Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 15

Edit: Tuyết Phù Dung

Beta: Riêu

Viên Dã nhận được tin tức, lập tức nhổ trại.

Tay chân cậu ta lanh lẹ, người còn ở lại trong doanh địa phần lớn là người của đoàn xe, hai ba lượt đã thu xếp lều trại xong xuôi.

Còn lại, cần dọn lên xe thì dọn lên xe, cần vứt thì vứt, hết thảy đều ngay ngắn trật tự.

Khi Khúc Nhất Huyền quay trở lại doanh địa, Viên Dã đã thu dọn xong, đang chờ cô ở ven đường.

Thấy không còn việc của mình, Khúc Nhất Huyền cũng không xuống xe, khuỷu tay gác trên cửa sổ xe, chờ Viên Dã đi đến.

Có gió thổi tới, thổi mấy sợi tóc cô còn chưa vuốt ra sau tai dính vào cằm. Cô híp mắt, dưới ánh mặt trời càng thêm nóng nực, đánh giá doanh địa đóng quân tạm thời ở trước mắt của không quá hai mươi lăm người này — ngoại trừ trên mặt đất có dấu vết đã từng được dọn dẹp ra thì không còn sót lại bất cứ rác rưởi sinh hoạt gì.

Cô vừa lòng vươn tay, sờ sờ cái đầu cẩu của Viên Dã.

Ở trước mắt bao người Viên Dã bất ngờ bị sờ đầu, xấu hổ đến mức đỏ cả tai, vuốt vuốt tóc, vẻ mặt tràn đầy kháng nghị: “Tóc của tôi đều bị cô vuốt trọc rồi!”

“Vuốt trọc, tiểu gia sẽ mua cho cậu bộ tóc giả, cũng không phải là không chịu trách trách nhiệm nổi.” Cô có ý đồ xấu, lại sờ soạng một phen. Mắt thấy Viên Dã sắp nổi cáu, cô vẫy tay, ý bảo “Mau lên xe.”

Viên Dã không dám.

Cậu ta giống như ăn trộm, lén lút liếc mắt nhìn Phó Tầm.

Động tác này của cậu ta tuy là cực bí mật, nhưng Khúc Nhất Huyền luôn luôn để ý những thay đổi của cậu ta, đường nhiên sẽ phát hiện được.

Cô lần theo ánh mắt của Viên Dã nhìn về phía Phó Tầm, hơi hạ mắt xuống.

Thay đổi của Viên Dã hai ngày nay, không phải cô không cảm giác được.

Chỉ là thời cơ không thích hợp, Khúc Nhất Huyền chưa tìm được cơ hội đi hỏi cậu ta.

Giờ đây trong lòng chua xót đau đớn, giọng nói tràn ngập “dấm chua”: “Cậu trở nên lễ phép như vậy từ bao giờ? Bảo cậu lên xe thì cứ lên đi!” Nói xong, cô quay đầu, cười tủm tỉm: “Phó tiên sinh cũng đâu phải loại người keo kiệt gì, đúng không?”

Phó Tầm cong cong môi, đáp lại một câu: “Tôi không keo kiệt, nhưng tôi thù rất dai.”

Khúc Nhất Huyền nhìn anh một cái thật sâu, không tỏ vẻ gì nói: “Vậy tính hết vào tôi, nợ nhiều không lo.”

***

Suốt đoạn đường quay về Đôn Hoàng ấn theo thường lệ Khúc Nhất Huyền là người chịu trách nhiệm dẫn đường.

Không phải tìm người tất nhiên cũng không cần đi vào cồn cát trong sa mạc cái mà có thể tàn phá phổi người nữa, Khúc Nhất Huyền chỉ cho Phó Tầm đường tắt gần nhất, chỉ cần đi qua cồn cát phía trước kia, rất nhanh có thể đến đường quốc lộ.

Chờ đến lúc lên đến đường nhựa, thân xe cũng vững vàng hơn.

Khúc Nhất Huyền mở cửa sổ duỗi eo, thư giãn gân cốt bị xóc như sắp vỡ vụn trong hai ngày nay.

Viên Dã ngồi ở ghế sau, yên lặng nhắc nhở: “Khúc gia, đang mở điều hòa đấy.”

“Tôi biết.” Cô nương theo kính chiếu hậu liếc Viên Dã một cái, nói: “Tay quá dài, không mở cửa sổ làm thế nào duỗi người hết được?”

Được được được, ngài nói cái gì cũng có lý.

Viên Dã ngậm miệng lại, đắp áo khoác lên mặt, mắt không thấy tâm không phiền.

Bị cậu ta quấy rầy một lúc, lại làm Khúc Nhất Huyền nhớ tới một chuyện, không phải nói đùa chứ thứ linh cảm này thật là huyền diệu.

Cô đùa bỡn huýt gió một cái, hỏi Phó Tầm: “Buổi tối anh có rảnh không, cùng ăn một bữa cơm?” Cô nghiêng người, chỉ chỉ bạn nhỏ đang cáu kỉnh ở ghế sau: “Tôi và Viên Dã mời anh.”

Dứt lời, nhớ tới đêm nay còn phải tổ chức đón gió tẩy trần cho Bành Thâm, lại bổ sung một câu: “Còn có một người bạn nữa của tôi.”

Phó Tầm suy tư vài giây, đáp: “Đêm nay tôi có hẹn rồi.”

Cũng không tính là lừa cô, anh đã đồng ý với Viên Dã trước.

Khúc Nhất Huyền nghe vậy, chợt cảm thấy đáng tiếc.

Cô vốn tính toán là hiếm khi được “campuchia” với Viên Dã một lần, thuận tiện mời cả anh, chẳng qua là thêm một cái miệng mà thôi. Vừa xây dựng được tình cảm đôi bên mà cả khách lẫn chủ đều vui.

Không ngờ, anh lại có hẹn.

Cô nghiêng mắt liếc Phó Tầm một cái, hỏi: “Hẹn ở đâu? Chợ đêm Sa Châu?”

Chợ đêm Sa Châu cũng giống như “Cổ Nhai”, “Phố cổ” hay “Con đường mỹ thực” ở mỗi một thành phố du lịch, hấp dẫn du khách từ nơi khác đến.

Cũng không phải là hoàn toàn chê bai nó, chỉ là đối với người đã ở đây lâu  như Khúc Nhất Huyền mà nói thì chợ đêm Sa Châu ít nhiều cũng có tính chất thương nghiệp nhằm vào du khách.

“Không phải.” Phó Tầm phủ nhận.

Sợ cô hỏi nhiều, anh không đổi sắc mặt mà dời đề tài: “Lần cứu viện sa mạc năm ngoái đó cô còn chưa kể xong.”

Năm ngoái? Cứu viện sa mạc?

“À…” Khúc Nhất Huyền nhớ tới, “Người đó là đi theo bạn tiến vào sa mạc bắt bò cạp nên bị mất tích.”

Cứu viện Tuân Hải Siêu thất bại đối với cô không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng, nghĩ đến đã qua một năm nhưng hai người cơ hồ có kết cục giống nhau, cô lại có chút cụt hứng.

“Lại nói tiếp người này cũng hơi đáng thương, anh ta từ Tây Xuyên đến Tam Công Hương nương tựa thân thích. Ngày mười tháng bảy cùng bạn tiến vào phía bắc sa mạc bắt ổ bò cạp, kế hoạch ban đầu là 5 giờ sáng ngày hôm sau sẽ quay lại. Nhưng tới thời gian đã hẹn mà người vẫn chưa quay lại. Một xe một người lại đợi ở điểm hẹn ba tiếng, đến hừng đông cũng không thấy được bóng dáng nên anh ta liền đi về trước.”

“Cũng tương tự như tình huống của Tuân Hải Siêu, lạc đường, không có nước và lương thực, trong thời gian đó vẫn trò chuyện với người nhà. Đến hơn một giờ trưa, rốt cuộc không cách nào gọi được nữa, hoàn toàn mất liên lạc.”

“Sau khi mất liên lạc người nhà mới báo cảnh sát, hai giờ trưa hôm đó cảnh sát tổ chức một tiểu đội tiến vào sa mạc cứu viện. Xe không vào được, đành phải đi bộ, không bao lâu sau thì có cảnh sát bị cảm nắng, bọn họ buộc phải trở lại. Lúc Tinh Huy nhận được tin tức mất liên lạc của nhân viên, tham dự cứu hộ đã là chuyện 12 tiếng sau.”

“Lúc ấy tôi và Viên Dã đang ở cứ điểm của đội cứu viện kia, tham dự toàn bộ hành trình. Đoàn xe phái ra năm chiếc xe việt dã, liên hợp với công an tổng cộng là mười sáu người, so với quy mô lần này còn nhỏ hơn. Nhưng năm ngoái, có địa điểm mất liên lạc chính xác, từ vị trí anh ta xuống xe trên sa mạc chúng tôi bắt đầu tiến hành cứu hộ trong phạm vi hai mươi km.”

“Buổi chiều 5 giờ, nhiệt độ cao trong sa mạc vẫn không giảm. Cứu viện vẫn duy trì liên tục đến rạng sáng đêm đó, đến thời gian dựng lều đóng quân dã ngoại cũng không có, mệt thì ở trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, tỉnh thì lại tiếp tục.”

Cô vặn nắp bình ra, uống lên nước miếng. Khi lại mở miệng, tiếng nói hơi khàn: “Liên tục tìm mười mấy tiếng đồng hồ, không tìm được người. Giống như một hạt cát bay vào sa mạc…”

“Mười ba giờ sau, đoàn xe lại thêm vào mười chiếc việt dã cùng sáu chiếc xe máy đi trên cát. Tất cả đội viên cứu viện, tận lực giảm bớt lương khô nặng, đồ tùy thân được  mang theo có dược phẩm đề phòng trúng gió và nước khoáng, liên hợp với lực lượng cảnh sát bao gồm hơn bốn mươi người, phân thành bốn tổ, xác định khu vực tìm kiếm, bảo đảm không để sót nơi nào.”

“Bốn giờ chiều hôm đó, dưới tình huống một nửa người đội cứu viện sắp bị phế thì… tìm được thi thể, chết do thiếu nước.”

Khúc Nhất Huyền vặn lại nắp bình, không có cảm xúc gì mà bổ sung một câu tổng kết: “Con người luôn xem thường sức mạnh của tự nhiên, tự đánh giá cao chính mình. Chỉ có chờ đến khi xảy ra chuyện, mới biết hối tiếc thì đã không kịp.”

Cô xoay người, lướt qua lưng ghế nhìn Viên Dã đang nghiêng đầu ngủ ở ghế sau, nói: “Lần cứu viện năm ngoái, anh ta thiếu chút nữa đã chết ở sa mạc.”

“Nhưng mà cũng không đáng để đồng tình.” Giọng nói của cô vừa chuyển, ghét bỏ nói: “Vào sa mạc cứu viện còn mang mì gói, anh ta không đi một chuyến đến quỷ môn quan, thật không hợp lý.”

Viên Dã vẫn luôn dựng lỗ tai nghe, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.

Biết rõ còn bóc phốt người ta!

Cậu ta vốn còn đang muốn cảnh báo cho Khúc Nhất Huyền, lần này tức quá! Còn nói cái gì nữa, không đề cập tới nữa!!!

***

12 giờ trưa, xe tiến vào nội thành Đôn Hoàng.

Mercedes G lượn quanh  nửa vòng tròn lại quay ngược lại trên tuyến đường nội thành như tỳ bà phi thiên, từ giao lộ thứ hai rẽ ra, sau khi đi thẳng tám trăm mét, rốt cuộc cũng đến đích.

Khúc Nhất Huyền dẫn Phó Tầm đi vào từ đường nhỏ khu dân cư, trực tiếp đến bãi đỗ xe khách sạn.

Đỗ xe xong, cô vỗ Viên Dã sau khi tỉnh được một lát trong nửa hành trình thì thật sự ngủ mất, đưa Phó Tầm và Thắng Tử đến đại sảnh nhận phòng, làm thủ tục vào ở.

Đến cửa khách sạn, cô cố ý dừng lại, giơ tay chỉ tấm biển quảng cáo nguy nga đồ sộ trên đỉnh đầu, ý bảo Phó Tầm ngẩng đầu nhìn.

Tấm biển kia cao khoảng sáu mét, nhìn ra phải cao bằng ba tầng lầu, bề rộng chừng mười mét, bằng khoảng ba mặt cửa hàng lớn nhỏ. Hai bên trái phải nạm đèn màu, vì trời còn sáng nên không bật đèn, bóng đèn đã ố vàng cũ kỹ, có vẻ hơi xám xịt.

Góc phải bên dưới tấm biển là hình ảnh photoshop bên ngoài khách sạn bảy sao Dubai, chi khác là biển khơi đổi thành sa mạc, du thuyền biến thành lạc đà. Dọc theo dấu chân của đội lạc đà đi lại, kí hiệu đánh dấu điểm thăm quan trứ danh  của Đôn Hoàng được chia ra hai bên — hang đá Mạc Cao, núi Minh Sa, Đôn Hoàng Nhã Đan, Dương Quan, Ngọc Môn Quan cùng với Lôi Âm Tự.

Mà đứng ngay trung tâm tấm biển, là sáu cái chữ to – Khách sạn bảy sao Đôn Hoàng.

Sắc mặt Phó Tầm, nháy mắt đen sì.

Từ thời khắc Viên Dã bị Khúc Nhất Huyền kêu xuống xe, nội tâm đã cực độ thấp thỏm bất an. Cậu ta biết, mỗi lần Phó Tầm tới Đôn Hoàng, đều là ở khách sạn lớn nhất Đôn Hoàng trong khu vàng son lộng lẫy nhất thành phố.

Cũng không phải phô bày giàu sang, khi ở bên ngoài không có khách sạn đóng quân dã ngoại, Phó Tầm cũng có thể nằm ngủ ở dưới đất. Chỉ là thói quen của anh là trong tình huống có điều kiện cần phải theo đuổi cuộc sống sinh hoạt có chất lượng.

Cậu ta tưởng sắc mặt Phó Tầm khó coi, là vì không muốn ở tại khách sạn ba sao cấp thấp. Cũng lo lắng Phó Tầm hiểu lầm bọn họ cố ý đối đãi không ra gì với anh, giải thích: “Khúc gia là khách quen của khách sạn này, khi dẫn khách đều ở đây. Nếu khách không có yêu cầu đặc biệt hoặc là không đặt khách sạn trước thì cơ bản đều tới đây.”

Đến lúc này nếu Khúc Nhất Huyền còn không nhìn ra thái độ của Viên Dã đối với Phó Tầm có cổ quái thì cô cũng không cần lăn lộn trong xã hội nữa.

Cô cố ý nhẹ nhàng nói dỗi một câu: “Làm sao? Tôi có thể ở, anh ta không ở được?”

Viên Dã “…” Mẹ nó, tiểu tổ tông này.

Sắc mặt Phó Tầm hơi nghiêm chỉnh lại, cũng không giải thích, nhấc bước đi vào.

Khúc Nhất Huyền chậm rì rì đi sau Phó Tầm và Thắng Tử vài bước, khi sóng vai với Viên Dã, cô trừng mắt nhìn anh ta một cái, đè thấp âm thanh xuống, nhỏ giọng nói: “Nhãi ranh, cậu giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện?”

Viên Dã vò đầu, ánh mắt một hồi ngó lên, một hồi ngắm xuống nhưng mà tuyệt không đối diện với cô.

Khúc Nhất Huyền thấy hỏi không ra cái gì, gót chân vừa nhấc, đặc biệt không khách khí dùng sức nghiền nghiền mũi chân cậu ta, đến khi nghe được âm thanh cậu ta hít khí lạnh “Siz siz”, mới buông chân ra, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Không vội, chờ thuê phòng rồi, có rất nhiều thời gian từ từ thẩm vấn.

***

Tren đường vành đai Tây Bắc, các điểm thăm quan phần lớn đều phân tán, thời gian du lịch thông thường được sắp xếp trong vòng một tuần.

Để đuổi kịp hành trình, cơ hồ mỗi ngày đều phải đổi một thành phố, đổi một khách sạn. Một ít khách sạn không nổi tiếng lắm, sẽ tạo điều kiện cho người dẫn khách miễn phí dừng chân.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn miễn phí — người dẫn khách phải thường xuyên mang đến tài nguyên “khách hàng” cho khách sạn.

Loại trao đổi tài nguyên này, là bất thành văn. Bình thường nâng ly cụng chén, trong lúc vui cười nói chuyện, sẽ xưng huynh gọi đệ đạt thành ăn ý.

Đoàn xe của Khúc Nhất Huyền cũng không bài xích loại hợp tác này, khách sạn tạo thuận lợi cho cô, cô tạo thuận lợi cho khách hàng. Chỉ là chuyển lời, tất cả quyền lựa chọn và quyền quyết định đều nằm trên tay khách hàng, cô tuyệt đối không can thiệp ảnh hưởng.

Hơn nữa ngược lại, thông qua khách sạn cô đặt trước, phí dừng chân ít nhất được miễn giảm một nửa. Cô không ăn hoa hồng, cũng không tham tiền.

Đội xe dưới tay cô cũng như thế.

Ai không tuân thủ quy tắc, thấy tiền sáng mắt vi phạm nguyên tắc, trục xuất khỏi đoàn xe tuyệt đối không có lần sau.

Người hành tẩu giang hồ, không phải chỉ có khí phách giang hồ, còn phải có nghĩa khí.

***

Khúc Nhất Huyền vẫn nhớ nợ, chờ Phó Tầm cùng Thắng Tử đăng ký thông tin để vào ở. Trong lúc đó, cô khom lưng, đùa với con rùa đen to khách sạn nuôi dưỡng trong bể cá cảnh trên quầy lễ tân.

Phó Tầm nhận thẻ phòng và chứng minh thư, xoay người nhìn lên. Cách bể cá cảnh, gương mặt cô hững hờ giống như lần đầu gặp ở Tây An — cô cách tủ kính, cúi đầu, đang chọn tranh đường.

Có lẽ nhìn quá chăm chú, Khúc Nhất Huyền ngẩng đầu hỏi, “Xong rồi?”

Phó Tầm lấy lại tinh thần, giơ giơ thẻ phòng trong tay lên: “7207.”

“Khéo ghê.” Cô huýt sáo một tiếng, không đứng đắn mà nhướng mày: “Ở cạnh phòng tôi.”

Phó Tầm thong thả ung dung, tiếp nhận sự trêu chọc của cô: “Ừm, muốn làm cái gì cũng rất thuận tiện.”

Khúc Nhất Huyền “…” Muốn đánh anh.

Sắc mặt cô không chút ngại ngùng, xoay người dẫn đường ở phía trước: “Tôi dẫn mọi người lên.”

Cô đưa mọi người đến trước cửa phòng, không sớm không muộn, cô vừa hay ngáp một cái: “Tôi đi ngủ bù trước, mọi người cứ tự nhiên.” Nghĩ nghĩ, không yên tâm lắm, lại bổ sung: “Muốn chơi chỗ nào vui, ăn cái gì ngon có thể hỏi Viên Dã, để cậu ta nhờ người địa phương dẫn đường cho. Chú ý…” An toàn.

Hai chữ phía sau cô vừa kịp nuốt trở vào.

Cô cảm thấy, Phó Tầm lên phố… Người gặp nguy hiểm chỉ có thể là quần chúng nhân dân.

Ai bảo anh ta lớn lên đẹp trai đâu!

Cô cà thẻ, tay bám vào cửa phòng, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở phía sau cửa.

Di động của Phó Tầm giống như hẹn giờ, vang lên tiếng rung.

Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía di động.

Viên Dã: 7 giờ tối, tầng ba phòng Trích Tinh Lâu, Khúc Âm Các.

***

Cùng lúc đó.

Di động của Khúc Nhất Huyền cũng thu được một tin nhắn từ Viên Dã: — 7 giờ tối, tầng ba phòng Trích Tinh Lâu, Khúc Âm Các.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai Khúc gia cũng nên nhớ tới đã gặp Phó Tầm ở đâu, Phó Tầm cũng nhân tiện thanh toán nợ cũ với tiểu Khúc gia~
Bình Luận (0)
Comment