Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù DungCó khúc nhạc dạo ngắn này, thời gian nhổ trại xong xuất phát ròng rã trễ nửa giờ. Theo lẽ thường thì Khúc Nhất Huyền lái xe, xe bảo hộ và các xe còn lại nối đuôi đi phía sau. Hai vị đầu lĩnh nói một là một náo loạn không thoải mái, tiểu đệ ở dưới phải nhìn sắc mặt mà làm việc, cũng là một đường buồn bực không lên tiếng.
Trên đường đi, Khúc Nhất Huyền không tìm Bùi Vu Lượng nói chuyện, Bùi Vu Lượng cũng thức thời không mở miệng.
Không khí trong buồng xe rầu rĩ nặng nề, như một quả khí cầu căng hơi, tùy thời có nguy hiểm bạo phá.
Mãi mới chờ đến buổi trưa dừng xe chỉnh đốn thời gian, Thượng Phong dựng lò nấu canh, Khúc Nhất Huyền cắn lương khô uống nước, ăn xong liền hét lớn lên đường, hoàn toàn mặc kệ Bùi Vu Lượng bên kia súp rau vừa nấu xong, đám người ngồi vây xung quanh bếp còn chưa kịp uống một ngụm.
Khúc Nhất Huyền chân trước vừa mở cửa xe chuẩn bị lên xe, chân sau một chủ xe việt dã khác đã quăng bát đũa, đứng dậy hét lên: “Cô ăn xong rồi, không nhìn thấy mấy người xe chúng tôi còn chưa ăn cơm à? Con mắt dán lên đỉnh đầu nhìn không thấy sao!”
Khúc Nhất Huyền dừng lại, vừa kéo cửa xe trở tay đóng lại, quay người nhìn: “Ở đây có phần cho cậu nói chuyện?”
“Ông chủ Bùi là mang các người đi chạy thoát thân, cậu cho rằng đây là đang du lịch mùa thu hay là cắm trại dã ngoại, vây lô dựng lò nấu súp uống, ngại mạng quá dài? Có biết hay không hiện tại có bao nhiêu người đang chờ bắt các người.”
Người kia tức giận đến cười lạnh một tiếng, giận mắng: “Mấy con người cặn bã, bản lĩnh thì không có chỉ biết nhìn người khác đỏ mắt tâm nóng. Không phải là muốn kiếm một chén canh sao, quanh co lòng vòng ném sắc mặt cho ai nhìn.”
Khúc Nhất Huyền chợt cảm thấy hiếm lạ.
Không nghĩ tới trong đống đàn ông này thế mà có thể vớt ra một tên mồm miệng lanh lợi như thế.
Cô cười cười, không đáp lời, cũng không tiếp tục thúc giục người đi. Chìa khóa xe trên đầu ngón tay chuyển hai vòng, vân đạm phong khinh lắc tay đi tìm Phó Tầm đợi ở đuôi xe.
Cô vừa đi, Bản Thốn vừa ra mặt tùy tiện cười một tiếng, thừa thắng xông lên lại châm chọc cô hai câu: “Tôi thấy tiểu Khúc gia này có bao nhiêu lợi hại đâu, không phải cũng là lấn yếu sợ mạnh. Bùi ca nhường nhịn cô ta, cô ta lại còn cho là mình không tầm thường, nhăn mặt khắp nơi. Một khi đã hung lên với cô ta, cậu nhìn xem cô có dám đáp lại hay không? Cũng chỉ là một con hổ giấy, hắt chậu nước lạnh là im ngay.”
Thượng Phong dò xét anh ta một chút, chỉ cảm thấy chỗ sáng nay bị Khúc Nhất Huyền đạp còn ẩn ẩn đau.
Cậu ta chần chờ hai giây, nói: “Có thể là cô ấy khinh thường cãi nhau với anh, cảm thấy mất mặt...”
Bản Thốn cúi đầu liếc cậu ta, tức giận thấp giọng khiển trách: “Nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu kìa, trách không được bị đàn bà bắt nạt.”
Thượng Phong có khổ khó nói, cậu ta nhớ lại con dao găm Thụy Sĩ để trên động mạch cổ tối hôm qua, yên lặng rồi lại yên lặng, không lên tiếng.
Cậu ta thậm chí hoài nghi Bản Thốn quên mất chuyện tối hôm qua Khúc Nhất Huyền đánh nhau với Bùi ca, một người phụ nữ bình thường có thể ra tay hung ác như thế sao?
Còn hổ giấy… Từ trước đến nay ở trong đội Thượng Phong luôn không có quyền nói chuyện, thấy không thuyết phục được Bản Thốn, cũng lười khiến người ta chán ghét.
Chờ ra biên giới nước ngoài, trời đất bao la.
Cậu ta thông minh lanh lợi tự vệ một chút là được, quản Bản Thốn sẽ phải đụng tới cái đinh cứng hay không làm cái gì.
Bùi Vu Lượng nhìn hai người một chút, quay đầu thấy Khúc Nhất Huyền vào trong xe tìm Phó Tầm an ủi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thu xếp cơm trưa.
** ** **
Khúc Nhất Huyền vừa lên xe, liền khóa cứng cửa xe.
Phó Tầm đang vẽ bản đồ địa hình, thấy cô tới, dắt lấy tay cô để trên đầu gối, anh cũng thuận theo chụp lên, hỏi: “Em chọc giận Bùi Vu Lượng làm gì?”
“Đây không phải là chưa chọc giận sao.” Cô nghiêng thân nhìn qua, cũng hỏi: “Anh họa bản đồ địa hình làm gì?”
Phó Tầm không trả lời ngay, anh trầm mặc mấy giây, đổi loại phương thức: “Em muốn nổi lên tranh chấp với Bùi Vu Lượng để dễ dàng đề cập chuyện tiếp tế vật liệu?”
“Không kém bao nhiêu đâu.” Khúc Nhất Huyền hào hứng: “Tôi nghĩ nếu trực tiếp đề cập tiếp tế vật tư Bùi Vu Lượng sợ là sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ sinh ra phản cảm, càng phòng bị chúng ta kỹ hơn. Cho nên nghĩ quanh co chút, muốn chia sẻ với đoàn xe của hắn trước đã, chờ cả đội vật tư không đủ, còn sợ hắn không đi tiếp tế? Sợ là chính hắn sẽ tự chủ động mở miệng, lúc ấy đâu còn đến lượt tôi mở miệng?”
“Coi như con đường này không làm được, lấy mâu thuẫn trước làm nền tổng sẽ không sai. Anh nhìn tên Bản Thốn kia xem, tuổi cũng không nhỏ mà chẳng khác gì thanh niên đang trong thời kì phản nghịch, ánh mắt thiển cận còn dễ dàng xúc động. Bình thường không nói lời nào, kích một cái lại chẳng khác gì con sư tử ngao ngao kêu, bây giờ nói không chừng còn đang ở sau lưng đắc ý chế nhạo tôi đây...”
Phó Tầm cười: “Vật tư có hạn, Bùi Vu Lượng lại là tội phạm chạy trốn, tự tuyệt đường lui. Không chỉ phải cẩn thận tránh cảnh sát truy nã hắn, còn phải đề phòng em phản bội hãm hại, có thể quản chuyện ăn cơm của Giang Doãn đã rất nhân từ. Em không hiểu rõ hắn, tôi cũng không hiểu rõ, nhưng chúng ta đều phải nhớ kỹ bài học từ Thẩm Chi Chi, người phụ nữ từng sống với hắn mà hắn còn có thể tàn nhẫn như vậy, huống chi là chúng ta cản trở đường sống của hắn.”
Khúc Nhất Huyền cong tay, nhẹ gãi gãi bắp đùi anh: “Anh muốn nói là việc chia sẻ vật tư không thực tế?”
“Không thực tế.” Phó Tầm thuận tay đặt bản đồ địa hình sau kính chắn gió, không dấu vết nhẹ xoay cằm Khúc Nhất Huyền qua, ra hiệu cô nhìn bên cạnh cửa sổ xe trước: “Nhìn cái bóng trên kính.”
Trên kính xe đen nhánh, Thượng Phong đang bưng cái bát vụng trộm nhìn phía bên này.
Khúc Nhất Huyền ‘xùy’ một tiếng: “Tên chân chó này.”
Cô nhấc chân, vượt ngang qua bàn điều khiển, ngồi vào lòng Phó Tầm.
Ghế lái chật chội sau khi tăng thêm cô chen chúc đến không có một tia khe hở.
Phó Tầm lui về sau điều chỉnh chỗ ngồi, tiếp tục nói lời vừa rồi: “Bùi Vu Lượng rất rõ ràng tình cảnh trước mắt của mình, hắn tình nguyện bỏ qua cái cách nhanh gọn đó của em cũng không tiếc mạo hiểm đi vòng thêm đường xa để đến được đường biên giới. Ván cờ này hắn mưu đồ lâu như vậy, không đến nỗi ngay cả chuyện tiếp tế vật tư trọng yếu cũng không nghĩ tới. Trên con đường này, hắn nhất định bấm đốt ngón tay tính vị trí chứa đựng vật tư, em phí bao nhiêu tâm tư cũng vô dụng.”
Anh nghiêng thân, mở tấm bản đồ địa hình kia đưa cho cô nhìn: “Tôi là xe đi cuối cùng, người nhìn tôi chằm chằm ít hơn chút. Mỗi lần đi ngang qua chỗ nào đó, tôi cũng lưu tâm nhớ đường và địa hình.” Phó Tầm chỉ chỉ núi cát lớn trên núi Minh Sa: “Nơi này là điểm Bùi Vu Lượng bố trí mai phục, theo cách hắn bố trí bữa cơm ngẫu nhiên này, trên con đường này hẳn là còn có mấy cái tọa độ đã chuẩn bị xong từ trước, hoặc bố trí bẫy rập, hoặc là chứa đựng vật tư. Em cảm thấy mình là đang gây mâu thuẫn, Bùi Vu Lượng có lẽ cũng vui vẻ nhìn em gây mâu thuẫ đấyn.”
“Vui vẻ?” Khúc Nhất Huyền không hiểu: “Hắn không phải là nên sợ đội xe bất hòa nhất à, đấu tranh nội bộ có thể có...” Kết quả gì tốt chứ.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kịp thời ngừng miệng.
Mấy người kia, tất cả đều là nửa đường kết nhóm hợp tác, sao có thể tính một tổ? Bản Thốn và Thượng Phong cũng không hoàn toàn nghe hắn, bọn chúng trước kia vẫn luôn đi theo lão đại nhà mình nghe Quyền Khiếu. Trước đây Quyền Khiếu bội bạc, sau khi làm phản lão đại, lúc này bọn chúng mới đổi chủ theo, bị Bùi Vu Lượng sai sử. Nghĩ rõ ràng điểm ấy, Khúc Nhất Huyền cũng không bất ngờ khi thấy Phó Tầm có suy tính như vậy.
Đoạn đường này núi cao nước xa, Bùi Vu Lượng vốn là ốc không mang nổi mình ốc, tự thân còn khó bảo toàn làm sao lại nguyện ý mang theo nhiều người vướng víu liên lụy đến mình như vậy?
Càng đến gần đường biên giới, vật tư tiếp tế càng có hạn, hắn sợ là hận không thể khiến Khúc Nhất Huyền có thể nháo ầm ĩ với Bản Thốn và Thượng Phong, nháo đến lưỡng bại câu thương.
Phó Tầm thấy cô kịp phản ứng, đôi mắt kia nổi lên ý cười càng trở nên đen bóng.
So sánh với nhau, Khúc Nhất Huyền lộ ra vẻ uể oải hơn nhiều: “Vậy nếu Bùi Vu Lượng hạ quyết tâm không nguyện ý tự nhiên đâm ngang, thừa dịp việc tiếp tế này báo tin cho Cố Yếm được không?”
Hiện tại xem ra ngay cả tiếp tế vật tư cũng không thể hi vọng xa vời, nói gì đến báo tin.
“Trước mắt việc chia sẻ vật tư không thực tế, Bùi Vu Lượng đoán chừng cũng sẽ không nguyện ý để chúng ta vào nội thành tiếp tế.”
Khúc Nhất Huyền nhíu mày, hơi cảm thấy không quá lạc quan: “Cruiser đã hết xăng, chẳng lẽ phải lên xe Bùi Vu Lượng?” Vậy thì quá bị động. Đừng nói dẫn Bùi Vu Lượng đi cứ điểm quân sự, cô còn mất đi một bước tự do.
“Giữ nguyên kế hoạch.” Phó Tầm chỉ điểm cô: “Trước ném một chiếc xe của bọn họ, giảm bớt số xe có thể dùng.”
“Việc tiếp tế phải xem vận khí, xế chiều mai em lưu tâm chút, tìm xem trên xe Thượng Phong còn bao nhiêu vật tư có thể dùng. Nếu như vật tư không nhiều, nói rõ rằng chúng ta đang rất gần điểm tiếp tế kế tiếp của Bùi Vu Lượng.”
“Em nghĩ trăm phương ngàn kế để hắn không đi đến điểm tiếp tế được. Đương nhiên, cũng đừng quá tận lực, Bùi Vu Lượng tinh thông tính toán, chưa hẳn không nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ ấy. Chuyện em hai lòng hắn biết, cũng có một phạm vi dễ dàng tha thứ, vượt qua phạm vi coi như mất nhiều hơn được.”
Chuyện chính nói đến đây cũng không xê xích gì nhiều. Phó Tầm nắm eo Khúc Nhất Huyền, khẽ nâng cằm, chỉ chỉ túi thuốc lá trong hộp để đồ: “Đốt điếu thuốc cho tôi.”
Khúc Nhất Huyền rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá đưa đến bên môi anh, thấy anh cầm lấy cái bật lửa, vô cùng tự nhiên nghiêng về hướng tay lái ngăn cản Thượng Phong đang thăm dò.
Tấm bản đồ địa hình kia bị cô hai ba lần kéo xuống, cuốn lên một góc đặt lên trên ngọn lửa, lửa bùng lên.
Đợi đến lúc nó sắp thành tro tàn mới tiện tay ném vào trong một bình nước đầy bụi. Cô làm quá thông thạo, Phó Tầm nhìn xem, nhịn không được cười nhẹ: “Có thói quen hoá vàng mã?”
Khúc Nhất Huyền nhìn tấm bản đồ địa hình kia bị đốt sạch sẽ xong mới nói: “Anh nên hỏi tôi có thói quen ngồi lên đùi đàn ông hay không?”
Cô cười tủm tỉm lại ngồi tới gần hơn một chút, hỏi: “Có phải biểu hiện quá tận lực hay không?”
Cô đang hỏi đến biểu hiện tình nhân với anh trước mặt cơ sở ngầm của Bùi Vu Lượng.
Phó Tầm hơi nghiêng đầu, khe khẽ quấn quít, thấp giọng nói bên tai cô: “Sẽ không, còn thiếu chút lửa.”
Khúc Nhất Huyền rất phối hợp khiêm tốn thỉnh giáo: “Lửa gì?”
Phó Tầm ép giọng xuống thấp hơn, hơi thở ấm áp lướt qua lỗ tai mẫn cảm của cô, có chút ngứa ngáy khó mà khống chế.
Anh nói: “Khó kìm lòng nổi.”
Khúc Nhất Huyền cười một tiếng, hơi nghiêng nghiêng đầu, kéo ra khoảng cách hơn một tấc. Đầu ngón tay cứ như vậy quấn lên ôm cổ áo anh, học theo anh đè thấp giọng, mập mờ nói: “Anh nghĩ hay lắm.”
Cô nói ra từng chữ, tựa như cố ý trêu chọc, khi ngừng ngắt giữa mỗi chữ đều nâng cao âm cuối.
Lắng nghe kỹ hơn, mơ hồ có mấy phần như nũng nịu.
Chỉ là cái từ “nũng nịu” này đặt lên người Khúc Nhất Huyền thấy thế nào cũng không hài hòa.
Khúc Nhất Huyền vẫn đang chờ anh hồi chiêu đây, không ngờ bên hông bị xiết chặt, anh ôm đi lên, cúi đầu chôn trong cổ cô cười hai tiếng.
Tiếng cười kia trầm thấp nặng nề, hệt như kề tai nói nhỏ.
Cô cũng không tự giác cong khóe môi theo, ý cười tràn lên mắt.
** ** **
Thượng Phong tận mắt trông thấy, uống xong một ngụm súp rau cuối cùng, cậu ta gật gù đắc ý bưng lấy bát quay về, lúc gặp Bùi Vu Lượng, Bản Thốn, thậm chí cả Giang Doãn đều một mặt mong đợi nhìn cậu ta, thầm nói: “Tôi đã nói với mọi người rồi, hai người này tụ cùng nhau có thể có chuyện gì, liếc mắt đưa tình, đồi phong bại tục...”
Bùi Vu Lượng cười gằn một tiếng, không thể nào tin được: “Cậu thấy rõ ràng hả?”
“Còn ngồi lên đùi nhau đấy..” Thượng Phong sợ nói sau lưng bị người ta nghe thấy, quay đầu nhìn thoáng qua. Lúc lại mở miệng, âm lượng thấp đi không ít: “Ôm ôm ấp ấp anh anh em em, nhìn hoàn toàn chính xác là đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt. Giang Doãn không phải đã nói lúc ở đường vành đai hai người còn ở cùng một phòng mập mờ không rõ sao, tôi thấy rõ ràng là như thế.”
Nghe vậy, Bùi Vu Lượng không tiếp tục truy đến cùng.
Hắn dùng mũi chân đá đá giá gỗ dựng nồi hơi: “Việc này không cần gấp, cậu có rảnh thì tiếp tục nhìn chằm chằm. Thu đồ lại, chuẩn bị lên đường.”
** ** **
Khúc Nhất Huyền áng chừng chỗ Bùi Vu Lượng cũng đã sắp ăn xong, sửa sang tóc tai bước xuống xe.
Lúc đến cạnh xe gặp Bản Thốn đang cất nồi hơi và giá gỗ, dựa đầu xe thưởng thức một lát, nhẹ trào phúng: “Thu dọn đồ đạc tay chân nhanh nhẹn ghê nhỉ, xem ra ông chủ Bùi ủy thác không ít trách nhiệm cho anh đấy. Khó trách lớn giọng lòng dạ cao, Thượng Phong nhìn mà học theo người ta đây này.” Cô nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Bản Thốn, hừ mũi trèo lên xe.
Lúc lên đường là sau hai giờ chiều.
Đổi lại bầu không khí ngột ngạt lúc sáng, Khúc Nhất Huyền hào hứng hơn nhiều, thỉnh thoảng hừ hai điệu hát dân gian, ngẫu nhiên đối mắt với Bùi Vu Lượng qua kính chiếu hậu ánh mắt cũng trở nên hiền hòa hiếm thấy. Lúc chạng vạng tối, đội xe ra khỏi sa mạc.
Đến trước khi trời tối, đội xe lại nhanh chóng rời khỏi biên giới hoang mạc.
Trong tầm mắt, không còn là cát vàng cùng cồn cát đã thành hình thì không thay đổi, dưới sắc trời chiều tà, dãy núi ở phía xa xa như một bức tranh sơn thủy vẽ bằng mực nhạt, mông lung tinh tế.
Càng khó hơn chính là, đêm nay ánh trăng bình tĩnh ôn nhu, ngay cả bầu trời cũng như có ngân hà rủ xuống, tinh quang sáng chói.
Bùi Vu Lượng chọn lộ tuyến tất cả đều là khu không người hoang tàn vắng vẻ. Không ra dáng đường nhựa không nói, ngay cả cái biển chỉ đường cũng thường xuyên không tìm ra được một cái.
Khúc Nhất Huyền vừa lưu ý địa hình xung quanh, vừa dùng bộ đàm nhắc nhở xe phía sau theo sát.
Thẳng đến cách dãy núi xa xa càng ngày càng gần, sau khi xe đi vào đường kênh rạch chật hẹp, trên mặt Khúc Nhất Huyền có gì đó quái lạ từ kính chiếu hậu nhìn Bùi Vu Lượng: “Ở đây là quần thể Hồng Nhai?”
Bùi Vu Lượng dựa vào chỗ ngồi sau lưng, cong môi cười cười: “Nói tiểu Khúc gia là quyển sách lật mãi không hết thật sự là nửa điểm không khoa trương.”
Ý là cô đoán đúng. Từ trong miệng Bùi Vu Lượng nghe được loại khích lệ này, Khúc Nhất Huyền không hề cảm thấy cao hứng, sắc mặt cô ngưng lại, hỏi: “Ông chủ Bùi đã sớm khảo sát qua điểm đóng quân dã ngoại sao?”
Bùi Vu Lượng trả lời rất thẳng thắn: “Không có.”
“Nếu không phải chưa quen thuộc đường xá, tôi cũng không dám mời tiểu Khúc gia đến dẫn đường.”
Khúc Nhất Huyền khẽ trào phúng, nửa phần không nể mặt mũi: “Chỉ là đường xá chưa quen thuộc? Sợ là ngoại trừ biết nơi này là khu không người, cái gì khác cũng không biết đấy.”
“Quần thể Hồng Nhai thời tiết kì lạ, trong quần thể Hồng Nhai trăm ngàn kilomet, tất cả đều là khe rãnh do nước mưa cọ rửa lưu lại. Ông chủ Bùi nói xem chỗ chúng ta đang đi có phải là đường không? Cái này gọi lòng sông.”
Cô càng nói, thanh sắc càng nhanh, ngữ khí càng nghiêm: “Nơi này nói không chính xác lúc nào sẽ có gió thổi hay trời mưa, riêng là gió thổi thì không có gì. Một khi trời mưa, quần thể Hồng Nhai giống hệt như bãi đê, thủy thổ không biết ở đâu ra. Bùn cát vùi lấp xe vẫn là nhẹ, nếu là người xe vừa lúc ở hạ du thì tất cả đều chờ chết đi.” Khúc Nhất Huyền có kinh nghiệm dẫn đường phong phú, toàn bộ tây bắc, từ Thanh Hải, đến Cam Túc, Tân Cương, Tây Tạng không có địa phương nào cô không thể đi.
Bùi Vu Lượng hiển nhiên là rõ ràng điểm này, biết cô sẽ không lấy chuyện này để hù dọa người, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn nhấn cửa sổ xe xuống, nhìn ra đường núi bên ngoài, ngữ khí có chút do dự bất định: “Thời tiết này tốt như vậy, ngay cả khối mây đen cũng không có... Sẽ có mưa?”
Khúc Nhất Huyền lười phí lời với hắn, Cruiser xoay bánh, trực tiếp ngừng lại ở nửa đường: “Giang Doãn tôi từ bỏ, anh mang theo người của anh tranh thủ thời gian xuống xe.”
Kỳ thật cô cũng không chắc đêm nay quần thể Hồng Nhai có thể mưa hay không, nhưng dọa người ấy mà, nhất định phải diễn trọn kịch bản.
Cô giận tái mặt, thấp giọng nói: “Quần thể Hồng Nhai mười đêm có chín đêm mưa như thác đổ, vào quần thể Hồng Nhai…” Cô dừng lại, ngữ khí lạnh run: “Giống như Diêm vương đuổi theo phía sau vậy.”