Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 30

Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Việc này, Khúc Nhất Huyền thật sự không biết.

Không nhìn ra, bình thường trông Khương Doãn nhu nhu nhược nhược như viên kẹo nhỏ, nhưng tác phong làm việc lại lớn gan lớn mật như vậy.

Cho nên lúc nãy Viên Dã ấp úng, muốn nói lại thôi, chính là vì muốn nói chuyện này?

Khúc Nhất Huyền sờ cằm, hỏi: “Anh có mở cửa không?”

Phó Tầm nhắm mắt: “Mở.”

Khúc Nhất Huyền chậc chậc hai tiếng, lại hỏi: “Tìm anh có chuyện gì à?”

Phó Tầm: “Bị phản ứng cao nguyên, nhờ tôi mở lọ đường glu-cô.”

Khúc Nhất Huyền rót đường glu-cô cho Khương Doãn vào bình thủy tinh, thân bình quá chắc, đúng là không dễ mở lắm.

Cố gắng vặn sẽ vỡ, nên không thể dùng lực.

Lại đang ở khách sạn, coi như muốn tìm công cụ bén nhọn để mở, cũng không tiện tay.

Nghĩ như vậy, Khúc Nhất Huyền cảm thấy… hành vi gõ cửa của Khương Doãn rất hợp tình hợp lý.

Thế nhưng miệng cô tiện*, không thể không hỏi một câu: “Chỉ mở lọ đường glu-cô thôi à?”

*Tiện mang nghĩa như lưu manh.

Phó Tầm mở mắt, nghiêng đầu qua nhìn cô: “Cô còn muốn nghe cái gì?” Ngữ khí nhàn nhạt, âm sắc ép xuống cực thấp.

Khúc Nhất Huyền vẫn cứ không nghe hiểu giông bão nguy hiểm đang nổi lên trong giọng nói của anh, cười đùa tí tửng hỏi: “Đã tới cửa rồi còn không mời người ta vào ngồi một lát?”

Phó Tầm nghe xong cảm thấy buồn cười: “Lúc cô đến cửa phòng tôi, tôi có mời cô vào ngồi một lát không?”

Khúc Nhất Huyền đầu đầy dấu chấm hỏi: “Mời tôi làm gì? Tôi sao có thể giống Khương Doãn được!”

Ý đồ của Khương Doãn đối với anh hoàn toàn viết rõ ràng lên mặt, còn thiếu nước trực tiếp hỏi anh “Anh có thể nhìn tôi nhiều hơn một chút không”.

“Không giống nhau.” Phó Tầm nhắm mắt lại, kéo kéo áo jacket đắp lên người lúc trước, giọng điệu mập mờ, cắn điếu thuốc, nói: “Cô còn không có phần, thì cô ta tính là gì?”

Cái gì? Khúc Nhất Huyền không nghe rõ. Cô quay đầu, nhìn thoáng qua hướng ghế phụ.

Mẹ, nói năng không rõ ràng đã đi ngủ, cẩn thận bị trời phạt!

** ** **

Lúc gần đến hồ nước mặn, xe đi vào trấn nhỏ trước.

Nói là trấn nhỏ, cũng là một trấn mới phát triển du lịch gần hai năm. Từ phòng ốc đến đường đi đều thưa thớt, qua đại lộ, ngay cả nửa bóng người ở ven đường cũng khó gặp được.

So với dự đoán của Khúc Nhất Huyền thời tiết không chênh lệch nhiều lắm, vào trấn, xe xuyên qua màn mưa dày đặc, nhưng giọt nước mưa nhỏ tí tách tí tách trên kính chắn gió.

Nam Giang vào mùa mưa, một tháng ba mươi mốt ngày hận không thể có ba mươi hai ngày ngâm mình trong mưa bụi. Cho dù không mưa, trời âm u, những đám mây đen cũng sẽ đè nặng trên mái nhà. Đợi đến lúc trời đổ mưa, trời tựa như đã cạn nước, chỉ lất phất vài hạt mưa phùn, mới đầu rơi vào người sẽ không cảm thấy gì, sau khi mưa một lúc lâu, lông mày, lông mi và tóc đều dính những bụi nước li ti ngưng tụ thành hơi nước, từng hạt một, so với hơi nước còn mông lung hơn.

Khác với Nam Giang mưa quanh năm, tây bắc khô hạn, trong vòng một năm số lần nơi này mưa so với trời đổ tuyết còn ‘cần mẫn’ hơn. Mưa ở đây là súng thật đạn thật, từng giờ từng phút rõ rành rành. Từ khi nổi cơn đến khi đổ mưa đều giữ nguyên một kiểu, thậm chí mưa còn nặng hạt hơn.

Cô nâng mắt, liếc nhìn tầng mây xếp trên không trung đẹp đẽ như tranh thuỷ mặc. Sau đó rủ mắt, cầm bộ đàm thông báo cho Khương Doãn: “Sắp đến hồ nước mặn Trà Tạp, cô sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị xuống xe.”

Khương Doãn dùng bộ đàm của Viên Dã đáp lại cô: “Tôi đã biết.”

Giọng điệu buồn buồn, nghe tựa như là còn đang để ý chuyện Phó Tầm đổi xe với cô ta.

Xe tiến vào khu ngắm cảnh.

Trước cửa hồ nước mặn Trà Tạp có một bãi đỗ xe lớn, dù cho thời tiết âm u, có mưa, nơi đây vẫn đầy những đội xe du lịch.

Khúc Nhất Huyền chọn một vị trí trống, dừng xe xong.

Quay đầu thấy Phó Tầm còn ngủ, đang do dự nên để anh ngủ tiếp hay đánh thức, Khương Doãn che ô, gõ gõ cửa sổ xe bên cạnh Khúc Nhất Huyền.

Khúc Nhất Huyền dứt khoát mở cửa xuống xe.

Khương Doãn nắm cán dù nâng lên, che Khúc Nhất Huyền dưới ô: “Viên Dã nói hồ nước mặn Trà Tạp miễn phí cho người có hộ khẩu Chiết Giang, tôi tới lấy thẻ căn cước.”

Cô ta khẽ nhấc nhấc cằm, ra hiệu cốp phía sau: “Tôi để trong va ly.”

Khương Doãn cầm thẻ căn cước, thừa dịp trước khi cốp xe đóng lại, liếc nhìn hướng phụ xe, nói thầm: “Phó tiên sinh lại không xuống xe sao?”

Anh ta cũng không phải đến du lịch, xuống xe làm gì? Thế nhưng lời này không cần thiết phải nói với Khương Doãn.

“Có lẽ là không có hứng thú với mấy điểm thăm quan này.”

Khúc Nhất Huyền đưa ô cho cô ta, chỉ đường: “Cô đi xuôi theo hướng này, đi đến cuối cùng. Ra khỏi bãi đỗ xe, là đến cửa thu vé của khu ngắm cảnh.”

Mưa càng lúc càng lớn, Khúc Nhất Huyền đứng ở phía sau chuẩn bị mở rộng cửa xe, căn dặn Khương Doãn như một bà mẹ già: “Cô đi một mình, phải tự chú ý an toàn. Lúc nào sắp ra thì gọi điện thoại cho tôi trước, tôi đưa cô đi ăn cơm trưa.”

** ** **

Viên Dã ngồi ở trong xe, chua chua chát chát.

Mấy năm này ngoại trừ làm cộng tác với tiểu Khúc gia kiêm phụ tá, còn là chủ nhà của cô ấy đó, cũng không thấy cô ấy quan tâm lo lắng, ân cần đầy đủ như thế. Dường như phát giác được ánh mắt của Viên Dã, sau khi Khúc Nhất Huyền đưa tiễn Khương Doãn, xoay chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn thẳng vào Wrangler ở chếch phía đối diện. Lòng Viên Dã chợt nảy lên, mắt thấy Khúc Nhất Huyền đóng cốp lại rồi, cũng không bung dù, nhấc chân bước tới.

Sau khi Khúc Nhất Huyền lên xe ngồi xuống ghế phụ. Chỉ đi mấy bước chân, áo jacket của cô đã dính ướt đầu vai.

Cũng may chống nước, không thì với kiểu thời tiết này, quần áo phơi không khô nổi, chiếc nào cũng ẩm ẩm ướt ướt, mặc vào người nhất định khó chịu muốn chết.

Viên Dã không nói chuyện, yên lặng đưa hộp khăn tay đợi cô lau khô.

Thấy cậu ta không gào thét như bình thường, Khúc Nhất Huyền chợt cảm thấy không quen, lúc lau đầu vai, nghiêng mắt dò xét cậu ta một chút: “Tự dưng im lặng thế? Là vì việc nửa đêm Khương Doãn gõ cửa gọi Phó Tầm sao, tôi cũng đã hỏi giúp cậu rồi, chỉ nhờ mở giúp bình nước đường thôi.”

Viên Dã tựa như chú cún con, giương mắt một lúc, khóe mắt hằn lên một nếp nhăn, nhìn qua vừa tủi thân vừa vô hại: “Cô hỏi giúp tôi hay là hỏi giúp mình?”

Khúc Nhất Huyền: “Hả?” một tiếng, không hiểu ý cậu ta muốn nói gì.

Tối hôm qua Viên Dã nhẫn nhịn suốt một đêm, lật qua lật lại đến nổi mất cả ngủ.

Đợi mãi cũng đến giờ khắc này, cô vẫn cứ tám nhảm linh tinh, một bộ dáng không có ý định nói với cậu ta bất cứ chuyện gì, tính tình lập tức nổi lên. “Khúc gia, tôi nói cô này. Mấy năm này, không nói đến chuyện chúng ta vào sinh ra tử cùng nhau, nhưng còn có tình đồng chí kề vai chiến đấu rõ mồn một? Cái gì cô cùng giấu tôi, tôi thực sự thấy rất khó chịu.”

Bàn tay đang lau vai của Khúc Nhất Huyền cứng đờ, Cô nhấc mắt, nhìn về phía Viên Dã.

Đã quen cười đùa tí tửng với cậu ta, Khúc Nhất Huyền rất dễ dàng phân biệt được cậu ta lúc nào là nghiêm túc lúc nào là đang nói đùa. Dưới tình huống này, xem ra là cái trước.

Rốt cục cô cũng còn chút lương tâm để phát hiện ra, nghĩ kỹ lại thì — có phải gần đây cô quá xem nhẹ cậu bạn nhỏ này rồi?

Thật ra Viên Dã không quen nói chuyện nghiêm túc với Khúc Nhất Huyền, cậu ta đã quen nếp vừa nói chuyện quan trọng vừa chêm vài câu đùa cợt với cô. Chỉ là hôm nay vừa hay có thời cơ thích hợp, vẫn nên nghiêm túc đả thông tư tưởng với nhau thì hơn. Cậu ta hắng giọng một cái, nghiêm mặt: “Tiểu Khúc gia, lời cô nói với tôi lúc trước khi ăn cơm, cô còn nhớ không? Cô bảo tôi đếm xem một bữa cơm Khương Doãn có thể trộm liếc Phó Tầm bao nhiêu lần.”

“Tôi đếm, không quá mười lần. Tất cả đều là lúc Phó Tầm nói chuyện, Khương Doãn vừa tự nhiên vừa lễ phép nhìn chăm chú. Ngược lại là cô, nhìn mười mấy lần, tựa như trúng mê chướng vậy.”

Khúc Nhất Huyền kinh ngạc.

Cô nhìn Phó Tầm nhiều đến như vậy sao? Đôi mắt này xem ra là không quản nổi rồi nên tìm thời gian khoét đi thôi.

Viên Dã thấy cô không lên tiếng, tiếp tục nói: “Cô cho rằng tôi mất ngủ là vì Khương Doãn nửa đêm đi gõ cửa phòng Tầm ca sao? Bình thường tôi vừa chạm vào gối đầu là ngủ, tại sao nửa đêm còn chưa ngủ, cô không muốn biết sao?”

Khúc Nhất Huyền thấy cậu ta thực sự tính toán kỹ càng, hai tay vòng trước ngực, lẳng lặng ngồi dựa trên ghế, không nói tiếng nào nghe cậu ta càu nhàu.

“Sau khi cô gửi tin nhắn cho tôi, tôi đến phòng cô tìm cô. Gõ cửa không thấy ai đáp, Phòng Tầm ca cũng không sáng đèn, lúc ấy tôi đã cảm thấy hai người các cô đợi ở trong xe. Tôi liền đi kiểm tra nhật kí ghi âm trên xe...”

Khúc Nhất Huyền nghe đến đây, mày nhíu lại, chịu đựng không tạt cho cậu ta hai cái bạt tai, đôi mắt tựa như ngâm độc, lạnh lẽo âm u nhìn cậu ta: “Sau đó thì sao?”

Cô vừa mở miệng, khí thế của Viên Dã lập tức suy giảm.

Cậu ta lắp bắp, nói: “Thấy, trông thấy cô cố ý đẩy tôi ra, tôi và Khương Doãn...” cậu ta dừng lại, thanh âm càng nói càng nhỏ: “Cùng Tầm ca cô nam quả nữ, một mình một xe.”

“Vậy cũng không sao.” Viên Dã càng nghĩ càng thấy bản thân không có gì phải chột dạ, lại kiên cường đứng lên: “Nếu cô thích Tầm ca, muốn theo đuổi, muốn yêu đương, cũng rất bình thường. Nhưng ngay cả tôi cô cũng muốn giấu diếm, coi tôi là súng mà dùng, có phải là quá mức quá đáng không?”

Khúc Nhất Huyền cười: “Sáng nay cậu muốn nói chuyện này với tôi à?”

Viên Dã mạnh miệng: “Chuyện này thì thế nào? Cực kỳ nghiêm trọng đấy, làm rạn nứt tình cảm, làm mất lòng tin giữa hai chúng ta.”

Mới một đêm đã rạn nứt tình cảm, mất lòng tin được à?

Suýt chút nữa Khúc Nhất Huyền lại không nhịn được muốn nhấc tay, trong nội tâm cô thầm mặc niệm: mình phải bảo bọc tiểu đệ, mình phải bảo bọc tiểu đệ, mình phải bảo bọc tiểu đệ.

Sau ba lần, cô mới tâm bình khí hòa mở miệng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi vốn không có một tẹo tư tình nam nữ nào với Phó Tầm cả. Tối hôm qua cậu trông thấy chúng tôi ở cùng nhau trong xe, vậy cậu có thấy chúng tôi đánh nhau không?”

Đánh nhau???

Viên Dã trợn mắt há mồm: “Không phải chứ… Tầm ca trông đạo mạo như thế mà còn đánh phụ nữ!” Cậu ta vừa nói vừa vén tay áo lên, trông điệu bộ muốn đi tìm Phó Tầm tính sổ.

Khúc Nhất Huyền không cản.

Cô dù bận vẫn thong dong nhìn Viên Dã đẩy cửa xe ra, sau đó cậu ta lại quay đầu bày ra biểu cảm “Sao cô còn chưa ngăn tôi” rồi lắp bắp đóng cửa xe lại.

“Người như tôi này, không thích hợp yêu đương.” Khúc Nhất Huyền chỉnh lại chỗ ngồi lui về phía sau mấy tấc, sau khi không gian thoải mái hơn, cô nhếch chân lên, rút bao thuốc của Viên Dã, châm thuốc.

Từ tối hôm qua đến bây giờ chưa được hút điếu thuốc nào, trong miệng cô cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo.

“Bình thường đàn ông không theo đuổi được tôi, tôi cũng không muốn gây thêm tai họa.” làn khói khẽ cuốn trên đầu lưỡi cô vài vòng, Khúc Nhất Huyền nhẹ nhàng nhả khói, nói: “Giữa tôi và Phó Tầm có chút việc, không tiện tiết lộ ra bên ngoài.”

Khúc Nhất Huyền không muốn giấu diếm Viên Dã, chỉ là cô quen giấu trong lòng, không giỏi chủ động kể lể.

Nói với loại người có chút chuyện xảy ra đã hận không thể bắc loa nói cho cả thôn cả xóm đều biết như Viên Dã, cô thà làm một cái hũ nút còn hơn.

Cô híp mắt thành một đường chỉ, ngữ khí chợt nhẹ nhàng: “Cậu đừng có hỏi, nếu tự cậu có thể trông thấy có thể phát hiện ra, cũng không tính là tôi lắm miệng.”

Cô quay đầu, vẫy tay: “Viên Dã, có chuyện này tôi muốn cậu nghe ngóng giúp tôi.” Viên Dã nghe xong nhịp tim thùng thùng vang lên, cậu ta không đồng ý ngay, trong đầu lật đi lật lại mấy câu Khúc Nhất Huyền vừa nói, hơi hơi không yên lòng hỏi vặn: “Khúc gia, có phải cô chọc trúng… rắc rối gì đúng không?”

“Không phải.” Cô nói không, vậy nhất định là không.

Viên Dã lập tức yên tâm, một chút xíu không an tâm trong lòng nhẹ nhàng rơi xuống: “Cô nói xem là chuyện gì?”

“Lai lịch của tên Phó Tầm chắc chắn rất sâu, cậu cho rằng tiền của anh ta có đều kiếm được từ buôn bán trong nhà sao? Không phải.” Khúc Nhất Huyền dập điếu thuốc lá, thấp giọng nói: “Anh ta làm giám định khảo cổ, dùng tiền đó đầu tư cho Tinh Huy. Không hề có chút liên quan nào đến buôn bán hay là đầu tư các xí nghiệp trong gia tộc.”

Viên Dã sợ ngây người: “Nhưng đây là chính miệng anh ấy nói mà, cô có nhớ không… là cái ngày đó đó, Bành đội đón tiếp anh ấy. Lúc ấy cô còn chưa tới, tôi hỏi. Anh ấy nói vốn liếng dày, buôn bán linh tinh, hỏi tôi có biết Phó Diễn không, một chủ xí nghiệp khá có danh tiếng ở thành phố Nam Thần, đó là em trai của anh ấy.”

“Thế mới nói cậu dễ bị lừa đấy.” Khúc Nhất Huyền cười lạnh: “Vốn liếng dày, làm buôn bán đều không sai, anh ta đề phòng cậu hỏi lại mới lấy một cái bia đỡ đạn. Phó Diễn là em họ của anh ta, không phải em ruột đâu.”

Mặt Viên Dã thoát trắng thoát xanh, bờ môi mấp máy mấy cái, nói: “Không phải chứ… Nhưng cũng có thể hiểu được. Mà lại, cũng không phải là gạt chúng ta, là do tôi tiên nhập vi chủ.”

(TIÊN NHẬP VI CHỦ vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới. Theo QT)

Cái Phó Tầm muốn chẳng phải là cậu có ấn tượng ban đầu tốt với anh sao?

Cái gì cũng là do anh nói cho mới biết, có lợi cho anh, bị sai bảo như cái vũ khí của anh ta cũng không biết.

Tối hôm qua, sau khi về phòng Khúc Nhất Huyền vẫn suy nghĩ về quan hệ giữa Phó Tầm và Hạng Hiểu Long. Một người là giáo sư giám định khảo cổ, một người trong tay có hàng bẩn, đoán chừng mối liên hệ duy nhất giữa hai người chính là “hàng bẩn” kia.

Phó Tầm nói không thể thẳng thừng nói ra toàn bộ, chỉ là vì truy hồi “hàng bẩn”. Xem ra trước mắt trong miệng Phó Tầm không có mấy lời nói thật, thật vất vả có một câu nói thật, còn bị trộn lẫn trong đống tin tức thật thật giả giả.

Phó Tầm không nói, cô cũng không muốn nghe anh nói. Giữa cô và Phó Tầm, cô quá bị động, cái gì cũng không biết, toàn bộ tin tức đều do anh ‘ban’ cho.

Tây bắc là địa bàn của cô, không thể để cho một kẻ ngoại lai đến quấy nhiễu làm mưa làm gió.

“Cậu tương đối quen thuộc Đôn Hoàng, tìm người, đi hỏi giúp tôi ba hãng cầm đồ này một chút.” Cô rút điện thoại kẹp trên giá đỡ của Viên Dã, nhập vào bảng ghi nhớ ba tên tiệm.

“Ngày 25 tháng 6, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo Jacket nâu.” Khúc Nhất Huyền nhớ lại chút diện mạo đặc trưng của Hạng Hiểu Long, nói: “Từ thái dương đến tai trái của hắn có một vết sẹo.”

Vết sẹo bên thái dương của Hạng Hiểu Long này nếu như không nhìn kỹ, sẽ không để ý.

Khúc Nhất Huyền đoán, trong tay hắn cầm “hàng bẩn” còn phiền Phó Tầm tự truy tìm, hiển nhiên là đồ vật không bình thường. Mang đi cầm cố, chỉ cần là người có mắt nhìn làm sao lại không nhìn ra được?

“Còn có.” Khúc Nhất Huyền hạ giọng: “Quan trọng nhất là điều tra thêm giúp tôi mấy năm nay Phó Tầm có gặp phải sự cố giám định gì hay không, càng kỹ càng càng tốt.”

Viên Dã cơ hồ là bộ phận đối ngoại của đội cứu viện Tinh Huy, suốt mấy năm này kết giao giao thiệp trải rộng khắp các ngành các nghề. Tra một vài tin tức, còn dư dả chán.

Viên Dã nghe đến miệng đắng lưỡi khô, cậu ta liếm liếm môi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cô lo Tầm ca xảy ra sự cố muốn giải quyết hậu quả giúp anh ấy ư?”

“Không biết.” Khúc Nhất Huyền vuốt vuốt hộp thuốc lá, không để ý gì nói: “Phó Tầm tâm tư chặt chẽ chắc Bành đội cũng không biết nhiều. Cậu đừng nhắc đến trước mặt đội trưởng tránh gây hiềm nghi không đáng có.”

Viên Dã gật gật đầu.

Cái này không cần Khúc Nhất Huyền nhắc nhở, cậu ta cũng tự biết.

Việc này đơn thuần là làm vì tiểu Khúc gia, cậu ta tất sẽ giữ kín như bưng. Nói xong chính sự, trong xe lập tức trở nên yên ắng.

Sau một lát Viên Dã mới ngập ngừng nói: “Tiểu Khúc gia, buổi chiều cô mang Tầm ca đi di chỉ người ngoài hành tinh, có phải là muốn tìm mấy quầy hàng bán đồ cổ ngoài cổng tra manh mối không?”

“Đúng một nửa đi.” Khúc Nhất Huyền ném hộp thuốc lá cho cậu ta: “Nghiện thuốc khó dứt, cậu tranh thủ thời gian mau cai thuốc đi.”

Viên Dã buồn bực cực kỳ: “Vậy cô còn nghiêm chỉnh hút hết điếu thuốc làm gì?”

Khúc Nhất Huyền khẽ nâng cằm, liếc mắt ngó cậu ta: “Thuốc cũng rút ra rồi, đương nhiên không thể lãng phí. Cậu có tiền đồ hơn một chút được không, cái gì cũng phải réo đến tôi? Hôm nay tôi đặt lời thề ngay ở đây.”

“Tôi, Khúc Nhất Huyền, từ hôm nay trở đi, cai thuốc!”

Phó Tầm dám cầm hộp kẹo sai cô cai thuốc? Phi! Cô là vì Viên Dã khó dứt thuốc mới quyết định cai!
Bình Luận (0)
Comment