Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 21

Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Tháng bảy, đường vành đai Tây Bắc nghênh đón chào mùa du lịch rộ nhất trong năm. Khúc Nhất Huyền cả ngày dẫn đoàn, tiếp đơn, bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Tròn một tháng, ngay cả bóng của cô Viên Dã cũng không nhìn thấy. Gọi điện thoại tới, không phải cô đang lái xe, thì là chuẩn bị đi ngủ, nói với cậu ta nhiều hơn một câu cũng không vui.

Viên Dã phàn nàn với Thắng Tử, người kia đáp: “Có thể là đang thất tình đó, cậu phải cho cô ấy chút không gian, bao dung cô ấy, lý giải cô ấy, ủng hộ cô ấy.”

Viên Dã: “…”

Khúc gia nhà cậu ta có tiếng tăm lừng lẫy quỷ kiến sầu (Quỷ nhìn thấy cũng phải sợ) trên đường vành đai Tây Bắc này, ai rảnh rỗi không có việc gì dám đi trêu chọc cô ấy?

Thắng Tử “Chậc” một tiếng, nhắc nhở: “Ông chủ Phó rời đi cả một tháng còn chưa quay lại, Khúc gia không phải thất tình thì là cái gì?”

Tà môn.

Viên Dã nghĩ rằng chỉ có mình nhìn ra mờ ám giữa hai người, cũng không ngờ ‘thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’* mà, cái tên Thắng Tử nhìn có vẻ rất ngốc, thời khắc mấu chốt đầu óc lại rất tinh ranh.

*Người giỏi có người giỏi hơn

Cậu ta hỏi: “Sao cậu nhìn ra được?”

“Cái này quá đơn giản!” Thắng Tử đáp: “Ngày ông chủ Phó rời đi, tiểu Khúc gia nóng ruột nóng gan như thế nào đều viết lên mặt. Ngày đó tôi theo cô ấy vào Sa Lương sửa bộ giảm xóc, cô ấy hỏi tôi ông chủ Phó là người ra sao.”

“Cậu dùng đầu óc của mình ngẫm lại xem, đang yên đang lành tiểu Khúc gia hỏi về ông chủ Phó làm cái gì, khi một người phụ nữ nghe ngóng một người đàn ông từ cậu thì có nghĩa là gì, nhất định là động lòng. Kết hợp với triệu chứng hiện tại, không phải vừa vặn là hội chứng thất tình sao?”

Viên Dã cảm thấy trí thông minh của mình bị Thắng Tử khinh bỉ.

Cậu ta hậm hực liếm môi, không đáp lại.

** ** **

Đến đầu tháng tám, lại xảy ra một sự kiện.

Mùa du lịch đang lúc thịnh vượng, đội bảo vệ lạc đà hoang dã đến Ngọc Môn Quan đều đang tạo cầu trải đường.

Bão cát bụi mù mịt đầy trời, ánh mặt trời nóng bức khốc liệt và đường dốc đứng đá vụn lắc lư, tạo nên bất tiện cực lớn cho khách vào Ngọc Môn Quan du lịch.

Sau khi Khúc Nhất Huyền chạy mấy chuyến đến Ngọc Môn Quan, không nói xe bị hư tổn, chỉ kẹt xe thôi cũng đã rất lãng phí thời gian, vật tư tiêu hao ở trên đường vô cùng ảnh hưởng đến hành trình đã sắp xếp.

Càng đừng đề cập tới trong lúc kẹt xe, ánh nắng dữ dội, trong xe oi bức, cát bay đầy trời tạo thành dày vò tâm lí cho khách hàng, trước không có thôn, sau không có xóm để giải quyết vấn đề sinh lý, không chỉ riêng khách nhân cảm thấy cụt hứng, ngay cả người dẫn đường như cô cũng bị ảnh hưởng tâm tình.

Cho nên, sau khi thương lượng với Bành Thâm, Khúc Nhất Huyền hủy bỏ điểm thăm quan Ngọc Môn Quan trên đường vành đai năm nay, ngay sau đó điểm thăm quan phải đi qua Ngọc Môn Quan mới đến được – thành Nhã Đan Ma Quỷ cũng bị liên lụy.

Cô lại mở lộ trình mới. Từ quốc lộ 315 đến khu ngắm cảnh Thủy Thượng Nhã Đan, theo đường cũ trở về, đến Nam Bát Tiên trong quẩn thể Nhã Đan.

Nhắc đến đây mới nhớ linh cảm về con đường này vẫn là nhờ Phó Tầm ban tặng.

Sau khi bắt đầu sử dụng lộ trình mới, Viên đại chân chó lập tức thân thiết gọi điện thoại cho Phó Tầm ân cần thăm hỏi.

Phó Tầm đang tham gia một bữa tiệc tư nhân, lúc nhận điện thoại, yên lặng đến phòng khách. Viên Dã làm một gián điệp hai mặt, phát huy đầy đủ ưu thế thân phận của cậu ta, hoa bay đầy trời kể mọi việc từ đầu đến cuối, dứt lời, không quên tổng kết: “Tóm lại, phi thường cảm tạ giám đốc Phó cung cấp lộ tuyến mới.”

Phó Tầm hiểu rõ tính cách của Viên Dã, trong lời nói câu nào là thật câu nào là giả, không cần hao tâm tốn sức phân biệt, liếc qua thấy ngay.

Anh tùy ý ngồi xuống ghế sô pha, day nhẹ mi tâm, nhắc nhở: “Những lời này đừng nói trước mặt cô ấy, cô ấy có địch ý với tôi. Chuyện liên quan đến tôi, cô ấy luôn luôn không có phong độ.”

Viên Dã nghe theo Phó Tầm, không dám đụng vào họng súng của Khúc Nhất Huyền. Trên thực tế, gần đây cậu ta cũng không có cơ hội để đi đắc tội vị tổ tông này.

** ** **

Đội xe Tinh Huy luôn luôn là chong chóng đo gió ở Tây Bắc, một tuần sau khi lộ tuyến mới trở nên phổ biến, ngoại trừ số ít mấy cơ quan du lịch còn giữ lấy điểm thăm quan Ngọc Môn Quan và thành Nhã Đan Ma Quỷ, phần lớn các đội xe đều đi theo lộ tuyến mới của Tinh Huy chạy từ quốc lộ 315 Thủy Thượng Nhã Đan và Nam Bát Tiên Nhã Đan.

Trong một thời gian ngắn, Thủy Thượng Nhã Đan vốn là khu ngắm cảnh ít được quần chúng để ý đến, lượng du khách tăng nhanh trong nháy mắt.

Trừ cái đó ra, rất nhiều ký sự, văn chương không hẹn mà cùng nhắc đến Thủy Thượng Nhã Đan nơi mà hiếm ai biết, sau khi hình ảnh được đưa ra trước công chúng, trong khoảng thời gian ngắn “Thủy Thượng Nhã Đan” nhảy lên trở thành hiện tượng lôi cuốn.

Cơ hồ là cũng trong dự đoán, sau khi độ chú ý của Thủy Thượng Nhã Đan đột phá đến ranh giới, phía đầu tư ngửi thấy cơ hội buôn bán lập tức liên lạc đến.

Viên Dã thăm dò được tin tức trực tiếp, không kịp đợi Khúc Nhất Huyền hỏi thăm đã gọi điện thoại đến: “… sang năm Thủy Thượng Nhã Đan có thể khai phá, nhà đầu tư dự định xây ‘Tây Hồ Nhã Đan’, sản xuất du thuyền, để du khách có thể chơi trên thuyền, đi hết Thủy Thượng Nhã Đan.”

“Bây giờ tôi cũng không dám nghĩ đến mùa du lịch thịnh vượng sang năm, với mật độ dân số của nước ta, Thủy Thượng Nhã Đan xem chừng bị du thuyền dẫm nát. Không thể động đậy thì còn ngắm cái cảnh gì đây…”

Khúc Nhất Huyền ngồi trong xe trên tay cầm quạt điện nhỏ, quạt tuy nhỏ, sức gió cũng rất lớn, vù vù đưa gió lên mặt cô.

Cô lười biếng đổi tai nghe, mí mắt hơi chớp, nhìn giống như sắp ngủ thiếp đi, ngay cả âm thanh cũng mềm nhũn: “Cái này có gì không tốt? Khai phá, mới có thể phát triển kinh tế.”

Viên Dã trầm mặc.

Cậu ta không vui.

Hoàn cảnh sinh thái của Thủy Thượng Nhã Đan yếu ớt, trắng trợn khai phá sẽ chỉ tăng nhanh sự diệt vong của nó. Chậm thì mấy năm, Thủy Thượng Nhã Đan kinh hãi thế nhân bây giờ sẽ đổ sụp, sẽ không còn hùng vĩ mỹ lệ của hôm nay.

Khúc Nhất Huyền thoải mái chuẩn bị ngủ, cô để quạt điện nhỏ lại gần, thờ ơ nói: “Mặc kệ Thủy Thượng Nhã Đan có mở hoặc phá hay không, nó là tài phú của nhân loại. Cậu không giấu được nó, cũng không nên giấu nó đi. Có tài chính mới có thể bảo vệ, chưa chắc đây đã là họa.”

“Cậu nhìn người Mạc Cao Quật xem, sống thoải mái biết bao nhiêu.”

Khi Viên Dã chui vào ngõ cụt bắt đầu bưởng bỉnh như trẻ con, cần phải khuyên.

Mỗi khi như thế này Khúc Nhất Huyền sẽ phá lệ kiên nhẫn: “Cũng khó trách cậu chân chó với Phó Tầm như thế, trong tay anh ta có tiền, một không dùng cải tạo địa cầu, hai không dùng ăn chơi đàng điếm, ba không dùng cho bản thân hưởng thụ, mà là một lòng bảo vệ trái đất, rất không tầm thường.”

Những năm này ngoại trừ làm cứu viện, Tinh Huy cũng dính dáng đến bảo vệ môi trường. Nhưng không có tác động gì lớn, nhiều lắm là phát động đội viên trong đội xe nhắc nhở du khách không được ném rác bừa bãi, thấy người làm bảo vệ môi trường công ích đến Tây Bắc, sẽ không thu phí, miễn phí đưa đón, tận lực cung cấp các tiện nghi. Những phí tổn này, tất cả đều do Phó Tầm chi.

Tuy nhiên dù Phó Tầm có hoài bão gì, cũng không ngăn cản Khúc Nhất Huyền tiếp tục chán ghét anh.

Viên Dã nghe xong, dễ chịu hơn nhiều.

Cậu ta nói: “Khúc gia, rốt cục cô cũng nguyện ý nhìn thẳng vào ưu điểm của nam thần nhà tôi rồi.”

Khúc Nhất Huyền phản ứng rất thẳng thắn: “Tôi nhổ vào!”

** ** **

Việc này còn tiếp diễn.

Hạ tuần tháng tám*, ngay lúc mùa du lịch thịnh vượng trên đường vành đai Tây Bắc gần kết thúc, có một cỗ xe việt dã biển số xe bản địa Thanh Hải treo biển hành nghề phi pháp đi vào khu bảo vệ lạc đà hoang dã, bị bắt.

*một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần: thượng tuần, trung tuần và hạ tuần

Trên TV.

Lúc Khúc Nhất Huyền nhìn thấy tin tức, đang ở Đôn Hoàng, tổng bộ của đội cứu viện Tinh Huy.

Buổi chiều, sau khi đưa khách đến núi Minh Sa chơi, cô tự cho mình thời gian nghỉ ngơi.

Trong tin tức, tổng cộng có bốn nhân vật chính phi pháp đi vào khu bảo vệ lạc đà hoang dã, tất cả đều là sinh viên năm 3 của đại học danh tiếng nào đó.

Mấy người thừa dịp trước khi về trường, cùng đến đường vành đai Tây Bắc gột rửa tâm hồn. Không ngờ là chưa gột rửa thành công, còn chọc đến phiền phức.

Mới đầu Khúc Nhất Huyền cũng không coi tin tức này ra gì, mãi cho đến đêm, trước cửa đội cứu viện lục tục xuất hiện mấy phóng viên.

Đội cứu viện không phải không liên hệ với phóng viên, nhưng bị ngăn cửa, vẫn là lần đầu.

Khúc Nhất Huyền thấy tình thế không đúng, gọi điện thoại cho lão Đâm – phóng viên làm chuyên đề báo cáo cho đội cứu viện Tinh Huy.

Cơ hồ là cùng một lúc, Viên Dã về đơn vị.

Chiếc Wrangler lả lơi còn chưa vào đến nhà để xe đã bị phóng viên ngăn ở cửa chính. Trong bộ đàm, Viên Dã hưng phấn hỏi: “Khúc gia, người nào trong đội vay nặng lãi bị chủ nợ tìm tới cửa thế?”

Khúc Nhất Huyền mắng to: “Ngu xuẩn, nhà ai đòi nợ vay nặng lãi còn tìm phóng viên đến ngăn cửa.”

Viên Dã hưng phấn không giảm: “Vậy người nào bị lộ ảnh cấm thế?”

Khúc Nhất Huyền: “…”

Cái quái gì vậy, cô hận không thể dùng đầu ngón tay đâm chết cậu ta.

Phóng viên quyết tâm muốn ngăn người để phỏng vấn, Viên Dã lại sống chết không xuống xe.

Sau nửa giờ song phương giằng co ở cửa ra vào, cửa lớn của đội cứu viện Tinh Huy mở ra.

Khúc Nhất Huyền đứng giữa cửa, hai tay đút túi, rõ ràng muốn mở cửa đón khách. Nhưng trước khi phóng viên đưa ống kính đến trước mặt cô, cô đưa tay, nắm chặt ống kính, ngăn toàn bộ hình ảnh.

Bầu không khí lập tức cứng đờ, các phóng viên hai mặt nhìn nhau.

Khúc Nhất Huyền mới vừa biết chân tướng từ chỗ lão Đàm, không có một chút giả, hắng giọng một cái, nói: “Đã có vấn đề muốn hỏi, không bằng mời vào bên trong đi.” Cô hơi dùng lực một chút, đè ống kính xuống, cười tủm tỉm nói: “Đội viên đội cứu viện phân bố trong nhiều ngành nghề, phòng ngừa ngộ thương người vô tội, mời không chụp ảnh.”

Thái độ của cô cường thế, tựa như trời sinh đã có khí chất làm cho người ta tin phục. Không ai cự tuyệt.

Cũng không ai cảm thấy phản cảm.

Khúc Nhất Huyền mời mọi người vào trong đội, dâng trà, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, sau mới tiếp nhận câu hỏi.

Chuyện nguyên nhân khiến bốn sinh viên vi phạm pháp luật đi vào khu cấm chỉ mũi nhọn về hướng đội xe Tinh Huy, tuyên bố là do đội xe cự tuyệt chở bọn họ vào Ngọc Môn Quan, bọn họ mới quyết định tự lái xe vào Ngọc Môn quan thưởng thức điểm tham quan.

Lại thêm lộ tuyến Thủy Thượng Nhã Đan mới là của đội trưởng đội xe Tinh Huy khai thác, liên quan tới đội xe Tinh Huy cấu kết với nhà đầu tư, vì có người đứng sau lập kế hoạch tính toán dẫn dắt ngôn luận đồn thổi lung tung nên mọi chuyện ngày càng ồn ào náo động.

Khúc Nhất Huyền chưa từng có ý định chiều theo dư luận, cô suy tư mấy giây, hỏi lại: “Vậy bạn có hỏi bọn họ vì sao đội xe lại cự tuyệt chở không?”

Phóng viên sững sờ.

Khúc Nhất Huyền nói: “Đoạn đường từ khu bảo vệ lạc đà hoang dã đến Ngọc Môn Quan kia vẫn đang sửa đường, xe bị treo lâu, ách tắc nghiêm trọng. Đường đá vụn không chịu nổi trọng áp, cơ hồ mỗi ngày đều phải sửa chữa. Trong tình huống này, xuất phát từ cân nhắc an toàn của khách, chúng tôi đề nghị lĩnh đội không đưa khách đến Ngọc Môn Quan, nhưng nếu có khách vẫn kiên trì muốn đi, chúng tôi sẽ phái một xe bảo hộ, bảo đảm an toàn cho xe. Bạn cảm thấy, làm như vậy có vấn đề gì không?”

Phóng viên lắc đầu.

Khúc Nhất Huyền gật đầu, đối với phản ứng của cô nàng coi như hài lòng: “Về phần cấu kết với nhà đầu tư, thủ đoạn thương mại không có nửa xu quan hệ đến chúng tôi, thì cấu kết như thế nào?”

Cô vừa tiến vào tư thế chiến đấu thì cực kỳ muốn hút thuốc, nhưng bây giờ hút thuốc sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của đội cứu viện, cô miễn cưỡng đè xuống khát vọng, bưng chén lên nhấp một ngụm trà.

Viên Dã thấy khóe mắt đuôi lông mày cô toàn là ý chí chiến đấu thì không nhịn được đồng tình với đám phóng viên này, thương hại bọn họ tuổi còn trẻ đã gặp phải ác mộng trong nghề nghiệp.

Quả nhiên.

Khúc Nhất Huyền nhấp một ngụm trà nhuận họng xong, bắt đầu phản kích: “Các người có biết chuyện đầu tháng bảy, một vị du khách vì trốn vé mà đi bộ trong hoang mạc kết quả gặp nạn không?”

“Đội cứu viện chúng tôi, kết hợp với lực lượng của cảnh sát, tìm trong hoang mạc gần ba ngày mới tìm được người gặp nạn. Trên đường cứu viện gặp bão cát, bị ép phải dừng công cuộc cứu viện, một ngày sau lại lập tức thành lập tổ cứu viện tiên phong, mạo hiểm bão cát, tiếp tục lục soát. Tại sao các người không đưa tin? Tin này không đủ hay hay là không được tính là một chủ để?”

“…”





Viên Dã đưa mắt nhìn các vị phóng viên trông như chạy nạn rời khỏi đội cứu viện, kết thúc video, nhấn gửi đi.

Một giây sau, Phó Tầm ở xa ngàn dặm nhận được một video.

Anh xem hết, ngoắc ngoắc khóe môi, đáp: “Làm rất tốt.”

** ** **

Khúc nhạc dạo ngắn này được mọi người trong đội bàn tán say sưa trong suốt mấy ngày, sau đó cũng ngừng.

Khúc Nhất Huyền vẫn bận rộn tới mức không thấy tăm hơi.

Bận bịu đến qua tháng tám, trung tuần tháng chín, du khách trên đường vành đai càng ngày càng ít.

Dưới đỉnh núi A Nhĩ Kim có hai trận tuyết, nhìn từ xa tựa như sữa chảy dọc từ trên đỉnh núi xuống, khắp trên sườn núi lưng núi toàn là tuyết đọng và sông băng.

Khúc Nhất Huyền rốt cục rảnh rỗi.

Cô ở Cách Nhĩ Mộc nghỉ dưỡng sức hai ngày, sớm ngày thứ ba, một mình lên đường đến trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt ở Khả Khả Tây Lí.

Đến núi Côn Lôn.

Cầu Diêm cao hơn vạn trượng.

Trên đài ngắm cảnh của Khả Khả Tây Lí, cô ngừng xe, theo thói quen mở bình đường glu-cô rót vào bình.

Hai tháng này, danh thiếp của Phó Tầm lật đi lật lại trong tay cô, sớm đã bị mài mòn. Cô kẹp chặt bình đường glu-cô, lại cầm danh thiếp của anh.

Số điện thoại của anh, cô đã sớm nhớ kỹ trong đầu, thuộc làu làu, tấm danh thiếp có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Cô tiện tay, vứt tấm danh thiếp vào thùng rác ven đường.

Không phải mất bình tĩnh hơn bất cứ ai sao?

Trái lại cô muốn xem xem ai nhận thua trước.

** ** **

Hạ tuần tháng chín.

Phó Tầm nhận được một cuộc gọi lạ lùng. Đối phương dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn, hỏi anh: “Chừng nào thì anh tới lấy xe thế, để ở đây một tuần rồi. Nếu còn để tiếp, mỗi ngày thu phí năm mươi đồng đấy.”

Phó Tầm nhíu mày: “Xe?”

“Mercedes G đen, cải tiến, biển số xe Nam Giang.”

“Một tuần trước, bạn gái của cậu làm thẻ xong, còn chưa trả tiền đâu… Ngay cả chìa khoá xe cũng ném ở cửa hàng của tôi xong mặc kệ.”

“Anh xem chỗ tôi là bãi đỗ xe miễn phí hay là cơ quan phúc lợi từ thiện hả?”



Phó Tầm bỏ ra vài giây, triệt để tiêu hóa mình bị Khúc Nhất Huyền tính kế.

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, anh không nhịn được cười lên: “Nói địa chỉ cho tôi, tôi tới lấy xe.”

“Tây Ninh.”

“Số 31 phố Vạn Hoa Đồng, quán sinh hoạt xe nổi tiếng – Tiểu Cường.”Tác giả có lời muốn nói: Khúc gia, cô tự cầu phúc đi.
Bình Luận (0)
Comment