Anh Sẽ Bảo Vệ Em (Creepypasta)

Chương 11

Link của nurse Ann: http://orig02.deviantart.net/b635/f/2014/343/6/c/wanted_by_yaguyi-d898c04.jpg

́ KHỨ CỦA JEFF

--Ta chơi T or D đi. Takaki nói.

--Dù gì cũng chả có gì làm. Jeff đồng ý.

--Chơi đi. Toby nhiệt tình trả lời.

--Chơi thì chơi. Ben nói.

--Mình cũng tham gia. Anne nói.

--Có vẻ vui. Jane trả lời.

--Chơi, đằng nào cũng không có gì làm. Masky nói và Hoodie ( đeo mặt nạ màu đen có miệng buồn và hai con mắt tròn có màu đỏ kỳ lạ, mặc áo hoodie màu vàng cam chùm đầu đồng thời đeo găng tay màu đen) Đi sau Masky.

Khi các Pasta đều chơi thì Takaki nói:“rồi, Jeff T or D”

--D. Jeff trả lời.

--Kể về quá khứ của Jeff đi. Takaki nói.

Jeff đứng hình vài giây khi nghe lời thách thức rồi kể:“lúc đó, gia đình của tôi chuyển qua đây vì ba của tôi mới được thăng chức......”

*Câu chuyện* (đây là trước khi Jeff thành một Pasta)

Jeff hiện giờ là một cậu bé có mái tóc nâu và đôi mắt xanh biếc.

Jeff và gia đình cậu ấy chỉ mới chuyển đến khu xóm mới. Bố cậu được thăng chức và gia đình cậu đã nghĩ rằng sẽ thật sang nếu cả nhà chuyển đến một khu đang “hot” trên thị trường bất động sản hiện nay. Jeff và anh trai mình, Liu, chàng trai nhìn hao hao giống cậu nhưng lớn tuổi hơn cậu và có đôi mắt màu xanh. Jeff và Liu thật sự không phiền hà gì lắm. “Nhà mới thì tốt thôi, có gì đâu?” Họ nghĩ như vậy. Khi cả gia đình cậu đang đang dọn đồ ra từ thùng thì một người hàng xóm đến gõ cửa nhà cậu.

--Xin chào. Bà ấy nói:“tên tôi là Barbara và tôi sống đối diện với các bạn ở bên kia đường. Và ưm, tôi muốn giới thiệu hai mẹ con tôi, coi như làm quen đi hén” Barbara quay lại và rồi cậu con trai của mình ra: “Billy, đây là hàng xóm mới của chúng ta” Cậu bé Billy nói lí nhí vài câu chào hỏi xong rồi chạy vụt đi chơi.

--Vâng. Mẹ Jeff nói:“tên tôi là Margaret và đây là chồng tôi, Peter. Còn đây là hai đứa con tôi, Jeff và Liu” từng người trong gia đình Jeff lần lượt tự giới thiệu mình với bà Barbara, sau đó bà ấy mời cả nhà đến tiệc sinh nhật của con trai mình. Jeff và Liu định từ chối thì mẹ của hai cậu đã gật đầu đồng ý rồi. Khi cả nhà đã soạn đồ ra xong, Jeff đến hỏi mẹ:“mẹ, tại sao mẹ lại bắt con đi ăn mấy cái bữa tiệc sinh nhật vớ vẩn thế này? Nếu mẹ chịu khó để ý thì...con lớn rồi, không còn là nhóc con đần độn nữa đâu”

--Jeff à. Mẹ cậu thở dài:“Chúng ta mới tới chỗ này thôi, vậy nên mẹ nghĩ rằng tốt hơn hết nên tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm. Con và Liu sẽ phải tới bữa tiệc đấy, nghe rõ chưa?”

Jeff định mở miệng cằn nhằn, nhưng lại ngừng lại đúng lúc khi biết rằng mình chả có cái quyền gì cả., mẹ đã nói là phải làm. Cậu đi lên phòng mình và nằm sóng soài một cách chán chường trên giường. Jeff ngó lên trần nhà và đột nhiên, cậu cảm thấy thật kỳ lạ trong người. Không hẳn là ̣đau nhói...nhưng....nó lạ lắm. Cậu phủi tay xua đi cái cảm giác vớ vẩn ấy. Mẹ gọi cậu từ dưới nhà, ra lệnh cho cậu mang hết đồ của mình lên, Jeff ngoan ngoãn nghe theo.

Ngày hôm sau, Jeff xuống nhà ăn sáng, chuẩn bị đi học. Khi ngồi vào bàn ăn cậu lại có cái cảm giác kỳ lạ đó, và lần này nó mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều. Nó khiến bụng cậu đau thắt lại nhưng Jeff cũng tặc lưỡi cho qua. Khi hai anh em cậu đã xong bữa sáng, cả hai cùng đi ra ngoài để đón xe buýt. Họ đợi ở trạm xe một lúc cho đến khi nhìn một thằng trông có vẻ du côn đang trượt ván tới gần mình. Suýt chút nữa tên đó đã đâm trúng Jeff và Liu rồi. Cả hai anh em giật mình bật dậy, miệng lầm bầm chửi:“mẹ kiếp, mới sáng sớm...”

Thằng nhóc kia dừng chân và quay lại nhìn họ. Hắn đạp phăng cái ván trượt lên rồi chộp lấy nó, y như trong phim vậy. Trông nó khoảng cỡ mười hai hay sao ấy, nhỏ hơn Jeff một tuổi. Thằng nhóc đang mặc một chiếc áo hiệu Aeropostale và một cái quần jean màu xanh rách rưởi.

--Tụi mày xem kìa, có hàng mới về đấy. Đột nhiên hai thằng nữa xuất hiện sau lưng thằng này. Một thằng thì như cây sậy, thằng kia thì như con voi ấy “nghe đây mấy thằng lính mới. Vì tụi mày mới đến nên cho phép đại ca giới thiệu. Đằng kia là Keith” Jeff và Liu nhìn về phía tên con trai ốm nhom ốm nhách kia. Hắn có một gương mặt trông rất ngu, kiểu của mấy thằng phụ tá của nhân vật chính ấy “và đằng này là Troy” hai anh em nhìn sang thằng mập. Nói thật là đến voi cũng phải bái nó làm sư, cứ như là nó chỉ biết ngồi không từ khi còn ẵm ngửa ấy.

--Còn tao. Thằng “thủ lĩnh” lên tiếng:“tao là Randy. Tụi tao đặt ra một điều luật là bất cứ thằng nào bắt xe buýt ở đây đều phải nộp phí bảo kê cho tụi tao, chúng mày hiểu chứ?“. Liu đứng đưa tay đẩy Jeff ra sau lưng mình, trông cậu như đang sẵn sàng thụi cho mấy thằng côn đồ này vài cú, tuy nhiên một trong số bọn chúng chĩa dao vào mặt cậu.

--Chậc chậc, tao đã mong là tụi mày sẽ hợp tác kia mà. Rượu mời không ưa mà lại mê rượu phạt à? Một thằng đi đến chỗ Liu rồi giật phăng cái bóp tiền ra khỏi túi cậu ấy. Cảm giác ấy lại trỗi dậy trong Jeff, bây giờ nó đã thật sự quá nặng rồi, cứ như là nó đang thiêu đốt cả người cậu vậy. Jeff bước lên trước Liu. Liu ra lệnh cho em trai mình quay trở lại nhưng Jeff bơ anh mình đi rồi bước tới chỗ đám lưu manh:“nghe đây mấy thằng chó. Tụi mày có trả lại bóp tiền cho anh tao không thì bảo?”

Randy rút dao ra, bỡn cợt với lời đe dọa của Jeff:“chính xác thì mày sẽ làm gì hả?”

Ngay khi hắn vừa xong lời nói của mình, Jeff đã lao đến thụi Randy một phát vào mặt. Khi Randy máy mó, đưa tay lên xoa mặt nó thì Jeff đã nhanh tay bẻ gãy tay thằng nhỏ. Randy gào lên trong đau đớn và Jeff chộp luôn con dao trong tay thằng bé. Keith tuôn một trào tiếng Đan Mạch vào mặt Jeff thì bị cậu cho một nhát dao vào cánh tay luôn. Troy ì ạch xông vào Jeff. Chả gì khó. Jeff thụi vào bụng thằng mập ấy là nó ngã quỵ ngay. Khi ngã xuống đất, Troy mửa hết ra đường. Liu chỉ biết điếng hồn nhìn Jeff.

--Jeff...sao mà có thể...” cậu chỉ lắp bắp ra được vài tiếng, trước khi xe buýt đến. Cả hai anh em biết ngay là bất lợi đang đứng về phía mình, vì người ngoài nhìn vào cũng tưởng là gây án. Cả hai lao đi càng nhanh càng tốt. Khi ngoái đầu nhìn lại, họ thấy bác tài đang bổ ra chăm sóc bọn kia. Khi tới trường, cả hai không dám hé môi với ai về những gì đã xảy ra. Ngồi nghe chứ không nói là quy tắc của họ sau việc này. Liu chỉ nghĩ là em trai mình đi đánh nhau với tụi du côn thôi, nhưng Jeff biết mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn thế nữa. Nó là một thứ vô cùng kinh tởm, cậu biết nó đang cuồn cuộn trong huyết quản cậu mạnh mẽ như thế nào. Cậu biết rằng một ngày nào đó, mình sẽ không thể kiềm hãm được cái thú tính hành hạ người khác mất. Cậu không thích nó chút nào cả nhưng chả hiểu sao trong người cậu lại thấy khoan khái đến cực độ. Cái cảm giác kì lạ đó hầu như đã biến mất rồi, và nó sẽ không tới làm phiền cậu suốt thời gian ở trường. Dù biết rằng sau những sự cố vừa rồi, mình không nên bắt xe buýt nữa, cậu vẫn mặc xác mà đi, cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng.

Khi về nhà, bố mẹ hỏi ngày đầu tiên đi học thế nào?. Jeff chỉ đáp lại bằng một giọng phản phất mùi nham hiểm:“vui lắm”

Ngày hôm sau, Jeff nghe thấy có tiếng gõ cửa. Hai viên cảnh sát đang ở ngay trước mặt cậu khi mẹ cậu mở cửa. Bà ném một cái nhìn đầy giận dữ về phía Jeff:“Jeff, họ nói với mẹ rằng con đã tấn công ba cậu con trai. Mà đấy cũng chả phải là đánh nhau “lành mạnh” gì mấy. Một đứa đã bị đâm thừa sống thiếu chết đấy. LÀ ĐÂM ĐẤY,!! Nghe rõ chưa!?” Jeff liếc mắt xuống sàn nhà, như thể thừa nhận lời cáo buộc của cảnh sát.

--Mẹ, tụi nó rút dao đe dọa con và Liu trước mà.

--Nhóc à. Một viên cảnh sát lên tiếng.

--Bọn tôi tìm thấy tại hiện trường hai người bị đâm, một người bị thụi vào bụng. Đã thế còn có nhân chứng chứng kiến cảnh hai đứa bỏ chạy sau khi gây án nữa chứ. Vậy thì nó có nghĩa là gì?” Jeff thừa biết mình có khai gì cũng vô dụng thôi. Jeff có thể nói là tụi Randy đã tấn công hai anh em cậu, nhưng lại không có bằng chứng để xem ai ra tay trước. Cả hai cũng không thể nói là mình đã không bỏ chạy, vì sự thật là cả hai đã chạy thật. Jeff không thể biện minh cho cho cả mình và Liu rồi.

--Nhóc, gọi anh nhóc xuống đây ngay. Jeff không thể làm thế được. Đằng nào người có tội cũng là cậu.

--Thưa ngài...là cháu...đã làm....Liu đã cố gắng ngăn cháu lại, nhưng anh ấy không thể. Viên cảnh sát ngó sang đồng đội mình, cả hai cùng gật đầu.

--Thôi rồi nhóc. Mời nhóc đi hưởng một năm tại nhà tù dành cho trẻ e....

--Khoan đã. Liu kêu lên. Mọi người quay lại và thấy cậu ấy đang cầm một con dao trên tay. Cảnh sát rút súng ra và nhắm vào Liu.

--Là cháu! Là cháu đã tấn công bọn nó! Cháu có vài vết thương trên người để chứng minh này!. Liu giở tay áo mình lên và cho thấy mấy vết bầm tím và vết cắt, trông giống như cậu đang vật lộn với người ta vậy.

--Nhóc, buông con dao ra. Sĩ quan cảnh sát nói. Liu giơ dao lên rồi đánh rơi nó xuống sàn nhà. Cậu ấy đưa tay ra sau đầu và bước đến chỗ cảnh sát.

--Không! Liu, hung thủ là em! Là em!. Jeff gào lên với nước mắt giăng đầy trên má.

--Đừng nhận lỗi cho một việc mình không hề làm chứ Jeff. Liu mỉm cười, cảnh sát giải cậu đi.

--Liu! Khai với họ là em đã làm tất cả những chuyện đó đi. Mẹ của Jeff đặt tay lên vai con trai mình.

--Nhóc à, đừng khiến việc của bọn ta thêm khó khăn nữa. Ai cũng biết Liu là hung thủ rồi. Cảnh sát nhấn ga chạy đi, bỏ lại Jeff đứng dõi theo một cách vô vọng.

Một lúc sau, bố Jeff chạy ra từ gara. Khi nhìn thấy mặt Jeff ông linh cảm có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

--Con trai, chuyện gì vậy?. Jeff chỉ biết câm như hến. Dây thanh quản của cậu bị bóp nghẹn bởi tiếng nức nở không thành lời. Cuối cùng, bố mẹ cậu bỏ vào nhà và mẹ cậu nói cho bố, tất cả những gì đã xảy ra. Khoảng một tiếng sau, Jeff vào lại bên trong và nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, điếng người và thất vọng của bố mẹ mình. Cậu không thể nhìn thẳng vào mặt họ. Cậu không thể đối mặt với những gì họ nghĩ về Liu khi anh ấy nhận tội thay cho cậu. Jeff vào giường và đi ngủ, cố gắng quên hết những gì đã xảy ra.

Hai ngày trôi qua, cậu vẫn chưa nghe thấy tin của Liu trong tù. Cậu không còn có bạn nữa. Tràn ngập trong đau đớn và hối hận, Jeff tự dằn vặt mình cho đến thứ bảy. Khu mẹ đánh thức cậu dậy với một nụ cười rạng rỡ trên môi như ánh mặt trời.

--Jeff, đã tới lúc rồi!. Bà kéo tung màn cửa sổ ra cho ánh ban mai chiếu vào phòng.

--Lúc? Lúc gì cơ?. Jeff ngơ ngác vì bị đánh thức bất thình lình.

--Là sinh nhật của nhóc Billy đó!. Giờ thì Jeff đã tỉnh hẳn rồi.

--Mẹ, đừng giỡn nữa coi. Sau những chuyện xảy ra mà mẹ còn bắt con... Cậu ngưng lại ngay khúc đó, một sự im lặng kéo dài.

--Jeff, bố mẹ đều biết chuyện gì đã xảy ra mà. Mẹ chỉ nghĩ rằng bữa tiệc này có thể xóa bỏ đi những giờ phút u sầu trong quá khứ của con thôi. Nào, thay đồ đi chứ. Mẹ Jeff bước xuống nhà để sửa soạn. Phải khó khăn lắm Jeff mới chịu ngồi dậy...Cậu lấy đại một bộ quần áo sơ mi và quần jeans rồi bước xuống nhà. Bố mẹ cậu đều ăn diện rất dễ gây choáng: mẹ cậu mặc một chiếc váy, còn bố thì mặc Com lê. Lạy chúa, sao hai người lại mặc đồ sốc thể kia? Đây là tiệc sinh nhật của một đứa con nít mà!?

--Con trai, làm ơn đừng nói với mẹ con sẽ mặc cái đó tới bữa tiệc chứ?. Mẹ Jeff cằn nhằn.

--Vẫn còn đỡ hơn là sửa soạn quá mức mà. Cậu nhún vai. Phải khó khăn lắm mẹ cậu mới kiềm chế được tiếng cười và bắt đầu mắng cậu.

--Jeff à, bố mẹ có thể chưng diện quá mức, nhưng đây là cách để con gây ấn tượng với người ta đấy. Jeff bực mình quay trở lại phòng.

--Nhưng con làm gì có đồ sốc hàng như bố mẹ hả?!? Cậu hét từ phòng mình vọng xuống.

--Chọn đại cái nào cũng được, miễn đẹp là tốt. Mẹ cậu nói vọng lên. Jeff ngó nghiêng trong trong cái tủ quần áo của mình, để xem xem cái nào là “đẹp” theo ý của mẹ. Cậu có một cái quần đen, cùng một cái áo trong mà cậu chỉ mặc nhân dịp đặc biệt. Chả có cái áo sơ mi nào hợp với bộ này cả. Jeff mò xung quanh và toàn thấy là áo kẻ sọc cả thôi, chả có cái nào đi chung được với cái quần. Cuối cùng Jeff cũng tìm thấy một cái áo hoodie (loại áo có mũ trùm đầu). Chắc là được rồi.

--Ai đó làm ơn gọi cảnh sát thời trang đi. Bố mẹ cậu trố mắt ra nhìn. Mẹ cậu chợt liếc mắt vào đồng hồ đeo tay:“Thôi trễ, giờ rồi, khỏi thay nữa. Đi thôi” mẹ của Jeff vội đưa hai bố con cậu sang bên kia đường, tới nhà Barbara và Billy. Họ gõ cửa và Jeff thấy Barbara cũng như bố mẹ cậu, mặc một bộ đồ quá nổi. Khi bước vào trong, Jeff toàn là thấy người lớn cả thôi, chả có một đứa nhóc nào hết.

--Mấy đứa nhóc ra sân chơi hết rồi. Sao cháu không nhập bọn đi Jeff? Barbara nói.

Jeff bước ra ngoài sân thì toàn là trẻ con. Chúng chạy qua chạy lại trong mấy bộ trang phục cao bồi kì lạ rồi bắn nhau bằng súng giả,. Cứ như là đang đứng trước cửa hàng Toy R Us ấy, Jeff nghĩ thầm. Đột nhiên, một thằng bé tiến lại kế bên Jeff và đưa cho cậu một khẩu súng với lại một cái nón cao bồi.

--Anh zì oi, trơi vứi tụi em hong?. Cậu bé ngọng ngịu.

--Không được đâu nhóc. Anh quá già để chơi rồi. Thằng bé ngước lên nhìn Jeff với ánh mắt lấp la lấp lánh như thể cầu xin:“đi moà!” Thằng bé nũng nịu.

--Rồi, được rồi. Jeff thở dài, cậu đội nón lên và giả vờ bắn tụi nhỏ. Lúc đầu cậu nghĩ trò này vớ vẩn thật nhưng lúc sau tự nhiên Jeff cảm thấy vui lắm. Trông cậu chả ngầu tí nào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đã thôi suy nghĩ về Liu. Cậu chơi với lâu một tí, cho đến khi một tiếng động khiến Jeff giật mình.

Tiếng của bánh xe trượt trên đường. Cậu chợt nhận ra tất cả. Randy, Troy và Keith nhảy ra từ hàng rào từ ván trượt của mình. Jeff đánh rơi khẩu súng giả và giật nón ra. Randy nhìn Jeff đầy căm thù.

--Xin chào, là Jeff đây có phải không nhỉ?. Hắn cười khẩy:“chúng ta còn chưa giải quyết xong nhiều chuyệnđấy. Jeff nhìn thấy cái mũi bầm tím của kẻđối diện.

--Tao nghĩ tụi mình đã song phẳng rồi chứ. Thằng anh tao đã đi tù vì tao cho chúng mày một trận thừa sống thiếu chết rồi còn gì nữa?

Mắt Randy sôi sục với căm hờn:“không, thằng chó ạ. Tao không chơi trò sòng phẳng. Tao phải là đứa thắng cuộc cơ. Lần trước có thể mày đã đánh bại tụi tao, nhưng lần này thì đừng hòng” Randy bất chợt lao đến Jeff. Cả hai ngã xuống đất. Randy đấm vào mặt Jeff. Jeff giật tai Randy và cụng một cú thật đau vào đầu hắn. Jeff đẩy Randy ra khỏi người mình và cả hai xồng xộc đứng dậy. Mấy đứa nhóc bắt đầu la hét và các vị phụ huynh thì xộc ra ngoài. Troy và Keith rút súng ra từ trong túi.

--Đứa nào động vào, các bố moi mẹ nó ruột chúng mày ra!. Hai tên kia đe dọa. Randy rút dao ra và đâm một phát vào vai Jeff. Jeff gào lên và ngã khuỵu xuống, Randy bắt đầu tung cước vào mặt Jeff. Sau ba cú như vậy, Jeff chộp lấy chân Randy và bẻ gãy nó khiến Randy té xuống đất. Jeff đứng dậy và cố gắng lê bước đến cửa ra vào nhưng Troy đã chộp được cậu.

--Cần giúp không?. Thằng nhỏ túm cổ áo Jeff và ném cậu đập vào hàng hiên. Khi cậu định đứng lên, Randy đã xuất hiện và tiếp tục đá liên tục vào người cậu cho đến khi cậu ho ra máu.

--Coi kìa thằng chó. Đứng dậy và chiến đấu như một thằng đàn ông đi. Hắn túm cổ Jeff lên và ném cậu vào nhà bếp. Randy vô tình nhìn thấy một chai vodka trên bàn, hắn nện một phát vào đầu Jeff. “Đánh đi, thằng hèn!” Hắn lại ném Jeff vào phòng khách nữa.

--Thằng kia, nhìn lên coi!. Jeff ngước lên với gương mặt ướt đẫm máu.

--Tao là đứa đã khiến anh mày vào tù bóc lịch đấy! Giờ này chỉ biết ngồi đây và lăn qua lăn lại như một con chó à!? Hèn vãi nhỉ.?. Jeff bắt đầu đứng dậy.

--Rồi, cuối cùng mày cũng bớt gà mà chịu đánh với tao rồi đấy!. Jeff đứng thẳng lên, với máu và vodka ướt đẫm mặt mình. Thêm một lần nữa, cảm giác kì lạ ấy lại vây lấy cậu. Lí trí của cậu biến mất. Cậu phát khùng lên và tất cả những gì cậu biết bây giờ là giết và giết. Cậu túm lấy Randy và nện hắn xuống sàn nhà. Cậu đứng trên người nó, đấm thẳng liên hồi vào tim nó mấy phát. Mấy cú đấm ấy khiến tim Randy ngừng đập. Thằng nhỏ, đang cố gắng vùng vẫy để bám víu lấy một hơi thở cuối cùng thì Jeff nện vào người Randy thật mạnh. Đấm rồi đấm rồi đấm, cho đến khi máu ứa ra hết trong người hắn...Cuối cùng, Randy tắt thở và chết.

Tất cả mọi người đang hoảng loạn nhìn Jeff: bọn nhóc, đám phụ huynh và cả Troy và Keith nữa. Hai thằng kia lập tức chĩa súng vào chỗ Jeff.

Nhìn thấy nòng súng đang ngắm đến mình, Jeff vụt chạy đến cầu thang. Troy và Keith nổ, súng nhưng phát nào cũng hụt. Jeff lao lên cầu thang và nghe tiếng Keith và Troy bám theo sau. Khi chúng xả hết phát đạn cuối cùng. Jeff núp trong nhà tắm. Jeff túm lấy một thanh xà sắt trong nhà tắm và giật phăng nó ra khỏi tường. Troy và Keith nghe động chạy vào, cả hai đều có sẵn dao trong tay.

Troy vung dao vào người Jeff. Cậu lập tức né chúng một cách tài tình, rồi vụt luôn thanh xà sắt vào mặt Troy. Troy sụp xuống đất một cách bất lực. Còn lại chỉ có Keith nhưng hắn uyển chuyển hơn Troy và né những phát tấn công của Jeff như thần. Cuối cùng, Keith buông dao xuống và túm lấy cổ Jeff, ấn mạnh cậu vào tường. Thuốc thấy từ trên kệ rơi xuống và làm bỏng cả hai cậu con trai. Cả hai cố gắng gào lên. Cậu rút thanh xà sắt của mình lên và vụt một phát vào đầu Keith. Khi tên nhóc ấy nằm đó và sắp sửa chết vì mất máu, hắn mỉm cười một cách thâm độc.

--Có gì vui thế?. Jeff hỏi. Keith rút ra một cái bật lửa rồi mở nắp:“biết chuyện gì vui không?” Hắn mỉm cười:“mày có để ý là từ nãy đến giờ trên người mày nồng nặc vodka với lại thuốc tẩy chứ?” Jeff giật mình, nhưng tất cả đã quá muộn khi Keith ném cái bật lửa vào người Jeff. Khi lửa đã chạm vào Jeff, phần chất cồn trong vodka kích hoạt ngọn lửa và Jeff phừng cháy. Khi chất cồn bắt đầu lan lửa đi khắp nơi, thuốc tẩy bắt đầu ăn mòn da cậu. Jeff gào lên trong đau đớn khi cậu cảm thấy từng miếng thịt trên người mình đang tróc ra. Cậu lăn lộn khắp nơi, cố gắng dập tắt lửa nhưng tất cả đều vô ích. Jeff giờ đây chẳng khác gì một ngọn đuốc sống.

Cậu lao xuống cầu thang và ngã xuống đất. Mọi người bắt đầu náo loạn khi họ nhìn thấy Jeff đang quằng quại trong lửa trên sàn, gần chết đến nơi. Thứ cuối cùng Jeff nhìn thấy là bố mẹ mình và một vài người lớn khác đang cố gắng dập tắt lửa. Sau đó, mọi thứ tối đen như mực.

Khi tỉnh dậy, Jeff thấy mình được quấn băng khắp người. Cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng cậu thấy vai mình nặng trĩu với những vết khâu và những miếng băng dính. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng chợt nhận ra có mấy cái ống đang được gắn vào cơ thể mình.

Một cô y tá chạy vào:“cô không nghĩ cháu có thể ra khỏi giường bây giờ đâu.” Cô ấy đặt Jeff nằm xuống giường và nối lại mấy cái ống dẫn vào người cậu. Jeff nằm đó trong vô vọng, tầm nhìn của cậu đã biến mất. Cậu còn không biết xung quanh mình là gì nữa cơ. Cuối cùng, sau vài tiếng trôi qua, Jeff nghe thấy tiếng mẹ mình.

--Con yêu, con ổn chứ?. Bà ấy hỏi. Jeff không thể trả lời. Gương mặt cậu đã bị bịt kín mít lại rồi, cổ họng thì không bật ra thành tiếng “ôi con yêu, mẹ có tin vui cho con đây. Sau khi các nhân chứng có mặt khẳng định rằng Randy đã tự thú là hắn hành hung con, cảnh sát đã quyết định thả, Liu ra rồi.” Jeff định bật dậy nhưng lại nhớ về mấy cái ống truyền được nối vào cơ thể mình nên thôi. “Anh ấy sẽ trở về vào ngày mai, và hai con sẽ lại được bên nhau sớm thôi”

Mẹ con họ ôm nhau rồi bà nói tạm biệt với con trai mình. Vài tuần sau, cả gia đình Jeff đến thăm cậu. Không lâu sau, đã tới ngày Jeff tháo băng. Cả nhà cậu đều tụm lại trong bệnh viện để xem sự kiện đại trọng này. Họ chỉ muốn biết trông Jeff thế nào thôi. Khi bác sĩ từ từ dỡ băng ra, cả nhà chỉ biết ngồi dựng đứng lưng lên, nôn nao cho những gì mình sắp thấy. Họ chờ đợi dải băng cuối cùng được tháo khỏi mặt Jeff “Hãy hi vọng điều tốt nhất nào“. Bác sĩ nói. Ông giật nhẹ lớp băng cuối cùng ra. Toàn bộ đám băng dính rơi ra hết, để lộ gương mặt của Jeff.

Mẹ Jeff thét lên khi nhìn thấy mặt con trai mình. Cả nhà cậu chết điếng, không nói lên thành tiếng.

--Sao vậy? Mặt con ra làm sao!?. Jeff dò hỏi, cậu vội lao vào nhà tắm và lấy cái gương. Cuối cùng Jeff cũng hiểu tại sao mọi người lại sốc như vậy. Mặt cậu...thật kinh khủng. Môi cậu bị cháy đến mức nó đỏ, ngầu như máu, gương mặt cậu trắng bệch y như xác chết, và mái tóc cậu cháy đen ra hết. Jeff từ từ đưa tay lên mặt mình. Nó thật sần sùi. Cậu quay lại nhìn gia đình mình, rồi lại nhìn lại vào gương.

--Jeff à... Liu rụt rè:“nó không quá tệ đâu..”

--Không quá tệ là sao cơ? Jeff bật cười.:“Nó tuyệt vời ông mặt trời! Quá hoàn hảo!” Mọi người hết hồn nhìn Jeff. Cậu bắt đầu cười một cách điên dại, và bố mẹ cậu đã nhìn thấy mắt và tay trái Jeff đang run lên bần bật.

--Ưm...Jeff...con ổn chứ?

--Ổn? Con chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn thế này cả! AHAHAHAHAHA!!!! Nhìn con đi này! Gương mặt này trông hợp với con phết mẹ nhỉ?. Cậu không thể nào ngưng cười được. Jeff đưa tay vuốt mặt mình lần nữa, rồi lại nhìn vào gương. Sao cuối cùng lại thành nông nỗi này? Ừm thì chắc các bạn cũng đã biết trận đấu sống còn giữa Jeff và Randy rồi đấy. Lúc ấy, một cái gì đó trong người Jeff đã tan biến. Sự minh mẫn của cậu đã tan biến. Hiện giờ Jeff chỉ là một cỗ máy giết người điên cuồng mà bố mẹ cậu không hề hay biết.

--Bác sĩ... Mẹ Jeff ngần ngại:“con trai tôi...nó sẽ ổn chứ? Trông nó có vẻ...”

--À, không sao đâu. Đây là hành vi thường gặp của một bệnh nhân sau khi tiếp xúc với hàng loạt thuốc giảm đau. Nếu vài tuần sau mà hàng vi của cháu không đổi., anh chị hãy đưa Jeff trở lại bệnh viện để chúng tôi xét nghiệm tâm thần.

--Vâng, cám ơn bác sĩ. Mẹ Jeff quay lại với con trai mình:“Đi thôi con yêu“. Jeff quay ra khỏi chiếc gương, trên mặt cậu vẫn là nụ cười điên loạn ấy:“Vânggggggg thưa mẹ! AHAHAHAHAHAHA!!!!“. Mẹ Jeff đặt tay lên vai con trai mình rồi lấy đồ cho cậu mặc.

--Đây là đồ hai anh chị đã gởi. Cô tiếp tân đưa cho mẹ Jeff một cái quần đen và một cái áo hoodie. Giờ thì chúng không còn máu nữa, và đã được khâu lại rất cẩn thận rồi. Mẹ Jeff đưa cậu vào phòng và để cậu thay đồ. Khi rời khỏi bệnh viện, không ai trong số họ biết đây sẽ là ngày tận số của họ.

Vào đêm hôm ấy, mẹ Jeff giật mình tỉnh dậy vì một tiếng động trong nhà tắm, nghe như là có người đang khóc ấy. Bà từ từ bước vào để xem chuyện gì đã xảy ra. Khi ngó vào phòng tắm, bà đã chết đứng vì sốc. Jeff đã lấy dao mà rạch một nụ cười đẫm máu trên mặt mình.

--Jef...eff....con...đa...an....g...làm....àm....g....gì...va...vậ...y...!?. Mẹ cậu run bần bật. Jeff nghiêng đầu nhìn mẹ:“Mẹ có biết khi cười là da con nó làm con đau lắm không? Mà con thì lúc nào cũng muốn mỉm cười thật tươi hết đó. Vậy nên bằng cách này, con có thể mỉm cười mãi mãi rồi”

Mẹ Jeff vô tình nhìn thấy vòng đen trên mắt con trai bà:“Jeff! Mắt con!” mắt cậu giống như chưa bao giờ được khép lại ấy.

--Chán lắm mẹ biết không? Con không thể nhìn mặt con mãi được. Lâu lâu mắt con tự dưng díp đi vì mệt không hà. Bởi vậy nên con đốt hết mi mắt, để cuối cùng con sẽ luôn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình. Mẹ Jeff bắt đầu lùi lại. Bà nhận ra con trai mình đã phát điên rồi

--Sao hả mẹ? Con đẹp không?

--Đẹp lắm, con trai. Bà ấy lắp bắp:“u...Ừ....con đ...đẹp lắm. Đe...ể mẹ gọi bố...rồi bố cũng sẽ thấy...con d...đẹp...như...thế nào...”

Bà ấy lao vào phòng và đánh thức chồng mình dậy:“Anh ơi, lấy cây súng mau. Jeff đã...” nhưng bất ngờ thây, bà đã nhìn thấy Jeff đang đứng nhìn mình ở ngoài cửa ra vào. Trên tay cậu cầm một con dao:“mẹ...sao mẹ nói dối con?“. Đó là lời cuối cùng của Jeff, trước khi cậu lao vào đâm chết bố mẹ mình.

Anh trai cậu, Liu, bất ngờ tỉnh dậy vì tiếng động lạ dưới nhà. Lúc sau chả còn gì nữa nên Liu nhắm mắt lại đi ngủ tiếp. Trong lúc đang ngà ngà sắp ngủ tới nơi, Liu bất chợt có cảm giác như có người đang theo dõi mình. Cậu nhìn lên, và bất ngờ thấy Jeff đã dùng tay bịt miệng cậu lại. Jeff giơ dao lên và chuẩn bị nhắm vào người Liu. Liu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gọng kìm của Jeff.

--Suỵt. Jeff thì thầm:“Go to sleep”

*Time skip*

Jeff đang ở trong khu rừng và cậu đã lấy lại sự minh mẫn của mình. Jeff liền gục xuống gốc cây gần nhất, lưng cậu tựa vào thân cây. Jeff đưa mặt cậu xuống đầu gối cậu rồi dùng hai tay của cậu ôm chặt lấy bản thân cậu. Được vài phút thì tiếng nấc bắt đầu phát ra từ cậu.

--Em xin lỗi! Em xin lỗi anh, Liu! Em không cố ý......Em...Em xin lỗi anh...Em xin lỗi anh! Em xin lỗi anh!. Jeff lặp đi lặp lại câu ấy mà không hề để ý rằng có ai đó đang nhìn cậu. Khi Jeff bắt đầu nhận ra thì cậu lập tức lau hết những giọt nước mắt và nhìn xung quanh nói:“Ai đó, ra đây mau“. Mặc dù cậu đã lau hết nước mắt nhưng nếu nhìn kỹ vào mặt cậu thì sẽ biết là cậu đã khóc. Người đó bắt đầu bước ra. Jeff thật sự rất sốc khi thấy “người ngoài hành tinh” không mặt và mặc đồ com lê....Và từ đó, cậu thành một Pasta.

*Kết thúc câu chuyện*

Mọi người đều nhìn vào Jeff ngoại trừ Jane, Jane thậm chí không còn nghe câu chuyện cũng biết về câu chuyện của Jeff.

--Cô bé nói đúng.... Takaki nghĩ trong đầu:“rồi, giờ tới lượt ai?” Takaki nói để xua tan bầu không khí im lặng này và tất cả mọi người đều hào hứng chơi tiếp ngoại trừ một người......Jeff ngồi đó...mặt cúi xuống nhìn sàn nhà...nhưng cậu đang suy nghĩ......về Liu.
Bình Luận (0)
Comment