Ánh Sao Duy Nhất

Chương 36

Giản Duy ngơ ngẩn một lúc rồi mới ý thức được anh nói gì, cô liền cao giọng nói, “Nhà, nhà anh?!”

Giang Ngật ấ tai như thể bị ồn đến bực mình, nhíu mày hỏi: “Thế thì sao?”

Thế thì sao? Anh còn hỏi thế thì sao à?

Giản Duy mắt chữ A miệng chữ O, một lúc lâu sau mới lắp bắp đáp lời: “Anh … anh muốn đưa em về nhà anh?”

Giang Ngật nhìn cô chằm chằm, một lát sau nhướng mi mắt như hiểu ra điều gì. Ánh mặt trời chiếu qua kính chắn gió, cánh tay anh đặt trên tay lái, chống đầu cười nhẹ nhàng với cô, “Cô bé, trong sáng lên nào. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”

Giản Duy vốn rất trong sáng mà.

Cô chỉ là kinh ngạc, mình vừa mới ngồi xe nam thần, nhanh như vậy đã được đến nhà anh rồi! Nhưng anh nói như thế khiến cô bỗng nghĩ lan man hơn…

Đúng vậy, người đàn ông cô thích mời đến nhà anh.

Chỉ có hai người họ…

Lần này, mặt cô hoàn toàn đỏ rực.

Thấy cô phản ứng mãnh liệt như vậy, Giang Ngật sờ mũi, nghi ngờ có phải mình đã nói gì không phải không.

Không khí trong xe bỗng có chút ngại ngùng, hồi lâu sau giọng nói nhỏ như muỗi của cô mới vang lên, “Nhưng mà không phải nói em mời anh sao, sao lại thành anh tự nấu…”

Anh nhìn cô một thoáng rồi khẽ thở dài, giả vờ quay xe rời đi, “Được rồi, nếu em không đồng ý tôi cũng không ép. Chúng ta đi tìm chỗ khác…”

Cổ tay áo bị giữ lại.

Anh ngoái đầu nhìn cô. Giản Duy cúi đầu, tay nắm lấy áo anh. Anh kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, cô nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Đi nhà anh, đi nhà anh…”

Ánh mắt Giang Ngật sâu thẳm, “Không sợ nữa?”

“Em vốn không sợ mà…”

Giang Ngật nhướng mày cười, tháo dây an toàn.

Giản Duy thấy anh định xuống xe, hơi kinh ngạc hỏi, “A, không cần lái vào trong sao? Xe cứ dừng ở đây thôi à?”

Giang Ngật: “Em quên tôi vừa nói gì sao? Phía trước là siêu thị, muốn nấu ăn phải có nguyên liệu, giờ phải đi mua đã.”

Giản Duy cảm thấy hôm nay Giang Ngật liên tục làm cô bất ngờ.

Tự nấu cơm cũng thôi đi, nhưng với nhân khí cùng sự chú ý đáng sợ hiện nay mà anh còn dám thoải mái đi siêu thị, lại còn mang theo một cô gái! Chẳng lẽ anh muốn lên trang nhất à!

Nhưng đến khi nhìn thấy tên siêu thị, cô đã hơi hiểu ra. Đây là một cơ sở của chuỗi siêu thị nước ngoài, chủ yếu bán đồ ăn nhập khẩu nên khá ít khách, phần lớn lại là người nước ngoài.

Vẫn may, anh không bị ấm đầu. Nếu anh thực sự vào Walmart thì cô cũng không biết liệu họ có thể nguyên vẹn rời đi hay không.

Tuy thế, Giang Ngật vẫn mang khẩu trang. Anh để áo khoác trong xe, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đẩy xe siêu thị đi qua các gian hàng. Nhìn từ phía sau, lưng rộng eo thon chân dài, dáng người hoàn mỹ.

Giản Duy bất giác nhìn đến ngây người.

Giang Ngật quay đầu lại, thấy cô đang tụt lại phía sau bèn nói: “Nghĩ gì vậy, đi theo tôi nào.”

Vì Giản Duy cũng mang khẩu trang nên Giang Ngật không phát hiện cô đang ngơ ngẩn. Cô thầm thấy may mắn, chạy chậm vài bước đến cạnh anh. Nhìn thấy hàng hóa trưng bày la liệt, cô hỏi: “Chúng ta mua gì đây?”

“Em muốn ăn gì?”

Phía trước bỗng nhiên có hai người nước ngoài đi qua, Giản Duy căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào họ sợ bị phát hiện, cô thuận miệng nói: “Em ăn gì cũng được, món tủ của anh ấy.”

Giang Ngật: “Tôi nhiều món tủ lắm, em chắc chắn mình có thể ăn hết sao?”

Mắt Giản Duy chớp chớp, trong vắt sáng rỡ dưới ánh đèn.

Giang Ngật lắc đầu cười, “Như vậy đi, tới hàng rau trước. Em có biết củ niễng không? Nhìn quanh nếu thấy thì nói tôi.”

Giản Duy lấy tay xoắn tóc vẻ khó xử.Giang Ngật nhướng mày, “Không biết?”

Giản Duy: “… Em sẽ tra Baidu ngay!”

Giang Ngật như bị khơi dậy hứng thú, dừng chân lại hỏi “Thế đậu hũ non thì sao?”

“…. Đậu hũ gì cơ?”

“Em cũng phải biết quả cà chứ nhỉ.”

“Cái này em biết!” Giản Duy nói như đinh đóng cột, tiếp theo lại ngượng ngừng cười cười, “Nhưng biết thế thôi, em không ăn cà…”

Rốt cuộc Giang Ngật cũng nhịn không được mà cười ra tiếng. Cách khẩu trang, tiếng cười của anh hơi trầm thấp, khàn khàn, từng chút tiến vào lỗ tai Giản Duy, làm cho cả người cô tê rần.

Tay Giang Ngật đặt lên trước xe đẩy, mắt mang ý cười hỏi: “Giản Duy tiểu thư, xin hỏi em làm sao có thể lớn đến ngần này vậy?”

Bị khinh bỉ, Giản Duy hừ một tiếng, bất mãn bĩu môi cằn nhằn, “Biết ngay anh chỉ muốn cười nhạo em mà. Không biết nấu ăn thì lạ đến vậy sao? Ai cũng có vài điều không biết mà…”

Là một sinh viên giỏi có IQ cao, rất nhiều thứ Giản Duy đều có thể nhẹ nhàng đối phó, chỉ riêng việc này, cô có cố gắng như thế nào đều không thể học được.

Nhìn lại đời người hai mươi năm của cô, té ngã trong phòng bếp còn nhiều hơn ở tất cả những nơi khác cộng lại, khủng khiếp nhất là có một lần cô nấu cháo quên đổ nước, suýt chút nữa làm nổ nồi áp suất, đốt cháy phòng ở. Từ đó về sau, cô hoàn toàn từ bỏ phòng bếp, an tâm trải qua cuộc sống chỉ ăn không nấu.

Không chỉ không biết nấu, rất nhiều nguyên liệu cô cũng không biết, thỉnh thoảng đi mua giúp người nhà thì đều dựa vào việc hỏi, bám dính lấy bác gái làm việc ở siêu thị.

Đối với khuyết điểm này của mình, Giản Duy nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc cũng là do di truyền. Dù sao cả nhà bọn họ cũng không có ai nấu cơm ngon.

Giang Ngật nghe xong lịch sử đầy máu và nước mắt của cô, càng cười ngặt nghẽo, “Thật đáng thương, vậy nếu sau này em sống một mình thì làm thế nào bây giờ? Thật lo lắng em sẽ chết đói luôn.”

“Bố mẹ em cũng nói như vậy, cuối cùng kết luận được đưa ra là nếu em muốn chuyển ra ngoài sống thì phải thuê một người chuyên nấu cơm cho em. Em thấy cũng tốt, mẹ em trước khi kết hôn cũng làm như vậy.”

Giang Ngật: “Vậy sau khi kết hôn thì sao?”

“Sau khi kết hôn thì bố em nấu. Mặc dù ông nấu không quá ngon nhưng cũng hơn mẹ em rất nhiều, ít nhất ăn không chết người.”

Giang Ngật bật cười. Yêu cầu như vậy thật đủ thấp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau đã đến khu rau củ, bác gái bán hàng bên cạnh là người Trung Quốc, nghe được bọn họ nói chuyện liền cười nói: “Đúng thế, phụ nữ không biết nấu cơm sợ gì chứ, tìm một người đàn ông biết nấu là được rồi. Trong nhà chỉ cần một người biết nấu cơm là đủ.”

Giản Duy gật mạnh đầu, “Không sai!”

Cô bán hàng còn bổ sung, “Như bạn trai cháu chẳng hạn, vừa nhìn là biết người biết nấu ăn, cháu thật có phúc.”

Giản Duy: “…”

Cô lúng túng không thôi, mặt cũng đỏ lên, “Anh ấy không phải bạn trai”

Giang Ngật ung dung đáp: “Bạn gái cháu tất nhiên có phúc rồi.”

Giản Duy: “…”

Cô quay đầu nhìn Giang Ngật, vẻ mặt anh vui mừng như đang khoe khoang mình là một người bạn trai tốt. Giản Duy cắn môi, trong lòng bất an, anh có ý gì vậy? Đột nhiên nói ra lời này, hẳn là không có ý gì khác đâu nhỉ…

Người bán hàng nhìn bọn họ, rõ ràng ở trong siêu thị hai người lại vẫn mang khẩu trang, vốn đang cười dần dần trở nên nghi ngờ, “Ôi trời, cậu thanh niên này, bác thấy cậu… hình như khá quen mặt, trước kia từng đến đây sao?”

Giản Duy căng thẳng như đi đánh trận, lập tức nói: “Không đâu. Cháu cùng bạn trai đều lần đầu đến đây. Cảm ơn bác, tạm biệt.”

Cô kéo Giang Ngật quay đầu bước đi. Bởi vì bước đi quá nhanh, hai bước đầu anh thậm chí còn không theo kịp, tới khi đi qua khu vực khác cô đột nhiên đứng lại. Ý thức được chính mình còn đang cầm tay anh, cô như phải bỏng, lập tức buông tay ra.

Gò má đỏ như lửa, cô vừa nghĩ đến những lời mình nói ban nãy đã muốn kiếm lỗ chui vào.

Cô nhất định là điên rồi, nếu không tại sao lại nhanh mồm nhanh miệng như như vậy? Bạn trai, người ta nói như thế, cô liền cho là thật à.

A chết mất! Giang Ngật sẽ nghĩ thế nào đây!

“Ây dà.” Giang Ngật ở phía sau gọi cô.

Giản Duy hít sâu hai cái mới cố ra vẻ trấn định quay đầu lại. Chỉ thấy anh đứng ở quầy hàng bên cạnh, cầm một vật trắng trắng xanh xanh, giơ lên nói: “Nhìn thấy không?”

Cái gì?

Anh khẽ mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên như đang chỉ dạy một đứa trẻ không biết gì, “Đây chính là giao bạch.”

Bọn họ mua rất nhiều thứ, có cá có tôm, các loại rau củ, trong đó có rất nhiều thứ Giản Duy không biết, Giang Ngật cũng không nói cho cô, chỉ cần thích liền thả vào bên trong xe đẩy. Đến lúc tính tiền chợt có nhiều người hơn, Giang Ngật cùng Giản Duy xếp hàng, phía trước là một đôi nam nữ, tóc vàng mắt xanh, cô gái thân mật kéo tay người đàn ông, nhìn là biết người yêu.

Giản Duy nhìn bọn họ, thầm nghĩ hèn gì người khác hiểu lầm, đi dạo siêu thị cùng nhau nhất định quan hệ tương đối thân thiết. Đột nhiên cô nhận ra trong mắt những người khác, mình cùng Giang Ngật cũng là cảnh tượng này.

Chàng trai cao lớn đẹp trai cùng cô bạn gái được anh cẩn thận bảo vệ.

Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng Giang Ngật cùng Giản Duy đứng một chỗ vẫn rất bắt mắt, lại vì bọn họ đều mang khẩu trang mà càng trở nên kỳ quái. Người phía trước phía sau đều thỉnh thoảng nhìn qua, trong đó cũng có người Trung Quốc, Giản Duy càng ngày càng căng thẳng sợ bị nhận ra.

Đúng lúc này thì đến phiên bọn họ, Giản Duy còn đang nghĩ nhanh tính tiền xong để chạy trốn, thì đã thấy Giang Ngật rất tự nhiên đem xe đầy giao cho mình, “Trả tiền đi.”

Giản Duy: “Vâng? Á vâng?”

Thấy cô ngạc nhiên, Giang Ngật nhướng mày nói, “Là em nói mời khách, thế nào, còn muốn tôi trả tiền sao?”

Để cho phụ nữ trả tiền thực ra cũng không sao, nhưng anh nói quá to, quá thản nhiên, nhân viên thu ngân nghe hiểu, trong ánh mắt liền toát ra vẻ khinh bỉ. Những người gần đó cũng nhìn về phía họ, nhưng bởi vì tình cảnh khó xử nên không tiện nhìn nhiều, liếc mắt một cái liền lịch sự dời mắt đi.

Giản Duy im lặng một lúc rồi lấy ví tiền ra: “Có lý, em trả.”

Nhân viên thu ngân quét giá, không khí đầy xấu hổ.

Giản Duy đau lòng nghĩ, nam thần anh thật sự quá yêu diễn rồi. Thực ra nếu anh không muốn bị nhận ra thì đi trước là được rồi, có cần thiết phải hủy hình tượng như vậy không.

Còn nữa, bây giờ mà đi hỏi, có lẽ người ta sẽ nói họ là người đàn ông cao ráo đẹp trai và người phụ nữ mê trai đẹp mà cam tâm cho đi tất thảy.

Bình Luận (0)
Comment