Ánh Sao Duy Nhất

Chương 27

Thật ra trong khoảng thời gian này, bởi vì tên tuổi của Giang Ngật quá thịnh hành, “Nhất phẩm phu nhân” lại thất bại thảm hại, trên mạng cảm giác tồn tại của Lâm Trạch Quần quá yếu, thậm chí còn không bằng Vệ Nhiên – nam ba đẹp trai bức người sinh năm 98 của “Đêm lạnh”. Dù sao thì vị kia cũng được gọi là tiểu thịt tươi số 1 mà!

Chỉ có điều mặc dù không được để ý tới, ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là chuyện tốt đối với Lâm Trạch Quần, dù sao thì mọi người cũng không tiếp tục níu lấy bài phỏng vấn trên tạp chí để nói nữa, chờ đến khi trận này qua đi, sự kiện ấy sẽ bị cư dân mạng mau quên quẳng ra sau đầu. Có lẽ fan của hắn cũng ôm suy nghĩ này, gần đây rất an phận, chủ yếu là không chủ động thêu dệt chuyện gì.

Nhưng mà, không ai nghĩ đến, trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Trạch Quần lại một lần nữa trở thành tâm điểm của dư luận, hơn nữa tin tức lần này còn nghiêm trọng gấp mấy lần so với bài phỏng vấn trên tạp chí lần trước!

Nguyên nhân gây ra sự kiện, là hai giờ đêm qua, một tài khoản chỉ vài chục người theo dõi đăng lên một video, kèm theo dòng chữ: “Cái quái gì chứ, nam thần của mấy người đây sao, thương cô gái quá!”

Mở đoạn video ra, chỉ thấy hình ảnh hiện lên là cửa thang máy, có ba nam một nữ đang đứng, từ góc nhìn, chắc là camera theo dõi từ hành lang. Không biết bọn họ nói gì, cô gái muốn đi, lại bị ngăn cản. Sau đó, một trong số ba người đàn ông kia đột nhiên đưa tay ra, nhìn thì giống như muốn chạm vào mặt cô gái, một giây sau, cái bạt tai đưa lên! Sau khi cô gái kiên cường trúng cái tát, dường như bị đánh đến mơ hồ, đứng yên, mà những người đàn ông kia tiến vào thang máy, nghênh ngang rời đi.

Đoạn video rất ngắn, chưa đến 1 phút, cũng may nội dung của nó đơn giản, bất luận là ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng minh bạch. Hơn nữa mặc dù hình ảnh cũng không rõ rệt, cũng đủ để đa số nhận ra, người tát cô gái kia, chính là thần tượng đang ăn khách Lâm Trạch Quần!

Trên mạng ngay lập tức một mảnh xôn xao!

Đánh người kìa! Lại còn là bạt tai nữa!

Một người đàn ông, lại đi tát phụ nữ!

Cho dù là nửa đêm, cũng có không ít cư dân mạng nổi khùng, mà chờ đến khi mọi người phóng to hình ảnh của cô gái trong clip, phát hiện mặc dù cô gái này đeo khẩu trang, nhưng nửa gương mặt lộ ra lại cực kỳ giống một người khác – là nữ minh tinh đang quay phim chung với Lâm Trạch Quần, còn nổi tiếng hơn cả hắn – Chu Bội Bội!

Lần này, mới thực sự là sóng to gió lớn!

Đến sáng sớm ngày thứ hai, clip và ảnh chụp màn hình có liên quan đã lan truyền khắp internet, các blogger đều đăng, các cư dân mạng cũng bày tỏ ý kiến của mình về vấn đề này, ai cũng hết sức oán giận!

“Tôi cứ nghĩ đăng bài phỏng vấn bôi đen đồng nghiệp đã là giới hạn rồi, lại còn đánh người? Ngạo mạn như thế, sao không thuận gió đẩy thuyền mà xưng vương luôn đi

“Ông trời của con ơi, Lâm Trạch Quần lại dám đánh Chu Bội Bội, không phải Chu Bội Bội nổi tiếng hơn hắn ta sao? Đột nhiên mị cảm thấy bản thân vốn không hề hiểu giới giải trí…”

“Không phải chứ, đoàn phim nào đó sao vẫn chưa được yên vậy? Đầu tiên là nam nữ chính truyền ra scandal, sau đó nam chính nam phụ bị đồn là bất hòa, giờ thì nam phụ đánh nữ chính? Phim còn chưa chiếu, đã diễn nhiều như thế, coi chừng sôi hỏng bỏng không.

“Lầu trên có bị bệnh không, thím không thấy clip sao? Lâm Trạch Quần thật sự đánh người, cmn ai lại lấy chuyện này để tuyên truyền!”

“Lầu trên bình tĩnh, tui cảm thấy vị kia là tới đục nước béo cò, tẩy trắng giúp Lâm Trạch Quần! Dù sao thì mức độ của vụ tai tiếng này, nếu cuối cùng không đảo ngược được, nói không chừng Lâm Trạch Quần chỉ là con nghé thôi! Ha ha ha, bảo bối ngạo mạn ơi em xong đời rồi! o (*≧▽≦ )

“Cô gái kia thật sự là Chu Bội Bội sao? Các thím đều cảm thấy giống lắm à? Sao em lại cảm thấy không giống mấy nhỉ, hơn nữa dáng người của Chu Bội Bội phải gầy hơn một chút chứ…”

“Lầu trên + 1, mị cũng cảm thấy không phải là Chu Bội Bội.”



Giản Duy kéo xuống một lượt, chỉ cảm thấy hướng đi càng ngày càng nguy hiểm, lông mày càng cau chặt, đúng lúc này có người gọi điện tới.

Là một dãy số xa lạ, Giản Duy lại có dự cảm kỳ quái. Quả nhiên, sau khi nhận điện, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc.

“Giản Duy, em đã tỉnh chưa?” Giang Ngật hỏi.

Cô ngồi dậy, vừa xỏ dép vừa đáp: “Rồi ạ.”

Giang Ngật dừng một chút, dường như muốn nói lại thôi, Giản Duy nói thay anh, “Là vì chuyện clip sao ạ?”

Giang Ngật: “… Em thấy rồi?”

“Vâng.”

Giọng điệu của Giang Ngật không được tự nhiên, trong lòng Giản Duy cũng có chút là lạ. Dù sao bị người khác đánh vẫn rất là mất mặt, không có ai nhìn thấy thì thôi, giờ thì clip đều đã truyền khắp trên mạng, cô cũng bị bức bách nhớ lại ký ức ngày đó…

Chỉ có thể an ủi bản thân, cũng may người trong nhà đều không chú ý đến tin tức giải trí, nếu không sẽ biết bảo bối nhỏ bé của họ ngàn dặm xa xôi chạy đến theo đuổi thần tượng, kết quả lại bị bắt nạt! / (ㄒoㄒ )/~~

Giang Ngật: “Có lẽ em không tin, nhưng tôi phải nói, clip không phải do tôi tung lên.”

Giản Duy cũng bất ngờ, “Em tin mà.”

“Em tin tôi?” Giọng nói của Giang Ngật cũng tràn ngập bất ngờ.

“Đúng vậy, đương nhiên không phải là anh tung ra.”

Giản Duy nói xong, đột nhiên hiểu ra.

Đúng, chính xác là từ góc độ của cô, người đầu tiên bị hoài nghi chính là Giang Ngật. Dù sao anh và Lâm Trạch Quần đã từng có khúc mắc, sự kiện này anh cũng biết rõ, Lâm Trạch Quần gặp phiền toái, anh là người cạnh tranh cũng có thể thu hoạch được lợi ích, nhìn thế nào cũng là người có hiềm nghi lớn nhất.

Nhưng mà…

“Hôm đó anh cũng giúp em đánh trả rồi mà.” Giản Duy nói. Đối với sức quan sát của mình cô vẫn rất tự tin, thái độ lúc đó của Giang Ngật rất rõ ràng, chuyện này đến đây là chấm dứt.

Hơn nữa, quan trọng hơn là, Giản Duy kéo màn cửa sổ, xem ánh nắng tuyết bên ngoài, khẽ nói: “Clip bị tung ra, vốn không hề tốt với em, anh sẽ không làm vậy…”

Bên kia thật lâu không lên tiếng.

Trong lòng Giản Duy thấp thỏm, bắt đầu hoài nghi câu nói có phần tự mình đa tình của bản thân, lại nghe thấy Giang Ngật chợt cười một tiếng, kéo dài giọng, “Khó trách mọi người nói, cô gái thông minh là được người ta thích nhất.”

Ý của anh ấy… Khen mình ư?

Giản Duy giữ điện thoại, mặt có hơi đỏ, làm nũng: “Lần trước anh còn chê em ngốc mà.”

“Sao? Đó là tôi sai, em không ngốc, là tôi quá ngốc.”

Anh ấy đúng là đang dỗ dành mình, Giản Duy đỏ mặt cắn môi, hoàn toàn nói không nên lời.

Hai người lâm vào trầm mặc, cũng không phải sự trầm mặc làm cho người ta bất an như vừa rồi, mà có cảm xúc gì đó chảy xuôi trong không khí.

Chậm rãi thong thả, khiến người ta an lòng.

Lát sau, Giang Ngật mới nói: “Chuyện này em đừng lo lắng, để tôi xử lý, sẽ không để em bị ảnh hưởng.”

Giản Duy gật đầu, nghĩ đến anh không nhìn thấy, lại bổ sung: “Em hiểu rồi ạ.”

Bất cẩn liếc đến thời gian trên điện thoại, cô cả kinh, phải đến trường quay! Một giây sau, cô liền nói: “Xong rồi, đột nhiên em nghĩ đến một chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Người trong đoàn phim, chắc chắn bọn họ cũng có thể nhìn ra người trong clip là em. Nếu như họ bị cư dân mạng nhắc nhở, nảy sinh tò mò với khuôn mặt của em thì làm sao đây?”

Nói đến đây, Giản Duy rất hoang mang, mắt cô với Chu Bội Bội không giống lắm. Rõ ràng trên thực tế, mọi người tiếp xúc với mình lâu như vậy, đều không có ai nói nửa gương mặt của mình giống như Chu Bội Bội, sao giờ đổi thành ảnh chụp màn hình lại giống như vậy!

Lẽ nào, đây chính là sự thần kỳ của góc độ?!

Cô càng nghĩ càng ưu sầu, đợi mãi mới dám ra ngoài. Đúng là xui xẻo, thời gian dài như vậy cũng không lộ, mắt thấy mình sắp quay xong rời khỏi đoàn, lại lộ ra, chẳng lẽ thật sự phải hủy hết vào hôm nay?

“Thực ra…” Giang Ngật nói.

Giản Duy mong đợi vểnh tai, ngóng trông xem anh có thể đưa ra đề nghị gì hữu dụng, chỉ thấy người nào đó nói rất ung dung: “Tôi đã sớm nói, tại sao em phải che mặt?”

Giản Duy sững sờ, “Vì sao? Vì Chu Bội Bội…”

“Đúng, em và Chu Bội Bội giống nhau, vậy thì sao chứ?” Giang Ngật nói, “Lẽ nào bình thường em cũng đeo khẩu trang sao? Đây chính là khuôn mặt của em, không có gì không thể gặp ai cả.”

Không có gì không thể gặp ai…

Đương nhiên nhận không ra người mà!

Tưởng tượng mà xem, với tính cách của Chu Bội Bội, trước đây nếu như mình không che mặt, nói không chừng lần đầu tiên gặp đã bị đuổi ra khỏi cửa, ngay cả Tròn Ung Ủng cũng sẽ không được trọng dụng!

Cô cảm thấy có hơi kỳ lạ, rõ ràng ngay từ đầu, Giang Ngật cũng đồng ý, còn tự mình đeo khẩu trang cho cô, nhưng giờ đột nhiên lại đổi giọng…

Chẳng lẽ, anh ấy không sợ mình gây phiền toái cho đoàn phim?

Giản Duy gọi xe, mang Tròn Ung Ủng đến đoàn phim, bởi vì căng thẳng, lúc đến cửa còn dừng lại nhìn một cái. Hành lang không có ai, trong phòng cũng rất yên tĩnh, không phải ồn ào như mình nghĩ. Cô chợt nảy ra suy nghĩ, lẽ nào thông báo có sự thay đổi, sáng nay không quay, cho nên tất cả không tới?

Mang theo suy nghĩ này, cô đẩy cửa ra, sau đó… Nhìn vào trong phòng toàn là người.

Đạo diễn và các diễn viên còn chưa tới, đều là nhân viên trong đoàn. Mọi người nghe thấy tiếng mở cửa, cũng nhìn sang, mười mấy khuôn mặt cùng nhau chuyển hướng đến chỗ cô. Trong nháy mắt Giản Duy nhớ tới một lần, Lý Mộng làm sáng tỏ bằng cấp của mình, khi đó bọn họ cũng nhìn cô như vậy. Khác biệt là, khi đó trên mặt họ là sự tò mò và khiếp sợ, còn bây giờ…

Tạm thời coi như đề phòng và tìm tòi đi.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn cố gắng tự nhiên nói câu “Chào buổi sáng”, rồi mang theo mèo đi vào.

Không có ai đáp lại cô.

Giản Duy để lồng mèo lên trên bàn, thường ngày vào thời điểm này, tất cả sẽ vây quanh trêu chọc chơi đùa với Tròn Ung Ủng, nhưng hôm nay toàn bộ lại đứng tại chỗ, không xa không gần nhìn sang.

Lý Mộng nhìn hai bên một chút, chấn chừ chốc lát, cuối cùng vẫn bước tới chào hỏi, “Cô chủ, cô tới rồi hả.”

Giản Duy cười đáp lại cô ấy. Lý Mộng không nhịn được, thấp giọng hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Giản Duy biết rõ cô ấy đang lo lắng cái gì, cũng thấp giọng nói: “Yên tâm đi, tôi rất ổn.”

“Ha.” Có người cười châm chọc một tiếng.

Cả hai cùng nhau nhìn sang, là gương mặt quen thuộc, Giản Duy còn nhớ, lần trước châm biếm cô theo đuôi thần tượng tới đoàn phim cũng là cô ta.

Cô gái kia lạnh lùng nói: “Cô ta ổn nhưng ngược lại, người bị cô ta hại chưa chắc đã được vậy.”

“Tiểu Khiết cô ăn nói bậy bạ gì đó!” Lý Mộng nhíu mày.

“Tôi nói bậy sao? Tất cả đều thấy đoạn clip rồi, cô đừng nói với tôi là cô không nhận ra chứ? Cô có biết giờ trên mạng nói thế nào không?”

“Nhận ra thì sao, chuyện này chẳng lẽ là do cô chủ sai ư?”

“Không phải lỗi của cô ta, chẳng lẽ là lỗi của thầy Lâm?” Tiểu Khiết đáp lại một cách mỉa mai.

Trong nháy mắt Lý Mộng cứng họng, cô có ý kiến với Lâm Trạch Quần, cũng không dám chỉ trích anh ta trước mặt nhiều người như vậy.

Rốt cuộc ngày thường Lâm Trạch Quần vẫn quan hệ tốt với mọi người trong đoàn đã thể hiện tác dụng, mặc dù vì chuyện bài phỏng vấn, bọn họ có chút phê bình kín đáo với hắn ta, nhưng phần lớn vẫn cảm thấy, đây là sự cạnh tranh trên sự nghiệp của hắn với Giang Ngật, không hay lắm, nhưng cũng có thể hiểu được. Giờ Giản Duy bị hắn đánh, trên mạng dùng ngòi bút làm vũ khí, còn bọn họ ngược lại đồng tình với Lâm Trạch Quần, đem mũi nhọn nhắm vào Giản Duy – người đã đẩy hắn ta vào hoàn cảnh này.

Đặc biệt là, trong số họ còn có một bộ phận muốn nịnh hót Lâm Trạch Quần.

Tiểu Khiết nói một cách quái gở: “Tính tình thầy Lâm tốt như vậy, dịu dàng với phụ nữ nhất, nếu như nói anh ấy ghét một ai đó, vậy chắc chắn là người kia có vấn đề. Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, đúng không nào?”

“A? Cái này đấy, so sánh ra thì, tôi lại càng hiếu kỳ một điểm khác hơn. Cô chủ, dáng vẻ cô đeo khẩu trang, đúng là có phần giống với cô Chu! Nếu như trên mạng không nói vậy, tôi cũng không nhận ra, chao ôi, rốt cuộc bề ngoài của cô trông như thế nào?”

“Nói đến mới thấy, rất là buồn cười. Tôi còn chưa gặp qua, quay gần một tháng, ngay cả mặt cũng chưa nhìn thấy. Cô là bị dị ứng hay hủy dung, mà cứ mãi không thể gặp ai vậy?”

“Cô chủ này, tôi hay nói thẳng, cô đừng giận nhé. Tôi thấy, cô vẫn nên nhanh chóng đi làm sáng tỏ đi, làm người không thể ích kỷ như vậy, cô bị đánh thì thôi, còn kéo cô Chu vào là sao? Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cô Chu không ‘hòa ái dễ gần’ như thầy Lâm đâu, cô đừng chọc tới cô ấy…”

Giản Duy chưa từng nghĩ tới, có ngày bản thân sẽ trở thành đối tượng để cả đoàn xông vào công kích. Tất cả đều nhìn cô, giọng điệu ôn hòa hoặc cay nghiệt, nhưng nội dung đều là chỉ trích cô.

Lý Mộng đứng bên, muốn giúp đỡ, nhưng mấy lần đều muốn nói lại thôi. Giản Duy cảm thấy có hiểu cho cô ấy, giống như cô đã tin, trong số họ nhất định có người cũng cảm thấy cô bị oan, chỉ là dưới tình huống này, không dám mở miệng mà thôi.

Tầm mắt cô lướt qua đám đông, nhìn ra cửa, chẳng biết từ lúc nào, Chu Bội Bội đã đứng ở đó. Cô ta mặc váy đỏ, không hề lên tiếng, mà chỉ nhếch môi cười, trong mắt là sự khinh thường và châm chọc.

Chị ta cũng đang cười nhạo mình ư? Giản Duy nghĩ. Cười mình trốn trốn tránh tránh lâu như vậy, cuối cùng vẫn rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn Chu Bội Bội cảm thấy mình quá ngu xuẩn.

Ánh mắt bay qua phía sau cô ta, một người khác cũng đã đi tới, là Giang Ngật, anh nhìn tình hình trong phòng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hơi cau mày khó nhìn ra được. Giản Duy vốn cho là anh muốn đi tới, anh lại nhìn cô, khẽ gật đầu, trong ánh mắt là sự khích lệ.

Cô nhớ tới lời anh vừa nói, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể tràn trề sức mạnh.

Hít sâu một cái, giọng nói của cô không cao, nhưng rất kiên định, “Tôi thấy, lời cô nói có vấn đề.”

Tiểu Khiết đang lảm nhảm bị cắt đứt, lập tức ngẩn ra, chỉ thấy cô gái vừa nãy còn nhẫn nại im lặng giờ đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mình, “Đeo hay không đeo khẩu trang là tự do của tôi, chỉ cần đạo diễn đồng ý, người khác không có tư cách xen vào.”

“Cô…”

“Hơn nữa, logic của cô cũng có vấn đề. Xảy ra chuyện, trước tiên không đi tìm kẻ đánh người kẻ làm sai, mà là níu lấy người bị đánh không thả, kiểu ‘Bàn về người bị hại có tội’ mới là ngọn nguồn của bất công và bi kịch. Tôi thật sự rất tò mò, cô gặp những cô gái bị quấy rối, có phải cũng chỉ trích người ta ăn mặc quá ít hay không?”

Tiểu Khiết bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Người đứng cạnh cô ta vì ví dụ cuối cùng kia, trong nháy mắt nghĩ đến những bình luận dưới tin tức trên mạng, các cô gái không tự chủ được bị thuyết phục.

Đúng vậy, bất luận Giản Duy làm cái gì, dù sao Lâm Trạch Quần ra tay đánh người. Đánh người là hắn không đúng rồi!

Giản Duy dừng một chút, “Đương nhiên, tôi muốn thừa nhận với mọi người một chuyện. Mặt tôi không có vấn đề gì, nói là bị dị ứng là lừa mọi người.”

Tất cả đều bất ngờ. Tiểu Khiết cuối cùng bắt được nhược điểm, “Tôi cũng biết mà, cô…”

“Nhưng mà tôi cũng là bất đắc dĩ. Giờ ồn ào như vậy, mọi người lại hiếu kỳ đến thế, được rồi, dù sao tôi cũng chẳng muốn giấu nữa.”

Mọi người nghe ra ý tứ của cô, không tự chủ được mở to hai mắt. Bầu không khí làm việc chuẩn bị lâu như thế, vốn không ai tò mò, cũng không nhịn được nhìn cô chằm chằm, muốn biết đáp án đã giấu lâu như thế dưới khẩu trang, đến cùng là gì.

Dưới tầm mắt của bao người, Giản Duy tháo khẩu trang xuống.

Bốn phía rõ ràng vang lên tiếng hít không khí, mà cô trước khi kịp để cho người khác đưa ra câu hỏi, giành nói trước: “Không hề chỉnh sửa, không có liên hệ máu mủ, hoàn toàn chỉ là trùng hợp. Được rồi còn vấn đề gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment