Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 77

Cuối cùng người này vẫn đạt được mục đích.

Bộ phim vẫn đang chiếu trên màn ảnh, nhưng trong phần nhạc nền cùng lời thoại ở nửa sau, mơ hồ có xen lẫn một vài âm thanh rất nhỏ khác.

Rèm cửa đã được kéo lại, che đi ánh sáng rực rỡ bên ngoài, căn phòng chìm vào bóng tối.

Ánh sáng từ máy chiếu bị ai đó chắn ngang, chỉ còn lại những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, phản chiếu lên bức tường trắng thành những bóng dáng đan xen.

Hai người vẫn ngồi, đối diện nhau.

Bóng eo cô gái thon thả mềm mại, đường cong trên lưng hiện rõ, chiếc hõm nhẹ trên eo bị một bàn tay khớp xương rõ ràng siết chặt lấy.

Bóng dáng nửa ngồi kia đong đưa theo nhịp, để lại một không gian đầy kiều diễm.

Bên phía đạo diễn Trương vẫn chưa có thông báo vào đoàn, Thích Dao lại ở nhà nghỉ ngơi một tuần, phát hiện ra không ít sở thích mới, như trồng hoa, học nấu ăn này kia.

Trong khoảng thời gian này, ông chủ nào đó vậy mà cũng chẳng mấy khi đi làm.

“Anh không phải là ông chủ chăm chỉ nhất hay sao?” Thích Dao thắc mắc, dựa vào khung cửa nhìn anh rửa bát, “Lúc em mới gặp anh, anh còn tăng ca đến hai, ba giờ sáng cơ mà.”

Bây giờ đừng nói là hai, ba giờ sáng, ngay cả hai, ba giờ chiều ngày làm việc mà vẫn còn ở nhà, thậm chí thỉnh thoảng còn ngẫu hứng hỏi cô có muốn lên núi cắm trại không.

Thích Dao thật sự đã đồng ý, hai người lái xe lên núi ở mấy ngày.

Lúc đầu, cô còn hứng thú chơi đùa trong tuyết, ngắm bình minh, về sau lại lười biếng, ngủ nướng đến tự nhiên tỉnh, mở hết cỡ hệ thống sưởi trong phòng, ôm một cuốn sách ngồi bên cửa sổ, nhìn anh cúi người sắp xếp bếp nướng trong sân.

Khu nghỉ dưỡng nhỏ, nhà liền kề kiểu tây, ba tầng lầu, sân dưới nhà được ghép chung cho hai hộ.

Hàng xóm bên cạnh là một gia đình ba người, vợ chồng khoảng hơn ba mươi, dẫn theo một bé gái tầm tuổi Dụ Thu Thu, là một cô bé khá nghịch ngợm.

Thích Dao quấn khăn choàng kín mít, ra ngoài ngồi xuống chiếc ghế xếp màu trắng, ôm đầu gối, nhìn cô bé nhà bên dắt chó đi dạo.

Có lẽ là giống Pomeranian, rất nhỏ, được buộc dây dắt, đôi mắt tròn xoe long lanh, bộ lông trắng tinh, được chăm sóc vô cùng tốt, theo từng bước chạy mà bồng bềnh trong gió.

Cứ ôm gối ngồi đó, lặng lẽ nhìn một người một chó chơi đùa một lúc, rồi dời tầm mắt về phía Dụ Gia Thụ.

Người này ngay cả lúc đứng nướng xiên thịt cũng đẹp trai.

Thân hình cao ráo, vai rộng eo thon, nhàn nhã đứng trước bếp nướng, hàng mi rũ xuống, cổ hơi cúi, ngón tay thon dài cầm xiên thịt, thỉnh thoảng trở mặt một chút, có vẻ tùy ý lại vô cùng thành thạo.

Trong không khí dần lan tỏa mùi thơm mê người, hòa cùng hương thơm mát lạnh từ cành cây phủ tuyết ở phía xa, mang đến một cảm giác yên bình khó tả.

Trái tim như khẽ co lại, lại ấm áp thư thái giãn ra.

Thích Dao ngồi đó, chợt nảy ra một ý nghĩ rất kỳ lạ.

Bất chợt không khịp phòng ngừa, không đầu không cuối, lại giống như thuận lý thành chương.

…Cô muốn cùng anh có một mái nhà.

Không phải căn phòng đông người trong viện phúc lợi, không phải căn nhà cũ chỉ có cô cùng bà nội nương tựa vào nhau, không phải khu tập thể cũ kỹ mà cô sống một mình, cũng không phải một căn biệt thự xa hoa tráng lệ chỉ đẹp bề ngoài.

Là một ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ.

Một nơi có thể tránh được cái nắng gay gắt của mùa hè, có thể che chắn khỏi cơn gió rét buốt mùa đông. Trong lò sưởi bập bùng ánh lửa, khúc củi đôi khi phát ra tiếng lách tách, ấm áp như phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, có thể chắn gió tuyết bên ngoài.

Trước đây cô kỳ thật không hiểu.

Việc cha mẹ vắng mặt trong cuộc đời cô quá lâu khiến cô mất niềm tin vào hôn nhân và gia đình. Cô rất khó để lý giải tại sao có người lại sẵn sàng hy sinh một phần của bản thân để lập gia đình.

Thỉnh thoảng nói chuyện với Diệp Thanh Mạn về vấn đề này, đối phương chỉ cười, bảo rằng có lẽ là vì chưa yêu đủ nhiều. Khi đó Thích Dao chỉ im lặng không đáp, bây giờ cô cuối cùng cũng nhận ra.

Cô ấy nói đúng.

Hai vợ chồng nhà bên đi xuống tầng, từ xa chào hỏi họ. Giọng nói của ba người vọng lại trong sân, rộn ràng hạnh phúc.

Ý nghĩ kia trong lòng cô lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cô rất thích anh.

Cô muốn cùng anh có một mái nhà.

Bên cạnh bếp nướng ấm áp, dù ngồi trong sân hứng gió cũng không thấy lạnh.

Mãi cho đến khi Dụ Gia Thụ xé tờ giấy lau tay, quay đầu hỏi cô, cô mới giật mình hoàn hồn.

“Cho ớt không?” Anh hỏi.

Thích Dao khựng lại hai giây, chớp mắt, “Cho đi.”

“Một chút thôi.” Một lát sau, cô bổ sung.

Dụ Gia Thụ giống như khẽ cười, nghiêng đầu trở về, cầm lọ gia vị rắc nhẹ hai cái, “Sao em giống Dụ Thu Thu thế nhỉ?”

“Gì cơ?” Thích Dao hỏi.

“Vừa yếu vừa ham chơi.” Anh đáp.

“…”

Còn không phải là không thể ăn cay, mà thỉnh thoảng lại thèm ăn thôi sao.

Thích Dao hừ một tiếng, đứng dậy kéo ghế lại gần hơn một chút, nhận lấy cánh gà nướng của anh.

Bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mọng, màu sắc vàng óng. Khi cắn vào lớp da nướng giòn tan, bên trong lộ ra phần thịt tươi ngon. Vừa ăn, Thích Dao vừa không kìm được mà nghĩ, người đàn ông này rốt cuộc còn có gì mà không giỏi nữa không?

Dụ Gia Thụ cụp mắt nhìn cô một cái, như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, chậm rãi nói một câu: “Không có.”

Thích Dao ngẩng lên: “?”

“Không có gì là không giỏi cả.” Dụ Gia Thụ nói, xoay người kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, đặt đĩa thịt nướng lên bàn cắm trại, lười biếng nói.

“Bạn trai em cái gì cũng biết.”

“…”

Thích Dao: “Anh có thể khiêm tốn một chút không?”

Dụ Gia Thụ cười, “Sự thật thôi.”

Thích Dao lại lườm anh, nhưng đúng là không tìm ra lý do để phản bác, nên cũng không cứng miệng nữa.

Quả thật anh không có gì là không biết làm.

Hai người cứ thế ngồi trong sân, câu được câu không nói chuyện, ăn đến khi lưng lửng bụng. Lúc Dụ Gia Thụ vươn tay giúp cô vén lọn tóc lòa xòa bên má, đột nhiên nghe thấy cô gọi anh.

“Dụ Gia Thụ.”

“Ừm?” Anh đáp.

Thích Dao im lặng một lúc, hàng mi yên tĩnh cụp xuống, cắn ống hút uống một ngụm sữa chua, mới lên tiếng thật nhẹ, từng chữ từng chữ hỏi.

“Anh đã bao giờ nghĩ đến…”

“Xin chào, có thể làm phiền hai người một chút không?”

Lời nói bị cắt ngang giữa chừng.

Có lẽ là ngửi thấy mùi thơm, người bạn nhỏ ở đối diện thèm ăn, nên bố mẹ bé ngại ngùng đến làm phiền họ, hỏi xem có thể giúp họ lắp bếp nướng được không, vì họ không rành lắm.

Thật ra, chủ yếu là nhờ Dụ Gia Thụ giúp, vì Thích Dao cũng không biết làm.

Lúc anh lắp bếp, cô chỉ ngồi bên cạnh đọc sách, hoàn toàn không bận tâm.

Người phụ nữ kia rất lịch sự, tựa hồ cũng cảm thấy áy náy vì đã làm phiền họ, nên sau khi hỏi xong thì im lặng đứng đợi một bên.

Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, chân mày nhẹ nhướng lên, không tiếng động dò hỏi. Thích Dao vội vẫy tay, “Anh đi đi.”

“Lát nữa chúng ta nói tiếp.”

Dụ Gia Thụ đứng dậy.

Thích Dao ngồi trên ghế, nhìn anh chỉ mất vài phút đã giúp người ta lắp xong bếp nướng, lại lịch sự đáp lời cảm ơn của họ.

Đối phương khách sáo bắt chuyện vài câu, như là: “Hai người cũng đến đây nghỉ dưỡng à?” hoặc “Suối nước nóng sau núi cũng khá ổn đấy.” Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại vài câu, không quá nhiệt tình cũng không hờ hững, góc nghiêng thanh tú, vừa điềm tĩnh vừa chuyên chú.

Xác nhận đã làm xong, Dụ Gia Thụ quay người đi về phía cô.

Bị gián đoạn như vậy, cảm giác muốn nói chuyện khi nãy cũng tan biến.

Vậy nên khi anh quay lại, kêu cô nói tiếp, Thích Dao suy nghĩ cả buổi, ậm ừ lấp l**m cho qua.

“Tiếp tục đi.” Dụ Gia Thụ ngồi xuống.

“Nghĩ về điều gì?”

“Anh đã bao giờ nghĩ đến…”

Thích Dao im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua giá nướng thịt, đột nhiên bừng tỉnh.

“Sau khi nghỉ hưu, anh có thể đi mở quán nướng?”

“…”

Không khí tức khắc yên tĩnh hai giây.

Dụ Gia Thụ ngồi đó, động tác dừng lại một chút, chậm rãi nhướng một bên mày.

“?”

Ngày cuối cùng trên núi, tuyết ngừng rơi.

Ông chủ dẫn người quét sạch tuyết trong sân, nói vì đang là mùa đông, ít khách, nên muốn mời họ ăn thịt dê nướng nguyên con.

Thích Dao đội mũ, chạy đi thuật lại với Dụ Gia Thụ, “Ông chủ nói tối nay mời chúng ta ăn thịt dê nướng nguyên con.”

Dụ Gia Thụ đang xem tình trạng giao thông, cụp mắt thu xếp mấy tờ giấy trên bàn, gấp lại rồi nhét vào túi. Nghe vậy nhìn cô một cái: “Em có muốn ăn không?”

“Một chút.” Thích Dao nói.

“Vậy thì ăn thôi.” Anh cười nhẹ, cất điện thoại đi, “Tuyết vừa ngừng rơi, đường đi không an toàn lắm.”

Vừa ngủ dậy, chậm chạp ăn trưa xong, cô thấy hơi no, Dụ Gia Thụ nói đi dạo một chút.

“Vậy thì đi bộ nhé.” Thích Dao không nghĩ nhiều, “Dù sao chắc cũng không đi xa, cứ đi dạo loanh quanh thôi.”

“Vậy thì em thay đôi giày khác.” Dụ Gia Thụ nói.

“Tại sao?” Thích Dao cúi đầu nhìn xuống. Cô đang đi đôi giày mới mua, kiểu dáng như dép lê, màu trắng, lót lông mềm mại, phối với tất dày, trông rất hợp với bộ đồ hôm nay của cô.

Dụ Gia Thụ cũng liếc xuống một cái, nhìn thấy cô vội vàng rụt chân lại, khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo chút ý cười không rõ, “Em nghĩ sao?”

“…”

Trước sức ép của thế lực mạnh hơn, cuối cùng Thích Dao vẫn phải thay giày.

Đi đôi bốt tuyết dày dặn, cẩn thận bước qua lớp tuyết phủ, hai người men theo con đường quanh co trên núi, chầm chậm đi về phía lưng chừng.

Không thể phủ nhận, núi non, sông hồ luôn có một sức hút đặc biệt khiến lòng người tĩnh lại.

Dọc đường, tuyết tùng ven lối đi vẫn còn đọng lại lớp tuyết mỏng, từng chút một rơi xuống.

Trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây hòa quyện với mùi mưa tuyết, quen thuộc đến kỳ lạ, thấm vào tận tâm can.

Thích Dao mặc rất dày, tay để bên ngoài vẫn hơi lạnh, chui vào túi áo của Dụ Gia Thụ, tìm tay anh nắm lấy.

“Bây giờ em rất thích mùa đông.”

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô một cái, ngón tay thon dài trong túi hơi động đậy, tự nhiên đan mười ngón tay vào nhau. “Tại sao?”

“Mùa đông rất hợp để yêu đương.” Thích Dao chớp chớp mắt.

Dụ Gia Thụ nhìn cô một lúc, thấp giọng cười nhẹ, “Anh thấy bốn mùa đều hợp cả.”

Có lẽ vì đường trơn, xe ít qua lại, hai người cứ thế đi dọc theo con đường quanh núi xuống dần mà không hề gặp ai.

“Đi không nổi nữa rồi.” Thích Dao ngoảnh lại nhìn, khách sạn trên đỉnh núi gần như đã khuất khỏi tầm mắt, chắc cũng đã đi được khoảng ba cây số.

“Đi thêm một chút nữa.” Dụ Gia Thụ nói.

“Tại sao?” Thích Dao khó hiểu. “Không phải là đi tiêu cơm thôi sao? Đi nữa là lát nữa em đói lại luôn đấy.”

“…”

Dụ Gia Thụ: “Ở nhà mấy hôm nay, sao em ăn khỏe thế?”

“Khó nói lắm. Lúc thoải mái thì lại thèm ăn.” Thích Dao vừa nói vừa bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.

Chân đã bắt đầu mỏi, nghiêng nửa người dựa vào anh, gần như đè hẳn lên vai anh, cứ như một cái móc treo. Dụ Gia Thụ thấy vậy liền bảo hay là anh cõng cô cho rồi. Thích Dao lập tức xua tay từ chối, có chút ngại ngùng.

Hai người cứ thế đùa qua đùa lại, lại vô thức đi thêm hai cây số nữa, đến lưng chừng núi.

“Nếu anh muốn cõng em thì để về hẵng cõng, ở ngoài đông người quá, em ngại….” Thích Dao vừa nói vừa nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng quét qua phía trước, đột nhiên dừng lại.

Lời nói ngừng giữa chừng, động tác cũng bất động theo.

Cô đứng đó, ngẩn người nhìn về phía trước.

Tuyết ở lưng chừng núi ít hơn trên đỉnh, nhưng trên mái hiên vẫn còn vương lại một lớp trắng mỏng.

Không phải ngày lễ, cổng sân vốn luôn đông đúc du khách giờ đây vắng vẻ.

Cánh cổng chùa màu gỗ mộc mạc, đơn giản mà trang nhã, hé mở một nửa, để lộ làn khói trắng từ lư hương lượn lờ bay lên, từng sợi từng sợi, quấn quýt tan vào làn gió mùa đông.

Chùa Đại Từ.

Lần trước Thích Dao đến đây đều vào mùa xuân hoặc mùa thu. Ngồi trong xe đi theo con đường quanh co, từ ô cửa kính tối màu thoáng nhìn thấy sắc xuân, chưa từng đi từ đỉnh núi xuống, cũng chưa từng thấy cảnh mái chùa phủ tuyết thế này.

Sững sờ hồi lâu, cô từ từ chóp mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Dụ Gia Thụ cũng đang nhìn cô.

Đôi mắt anh đen láy, ánh nhìn bình thản, ngừng lại vài giây, tiếp tục câu chuyện khi nãy, lơ đễnh “ừm” một tiếng.

“Vậy thì về rồi cõng.”

Anh trầm giọng nói.

Nhưng bây giờ, Thích Dao không còn để tâm đến chuyện đó nữa.

Gió rít qua, cô mím môi, không lên tiếng nữa. Trong túi áo, những ngón tay đang nắm chặt khẽ co lại, chậm rãi bước về phía trước.

Tuyết trên đường đã tan một nửa, vẫn còn đọng lại ở mép đường. Đôi bốt tuyết giẫm lên, phát ra tiếng lạo xạo khe khẽ.

Thích Dao cúi đầu, nhìn những dấu chân nông sâu, thả hồn vào dòng suy nghĩ vô định.

Chẳng trách.

Chẳng trách anh lại quen thuộc với đường đi như vậy, mỗi lần đến ngã rẽ đều lựa chọn rất rõ ràng. Khi đó cô còn tưởng anh chỉ tùy ý chọn đại.

Hóa ra đích đến chính là nơi này.

Gần nửa năm trôi qua, cô lại một lần nữa bước vào cổng chùa, nhưng lần này không còn là một mình nữa.

Cùng anh đi ngang qua đại điện uy nghiêm lộng lẫy, men theo hành lang, bước vào thiền viện phía sau.

Cây liễu mùa đông đã trơ trọi, không còn những tán lá non xanh như trong giấc mơ của cô, cành cây phủ tuyết, đè nặng từng chút một, viên gạch xanh cũng vương đầy tuyết mịn, tạo nên một vẻ đẹp theo một cách khác.

Trong viện có các sư thầy đang tụng kinh, giọng đọc chậm rãi, nhả chữ rõ ràng.

Rất xa, hai người đứng dưới gốc liễu, bóng dáng giống như rất nhỏ bé, lọt thỏm giữa chùa núi cùng hành lang cổ kính, lại toát lên sự bình yên mỹ mãn.

Giọng nói mềm mại ấm áp từ từ vang lên. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thích Dao nhìn dấu tuyết in trên nền gạch xanh, từng câu từng câu khẽ cất giọng, nói hết những lời mà trong giấc mơ lần trước còn chưa kịp thổ lộ.

Dụ Gia Thụ chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.

Lắng nghe cô kể về cuộc sống, công việc dạo gần đây, lắng nghe cô nhắc lại những chuyện vui mà cô nhớ rõ, lắng nghe cô tùy hứng mà lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác, không có trọng tâm, không có kế hoạch, chỉ đơn giản là nghĩ gì nói nấy, như một đứa trẻ nhỏ thích líu lo kể chuyện.

Cho đến khi Thích Dao chần chừ, lén lút liếc nhìn anh một cái, Dụ Gia Thụ liền hiểu ngay.

Đây là sắp nói đến chuyện có liên quan đến anh, thế nên cô nương này ngại ngùng, vì thế anh nhìn cô, nhướng mày, xoay người bước đi kéo giãn khoảng cách.

Thật ra cũng không có gì cần nói nữa.

Những lời cần nói, trong mơ đã nói cả rồi.

“Bà nội.” Thích Dao cuối cùng cũng thở ra một hơi, rất khẽ nói: “Con rất thích anh ấy.”

“Từ năm mười lăm tuổi đã thích rồi.”

“Ở bên anh ấy con rất vui.”

“Bà yên tâm nhé.” Cô nói.

Rời khỏi gốc liễu, như thường lệ, Thích Dao cầm ba nén hương, bước vào đại điện.

Tượng Phật trang nghiêm, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, cô cúi đầu thành kính vái một lạy.

Khác với những lần trước, lần này đầu óc trống rỗng, chỉ còn một mong ước giản đơn đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Cửa điện lư hương vẫn bốc lên làn khói trắng lượn lờ. Thích Dao rũ mắt, chậm rãi đứng dậy khỏi đệm lạy, quay người lại, nhìn vào ánh mắt của anh.

Dụ Gia Thụ đứng ở đó, dáng người cao ráo, gần như cao ngang với những cây tuyết tùng phía xa, ánh mắt thong thả nhìn về phía cô.

Bốn mắt giao nhau.

Không còn gì để cầu nữa.

Thích Dao nghĩ.

Cho đến giờ phút này, tất cả điều ước của cô, đều đã thành hiện thực.

Lúc leo lên núi, Thích Dao thực sự không thể đi nổi nữa.

Ở nhà nằm dài suốt nửa kỳ nghỉ, thiếu vận động, chỉ đi một chút thôi mà bắp chân đã đau nhức.

Gần đến đỉnh núi, cách khoảng một cây số nữa, có một đài quan sát bằng kính xây lấn ra ngoài, sương mù lượn lờ, cảnh sắc vô cùng đẹp.

Thích Dao ngồi xuống băng ghế dài trên đài quan sát, làm nũng: “Em không đi nữa đâu.”

Dụ Gia Thụ đứng bên cạnh cô, nhướng mày: “Anh bảo ông chủ lái xe xuống đón nhé?”

“Thôi đi.” Thích Dao sợ phiền phức, “Con đường này đúng là không thích hợp để lái xe, đừng làm khó người ta.”

Nghĩ một chút, cô lại bổ sung: “Biết đâu anh ta đang bận nướng dê nguyên con rồi ấy chứ!”

“……”

Xong rồi, nữ minh tinh này suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn uống thôi.

Dụ Gia Thụ hết cách, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cõng cũng không cho, đón cũng không muốn, vậy em tính sao đây?”

“Ngồi nghỉ một lúc rồi tính.” Thích Dao nói, “Biết đâu em nghỉ một lát là khỏe lại.”

“Được.” Dụ Gia Thụ đáp, hơi cúi người xuống, nắm lấy mắt cá chân cô.

Thích Dao theo phản xạ rụt lại, không cho anh nắm: “Anh làm gì vậy?”

Dụ Gia Thụ không đáp, chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng nâng chân cô lên, đặt lên đùi mình, cách lớp quần rộng, chậm rãi xoa bóp.

Ngón tay thon dài khẽ cong lại, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân đang nhức mỏi của cô.

“Là chỗ này à?” Anh cụp mắt hỏi.

Vẻ mặt bình thản, chẳng có chút xấu hổ nào, vô cùng thản nhiên.

Thích Dao khựng lại hai giây, đầu ngón tay hơi co lại, từ từ điều chỉnh tư thế ngồi, chống tay lên thành ghế dài, nhẹ đáp.

“…Ừm.”

Từ lúc họ ăn trưa đến giờ cũng đã một khoảng thời gian, từ trên núi lắc lư đi xuống, lại còn nán lại trong chùa một lúc, trời cũng sắp đến giờ hoàng hôn của mùa đông.

Đài quan sát gần đỉnh núi, bãi cỏ rộng rãi, độ cao gần 2000m, có thể nhìn thấy rặng núi phía đối diện bị sương mù bao phủ.

Cảm giác nhức mỏi ở bắp chân dần dần dịu lại, như mọi dây thần kinh đều tập trung vào một chỗ, cơn tê dại lan tỏa khắp cơ thể theo từng động tác của anh.

Trong nháy mắt, tim như đập lỡ một nhịp.

Thích Dao ngước mắt nhìn anh.

Người đàn ông cụp mắt, nét mặt tập trung, đường viền cằm sắc nét.

“…Dụ Gia Thụ.”

Cô lại gọi anh.

“Ừm.” Anh không ngẩng đầu lên, lơ đễnh đáp một tiếng.

“Anh có phải…”

Thích Dao ngừng lại một chút, mới nhẹ giọng nói tiếp, “…Đã gửi tin cho bà nội không?”

Anh có phải đã gửi tin cho bà nội không?

Câu hỏi vừa thốt ra, động tác trên tay Dụ Gia Thụ bỗng chững lại một giây.

Không khí yên tĩnh một lát.

Đài quan sát rộng lớn, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót.

Một lúc sau, anh lại lười biếng khôi phục động tác, đôi tay với khớp xương rõ ràng xoa bóp dọc theo bắp chân thon nhỏ của cô, nhẹ nhàng nhưng đủ lực. Thế nhưng anh vẫn không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Thích Dao bỗng cảm thấy hồi hộp, nín thở chờ đợi.

Mãi lâu sau, Dụ Gia Thụ mới cụp mắt, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Thích Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Em vô tình nhìn thấy.”

Lúc bước vào phòng, Dụ Gia Thụ đại khái là vừa mới viết xong, bút cùng giấy vẫn còn đặt trên bàn.

Dù anh đã nghe thấy tiếng động, nhanh chóng gấp lá thư lại, nhét vào túi, cô vẫn kịp nhìn thấy dòng mở đầu.

Rất trang trọng: “Kính gửi bà Hoàng.”

Khi ấy cô chưa kịp phản ứng, không biết “bà Hoàng” chính là tên của bà nội.

Bà Hoàng Xuân Anh.

Bây giờ nhớ lại, Thích Dao bỗng thấy buồn cười.

Năm xưa viết thư cho cô, anh chưa từng chỉnh chu đến thế. Giờ viết thư cho bà nội, lại nghiêm túc tuân theo đúng quy tắc thư từ.

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô, nhướng nhẹ một bên mày: “Phản ứng nhanh thế?”

“Không có.” Thích Dao lắc đầu, “Lúc đó chưa nghĩ nhiều, là từ khi rời khỏi chùa.”

Cô đã quỳ trên đệm, cầu xin một điều bình an thuận lợi, vừa xoay người lại thì trông thấy anh đứng nghiêng mình dùng ánh lửa từ lư hương để đốt giấy.

Người đàn ông đứng bên lư hương nghi ngút khói, giơ tay lên. Một góc lá thư bén lửa, nét chữ đen theo ngọn lửa cuốn lên rồi bị nuốt trọn, tro bụi lả tả rơi xuống.

Dù có chậm chạp đến đâu, lúc đứng trước cổng chùa, cô cũng phải hiểu bức thư tay này là gửi đến ai.

Khi đó Thích Dao chỉ lặng lẽ nhìn anh, chợt nghĩ…

Một người vô thần như anh, cuối cùng lại cũng vì cô mà viết thư.

Sau một hồi im lặng, không kìm được sự tò mò, Thích Dao từ từ rút chân khỏi đùi anh, chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, “Anh đã viết gì vậy?”

“Có thể nói cho em biết không?”

Bà nội là người có học thức, từng đọc rất nhiều sách. Nếu anh viết không tốt, không biết bà có sửa lỗi cho anh không nhỉ?

“Có thể thì có thể, nhưng mà…”

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô một lúc, thấy đôi mắt cô long lanh sáng ngời, khựng lại hai giây.

“Em chắc chắn muốn biết ngay bây giờ?”

“……”

Chẳng lẽ có chuyện gì không thể biết sao?

Hay là anh đã nói xấu cô trong thư?

Ánh mắt dao động, Thích Dao cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy dù là chuyện gì đi nữa thì cô cũng có thể chấp nhận, bấy giờ mới chắc chắn nói, “Nói em nghe xem.”

Dụ Gia Thụ lại nhìn cô thêm một lúc.

Hồi lâu sau, anh nhẹ nhướng mày, như thể đang nói, “Đây là do em chọn đấy.”

Sau đó, anh cụp mắt nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay, thấp giọng nói: “Đợi thêm mười phút đi.”

Thích Dao chớp mắt, không hiểu gì, vẫn im lặng ngồi chờ cùng anh.

Cô nghiêng đầu nhìn ra xa, sau cơn tuyết, trời quang đãng trở lại, sương mù ẩm ướt dưới ánh nắng mùa đông tan biến hoàn toàn, để lộ bầu trời trong xanh.

Dãy núi phía xa hiện rõ đường nét, trùng điệp nối tiếp nhau, mặt trời dần dần ngả về tây.

Khoảng sáu giờ, đúng lúc hoàng hôn mùa đông. Ánh mặt trời buổi hoàng hôn trải rộng khắp nơi, ngay cả lớp tuyết đọng cũng được phủ lên một màu ráng chiều ấm áp.

Hoàng hôn trên đỉnh núi.

Một hoàng hôn thu vào tầm mắt, khiến muôn ngọn núi bỗng hóa nhỏ bé.

Dưới chân núi, ngôi làng hiện rõ trong ánh ráng chiều, sắc cam ấm áp của mặt trời đang lặn tràn đầy sức sống, phủ lên người cô.

Những ngày gần đây tuyết cứ rơi không ngừng, bầu trời u ám, ngoài buổi sáng đầu tiên cố gắng dậy sớm để ngắm bình minh, gần như chưa từng thấy một cảnh tượng hùng vĩ thế này.

Thích Dao kinh ngạc chớp mắt, nhìn quang cảnh tráng lệ trước mắt mà sững sờ, trong lúc thất thần, nghe thấy giọng anh bên tai.

“Anh đã viết trong thư gửi bà nội là—”

Giọng anh vẫn hờ hững như mọi khi, âm cuối kéo dài, cách phát âm lại rõ ràng, từng câu từng chữ, một cách lạ lùng lại khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc trang trọng.

Dừng lại hai giây, anh tiếp tục.

“Anh muốn cùng em xây dựng một mái ấm.”

Thình thịch.

Thình thịch.

Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mơ hồ xa vời.

Khoảnh khắc câu nói này lọt vào tai, ngay cả nhịp tim của Thích Dao cũng đều ngừng lại một giây.

Theo bản năng nín thở, chậm chạp lại khó tin, lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu. Một lúc sau, cô từ từ nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh.

Một chiếc tai nghe được đặt vào tai phải.

Người đàn ông cụp mắt, nhấn nút phát. Giai điệu piano quen thuộc và tiếng reo hò vang lên trong tai. Chưa đầy một giây, cô đã nhận ra đó là bài gì.

“Vì Em Chung Tình” của Trương Quốc Vinh.

Là phiên bản live trong concert năm Thiên Hi, cũng chính là bài hát mà ngày xưa, sau khi say tại đám cưới của một người bạn, cô đã từng chia sẻ với anh.

Giọng hát nam trầm ấm vang bên tai.

“Vì em chung tình, dốc hết chân thành.”
“Xin em trân trọng mối duyên này.”

Trong khoảnh khắc sững sờ ấy, cô thấy Dụ Gia Thụ không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp vuông vức.

Màu đen, nhỏ gọn, tinh tế, đáy hộp có khắc logo thương hiệu xa hoa lại điệu thấp.

Thích Dao đã đọc qua biết bao kịch bản, đóng vai biết bao khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời người khác, nên đương nhiên cô biết đó là gì.

Hơi thở cô bỗng trở nên gấp gáp, hàng mi khẽ run, ngón tay vô thức siết nhẹ, nhìn anh thong thả mở hộp.

Chiếc khe hở từ hẹp dần mở rộng, không vội vàng, cho đến khi hoàn toàn hiện ra. Giống như một con trai hé mở để lộ viên ngọc bên trong, trên nền nhung đen, một chiếc nhẫn kim cương mới tinh hiện ra.

Mặt cắt tinh xảo phản chiếu ánh sáng, lấp lánh rực rỡ, dưới ánh hoàng hôn càng tỏa ra vẻ đẹp huyền ảo gần như mộng mị.

Không giống với chiếc nhẫn rơi ra từ phong thư lần trước trong đêm pháo hoa, lần này, mọi thứ đều rõ ràng. Ánh sáng mông lung càng làm nổi bật vẻ đẹp vĩnh cửu của viên kim cương, đến mức khiến người ta rung động tận đáy lòng.

“Thật ra anh không định chuẩn bị cho hôm nay.” Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười một tiếng. “Là em bảo anh nói ngay bây giờ.”

Anh thong thả thu lại biểu cảm, ánh mắt nghiêm túc hơn. “Nhưng anh đoán, có lẽ em cũng không thích nơi quá đông người.”

Bên tai vẫn vang lên giai điệu quen thuộc, trái tim khựng lại một nhịp rồi bắt đầu đập dữ dội trong lồng ngực, như muốn nhảy ra ngoài.

Thích Dao nhìn anh, gần như bối rối, hàng mi khẽ run, buột miệng hỏi theo dòng suy nghĩ của anh.

“Nếu anh đoán sai thì sao?”

“Nếu đoán sai, anh sẽ bù lại cho em.” Dụ Gia Thụ nhìn cô, vẻ mặt bình thản, giọng nói cũng nhẹ nhàng, lời nói lại khiến tim cô như rơi xuống một nhịp.

Không chút để ý, giống như đó chẳng phải điều gì đáng để bận tâm.

“Trên núi, bên biển, lúc hoàng hôn, hay bình minh.”

Anh chậm rãi nói từng chữ, giọng điềm tĩnh.

“Nơi nào em thích, thì sẽ là nơi đó.”

“Một nghìn lần, một vạn lần.”

“Bù đến khi em hài lòng thì thôi.”

Hô hấp chợt nghẹn lại.

Trái tim như bị ai đó siết chặt, chua xót mà căng đầy. Khóe mũi Thích Dao không kiềm chế được mà cay cay, cảm giác nóng ấm trào dâng trong hốc mắt.

Thì ra cô cũng xứng đáng được yêu thương một cách thẳng thắn như vậy.

Thì ra thực sự sẽ có người nguyện dành hàng nghìn, hàng vạn lần tỏ tình với cô.

Ánh hoàng hôn phủ xuống họ, dát lên một tầng viền vàng rực rỡ.

Sau một lúc lâu, Thích Dao mới hít hít mũi, chậm rãi cong khóe mắt, lắc đầu.

“Bây giờ em đã rất hài lòng rồi.”

Dụ Gia Thụ nhìn cô một lúc, bật cười: “Sao vừa khóc vừa cười thế này?”

Thích Dao mang theo chút giọng mũi, bĩu môi: “Em đang nghĩ, chiếc nhẫn trước còn chưa có cơ hội đeo, vậy mà lại có thêm một chiếc nữa.”

“Em đâu phải bạch tuộc đâu.”

Dụ Gia Thụ cũng cười: “Nên anh đâu có lấy chiếc nhẫn đó đến đây.”

“Thấy hôm đó em không vui lắm, anh liền đặt một chiếc mới.”

Thích Dao sững lại hai giây, không để ý đến giọng điệu mang vẻ thiếu gia của anh, chỉ ngơ ngẩn hỏi:

“…Anh biết hôm đó em muốn nói gì sao?”

Hôm đó khi ngồi trong sân nhìn một gia đình ba người khác, cô đã định nói ra nhưng lại bị cắt ngang, về sau cũng chưa từng nhắc lại.

“Không khó đoán.” Dụ Gia Thụ an tĩnh nhìn cô.

“Vì khi nhìn thấy họ, anh cũng có suy nghĩ như vậy.”

“Thích Thập Nhất.”

Anh gần như trân trọng gọi tên cô, từng chữ từng chữ, nghiêm túc nói.

“Đương nhiên anh đã từng nghĩ đến chuyện cùng em xây dựng một gia đình.”

Tim lại đập mạnh một nhịp.

Thích Dao không hiểu vì sao, cô chỉ nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, thế mà những giọt nước lại từ khóe mắt rơi xuống.

Cô cau mày, nhìn anh, nhỏ giọng giải thích: “Em không muốn khóc đâu.”

“Anh biết.” Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng cong khóe mắt, cúi đầu cầm lấy chiếc nhẫn, đùa cợt trả lời câu hỏi trước đó của cô.

“Thay phiên mà đeo, chiếc này to hơn chút, khi nào em cần giữ thể diện thì hãy đeo vào.”

“……”

“Anh bị thần kinh à.” Thích Dao lại bị anh chọc cười, ngón tay co lại hai cái, rồi nhẹ nhàng đưa ra.

Khi cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn của chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út, hàng mi cô khẽ run lên, ánh mắt dời từ nơi hai người tiếp xúc dần ngước lên.

Dụ Gia Thụ cụp mắt, thu lại vẻ hờ hững thường ngày, lúc này trông anh đặc biệt tập trung nghiêm túc.

Giống như chiếc nhẫn nhỏ bé đang chậm rãi trượt đến tận gốc ngón tay cô chính là điều quan trọng nhất trên thế giới đối với anh.

Khi nhẫn chạm đáy, cả hai đều dừng lại trong chốc lát.

Chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo yên lặng quấn quanh ngón áp út của cô, tựa một lời thề vĩnh viễn không thể phá vỡ.

Cổ tay xoay nhẹ, mười ngón đan xen.

Bóng dáng hai người đối diện nhau, dưới chút ánh chiều tà cuối cùng, được phủ lên một lớp màu dịu dàng nhất.

Trong tai nghe, bài hát tiếp theo được phát ngẫu nhiên là “Dù Thế Giới Không Còn Cổ Tích” của Vệ Lan.

Khi đứng dậy, sánh vai cùng nhau bước về phía đỉnh cao nhất, Thích Dao rũ mắt nghĩ.

Không sao cả.

Dù thế giới này không có cổ tích.

Người ở bên cạnh cô cũng sẽ luôn dành tặng cô những điều cô mong muốn, giúp cô biến giấc mơ thành sự thật.

Bình Luận (0)
Comment