Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù DungPhó Tầm nâng mắt, ánh mắt giống như ánh trăng sáng trên biển âm u, yên lặng nhìn cô. Có lẽ là đã sớm ngờ tới chờ sau khi Quyền Khiếu đi, Khúc Nhất Huyền sẽ lên tiếng, anh dù bận vẫn ung dung đẩy văn kiện tư liệu trước bàn sang bên, chân dài duỗi ra, tựa vào lưng ghế sô pha.
Đèn đặt dưới đất hơi tỏa ra ánh sáng ấm áp mờ ảo, phân chia gương mặt thành hai mảng sáng tối, anh rủ mắt, trong miệng khẽ huýt sáo.
Điêu Thuyền không biết núp ở chỗ nào thò đầu ra nhìn rồi chui ra từ gầm giường, nhanh như chớp vịn ống quần trèo lên trên, cuối cùng quen cửa quen nẻo chui vào làm ổ trong lòng bàn tay anh.
Khóe môi Phó Tầm hình như có ý cười, đường cong kia trông vừa dịu dàng vừa bình thản. Anh nói: “Vừa lên đến nơi đã chất vấn, có phải có chút không công bằng với tôi hay không?”
Điêu Thuyền nằm trong lòng bàn tay anh duỗi lưng một cái, anh buông mắt nhìn lại, bóng hàng mi hắt xuống dưới ánh đèn lộ ra vẻ vừa lười biếng vừa tùy ý. “Bọn họ đều sai.”
Anh ôm Điêu Thuyền đứng dậy, ánh đèn đặt dưới đất lướt qua người anh rồi dừng lại: “Ngọc bội Câu Vân là đồ thật không sai, nhưng không đáng một ngàn vạn.”
Phó Tầm chưa bao giờ làm chuyện uốn nắn sai lầm như thế, anh giống như dùng tay điều khiển phàm nhân, cao cao tại thượng, không để ý tới thế tục.
“Cha tôi, Phó Vọng Thư, chuyên gia giám định khảo cổ cao cấp trong nước. Ngọc bội Câu Vân là quà ông ấy tặng tôi vào lễ trưởng thành năm mười tám tuổi. Cả đời ông nỗ lực tìm quốc bảo thất lạc ở hải ngoại, ngọc bội Câu Vân này là do ông ấy mang về từ nước ngoài, ngọc khí của văn hóa Hồng Sơn.”
“Trước khi ngọc bội đến tay tôi, bởi vì bảo tồn không đúng cách, xuất hiện chút tổn hại cường độ thấp. Bên trong ngọc bích có một vết xước gần giống vết xước tự nhiên, cần dụng cụ tinh vi mới có thể phát hiện.” Nét mặt anh khẽ tản mạn, hình như có ủ rũ, ngay cả âm thanh cũng trở nên lười biếng: “Lúc Đông Gia Hành trông thấy khối ngọc bội này, hẳn trên ấn tượng ‘Xem tướng’ là chính, mới có thể định giá một ngàn vạn, thậm chí hơn.”
Anh chăm chú nhìn cô, ngữ khí thản nhiên nói: “Đây chính là lai lịch của ngọc bội.” Dứt lời, anh quay người, nhấc ấm nước rót cho mình chén trà. Trong tiếng giọt nươc chảy, âm sắc anh hơi thấp, nhẹ giọng hỏi cô: “Muốn uống nước không?”
Khóe môi Khúc Nhất Huyền khẽ giật giật, không nói chuyện.
Phó Tầm cúi đầu uống một hớp, một lần nữa ngồi trở lại ghế sa lon: “Cô còn có chuyện gì muốn hỏi?” Tiếng nói của anh vừa dứt, điện thoại Khúc Nhất Huyền tiện tay đặt ở trước bàn khẽ rung, truyền đến một tin nhắn.
Phó Tầm vô ý thức liếc mắt, cái nhìn này, ánh mắt của anh ngưng lại, mãi lâu sau cũng không thể dời đi.
Lúc Khúc Nhất Huyền phát giác có điểm không đúng, anh đã cầm điện thoại di động của cô lên, hỏi: “Cô đang bảo Viên Dã điều tra tôi?” Ngữ khí của anh mây trôi nước chảy, nghe vào không khác bình thường bao nhiêu, nhưng quỷ dị, Khúc Nhất Huyền vừa nghe đã biết dưới ngữ khí bình tĩnh là sóng ngầm cuồn cuộn. Chính là cực độ khó chịu mạnh mẽ đè xuống không vui.
Cô thầm hô hỏng bét, cục diện chủ động ban đầu trong khoảnh khắc phong thuỷ luân chuyển.
Cô đứng ở chỗ kia, rõ ràng là vị trí từ trên cao nhìn xuống cực có lợi, giờ phút này lại giống như là bị thẩm vấn, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Viên Dã thật là thành sự không có bại sự có thừa…
Cô hắng giọng một cái, giải thích: “Những cái này tôi đều có thể giải thích.”
Phó Tầm mỉm cười.
Anh cười một tiếng, trong lòng Khúc Nhất Huyền trầm xuống, có chút tê tê.
Cô vắt hết óc, ý đồ tìm ra một lý do hợp lý. Việc đột nhiên đảo ngược với Phó Tầm khiến cô trở tay không kịp trong nháy mắt, đại não trống rỗng như bị đứng máy. Khúc Nhất Huyền cố gắng hồi tưởng đến lúc trước mình bảo Viên Dã điều tra Phó Tầm đã xảy ra chuyện gì?
À… Tra xem gần anh có xảy ra sự cố giám định gì không.
Vì sao tra? Hình như là Phó Tầm không nói thật…
Cho nên cô tìm Viên Dã tra một chút cũng không quá đáng nhỉ, cô chỉ là dùng cách xử lý vấn đề bình thường.
Nhưng Phó Tầm nhìn có vẻ rất tức giận, lý do này... Nói ra miệng khả năng sẽ chỉ thêm dầu vào lửa.
Cô đang loạn cào cào, sắc mặt Phó Tầm lại hòa hoãn hơn chút, anh rủ mắt, ánh mắt rơi xuống người cô, dừng lại một lát: “Cô không cần giải thích cái gì, tín nhiệm giữa người với người vốn là từng giờ từng phút tạo dựng lên. Trước đó tôi đã không thẳng thắn nên khiến cô không thể nào hoàn toàn tín nhiệm. Giống như cô bảo Viên Dã đi thăm dò tôi, cũng là xuất phát từ việc muốn hiểu rõ, không bị mê hoặc. Không có gì để chỉ trích.”
Khúc Nhất Huyền ngượng ngùng, luôn cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng. Phó Tầm không cho cô cơ hội hoàn hồn, tiếp tục nói ra: “Năng lực phân tích của Viên Dã không đủ, cậu ta giao thiệp rộng, nhưng cách xử lý tin tức quá kém. Cô lấy tin tức từ chỗ cậu ta còn phải tự lọc lại, rút ra trọng điểm, nếu như cô nguyện ý tin tưởng tôi, không bằng trực tiếp hỏi tôi.” Trên mặt anh không mang ý cười, nhưng một phen thành thật với nhau, cũng không lộ ra vẻ nghiêm túc hà khắc, cũng không tùy tính lơ đãng.
Anh nắm chắc mức độ trong đó lại thể hiện không nhẹ không nặng, hoàn toàn vừa đủ. Khúc Nhất Huyền vô ý thức bị anh kéo đi.
Cô gật gật đầu, cũng không còn đứng ở cửa, đi trở về chỗ vừa rồi nói chuyện với Quyền Khiếu, đá văng ghế ra ngồi xuống: “Theo cách nói của anh, ngọc bội Câu Vân là vật cha anh tặng cho anh trong lễ trưởng thành. Đã bị trộm, sao không báo cảnh sát?”
Nếu không, phản ứng đầu tiên của cô cũng không phải là bảo Viên Dã đi điều tra anh gần đây có xảy ra sự cố giám định gì không. Ngọc bội có nguồn gốc chính đáng, vậy thì có cái gì không thể công khai?
Phó Tầm: “Hạng Hiểu Long là tên giả của Bùi Vu Lượng, cái này cô biết.”
Khúc Nhất Huyền gật đầu, mặc dù cô quen gọi hắn là Hạng Hiểu Long.
Phó Tầm nói: “Cô có thể để Viên Dã điều tra thêm về Bùi Vu Lượng, hắn từng có một năm ở trong tù, tội danh là lừa gạt. Ngọc bội Câu Vân không phải là do hắn trực tiếp trộm đi từ tay tôi, ở đây có liên lụy một vụ án mạng, nếu như cô có hứng thú, có thể chọn thời gian thích hợp, tôi giảng cho cô nghe.” Anh nhìn về phía Khúc Nhất Huyền, lúc cô yên tĩnh trong mắt kiểu gì cũng sẽ lộ ra một tia xa xôi, tựa như có đôi tay vô hình, tự dưng đem người đẩy đi càng ngày càng xa.
Cô của lúc này, mặc dù yên tĩnh, nhưng đang suy nghĩ. Từ lúc vừa rồi tìm ra lỗ thủng trong lời nói của Quyền Khiếu, đến khi “Chất vấn” Phó Tầm, yên tĩnh lại cô mới phát giác được mình có chút quá mức vội vàng.
Cô quen với việc đơn thương độc mã, cho dù là cộng tác với Viên Dã, phần lớn thời gian đều là cô ra lệnh.
Độc lập trong thời gian dài khiến cô đã sớm quên đi tư vị tin cậy và dựa dẫm là cái gì.
Nhưng đêm nay, cô đột nhiên có chút lĩnh ngộ mới. Cô mất hết mặt mũi xin lỗi Phó Tầm, chỉ có chút ngượng ngập nghiêm mặt nói: “Là do tôi đã quá không thông cảm, tôi không biết gọc bội Câu Vân còn liên lụy đến án mạng.”
Phó Tầm không muốn nói nhiều vì đây vốn không phải chuyện gì khiến người ta vui vẻ. Khúc Nhất Huyền đứng dậy đi lấy điện thoại: “Tôi đi gọi ít đồ ăn ngoài.”
Phó Tầm nhanh tay lấy điện thoại trước cô: “Cô ngồi, tôi đi lấy.”
Khúc Nhất Huyền có chút mơ hồ: “Đi lấy ở đâu?”
Phó Tầm đứng dậy, lật cổ áo, sửa sang lại áo khoác: “Có chuyện tôi cần thẳng thắn với cô.”
Khúc Nhất Huyền: “…” Cô có trực giác không ổn lắm.
Quả nhiên.
Phó Tầm nói: “Khả năng vừa rồi có tôi đã có hành vi khiến cô hiểu lầm.”
Anh lắc lắc điện thoại di động của cô: “Vừa rồi là tin nhắn thông báo đồ ăn đã đến của tiếp tân.”
Da đầu Khúc Nhất Huyền sắp vỡ.
Cô nghĩ lại vừa rồi lúc anh cầm di động có một loạt thần sắc khó phân biệt, ngữ khí ẩn giận, lập tức nổi đóa: “Anh lừa tôi?”
Phó Tầm khí định thần nhàn: “Cô đưa tiễn Quyền Khiếu, những lời nói ở cửa ra vào, chẳng lẽ không phải cũng là lừa tôi?”
Anh bước mấy bước đi đến trước mặt cô, vóc dáng cao gầy chắn hết ánh sáng trên trần nhà, hơi cúi đầu xuống, đôi mắt kia thẳng thừng tiếp cận Khúc Nhất Huyền: “Tôi thật không hi vọng quan hệ vừa hòa hoãn của hai chúng ta lại cứng nhắc lần nữa, phải lấy tính toán lâu dài để nhìn nhận, cô cũng cần tính toán xa hơn chút.”
Hòa hoãn?
Khúc Nhất Huyền muốn chửi ầm lên.
Giữa bọn họ còn có lúc hòa hoãn sao? Không phải chiến tranh lạnh thì là nội chiến, không có một ngày yên tĩnh.
Cô hừ lạnh, không có bất kỳ tâm tình gì giễu cợt một câu: “Nếu như không có Phó tiên sinh vượt quy củ trước, tôi cũng không đến nỗi phải xem lại trình độ chuyên môn của anh.”
Phó Tầm không lập tức đáp lại. Anh biết Khúc Nhất Huyền bị anh triệt để chọc giận. Nhưng trước mắt, hình như ngoại trừ nháo loạn theo cô, cũng không còn biện pháp xử lý nào tốt hơn.
“Nghiêm túc mà nói, chuyên ngành của tôi hẳn là phát triển theo hướng giám định, không có quá nhiều quan hệ trực tiếp đến việc truy tìm ngọc bội Câu Vân.” Anh mấp máy môi, lúc mở miệng thanh âm đè thấp, ngữ khí hơi trầm xuống: “Cô nên nhìn kỹ phương hướng, xem là tôi có thật lòng theo đuổi cô hay không.”
Khúc Nhất Huyền: “...”
What? Khúc Nhất Huyền đứng máy, cả người giống như nướng trên lửa.
Cô không dám tin hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Trong loại trường hợp không chính thức như thế này, Phó Tầm không có ý định lập lại một lần nữa.
Anh khẽ nhướng mày, nói: “Tôi đi lấy đồ ăn cho cô đã, nếu như những lời kia của Quyền Khiếu cô cần xem xét, hoặc là có nghi vấn khác, có thể tùy thời đến phòng sát vách tìm tôi.”
Anh mở cửa ra ngoài, đi tới cửa, lại nghĩ tới cái gì, quay người, nói: “Chuẩn bị chút, ngày mai tôi dẫn cô đi gặp Phục Thái.”
Đầu óc Khúc Nhất Huyền có chút loạn, cảm giác như phải nhận quá nhiều tin tức không xử lý được dẫn đến luống cuống.
Cô vội hỏi: “Gặp Phục Thái làm gì?”
Phục Thái chính là tai mắt của Phó Tầm ở Đôn Hoàng, Khúc Nhất Huyền từng nghe nói qua về ông ta, đó là trùm sò trong ngành đồ cổ Đôn Hoàng, cũng là người phụ trách giám định khu đồ cổ ở tây thành Đôn Hoàng mà ngày đó Hạng Hiểu Long đi qua.
Căn cứ vào đối thoại của Quyền Khiếu và Phó Tầm để suy đoán, Phục Thái là người cung cấp mối cho Quyền Khiếu, mà Phục Thái lại là người Phó Tầm bồi dưỡng.
Chỉ là Phục Thái ngoại trừ có thể uy hiếp Quyền Khiếu, có liên quan gì đến chuyện của Hạng Hiểu Long?
“Không phải cô cảm thấy Quyền Khiếu không thành thật sao?” Phó Tầm hỏi.
Khúc Nhất Huyền á khẩu không trả lời được.
Biểu hiện của cô có rõ ràng như vậy sao?
“Trước khi thấy Quyền Khiếu tôi không quá khẳng định hắn có quen biết Phục Thái hay không, người này tôi chưa từng nghe nói đến. Nhưng sau khi Quyền Khiếu vào cửa, có vẻ lấy lòng tôi… Ngẫm lại cũng chỉ có Phục Thái có thể nuôi dưỡng được người như thế. Nếu cô muốn chứng minh thật giả trong lời nói của Quyền Khiếu, tìm Phục Thái là phương thức nhanh gọn nhất.”
Phó Tầm nói xong, rất “quan tâm” lưu lại Điêu Thuyền, đóng cửa đi ra ngoài.
Khúc Nhất Huyền ngồi ở trước bàn, đầu óc hỗn loạn rối rít.
Từ khi cô bị ép cuốn vào đến bây giờ bị hãm sâu trong đó, một đám loạn xì ngậu đuổi theo còn thêm một quả bom không hẹn giờ như Phó Tầm, chỉ có một loại cảm giác bọt biển bị ép chấp nhận.
Cô nhắm mắt, sa sút tinh thần lùi ra sau thành ghế.
Từng chút từng chút tới.
Kế hoạch ngày mai là tìm Phục Thái trước, Phục Thái hẳn là người một nhà có thể tín nhiệm.
Phi, kia là người của Phó Tầm, ở đâu ra người một nhà!
Đoạn lời nói của Quyền Khiếu trước khi đi nhìn có vẻ như quan tâm, kì thực là đang quấy nhiễu phán đoán của cô.
Cô đích xác phải sàng lọc tin tức có giá trị, phân biệt thị phi.
Rồi tìm cơ hội, nghe Phó Tầm kể về án mạng liên lụy đến Hạng Hiểu Long.
Sau đó...
Còn có Khương Doãn! Ngày mai Viên Dã sẽ mang Khương Doãn đến Đôn Hoàng, loại thời điểm này, Khúc Nhất Huyền tự thân khó đảm bảo, căn bản không quản được Khương Doãn.
Ngày mai cô còn phải tìm một cơ hội tâm sự với Khương Doãn, nếu như cô ta nguyện ý tiếp nhận người dẫn đội khác thì tốt rồi.
Những manh mối cổ quái trên người cô ta thì cô không muốn tra xét, người nào thích tra thì tra đi.
Cuối cùng là Phó Tầm.
Anh ta vừa mới là nói muốn theo đuổi cô á?
Cái này dễ xử lý, án binh bất động, không phải anh ta bị dây dưa đến chết thì là cô bị hành quyết.
Bất kể là loại nào, cô đều không lỗ.
Editor (Tuyết Phù Dung): Tạm thời việc đăng chương mới đến được chương 50, mọi người thông cảm nhé, vì hai người edit nên phải chờ nhau T.T, bao giờ có là có liền 5 chương ạ (dĩ nhiên là ko đăng 1 lúc được)