Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Sau khi Khúc Nhất Huyền lên xe, hai mắt Khương Doãn nhìn quanh ngoài cửa sổ.

Cô ta trông thấy người đàn ông trẻ tuổi nói muốn mời cô ta cùng du lịch đường vành đai sau khi nói dứt lời với Khúc Nhất Huyền lại lập tức lên chiếc xe việt dã dừng ở bên cạnh.

Mới đầu Khương Doãn ngại ngùng hỏi, chờ chiếc Cruiser đè lên đá vụn rời khỏi Thần Miếu, lái vào đường nhựa quốc lộ, cô ta mới vỗ xuống thành ghế Khúc Nhất Huyền, nhịn không được hỏi: “Anh ta đổi ý rồi à?”

Khúc Nhất Huyền xuyên thấu qua hai bên kính chiếu hậu nhìn xe phía sau: “Không phải ở phía sau sao? Đang đi theo mà.”

Khương Doãn quay đầu lại.

Đằng sau xe các cô chính xác có một chiếc xe đi theo, một chiếc Audi việt dã màu xanh vỏ cau, giấy phép Tứ Xuyên.

Cô ta có chút không cao hứng: “Gạt người.”

“Ai gạt cô?” Khúc Nhất Huyền liếc mắt lại qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau.

Ui, xe bị chặn.

Cô gỡ xuống túi bộ đàm gác ở trong xe, điều chỉnh kênh, cách khoảng không gào to: “Cậu còn sủa cái gì thế, đuổi theo đi.”

Không ai trả lời.

Khúc Nhất Huyền thử thăm dò lại gọi một tiếng: “Viên Dã?”

Lúc này có động tĩnh, Viên Dã liên tiếp “ai” hai tiếng, giải thích: “Vừa không tìm được bộ đàm ở đâu…”

Khúc Nhất Huyền cười nhạo: “Sao cậu không dứt khoát quên luôn tên mình là gì đi?”

Xe sắp xuống dốc, một tay cô điều khiển tay lái, vững vàng vòng qua một sườn núi gấp, nói: “Tôi mang theo khách, chỉ cầu an ổn, tốc độ xe sẽ không quá nhanh. Các cậu muốn đi hồ Thanh Hải, vậy thì theo xe, tôi dẫn đội. Có sắp xếp gì khác, cứ tự tiện.”

Đầu kia giống như thương lượng một trận.

Viên Dã trả lời: “Đều là cùng một phương hướng, tôi trước ở phía sau cô. Cô đi hồ Thanh Hải, chúng tôi đi Hắc Hoàng Hà tìm nơi ngủ trọ trước.”

Khúc Nhất Huyền nghe cảm thấy không đúng lắm: “Chúng tôi? Ở đâu ra ‘Chúng’?”

Viên Dã cười khan hai tiếng, ngữ khí nịnh nọt: “Tôi không phải vừa vặn tiện đường trở lại Đôn Hoàng sao, lên đường một mình cũng rất nhàm chán, vừa vặn mấy ngày nay làm xe bảo hộ cho cô chứ sao. Không thu phí,!”

Khúc Nhất Huyền giật giật khóe môi, không lập tức đáp ứng.

Cô liếc mắt về ghế sau, nói cho Khương Doãn: “Xe bảo hộ bình thường là xe hậu cần lúc thám hiểm ngoài trời, có tính năng việt dã nhất định, có thể nói chuyện phiếm giải buồn, có thể tiếp tế vật tư, cũng có thể cung cấp bảo vệ. Chiếc đằng sau kia, xe rất tốt, không đến mức kéo chân chúng ta. Còn những công năng khác, cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm giải buồn đi…”

Khương Doãn không bài xích, cô ta đối với hết thảy nơi này đều ôm hiếu kì cực lớn.

Chỉ cần là đồ chơi tươi mới, cô ta đều rất nguyện ý nếm thử: “Anh ta là bạn của chị, em không có ý kiến gì.”

Ngụ ý là, cô quyết định là được. Cô trầm mặc quá lâu, trong lòng Viên Dã lo sợ, chỉ có thể ưỡn nghiêm mặt, giống như Vương bà bán dưa: “Tôi có thể vác có thể gánh, có khả năng giúp nấu nước nóng, có thể làm chân chạy mua vé. Chỉ cần các cô cần, sẽ không có việc gì tôi không làm được!”

Lại một cái xuống dốc.

Làn xe đối diện có xe móc mở loa, đâm vào màng nhĩ đau nhức.

Khúc Nhất Huyền móc móc lỗ tai, mở lòng từ bi: “Được thôi, tự cậu xem mà biểu hiện nhé.”

** ** **

Viên Dã này coi như có ưu điểm — nói lời giữ lời.

Buổi chiều đến khu du lịch Đảo Thảng Hà, cậu ta vượt qua, tới trước chỗ đất trống trên bãi đỗ xe ngừng xe. Chờ xe Khúc Nhất Huyền vừa đến, cậu ta ân cần vây quanh chỗ ngồi phía sau, mở cửa cho Khương Doãn. “Người đẹp, đã đến Đảo Thảng Hà.”

Tướng mạo Khương Doãn không tính diễm lệ, nhưng thắng ở gương mặt nhỏ, làn da trắng, ngũ quan tinh xảo. Bất luận là từ góc độ nào nhìn sang, đều lộ ra cảm giác yếu đuối thấy mà thương, đặc biệt có thể kích phát ý muốn bảo hộ của người khác.

Là loại hình mỹ nữ thanh thuần kinh điển.

Có thể là từ nhỏ đến lớn đã quen nam sinh chung quanh hiến ân cần, cô ta đối với sự nhiệt tình của Viên Dã không có nửa phần phản ứng, sau khi xuống xe chỉ khẽ nâng cằm, xem như nói lời cảm tạ.

Khúc Nhất Huyền cũng xuống xe, thấy Phó Tầm ngồi ở trong xe, dáng vẻ không có hứng thú gì, chỉ nói với Khương Doãn: “Điểm tham quan này, chỉ có Đảo Thảng Hà. Đơn thuần nhìn sông, bên ngoài khu ngắm cảnh cũng có thể nhìn thấy, không cần thiết tiêu tiền. Nhưng nếu cô cảm thấy hứng thú, có thể đi vào dạo chơi, thời gian hành trình trong vòng nửa giờ.”

Khương Doãn là du khách “Đến đều tới” điển hình, mắt cô ta nhìn cửa khu thăm quan, sau hai giây chần chờ, nói: “Vào đi.”

Khúc Nhất Huyền gật đầu, giơ tay chỉ, ra hiệu Viên Dã đưa cô ta đi mua vé.

Khu ngắm cảnh rất đơn sơ, cửa bán vé thậm chí còn không ra dáng một căn phòng, chỉ ở cửa xét vé dựng lên một cái ô che nắng. Người bán vé dọn ra một cái bàn và một cái ghế, an vị dưới dù bán vé.

Lại là tháng chín, đã gần kề kỳ đóng băng du lịch của đường vòng tây bắc, đội ngũ tốp năm tốp ba thưa thớt mua vé càng khiến khu ngắm cảnh nổi bật lên sự tiêu điều.

Viên Dã thấy bước chân Khương Doãn chần chờ, nói: “Nếu cô không muốn đi, chúng ta có thể đi thẳng đến hồ Thanh Hải.”

Khương Doãn hỏi: “Bên trong thật sự chỉ có một con sông? Đảo Thảng Hà, ý là đảo lưu sao?” (Đảo lưu là ngược dòng nước)

“Cũng có thể nói như vậy.” Cậu ta giải thích: “Bình thường các dòng sông phần lớn chảy từ hướng tây sang hướng đông, nhưng Đảo Thảng Hà là từ hướng đông sang hướng tây, chảy đến hồ Thanh Hải, cho nên được gọi như thế. Bao quát trấn nhỏ này, cũng gọi là trấn Đảo Thảng Hà.”

Khương Doãn đã đối với văn hóa lấy tên có nhận biết nhất định, cô ta quay đầu, mắt nhìn Phó Tầm đã xuống xe, thấp giọng hỏi: “Anh và chị Khúc là cùng một đội xe à?”

Viên Dã chợt nghe được xưng hô của Khương Doãn đối với Khúc Nhất Huyền, có chút mới mẻ. Cô gái nhỏ quả nhiên vẫn còn rất trẻ mà, không biết cái gì gọi là biết người biết mặt không biết lòng, thế mà có thể gọi “quỷ kiến sầu” Khúc gia kia là chị Khúc.

Kinh nghiệm sống chưa nhiều, kinh nghiệm sống chưa nhiều!

Khương Doãn thấy cậu ta thất thần, có chút bất mãn, hờn dỗi một tiếng, xếp hàng đi mua vé.

Viên Dã gãi gãi đầu, theo tới: “Cô ấy là thủ lĩnh đội xe chúng tôi.”

Khương Doãn “A” một tiếng, lấy ra tiền lẻ mua vé, cô ta rút nguyên một tờ đỏ, muốn mua hai tấm vé.

Một tấm là của cô ta, một tấm khác cho Viên Dã.

Viên Dã nhìn thấy vé, cả người trong nháy mắt biến thành màu ửng đỏ, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm: “Cô mua vé cho tôi không phải lãng phí tiền sao? Chúng tôi mang khách, cơ bản không vào điểm tham quan.”

Nói rồi, cậu ta cầm vé muốn trả lấy lại tiền, vừa mới chuyển người, ống tay áo đã bị người nhẹ nhàng níu lại.

Viên Dã quay đầu lại.

Khương Doãn giống con thỏ ủy khuất nhìn cậu ta: “Tôi chỉ có một mình, muốn anh vào với tôi, giúp tôi chụp ảnh.”

Thấy Viên Dã cứng đờ, cô ta đáng thương bổ sung một câu: “Tôi sợ người lạ, tôi chỉ quen các anh.”

Viên Dã lập tức mềm lòng: “Được được được, tôi vào cùng cô.”

** ** **

Chỉ trong thời gian Khúc Nhất Huyền trở lại trong xe lấy gói thuốc, lúc trở ra, đã không thấy Viên Dã đâu.

Cô liếc mắt về cửa xét vé hướng khu thăm quan, có chút hiếm lạ.

Bốn bề vắng lặng, cô chỉ có thể hỏi Phó Tầm: “Viên Dã đi vào theo rồi?”

Phó Tầm vuốt vuốt giấy gói kẹo, không nghe rõ cô nói cái gì, nâng mắt nhìn lại.

Sự chuyên chú trong mắt anh còn chưa kịp thu hồi, con mắt vừa đen vừa sâu, giống như đường hầm trong núi sâu vào lúc đêm khuya.

Khúc Nhất Huyền khẽ giật mình, phất phất tay: “Không có gì không có gì, chơi giấy gói kẹo của anh đi.”

Cô quay người, dự định đi xung quanh tìm người tán gẫu một chút. Vừa đi ra một bước, trên đầu đã bị thứ gì đập trúng.

Cô quay đầu.

Phó Tầm thản nhiên, hai tay đút túi.

Cô vô ý thức thoáng nhìn dưới mặt đất.

Bên cạnh chân cô, có miếng giấy gói kẹo bị vo thành một cục rơi xuống, lóe sáng lên dưới ánh nắng vừa lộ ra trong trấn nhỏ Đảo Thảng Hà.

Cô mỉm cười.

Không phải có tức hay không, mà là không thể so đo với kim chủ.

** ** **

Lúc Khương Doãn đi ra, đã thân quen với Viên Dã.

Cách thật xa, liền có thể nghe thấy cô ta lấy cuống họng ngọt ngào mở miệng một tiếng “Anh Viên Dã”.

Khúc Nhất Huyền run cả người nổi da gà, quay lại xe trước một bước.

Cô vừa ngồi lên xe không bao lâu, Viên Dã đã vòng tới bên phía cô, gõ gõ cửa sổ xe: “Khúc gia, Khương Doãn ngồi xe tôi. Đến Hắc Hoàng Hà, lại đổi trở về.”

Khúc Nhất Huyền nhíu mày: “Cô ta nói?”

“Đúng vậy.” Viên Dã chỉ chỉ Khương Doãn đứng ở bên cạnh xe cậu ta đang xem ảnh chụp: “Để tôi nói cho cô ấy điển cố của Đảo Thảng Hà.”

Ngón tay Khúc Nhất Huyền khoác lên trên tay lái nhẹ nhàng gõ gõ, cười tủm tỉm: “OK.”

Cô mừng rỡ nhẹ nhõm.

Từ Đảo Thảng Hà đến khu tham quan Nhị Lang Kiếm của hồ Thanh Hải ước chừng mất năm mươi phút đường xe, Khúc Nhất Huyền chạy chiếc xe trống, tốc độ cực nhanh.

Mắt thấy sắp đến khu thăm quan, cô mới chậm lại, đi sang bên đứng ở nhánh giao lộ mở rộng đi ngắm cảnh hồ Thanh Hải cùng Hắc Mã Hà Hương.

Vượt qua núi Nhật Nguyệt, trời đã trong.

Hai bên đường nhựa là dê bò thành đàn, nơi xa mơ hồ có thể thấy được đỉnh núi tuyết đọng bao trùm mảng lớn đá sỏi màu đen trên đá ngầm.

Da trời là một màu xanh thuần, giống như bảo ngọc được khoét từ trong hồ nước ra, xanh biếc.

Lúc nào cũng có gió thổi qua, dù mang theo cái lạnh thấu xương của tây bắc, lại phá lệ làm lòng người rộng mở.

Chiếc Jeep Wrangler nhanh chóng đuổi theo, dừng ở sau xe Cruiser.

Lúc Viên Dã đưa Khương Doãn xuống xe, nụ cười trên mặt giống như cây vạn tuế ra hoa tràn đầy xuân sắc.

Khúc Nhất Huyền phi cây cỏ ngậm trong miệng đi, nghiêng đầu một chút, ra hiệu Khương Doãn lên xe.

Khương Doãn có chút chột dạ.

Kỳ thật cô ta biết cách mình bỏ Khúc Nhất Huyền đến gần Viên Dã rất không tử tế, nhưng làm cũng làm rồi, cô ta chỉ có thể cố giả bộ bình tĩnh, trở về xe Khúc Nhất Huyền.

Khúc Nhất Huyền thấy Khương Doãn cúi đầu, đầu cũng sắp chôn đến ngực rồi, có chút buồn bực: Cô nhìn có vẻ hung ác như thế sao?

Cô quay đầu, mắt nhìn Phó Tầm ngồi cạnh ghế lái bất động như núi, ngả ngớn lại huýt sáo.

Phó Tầm không phải ném giấy vào đầu cô sao?

Cô liền huýt sáo đùa giỡn anh!

Xem ai sợ ai.

** ** **

Chiếc Cruiser lại lên đường.

Qua giao lộ mở rộng, đi lên đường nhựa tới khu thăm quan hồ Thanh Hải, nhiều xe hơn hẳn.

Đại bộ phận vẫn là xe SUV năm người, hoặc xe con chở khách, ngay ngắn trật tự duy trì tốc độ xe trong giới hạn đi về phía trước.

Sau khi đi qua hai cánh đồng hoa cải dầu, Khúc Nhất Huyền hỏi cô ta: “Hồ Thanh Hải phân ra thành hai khu thăm quan, cô biết không?”

Khương Doãn không biết.

Lúc đến cô ta chưa tìm hiểu trước, chỉ nghĩ đến nơi này du lịch, bao gồm lộ tuyến cũng là dùng APP du lịch cao cấp thiết kế lộ tuyến du lịch.

Khúc Nhất Huyền không nghe thấy đáp lại, lập tức hiểu rõ.

Bà tổ cô này, đoán chừng cái gì cũng không biết.

Cô phân tích cho Khương Doãn về thu phí và sự khác biệt của hai khu thăm quan, sau khi cho cô ta lựa chọn, đưa cô ta từ đường nhỏ bên hồ tiến về nơi người dân tộc Tạng bán vé vào khu thăm quan hồ Thanh Hải.

Sau khi Khương Doãn xuống xe, Khúc Nhất Huyền an vị trong xe chơi đùa.

Địa khu Tây bắc ngoại trừ thành trấn dòng người dày đặc và những khu thăm quan, thì tín hiệu không thể bắt được. Cho nên trong điện thoại di động của cô chỉ có game offline, cái gì tiêu tiêu nhạc*, đúng đúng đụng**, thay đổi trang phục nữ thần… Tất cả đều để giết thời gian.

*tiêu tiêu nhạc trong cụm ‘thiên thiên tiêu tiêu nhạc (một trò chơi câu đố của HQ)’ hoặc ‘khai tâm tiêu tiêu nhạc (một trò chơi giải cứu NPC)’.

** đúng đúng đụng: trò chơi phá gạch, nối ít nhất ba gạch với nhau mới có thể phá.

Khi Khương Doãn trở về nghe thấy âm thanh qua cửa trò chơi “thay đổi trang phục nữ thần”, nhịn không được nhìn điện thoại di động của Khúc Nhất Huyền nhiều hơn: “Chị Khúc, chị còn chơi cái này à?”

Thần sắc Khúc Nhất Huyền tự nhiên: “Không thì chơi cái gì?”

Khương Doãn: “…”

** ** **

Nhiệt độ không khí ở Hắc Mã Hà Hương so với Hồ Thanh Hải còn thấp hơn mấy độ, gió lạnh quét qua mặt, không khí mỏng manh.

Mấy năm này Hồ Thanh Hải khai phát, làm huyện này cũng đi theo phát triển vượt bậc. Khắp nơi trên mặt đường có thể thấy được quán ăn, khách sạn và nhà nghỉ.

Khúc Nhất Huyền tìm nơi ngủ trọ chính là khách sạn Tinh Huy Giả Nhật ở Hắc Mã Hà Hương, nhìn cái tên này liền biết — là khách sạn phía chính phủ chỉ định đội xe Tinh Huy vào ở.  (Tinh Huy Giả Nhật: ngày nghỉ của Tinh Huy)

Cũng may Khương Doãn đối với điều kiện dừng chân không quá bắt bẻ, Khúc Nhất Huyền thay cô ta làm thủ tục vào ở xong xuôi, đưa cô ta về phòng.

Phòng ở tầng một, phòng một người.

Công trình mới sửa không tính quá tốt, một cái giường, một cái TV, một cái phòng vệ sinh nhỏ hẹp. Mặt tường dựa vào hành lang có một cái cửa sổ, kéo theo màn cửa thật dày.

Xét chỉnh thể, không gian sạch sẽ gọn gàng, ngoại trừ hơi nhỏ thì không có khuyết điểm quá lớn nào.

Khương Doãn chỉ nhíu nhíu mày, liền tiếp nhận.

Khúc Nhất Huyền đẩy hành lý của cô ta đến bên giường: “Cô nghỉ ngơi trước, đến lúc ăn cơm tôi sẽ gọi cho cô. Nếu cô cảm thấy không thoải mái thì uống chút đường glu-cô. Nơi này hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút phản ứng cao nguyên, nếu như nghiêm trọng, kịp thời thông báo cho tôi, tôi đưa cô trở về.”

Khương Doãn “A” một tiếng: “Tạm dừng hành trình rồi sao?”

Khúc Nhất Huyền hỏi lại: “Không thì sao?”

Khương Doãn không lên tiếng.

Sau khi Khúc Nhất Huyền ra ngoài thay cô ta đóng cửa lại, quay người trở lại xe lấy túi hành lý.

Lúc mở cốp sau xe, cô chợt nhớ tới lúc ở đỉnh núi Lạp Tích, Phó Tầm trả cho cô hộp thuốc lá kia.

Lúc ấy cô không nhận, sau đó rơi xuống phía dưới chỗ ngồi.

Khúc Nhất Huyền ra sau chỗ ngồi, đưa tay sờ vào. Lấy ra hộp thuốc lá, vừa muốn nhét vào trong túi. Tay ước lượng, lại cảm thấy trọng lượng không đúng.

Ngón cái lòng bàn tay cô mở đóng gói hộp thuốc xem xét —

Một hộp kẹo hoa quả xanh xanh đỏ đỏ.

Miếng giấy gói kẹo kia, cùng loại với cái Phó Tầm ném vào đầu cô ở Đảo Thảng Hà, giống nhau như đúc!Tác giả có lời muốn nói: Đến đây, nói cùng tôi — tất cả nữ phụ đều là thần khí trợ công tuyến tình cảm ~

*Đây là xe Jeep Wrangler:

xe-wrangler-unlimited-2017
Bình Luận (0)
Comment