Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Chương 9

Editor: Tuyết Phù Dung

“Sống?” Phó Tầm hỏi.

Khúc Nhất Huyền cố gắng cảm thụ: “Chết.”

Không có nhiệt khí, không có hô hấp, không có mạch đập, ngoại trừ ôm chặt lấy mắt cá chân cô thì không có bất cứ động tĩnh nào khác.

Đuôi lông mày Phó Tầm chau lên: “Không phải rắn?”

Khúc Nhất Huyền chần chờ mấy giây, chậm rãi lắc đầu: “Không phải.”

Hai năm trước lúc mang theo đội thăm dò địa chất vào sa mạc, cô đã gặp phải một lần.

Một nữ sinh vừa tốt nghiệp không bao lâu trong đội bị cắn, lúc chuyện xảy ra, Khúc Nhất Huyền đang ở ngay hàng ghế sau kiểm kê vật tư. Từ khi nghe được tiếng thét đến khi thấy vảy rắn lướt qua mắt cá chân cũng chỉ ngắn ngủi mấy giây, nhưng cô lại khắc sâu ấn tượng.

Trong trí nhớ, vảy rắn ẩm ướt lạnh buốt, thân rắn cũng không bóng loáng, thậm chí còn có cảm giác thô ráp vì kẹp lẫn hạt cát khô ráo. Chợt lướt qua mắt cá chân, bén nhọn, trơn ướt, còn mang theo cảm giác nhói đau.

Không phải cùng một loại với thứ đang ôm lấy mắt cá chân cô.

Phó Tầm lặng yên không một tiếng động ngồi xổm xuống, cách một lớp bao tay, tay anh đặt lên lưng Khúc Nhất Huyền, kéo người vào ngực, cúi người muốn dò xét.

Từ đầu gối cô trở xuống hoàn toàn chôn dưới đất, bởi vì không biết rõ phía dưới là thứ gì nên cũng không dám vọng động coi thường.

Thấy tình hình này, cô nhịn không được nói: “Anh định tay không tấc sắt đối phó nó? Nếu không hay là đi lấy chút công cụ đi, cờ lê, dao găm Thụy Sĩ gì đó, tốt xấu còn có chút…” Lực sát thương.

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Phó Tầm ngắt lời: “Ở vị trí nào?”

Khúc Nhất Huyền nghe ra anh có chút không kiên nhẫn, cảm thấy ý tốt bị xem thành lòng lang dạ thú, tức giận trả lời: “Chân dài một mét tám, anh nhìn xem mà bắt đi.”

Phó Tầm bị lời nói của cô làm nghẹn họng, lườm cô một cái: “Chiều cao của cô bốn bỏ lên năm cũng chỉ được một mét sáu chín, ba tấc còn lại chắc là mọc trên đùi tôi à?”

Khúc Nhất Huyền khó chịu.

Làm sao anh biết cô bốn bỏ năm lên vừa vặn cao một mét sáu chín!

Người này ánh mắt làm bằng đao à, độc như vậy.

“Không có thời gian.” Phó Tầm vặn đèn pin, chiếu về hướng đất cát.

Tầng đất chôn không sâu lắm.

Tai hoạ ngầm ngược lại là đài đất treo trên đỉnh đầu hai người không biết khi nào sẽ đổ, không nói được chính xác lần lún tiếp theo là lúc nào.

Trời tối càng lúc càng nhanh, tia sáng cuối cùng cách khe rãnh sâu bên ngoài đài đất Nhã Đan cũng biến mất, tối đen như mực.

Gió từ trong rãnh sâu xoáy lên, thông qua đường thấp, thế gió nhanh hơn, dần dần tiếng gió tựa tiếng rồng ngâm tuôn ra. Gió cát vốn đã lộn xộn, còn che khuất bầu trời tạo nên khung cảnh giống hệt như trong đền quỷ.

Trong khoảnh khắc, sắc trời chuyển giao từ hoàng hôn sang đêm khuya.

Phó Tầm không chần chừ nữa, rũ mắt liếc nhìn Khúc Nhất Huyền, nói: “Thông minh linh hoạt một chút.”

Giống như gợi ý, cũng giống như cảnh cáo.

Khúc Nhất Huyền còn chưa ngẫm ra ý vị trong câu nói đã thấy anh cúi người, tốc độ tay nhanh như chớp, trực tiếp thăm dò vào trong lớp đất, chuẩn xác giữ lấy mắt cá chân cô.

Cô nín thở, im lặng.

Dưới ánh đèn pin lung lay, cổ tay anh lật lại, lập tức vặn một cái, dễ như trở bàn tay móc thứ ôm lấy chân Khúc Nhất Huyền từ trong đất ra.

Là một cái ba lô quân đội màu xanh.

Đoán chừng đã bị chôn dưới đất một khoảng thời gian rồi, mới đầu dưới ánh sáng của đèn pin còn chưa thấy rõ màu sắc, đến khi rung động làm cát mịn che mất tầng ngoài rơi xuống mới thấy rõ được.

Sau khi thấy rõ, cô có chút lúng túng.

Khúc Nhất Huyền không nhịn được, ngượng ngùng.

Mệt cho cô còn tưởng gặp phải thứ gì hung hiểm, nào biết sẽ là cái ba lô.

Cô cảm thấy Phó Tầm không chỉ là Diêm Vương tới để “trị” cô, mà còn là tiểu quỷ dưới địa phủ phái tới, chuyên khắc cô… Nếu không phải thì sao có thể trong vòng một ngày, cô ở trước mặt anh ta, ném hết mặt mũi không còn một mống?

Từ từ …

Ba lô.

Khúc Nhất Huyền chợt phản ứng kịp, chẳng phải trên người du khách lạc đường có đeo một cái ba lô quân đội màu xanh sao!

Cô vô ý thức nâng mắt, nhìn Phó Tầm.

Dưới đèn xe, hạt cát bị gió thổi lên lơ lửng giữa không trung lại quay ngược trở lại. Dù cho cách một khoảng cũng có thể thấy rõ, những hạt cát mịn theo gió nổi thì bay lên gió ngừng thì rơi xuống đang lượn vòng, lảo đảo nhào về phía thân xe.

Anh đứng ngược sáng, trầm mặc lại nội liễm.

Không hiểu sao, Khúc Nhất Huyền cảm thấy xao động trong lòng, cô xách cái ba lô kia lên, nói: “Kéo xe trước.”

Sau đó phải xử lý thế nào bây giờ.

** ** **

Việc này có hơi lớn, Khúc Nhất Huyền do dự, chậm chạp không đưa ra quyết định được.

Bên trong ba lô, ngoại trừ vật phẩm cá nhân thì không có bất kỳ thứ gì có thể làm căn cứ chứng minh thân phận chính xác. Hiển nhiên, trước khi nó bị vứt bỏ, đã trải qua tính toán xử lý kỹ càng.

Khúc Nhất Huyền suy đoán, là do du khách đã hao hết thể lực, bất đắc dĩ phải giảm bớt phụ trọng.

Vậy thì vô cùng có khả năng, người này còn chưa đi xa.

Nhưng một mặt khác, là khí trời quỷ dị ác liệt cùng địa hình phức tạp dường như có thể cắn nuốt hết thảy cơ hội sống sót.

Ở lại, quá nguy hiểm.

Cô quay đầu liếc mắt nhìn Phó Tầm đang sử dụng điều khiển từ xa thao tác bàn kéo, gãi gãi đầu, gọi điện thoại cho Viên Dã.

Viên Dã vừa muốn liên hệ Khúc Nhất Huyền, thoáng nhìn thấy tên cô trên điện thoại, vui vẻ nghe máy: “Khúc gia, cô nói xem có phải chúng ta tâm linh tương thông không, tôi vừa mới chuẩn bị gọi cho cô đấy.”

“Viên Dã.”

Viên Dã nghe thấy Khúc Nhất Huyền kéo căng ngữ khí, vô ý thức thẳng sống lưng, ngồi ngay ngắn lại: “Cô nói đi, tôi nghe.”

“Tôi có chuyện muốn xác nhận với Hứa Tam.” Khúc Nhất Huyền nói: “Khả năng tôi phát hiện ba lô bị người đó bỏ lại.”

Viên Dã chỉ có thể nghe thấy lờ mờ một nửa, tiếng nói đứt quãng còn lại tất cả đều là tiếng gió tranh nhau tràn vào ống nghe, trong lòng anh ta “Lộp bộp” một tiếng, có dự cảm chẳng lành: “Khúc gia, có phải gặp bão cát rồi không?”

Anh ta vốn đang muốn nhắc nhở Khúc Nhất Huyền, Cam Túc gió lớn, sau nửa đêm Đôn Hoàng khẳng định sẽ nổi bão cát, để tự cô châm chước lấy lui làm thủ. Nghe thấy tiếng gió ở đầu bên cô, sợ rằng gió thổi chỉ có lớn hơn chứ không nhỏ.

“Đã gặp.” Khúc Nhất Huyền mím môi, bàn giao: “Bốn mươi phút sau, anh để Hứa Tam gọi điện thoại cho tôi, nói tôi có chuyện tìm anh ấy.”

Viên Dã có chút run rẩy.

Giọng nói Khúc gia nhà anh ta quá mức trấn định, giống như đưa ra quyết định gì đó.

Anh ta suy tư mấy giây, nói: “Như vậy đi, tôi tự dẫn anh ta đến một chuyến, dù sao cũng không mất bao nhiêu công sức.”

Khúc Nhất Huyền nghĩ nghĩ, thấy cũng được.

Cô ngại ngùng lôi kéo Phó Tầm vào sinh ra tử, nhưng Viên Dã còn thiếu cô một mạng, sai sử anh ta gần như không có gánh nặng trong lòng.

Cúp điện thoại, Khúc Nhất Huyền cất bước trở về bên cạnh xe.

Cô nhìn Phó Tầm đang cởi găng tay, dựa lên cửa xe, cười cười: “Con đường tiếp theo, để tôi lái đi.”

Phó Tầm quay người lại.

Ánh sáng từ trong xe lộ ra, phác hoạ gương mặt cô như sông xa núi lớn.

Kỳ thật dung mạo của cô rất xinh đẹp.

Nét xinh đẹp của cô mang tính công kích, khi cười và không cười hoàn toàn là hai loại khí chất.

Nhất là, lúc cô đứng trong bão cát, đuôi lông mày gảy nhẹ, đuôi mắt treo ý cười lười biếng, có loại dã tính bễ nghễ chúng sinh và kiêu ngạo, hào kiệt.

Đó là loại khí chất khiến người ta không thể dời mắt được, giống như lửa cháy rút ra khỏi vỏ kiếm, bộc lộ mũi nhọn.

** ** **

Khúc Nhất Huyền rất quen thuộc với địa hình này, tia sáng mạnh hay yếu, sáng hay tối đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì.

Cô dễ dàng né tránh Sa Khanh mềm xốp đang muốn giữ bánh xe lại, thường lấy góc độ lão luyện vòng qua cát lún, rồi đi qua những khe hở chật hẹp.

Phó Tầm cố tình lưu ý những khi cô tăng tốc hoặc phanh lại.

Cô lấy nhiều điểm sát đến để khống chế tốc độ xe, khi lốp xe vô tình rơi vào cồn cát, cô cũng không mù quáng nhấn chân ga thêm, căng chùng cùng tồn tại, rất nhanh đã khoác một thân bão cát lái ra khỏi lòng sông Shule.

Doanh địa đặt ở hướng tây cách Sa Lương năm mươi cây số ngoài đài đất Nhã Đan, địa thế trống trải, khô ráo cản gió.

Lúc về đến Doanh địa, Thắng Tử đã dựng lều trại lên, đang gia cố ốc vít.

Khi Khúc Nhất Huyền dừng xe, cố ý rửa nhục.

Thân xe vạch ra một vệt bánh xe trên mặt đất trống, đỗ vào trong doanh địa, vừa vặn cùng chiếc xe bên cạnh một trái một phải, bảo vệ lều trại giữa hai xe.

Trước khi tắt máy xuống xe, cô nhịn không được sờ tay lái nhiều thêm mấy cái, không chút nào keo kiệt khích lệ nói: “Có tiền thật tốt.”

Phó Tầm xuống xe, nhìn doanh địa đằng trước.

Thắng Tử có không ít kinh nghiệm dã ngoại đóng quân, lựa chọn doanh địa đương nhiên sẽ không có sơ suất, chỉ là xuất phát từ cẩn thận, anh vẫn cẩn thận kiểm tra một lần.

Khúc Nhất Huyền nhàn rỗi không chuyện gì làm, giúp Thắng Tử một chuyến chuyển vật tư từ trong xe bảo vệ vào lều vải.

Khi Phó Tầm trở về, liền nghe thấy trong lều vải Khúc Nhất Huyền nói với Thắng Tử: “Đêm nay tôi không ngủ cái này.”

Anh xốc rèm lều vải lên đi vào.

Thắng Tử đang ôm thêm một cái túi ngủ và chăn, thấy Phó Tầm tiến đến không ngừng đưa ánh mắt cầu cứu về phía anh.

Phó Tầm dừng lại, hỏi: “Vậy cô ngủ ở đâu?”

“Viên Dã sẽ đến muộn một chút.” Khúc Nhất Huyền khẽ nâng cằm, chỉ chỉ ba lô cô đặt trong một góc: “Không phải có một số việc còn phải xác nhận sao.”

Phó Tầm không thu tiền thuê nhà, cô ở hay không với anh đều không có tổn hại, chỉ ra hiệu Thắng Tử đặt túi ngủ vào một góc, chuẩn bị bữa tối trước.

Thường ngày hai người sẽ hạ trại, dùng nồi hơi nấu vài món ăn hoặc mì nước.

Đêm nay bão cát quá lớn, đừng nói nồi hơi không lên được, đến thức ăn nấu chín, gió vừa thổi qua – sẽ đổ cả chậu cát vào trong nồi giống như rắc hành. Bạn sẽ ăn hay không ăn?

Chỉ có thể tạm chấp nhận, ăn bát mì tôm.

Sáng sớm Khúc Nhất Huyền chỉ ăn một bát canh thịt dê với bánh bao cuộn, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng. Vốn cho rằng tạm chấp nhận là ăn lương khô… Kết quả tạm chấp nhận của người ta, so với cô ăn lúc màn trời chiếu đất còn tốt hơn nhiều lắm.

Không chỉ có mì tôm, còn phối thêm một quả trứng mặn cùng một cái lạp xưởng hun khói, chưa nói đến còn phát thêm ba hộp cá hộp và hoa quả tươi…

Khúc Nhất Huyền chỉ mới ngửi vị đã rất muốn hỏi Phó Tầm: “Ông chủ, ông có thiếu người “trang trí” không?” Giặt quần áo vẩy nước quét nhà, bảo vệ trông nhà không việc gì cô không biết làm, tính ra giá cả sẽ vô cùng cao đấy!

Sau khi giải quyết ấm no, Khúc Nhất Huyền không lãng phí thời gian, bắt đầu chuẩn bị cho lần tiếp theo tiến vào lòng sông Shule ở đài đất Nhã Đan.

Cô không đánh mà không chuẩn bị gậy, cũng không muốn hy sinh vô ích.

Lòng sông Shule ở đài đất Nhã Đan có bao nhiêu hung hiểm, cô mới đi ra từ nơi đó, tất nhiên biết rõ.

Một bên là tùy thời có nguy hiểm bị hãm xe, bị xác muối ăn mòn, một bên là bị dòng nước ăn mòn ra kênh, nghĩ đến tìm người trong dạng địa hình này, cơ hồ là nửa bước khó đi.

Hơn nữa, chiếc xe kia của Viên Dã vừa mua tháng sáu năm nay, hình như còn chưa trang bị bàn kéo.

Một khi hãm xe, rất phiền phức.

Cô khoanh chân ngồi trên đệm, phiền muộn đến mi tâm nhíu lại.

Thắng Tử rửa mặt trở về, thấy Phó Tầm đang đọc sách, trong ba người cũng chỉ có Khúc Nhất Huyền nhìn qua không có việc gì, liền chủ động lên tiếng: “Cô gái, một mình cô cũng dám vào sa mạc sao?”

Khúc Nhất Huyền đã quá lâu không nghe người ta gọi mình là “Cô gái”, nửa ngày mới phản ứng được Thắng Tử đang nói chuyện với cô, gật gật đầu: “Ở đây tôi rành.”

Thắng Tử lại hiểu lầm ý cô: “Cô là người bản xứ?”

“Không phải.” Khúc Nhất Huyền nói: “Tôi là người Nam Giang.”

“Nam Giang?”

Thắng Tử nhìn Phó Tầm, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Ông chủ Phó cũng là người Nam Giang.”

Anh ta tràn đầy phấn khởi, há miệng liền hỏi: “Không biết cô đã nghe nói tới chưa, mấy năm trước, hình như cũng là tầm này. Nam Giang các cô có hai nữ sinh viên, du lịch sau tốt nghiệp đến Khả Khả Tây Lí, kết quả một người mất tích, đến nay còn chưa tìm được.”
Bình Luận (0)
Comment