Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 79

Thích Dao nhất thời không biết nói gì.

Im lặng một lúc lâu, cô nhắn lại cho Diệp Thanh Mạn một câu “Không sao đâu”, rồi thoát ra chuyển sang xem tin nhắn của người khác.

Bên kia trả lời rất nhanh.

【1】: Em xuất phát rồi.

【S】: Hồi hộp không?

Thích Dao nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn hoàng hôn lướt nhanh qua cửa xe, trả lời, “Cũng tạm.”

Bản thân cô không ôm quá nhiều hi vọng. Một tiểu hoa tuyến lưu lượng hơn hai mươi tuổi mà có thể được đề cử đã là tốt lắm rồi, không cần tham vọng quá nhiều.

Phần lớn cảm xúc tiêu cực của con người đều đến từ sự chênh lệch giữa kỳ vọng quá cao và thực tế.

Giữ tâm thái bình thản là được.

Bên kia đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì.

【S】: Thế có nhớ bạn trai không?

【1】: ……

【1】: Không phải mới gặp sáng nay sao?

【S】: Đã tròn tám tiếng rồi.

【S】: Không nhớ à?

Thích Dao: “……”

Sao người này lại không biết xấu hổ thế nhỉ?

Vừa mím môi gõ một chữ, cô bỗng dưng nhớ lại chuyện sáng nay. Anh cứ khăng khăng bảo cô tô son đậm quá, chần chừ mãi đòi hôn cho nhạt bớt, hại cô suýt trễ giờ vì phải trang điểm lại.

Nghĩ đến đây, sự bướng bỉnh trong cô lại trỗi dậy.

Cô xóa đi tin nhắn ban đầu, nhanh chóng gõ hai chữ.

【1】: Không nhớ!

Ngắn gọn, dứt khoát, còn thêm cả dấu chấm than.

Bên kia im lặng một lúc rồi gửi lại một dấu hỏi.

【S】: ?

Thích Dao đã quá quen với kiểu ngôn ngữ ký hiệu của anh, biết rõ đây là xác nhận, kèm theo chút không vui, thế nên cô tiếp tục nhắn thêm một câu chọc tức anh.

“Thật sự không nhớ.”

“Một chút cũng không.”

Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…”

Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi lại một chữ.

【S】: Được.

【S】: Rất tốt.

Thích Dao: “……?”

Bị chọc tức đến ngớ ngẩn rồi à?

Cô còn đang mơ hồ không hiểu anh có ý gì, thì thấy bên kia bắt đầu nhắn từng chữ một, từng tin nhắn liên tiếp gửi tới.

【S】: Nhanh chóng.

【S】: Dứt khoát.

【S】: Không chút do dự.

【S】: Vui vẻ.

【S】: Sảng khoái.

【S】: Rất phóng khoáng.

【1】: ……

【1】: ?

Dấu chấm hỏi này, bên kia tất nhiên hiểu, ý là “Anh bị làm sao đấy?” hoặc “Vậy rốt cuộc là sao?”

【S】: Khen em đó.

【S】: Em giỏi lắm.

【S】: Không hổ danh Nữ diễn viên xuất sắc nhất năm.

Thích Dao: “……”

Đồ thần kinh!

Cô cười mất một lúc lâu, ngẩng lên nhìn, thấy xe sắp đến nơi, cúi đầu gửi cho anh một tin cuối cùng rồi đặt điện thoại xuống, mở cửa xe bước xuống thảm đỏ, đón lấy ánh đèn flash chói lòa.

“Đến rồi, đến rồi, đến rồi!!!” Chu Tất đột nhiên hét lên một tiếng, vội rút tay ra khỏi gói khoai tây chiên, lau sạch trên giấy ăn, chụp lấy điều khiển từ xa để chỉnh âm lượng.

“Mẹ ơi, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Đại Bạch bị tiếng hét của cậu làm giật mình, xoa ngực bình ổn lại nhịp tim, đặt điện thoại trước đó còn đang vui vẻ chơi đấu địa chủ xuống.

“Để tôi xem nào!” Phương Thiến cũng vội vàng bưng ly nước trái cây vừa ép xong, từ quầy bar bước qua.

Giữa một mảnh ồn ào.

Dụ Gia Thụ ngồi tựa vào ghế sofa, lười biếng ngước mắt khỏi màn hình điện thoại.

Trên màn hình chiếu khổng lồ trong phòng khách, buổi lễ trao giải đang phát trực tiếp. Đèn flash của các phóng viên báo chí chớp liên tục, tiếng màn trập vang lên tách tách không ngừng, dường như chỉ cần nhìn qua màn hình cũng có thể khiến người ta hoa mắt.

Hiện tại đang là phần bước vào thảm đỏ. MC lần lượt đọc tên từng người, kèm theo những lời khách sáo có cũng được, không có cũng chẳng sao, nghe như một phần nền nhạt nhẽo của buổi phát sóng.

Ống kính vừa rời khỏi nam diễn viên bước vào ký tên, chụp ảnh trước đó.

Một trận dao động nhẹ, lướt qua một cảnh đêm mờ tối, dừng lại ở một cô gái váy đen, tóc đen.

Không để ý đến tiếng la hét của Chu Tất, Dụ Gia Thụ yên tĩnh nhìn người vừa bước xuống xe, chậm rãi đi lên thảm đỏ.

Rất đẹp.

Không có gì để bàn cãi.

Chiếc váy đen ôm lấy dáng người mảnh mai cân đối, phần cổ cùng xương quai xanh lộ ra, kéo theo cả đôi cánh tay trắng ngần, dưới ánh đèn flash phản chiếu lên một lớp sáng mỏng manh như sương.

Giữa vòng vây của đám đông, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Đôi mắt đào hoa mang ý cười, ánh nhìn tập trung vẫn lễ độ lướt qua từng ống kính máy ảnh, đuôi mắt lấp lánh như được phủ lên một tầng sáng rực rỡ.

Trên màn hình, bình luận xuất hiện dày đặc, toàn những lời khen ngợi rực rỡ, “Bà xã!”, “Đẹp tuyệt vời!”, “Tim ngừng đập rồi!”, từng dòng chữ thoáng qua rồi biến mất.

Dụ Gia Thụ chỉ im lặng ngồi đó.

Nghĩ, người này là của anh.

Khung chat vừa kết thúc vẫn còn sáng, hai tin trước đó yên lặng dừng ở đó.

Dụ Gia Thụ rũ mắt, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ.

Thật may mắn.

Giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ, người ấy thuộc về anh.

Lễ trao giải đã đi được nửa chặng đường, lần lượt qua các hạng mục như Đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch, thiết kế mỹ thuật, thu âm… Trong khi đó, đống đồ ăn vặt trong phòng khách đã bị ai đó càn quét một lượt.

Chu Tất vừa nhai vừa nói, “Dao Muội của chúng ta quá trâu bò! Nữ chính số một, được đề cử giải thưởng danh giá, nữ hoàng của bộ phim đại bạo!”

“Ê ê, nói thì nói, đừng phun vụn khoai tây ra ngoài chứ.” Đại Bạch ghét bỏ, xé một tờ giấy đưa cho cậu.

Chu Tất nhận lấy, lau miệng, nuốt xuống rồi tiếp tục, “Thật đấy! Anh em đúng là nhặt được báu vật! Nếu em mà có bạn gái như Dao Muội, chắc nằm mơ cũng cười tỉnh mất!”

Không khí im lặng trong hai giây.

Người ngồi trên sofa thong thả quay đầu, hơi nâng mí mắt, liếc cậu một cái, cười như không cười mở miệng.

“Cậu dám mơ thử xem?”

Chu Tất: “……”

Đây là trọng điểm sao?

Chẳng phải trọng điểm là khen Dao Muội rất tuyệt sao?

Khổ nỗi, khí thế của người này quá mạnh. Chỉ cần ngồi đó, liếc cậu một cái thôi cũng đủ khiến người ta chột dạ. Chu Tất bĩu môi, vội vã xua tay: “Không dám không dám!” sau đó nhanh chóng đổi chủ đề.

“Nói thật, mọi người không biết đâu, được đề cử giải này khó lắm! Đây không phải mấy giải thưởng vớ vẩn trong nước, mà là do hội đồng tuyển chọn nghiêm túc bình xét. Trước đây họ còn tìm ra nhiều phim cùng vai diễn ít người biết nhưng thực lực rất tốt, được cả giới công nhận.”

“Ê, tôi có chút ấn tượng.” Đại Bạch uống một ngụm nước ép, chua đến mức nhíu mày, lặng lẽ đặt ly xuống, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Tống Tình Lam cũng từng nhận giải này phải không?”

“Đúng vậy!” Chu Tất gật đầu, “Cô ấy là đại mãn quán, thậm chí còn đoạt giải Phi Thiên và Bạch Ngọc Lan trước, cuối cùng mới giành được cái này.”(*)

(*Đại mãn quán: Ý chỉ đoạt hết các giải thưởng quan trọng trong một lĩnh vực, tương đương “Grand Slam” trong tiếng Anh.)

Phương Thiến tò mò: “Được đề cử đã khó rồi, nếu lỡ Dao Muội thực sự giành giải thì sao?”

“Khả năng không lớn.” Chu Tất lắc đầu, bộ dáng rất am hiểu.

“Được đề cử chỉ là một cách công nhận năng lực của chị ấy thôi. Trong hạng mục này còn có rất nhiều tiền bối xuất sắc. Dù em cảm thấy màn thể hiện của chị ấy trong phim này hoàn toàn xứng đáng đạt giải, nhưng mà… đây là giới giải trí mà, quan hệ chằng chịt, liên quan đến giải thưởng thì càng phức tạp, tốt nhất đừng đặt quá nhiều hy vọng.”

“Vậy cũng tốt rồi.” Đại Bạch tặc lưỡi hai tiếng, “Dao Muội thực sự có tiềm năng trở thành một Tống Tình Lam tiếp theo. Không tệ không tệ.”

“Tống Tình Lam, Tống Tình Lam, suốt ngày chỉ biết Tống Tình Lam.” Phương Thiến lườm một cái, “Dao Muội chính là Dao Muội! Là độc nhất vô nhị! Cái gì mà người tiếp theo hay thứ hai? Anh có nữ thần của anh thì giỏi lắm à?”

“……”

Hai người đàn ông đồng loạt im lặng.

Đại Bạch cùng Chu Tất nhìn nhau, đều có chút ngơ ngác.

Quả nhiên là người có kinh nghiệm, Đại Bạch lập tức phản ứng, vội vàng bưng ly nước ép lên, dỗ dành vợ.

“Không phải đâu, sao có thể chứ? Anh nói Tống Tình Lam là nữ thần của anh bao giờ? Rõ ràng em mới là nữ thần của anh…”

Phương Thiến hừ một tiếng, đẩy tay anh ra, lại bị anh dính lấy như cao dán. Cuối cùng cũng miễn cưỡng uống một ngụm nước ép từ tay anh.

Sắc mặt vừa dịu xuống lại lập tức căng cứng. Phương Thiến nhíu mày, bị chua đến mức muốn mắng người.

“Anh muốn chua chết em à?”

“Ôi chao, xin lỗi xin lỗi, anh quên mất…”

Chu Tất nhìn hai vợ chồng này anh anh em em, một lúc không biết họ đang cãi nhau hay khoe tình cảm nữa, im lặng một lúc, lặng lẽ dịch người, ngồi sát về phía Dụ Gia Thụ, cùng anh xem TV.

“Anh, chúng ta thật cô đơn.” Cậu nói.

Dụ Gia Thụ mắt cũng chẳng thèm dời khỏi màn hình, lười biếng tựa vào sofa, hờ hững hỏi, “Cậu có bị sao không?”

Giọng điệu nhẹ bẫng, hờ hững, nghe vào tai lại có chút xa cách, như chê bai không muốn cùng cậu chung hàng ngũ.

Chu Tất: “?”

“Hả?”

Dụ Gia Thụ vẫn không nhìn cậu, mắt dán chặt vào màn hình, từ tốn mở miệng.

“Cậu không có bạn gái à?” Anh hỏi.

“Sao lại đến nhà tôi, xem bạn gái tôi?”

Hai từ “nhà tôi” và “bạn gái tôi” được nhấn mạnh một cách rõ ràng, như cố tình khoe khoang vậy.

“……”

Không khí im lặng hai giây.

Chu Tất: Ha ha.

Đầu đinh nhỏ câm nín, kéo kéo khóe miệng, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, lập tức ôm lấy gói khoai tây, đứng dậy ra ban công ngồi một mình.

Phòng khách vẫn náo nhiệt, cho đến khi buổi lễ trao giải kéo dài rốt cuộc cũng đi đến hồi kết. Hầu hết các hạng mục đã công bố xong, chỉ còn lại hai giải thưởng quan trọng nhất: Nam chính xuất sắc nhất và Nữ chính xuất sắc nhất. Lúc này cả đám mới dần yên lặng, ai vào chỗ nấy, chăm chú dõi theo màn hình.

Chu Tất miệng thì nói khả năng không cao, vẫn vô thức căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Đại Bạch cùng Phương Thiến ngồi trên sofa, bàn tay vô thức đan vào nhau, siết chặt.

Giữa bầu không khí hồi hộp căng thẳng kia, người có liên quan nhất lại có vẻ vô cùng bình thản.

Anh chỉ nghiêng người dựa vào sofa, không hề nhúc nhích, hai ngón tay kẹp lấy góc điện thoại, nhàn nhã lắc lư.

“Thụ này, bạn gái cậu đang chờ công bố giải thưởng đấy, cậu không căng thẳng chút nào sao?” Đại Bạch hỏi, vừa hỏi vừa nuốt nước bọt, trông có vẻ rất mong đợi.

“Không căng thẳng.” Dụ Gia Thụ trả lời gọn lỏn.

Đại Bạch còn chưa kịp hỏi thêm, trên màn hình lớn đã xuất hiện dòng chữ “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong năm”. Phòng khách lập tức im bặt, không ai nói thêm lời nào.

Trên sân khấu, màn hình LED khổng lồ bắt đầu phát từng đoạn phim ngắn.

Chỉ khoảng mười giây, là những phân đoạn tinh túy được trích ra từ các bộ phim, kèm theo tên đề cử.

“Đề cử số một, Vạn Tình Nhi, tác phẩm đề cử 《Trời Yên Biển Lặng》.”

“Đề cử số hai, Dương An Kỳ, tác phẩm đề cử 《Sơn Quỷ》.”

“Đề cử số bảy, Thích Dao, tác phẩm đề cử 《Trần Khúc》.”

Ban tổ chức đã chọn một cảnh trong đoạn kết.

Không có lời thoại, hoàn toàn yên tĩnh. Ở một mức độ nào đó, phân cảnh này có nét tương đồng với cảnh phim về mối tình đơn phương đã giúp cô nổi tiếng trước đây.

Một cô gái còn ngây thơ, vừa bước ra khỏi chiếc lồng bảo vệ của trường đại học, vượt qua biết bao lớp màn sương bí ẩn của vụ án, cuối cùng đứng lại trước cổng trường, lặng lẽ ngoái đầu nhìn lại.

Xung quanh, những nữ sinh đại học đi ngang qua vẫn cười nói ríu rít, khoác tay nhau bàn bạc xem nên đi mua sách hay đi dạo phố, tràn đầy sức sống.

Còn cô thì đứng lặng dưới bóng cây ngô đồng, im lặng quan sát tất cả.

Rõ ràng cùng độ tuổi, phong cách ăn mặc cũng tương đồng, thoạt nhìn lại hoàn toàn bất đồng. Như thể giữa cô và họ có một rãnh trời vô hình, ngăn cách hai thế giới.

Ánh nắng loang lổ chiếu lên người cô, chia cắt thành từng mảng sáng tối rõ ràng.

Đó là một sự từng trải, một vẻ phong trần sau bao sóng gió.

Cô đứng yên ở đó, hàng mi cụp xuống, đầu mày nhướng lên, ngàn vạn cảm xúc được truyền tải qua từng cử chỉ, ánh mắt. Đôi mắt đào hoa, trong veo thanh triệt.

Có sự buông bỏ của một người đã đi qua muôn trùng núi non, cũng có sự thản nhiên của một người đã vượt qua từng cửa ải khó khăn.

Tất cả chỉ gói gọn trong một cảnh phim ngắn.

Máy quay dừng lại trên khuôn mặt cô, video kết thúc.

Một giây yên lặng ngắn ngủi trôi qua, sau đó là tràng pháo tay vang lên như sấm.

Không ít tiền bối ngồi dưới sân khấu cũng nghiêm túc vỗ tay.

Sau khi tất cả các phân đoạn đề cử đã được phát xong, MC bắt đầu màn dạo đầu quen thuộc, nói về sự cạnh tranh gay gắt của hạng mục năm nay, ứng cử viên số bảy lại thất thần giữa thời khắc quan trọng này.

Thích Dao ngồi dưới khán đài, lúc thấy gương mặt mình thoáng qua trên màn hình, cô nhất thời không biết phải cảm thấy thế nào.

Bỗng nhiên cô nghĩ, dường như cuộc sống luôn là như vậy.

Trước đây Cừu Lãng và Kiều Niệm vì cái gọi là cơ hội kinh doanh, cái gọi là tài nguyên, mà không tiếc kéo theo cái dạ dày vốn đã yếu ớt của mình, lăn lộn từ bữa tiệc này sang bữa tiệc khác, khúm núm tặng quà cho người ta, chỉ để cô có thể nhận được những vai diễn trong các bộ phim “nhìn có vẻ đầy triển vọng”.

Nhưng sau đó thì sao?

Những viên ngọc trai đẹp nhất lại nở ra từ những vỏ sò nhặt bừa trên bờ biển, trong khi những con trai trông có vẻ đầy đặn hoàn hảo thì bên trong lại rỗng tuếch.

Tạo hóa trêu ngươi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Nhiều năm trôi qua, tòa nhà giảng dạy của Nhất Trung được tu sửa, các quầy hàng ven đường thay một lứa người mới, khu công nghệ cao thành phố C mở rộng về phía nam, bầu trời Bắc Kinh càng lúc càng trong xanh. Những người xung quanh dần đánh mất sơ tâm, tan vào bụi trần cuồn cuộn, chỉ có một người vẫn vẹn nguyên như cũ.

Chỉ có anh vẫn đứng đó, như cây tùng ở vùng tuyết trắng, mãi không cúi mình.

Vô luận là cái ngoái đầu trong Giữa Hè, hay sự buông bỏ trong Trần Khúc, xuyên qua những thứ hư ảo đó, người cô luôn dõi theo vĩnh viễn chỉ có anh.

Chợt hoàn hồn lại, màn chào hỏi đã kết thúc, người dẫn chương trình đang chậm rãi đọc tên người thắng giải.

Trái tim treo lơ lửng một thoáng, ngay khoảnh khắc âm tiết đầu tiên cất lên, liền đột nhiên rơi xuống.

—Không phải cô.

Là một tiền bối khác, người đã giành được giải thưởng nhờ vào vai diễn nữ thanh niên trí thức xuất sắc trong một bộ phim niên đại.

Dừng lại hai giây, Thích Dao mỉm cười vỗ tay, chân thành gửi đến đối phương ánh mắt chúc mừng.

Không hề bất ngờ.

Trước khi đến cô đã chuẩn bị tâm lý. Một vai diễn trong web drama tự sản xuất, lại còn không có nền tảng đào tạo chuyên nghiệp, thì xác suất giành giải gần như bằng không, nên cô cũng không cảm thấy thất vọng.

Nhưng dù sao… vẫn có một chút tiếc nuối.

So với không có cơ hội ngay từ đầu, thì ‘đáng lẽ có thể’ lại càng khiến người ta nuối tiếc hơn.

Cô an tĩnh ngồi dưới khán đài, chờ lễ trao giải kết thúc, trở về với vòng tay ấm áp đang đợi mình.

Trên sân khấu, tiền bối cùng người dẫn chương trình nói cười vui vẻ. Sau vài câu đối thoại, cô ấy ôm chiếc cúp bước xuống.

Theo lẽ thường, đến đây buổi lễ coi như kết thúc. Thích Dao rũ mắt, chỉnh lại vạt váy, chuẩn bị đứng dậy.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy một câu vang lên trên sân khấu:

“Nhưng năm nay, giải thưởng có một điểm đặc biệt.”

Sau một khoảnh khắc tạm dừng đầy vi diệu, Thích Dao nghe thấy người dẫn chương trình tiếp tục nói.

“Vì một đề cử viên nào đó thật sự quá xuất sắc, quá ưu tú, hoàn toàn là ngôi sao sáng trong dàn diễn viên trẻ, nên hội đồng ban giám khảo đã quyết định đặc biệt trao giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất cho hai người—”

Không gian im lặng một lát.

Tim Thích Dao đập lỡ một nhịp, từ từ ngẩng đầu lên.

Người dẫn chương trình nhìn tấm thẻ trong tay, sau đó ngẩng lên, mỉm cười tìm kiếm cô giữa đám đông, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, “Nữ chính xuất sắc nhất, người thứ hai được vinh danh—”

Trần Khúc, Thích Dao.”

Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sóng trào.

Triệu Mẫn ngồi ở hàng ghế đầu, cùng với một loạt tiền bối từng hợp tác với cô, dù quen hay không quen đều quay lại nhìn, mỉm cười vỗ tay chúc mừng.

Thích Dao chỉ sững sờ ngồi nguyên tại chỗ, chậm chạp tiêu hóa thông tin bất ngờ này.

Trái tim vừa treo cao lại nặng nề rơi xuống.

Sau đó từng nhịp đập ngày càng dồn dập.

Thật sự… là cô?

Sự kinh ngạc trước việc có đến hai người nhận giải, sự sửng sốt khi ban giám khảo quyết định phá lệ, cả sự khó tin khi cái tên cuối cùng được xướng lên lại là cô, tất cả cảm xúc hòa trộn thành một dòng xoáy, nháy mắt ập đến, khiến đầu óc cô trống rỗng.

Một lát sau, gần như theo bản năng, cô ôm chầm lấy nữ diễn viên gần nhất, bước qua lối đi hẹp giữa từng hàng ghế, chậm rãi tiến lên sân khấu.

Khoảnh khắc ánh đèn chiếu rọi lên cô, vẫn là hoảng hốt.

Cô đứng trên sân khấu, nhận lấy micro, nhìn xuống hàng ghế đầy những tiền bối, bỗng cảm thấy có chút hoang mang.

“Chào mọi người, tôi là Thích Dao.” Cô nói.

Người dẫn chương trình trêu ghẹo: “Tôi mà chậm thêm chút nữa, chắc cô định rời khỏi đây luôn rồi, phải không?”

“…Đúng vậy.” Thích Dao nắm chặt micro, đưa mắt nhìn quanh, thành thật đáp, “Thật sự quá bất ngờ.”

Dưới khán đài vang lên một tràng cười vui vẻ.

Người dẫn chương trình cũng bật cười: “Đúng vậy, đây thực sự là một trường hợp hiếm gặp, cũng là sự khẳng định của hội đồng dành cho cô. Trần Khúc là một tác phẩm rất xuất sắc, thậm chí còn được đề cử hạng mục Đạo diễn xuất sắc nhất. Dù cuối cùng không đoạt giải, điều đó vẫn chứng minh được sức nặng của bộ phim này.”

“Diễn viên trẻ muốn tránh đi vào lối mòn đã khó, huống hồ là người không xuất thân chính quy, càng đòi hỏi phải có khả năng quan sát nhạy bén, cảm nhận cảm xúc tinh tế cùng với tinh thần học hỏi mạnh mẽ. Vị khách mời trao giải của chúng ta nói cô ấy nhìn thấy ở bạn một phẩm chất kiên cường, không kiêu ngạo, không nóng vội, luôn vững bước trên con đường của mình. Vì vậy cô ấy đã đích thân đề nghị được trao giải thưởng này cho bạn.”

Dừng lại hai giây, Thích Dao nghiêng đầu nhìn người dẫn chương trình, thong thả chớp mắt.

“Có tò mò không?” Người dẫn chương trình bật cười, nhìn xuống khán phòng. “Chúng tôi cũng rất tò mò. Trước đây mời bao nhiêu lần đều không đến, lần này lại chủ động đề xuất, còn nói sẽ bay từ nước ngoài về để trao giải cho Dao Muội.”

“Xin mời vị khách mời trao giải cuối cùng của chúng ta—Tống Tình Lam.”

Mãi đến khi chiếc cúp được trao vào tay, hương thơm nhẹ nhàng thoáng qua trong cái ôm gần gũi rồi dần xa, Thích Dao mới dần hoàn hồn.

Thị hậu đại mãn quán đang đứng đây, trao giải cho cô.

Tống Tình Lam không nói quá nhiều, chỉ gửi vài lời chúc mừng, lúc ôm nhẹ nhàng ghé sát tai cô nói: “Rất xuất sắc.”

Hai giây sau, nửa đùa nửa thật bổ sung một câu, “Đi theo Triệu Mẫn thì hơi phí.”

Cả giới đều biết hai nữ diễn viên hàng đầu này có chút nước sông không phạm nước giếng.

Thích Dao bất giác muốn bật cười, nhẹ lắc đầu: “Không phí đâu ạ. Cả chị và chị Mẫn đều rất xuất sắc.”

“Biết ăn nói đấy.” Tống Tình Lam cũng cười, buông tay ra.

Thích Dao cầm chiếc cúp trong một tay, đứng trên sân khấu, cảm nhận độ nặng trong lòng bàn tay, khiến trái tim cô bỗng chốc tĩnh lại. Tay còn lại đặt lên micro, chậm rãi mở lời.

“Thật ra tôi đã tưởng tượng về khoảnh khắc này rất nhiều lần, nhưng khi thực sự đứng đây, những lời hoa mỹ trong đầu bỗng chốc quên sạch.”

“Vậy nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Giọng cô từ tốn mà vững vàng.

“Cảm ơn ban giám khảo đã công nhận tôi, cảm ơn Tiểu Mãn đã viết một kịch bản và thực hiện một bộ phim đầy tâm huyết, cảm ơn tất cả thành viên đoàn phim đã nỗ lực hết mình, cảm ơn chính bản thân tôi vì đã kiên trì với sơ tâm, còn có…”

Nói đến đây, dừng lại hai giây.

Thích Dao mím môi, siết chặt tay phải đang cầm chiếc cúp, chậm rãi giơ lên.

Ngón tay thon dài khép lại, trên ngón áp út mảnh mai, một chiếc nhẫn lặng lẽ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu.

“—Cảm ơn bạn trai của tôi.”

Cô nói.

Toàn trường lặng đi hai giây.

Ở nơi cô không nhìn thấy, các dòng bình luận trên màn hình trực tiếp dày thêm hai tầng, tua nhanh đến mức không thể đọc rõ được nội dung.

【Đ* m*!! Nhẫn!!!!】

【To quá luôn ấy, ôi trời ơi! Aaaaaaa ghen tị quá đi mất!】

【Bao giờ Dao Tiền Thụ kết hôn? Bao giờ kết hôn? Bao giờ kết hôn???】

【Đúng chuẩn người chiến thắng trong cuộc đời. Cặp đôi đỉnh nhất Cbiz, trai tài gái sắc, tôi khóc mất.】

【Tôi thực sự rưng rưng nước mắt. Người thầm thương trộm nhớ mười năm trước, giờ đây họ gặp lại nhau trên đỉnh cao.】

【Cảm ơn hai người đã khiến tôi tin vào tình yêu, cảm ơn hai người đã giúp tôi tin trên đời này thực sự có cổ tích.】

Mà tại phòng khách tầng 18, một mảnh an tĩnh.

Dòng bình luận lướt qua nhanh như mây khói, chẳng kịp nhìn rõ. Duy chỉ có Dụ Gia Thụ vẫn lặng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn màn hình.

Tựa như họ đang cách một ống kính, đối diện nhau rất lâu.

Sau một thoáng ngừng lại.

Thích Dao cong khóe mắt, nhìn về phía máy quay, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

“Cảm ơn anh, vì suốt bao năm qua vẫn luôn là nguồn sức mạnh của em.”

Trái tim bỗng mềm đi một góc.

Dụ Gia Thụ ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình thật lâu.

Tự tin, mạnh mẽ.

Thẳng thắn mà tràn đầy.

Đây chính là người anh yêu.

Hồi lâu, anh thở ra một hơi, cụp mắt đứng dậy.

Trên màn hình, buổi phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục. Người dẫn chương trình nhìn xuống khán phòng, ngạc nhiên hỏi, “Chúng ta vừa chứng kiến một màn công khai tình cảm ngay trên sóng trực tiếp sao?”

“Khoan đã, tôi có hơi hoang mang, tin tức này đột ngột quá. Chiếc nhẫn trên tay Dao Muội là nhẫn đính hôn sao?”

Thích Dao mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Vì có người đã làm rò rỉ thông tin mất rồi, nên tôi cũng không giấu nữa.”

Trong xe bảo mẫu, Diệp Thanh Mạn đang xem livestream qua điện thoại yên lặng đưa tay che mặt.

Tất cả mọi người đều thấy Thích Dao đứng trên sân khấu, thần sắc bình tĩnh, mang theo một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói.

“Đúng là tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.”

“Cảm ơn mọi người.”

Dụ Gia Thụ cầm áo khoác cùng chìa khóa xe bước ra ngoài, để lại màn hình lớn trong phòng khách cho ba người vẫn đang rưng rưng nước mắt.

Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn neon nhấp nháy, màn đêm vội vã trôi qua.

Góc nghiêng của người đàn ông dưới ánh đêm đổ xuống một lớp bóng sáng, xương hàm sắc sảo, mặt mày lạnh nhạt. Điện thoại đặt trên bảng điều khiển trung tâm vẫn vang lên liên tục.

“Dù sao thì buổi lễ cũng sắp kết thúc, có thể tám chuyện một chút không?” MC hỏi, “Dạo này cô cùng bạn trai của mình thực sự đã càn quét khắp các trang tin giải trí đấy.”

Thích Dao cười ừ một tiếng, “Xin lỗi, không phải cố ý đâu.”

Khán phòng lại rộ lên tiếng cười.

“Chậc chậc chậc, đúng là versailles.” (**) MC cười nói, “Chúng tôi sẽ không hỏi quá nhiều, chỉ có một câu thôi, tôi tin rằng tất cả mọi người ở đây cũng như khán giả trước màn hình đều rất tò mò.”

(**) chỗ này dichngay để vậy, editor cũng không hiểu =))

“Tại sao cô lại yêu anh ấy?”

Trên màn hình, cô gái trầm mặc giây lát, thong thả mở lời.

“Thật ra từ khi làm diễn viên đến nay, tôi đã gặp rất nhiều người, cũng nhận được rất nhiều tình yêu thương.”

“Tôi trân trọng sự yêu thích của mọi người.”

“Nhưng không thể phủ nhận, phần lớn trong số họ yêu ánh hào quang trên sân khấu trước ống kính của tôi, yêu vẻ đẹp thoáng qua của tôi.”

“Chỉ có anh ấy.”

Thích Dao hơi nghiêng đầu, tạm dừng một lát, giống như đang hồi tưởng. Sau đó cô khẽ cong khóe môi, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng khó tả, nhẹ giọng nói.

“Khi tôi chỉ là một cô gái bình thường, anh ấy đã bắt đầu yêu tôi.”

“Khi anh ấy rực rỡ chói lọi, vẫn nguyện lòng yêu một tôi bình phàm.”

Lông mi Thích Dao run lên, cười một tiếng.

“Trên đường đến đây, thật ra tôi có hơi lo lắng, hỏi anh ấy, nếu tôi không giành được giải thưởng thì sao, anh ấy có thất vọng không”

“Anh ấy rất thẳng thắn, gần như không cần suy nghĩ mà nói ‘Không đâu.’”

Cô ngước mắt lên, nhìn về phía ống kính, dường như đang xuyên qua màn hình để đối diện với ai đó, mỉm cười dịu dàng, khóe mắt ngấn lệ.

“Anh ấy nói——”

“Em mãi mãi là nữ chính xuất sắc nhất trong cuộc đời anh.”

Phồn hoa lặng lẽ tan đi, bóng người lắc lư, lướt qua nhau.

Thích Dao khoác áo, bước ra khỏi cửa chính của hội trường, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

Trong sắc đêm mờ ảo, họ đối diện nhau dưới bầu trời đầy sao.

Thích Dao chợt nhớ đến lần tham dự hôn lễ của Lý Tầm, cô từng ngồi trong phòng bao hát “Trạm tiếp theo thiên hậu”, khi đó cảm thấy tất cả thật xa vời, không thể với tới.

Cuối cùng không chỉ thành thiên hậu, mà còn trở thành cô dâu.

Hiện tại cô đã làm được tất cả.

Người yêu ôm nhau trong màn đêm, hương tuyết tùng bạc hà quen thuộc bao trùm xoang mũi, mười ngón tay đan chặt, chiếc cúp nặng trĩu ôm trong lồng ngực.

Thích Dao cảm thấy, không có khoảnh khắc nào viên mãn hơn hiện tại.

Tương lai ngay trước mắt.

Người cô yêu đang ở bên.

Cô không còn điều gì tiếc nuối nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

“Vì chàng trai ấy mà rung động vạn lần, rồi sau đó nhìn thấy ánh mắt trời.”

– Hết truyện –

Bình Luận (0)
Comment