng Tần Mẫn Dữ không muốn định cư tại Mỹ mà trở về sống tại quê nhà. Với khả năng và bằng cấp của Tần Mẫn Dữ, cho dù tìm việc làm hay gây dựng sự nghiệp đều không thành vấn đề, chỉ có điều anh vẫn chưa ra quyết định.

“À, Tần Mẫn Dữ, lần này về nước, anh sẽ không đi nữa chứ?”

“Ừ, cũng có thể.”

“Hay quá. Hôm nào gọi lũ bạn học cùng tụ tập cho vui. Từ hồi anh đi, em cũng chẳng liên lạc với ai cả.”

Nói xong, Thả Hỷ lên xe của Tần Mẫn Dữ. Một chiếc BMW mới, màu sắc cũng là màu xanh da trời mà Thả Hỷ yêu thích. “Xe đẹp quá!” Cô nhún nhảy trên ghế ngồi, thật thoải mái. Xe của Triệu Vĩ Hàng cũng đẹp, Mer­cedes, mua từ lúc họ mới kết hôn. Nhưng BMW là loại xe Thả Hỷ thích nhất từ khi cô mới biết chú ý tới các dòng xe. Thả Hỷ cho rằng, từ kiểu dáng tới màu sắc, dòng xe BMW vẫn là đẹp nhất. Thả Hỷ không dám nghĩ rằng Tần Mẫn Dữ đã chọn dòng xe này là vì cô, mặc dù có thể anh cũng biết được ý thích của cô.

“Cố Thả Hỷ, không có chuyện gì để nói với anh sao?”

“Gì ạ? Anh định nói về chuyện gì?”

“Nhiều lắm, rất nhiều. Trước đây, hai năm vừa rồi, hiện tại và tương lai.”

Thả Hỷ im lặng, nếu Tần Mẫn Dữ muốn gợi lại vết thương của cô, cô cũng chỉ có thể để anh khơi gợi lại.
Bình Luận (0)
Comment