Sáng sớm hôm sau.
Chuông báo thức lúc 8 giờ chỉ kêu một tiếng đã bị tắt đi.
Ánh sáng trong phòng vẫn còn tối tăm. Trong cơn mơ màng, Thích Dao cảm thấy người bên cạnh thong thả ngồi dậy.
Nguồn nhiệt ôm lấy cô rời đi, không quen. Theo bản năng cô đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nắm lấy cánh tay của anh.
Như một sự níu kéo lặng lẽ.
Không gian yên tĩnh một lát.
Hai giây sau, cô nhận được một cái ôm.
Dụ Gia Thụ khom người, nhẹ nhàng ôm cô một cái, khẽ nói bên tai: “Ngày làm việc, anh phải đi làm.”
Không biết Thích Dao có nghe thấy không, dù sao cô cũng khựng lại hai giây, mắt vẫn nhắm, chậm rãi buông tay khỏi góc áo anh.
Sau một vài âm thanh rất nhẹ, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán cô, căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng.
Thích Dao luôn có đồng hồ sinh học rất chuẩn.
Dù đã thức giấc vài lần, chuyện tối qua cùng những tiếng động buổi sáng cũng không khiến cô thay đổi gì nhiều, vẫn ngủ ngon giấc đến tận tám giờ rưỡi, mới từ từ mở mắt.
Xuống giường rửa mặt xong, phát hiện ly sữa nóng mà Dụ Gia Thụ chuẩn bị vẫn còn đang giữ ấm trên quầy bar.
Cô ngồi xuống bên quầy, rót một cốc sữa, phết mứt lên bánh mì nướng, ngay ngắn gọn gàng, mới cầm điện thoại lên.
Vô tình nhìn qua một cái, động tác của cô bỗng nhiên khựng lại.
Chiếc điện thoại vốn đang yên tĩnh đã phải gánh chịu một trận oanh tạc suốt cả đêm. Khi màn hình vừa sáng lên, nó còn bị lag một hồi lâu.
Màn hình khóa ngừng một giây, hàng loạt thông báo liên tục đổ về.
Tin nhắn riêng trên Weibo, tin nhắn WeChat, cuộc gọi nhỡ…
Nhìn đống thông báo từ các ứng dụng mạng xã hội ùn ùn tràn vào, lấp đầy bảng thông báo vốn đang ở chế độ im lặng, Thích Dao sững sờ.
Cô cầm cốc sữa đơ ra mấy giây, theo phản xạ nghĩ xem mình có bỏ sót công việc nào không.
Tìm kiếm vô ích.
Cô do dự, đầu ngón tay run nhẹ, bấm vào Weibo, nơi có nhiều tin nhắn nhất.
Có điều bất thường chắc chắn có nguyên nhân. Tối qua trước khi ngủ cô dùng tài khoản phụ, theo lý mà nói thì không thể có lượng tương tác khủng như vậy. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.
Thích Dao có chút bất an, vừa mở trang tìm kiếm, vừa nghĩ ngợi.
Chẳng lẽ việc cô dùng tài khoản phụ bị lộ rồi? Không đến mức gây bão dữ dội thế này chứ? Hay là cô thật sự trở thành đỉnh lưu rồi?
Vừa mới đổi công ty, lại có chuyện xảy ra, hình như không dễ giải thích cho lắm đi?
Đầu ngón tay khẽ chạm, nhấn vào trang hot search.
Chỉ thấy trên trang tìm kiếm, trong mười một vị trí đầu tiên, có một nửa bị tên cô chiếm giữ, vô cùng bắt mắt. Các từ khóa liên quan bao gồm nhưng không giới hạn ở “chuyện tình cảm”, “phản hồi”, “tình yêu thần tiên”.
Tim cô bỗng nhiên đập mạnh.
Thích Dao dừng lại mấy giây, mím môi nhấn vào xem.
Account marketing nhanh chóng bắt sóng, dùng lời lẽ vừa như có vừa như không để thuật lại phần lớn nội dung từ tài khoản phụ của cô, sau đó còn khai thác thêm về chủ nhân của những dòng nhật ký đó.
Nếu tối qua Thích Dao có xem siêu thoại, chắc chắn sẽ phát hiện ra những gì fans tổng kết lại không khác là bao, chỉ là được thêm thắt một chút, khiến câu chuyện của cô trở nên ly kỳ hơn, như thể cô có một quá khứ không người biết lại đầy chua xót.
Cho đến khi cô lướt đến tấm ảnh thứ năm.
Nhân vật chính trên ảnh chụp màn hình không còn là tài khoản phụ của cô nữa, mà là một tài khoản khác.
Ảnh đại diện đơn giản với tông màu đen, cái tên hiển thị một cách hiên ngang.
【@Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ】
Được đăng vào lúc 2 giờ 30 sáng.
Tim Thích Dao đột nhiên lỡ một nhịp.
Sáng sớm thanh tỉnh, cô chợt nhớ lại sự vắng mặt kỳ lạ của anh tối qua, mùi khói thuốc thoang thoảng trên người anh hòa cùng hơi lạnh của gió đêm, cả câu hỏi không đầu không đuôi kia.
“Anh có thể tự do nói chuyện trên mạng xã hội không?”
Thì ra là vậy.
Anh thấy rồi.
Thích Dao nghĩ.
Với độ hot cao như thế này, chắc chắn anh không thể chỉ nói những lời lấp lửng.
… Nhưng, anh còn có thể nói gì nữa đây?
Thích Dao thậm chí nín cả thở, đầu ngón tay run nhẹ, tiếp tục lướt xuống.
Người gần như chưa bao giờ chủ động đăng trạng thái, vậy mà giờ đây lại có hẳn hơn mười bài viết liên tiếp, được ghép thành một bức ảnh dài.
Mỗi bài viết đều chỉ có chữ, cách nhau vài phút.
Được đăng vào đêm qua.
02:15 rạng sáng.
“Em không biết anh đã khao khát được nhìn thấy em của những năm tháng đó đến nhường nào.”
02:21 rạng sáng.
“Sinh nhật năm đó hình như thật sự rất vui. Quả táo em đặt trên bàn rất ngọt.”
02:27 rạng sáng.
“Đó không phải là giấc mơ. Là anh.”
02:34 rạng sáng.
“Lá thư em viết cho anh cũng chúc anh tốt nghiệp vui vẻ.”
02:40 rạng sáng.
“Thật ra, anh không quá thích Bắc Kinh. Hiện tại nghĩ đến Bắc Kinh, anh luôn nhớ đến ánh nắng mùa đông, hương thơm của bánh nướng, còn có em được ánh mặt trời chiếu rọi.”
“Mùa đông năm nay chúng ta có thể cùng nhau ra biển, nếu em nguyện ý.”
…
Hết dòng này đến dòng khác. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Thích Dao chậm rãi lướt xuống, trái tim như bị ai đó nắm chặt, tràn đầy cảm giác chua xót.
Những dòng chữ non nớt năm đó của cô, những dòng chữ từng chất chứa bao cảm xúc đã trôi qua rất lâu rồi. Gần mười năm không có cơ hội nhìn lại, vậy mà khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên nhớ lại tất cả một cách kỳ diệu.
Thậm chí cô còn biết rõ anh đang đáp lại dòng nào.
“Dù biết rõ ánh mắt đó không phải đang nhìn mình, vẫn vì một lần vô tình chạm phải mà tim đập loạn nhịp, giống như chết đuối.”
—— “Em không biết anh đã khao khát được nhìn thấy em của những năm tháng đó đến nhường nào.”
“Chúc mừng sinh nhật. Bình an như ý.”
—— “Sinh nhật năm đó hình như thật sự rất vui. Quả táo em đặt trên bàn rất ngọt.”
“Hình như tôi đã mơ thấy cậu rồi. Cậu chỉ đứng đó, ngay hành lang nhìn tôi, chẳng làm gì cả. Nhưng như thế thôi cũng đã đủ để tôi có thêm dũng khí đối diện với tất cả mọi thứ.”
—— “Đó không phải là giấc mơ. Là anh.”
“Tốt nghiệp vui vẻ, tiền đồ như gấm.”
—— “Lá thư em viết cho anh cũng chúc anh tốt nghiệp vui vẻ.”
—— “Anh vẫn giữ nó đến tận bây giờ.”
“Nếu tôi quen cậu, có lẽ tôi sẽ hỏi tại sao cậu thích Bắc Kinh. Ở đây gió rất lớn, bầu trời trong xanh theo một cách mà tôi chưa từng thấy trước đây, hoàn toàn khác với cảm giác ở thành phố C.”
“Đáng tiếc là chúng ta không còn giao thoa nữa.”
—— “Thật ra, anh không quá thích Bắc Kinh. Hiện tại nghĩ đến Bắc Kinh, anh luôn nhớ đến ánh nắng mùa đông, hương thơm của bánh nướng, còn có em được ánh mặt trời chiếu rọi.”
—— “Mùa đông năm nay, chúng ta có thể cùng nhau ra biển, nếu em nguyện ý.”
“Trên bảng vàng, cách nhau 237 người.”
—— “Chẳng xa chút nào.”
—— “Anh biết em đang cố gắng tiến về phía anh.”
“Tặng cậu.”
—— “Anh đã nhận được rồi.”
Thích Dao lật từng dòng, từng dòng một, đến khi kéo xuống cuối cùng, đầu ngón tay cô run đến mức không thể kiểm soát, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, làm nhòe đi tầm nhìn.
Cô nhíu mày, chớp mắt vài cái, để tầm nhìn có thể rõ ràng hơn đôi chút, thấy dòng tin cuối cùng của anh.
Khoảng cách giữa tin nhắn này với tin trước đó lâu hơn bất kỳ dòng nào.
Sau ba giờ sáng, người này đang ở ngay bên cạnh cô, cẩn thận suy nghĩ từng chữ, viết xuống câu này.
Năm 17 tuổi, Thích Dao đã từng nói: “Tôi là kẻ nhát gan.”
Anh nghiêng đầu, rũ mắt nhìn gương mặt say ngủ yên bình của cô.
Thật lâu sau, mới cẩn thận viết từng chữ, từng chữ một.
“Em không phải.” Anh nói.
“Em là người tốt nhất, xinh đẹp nhất, dũng cảm nhất.”
“Là người anh vĩnh viễn yêu nhất.”
Từng con chữ rơi xuống, như có thể xuyên qua màn hình, mang theo sự chân thành, trân trọng của anh.
Như thể vượt qua cả thời gian năm tháng, từng nét chữ đều khắc sâu vào lòng cô.
Chẳng phải chỉ là một lời tỏ tình công khai thôi sao?
Dụ Gia Thụ nghĩ, vậy thì anh sẽ cho cô.
Cô chân thành đến mức có thể dâng cả trái tim mình ra cho người khác xem, vậy thì anh càng không cần phải vòng vo, không cần phải kéo co qua lại, không cần để cô gánh chịu những áp lực vốn không đáng có.
Không phải lấp l**m, không phải giả ngốc, không phải che giấu.
Anh thích cô.
Quang minh chính đại, đường hoàng thẳng thắn.
Cả thế giới đều nên biết điều này.
Giống như cách Thích Dao năm mười bảy tuổi đã thích anh, cô dùng một nhân vật khiến tất cả mọi người kinh ngạc để viết nên một bài thơ dài về mối tình đơn phương. Anh không có tài năng xuất chúng như cô, nhưng anh luôn sẵn sàng lui bước vì cô.
Anh đã nói rồi, anh không sợ dư luận. Tốt hay xấu, không có gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Mọi chuyện đều cần một lời hồi đáp.
Với anh, chỉ đơn giản như vậy thôi.
—
Tại phòng họp lúc này.
Một trong hai nhân vật chính đang gây náo loạn trên hot search chỉ lặng lẽ rũ mắt, nét mặt vì thiếu ngủ mà trở nên lạnh lùng mệt mỏi, lười biếng tựa lưng vào ghế, nghe báo cáo định kỳ của cuộc họp.
Nhóm nhân viên của Tinh Phàm dù vẫn nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhưng người thì lén liếc mắt, kẻ thì trộm xem điện thoại, rõ ràng là tâm trí đã bay xa.
Sau sự việc một cô gái xuất hiện trong cuộc họp video, lại thêm lời tỏ tình công khai trên Weibo, làm gì có ai có thể kìm nén sự tò mò về chuyện tình cảm của sếp mình.
“Không muốn làm thì khỏi làm luôn đi.”
Câu hỏi bị lặp lại hai lần, vẫn không ai trả lời. Dụ Gia Thụ dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, giọng điệu nhàn nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Tôi dậy sớm không phải để nhìn các người ngẩn người đâu.”
Nhất là khi… sáng nay còn có người níu tay giữ anh lại.
Trời biết, lúc cô nắm lấy cổ tay anh, anh đã không muốn đi đến mức nào.
Phòng họp trong chớp mắt yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mọi người nhanh chóng xem mặt đoán ý, thấy biểu cảm anh không mấy vui vẻ, ai nấy đều lập tức thu hồi tâm trí, ép bản thân tập trung vào công việc.
Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, công tư phân minh là điều nên làm.
Cho đến cuối buổi họp, điện thoại của Dụ Gia Thụ bất ngờ vang lên một tiếng thông báo.
Một âm thanh rất nhỏ, nhẹ mà ngắn ngủi.
Nghe như âm báo của một nền tảng mạng xã hội nào đó.
Chỉ một thoáng, cả phòng họp đều im bặt quỷ dị một giây.
Đó là âm báo của Weibo.
Muốn nhìn nhưng không dám.
Muốn hóng nhưng không thể.
Cảm giác giằng co giữa muốn buôn chuyện về sếp nhưng không dám hó hé, ai hiểu nỗi khổ này chứ?
Dụ Gia Thụ thì ngược lại, dừng hai giây, không có biểu cảm gì, nhấc điện thoại lên, mở khóa màn hình.
Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt quét qua màn hình.
Dừng lại hồi lâu.
Không khí lạnh lùng, uể oải bao trùm quanh anh do thiếu ngủ từ từ tan đi.
Anh lười biếng dựa lưng vào ghế, nâng mắt lên, nhìn đám nhân viên đang cố nhịn cơn hóng hớt mà nghiêm túc ngồi thẳng tắp. Chốc lát sau, tùy ý nói.
“Xem đi.”
Cuối câu âm điệu kéo dài đầy hờ hững.
Trên mặt vẫn còn chút niềm vui khó nhận ra, đè nén vui sướng.
Sau hai giây im lặng, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì, nhanh chóng rút điện thoại ra, mở Weibo, xem thử tin tức nào lại khiến sếp nháy mắt dịu dàng như vậy.
Hot search đứng đầu, “Thích Dao hẹn hò”, phía sau còn có một chữ “Bạo”.
Nhấn vào xem, bài đăng mới nhất vừa đăng lên đang tăng nhiệt với tốc độ không thể kiểm soát, đập thẳng vào mắt tất cả mọi người.
【@Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ】: “Mùa đông năm nay, chúng ta có thể cùng nhau ra biển, nếu em nguyện ý.”
【@Thích Dao】: Chia sẻ bài viết.
【@Thích Dao】: “Em nguyện ý.”
——Đó là một lời hồi đáp khác, vượt qua cả thời gian.
Là câu trả lời mà cô muốn nói cho tất cả mọi người cùng biết.
“Yes, I do.”